Ngày hôm sau, cảm xúc của Tiểu Tiểu vô cùng sa sút, nửa tháng ăn vặt lận đó! Cứ như vậy không có!
Nó bắt đầu giận chó đánh mèo đám nhỏ kia, đều tại bọn nó làm hại chính mình bị khấu trừ đồ ăn vặt lâu như vậy, hôm nay nhất định phải rèn rèn luyện luyện cả đám đó thật tốt mới được!
Hôm nay Ôn Dao không để bọn nó trực tiếp đánh nhau với Tiểu Tiểu, mà bắt đầu huấn luyện cho bọn nó lực khống chế dị năng cùng độ chính xác tấn công.
Hai ngày trước Ôn Dao vẫn chỉ lấy mấy tấm bia ngắm có sẵn ở sân huấn luyện, để bọn chúng đứng như cọc gỗ công kích vào tâm, liên tục đánh trúng tâm hai mươi lần mới xem như thành công.
Yêu cầu này không tính là quá khó khăn, bọn nhỏ đều được huấn luyện nhất định trong trường quân đội, ngoại trừ mấy đứa trẻ mới thức tỉnh dị năng không bao lâu, đa phần những người đã huấn luyện chỉ sau một hai ngày đã có thể hoàn thành tốt mục tiêu Ôn Dao đưa ra.
Về sau, bọn nhỏ hoàn thành mục tiêu bắt đầu tiến thêm một bước trong quá trình huấn luyện —— mang nặng chạy trốn cùng công kích.
Cái này cơ bản đánh trúng không còn mấy người, đừng nói hồng tâm, có thể trúng bia đã là không tệ rồi!
"Móa, quá biến thái rồi, huấn luyện viên đều chỉ để chúng ta đánh bia di động, thế mà cô ấy để chúng ta vừa chạy vừa đánh, còn vác nặng như thế! Sao cô ta không đích thân làm thử đi?"
Một đứa bé trai vịn đầu gối vừa thở hổn hển vừa phàn nàn với mấy đứa trẻ chung quanh.
"Đúng đấy, cái này cũng quá khó rồi, còn không được chạy quá chậm, chạy chậm còn cũng bị con rắn lớn kia dùng đuôi đánh bay, quá hành hạ người khác rồi!" Có đứa ồn ào hùa theo.
Con Đại bạch xà kia cũng không biết uống nhầm thuốc gì, mấy ngày nay ra tay hung ác quá trời, bọn chúng không có đắc tội nó mà!
Dịch Thần đưa tay cào cào tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, liếc mắt nói: "Tao cảm thấy cái này còn đơn giản đấy, nói không chừng sau này còn để chúng ta vừa mang vật nặng vừa đánh bia di động."
"Phi phi phi, chớ có xấu miệng như thế!"
Cái này đều đã muốn mạng của bọn chúng rồi, còn đánh di động, làm sao đánh trúng được hả?
"Không muốn huấn luyện cứ rời khỏi đây, từ lúc bắt đầu cô ấy đã nói qua không muốn huấn luyện có thể trở về."
Nghe xong lời này, mấy đứa trẻ hay phàn nàn lập tức ngậm miệng, làm sao có thể từ bỏ được?
Không nói đây là yêu cầu hiệu trưởng cưỡng chế, chỉ nói chuyện hôm nay cô ấy nói với bọn chúng, bọn chúng không thể từ bỏ, nhưng lại càng muốn cố gắng hơn nữa mới được.
Hôm nay sáng sớm Ôn Dao đã nói cho bọn chúng biết, sáu người làm tốt nhất, ba ngày sau có thể theo một tiểu đội dị năng đi ra ngoài làm nhiệm vụ!
Ra căn cứ đó!
Chuyện này có thể làm cho tất cả bọn trẻ đều hưng phấn cả lên, được Ôn Minh dẫn ra ngoài mấy lần kia, bọn chúng còn không có đi ra ngoài làm nhiệm vụ nữa đây này.
Hơn nữa lần này còn không phải đi ra ngoài cũng quân đội, là cùng làm nhiệm vụ với những đoàn đội dị năng trong căn cứ, đây quả thật là một sự ao ước đầy hấp dẫn khiến bọn nhỏ nhiệt huyết sôi trào.
Trước đó bọn chúng chưa từng vùi đầu chăm chỉ huấn luyện, bây giờ cố gắng tranh thủ được chen vào danh sách sáu người này.
Ngược lại bọn nhỏ tộc Bạc Nhĩ không có bao nhiêu thay đổi, bọn chúng từ rừng rậm nguyên thủy dấu diếm sát cơ khắp nơi đi ra... so với những đứa trẻ khác trong căn cứ biết rất rõ ràng bên ngoài nguy hiểm thế nào, trải qua vô số thời khắc sinh tử bọn chúng càng thêm quý trọng cuộc sống bây giờ hơn những người khác.
Bởi vậy cho dù là huấn luyện dị năng thể năng, hay học văn hóa, bọn chúng đều rất chân thành bất quá là thể năng dị năng huấn luyện, hay (vẫn) là văn hóa khóa, bọn hắn đều rất chăm chỉ hoàn thành.
Cũng bởi vì đủ loại nhận thức khác nhau, ngay từ đầu bọn chúng sinh ra không ít mâu thuẩn với những đứa trẻ trong căn cứ, nhưng gần đây vì có phương thức huấn luyện đầy thô bạo của Ôn Dao, thật ra đã khiến quan hệ giữa bọn chúng hòa hoãn rất nhiều.
Vài ngày huấn luyện sau đó Ôn Dao đều không đi qua, Ôn Dao để Ngữ Điệp cùng Tiểu Tiểu giám sát, nhốt mình trong phòng nghiên cứu phương pháp minh tưởng giản dị.
Đúng vậy, phương pháp minh tưởng giản dị.
Ở đại lục Ella, pháp sư đều có phương pháp minh tưởng của riêng mình, mà loại phương pháp này chỉ dạy bảo cho đệ tử thân cận nhất của mình, tuyệt đối không truyền ra ngoài cho người khác.
Mà ngoại trừ một ít người tồn tại nắm giữ của phương pháp minh tưởng, còn có phương pháp minh tưởng thông dụng trong đại lục.
Loại phương pháp này đã lưu truyền từ rất sớm đến nay, đã trải qua vô số tổ tiên cải tiến, cuối cùng biến thành bộ dạng Ôn Dao biết rõ lúc ấy.
Hơn nữa từng pháp sư cũng có thể học phương pháp minh tưởng này, cánh cửa cũng thấp hơn rất nhiều, không có yêu cầu quá lớn về tinh thần lực.
Đương nhiên, loại phương pháp minh tưởng này hiệu quả khẳng định kém hơn một chút so với đích thần sư phụ truyền thụ, nhưng thắng ở tỷ lệ phổ biến cao.
Ôn Dao sử dụng phương pháp minh tưởng tất nhiên là do sư phụ truyền lại cho mình, loại phương pháp này có yêu cầu rất cao đối với tinh thần lực, không phải người nào cũng có thể học được.
Bởi vậy, trước đó Ôn Dao dạy cho bọn Ôn Minh đều là phương pháp minh tưởng bình thường.
Hiện tại, Ôn Minh muốn phổ cập phương pháp tu luyện dị năng trong quân đội, không có tinh thần lực phụ trợ thì rất khó để tu luyện.
Tuy nhiên, hầu hết những người có dị năng đều chưa đạt đến trình độ tinh thần lực cần thiết, nên hiệu quả thực tế của việc tu luyện sẽ không đáng kể. Do đó, Ôn Dao dự định đơn giản hóa phiên bản phổ quát của phương pháp thiền này để phù hợp hơn với người Trái Đất.
Trên thực tế, Trái Đất đã có những phương pháp và giới thiệu về việc tu luyện tinh thần lực từ rất lâu, và nhiều người vẫn đang nghiên cứu về nó trước khi tận thế xảy ra. Mặc dù dường như có rất ít thành công, nhưng may mắn thay, nó không phải tự nhiên mà có; nó đã có một nền tảng nhất định.
Ôn Dao cũng rất quan tâm đến vấn đề này vào thời điểm đó và đã thu thập được rất nhiều thông tin về chủ đề này.
Giờ đây, thông tin cô lưu trữ trên đĩa dữ liệu cuối cùng cũng có ích. Dựa trên những điều này, Ôn Dao đã kết hợp phương pháp thiền định phổ quát của Lục địa Ella để tạo ra một phương pháp thiền định mới.
Phương pháp thiền định này kém hiệu quả hơn một chút so với phương pháp mà Ôn Minh và nhóm của anh ta sử dụng, nhưng nó phù hợp hơn với người Trái Đất ngày nay.
Ngày 1 tháng 1 năm 20xx.
Hôm nay là ngày đầu năm mới. Ôn Dao đã cho nhóm trẻ con nghịch ngợm này một kỳ nghỉ, và cô ấy không quan tâm đến việc học viện quân sự làm gì.
Đó là năm mới theo lịch Dương, và Tề Cảnh Huy nghĩ rằng vẫn cần phải tạo ra không khí lễ hội trong căn cứ.
Vì vậy, anh ta không chỉ cho dọn dẹp và sắp xếp lại căn cứ mà còn phát một số thực phẩm miễn phí cho những người dân thường khó khăn nhất. Đồng thời, anh ta dựng các sân khấu đơn giản ở một số ô vuông trong căn cứ và mời mọi người biểu diễn.
Tất nhiên, binh lính trong khu vực quân sự không thể nghỉ ngơi. Để phòng ngừa các trường hợp khẩn cấp trong và ngoài căn cứ, họ thậm chí còn tăng cường độ tuần tra.
Cố Minh Duệ, với tư cách là chủ tịch Hiệp hội Dị năng, cũng rất bận rộn. Anh ta lợi dụng chức vụ chủ tịch để ban phát một số lợi ích nhỏ cho những dị năng giả, sau đó gặp gỡ lãnh đạo của một số tập đoàn siêu năng lực lớn, nhận được lời hứa hỗ trợ binh lính quản lý căn cứ.
Ngày hôm đó, tiếng cười và niềm vui tràn ngập căn cứ Hoa Nam. Mọi người dường như đã quên mất đây là ngày tận thế, như thể họ đã trở về thời điểm trước khi tận thế xảy ra.
Dù sao thì, vào ngày này, họ đã có thể gạt bỏ những lo lắng về hiện tại và tương lai, đắm mình trong bầu không khí vui vẻ và tận hưởng.
Trong căn nhà biệt lập của Tề Cảnh Huy, Ôn Dao và những người khác đang ngồi trên ghế sofa chờ đợi bữa tiệc của đầu bếp Ôn.
"Dao Dao, anh trai em nấu ăn ngon đấy!"
Hạ Y Huyên nhìn bóng người bận rộn trong bếp, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của thức ăn tràn ngập trong nhà, cô không khỏi chảy nước miếng.
"Ừm."
"Chị không nghĩ tới Ôn Minh và chú nấu tất cả các món ăn trong nhà mình sao..." Cô nhớ mẹ từng nói dì cô trước đây nấu ăn dở tệ, chẳng bao giờ biết nấu ăn.
"Ừm."
"Trời ơi! Ôn Minh hiền thục đảm đang quá, hoàn toàn có thể gả anh ấy rồi!"