Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 372: Người ngoài hành tinh?

"Từ Dương" trên giường vẫn vẫn không nhúc nhích, âm thanh điện tử tiếp tục vang lên: "Chủ nhân, đừng vùng vẫy, thật sự bị phát hiện rồi..."

"Từ Dương" mở mắt ra, ánh mắt hắn nhìn lên trần nhà, giọng điệu mang theo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: " Karl, đồng đội heo! Tại sao mi lên tiếng chứ!"

"Chủ nhân, ta cũng không muốn mà, nhưng chúng ta chủ quan rồi, ta đã bị tập trung vào! Người không phát hiện kết nối tinh thần lực của chúng ta bị gián đoạn tạm thời rồi sao!"

"Hả?!"

"Từ Dương" kinh hô một tiếng, nâng nửa người lên muốn đứng dậy, ngay sau đó lại nện trở lại giường, trong miệng không ngưng la đau đớn: "Ai ôi!!!!"

"Chủ nhân, người đã quên bây giờ người đang bị thương rồi sao?" Âm thanh kim loại vẫn bằng phẵng không chút gợn sóng như trước, nhưng Ôn Dao lại cảm thấy có chút hả hê bên trong.

Nơi cửa vang lên tiếng đập cửa, nương theo đó có tiếng hỏi thăm: "Thiếu tá Ôn, xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì."

"À, có chuyện gì cần ngài có thể gọi chúng tôi."

"Đã biết, cám ơn."

"Từ Dương" nghe âm thanh bên ngoài liền lập tức đóng chặt miệng, đợi người bên ngoài đi hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Dao, có chút nịnh nọt nói: "Em gái nhỏ, anh chỉ lấy vài thứ, em đừng quá kích động nha."

Vào lúc Karl nói mình bị khóa, hắn lập tức cảm thấy có một luồng tinh thần lực cường đại tập trung vào chính mình.

Nếu là lúc mình không bị thương còn có thể đánh một trận ra trò, nhưng còn bây giờ nha, hổ xuống đồng bằng không bằng chó mà...

Nhưng hắn cũng thật không ngờ, ở tinh cầu có nền văn minh cấp thấp này lại có người có tinh thần lực đẳng cấp cao như vậy, thật quá bất ngờ mà.

Sau khi nói xong những lời này, tay trái "Từ Dương" đột nhiên xuất hiện một sản phẩm như cúc áo kim loại hình tròn, bên trên có một cái nút nhỏ nổi lên.

"Đây là một một cái trang bị phòng hộ, các người không cần căng thẳng quá."

Thấy cả người Ôn Minh bắt đầu kéo căng, "Từ Dương" lập tức giải thích nói, sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái.

Ôn Dao cảm thấy có một luồng sóng năng lượng dao động từ hắn bắt đầu khuếch tán ra bốn phía, cuối cùng tạo thành một chiếc lồng năng lượng nhìn không thấy ở trong phòng.

"Đây là một chiếc vòng phòng hộ rất đơn giản, có thể ngăn cản sự tấn công nhất định, đương nhiên, quan trọng nhất là, cho dù trong này có phát ra bất kỳ thanh âm gì thì bên ngoài cũng không nghe được."

Giải thích hết động tác của mình, "Từ Dương" ném chiếc cúc áo lên trên giường, tay trái lại xuất hiện một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong có chất lỏng không biết màu xanh da trời.

"Từ Dương" khó khăn mở nắp bình, sau đó đổ chất lỏng màu xanh da trời vào trong miệng.

Rất nhanh, trên mặt "Từ Dương" xuất hiện vẻ đau đớn khó nhịn, cả người cũng không nhịn được bắt đầu vặn vẹo, quần áo cùng ga giường đều bị ướt đẫm mồ hôi.

Đợi qua một hồi lâu, cuối cùng "Từ Dương" đầu đầy mồ hôi ngừng lại.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu hủy đi thanh nẹp trên tay, sau đi bỏ hết tất cả, hắn nhổ ống tiêm truyền dịch, bắt đầu hoạt động gân cốt.

Sau một hồi âm thanh xương cốt răn rắc không ngớt, hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu lộ ra dáng vẻ tươi cười với hai anh em Ôn Minh: "Này! Chào các người!"

Ôn Minh cẩn thận đánh giá người trước mặt này, nếu không phải Ôn Dao nói cho cậu biết, căn bản cậu không thể nào nghĩ người này là giả.

Ngoại hình của hắn, những động tác nhỏ, vẻ mặt, thậm chí giọng nói, đều giống Từ Dương như đúc, đến tột cùng làm sao hắn làm được?

"Mày là ai? Từ Dương ở đâu?"

Nhìn ánh mắt Ôn Minh mang theo nhàn nhạt sát ý nhìn mình chằm chằm, "Từ Dương" vội vàng khoát tay: "Bình tĩnh lại, tôi không có ác ý, không phải kẻ giết người, những người khác cũng coi như là tôi cứu đấy!"

Hắn cứu sao?

Nhớ đến một vài suy đoán trước đó Phương Dật Văn bọn hắn làm sao thoát hiểm trở về, Ôn Minh hoài nghi nhìn hắn, thật là hắn cứu sao?

"Thế Từ Dương đâu?"

Hắn đã giả trang thành Từ Dương, như vậy nhất định đã từng gặp Từ Dương, bằng không sẽ không có khả năng giống như vậy, để cậu nhìn cũng nhận không ra.

"Từ Dương à..."

"Từ Dương" gãi gãi trán, ấp úng nói: "À... Từ Dương... Từ Dương hắn... Hắn đã chết rồi..."

Mắt thấy Ôn Minh biến sắc, hắn lại vội vàng mở miệng nói: "Không phải tôi giết hắn đâu, thời điểm tôi phát hiện hắn đã sớm chết rồi!"

Ôn Minh nhắm mắt lại không nói gì, lúc Ôn Dao nói Từ Dương này là giả, cậu cũng ẩn ẩn hiểu ra, có khả năng Từ Dương đã chết thật rồi.

Khi thật sự nghe được kết quả xác định, cậu lại không có cách nào tiếp nhận được, làm sao Từ Dương lại chết kia chứ?

"Này... cậu cũng đừng thương tâm, thi thể của hắn vẫn còn, tôi có thể trả lại cho các người."

Ôn Minh mở mắt ra, vẫn là vấn đề kia, hắn vẫn luôn né tránh: "Rốt cuộc mày là ai? Giả dạng Từ Dương có mục đích gì?"

"Từ Dương" thở dài, hắn nghĩ nghĩ, dường như nghĩ đến cái gì, sau đó sửa sang tóc của mình, xuống giường.

Hắn đứng trước mặt Ôn Minh, đưa hai tay ra làm một động tác kỳ quái, sau đó duỗi tay phải ra với Ôn Minh:

"Xin chào, tôi tên là Thor, đến từ Đế Quốc Tư Nặc, thuộc tinh hệ Ngõa Nặc Lợi Á, thật cao hứng khi đến trái đất."

Ôn Minh nhìn chằm chằm vào tay phải của Thor, sau đó vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn hắn.

Hắn vừa mới nói cái gì?

Đế quốc Tư Nặc? Tinh hệ Ngõa Nặc Lợi Á?

Người ngoài hành tinh?

Anh đùa tôi à?

Nhìn thấy vẻ hoài nghi lộ rõ ​​trong mắt Ôn Minh, Thor cảm thấy tổn thương.

Anh đã tự giới thiệu mình một cách nghiêm túc như vậy, vậy mà người bản xứ của một nền văn minh cấp thấp này vẫn còn nghi ngờ anh!

Anh rút tay phải ra, quay người ngồi xuống mép giường, gõ nhẹ vào chiếc vòng tay trên cổ tay trái - thẻ căn cước mà Ôn Minh đã đưa cho Từ Dương và những người khác.

"Kaya, giới thiệu đế chế của chúng ta với người bản xứ này."

"Vâng, thưa chủ nhân!"

Một tia sáng bắn ra từ chiếc vòng tay, và một bầu trời sao rộng lớn, tráng lệ hiện ra trong không gian của căn phòng. Hiệu ứng 3D bằng mắt thường vô cùng chân thực, hiển thị rõ ràng các hệ sao liền kề. Đồng thời, một giọng nói điện tử cơ học vang vọng trong phòng:

"Đế chế Tuyết, một đế chế văn minh cấp trung, với sáu hệ sao dưới sự cai trị của nó trong vũ trụ, bao gồm cả Ngôi sao Thủ đô Đế chế trong Hệ sao Vanoria..."

Trong khi Kaya kể lại, biển sao rộng lớn liên tục được phóng to, phô bày vẻ quyến rũ của các hệ sao ngoài thiên hà với hai người bản xứ Trái Đất, cuối cùng dừng lại ở năm hành tinh xinh đẹp có sự sống.

Đây là Ngũ Tinh Thủ Đô Đế Quốc, gồm năm hành tinh mang sự sống với màu sắc khác nhau. Hành tinh lớn nhất ở trung tâm là ngôi sao chính, được bao phủ bởi màu xanh lam và xanh lục, trông rực rỡ từ xa, trong khi bốn hành tinh khác với màu sắc khác nhau bao quanh nó như những vệ tinh.

Phía trên hành tinh, người ta có thể thấy một cảng vũ trụ khổng lồ và vô số tàu vũ trụ cùng phi thuyền đang di chuyển qua lại—giống như một cảnh trong phim khoa học viễn tưởng bom tấn.

Sau khi Kaya giới thiệu xong, biển sao biến mất. Thor khoanh tay, hất cằm về phía Ôn Minh: "Vậy giờ tin chưa?"

Sự nghi ngờ trong mắt Ôn Minh vơi đi phần nào. Anh ta chắc chắn chiếc vòng tay của họ không có chức năng đó. Mặc dù họ đã có công nghệ chiếu hình này trước ngày tận thế, nhưng chắc chắn nó không thể được chiếu lên một thiết bị nhỏ như vậy.

Tuy nhiên…

"Người ngoài hành tinh có tiết lộ danh tính một cách dễ dàng như anh không?"

Tin đồn về người ngoài hành tinh luôn tồn tại trên Trái Đất, nhưng chưa có lời đồn nào được xác nhận chính thức. Liệu người đàn ông tên Thor này, người tự nhận mình đến từ một hệ sao khác, có thực sự là một trong những người ngoài hành tinh huyền thoại không?

Đề xuất Cổ Đại: Phò Tá Tân Đế Đăng Cơ, Thiếp Lại Chọn Kết Duyên Cùng Người Khác
Quay lại truyện Mạt thế chi Ôn Dao
BÌNH LUẬN