“Đồ ngu xuẩn!” Tên kia gào thét.
Manh Manh liếc nhìn nữ đệ tử kia bằng ánh mắt khinh miệt như nhìn kẻ đần độn. Đối phương đã tức đến run rẩy, nếu không phải Trang Văn Cách kịp thời ngăn lại, e rằng nàng ta đã xông lên liều mạng với Manh Manh ngay tại chỗ.
“Hà Manh Manh, nếu ngươi không dám ứng chiến, cứ việc từ chối, cớ sao lại buông lời vũ nhục? Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ chúng ta không có cách nào trừng trị ngươi sao?” Trang Văn Cách trầm giọng chất vấn.
“Vũ nhục?” Đôi mắt Manh Manh chợt mở to, ánh nhìn sắc lạnh: “Rốt cuộc là ai vũ nhục ai? Thân là đồng môn, lại dám xông thẳng đến cửa đòi cướp thủy yêu ta thu phục, giờ đây còn trắng trợn dùng thủy yêu của ta làm vật đặt cược? Ta cho ngươi hai ngàn điểm cống hiến, ngươi thử tìm cho ta một con thủy yêu tương tự xem!”
Nàng lại liếc nhìn nữ đệ tử kia, lạnh lùng quát: “Ngươi ngu xuẩn thì đừng nghĩ người khác cũng là kẻ đần độn! Đã là đệ tử Bách Thảo Phong, ắt hẳn phải biết giá trị của Thiện Thủy. Trận khiêu chiến này là do các ngươi khơi mào, nếu muốn dùng Thiện Thủy làm vật đặt cược, vậy thì phiền các ngươi tìm một vật có giá trị cao hơn Thiện Thủy, bằng không thì đừng ở đây làm trò cười cho thiên hạ!” Dứt lời, nàng phất tay ra hiệu cho Mã Ký cùng những người khác, rồi quay về động phủ.
“Trang sư huynh, giờ phải làm sao?” Lữ sư đệ, tức Lữ Phương của Bách Thảo Phong, cũng tiến đến bên Trang Văn Cách. Nữ đệ tử kia, Thôi Dao Phượng, đồng là đệ tử hạch tâm Bách Thảo Phong, cũng dán chặt ánh mắt vào Trang Văn Cách.
Trang Văn Cách nở nụ cười khổ trên mặt: “Tuy Hà Manh Manh nói năng khó nghe, nhưng có một điều nàng ta nói không sai. Nếu không có vật phẩm ngang giá với con thủy yêu kia, người ta sẽ không chịu đánh cược đâu.”
“Vậy chúng ta có thể góp lại.” Lữ Phương nghiến răng nói.
“Góp thế nào?” Thôi Dao Phượng trừng mắt nhìn hắn: “Đây không phải vấn đề số lượng. Nếu là vấn đề có thể giải quyết bằng linh thạch, thì đã chẳng còn là vấn đề nữa rồi!”
“Vậy phải làm sao?” Lữ Phương rõ ràng không cam lòng, hắn đảo mắt một vòng rồi nói: “Thiện Thủy này chỉ có ở Bách Thảo Phong chúng ta mới hữu dụng. Chúng ta có thể bẩm báo Phong chủ, đây cũng là một đại công!”
“Nói bậy!” Trang Văn Cách trừng mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ lại để Phong chủ đi đòi một con thủy yêu từ một tiểu bối Luyện Khí kỳ? Ngươi nghĩ ra được cái gì vậy!”
Thôi Dao Phượng lại như được nhắc nhở, khẽ nói: “Trang sư huynh, Lữ sư đệ nói không sai. Phong chủ đương nhiên không thể đích thân ra mặt đòi hỏi, nhưng có thể gây áp lực, hoặc đưa ra những kiến nghị thích hợp.”
“Được!” Trang Văn Cách gật đầu. Trong tình cảnh hiện tại, xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy. Một nhóm người khẽ bàn bạc một lát rồi ngự kiếm rời đi. Những đệ tử Tử Tiêu Phong vây xem cũng tản ra khắp nơi.
Trong đại điện Tử Tiêu Phong, Ngụy Thiên Lạc cũng nhận được bẩm báo, sắc mặt lập tức trầm xuống. “Hừ! Đệ tử Bách Thảo Phong này càng ngày càng ngang ngược, dám xông thẳng đến địa bàn Tử Tiêu Phong ta, khiến hắn thổ huyết cũng còn là nhẹ! Ha ha, nhưng mà con thủy yêu sinh ra từ linh tuyền này quả là một vật hiếm có, thế nào cũng phải khiến nó phục vụ Tử Tiêu Phong ta mới được!”
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, tin tức Hà Manh Manh có một con thủy yêu sinh ra từ linh tuyền nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Mà đương sự lúc này vẫn đang bận rộn an ủi con thủy yêu kia.
“Thiện Thủy, ngươi cứ yên tâm, cho dù có dùng ngươi làm vật đặt cược, ta cũng tuyệt đối không để ngươi thua cuộc!” Manh Manh an ủi.
“Nhưng ta vẫn sợ, những kẻ đó hung dữ lắm, nếu không phải ta chạy nhanh, đã bị bọn chúng loạn kiếm phân thây rồi!” Thiện Thủy tủi thân nói. Nó là thủy yêu được linh tuyền thai nghén, linh tính không phải thủy yêu bình thường có thể sánh được.
“Yên tâm đi, đợi ngươi hóa hình, tu luyện ra thần thông, cho dù không đánh lại, cũng có thể chạy thoát được.” Manh Manh nói.
“Hóa hình? Chuyện đó quá xa vời!” Thiện Thủy linh trí khai mở sớm, nhưng thông thường yêu tộc phải đạt đến cấp chín mới có thể hóa hình hoàn toàn, mà thực lực hiện tại của nó cũng chỉ khoảng cấp hai, lại hoàn toàn không có lực công kích.
“Ha ha, đừng quên, ta đây biết luyện đan đấy!” Manh Manh đắc ý cười, nàng từ trong túi trữ vật lấy ra Hóa Hình Quả: “Thiện Thủy, ngươi xem đây là gì?”
“Hóa Hình Quả!” Thiện Thủy kêu lên một tiếng, định nhào tới. Manh Manh trở tay thu lại ngay, thứ này quý giá vô cùng, không thể ăn như ăn củ cải được. Chỉ vì trong không gian có mấy tên kia, nàng ngay cả hạt giống cũng không dám gieo xuống.
“Ăn như vậy quá lãng phí. Đợi ta luyện thành Hóa Hình Đan là có thể cho ngươi dùng rồi.”
Hóa Hình Đan là đan dược cấp bốn. Manh Manh hiện tại vừa đột phá Luyện Đan Sư cấp bốn, còn cần luyện tập thuần thục một chút mới có thể bắt tay vào luyện chế Hóa Hình Đan. Dù sao Hóa Hình Quả chỉ có một viên, không thể thất bại được.
Cùng lúc đó, trong một tĩnh thất tại Bách Thảo Phong, một lão giả tướng mạo thanh tú đang lắng nghe Trang Văn Cách bẩm báo. “Ngươi xác định đó là một con thủy yêu sinh ra từ linh tuyền sao?”
“Vâng, đệ tử cùng những người khác phát hiện ra nó cũng là ngẫu nhiên. Lúc đó nàng ta đang thi triển ** Quyết, linh lực trong không khí dao động quá kịch liệt, mới khiến chúng ta chú ý.” Trang Văn Cách cung kính đáp.
“Thứ tốt như vậy, sao lại chạy đến Tử Tiêu Phong rồi!” Lão giả chính là Trương Tri Bình, Phong chủ Bách Thảo Phong, nghe vậy vô cùng tiếc nuối. Ông không vui liếc nhìn Trang Văn Cách: “Các ngươi cũng vậy, chuyện trọng đại như thế sao không bẩm báo trước mà lại tự ý hành động? Hơn nữa còn làm hỏng bét mọi chuyện. Nếu giữ được mối quan hệ tốt, có lẽ mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều!”
“Phong chủ, giờ phải làm sao?” Trang Văn Cách cũng bất đắc dĩ, tất cả đều do cái tính nóng nảy của Lữ Phương mà ra, giờ nói gì cũng vô ích.
“Trước hết cứ về chuẩn bị. Chuyện vật đặt cược cho cuộc tỷ thí cứ giao cho ta.” Trương Tri Bình phất tay, ra hiệu hắn quay về trước.
Chương Một Trăm Sáu Mươi Chín: Hóa Hình Đan
Trong không gian thần bí, Manh Manh mồ hôi như mưa… À mà nói quá một chút, nàng đã ngồi trước lò đan này ròng rã nửa năm trời. Muốn trở thành một Luyện Đan Sư xuất sắc, những nỗ lực và tài lực bỏ ra là vô cùng kinh người, đó còn chưa kể đến vấn đề thiên phú. Nếu không phải Manh Manh có được tài nguyên phong phú, cộng thêm việc nàng sở hữu không gian thần bí và thần thông Đại Hồi Xuân Thuật, thì chỉ riêng tổn hao linh dược cũng đủ khiến nàng phá sản rồi.
Trú Nhan Đan tuy cũng là linh đan cấp bốn, nhưng hàm lượng vàng của nó không thể so sánh với các linh đan cấp bốn khác. Việc Manh Manh trước đây có thể luyện chế thành công, chỉ chứng minh nàng đã có năng lực luyện chế linh đan cấp bốn, chứ không đại diện cho tỷ lệ thành đan của nàng.
Hơn một trăm lò linh đan cấp bốn đầu tiên, liên tục thất bại, không một lần thành công. Ngay cả khi Manh Manh cực kỳ tự tin vào thiên phú của mình, nàng cũng thấy thành tích này có chút thảm không nỡ nhìn. Cuối cùng, sau một tháng, nàng đã luyện chế thành công một lò Bồi Nguyên Đan cấp bốn, lúc này mới khôi phục lại niềm tin.
Mặc dù hơn trăm lò phế đan đã lãng phí một lượng lớn linh dược và linh thạch, nhưng đồng thời cũng tích lũy được vô số kinh nghiệm… Nhớ có câu nói thế này: ‘Kinh nghiệm thành công có thể khiến người ta không ngừng tiến tới những thành công lớn hơn, còn kinh nghiệm thất bại có thể khiến người ta không ngừng tránh xa những thất bại lặp lại’. Trong vài tháng tiếp theo, tỷ lệ thành đan của Manh Manh bắt đầu tăng vọt, đến cuối cùng, trung bình cứ năm lò đan thì có một lò thành đan. Tỷ lệ thành đan này trong giới Luyện Đan Sư đã là cực kỳ hiếm thấy.
“Thiện Thủy, Tiểu Tuyết, Hắc Tử, các ngươi hộ pháp cho ta! Hôm nay ta sẽ bắt đầu luyện Hóa Hình Đan cấp bốn!” Manh Manh cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nàng muốn Thiện Thủy hóa hình thành công trước khi đệ tử Bách Thảo Phong khiêu chiến, để có thể bắt đầu tu luyện thực sự… Khụ, Manh Manh thừa nhận, Thiện Thủy có thể hóa hình thì giá trị sẽ cao hơn, có thể nâng cao mức đặt cược.
Công tác chuẩn bị cho lần luyện chế Hóa Hình Đan này có thể nói là vô cùng đầy đủ. Đan thuật và tỷ lệ thành đan của nàng đều đạt yêu cầu để luyện chế Hóa Hình Đan, nguyên liệu cũng cơ bản tề tựu. Còn lại thì phải xem nhân phẩm rồi. Các nguyên liệu khác đều chuẩn bị gấp đôi, nhưng Hóa Hình Quả chỉ có một viên, nếu thất bại… Phì! Không nghĩ đến khả năng đó nữa.
Sau khi kiểm tra lại tất cả các phụ dược, nàng từ trong túi trữ vật lấy ra Hóa Hình Quả, bắt đầu công đoạn ngâm ủ linh dược sơ kỳ. Công đoạn này không thể tiến hành trước, nếu để lâu không dùng, sẽ khiến dược tính của linh dược bị thất thoát.
“Đan phương Hóa Hình Đan này, vẫn là thứ được ghi trong Kim Đỉnh Đan Thư, trong đó lấy Hóa Hình Quả làm chủ đạo, tổng cộng một trăm hai mươi tám loại linh dược. Những linh dược này không phải loại quý hiếm gì, nhưng yêu cầu về niên hạn rất cao, mà điều này lại không thành vấn đề.”
Manh Manh lấy Kim Đỉnh Đan Thư ra, một lần nữa cẩn thận xem xét đan phương Hóa Hình Đan và những điều cần chú ý. Trong lòng trầm ngâm, xác định không còn bỏ sót điều gì, nàng bắt đầu chuẩn bị luyện đan.
Tất cả linh dược đều đã được ngâm ủ xong xuôi. Công việc sơ chế này đối với Luyện Đan Sư mà nói là rất nhẹ nhàng. Nhiều Luyện Đan Sư còn chiêu mộ tiểu công để xử lý linh dược cho mình. Không gian của Manh Manh khá đặc biệt, nàng vẫn không muốn bị người khác biết đến. Còn về ba tên kia… Nàng liếc nhìn Tiểu Tuyết cùng bọn chúng đang ở đằng xa, với vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía này, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ: Sau này để bọn chúng ra sức lao động thì sao nhỉ?
Đối với yêu thú đã khai mở linh trí mà nói, việc nâng cao thực lực ngược lại không phải là điều hấp dẫn nhất. Có thể hóa hình sớm mới là chuyện yêu thú mơ ước bấy lâu… Nếu có thể hóa hình sớm, tốc độ tu luyện và thực lực của chúng tuyệt đối sẽ tăng lên với tốc độ ngàn dặm một ngày. Vì vậy, mỗi khi Hóa Hình Quả chín, yêu thú xung quanh dù có đánh vỡ đầu cũng phải tranh giành quả dị quả giữa trời đất này.
Từng đạo pháp quyết được đánh ra, những linh dược đã ngâm ủ xong xuôi như được những cánh tay vô hình nâng đỡ, lơ lửng phía trên đan lô. Thần thức của Manh Manh một lần nữa lướt qua từng loại linh dược, sau đó mới đánh ra một đoàn Hỗn Độn Thiên Hỏa, bắn thẳng xuống đáy lò.
Một tiếng “Hô” vang lên, ngọn lửa đen kịt chợt bùng ra, tỏa nhiệt. Mặc dù có Manh Manh khống chế, nhưng chỉ vài phút sau, toàn bộ lò luyện đan đã cuồn cuộn sóng nhiệt, bên trong lò phát ra từng trận long ngâm, những hoa văn rồng điêu khắc trên đó lấp lánh như sống động, tỏa ra một luồng khí thế cường đại.
“Khai lò!” Manh Manh khẽ quát một tiếng, đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, nắp lò bay vút lên, một luồng sóng nhiệt cuồn cuộn từ trong đan lô tỏa ra. Nàng vội vàng đánh ra vài đạo pháp quyết, phong tỏa nhiệt lượng trong đan lô, sau đó ánh mắt chuyển sang những linh dược kia.
Nàng búng ngón tay, Hóa Hình Quả như sao băng rơi xuống đất, lao vào trong đan lô. Sóng nhiệt trong đan lô hình thành một luồng khí xoáy tựa như thực chất, giống như một cái miệng lớn nuốt chửng Hóa Hình Quả. Sau đó, Manh Manh không vội không vàng liên tiếp búng ngón tay, từng phần linh dược được bắn vào trong đan lô. Những linh dược này vừa vào khí xoáy, liền hóa thành từng đoàn dịch thuốc với màu sắc khác nhau. Cùng với nhiệt độ trong đan lô tăng cao, cộng thêm sự tẩm ướt của những dịch thuốc dần dần dung hợp, Hóa Hình Quả cũng dần dần tan chảy.
“Xem ra, còn cần tăng nhiệt độ nữa.” Manh Manh hơi do dự, khống chế Hỗn Độn Thiên Hỏa lại tỏa ra một tia nhiệt lượng… Nhiệt độ đột ngột tăng cao, tốc độ dung hợp của dịch thuốc trong đan lô lập tức tăng nhanh. Hóa Hình Quả đã gần như hoàn toàn tan chảy, nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý khống chế ngọn lửa, giám sát những biến hóa trong đan lô.
Có linh dược đỉnh cấp, chưa chắc đã luyện ra được linh đan đỉnh cấp. Việc khống chế hỏa lực, thao túng pháp quyết, thêm vào phụ linh dược và dược dẫn thúc đẩy, tất cả đều phải đạt đến mức độ tốt nhất.
Sau mười ngày khổ luyện, dịch thuốc cuối cùng cũng bắt đầu dung hợp, chuyển hóa thành đan dịch trong suốt như pha lê… Quá trình thuận lợi hơn cả tưởng tượng. Đoàn đan dịch trong suốt như pha lê này trong đan lô, quang hoa lưu chuyển, khẽ nhấp nhô, tựa như một sinh vật sống có sinh mệnh.
“Kết đan!” Manh Manh bắt đầu đánh ra từng đạo pháp quyết. Trong đan lô vang lên từng trận tiếng gió sấm giao nhau, đoàn đan dịch trong suốt như pha lê kia đột nhiên tăng tốc xoay tròn, linh khí xung quanh điên cuồng tụ tập vào trong đan lô. Manh Manh càng cẩn thận khống chế đan lô, e rằng công dã tràng.
Ong… Một chuỗi âm thanh sấm sét khẽ vang lên. Manh Manh một hơi đánh ra mấy chục đạo pháp quyết vào trong đan lô, đoàn đan dịch pha lê kia bắt đầu phân tách… Mười ngày sau, một luồng hương thơm lạ lùng lan tỏa, nắp đan lô phát ra một tiếng “Keng” trong trẻo, bay vút lên không. Bốn viên linh đan màu trắng sữa từ trong đan lô bay ra. Manh Manh đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức thu bốn viên Hóa Hình Đan đó lại. “Ha ha, cuối cùng cũng thành công rồi!”
Vút vút vút! Đan chưa kịp bay, ba bóng hình đã vọt tới, chính là Tiểu Tuyết cùng bọn chúng. Hóa Hình Đan có ích cho yêu thú, nhưng đối với linh trùng thì không có tác dụng lớn lắm, việc tu luyện của chúng còn gian nan hơn loài thú.
“Các ngươi không sợ linh đan này có độc sao?” Manh Manh cười hỏi.
“Không sợ!” Thiện Thủy biết nói, đáp gọn lỏn.
Tiểu Tuyết và Hắc Tử tuy không biết nói, một đứa ôm lấy cánh tay Manh Manh, đứa kia dùng cái đầu lớn cọ vào nàng… cả hai đều biết làm nũng.
“Sợ các ngươi rồi!” Manh Manh bất đắc dĩ lắc đầu, ném ba viên Hóa Hình Đan cho ba tên này, còn một viên thì cẩn thận cất đi… Tiểu Tuyết cùng bọn chúng khi dùng Hóa Hình Đan cũng cần phải chuẩn bị kỹ càng, nếu không cũng có khả năng thất bại. May mắn là Manh Manh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho chúng, hơn nữa trong không gian thần bí, chúng cũng không cần lo lắng về sự quấy nhiễu từ bên ngoài. Manh Manh dặn dò một phen, sau đó liền rời khỏi không gian thần bí.
Trở về phòng, Manh Manh lại nghỉ ngơi một lát, sau đó mới đi ra ngoài, triệu tập Mã Ký cùng những người khác đến, hỏi thăm tình hình mấy tháng qua.
Trong khoảng thời gian nàng bế quan, Văn Dao cùng các nàng từng đến, biết nàng không có ở đây thì lại rời Tử Tiêu Phong đi lịch luyện. Thiên Khí từng đến Thiên Hạc Viện hỏi thăm một lần, sau đó không thấy nữa. Còn có một số người tìm Manh Manh để ‘giao lưu’, biết nàng đã đi Tử Vong Chi Dã thì đều thất vọng rời đi, nhưng nếu biết nàng đã trở về, có lẽ vẫn sẽ đến khiêu chiến.
“Rầm, rầm, rầm!”
Đại trận bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh bất thường. Manh Manh nhíu mày, phi thân rời phòng, đến bên ngoài đại trận hộ động. Chỉ thấy trước mắt đứng ba đệ tử Huyền Thiên Tông, từ dấu hiệu trên y phục của họ mà xem, là đệ tử Bá Vương Phong. Bá Vương Phong là một trong những thượng phẩm phong, trong Huyền Thiên Tông cũng được coi là một chi phái nhân tài đông đúc, nhưng Manh Manh chưa từng giao thiệp với họ, không biết vì sao họ lại đến, hơn nữa còn có vẻ không thiện ý.
“Các ngươi muốn làm gì?” Manh Manh nhíu chặt mày hỏi.
Ba đệ tử Huyền Thiên Tông nhìn nhau, người cầm đầu cười âm hiểm: “Ngươi chính là Hà Manh Manh phải không? Nghe nói ngươi có một con thủy yêu, chúng ta muốn mua nó!”
“Không bán. Các ngươi mau rời đi đi.” Manh Manh vừa nhìn đã biết, ba tên này không biết từ đâu nghe được nàng có một con thủy yêu được linh tuyền thai nghén, muốn chạy đến kiếm tiện nghi.
“Hà Manh Manh, đừng không biết tốt xấu! Đắc tội Bách Thảo Phong, cho dù ngươi là đệ tử hạch tâm của môn phái, cũng không chịu nổi đâu. Giao nó cho chúng ta, chuyện này sẽ không có trách nhiệm gì với ngươi, tất cả đều do chúng ta gánh vác, đây là vì tốt cho ngươi!” Tên đệ tử kia mất kiên nhẫn nói.
“Cảm ơn, ta tự mình gánh vác được trách nhiệm này, các ngươi cứ tự nhiên!” Manh Manh đột nhiên khí thế bùng phát, lạnh lùng nói với ba người kia.
Ba đệ tử Bá Vương Phong đều hơi chấn động, khí thế của Manh Manh tạo cho họ một cảm giác áp bách. Ba người này đều là đệ tử hạch tâm Bá Vương Phong, có tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín. Mặc dù họ không nhìn ra tu vi của Manh Manh, nhưng cũng hiểu rõ, thực lực của đối phương tuyệt đối không kém gì mình.
“Mấy tên này dò la tin tức kiểu gì vậy, không phải nói là Luyện Khí kỳ tầng bảy sao? Sao trong thời gian ngắn như vậy lại thăng cấp rồi?” Ba người tuy trong lòng thắc mắc, nhưng nếu cứ thế rút lui, lại có chút không cam lòng.
“Võ sư huynh, nàng ta quá ngang ngược rồi, để ta đến dạy dỗ nàng ta!” Tên đệ tử Bá Vương Phong bên trái quát lớn một tiếng, tiến lên định vươn tay về phía Manh Manh.
“Cút!”
Manh Manh vươn tay, tay phải nhẹ nhàng vỗ hư không một cái về phía hắn, nhưng đã âm thầm thi triển Đại Huyền Âm Thuật. Tên đệ tử kia chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, máu huyết như muốn đông lại, ngay sau đó một luồng đại lực ập tới, thân thể hắn không tự chủ được mà bay lên.
Chương Một Trăm Bảy Mươi: Nỗi Bất Đắc Dĩ Của Trang Văn Cách
“Trần sư đệ!”
Hai đệ tử Bá Vương Phong còn lại kinh hãi, vội vàng xông tới đỡ lấy Trần sư đệ kia.
“Lạnh… lạnh quá!”
Trần sư đệ kia run rẩy không ngừng như bị sốt rét, nào còn giống một tu chân giả.
“Ngươi dám tấn công đồng môn đệ tử bên ngoài diễn võ trường? Chẳng lẽ không sợ chấp pháp đội sao?” Võ sư huynh nổi giận đùng đùng.
“Hừ! Ngươi dám tấn công đại trận hộ động của ta, thì nên biết sẽ phải chịu trừng phạt! Có bản lĩnh thì cứ việc đi cáo, xem chấp pháp đội sẽ phán quyết thế nào!” Manh Manh ngẩng cao đầu không chút sợ hãi, quay người bỏ đi… Tu vi ba người tương đương, hai người còn lại tuyệt đối không dám tiếp tục khiêu khích.
Từ lúc ba người ngang nhiên tấn công đại trận, đã có người chú ý đến động tĩnh bên này. Mấy ngày gần đây, Manh Manh ở đây khá ồn ào, thu hút không ít đệ tử ‘Bát Quái Môn’. Lúc này, có người thấy ba người kia tiến thoái lưỡng nan, dáng vẻ khó coi, lập tức phát ra tiếng cười trộm.
“Đi!”
Sắc mặt Võ sư huynh lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua động phủ của Manh Manh, ngự kiếm bay đi.
“Triệu Kiếm Thu, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ phụ trách chủ trì Bát Môn Kim Tỏa Trận này, chuyển đại trận sang chế độ kích hoạt. Ai dám tự tiện xông vào, chúng ta sẽ tạo cơ hội cho hắn.” Manh Manh vì không thường xuyên ở đây, liền giao lệnh bài khống chế trận pháp bên ngoài cho Triệu Kiếm Thu. Trong sáu người đi theo, Lâm Thanh Bình khá hứng thú với luyện đan, Mã Ký say mê tu luyện, còn Triệu Kiếm Thu thì thiên về trận pháp. Chỉ là hiện tại bị hạn chế bởi tu vi của bản thân, vẫn chỉ ở giai đoạn tìm tòi. Theo ý của Manh Manh… có thể tiếp xúc, nhưng hiện tại vẫn nên thành thật nâng cao tu vi đến Luyện Khí kỳ thì hơn. Đột phá được bình cảnh này, tự nhiên sẽ có vô số thời gian để tu luyện.
“Vâng.” Triệu Kiếm Thu có chút thành khẩn lo sợ, không biết tên nào sẽ là người đầu tiên trúng chiêu… Sau khi chuyển đại trận sang chế độ kích hoạt, bình thường nhìn qua không có gì, núi vẫn là núi, lầu vẫn là lầu, nhưng một khi có người tấn công hoặc tiến vào phạm vi trận pháp, đại trận sẽ tự động kích hoạt, kết quả đó luôn khiến một số người rất sảng khoái.
“Ta nói cho ngươi biết cách làm…” Vì chỉ là thao túng lệnh bài chứ không phải thao túng trận pháp, nên học cũng không khó. Manh Manh lúc này mới phát hiện mình thật sự có tiềm năng làm thầy.
“Bây giờ thử một chút đi!” Manh Manh đề nghị, lý thuyết kết hợp thực tiễn mới là chân lý của việc học.
Kim Vô Ương ngự phi kiếm phá không bay đi, trong lòng vô cùng buồn bực: Lần này đánh cược lại thua rồi, nếu không thì cái việc đưa thư khổ sai này cũng không thể rơi vào tay hắn. Là một đệ tử hạch tâm Bách Thảo Phong, hắn có lý do để kiêu ngạo: đệ tử hạch tâm của môn phái, sắp đột phá bình cảnh Trúc Cơ kỳ, Luyện Đan Sư cấp ba trẻ tuổi nhất… Hắn vốn dĩ chưa từng tiếp xúc với đệ tử ngoài thượng phẩm phong, không ngờ hôm nay lại với thân phận người đưa tin đến trung phẩm phong… Ai!
“Đến rồi!”
Nhìn thấy ngọn đồi nhỏ phía trước và mấy tòa trúc lâu xanh biếc trên đó, Kim Vô Ương trong lòng vui mừng, quyết định tạo một tư thế hạ cánh ngầu nhất… Một tiếng “Hô” vang lên, phi kiếm như một vệt sao băng lao xuống… Quả thực là cách hạ cánh ngầu nhất, khi Kim Vô Ương phát hiện mặt đất trước mặt hắn rộng lớn vô hạn, hắn đã không kịp phản ứng gì khác.
Rầm!
Bụi đất tung tóe, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Trong trúc lâu, Manh Manh cùng những người khác ngạc nhiên nhìn nhau… Một lúc lâu sau, Trương Bách Phượng mới kinh ngạc hỏi: “Có phải ta nhìn nhầm rồi không? Vừa nãy hình như có người từ trên trời rơi xuống?”
“Ngươi không nhìn nhầm, chỉ là hiểu sai rồi.”
Tần Kỳ Kỳ đính chính: “Người đó không phải rơi xuống, hắn tự mình đâm vào.”
“Các ngươi ra ngoài xem thử.” Manh Manh phất tay, nàng cũng có chút kỳ lạ, đang làm thầy rất hăng say, đột nhiên có người từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào nhà mình, nghĩ thế nào cũng thấy xui xẻo. Tu chân cũng không phải ngày một ngày hai, nàng lần đầu tiên thấy có người tự sát.
“Này, tiên sư, sao ngươi lại chạy đến đây tự sát?” Bên ngoài vang lên tiếng của Trương Bách Phượng, thấy nhiều tu chân giả rồi, nàng nói chuyện cũng không còn kiêng kỵ nữa, chỉ là ngữ khí có chút xốc nổi. Manh Manh lo nàng bị thiệt, vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Tự sát?
Kim Vô Ương bị đâm đến mặt mũi lấm lem, muốn khóc không ra nước mắt. Hắn lắc lắc cái đầu còn hơi choáng váng, thầm nghĩ ‘suýt chết’. Vừa nãy nếu không kịp thời thi triển linh khí hộ tráo, e rằng mình thật sự sẽ trở thành tu chân giả đầu tiên của Huyền Thiên Tông bị té chết rồi. Nhưng mà… mặt đất rõ ràng còn cách xa mà, sao lại đâm vào được?
Hoàn toàn chìm đắm trong sự tự trách, Kim Vô Ương bỏ qua câu hỏi của Trương Bách Phượng. Hắn nghi hoặc nhìn mặt đất, muốn tìm ra nguyên nhân mình ‘đâm đất’. Triệu Kiếm Thu đang trốn sau mấy người thì toát mồ hôi hột… Vừa nãy hình như hắn vừa điều chỉnh trận pháp một chút, xem ra có chút di chứng. May mà lúc mình đi ra đã đóng đại trận, đoán chừng đối phương nhất thời cũng không nghĩ ra điểm này.
“Ngươi là ai?” Manh Manh khi nhìn thấy biểu cảm của Triệu Kiếm Thu, cũng nghĩ đến điểm này, nàng không khỏi thấy buồn cười, nhưng mà… vị đồng môn này cũng quá lỗ mãng rồi, nàng quyết định tránh né vấn đề này.
“Tại hạ là Kim Vô Ương của Bách Thảo Phong, phụng mệnh Trang sư huynh đến đưa thiệp khiêu chiến.” Kim Vô Ương cũng không muốn nói về sự kiện chết tiệt vừa nãy, vội vàng đưa ra một tấm thiệp khiêu chiến viết tay rất trang trọng.
“Ha ha, Trang sư huynh quả là rất quy củ.” Manh Manh cười nhạt, liếc qua thời gian, địa điểm và vật đặt cược trên đó, không nhận: “Về nói với Trang sư huynh, vật đặt cược này không đủ.”
Không đủ?
Kim Vô Ương cảm thấy đầu óc mình lập tức tỉnh táo… Đùa gì vậy? Vật đặt cược ngoài một vạn điểm cống hiến ra, còn có một kiện chuẩn đạo khí… Sở dĩ nói là chuẩn đạo khí, là vì khí linh trong đó đều đã chết, hơn nữa bản thể pháp bảo cũng bị trọng thương, trở thành một kiện linh khí thượng phẩm.
“Linh khí thượng phẩm, ta không cần. Hơn nữa Thiện Thủy cũng đã thay đổi, giá trị của nàng cũng đã tăng lên, cho dù thật sự là một kiện đạo khí, ta cũng phải nghiêm túc cân nhắc một chút.” Manh Manh nhàn nhạt nói.
“Thay đổi? Ngươi nói là con nữ yêu đó sao?” Kim Vô Ương vội vàng hỏi.
“Không sai.”
Manh Manh gật đầu, sau đó quay người vào nhà… Một lát sau, nàng từ trong nhà bước ra, phía sau là một cô bé nhỏ nhắn như được tạc từ băng ngọc.
“Đây là…” Trương Bách Phượng cùng những người khác đều ngây người ra, không biết cô bé này từ đâu xuất hiện. Một lúc lâu sau, vẫn là Tần Kỳ Kỳ phản ứng lại: “Đó là Thiện Thủy mà!”
Mấy người đều chạy tới vui mừng khôn xiết… Khi Manh Manh bế quan, họ là những người bầu bạn với Thiện Thủy lâu nhất, tình cảm ngược lại còn sâu đậm hơn cả Manh Manh. Thiện Thủy rõ ràng vẫn chưa quen với cơ thể người của mình, hoạt động tay chân rất gượng gạo.
“Đây… đây chính là con thủy yêu đó sao? Sao nó có thể hóa hình?” Kim Vô Ương kinh ngạc nói, theo hắn biết, con thủy yêu đó tuổi đời còn rất nhỏ, sao lại nhanh như vậy… “Ngươi đã cho nó dùng Hóa Hình Đan?” Hắn chợt hiểu ra.
“Không sai. Lần này, ngươi biết giá trị của nàng rồi chứ?”
Manh Manh nhàn nhạt nói, không chỉ Thiện Thủy hóa hình thành công, ngay cả Hắc Tử và Tiểu Tuyết cũng đã hóa hình thành công, lúc này đang trong không gian thần bí thích nghi với cơ thể mới của chúng. Chỉ là do cấp bậc của chúng, cơ thể người hóa hình ra đều mang dáng vẻ trẻ con, điểm này thì không có cách nào khác.
“Vậy ta xin cáo từ!” Kim Vô Ương không ngờ lại có tình huống này, chỉ có thể ủ rũ ngự kiếm rời đi… Lần này lỗ nặng rồi, việc không thành, còn suýt chút nữa thì té chết, đến giờ hắn vẫn thấy đau cổ.
“Ha…”
Thấy hắn bay xa, mọi người đều không nhịn được cười… Vị cao đệ Bách Thảo Phong này quả thực quá buồn cười.
“Quả thật là cách hạ cánh kỳ lạ. Nhưng mà, Triệu Kiếm Thu, sau này trận pháp đừng có đóng lại, đâu phải chúng ta mời hắn đến, tự mình đâm vào là hắn tự chuốc lấy.” Manh Manh dặn dò, đối với khách không mời mà đến, nàng thật sự không có gì phải khách khí. Nói xong, nàng liền trở về phòng.
Trong phòng của nàng, một cậu bé da đen nhẻm và một cô bé thanh tú giống Thiện Thủy đang hé cửa sổ nhìn. Thấy các nàng đi vào, hai tiểu gia hỏa lập tức đứng thẳng tắp… Hai đứa này tự nhiên là Hắc Tử và Tiểu Tuyết sau khi hóa hình. Với sự chuẩn bị đầy đủ, sau khi dùng Hóa Hình Đan, ba tên này dễ dàng hóa hình thành công, nhưng điều này không có nghĩa là thực lực của chúng đã tăng lên. Ngược lại, vì chúng càng có giá trị thu phục, nên trước khi có đủ khả năng tự vệ, Manh Manh không định để chúng rời khỏi mình.
“Từ bây giờ, các ngươi phải học cách tự vệ, đợi đến khi trở thành linh thú cấp năm, mới được phép ra ngoài!” Manh Manh uy hiếp nói, sau đó ném chúng tất cả vào không gian thần bí… Áp lực chính là động lực, trong không gian thần bí, có cơ thể gần giống con người, tốc độ tu hành hẳn là sẽ nhanh hơn.
“Cái gì? Thủy yêu hóa hình rồi?” Trên Bách Thảo Phong, Trang Văn Cách ánh mắt lóe lên, trầm ngâm. Yêu vật một khi hóa hình, tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp bội, giá trị tự nhiên càng lớn. Hắn không ngờ Manh Manh lại bỏ ra vốn lớn để bồi dưỡng con thủy yêu này, vật đặt cược ban đầu tự nhiên là không đủ rồi, xem ra chuyện này vẫn phải tìm Phong chủ thương lượng.
“Văn Cách, ngươi có tự tin chiến thắng Hà Manh Manh không?” Trương Tri Bình trầm giọng hỏi.
Trang Văn Cách ngẩn người một chút, hắn không ngờ Phong chủ lại hỏi câu này, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu thật sự giao thủ, dựa vào tu vi thì nên là năm ăn năm thua, nhưng ta đã dò la được, nàng ta có tạo nghệ khá cao trong trận đạo, cái này… thì khó mà ước tính được.”
Trương Tri Bình lắc đầu: “Không phải khó ước tính, mà căn bản là bại cục. Ta đã nói chuyện này với lão Ngụy kia, hắn nhất thời lỡ lời, tiết lộ thân phận của cô bé đó. Hà Manh Manh này đã nhận được truyền thừa trận đạo của Thanh Nguyên Tử, tuy cấp độ trận pháp của nàng không cao, nhưng trong tay có trận đồ do Thanh Nguyên Tử truyền lại, đối phó với ngươi là dư sức, trừ khi ngươi có phá trận chi khí.”
“Vậy, chuyện này nên xử lý thế nào?” Trang Văn Cách hỏi.
“Ngươi cứ đi tu luyện đi, đợi ta luyện xong lò đan này, sẽ đi tìm cô bé đó nói chuyện.” Trương Tri Bình nói.
Tinh thông trận pháp, đặc biệt là loại trận đồ biến thái tiện lợi hơn cả phù lục, Trương Tri Bình đã có thể ước tính được thực lực đại khái của Manh Manh. Trong cùng cấp, trừ khi có người cũng tinh thông trận pháp hoặc có pháp bảo phá trận, nếu không thì không thể có đối thủ, thậm chí vượt cấp giết người cũng là có thể. Mà hai bên không phải kẻ thù sinh tử, lại không thể phái tu chân giả cao cấp đi trấn áp, xem ra chỉ có thể tự mình đi nói chuyện với nàng ta.
Chương Một Trăm Bảy Mươi Mốt: Không Đánh Nổi
Bá Vương Phong.
Ba đạo kiếm quang hạ xuống khu vực cư trú lưng chừng núi. Ba đệ tử Bá Vương Phong trước đó đến chỗ Manh Manh gây sự, chật vật xông vào một trong các sân viện… Người họ Võ kia rõ ràng rất quen thuộc nơi này, dùng một khối lệnh bài lắc một cái, cấm chế bao phủ bên ngoài sân viện liền tạm thời biến mất. Đợi ba người vào trong, cấm chế lại một lần nữa dâng lên.
“Đại ca!”
Tên đệ tử họ Võ vừa vào sân viện đã lớn tiếng gọi… Tiếng còn chưa dứt, một bóng người đã từ trong phòng bước ra. Nhìn mặt mũi, lại vô cùng giống với tên đệ tử họ Võ này, xem ra quả thực là hai huynh đệ.
“Tử Chiêm, lớn thế này rồi, sao còn bất ổn như vậy?” Thanh niên không kiên nhẫn nhìn Võ Tử Chiêm.
“Đại ca, đệ bị người ta ức hiếp!” Võ Tử Chiêm cứ như đứa trẻ bị oan ức bên ngoài, chạy về kể lể với người lớn… Hắn kể lại sự việc, trong đó có chút thêm thắt.
Ví dụ như hắn định mua con thủy yêu đó, để đến Bách Thảo Phong đổi mấy viên Trúc Cơ Đan cho đại ca đột phá bình cảnh, còn Manh Manh thì ngang ngược vô lý, đánh hắn một trận tơi bời… Trời đất ơi, Manh Manh khi nào thì đánh hắn? Chỉ là ca ca hắn sau khi nghe được công dụng của thủy yêu, rõ ràng đã chuẩn bị tin lời tố cáo của Võ Tử Chiêm, mặc dù hắn cũng biết đôi khi đệ đệ mình không đáng tin cậy.
Hắn nhướng mày, giận dữ nói: “Huynh đệ của Võ Tử Nghĩa ta, dù có bất tài đến mấy, cũng không cần người khác dạy dỗ! Cho dù nàng ta là nữ nhân, ta cũng không thể bỏ qua nàng ta! Tử Chiêm, dẫn ta đi một chuyến, ta muốn xem nàng ta dạy ngươi ‘học quy củ’ thế nào!”
Quỷ thần ơi! Manh Manh mà biết tên này nói bậy nói bạ, chắc chắn sẽ tát cho mấy cái.
Bốn người ngự kiếm thẳng tiến Tử Tiêu Phong. Khi họ xuất hiện phía trên động phủ của Manh Manh, Võ Tử Nghĩa đứng trên phi kiếm nghi hoặc hỏi Võ Tử Chiêm: “Ngươi không phải nói có trận pháp sao? Ở đâu vậy?”
“Chắc là đã rút đi rồi?” Võ Tử Chiêm nói rồi định hạ xuống.
“Đừng động!”
Võ Tử Nghĩa rõ ràng cẩn thận hơn Kim Vô Ương rất nhiều, hắn vươn tay chỉ, một đạo kiếm quang bay vút xuống… “Ầm!” Một làn sương mù chợt dâng lên, nâng kiếm quang lên, như một con ruồi không đầu đâm loạn xạ ở đó, còn ngọn đồi và các lầu các vốn dĩ rõ ràng, đều bị một màn sương mù dày đặc bao phủ.
“Hà Manh Manh, ngươi mau ra đây! Ta là Võ Tử Nghĩa của Bá Vương Phong, đến đòi công đạo cho huynh đệ ta!”
Võ Tử Nghĩa lại không hề có chút sợ hãi nào. Trận pháp tuy mạnh mẽ, nhưng là vật chết, chỉ cần hắn không tiến vào, mạnh đến mấy cũng vô dụng.
Âm thanh ầm ầm cuộn qua không trung, không chỉ Manh Manh nghe thấy, mà các tu chân giả gần xa cũng đều nghe thấy. Khu vực này đều là đệ tử Huyền Thiên Tông, vừa nghe động tĩnh này, liền biết có chuyện náo nhiệt để xem,纷纷 ngự kiếm chạy đến đây.
“Ơ? Đó không phải Võ Tử Nghĩa của Bá Vương Phong sao?”
“Đúng rồi, Võ Tử Chiêm của Bá Vương Phong là huynh đệ của hắn, đánh đệ đệ thì làm ca ca tự nhiên phải ra mặt.”
“Ngươi đừng nói bậy, Hà sư muội nào có động đến đệ đệ hắn, nhiều nhất là làm mất mặt thôi, Bá Vương Phong này cũng quá bá đạo rồi!”
Những tiếng bàn tán xung quanh, từng tiếng lọt vào tai. Võ Tử Nghĩa trừng mắt nhìn Võ Tử Chiêm một cái, ánh mắt quét qua bốn phía, quát lớn: “Nếu vị huynh đệ nào có ý chỉ giáo, cứ việc đứng ra, chúng ta đến diễn võ trường tỷ thí một phen, đừng ở đây ồn ào!”
Đệ tử Bá Vương Phong vốn dĩ ngang ngược, hắn vừa hung dữ như vậy, âm thanh xung quanh liền giảm hẳn, chỉ là ánh mắt nhìn hắn đều có chút ý vị không thiện chí.
“Buồn cười!”
Manh Manh trong lầu các cũng nghe thấy, nàng đang chuẩn bị dẫn Trương Bách Phượng và Tần Kỳ Kỳ về Thiên Hạc Viện, đại trận đột nhiên bị kích hoạt, sau đó trên trời lại truyền đến một tiếng quát lớn, không khỏi tức giận.
Bá Vương Phong thì sao? Thật sự coi đệ tử trung phẩm phong dễ ức hiếp sao?
Nàng lạnh mặt, ngự kiếm bay ra, nhìn Võ Tử Nghĩa cũng không nói lời nào… Có gì mà nói, hắn đến cửa chắc chắn không phải để uống trà, càng không phải để tặng quà, không cần phải khách khí với hắn.
“Ngươi chính là Hà Manh Manh?”
Ánh mắt Võ Tử Nghĩa quét qua Manh Manh, hơi kinh ngạc, vì hắn không thể dò xét được tu vi thật sự của Manh Manh. Tuy nhiên, có thể đánh đuổi Võ Tử Chiêm cùng ba người bọn họ, chắc hẳn tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín đã đạt đến rồi, kết hợp với một số tình hình nắm được trên đường, hắn cũng cảm thấy nữ nhân này có chút khó đối phó.
“Không sai, ngươi muốn thế nào?” Manh Manh liếc nhìn Võ Tử Chiêm một cái, sau đó hỏi. Mặc dù đối phương tự xưng là đệ tử Bá Vương Phong, nhưng nàng không hề căng thẳng, đệ tử cùng cấp trừ khi có pháp bảo có thể thắng nàng một bậc, về cơ bản là không có đối thủ.
“Ta không ức hiếp nữ nhân, nhưng ngươi đã làm mất mặt đệ đệ ta, thì hãy thành thật xin lỗi hắn, sau đó bán con thủy yêu kia cho ta!” Võ Tử Nghĩa lạnh lùng nói.
“Vô vị!”
Manh Manh thật sự bất đắc dĩ nhìn hắn một cái… Giới tu chân này quả thực là một thế giới mê tín vũ lực, chuyện gì cũng phải dùng nắm đấm để giải quyết. Khó khăn lắm mới tiễn được Bách Thảo Phong, lại đến Bá Vương Phong.
“Hừ! Đại Lực Toàn Phong Quyền!”
Sắc mặt Võ Tử Nghĩa lạnh đi, hắn hiện tại tuy đã có chút hối hận, nhưng nhiều người đang nhìn, hắn đã không thể lùi bước, đành cắn răng thi triển một đạo thần thông.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, điên cuồng nuốt chửng mọi thứ xung quanh, một quyền ảnh khổng lồ xuất hiện ở trung tâm vòng xoáy… Một tiếng “Hô” phá không vang lên, nắm đấm đó hung hăng giáng xuống Manh Manh, mọi người đều căng thẳng nhìn.
Nếu cú đấm này giáng trúng, Manh Manh ước chừng sẽ rất khó chịu. Nàng sắc mặt biến đổi, cũng khẽ quát một tiếng, Ngũ Hành Đại Cầm Nã lập tức thi triển ra, một bàn tay năm màu mang theo âm thanh ầm ầm nghênh đón.
Rầm!
Quyền chưởng giao nhau, năng lượng vô hình như cuồng phong tràn ra bốn phía. Manh Manh và Võ Tử Nghĩa ở trung tâm bùng nổ năng lượng thì không sao, nhưng các đệ tử Huyền Thiên Tông xung quanh ở gần lại bị liên lụy, bị cơn bão năng lượng này ép lùi liên tục.
“Dừng tay!”
Từ đằng xa truyền đến một tiếng quát giận dữ, một đạo kiếm quang từ hướng Tử Tiêu Phong bay tới, trong nháy mắt đã đến giữa sân, một luồng uy áp khổng lồ đè xuống Võ Tử Nghĩa và Manh Manh. Hai người vội vàng hạ xuống đất.
“Đệ tử Hà Manh Manh bái kiến Chấp Pháp Trưởng Lão!”
“Đệ tử Bá Vương Phong Võ Tử Nghĩa bái kiến Chấp Pháp Trưởng Lão!”
Người đến là Chấp Pháp Trưởng Lão của Tử Tiêu Phong, tu chân giả Kim Đan kỳ Mao Đạo Lâm. Mặc dù Võ Tử Nghĩa là đệ tử thượng phẩm phong, nhưng tôn ti trong môn phái hắn không dám không tuân thủ.
Thấy hai người đều thành thật, Mao Đạo Lâm cũng thu lại uy áp, lạnh mặt quát: “Các ngươi to gan thật, lại dám công nhiên động thủ, coi môn quy là gì? Rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Võ Tử Nghĩa có chút do dự, nói cho cùng vẫn là hắn đánh lên cửa, hắn tuy kiêu ngạo, nhưng cũng chưa đến mức lấy ngang ngược làm lẽ phải. Manh Manh thấy hắn không nói gì, liền kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Thật là vô lý!”
Mao Đạo Lâm nổi giận, hai ngày nay hắn cũng nghe nói chuyện Manh Manh và đệ tử Bách Thảo Phong vì một con thủy yêu mà xảy ra tranh chấp. Tuy là Chấp Pháp Trưởng Lão, lý ra phải công bằng, nhưng chuyện này Võ Tử Nghĩa cùng bọn họ quả thực có lỗi trước, do đó hắn lập tức ra lệnh Võ Tử Nghĩa và Võ Tử Chiêm cùng những người khác đến Chấp Pháp Đường lĩnh phạt, đồng thời cũng không đau không ngứa mà trách mắng Manh Manh vài câu.
Hình phạt của Chấp Pháp Trưởng Lão tuy có thể kháng cáo, nhưng đó là chuyện sau khi đến Chấp Pháp Đường. Võ Tử Nghĩa cùng những người khác không dám làm gì Mao Đạo Lâm, nhưng sẽ không có gì kiêng dè Manh Manh. Nhìn bốn cặp mắt đầy phẫn nộ đó, Manh Manh cảm thấy có chút vô tội, cũng có chút buồn cười.
“Nếu ánh mắt cũng có thể giết người, ta đã không cần tu luyện gì khác rồi.” Trương Bách Phượng khinh thường nói.
“Ha…”
Đề xuất Hiện Đại: Đại Thần Ngươi Nhân Thiết Băng