Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 60: Tác phẩm liên quan (60)

Một tiếng thanh minh vang vọng, đôi cánh đen tuyền vút mở, lượn lờ quanh đỉnh dược đỉnh một vòng rồi đột ngột lao thẳng xuống đáy, hóa thành một đoàn hắc viêm bùng cháy dữ dội. Kỳ lạ thay, dù ngọn lửa cuồn cuộn, Manh Manh ngồi bên cạnh lại chẳng mảy may cảm thấy hơi nóng, bởi nàng đã có thể khống chế nhiệt lượng của hỏa diễm, không cho nó tán phát ra xung quanh.

Chẳng mấy chốc, dược đỉnh tỏa ra từng đợt hơi ấm nhè nhẹ, xen lẫn mùi dược hương thoang thoảng. Manh Manh phóng thần thức, tức thì thu trọn mọi biến hóa trong đỉnh vào mắt. Dược đỉnh đã được nung nóng đều đặn, những linh thú trên vách đỉnh như sống động hẳn lên, tựa hồ có thể phá vách mà bay ra bất cứ lúc nào, trong đỉnh còn vọng lại tiếng long ngâm trầm thấp.

"Khởi!"

Manh Manh khẽ vung tay, những dược liệu đã chuẩn bị sẵn liền lơ lửng giữa không trung. Nắp đỉnh cũng phát ra tiếng vang trong trẻo, tự động bật lên, dịch sang một bên.

Nàng lặng lẽ chờ đợi, cho đến khi miệng đỉnh khẽ lóe lên một vệt hồng quang, mới điểm ngón tay về phía phần linh dược đầu tiên. Phần linh dược đã được xử lý cẩn thận như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, bay thẳng vào trong đỉnh. Trong khoảnh khắc, hương thơm ngào ngạt tràn ngập khắp phòng. Manh Manh vội vàng kết pháp quyết, phong tỏa không gian quanh dược đỉnh, rồi tuần tự từng phần linh dược được nàng đưa vào đỉnh một cách có trật tự.

Khi phần linh dược cuối cùng nhập đỉnh, Manh Manh lại ném vào hơn mười khối linh thạch, rồi hướng về nắp đỉnh đánh ra một đạo pháp quyết. Một tiếng "tranh" trong trẻo vang lên, nắp đỉnh hạ xuống, phong bế miệng đỉnh. Manh Manh lại liên tiếp kết hơn mười đạo pháp quyết, cho đến khi không còn chút dược hương nào thoát ra, nàng mới khẽ thở phào.

Kế tiếp là thời gian chờ đợi. Điều cốt yếu nhất là phải làm tan chảy linh thạch và linh dược, sau đó loại bỏ tạp chất, cuối cùng dung hợp thành dịch thuốc. Dịch thuốc càng tinh khiết, linh đan luyện ra càng có phẩm chất cao. Nhưng nếu hỏa hầu sơ sẩy, không chỉ phẩm chất linh đan sẽ giảm sút, mà rất có thể toàn bộ nguyên liệu sẽ hóa thành phế phẩm, công sức đổ sông đổ biển.

Một ngày, hai ngày... Manh Manh cẩn trọng khống chế hỏa diễm. Linh đan cấp năm và linh đan cấp bốn tuy không khác biệt nhiều về thủ pháp, nhưng ở những chi tiết nhỏ lại ẩn chứa huyền diệu riêng. Nàng đã cảm nhận được trong dược đỉnh, những linh dịch kia đang từ từ được tinh luyện, phát ra tiếng "hoa hoa" như đang giao tiếp với nàng.

Đến ngày thứ tư, sắc mặt Manh Manh trở nên nghiêm túc. Nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào dược đỉnh, đôi tay mười ngón như hoa lan nở rộ, liên tục kết ra từng đạo pháp quyết phức tạp.

Mỗi khi một đạo pháp quyết được đánh ra, thân đỉnh lại khẽ rung lên, bên trong vọng ra tiếng ngân nga trầm thấp. Sau khi kết hơn năm trăm đạo pháp quyết, trán Manh Manh đã lấm tấm mồ hôi.

Tuy nhiên, nàng không dám lơ là. Giờ phút này chính là thời khắc then chốt để ngưng đan, vạn nhất sơ suất, việc luyện chế có thể thất bại. Đây quả là một sự giày vò, nhưng cũng là một cuộc tôi luyện. Manh Manh toàn tâm toàn ý dõi theo từng biến hóa của dược đỉnh. Ba đồ án hình rồng trên đỉnh cũng bắt đầu uốn lượn, nhe nanh múa vuốt, khẽ rít gầm. Từng đợt dược hương thanh u xuyên qua đỉnh mà thoát ra, phong ấn trên nắp đỉnh đã không còn ngăn cản được sự tán phát của dược hương. May mắn thay, trong không gian thần bí này, sẽ không có ai uy hiếp nàng. Manh Manh đã không còn tâm trí để xử lý vấn đề dược hương tán thất, đôi tay nàng đã hóa thành vô số tàn ảnh, liên tục đánh ra vô vàn pháp quyết vào dược đỉnh.

Khoảng nửa canh giờ sau, y phục của Manh Manh như vừa vớt từ dưới nước lên. Nàng đột ngột điểm một ngón tay về phía nắp đỉnh. Nắp đỉnh tức thì bay vút lên, một luồng dược hương nồng nàn xộc thẳng vào mũi. Trong nháy mắt, sáu đạo thanh quang vọt ra khỏi miệng đỉnh, toan bay tứ tán.

"Phược!"

Manh Manh khẽ quát một tiếng, nhanh chóng kết ra mấy đạo pháp quyết. Sáu đạo thanh quang kia như trúng định thân pháp, dừng lại giữa không trung. Đó chính là sáu viên linh đan màu xanh biếc, bề mặt còn lượn lờ một làn sương khói mờ ảo.

Chương Hai Trăm Mười Một: Thanh Phù Thăng Cấp

Cái gọi là linh đan, không hoàn toàn chỉ là đan dược ẩn chứa linh lực cường đại, mà là chỉ khi đan dược đạt đến một phẩm giai nhất định, nó sẽ thông linh. Linh đan cấp năm còn rất xa mới đạt đến cảnh giới thông linh, nhưng nếu không đề phòng, chúng rất có thể sẽ bị linh lực bên ngoài cảm ứng mà bay đi. Một khi đã bay mất, Manh Manh sẽ không thể tìm thấy chúng.

Lấy ra một chiếc ngọc bình, Manh Manh cẩn thận đựng sáu viên Ly Hợp Linh Đan vào trong, rồi thở phào nhẹ nhõm. Nàng rất muốn thử dược hiệu của Ly Hợp Linh Đan, nhưng linh đan khó cầu, nàng nào nỡ dùng để thử nghiệm. Hơn nữa, lần này thành đan không có nghĩa là lần sau cũng thành đan, ngay cả những luyện đan tông sư cũng không dám đảm bảo mình thành công trăm phần trăm trước khi luyện đan.

Việc luyện chế Ly Hợp Linh Đan thành công khiến Manh Manh vô cùng phấn khích. Tục ngữ có câu "bảo vật nhiều không đè người", đương nhiên nắm giữ càng nhiều thủ đoạn càng tốt. Muốn thành công trong cuộc cạnh tranh khốc liệt, trước tiên phải học cách tự bảo vệ mình. Trang bị là sinh mệnh thứ hai của tu sĩ, có Mâu Ni Châu hộ thân, trận pháp gia trì, Ly Hợp Linh Đan làm át chủ bài, thực lực ẩn giấu luôn hữu dụng hơn nhiều so với những thứ bày ra ngoài sáng.

Trong Cửu Lê Luyện Đan Quyết, linh đan không chỉ có một loại, nhưng Manh Manh chỉ có thể thu thập đủ nguyên liệu cho loại này. Hơn nữa, những thứ cùng loại nàng cũng không định luyện chế ngay bây giờ, sau này còn nhiều thời gian. Việc tiếp theo nàng cần chuẩn bị chính là tái tế luyện Thập Nhị Thanh Phù.

Thập Nhị Thanh Phù, cùng với Vân Linh Chu, đều là pháp khí nhập môn của Huyền Thiên Tông. Mặc dù phẩm giai pháp bảo là như nhau, nhưng tiềm chất của chúng lại khác biệt. Thập Nhị Thanh Phù có khả năng thăng cấp vô hạn, chỉ cần tìm đủ nguyên liệu phù hợp, là có thể tái luyện.

Manh Manh vô cùng yêu thích Thập Nhị Thanh Phù, chỉ là kẻ địch nàng gặp phải ngày càng mạnh, mà Thập Nhị Thanh Phù hiện tại lại quá yếu ớt, nên nàng đã lâu không sử dụng. Nhưng giờ đây, nàng đã thu thập đủ nguyên liệu để tái luyện Thập Nhị Thanh Phù, hoàn toàn có thể tái tế luyện. Dựa vào những nguyên liệu nàng có được, tuyệt đối có thể nâng Thập Nhị Thanh Phù lên cấp linh khí.

Luyện kiếm và luyện chế phù lục không giống nhau. Nói nghiêm ngặt, cả hai đều thuộc phạm trù luyện khí, nhưng độ phức tạp thì không thể so sánh. Tương đối mà nói, luyện phù có nguyên liệu đơn giản, thủ pháp tương đối dễ dàng, chú trọng tính thực dụng và tiện lợi. Còn quá trình luyện khí lại phức tạp hơn nhiều, thủ đoạn cũng rườm rà, thành phẩm đương nhiên phải dùng, nhưng nếu không có tu vi thâm hậu, rất khó phát huy uy năng của pháp bảo.

Để tái tế luyện Thập Nhị Thanh Phù, Manh Manh đã chuẩn bị bảy mươi hai loại nguyên liệu, trong đó quan trọng nhất chính là Thiên Nguyên Chân Thủy. Loại nước này chỉ có thể dùng để luyện khí, giúp tất cả nguyên liệu dung hợp tốt hơn. Thiên Nguyên Chân Thủy cực kỳ quý hiếm, Manh Manh đã tốn hai vạn điểm cống hiến mới đổi được một bình nhỏ bằng đầu ngón tay cái.

Tuy nhiên, Manh Manh cũng có một lợi thế. Nàng sở hữu Hỗn Độn Thiên Hỏa, đây không chỉ là át chủ bài cuối cùng để nàng khắc địch chế thắng, mà còn là nền tảng cho việc luyện khí, luyện đan của nàng. Hỗn Độn Thiên Hỏa đã bắt đầu nhen nhóm một tia linh trí mơ hồ, đây là một điều tốt, giúp nàng điều khiển hỏa diễm sâu sắc hơn, nâng cao phẩm chất của đan dược hay pháp khí.

Manh Manh lấy ra một khối ngọc giản, trầm thần thức vào trong. Khối ngọc giản này ghi lại phương pháp tái tế luyện Thập Nhị Thanh Phù, cùng với các loại trận pháp được bố trí trên đó. Nội dung được chia làm ba phần: một phần là nâng Thập Nhị Thanh Phù lên thành Bảo Khí, phần thứ hai là nâng lên Linh Khí, và phần thứ ba là nâng lên Đạo Khí. Còn việc có thể tiếp tục thăng cấp nữa hay không, thì phải xem cơ duyên của mỗi người.

Thập Nhị Thanh Phù, về bản chất là pháp bảo thuộc tính phong, thiên về sự nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng khả năng phá giáp lại chưa đủ. Manh Manh dự định khi nâng cao phẩm giai của nó, sẽ đồng thời tăng cường khả năng phá giáp và kháng pháp, mà vẫn không làm mất đi tốc độ vốn có. Như vậy, độ khó luyện chế và lượng nguyên liệu cần thiết đã tăng lên đáng kể.

Manh Manh từng tu luyện Cốt Luyện Chi Thuật, nhưng lại hiểu biết khá ít về các phương pháp luyện chế khác ngoài cốt luyện. Nàng chỉ vì muốn tái tế luyện Thập Nhị Thanh Phù mà mới ngắt quãng thu thập các tư liệu liên quan.

Bởi nàng khống chế dị hỏa, nên khi luyện cốt rất dễ dàng. Tuy nhiên, dù dị hỏa cường đại, nhưng khi luyện khí, do nguyên liệu khác nhau, thủ pháp và hỏa hầu cần thiết cũng khác biệt. Điều này đối với Manh Manh vẫn là một thử thách lớn, nên nàng chỉ có thể "án hồ lô họa biều", làm theo phương pháp tế luyện Thập Nhị Thanh Phù từng bước một.

Sau khi chuẩn bị tươm tất tất cả nguyên liệu, rồi ôn lại một lượt phương pháp luyện chế, Manh Manh mới bước vào luyện khí thất trong tiên phủ, chuẩn bị bế quan luyện khí. Trong không gian thần bí, tuyệt đối không cần lo lắng về vấn đề an toàn, hơn nữa cấm chế của tòa tiên phủ này hoàn toàn do nàng khống chế, cho dù có người bên ngoài công kích, cũng khó lòng phá vỡ cấm chế của tiên phủ.

Luyện chế cần tiêu hao lượng lớn thời gian và chân nguyên, nên ngoài việc chuẩn bị sẵn những nguyên liệu cần thiết để luyện chế phi kiếm, nàng còn chuẩn bị cả Bích Cốc Đan và linh ẩm bổ sung chân nguyên, đặt bên cạnh để tiện lấy dùng bất cứ lúc nào.

"Nếu Thập Nhị Thanh Phù đều được luyện chế thành linh khí, uy lực sẽ tăng lên không chỉ gấp mười lần, ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng khó lòng trong chớp mắt đánh tan chân nguyên của chúng."

Thần sắc Manh Manh có chút kích động. Bất kể nội dung ngọc giản có khoa trương hay không, ít nhất việc Thanh Phù kiếm trận sau khi tái tế luyện uy lực tăng gấp bội là sự thật. Cộng thêm Băng Phách Hàn Quang Kiếm Quyết, ít nhất thực lực tự bảo vệ mình lại tăng vọt, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, khả năng sinh tồn sẽ được nâng cao đáng kể.

Manh Manh nhanh chóng thu liễm tâm thần, tập trung toàn bộ chú ý vào việc luyện khí. Ngay sau đó, nàng vung tay phải, một khối Hạo Kim Thạch liền lơ lửng giữa không trung. Rồi nàng búng ngón tay, điểm ra một đóa hắc diễm, bao bọc lấy khối Hạo Kim Thạch kia.

Hỗn Độn Thiên Hỏa bùng cháy dữ dội, nhưng nhiệt lượng đều được khống chế, dù ở ngay bên cạnh cũng không cảm thấy chút hơi nóng nào tán phát. Dưới nhiệt độ cao, khối Hạo Kim Thạch cứng rắn đến nỗi phi kiếm cũng khó làm tổn thương, bắt đầu tan chảy, hóa thành một đoàn chất lỏng lấp lánh ánh sao vàng. Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là thành công. Manh Manh tiếp tục điều khiển Hỗn Độn Thiên Hỏa thiêu đốt, chất lỏng bắt đầu sôi sục, tạp chất bên trong bị thiên hỏa thiêu đốt sạch sẽ. Một đoàn dung dịch lớn bằng đầu người cuối cùng chỉ còn lại kích thước nắm tay, tựa như một khối hoàng kim đang chảy.

Manh Manh cẩn thận chia đoàn chất lỏng này thành mười hai phần bằng nhau, rồi vỗ nhẹ túi trữ vật. Mười hai đạo thanh quang điện xẹt mà ra. Thập Nhị Thanh Phù chỉnh tề xếp hàng trước mặt nàng.

Nàng liên tục búng ngón tay, lại có mười hai đóa hắc diễm bay ra, bao bọc lấy Thập Nhị Thanh Phù, bắt đầu luyện hóa. Khoảng một canh giờ sau, Manh Manh vung hai tay kết ra từng đạo pháp quyết, lần lượt đánh mười hai đoàn dung dịch Hạo Kim Thạch vào Thập Nhị Thanh Phù.

Thập Nhị Thanh Phù không bị luyện hóa hoàn toàn, nếu không thì chẳng khác nào luyện chế lại một bộ pháp khí mới. Điều Manh Manh làm là giúp chúng dễ dàng hấp thu nguyên liệu mới mà thôi.

Sau khi dung hợp Thập Nhị Thanh Phù với Hạo Kim Thạch, Manh Manh bắt đầu luyện hóa và tinh luyện các nguyên liệu khác, rồi lại dung nhập vào Thập Nhị Thanh Phù. Ba tháng sau, toàn bộ nguyên liệu trước mặt Manh Manh đã tiêu hao hết. Những Thanh Phù được mười hai đóa Hỗn Độn Thiên Hỏa bao bọc, đã lớn gần gấp đôi so với ban đầu.

Đến bước này, bước đầu tiên của việc tế luyện Thập Nhị Thanh Phù coi như đã hoàn thành, nhưng vẫn còn xa mới đủ. Cần phải bắt đầu tiến hành bước thứ hai: Ngưng Luyện.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Manh Manh mới bắt đầu bước thứ hai. Nàng lấy ra chiếc ngọc bình nhỏ bằng ngón tay cái, rồi kết pháp quyết, một giọt chất lỏng màu bạc liền lơ lửng giữa không trung.

Manh Manh nhanh chóng đánh ra một đóa Hỗn Độn Thiên Hỏa, bao bọc lấy giọt chất lỏng màu bạc, thiêu đốt dữ dội. Phải mất đến ba canh giờ, giọt chất lỏng kia mới hóa thành một đoàn sương bạc. Manh Manh khẽ thở phào. Nếu dùng hỏa diễm luyện khí thông thường, e rằng ba ngày ba đêm cũng đừng hòng khiến Thiên Nguyên Chân Thủy này hóa khí.

Nàng tiếp tục để đóa Hỗn Độn Thiên Hỏa bao bọc lấy đoàn sương khí do Thiên Nguyên Chân Thủy hóa thành, rồi lại lấy ra một viên yêu đan màu xanh biếc. Đây là nội đan của Liệt Phong Hống cấp tám mà nàng đã tốn trọng kim thu mua. Thập Nhị Thanh Phù là pháp bảo thuộc tính phong, sau khi thêm vào nhiều nguyên liệu, tuy phẩm chất được nâng cao, nhưng thuộc tính lại giảm sút. Liệt Phong Hống là yêu thú thuộc tính phong cấp tám, dùng yêu đan của nó không chỉ có thể nâng cao thuộc tính, mà còn đặt nền móng cho việc nâng cao phẩm chất phi kiếm sau này.

Sau khi dùng Hỗn Độn Thiên Hỏa luyện hóa yêu đan, sắc mặt Manh Manh trở nên ngưng trọng. Hai tay nàng kết ra một chuỗi pháp quyết phức tạp, khiến yêu đan hóa thành đoàn sương khí màu xanh biếc bắt đầu dung hợp với sương khí do Thiên Nguyên Chân Thủy hóa thành.

"Đi!"

Khi hai loại sương khí này hoàn toàn dung hợp vào nhau, Manh Manh khẽ quát một tiếng. Đoàn sương khí đã hoàn toàn dung hợp được chia thành mười hai phần đều nhau, bắn thẳng về phía Thập Nhị Thanh Phù.

Mười hai đoàn sương khí bao phủ lên Thanh Phù, phát ra tiếng "xì xì" khe khẽ, như thủy ngân chảy xuống đất, trong nháy mắt đã bị Thanh Phù hấp thu sạch sẽ. Manh Manh lập tức kết ra một chuỗi pháp quyết liên hoàn, Thập Nhị Thanh Phù phát ra từng đợt ngân nga nhẹ nhàng, thể tích bắt đầu thu nhỏ. Khi chuỗi pháp quyết cuối cùng được đánh ra, Thập Nhị Thanh Phù đã khôi phục kích thước ban đầu, chỉ là sắc thái đã khác biệt rất nhiều so với trước, bề mặt tỏa ra một vầng linh quang.

Manh Manh cảm thấy chân nguyên trong khoảnh khắc đó tiêu hao kịch liệt, nàng vội vàng uống một ngụm lớn linh ẩm, chân nguyên trong cơ thể lại dồi dào trở lại.

Giờ là lúc bắt đầu tu bổ trận pháp. Manh Manh tĩnh tâm điều tức một lát, rồi bắt đầu kết ra một chuỗi pháp quyết hoàn toàn khác biệt so với vừa nãy. Trán nàng dần lấm tấm mồ hôi, không ngừng phải dừng tay uống một ngụm linh ẩm mới có thể duy trì.

Những trận văn phù ký vốn mờ nhạt trên Thập Nhị Thanh Phù, dần dần trở nên rõ ràng, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn, dày đặc chằng chịt. Sắc thái thân kiếm cũng bắt đầu thay đổi, nhìn qua toàn bộ thân kiếm dường như đều bắt đầu quang hóa.

"Thượng phẩm linh khí!"

Manh Manh mừng rỡ như điên, thất thanh kêu lên. Trừ cốt luyện ra, đây là lần đầu tiên nàng luyện khí theo phương pháp chính thống. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng với sự gia tăng của nguyên liệu và hỏa diễm, việc thành công thăng cấp lên linh khí đã là rất tốt rồi, không ngờ lại có thể trở thành thượng phẩm linh khí. Tin tức này nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến vô số người đỏ mắt. Ngay cả Thập Nhị Thanh Phù của Hàn Bưu và Song Lỗ, đội trưởng cũ của tiểu đội Vệ, cũng chỉ là hạ phẩm linh khí mà thôi.

"Dù sao đi nữa, cơ hội giữ mạng lại lớn hơn một chút." Manh Manh đắc ý cười một tiếng, thu lại Hỗn Độn Thiên Hỏa. Một đoàn ngũ sắc quang hoa bao bọc lấy Thập Nhị Thanh Phù, bắt đầu tái tế luyện.

Chương Hai Trăm Mười Hai: Mỗi Người Một Ý

Ánh trăng trong vắt xuyên qua cấm chế, rải xuống sân viện. Trong sân, kiếm quang lượn lờ, như một biển mây xanh cuồn cuộn sóng trào. Từng đạo kiếm quang thỉnh thoảng vút lên, tựa như tia chớp muốn xé toang màn trời, ngay cả cấm chế cũng run rẩy, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Kiếm hải đột ngột thu liễm, hóa thành mười hai đạo thanh quang chui vào cơ thể Manh Manh. Nàng nở nụ cười mãn nguyện, công sức này cuối cùng cũng không uổng phí. Thập Nhị Thanh Phù thăng cấp thành thượng phẩm linh khí, uy năng còn mạnh hơn trước, không kém gì Băng Phách Hàn Quang Kiếm Quyết.

Bỗng nhiên, trong lòng nàng khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Trương Bách Phượng. Một luồng linh lực dao động nhàn nhạt truyền ra từ căn phòng. Trương Bách Phượng đã thăng cấp thành tu sĩ Luyện Khí kỳ thứ hai. Ba ngày trước, Tần Kỳ Kỳ là người đầu tiên đột phá bình cảnh, trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ. Trương Bách Phượng là người thứ hai. Nếu không có gì bất ngờ, trong vài tháng tới, Mã Ký và những người khác cũng sẽ lần lượt trở thành tu sĩ.

Lúc này, Tần Kỳ Kỳ cũng từ trong phòng bước ra, vui mừng nhìn căn phòng của Trương Bách Phượng.

"Chúc mừng, Bách Phượng."

Manh Manh và Tần Kỳ Kỳ đồng thanh chúc mừng.

Trương Bách Phượng cúi người tạ ơn Manh Manh. Đại tiểu thư Trương gia giờ đây tuy vẫn tính tình như lửa, nhưng đã không còn kiêu căng như xưa, ít nhất trong cử chỉ đi đứng, đã có phong thái của một đại gia.

"Đa tạ sư thúc thành toàn."

Trương Bách Phượng khẽ cúi mình hành lễ. Theo quy tắc của giới tu chân, phàm là gặp phải người có tu vi cao hơn mình một cấp, đều xưng là sư thúc hoặc đạo hữu, không cần phải gọi là tiên sư như trước nữa.

"Kỳ Kỳ, Bách Phượng, từ ngày mai hai con hãy chuyển đến động phủ ta từng ở, chỉ đạo Mã Ký và những người khác nhanh chóng đột phá bình cảnh." Manh Manh phân phó.

Sắc mặt hai người lập tức biến đổi: "Sư thúc, chẳng lẽ người không cần chúng con hầu hạ nữa sao?"

Manh Manh khẽ mỉm cười nói: "Tu sĩ phải dũng mãnh tinh tiến, mới có thể窥 được đại đạo vô thượng. Các con giờ đã bước vào giới tu chân, sao có thể tự định vị mình ở thân phận hầu hạ người khác? Sau này các con hãy tự mình cố gắng, chúng ta vẫn có thể là đồng môn đạo hữu, không cần quá chấp niệm." Nói xong, nàng đưa hai túi trữ vật cho hai cô gái, bên trong có một ít linh thạch và linh đan dùng để tu luyện, cùng với vài món pháp bảo.

Đợi hai người đi rồi, Manh Manh cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sân viện trống trải và con linh hạc đang ung dung tự tại, nàng bỗng cảm thấy có chút cô đơn, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.

Đại điện Bách Thảo Phong.

Trương Tri Bình ung dung ngồi trên ghế uống trà, Trang Văn Cách đứng ở phía dưới.

"Văn Cách, lần này ở Vân Trạch thế giới thu hoạch không ít chứ?" Trương Tri Bình lơ đãng hỏi Trang Văn Cách, ngữ khí rất tùy tiện.

"Phong chủ, lần này đi Vân Trạch thế giới tuy có chém giết một số yêu thú, thu được một ít linh dược, nhưng những thứ đó giá trị có hạn. Ta lại nghe nói tiểu đội Vệ lần này đi Vân Trạch thế giới dường như có thu hoạch lớn, nghe nói còn đại chiến với Phong thị gia tộc." Trang Văn Cách nói.

"Tiểu đội Vệ?"

Trương Tri Bình suy nghĩ một chút: "Là Hà Manh Manh của Tử Tiêu Phong phải không?"

"Vâng, Phong chủ. Ta nghe nói người đã giao thiệp với trưởng lão trong phái, để Hà Manh Manh gia nhập Bách Thảo Phong, có phải không?" Trang Văn Cách hỏi.

Cơ cấu tổ chức của Huyền Thiên Tông khá phức tạp. Huyền Thiên Vệ là lực lượng vũ trang bảo vệ toàn bộ môn phái, chịu trách nhiệm canh gác, tuần tra, thám hiểm và nhiều việc khác. Các phong là tổ chức cơ bản trong môn phái, địa vị trong môn phái cũng khác nhau tùy theo thực lực của mỗi phong. Ngoài ra còn có Trưởng Lão Hội. Trưởng Lão Hội của Huyền Thiên Tông có ba tầng cấu trúc. Tầng thứ nhất là các nguyên lão của môn phái, thực lực mạnh nhất là ba vị tu sĩ Hóa Thần kỳ, những người còn lại đều là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Những người này về cơ bản đều ẩn cư tu luyện đột phá, rất ít khi hỏi đến chuyện trong phái. Tầng thứ hai là các trưởng lão hỗ trợ chưởng môn xử lý công việc trong phái, những người này đa số là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Tầng thứ ba là các trưởng lão của các phong, đa số là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ và Kim Đan hậu kỳ, cũng có cá biệt tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng khá ít.

Trương Tri Bình vẫn luôn thèm muốn Manh Manh và Thiện Thủy trong tay nàng. Nhưng bất kể là Phong chủ Tử Tiêu Phong Ngụy Nhạc Thiên, hay bản thân Manh Manh, đều khinh thường cành ô liu mà hắn đưa ra. Mặc dù địa vị của Bách Thảo Phong cao hơn Tử Tiêu Phong một bậc, nhưng vẫn còn xa mới đến mức có thể ra lệnh. Do đó, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn đã ủy thác một vị trưởng lão trong môn phái ra mặt, rõ ràng là muốn dùng sức ép để Ngụy Nhạc Thiên phải nhượng bộ.

Theo hắn thấy, chỉ cần Ngụy Nhạc Thiên lung lay, Manh Manh sẽ không có lý do gì để từ chối. Trước đây Manh Manh từ chối, phần lớn là do Ngụy Nhạc Thiên xúi giục.

"Phong chủ, nếu Hà Manh Manh vẫn từ chối thì sao?" Trang Văn Cách không lạc quan như hắn.

"Từ chối?"

Trương Tri Bình ngẩn người, dường như thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên khẽ cười nói: "Nếu nàng thật sự từ chối, có thể để nàng rèn luyện thêm một phen trong Huyền Thiên Vệ vậy."

"Vâng." Trang Văn Cách rùng mình một cái, Phong chủ quả là độc ác. Hắn không hề nghi ngờ lời của Trương Tri Bình. Với địa vị của Bách Thảo Phong trong Huyền Thiên Tông, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến một số quyết định của Huyền Thiên Vệ, đặc biệt là Manh Manh chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ bình thường.

Cùng lúc đó, trong một động phủ lơ lửng phía trên Huyền Thiên Phong.

Hồng Hoa cung kính đứng trước mặt một nam tử trung niên, chờ đợi mệnh lệnh.

"Con bé đó không đồng ý với ngươi, có phải vì lý do gì khác không?"

"Dường như không có, chỉ có Bách Thảo Phong công khai muốn chiêu mộ nàng. Tuy còn vài gia tộc khác cũng muốn chiêu mộ nàng, nhưng lại không thể nắm bắt được hành tung của nàng, hơn nữa nàng cũng rất ít khi tiếp xúc với người khác."

"Muốn giữ trung lập? Một đệ tử Trúc Cơ kỳ nhỏ bé, có tư cách gì để giữ trung lập?"

"Lão tổ tông," Hồng Hoa khẽ nhắc nhở: "Hà Manh Manh trong thời gian ngắn đã tu luyện đến Trúc Cơ kỳ tầng tám, hơn nữa trong trận đạo, đan đạo, chế phù, đều thể hiện tiềm lực siêu phàm, xứng đáng với danh xưng 'thiên tài'."

"Thiên tài, đó cũng phải sống sót mới có thể có tiền đồ vô hạn. Thiên tài nửa đường chết yểu nhiều lắm. Ngươi đi nói với nó, chỉ có đầu quân cho Hồng gia chúng ta, nó mới có cơ hội trưởng thành!" Nam tử trung niên nói đến đây, trên người tỏa ra một khí thế duy ngã độc tôn. Hồng Hoa không kịp đề phòng, suýt chút nữa quỳ xuống.

Nam tử trung niên khẽ nhíu mày, thu liễm khí thế, phân phó: "Nó hiện đang nghỉ phép, ngươi mau đi lo liệu chuyện này, nói rõ ràng mọi tình huống, đừng mập mờ."

"Vâng, vậy ta đi chuẩn bị ngay." Hồng Hoa vội vã rời đi.

Manh Manh lúc này hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện đó. Sau khi tiễn Trương Bách Phượng và Tần Kỳ Kỳ, nàng cũng chuẩn bị chuyển giao động phủ có linh tuyền kia cho hai người họ sử dụng. Điều này không chỉ vì nàng hào phóng, mà là linh tuyền đó hiện tại đối với nàng thật sự không còn nhiều tác dụng, chi bằng tiện cho người quen của mình. Sau đó, nàng thả Thiện Thủy, Hắc Tử và Tiểu Tuyết ra khỏi không gian, để chúng phụ trách dọn dẹp động phủ. Nhưng hai cây linh dược hóa hình thì nàng không dám để chúng ra ngoài, may mắn là chúng khá thích không gian thần bí, hơn nữa trong việc chăm sóc dược viên, vườn rau và rừng cây ăn quả, rõ ràng chúng giỏi hơn Thiện Thủy và những người khác.

Xử lý xong những việc này, nàng thu dọn những chiến lợi phẩm thu được trong thời gian qua, cùng với linh đan, cốt phù và cốt khí đã luyện chế. Trừ một phần để lại cho Mã Ký và những người khác, số còn lại nàng chuẩn bị bán đi.

Thu dọn xong những thứ cần bán, Manh Manh bay về phía phường thị dưới núi.

Phường thị cứ vào mùng một và rằm hàng tháng, sẽ có một buổi giao dịch khá lớn. Khi Manh Manh đến, nàng không nán lại quá lâu ở các quầy hàng rong. Những món đồ thật sự tốt thì họ sẽ không bán vào lúc này, hơn nữa đồ của nàng mà bày bán ở quầy hàng rong thì e rằng có chút thiệt thòi.

Không giống những tu sĩ khác, đồ của nàng có kênh tiêu thụ cố định. Mỗi lần đến, nàng đều trực tiếp đến Xuân Phong Phường tìm Khám Xuân Phong để giao dịch, do hắn thu mua hoặc bán hộ. Còn về việc thu hồi vốn, nàng lại không quá để tâm, trong tay nàng không thiếu linh thạch.

Tiểu nhị trong tiệm rất quen thuộc với nàng, vừa thấy nàng bước vào, liền vội vàng mời nàng vào phòng khách. Chẳng mấy chốc, Khám Xuân Phong đã tươi cười bước vào.

"Hà tiền bối, đã lâu không đến, nghe nói lần này người cũng đi Vân Trạch thế giới, chắc hẳn thu hoạch không nhỏ chứ?" Khám Xuân Phong tươi cười hỏi.

"Trong đó toàn là cá tạp tôm tép lợi hại, ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhỏ bé, cũng chỉ có số phận làm tạp dịch chạy vặt nhặt nhạnh phế phẩm, nào có thể phát tài lớn." Manh Manh cười nói.

"Hà tiền bối, lần này người muốn bán thứ gì?" Khám Xuân Phong hỏi.

"Ngươi xem đi, định giá giúp ta." Manh Manh đưa mấy túi trữ vật phồng lên. Hai người đã hợp tác nhiều lần, Manh Manh cũng không lo lắng.

"Nhiều vậy sao?"

Khám Xuân Phong mở một túi trữ vật, sau khi nhìn thấy đồ bên trong, vô cùng kinh ngạc, rồi bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng. Mỗi khi gần đến buổi đấu giá, đều là thời điểm tốt để các cửa hàng lớn thu mua hàng giá thấp. Để mua được những món đồ ưng ý trong buổi đấu giá, nhiều tán tu hoặc thế lực nhỏ sẽ bán ra một lượng lớn nguyên liệu thông thường để đổi lấy linh thạch. Lúc này chính là cơ hội để các cửa hàng lớn có nội tình sâu dày ép giá thu mua. Tuy nhiên, Khám Xuân Phong và Manh Manh không có mối quan hệ lợi ích như vậy, hơn nữa Manh Manh cũng không thiếu linh thạch.

Khoảng hơn nửa canh giờ sau, Khám Xuân Phong cuối cùng ngẩng đầu lên, thận trọng nói: "Hà tiền bối, nếu tất cả những thứ này của người đều bán đi, tổng cộng là ba mươi tám vạn hạ phẩm linh thạch. Nếu là bán hộ..."

"Lần này không bán hộ, ngươi cứ thu mua một lần đi." Manh Manh nói, "Tuy nhiên, ta không muốn linh thạch, đây có một danh sách, những nguyên liệu trên đó ngươi tranh thủ giúp ta tìm kiếm. Nếu linh thạch không đủ, ta sẽ nợ trước, đợi gặp mặt rồi sẽ đưa cho ngươi."

"Ha ha, vậy không thành vấn đề." Khám Xuân Phong mừng rỡ, một lời đáp ứng.

"Vậy cứ quyết định như vậy đi."

Hai bên giao dịch xong, hai người bắt đầu trò chuyện phiếm. Khám Xuân Phong rất tò mò về Vân Trạch thế giới, với tu vi của hắn không có tư cách để vào. Manh Manh chỉ nói sơ qua, không nói quá nhiều. Chuyện tiểu đội Vệ xung đột với Phong thị gia tộc đã không còn là bí mật, ngày đó có không ít tu sĩ nhìn thấy cảnh truy đuổi đó, trong thời điểm tin tức bát quái đặc biệt ít ỏi, tin tức này đã khơi dậy sự tò mò của rất nhiều người.

Thấy trời không còn sớm, Manh Manh liền đứng dậy cáo từ: "Ha ha, hôm nay đã làm phiền Khám chưởng quỹ rồi, ta xin cáo từ."

Chương Hai Trăm Mười Ba: Hoàn Toàn Đắc Tội

Rời khỏi Xuân Phong Phường, Manh Manh thấy trời còn sớm, liền ghé qua đại sảnh đấu giá một chút. Đại sảnh này bình thường đều trống rỗng, chỉ dùng vào hai ngày mùng một và rằm. Giờ đây đã có người đang bố trí, bốn tu sĩ Kim Đan kỳ tuần tra xung quanh, nghe nói còn có tu sĩ Nguyên Anh kỳ trấn giữ, là vị nào thì không ai biết.

Thấy mấy tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn mình với ánh mắt có chút bất thiện, Manh Manh vội vàng rời đi. Nếu bị coi là kẻ cướp đi dò la, thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Nàng có thỏa thuận cung cấp nguyên liệu cho vài tửu lâu, nên tranh thủ thời gian này, nàng lại xử lý một ít nguyên liệu trong không gian, đổi lấy một đợt linh thạch, rồi mới ung dung đến Nhất Phẩm Cư tửu lâu dùng bữa. Thực ra là để giết thời gian, nàng ở Tử Tiêu Phong cũng không ít thời gian rồi, nhưng vẫn chưa từng được chứng kiến buổi đấu giá của giới tu chân này. Mặc dù những buổi đấu giá như thế này đa số là người trong môn, nhưng đôi khi cũng có thể xuất hiện một hai món đồ tốt hiếm có.

Vừa ngồi ở vị trí cửa sổ chưa đầy một canh giờ, liền thấy ở cầu thang có một người quen tươi cười bước lên. Đó là Hồng Hoa. Kể từ lần từ chối gia nhập Hồng gia, Manh Manh đã biết mình đã đắc tội với người này, nhưng thấy hắn tươi cười bước đến, Manh Manh cũng đành nở nụ cười.

"Ha ha, đã lâu không gặp, Hà sư muội vẫn khỏe chứ?" Hồng Hoa mỉm cười chào hỏi, dường như hoàn toàn quên mất chuyện bị từ chối lần trước.

"Ồ, Hồng sư huynh, trùng hợp quá, chẳng lẽ huynh cũng đến tham gia buổi đấu giá hôm nay?"

Manh Manh mỉm cười hỏi. Nhưng trời biết, nhìn thế nào cũng không thấy khả năng hai bên trùng hợp ở đây, rõ ràng là thẳng tiến mục tiêu mà!

Hồng Hoa cũng rất trực tiếp, ngồi xuống đối diện nói: "Ta nghe nói muội ở đây nên mới đến. Nghe nói thời gian phục dịch của muội ở Huyền Thiên Vệ sắp kết thúc rồi?"

"Vâng, còn vài tháng nữa, nhưng ta đang cân nhắc xem có nên chính thức gia nhập Huyền Thiên Vệ hay không." Manh Manh nói. Mặc dù sự xuất hiện đột ngột của Hồng Hoa khiến nàng có chút không vui, nhưng nàng quả thật có ý định này. Gia nhập Huyền Thiên Vệ không chỉ có thể có được thu hoạch lớn, mà còn có thể tăng cường kinh nghiệm chiến đấu, điều này rất quý giá trong giới tu chân, đặc biệt là nàng khá hài lòng với vài đồng đội hiện tại.

Ánh mắt Hồng Hoa khẽ nhảy lên, nói: "Hà sư muội, với thân phận một trận đạo sư của muội, chắc chắn sẽ được môn phái trọng điểm bồi dưỡng, hà tất phải mạo hiểm ở Huyền Thiên Vệ."

"Không có, ta không thấy mạo hiểm, vẫn khá thú vị." Manh Manh nhàn nhạt nói.

Hồng Hoa dừng một chút, nói: "Hồng gia chúng ta có một vị lão tổ tông, ông ấy là một thành viên của Nguyên Lão Đoàn Huyền Thiên Tông, ông ấy muốn ta truyền lời cho muội."

"Ồ?" Manh Manh kinh ngạc nhướng mày, "Không biết vị tiền bối đó có gì phân phó?"

"Nếu muội bằng lòng gia nhập Hồng thị gia tộc, Hồng thị nguyện ý dốc toàn lực ủng hộ muội chuyên tu trận đạo, giúp muội sớm tu luyện đến Kim Đan kỳ. Chỉ cần thiên tư của muội đủ, cho dù tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, gia tộc cũng sẽ dốc toàn lực ủng hộ." Hồng Hoa nói.

"Có điều kiện gì không?" Manh Manh thản nhiên hỏi.

Hồng Hoa do dự một chút, nhưng hắn cảm thấy có vị lão tổ tông trong Nguyên Lão Đoàn ở đó, đối phương sẽ nghiêm túc cân nhắc, cuối cùng chấp nhận yêu cầu của mình: "Thứ nhất, trận đồ muội luyện chế chỉ có thể giao cho gia tộc thống nhất xử lý, đương nhiên gia tộc sẽ trả cho muội thù lao xứng đáng. Thứ hai, đãi ngộ của muội khác với khách khanh, sẽ trực tiếp gia nhập Hồng gia, hoặc đổi sang họ Hồng, hoặc gả vào Hồng gia."

Đổi họ? Gả vào?

Trong mắt Manh Manh lóe lên một tia tức giận, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế lại, khẽ thở dài nói: "Xin lỗi, Hồng sư huynh, e rằng có lỗi với ý tốt của huynh rồi. Ta hiện tại không muốn gia nhập bất kỳ gia tộc nào, muốn đi con đường của riêng mình!"

"Con đường của riêng mình?"

Sắc mặt Hồng Hoa cũng có chút khó coi: "Hà sư muội, muội nên biết, không có sự giúp đỡ của gia tộc, rất ít người có thể đi đến cuối con đường. Ngay cả khi có thiên phú, cũng chưa chắc đã thành công."

"Con đường là do ta chọn, không oán không hối!"

Manh Manh kiên định nói.

Hồng Hoa thở dài, lắc đầu nói: "Hà sư muội, muội đã bỏ lỡ một cơ hội tốt."

Manh Manh nhún vai: "Bỏ lỡ một bình minh có lẽ rất đáng tiếc, nhưng cũng có cơ hội thưởng thức vô số lần mặt trời mọc."

Tiễn bóng lưng Hồng Hoa dần khuất xa, Manh Manh biết, mình lại đắc tội với người rồi, hơn nữa gia tộc này phía sau còn có một trưởng lão của Nguyên Lão Đoàn.

"Thế sự nào có thể vẹn toàn như ý, ta chỉ muốn sống mỗi ngày thật thoải mái theo ý mình!" Manh Manh tự nhủ một tiếng, đứng dậy thanh toán, bước về phía phòng đấu giá.

Khi nàng đến phòng đấu giá, đã có rất nhiều người bắt đầu vào. Manh Manh chú ý một chút, đa số người tham gia là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, rất ít tu sĩ Kim Đan kỳ. Điều này không có gì lạ, phường thị dưới Tử Tiêu Phong chỉ là một phường thị cấp thấp, những thứ được đấu giá trong đó cũng đa số là vật phẩm cấp thấp, không có gì đáng ngạc nhiên. Manh Manh xuất trình lệnh bài thân phận của mình, nhận một tấm thẻ số ghế, rồi bước vào phòng đấu giá, tìm một chỗ ngồi xuống. Nàng chú ý thấy, ở hàng ghế đầu tiên của khu đấu giá, còn có vài tu sĩ Kim Đan kỳ ngồi, nhìn dáng vẻ của họ, có lẽ cũng đến đây để "nhặt nhạnh" đồ tốt.

Không để nàng đợi quá lâu, khoảng nửa canh giờ sau, cửa lớn phòng đấu giá khẽ đóng lại, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Một đấu giá sư trung niên bước lên đài đấu giá ở giữa, nhìn quanh phòng đấu giá một lượt, rồi mở miệng nói: "Chào mừng quý vị, tôi là đấu giá sư Chúc Đông Phong, phụ trách buổi đấu giá lần này. Bây giờ xin mời quý vị nhìn vào lưng ghế phía trước, ở đó có cắm một tấm bảng đấu giá và một cây bút. Khách hàng ở hàng ghế đầu tiên cũng có một tấm bảng gỗ và bút như vậy. Xin quý vị giữ kỹ, lát nữa sẽ dùng nó để đấu giá."

Hắn dừng lại một chút, rồi nói: "Phương thức và công cụ đấu giá mọi người đã rõ, vậy xin mời quý vị bắt đầu buổi đấu giá hôm nay."

Một nữ tử dáng người yểu điệu bưng một cái khay đi đến trước đài đấu giá. Trong khay, là một khối kim loại màu đỏ, dưới ánh đèn, nó như có lửa đang bốc lên.

"Món đấu giá đầu tiên, Xích Diễm Đồng, là nguyên liệu để luyện chế pháp bảo hệ hỏa, giá khởi điểm là một vạn hạ phẩm linh thạch. Ai có ý muốn xin báo giá trên bảng đấu giá." Chúc Đông Phong tuyên bố xong, liền đứng sang một bên không nói gì nữa, tiếp theo là thời gian biểu diễn của các nhà đấu giá.

Manh Manh chỉ tò mò dùng thần thức quét qua khối Xích Diễm Đồng này một lượt, quả thật là một nguyên liệu rất tốt, chỉ là nàng không dùng đến, đành phải bỏ lỡ.

"Một vạn hai ngàn."

"Một vạn ba ngàn."

"Một vạn năm ngàn."

...

Ban đầu còn tranh giành rất quyết liệt, nhưng dần dần có người bắt đầu rút lui. Điều này không có gì lạ, mặc dù Xích Diễm Đồng là nguyên liệu luyện khí tốt, nhưng những người thật sự chịu bỏ công sức luyện khí lại rất ít.

Quả nhiên, khi giá lên đến một vạn tám, tiếng đấu giá dừng lại, cuối cùng giao dịch thành công với giá một vạn tám ngàn khối hạ phẩm linh thạch.

Tiếp theo, là một thanh phi kiếm linh khí hệ băng hạ phẩm. Bất ngờ thay, thanh linh khí này cuối cùng lại bán được mười vạn linh thạch. Manh Manh lúc này thầm nghĩ, mình dường như còn cất giữ một số linh khí, nếu lấy ra, e rằng sẽ khiến mắt những người đấu giá kia phải lóa mắt.

Tiếp theo là một số nguyên liệu luyện đan luyện khí. Quả nhiên là buổi đấu giá cấp thấp, cho đến khi kết thúc, Manh Manh cũng không thấy món đồ nào đáng để nàng ra tay, ngược lại nàng đã có được một cái nhìn tổng thể về quy trình đấu giá.

Trở về từ phòng đấu giá, Manh Manh liền quay về chỗ ở của mình, vùi đầu vào không gian thần bí bắt đầu tu luyện. Lần này thời gian nghỉ ngơi được thưởng thêm khá nhiều, đương nhiên không tính vào thời gian phục dịch, bởi vì tổng bộ Huyền Thiên Vệ vẫn chưa quyết định xong chuyện của tiểu đội Vệ, nên Manh Manh hoàn toàn yên tâm tu luyện.

Không có sự thăng tiến nào bằng sự thăng tiến của thực lực. Nàng đã đắc tội với Hồng thị gia tộc, giờ phải tranh thủ thời gian tu luyện. Chắc hẳn đối phương cũng sẽ không ra tay công khai.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Manh Manh bước vào một trạng thái chưa từng có. Nàng chuyên tâm chí chí, không hề phân tâm, dồn hết thời gian và năng lượng vào việc nâng cao tu vi. Ý thức khủng hoảng sâu sắc khiến nàng nỗ lực phấn đấu.

Trong một động phủ lơ lửng phía trên Huyền Thiên Phong, trưởng lão Hồng Thiên Khánh đang mặt không biểu cảm nhìn xuống đất, Hồng Hoa cung kính mô tả lại quá trình thất bại.

"Vậy là, nó đã từ chối lời mời của chúng ta?" Hồng Thiên Khánh không hề tức giận, chỉ lộ ra vẻ mặt trầm tư.

"Vâng, theo lời nó nói, sẽ không gia nhập bất kỳ gia tộc nào." Hồng Hoa nói.

"Hừ, ta muốn xem nó có thể kiên trì bao lâu trong Huyền Thiên Vệ." Hồng Thiên Khánh lắc đầu. Với thân phận của hắn mà ra tay với một đệ tử Trúc Cơ kỳ, e rằng có chút buồn cười.

"Chuyện này cứ thế bỏ qua, ngươi đừng quản nữa." Hồng Thiên Khánh phất tay, ra hiệu cho Hồng Hoa lui ra.

Trong đại điện Tử Tiêu Phong, vang lên một tiếng ầm ầm, ngay sau đó là tiếng gầm giận dữ của Ngụy Nhạc Thiên: "Trương Tri Bình, thật vô sỉ, lại muốn dùng thủ đoạn này để có được Hà Manh Manh!"

Trong một căn phòng của Tử Tiêu Đại Điện, Phó Phong chủ Triệu Như Đan đang khẽ khuyên can Ngụy Nhạc Thiên, mà người sau lúc này mắt đỏ ngầu, mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, dường như đang phát bệnh.

Chuyện xảy ra vào chiều nay, một trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ đột nhiên đến, trực tiếp hướng về...

Đề xuất Ngược Tâm: Trọn Kiếp Này, Ta Mãi Vấn Vương Hình Bóng Chàng
Quay lại truyện Manh Manh Tiên Du Ký
BÌNH LUẬN