“Cũng chẳng muộn màng.” Tiểu nhị kia tựa hồ đang tự lẩm bẩm, lại như đang hiến kế cho họ.
“Đa tạ.” An Phi lại lấy ra một khối Ma thạch nhét vào tay tiểu nhị, đoạn quay về chỗ đồng bạn, kể lại những tin tức vừa nghe được.
“Cùng bọn họ nhập sơn, chẳng lẽ chúng ta không thể tự mình hành sự sao?” Tô Lan nghi hoặc hỏi.
“Phải đó, đôi bên xa lạ, làm sao có thể đồng tâm hiệp lực?” Tiêu Vũ nhíu mày nói.
“Tu sĩ bản địa rất bài xích người ngoài, tiểu nhị kia cũng là ý tốt, lo chúng ta người ít thế cô.” An Phi có chút chần chừ.
“Ta không tán thành liên thủ.” Tiêu Uẩn dứt khoát nói: “Nếu bọn họ có ác ý, chẳng phải chúng ta tự dẫn sói vào nhà sao?”
“Vậy thì thôi vậy.” An Phi vốn không phải kẻ lãnh đạo có quyết đoán, thấy ba đồng bạn đều có điều nghi ngại, đành phải từ bỏ.
Ba Ma tu ngồi trong góc kia chính là Manh Manh cùng những người khác. Sau khi dùng cách tương tự có được tin tức từ tiểu nhị, các nàng không lập tức tiến về Lăng Tuyết Sơn. Địa Ngục Phượng Hoàng là tồn tại sánh ngang Thần thú. Tương truyền Thiên Ngự Tông có hai con làm Thần thú hộ tông, nhưng không hiểu vì sao, con Địa Ngục Phượng Hoàng cái kia sau khi mang thai lại đột nhiên đánh chết con đực cùng đồng tử nuôi dưỡng nó, đào tẩu khỏi Thiên Ngự Tông. Trên đường chạy trốn, nó liên tiếp giết chết mấy vị trưởng lão của Thiên Ngự Tông, rồi ẩn mình vào Lăng Tuyết Sơn Mạch.
Cuối cùng, Thiên Ngự Tông đành phải ban bố lệnh treo thưởng trứng của Địa Ngục Phượng Hoàng... Chỉ là, dù tiền thưởng không nhỏ, nhưng người có được trứng Địa Ngục Phượng Hoàng liệu có còn đến lĩnh thưởng hay không, thì khó mà nói trước được. Dù sao, thứ đó chính là Thần thú, bất kể là dùng làm Thần thú hộ sơn hay thu làm sủng vật, đều là một chiến lực khủng bố.
“Sư phụ, người chẳng phải thường nói khi ở Hạ giới từng thu phục một con Chu Tước và một con Huyền Võ sao? Sao không đem chúng lên đây?” Phương Ngọc Linh khẽ hỏi.
“Ta ở Hạ giới cũng có đệ tử, những sư huynh sư tỷ của con cũng cần trợ lực phòng thân.” Trong ánh mắt Manh Manh có vài phần hoài niệm.
Đa số Linh thú nàng nuôi dưỡng khi đó còn chưa đến lúc độ kiếp, vả lại nàng sắp phi thăng, đệ tử không có trưởng bối sư môn thân cận hộ trì, rất dễ chịu thiệt hoặc thiếu sự giúp đỡ. Bởi vậy nàng mới để lại những Linh thú đó, nếu không, nàng mà đem chúng vào Phù Đồ Không Gian, e rằng chúng đã có thể độ kiếp phi thăng trước cả nàng rồi.
“Sư phụ~” Phương Ngọc Linh kéo dài giọng, mang theo vài phần cầu khẩn.
Manh Manh cười khẽ một tiếng: “Vô dụng! Muốn thì tự mình đi bắt, bám lấy ta làm gì?”
“Sư phụ, quả trứng Phượng Hoàng kia con sẽ tự mình bắt, còn con Địa Ngục Phượng Hoàng trưởng thành thì xin làm phiền sư phụ xử lý.” Phương Ngọc Linh mặt dày nói.
“Hai sư muội của con còn chưa có sủng vật, con cũng đành lòng tranh giành với các nàng sao?” Manh Manh cười nói.
“Trình sư muội có U Minh Thiên Lang, sư phụ e rằng cũng sẽ không thu hồi chứ? Khoảng thời gian trước sư phụ chẳng phải đã bắt được một con Tử Tình Tuyết Sư sao? Chắc sẽ không biến thành sư tử sữa nướng rồi chứ? Quả trứng Phượng Hoàng này dù sao cũng nên đến lượt con rồi chứ?” Phương Ngọc Linh cười hì hì hỏi.
“Nghĩ hay thật.” Manh Manh không bình luận: “Lần này Lăng Tuyết Tông nghe nói chí tại tất đắc, các môn phái khác cũng sẽ không bỏ qua cơ duyên tốt như vậy. Bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bắt giữ Địa Ngục Phượng Hoàng, hành động lần này của chúng ta cực kỳ phải cẩn thận. Giữa các Ma tu vì lợi ích mà giết người diệt khẩu là chuyện thường thấy, chúng ta nhất định phải chú ý Ma tu xung quanh...”
“Tiên hạ thủ vi cường!” Tần Cảm và Phương Ngọc Linh lần này lại đồng thanh. Xung quanh bàn của các nàng đã bố trí cấm chế, cũng không lo lắng bị Ma tu khác nghe trộm cuộc nói chuyện.
Lúc này, một tiểu nhị vội vàng đi đến trước bàn của các nàng... Vừa đến gần, một luồng lực lượng cực kỳ nhu hòa đã đẩy hắn lùi lại. Sắc mặt hắn biến đổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt nhìn Manh Manh đầy vẻ cầu xin, hiển nhiên Ma tu đáng thương này cho rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn.
“Đừng căng thẳng, không có gì nguy hại đâu.” Thấy hắn sợ hãi đáng thương, Manh Manh phất tay thu hồi cấm chế, hỏi: “Những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị đã xong chưa?”
“Vâng, bẩm báo tiền bối, vãn bối may mắn không làm nhục mệnh.” Tiểu nhị cung kính lấy ra một khối ngọc giản đưa qua.
Phương Ngọc Linh vươn tay nhận lấy ngọc giản kiểm tra một chút, rồi gật đầu với Manh Manh: “Sư phụ, đại khái phù hợp yêu cầu.”
“Ừm.” Manh Manh gật đầu, lấy ra một túi Ma thạch đặt lên bàn: “Cầm lấy đi, sau này có việc gì vẫn sẽ tìm ngươi.”
“Vâng, vâng, vãn bối nhất định sẽ tận lực!” Tiểu nhị mày mặt hớn hở cất túi đi.
Sở dĩ Manh Manh và các nàng không lập tức rời đi, một mặt là để đợi trời tối tiện hành sự, mặt khác chính là đợi khối ngọc giản này... Trong khối ngọc giản này không ghi chép pháp quyết thần thông cao thâm nào, mà là ghi lại dung mạo và thân phận của những nhân vật quan trọng trong Lăng Tuyết Tông, cùng với một số danh nhân cao thủ của các thế lực khác trong Lăng Tuyết Thành. Nếu không phải vì điều này, có lẽ các nàng đã sớm nhập sơn rồi.
Lúc này, thứ cần đợi đã có trong tay, ba người lập tức thanh toán, đứng dậy rời khỏi tửu lầu.
“An Phi, các nàng đi rồi, chúng ta phải làm sao?” Bên bàn rượu khác, Tô Lan khẽ hỏi.
“Chúng ta cũng đi.” An Phi nói.
“Nếu bị các nàng hiểu lầm thì sao?” Tiêu Vũ hỏi.
“Chúng ta cách xa một chút, không tạo thành uy hiếp đến an toàn của các nàng chẳng phải là được rồi sao? Đại lộ hướng thiên, chẳng lẽ bầu trời quang đãng này chỉ có các nàng được đi?” An Phi không cho là đúng nói, ba người cũng theo đó đứng dậy rời đi.
Khi bọn họ xuống lầu, Manh Manh và những người khác đã không còn thấy bóng dáng. Bốn người ngẩng đầu nhìn về hướng Lăng Tuyết Sơn, chỉ thấy ba đạo độn quang đang bay về phía đó. Bốn người nhìn nhau, đồng thời dậm chân bay lên không, hóa thành bốn đạo trường hồng bay đi. Không lâu sau, bảy đạo độn quang lần lượt biến mất trên không trung...
Tác phẩm cũ, đã hoàn thành.
“Hồ Ly Truyền Kỳ”: Một nữ cường nhân thương giới gặp trắc trở trong tình cảm, nhất thời nghĩ quẩn, nhảy biển tự vẫn, lại kỳ diệu trọng sinh mượn thể ở một dị đại lục, còn trở thành một tế tự Fox. Hơn nữa, dị năng chủng tộc của nàng cũng đã thức tỉnh, nàng nên đối mặt với cuộc đời mới này như thế nào?
Phú quốc cường binh, thành lập trường học, đi con đường thực nghiệp cứu quốc, khiến vùng đất cằn cỗi bừng lên sức sống mãnh liệt, khiến Đế quốc Beamon nghèo khó đứng vững trên đỉnh đại lục.
Thiếu nữ Khổng Tước xinh đẹp, võ sĩ Gấu Trúc cường tráng, ma pháp rực rỡ, chiến ca vang dội... cùng nhau viết nên câu chuyện truyền kỳ của thiếu nữ Hồ tộc.
Quyển 1: Thế Gia Thần Bếp, Chương 866: Nhập Sơn.
Chương thu phí (12 giờ).
Chương 866: Nhập Sơn.
Ba người một đường bay về Lăng Tuyết Sơn, trên đường đi phát hiện không ít Ma tu. Những Ma tu này đều là Ma tu ngoại địa nhận được tin tức khá muộn. Vượt qua tuyết nguyên trắng xóa không lâu, liền nhìn thấy Lăng Tuyết Sơn Mạch cao vút... Nói đến, tông môn của Lăng Tuyết Tông lại không nằm trong Lăng Tuyết Sơn Mạch này.
Lăng Tuyết Sơn Mạch chia làm hai nhánh Nam Bắc, nơi đây là Lăng Tuyết Sơn Mạch phía Bắc, còn tông môn của Lăng Tuyết Tông lại ở Lăng Tuyết Sơn Mạch phía Nam, hai nơi cách nhau khá xa. Ba người một đường cuồng phi, khi đến gần Lăng Tuyết Sơn Mạch, đều hạ độn quang xuống gần như ngang mặt đất, lặng lẽ tiềm nhập vào sơn mạch.
Lúc này hẳn là vẫn chưa phát hiện tung tích của Địa Ngục Phượng Hoàng, trong sơn mạch một mảnh tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng thấy độn quang lóe lên, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi thời khắc bùng nổ.
“Sư phụ, chẳng phải nói Địa Ngục Phượng Hoàng kia đã trọng thương sao? Bọn họ đang đợi gì? Hay là chúng ta đến muộn rồi?” Phương Ngọc Linh khẽ lẩm bẩm. Hiện tại ba người đều dùng trận pháp ‘Mộc Thạch Tiềm Tung’ che giấu thân hình, có mấy kẻ xui xẻo đi ngang qua chỗ các nàng ẩn thân, bị Tần Cảm và Phương Ngọc Linh tiện tay xử lý, hai người cũng kiếm được một khoản nhỏ.
“Nếu đến muộn, những Ma tu kia đã sớm quay về rồi.”
Manh Manh khẽ nói: “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Địa Ngục Phượng Hoàng tuy trọng thương, cũng không phải Ma tu bình thường có thể giải quyết được. Chắc là bọn họ muốn đợi nó đẻ trứng rồi mới ra tay.”
“Ti tiện!” Phương Ngọc Linh phẫn nộ nói, có ý muốn bất bình.
Tần Cảm bên cạnh lườm một cái... Ngươi không ti tiện thì đến đây làm gì?
Rầm~
Một đạo kiếm quang màu xanh biếc như sao băng rơi xuống, kình phong khuếch tán ra bốn phía, thổi tuyết bay cành gãy. Kiếm quang thu lại, một đại hán râu quai nón xuất hiện giữa không trung, đối diện là một nữ tử trẻ tuổi mặt lạnh như băng, hai người đều giương cung bạt kiếm, dáng vẻ như sắp khai chiến bất cứ lúc nào.
Mặc dù lúc này trời đã dần tối, nhưng đối với tầm nhìn của Manh Manh và những người khác không có gì trở ngại. Sau khi nhìn rõ trang phục của nữ Ma tu kia, trong mắt Manh Manh lộ ra vẻ kỳ lạ – nàng là Ma tu của Lăng Tuyết Tông. Hơn nữa còn là một Ma tu Hợp Thể sơ kỳ, địa vị vô cùng tôn quý.
Ánh mắt Tần Cảm nghiêm nghị, khẽ nói: “Hà phong chủ, không ngờ Lăng Tuyết Tông lại can thiệp nhanh như vậy, xem ra còn khá mạnh mẽ, bất lợi cho hành sự của chúng ta.”
“Không sao, bọn họ càng mạnh mẽ càng tốt.”
Manh Manh cười nhạt: “Đồ tốt ai cũng muốn, cái gọi là chúng nộ nan phạm, nếu bị các Ma tu khác phản kháng lại, Lăng Tuyết Tông có lẽ sẽ tự lo không xuể. Ngọc Linh, nữ tử kia là ai?”
“Là Lăng Thiên Y, muội muội của Tông chủ Lăng Tuyết Tông Lăng Vô Kỵ.” Phương Ngọc Linh đáp.
“Muội muội của Tông chủ?”
Manh Manh ngẩn ra, rồi cười: “Nếu lần này nàng ta chết đi, vị Tông chủ kia có đau lòng không? Có phẫn nộ không?”
Mồ hôi!
Tần Cảm và Phương Ngọc Linh đều muốn khuyên can, bây giờ ra tay rất dễ trở thành bia đỡ đạn.
“Yên tâm, ta còn chưa vội, những người này đều không phải thứ tốt lành gì, xem bọn họ nội đấu cũng khá thú vị.” Manh Manh khẽ cười, Tần Cảm và Phương Ngọc Linh đều thở phào nhẹ nhõm.
“Lăng Thiên Y, các ngươi Lăng Tuyết Tông cũng quá bá đạo rồi chứ? Trứng Địa Ngục Phượng Hoàng vốn là vật vô chủ, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn đuổi chúng ta đi?” Đại hán kia phẫn nộ chất vấn.
“Mã Trường Hùng, Lăng Tuyết Sơn Mạch này dù sao cũng là địa bàn của Lăng Tuyết Tông chúng ta, các ngươi đến đây góp vui làm gì? Lập tức rời khỏi đây, nếu không hậu quả tự gánh!” Lăng Thiên Y khẩu khí rất lớn, căn bản không coi đối phương ra gì.
“Ha ha ha,”
Mã Trường Hùng cười lớn: “Dựa vào một mình ngươi mà muốn lão Mã ta rời đi, chẳng phải quá coi thường người rồi sao? Nghe nói vị Thiếu Tông chủ kia cũng đến rồi, để lão Mã ta cũng được kiến thức vị thiên kiêu tuyệt thế này.”
‘Cạc~’
Một tiếng kêu như chim ưng từ trên cao truyền xuống, một trận cuồng phong từ không trung thổi đến, một con chim khổng lồ màu xanh biếc từ trên cao đáp xuống cách mặt đất hơn trăm mét rồi dừng lại. Một Ma tu trẻ tuổi ngồi trên đó, lạnh lùng nhìn Mã Trường Hùng: “Họ Mã kia, lần này thấy ta rồi, có phải chết cũng có thể nhắm mắt rồi không?”
“Nhắm mắt cái đầu quỷ nhà ngươi!”
Mã Trường Hùng mắng lớn một tiếng, sau đó giơ tay lên, một cây cự chùy vàng óng đột nhiên xuất hiện giữa không trung, hung hăng đập xuống con cự ưng và kỵ sĩ trên không.
Con chim xanh kia biểu hiện vô cùng lanh lợi, không đợi chủ nhân ra lệnh, thân hình chợt lùi lại, bay xa mấy trăm mét. Cây chùy vàng đánh hụt, tuy không rơi xuống đất, nhưng cây cối và đá tảng trên mặt đất đều đã vỡ nát, uy lực kinh người.
“U Minh Quỷ Vũ!”
Ma tu được gọi là Thiếu Tông chủ kia quát lớn một tiếng, trong không khí nhanh chóng xuất hiện từng đạo u ảnh, gào thét lao về phía Mã Trường Hùng. Cùng lúc đó, Lăng Thiên Y khẽ quát một tiếng, hai đạo bích hồng chợt từ tay áo nàng bay ra, bắn về phía Mã Trường Hùng.
“Tuyết Lăng Trường Không, vô sỉ đệ nhất!” Mã Trường Hùng hừ lạnh một tiếng, hai chân dậm mạnh, hóa thành một đạo trường hồng màu vàng, phá không bay về hướng ngược lại.
“Ha ha, họ Mã kia, vừa rồi còn khí thế như hồng, sao chốc lát đã như mèo bệnh vậy? Cần gì phải rời đi nhanh thế? Ta còn muốn thỉnh giáo ngươi nhiều hơn nữa chứ.” Lăng Thiên Y vừa đuổi theo vừa lớn tiếng gọi.
“Tặng ngươi chút lễ vật.” Mã Trường Hùng đột nhiên quay tay lại, mười mấy điểm ô quang phá không lao về phía Lăng Thiên Y đang truy đuổi.
Ầm...
Lăng Thiên Y chỉ kịp tế ra kiếm quang hộ thể, liền bị một loạt tiếng nổ chấn động bay lùi ra xa hơn trăm mét cả người lẫn kiếm. Nếu không phải phi kiếm của nàng mạnh mẽ, kiếm pháp thần thông không tồi, e rằng trận nổ này đã có thể khiến nàng trọng thương.
“Khốn kiếp!”
Lăng Thiên Y ổn định thân hình, hổn hển gầm lên giận dữ, muốn phát kiếm truy sát... nhưng đối phương đã bay xa tít tắp, dù nàng có đuổi gấp bây giờ cũng đã muộn rồi.
“Sư phụ, chúng ta...” Phương Ngọc Linh vừa định nói cơ hội tốt, liền bị Manh Manh ngăn lại.
“Suỵt, đừng vọng động, màn kịch hay mới vừa bắt đầu, thời gian của chúng ta còn khá dư dả, gần đây không chỉ có một nhóm người đâu.” Nàng hứng thú quét mắt nhìn xung quanh, không vội ra tay.
Vị Thiếu Tông chủ ngồi trên chim xanh kia tức giận gào lên: “Cô cô, lần sau giết không tha!”
“Yên tâm, Ngọc Kiệt, tất cả những kẻ dòm ngó ta đều đã ghi nhớ, bọn chúng không một ai có thể chạy thoát!” Lăng Thiên Y lạnh lùng nói, như có một luồng hàn khí lướt qua không trung, nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống.
Trong bóng tối quả nhiên có ba đạo độn quang bay ra, hướng về phía ngoài sơn mạch. Nào ngờ có sáu đạo quỷ ảnh còn nhanh hơn bọn họ, mỗi hai người một nhóm, mỗi nhóm chọn một hướng, đuổi theo. Ba người kia chạy càng lúc càng nhanh, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
“A, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Lăng Thiên Y cười lạnh, nàng không biết đã thi triển thần thông gì, độn quang của ba người kia đột nhiên chậm lại, mà mấy đạo quỷ ảnh kia liền lao vào ba người. Ba Ma tu kia chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lập tức mất hết thần trí, từ giữa không trung rơi xuống.
Hay thật!
Phương Ngọc Linh tập trung tinh thần nhìn chiến trường, thầm nghĩ: “Khi nào thì khu vực này lại xuất hiện nhiều người như vậy? Chẳng có chút cảm giác nào, rốt cuộc bọn họ đến bằng cách nào?”
“Ngọc Linh, con quá sơ suất rồi, khi ẩn nấp bản thân, nhất định phải có nhận thức rõ ràng về tình hình xung quanh, nếu không chỉ cần sơ ý một chút, sẽ vạn kiếp bất phục. Tiếp theo trong núi chắc chắn sẽ là một trận hỗn loạn, chúng ta chia nhau hành động, các con phải mạo danh người của Lăng Tuyết Tông ra tay chém giết những Ma tu kia, nhất định phải nhất kích tất sát, không được để lộ dấu vết.” Manh Manh nói với Phương Ngọc Linh và Tần Cảm.
“Không thành vấn đề, xin sư phụ (Hà phong chủ) yên tâm.” Hai người đồng thanh trả lời.
Lúc này, lại có mấy Ma tu Lăng Tuyết Tông xuất hiện, chiến trường bên ngoài càng thêm náo nhiệt, giữa không trung kiếm khí gào thét, ma khí bốc lên. Những người đến Lăng Tuyết Sơn Mạch đều không phải nhân vật đơn giản, lúc này có không ít người liên thủ chống lại hành động thanh tràng của Lăng Tuyết Tông, đánh cho trời long đất lở.
“A~”
Một Ma tu kêu thảm một tiếng, bị hai đạo bích hồng trong nháy mắt xé xác. Lăng Thiên Y thân hình chợt lóe đến, vớt lấy Càn Khôn Giới rơi ra từ thi thể, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Đột nhiên, hai đạo kiếm quang từ trước sau đồng thời bắn tới, mũi nhọn sắc bén, ngoài sức tưởng tượng. Lăng Thiên Y tuy có chút bất ngờ, nhưng không hề sợ hãi, giơ tay chỉ, hai đạo bích hồng đột nhiên bay ra, ‘keng keng’ hai tiếng chặn lại hai đạo kiếm quang đột kích, bốn đạo quang hoa xoắn vào nhau, tiếng ‘keng keng’ không ngừng vang lên.
Những nhân vật ẩn mình bấy lâu lần lượt ra tay, hỗn loạn không ngừng, kịch chiến liên miên. Kẻ địch và ta có chung mục tiêu, đều muốn có được trứng Địa Ngục Phượng Hoàng. Trước đó sở dĩ bình an vô sự, là vì Địa Ngục Phượng Hoàng còn chưa đẻ trứng, nhưng khi nó sắp đẻ trứng thành công, đối thủ cạnh tranh tự nhiên là càng ít càng tốt.
Manh Manh thân hình chợt lóe liền biến mất, nàng không tấn công Lăng Thiên Y hay vị Thiếu Tông chủ kia, mà thi triển Địa Hành Thuật tiến vào lòng đất, đi tìm vị trí của Địa Ngục Phượng Hoàng.
Tần Cảm và Phương Ngọc Linh không lập tức rời đi, bọn họ hứng thú quan chiến, bất kể chuyến đi này thế nào, tăng thêm kiến thức luôn là điều tốt.
“Rất tốt, các ngươi đã ra mặt rồi, vậy thì không cần phải trốn tránh nữa.” Giọng nói của Thiếu Tông chủ đột nhiên vang lên.
“Lùi!”
Phương Ngọc Linh và Tần Cảm đồng thời quát lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng lùi lại... Cùng lúc đó, từng đạo tia chớp từ không trung bắn xuống, trong phạm vi mấy trăm mét biến thành địa ngục trần gian, cây cối bị chặt ngang, bốc cháy ngùn ngụt. Những tia chớp này nhìn như tấn công không phân biệt, nhưng thực ra đều tấn công những Ma tu không thuộc Lăng Tuyết Tông.
“Các đạo hữu, bảo vật chỉ người có đức mới xứng có được, Lăng Tuyết Tông ngang ngược bá đạo, vọng tưởng độc chiếm bảo vật, chúng ta quyết không đồng ý!” Không biết là ai hô lên một câu, những Ma tu kia đều như những con bạc đỏ mắt, lao về phía các đệ tử Lăng Tuyết Tông.
Tự tin nhân sinh hai trăm năm, sẽ cùng sóng nước ba ngàn dặm.
Giới thiệu “Tân Nhất Phẩm Tu Chân” (đã hoàn):
Hoặc là không xuyên, một khi xuyên là nghiện.
Bốn vị Thần quân Phong Vân Lôi Điện một lần sơ suất trong công việc, dẫn đến cô gái Thẩm Nguyệt Ảnh mười bốn tuổi bị hủy nhục thân. Quá đáng hơn nữa, bốn kẻ vô trách nhiệm này để Diêm Vương không phát hiện ra sai sót trong công việc của họ, lại dùng lời ngon tiếng ngọt lừa Nguyệt Ảnh đến một nơi gọi là Đại Lục Yamadis để phụ thể trọng sinh.
Pháp bảo tính bằng cân, phi kiếm tính bằng thùng, chỉ cần có tiền, tiên đan cũng có thể bán sỉ. Yamadis – chỉ là trạm dừng đầu tiên của cuộc xuyên không.
Lần này coi như đã tìm thấy kẻ gây ra xuyên không rồi, cũng coi như oan có đầu, nợ có chủ. Tuy nhiên, tiền bồi thường của Tứ Đại Thiên Quân hình như phần lớn không thể chi trả ngay lập tức, không biết khi nào mới có thể thực hiện hoàn toàn? Nghĩ kỹ lại, nữ chính cũng thật là mệnh khổ, đầu tiên bị sét đánh, sau đó lại rơi xuống biển, có thể nói là ba chìm bảy nổi. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, có phải cũng nên vận rủi qua đi, vận may đến rồi không?
Quyển 1: Thế Gia Thần Bếp, Chương 867: Đắc Thủ.
Chương thu phí (12 giờ).
Chương 867: Đắc Thủ.
“Đây là kế dụ địch của bọn họ, hay là bọn họ thật sự ngu xuẩn?”
Manh Manh nhất thời có chút không hiểu rõ, nhưng điều này không ngăn cản nàng hành động tìm kiếm Địa Ngục Phượng Hoàng. Để tranh thủ thời gian, nàng còn triệu hồi Thổ Linh ra, cho dù Lăng Tuyết Sơn Mạch có lớn đến mấy, cũng không thể thoát khỏi sự tìm kiếm của nàng... Thực ra cách trực tiếp nhất là bắt một đệ tử Lăng Tuyết Tông, ép hỏi tung tích Địa Ngục Phượng Hoàng, nhưng làm như vậy rất dễ kinh động người của Lăng Tuyết Tông, không ổn thỏa lắm.
“Cứ từ từ tìm vậy.”
Manh Manh lẩm bẩm một tiếng, tiếp tục xuyên hành dưới lòng đất, rình mò tình hình phía trên.
Đột nhiên, Thổ Linh truyền đến một ý niệm: “Tìm thấy rồi.”
Tìm thấy rồi?
Manh Manh trong lòng đại hỉ, thi triển Địa Hành Thuật chạy đến vị trí của Thổ Linh. Còn về trận chiến phía sau đã không còn liên quan gì đến nàng nữa. Phương Ngọc Linh và Tần Cảm dựa vào thuật Mộc Thạch Tiềm Tung ẩn mật hành sự, nếu còn bị người khác phát hiện, cũng chỉ có thể trách các nàng quá ngốc, nhưng ít nhất chạy trốn thì không thành vấn đề.
Trong một khe sâu ở trung tâm Lăng Tuyết Sơn Mạch, mặc dù phía trên là tuyết trắng xóa, nhưng phía dưới lại là một cảnh xuân tươi tốt, một con suối nhỏ chảy róc rách. Trên vách đá có một hang động khổng lồ, cửa hang lại không một ngọn cỏ, từng luồng hơi nóng từ bên trong truyền ra, người bình thường căn bản không thể đứng vững.
“Con Địa Ngục Phượng Hoàng này xem ra không ổn lắm rồi.” Manh Manh không lập tức đi vào, mà dùng thần thức dò xét hư thực bên trong.
Trong sâu thẳm hang động, một con Phượng Hoàng đen khổng lồ đang nằm phục, đầu cổ ngẩng cao, phượng quan màu tím vàng trên đỉnh đầu khẽ lay động. Mặc dù vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng giữa thần sắc đã có vài phần mệt mỏi.
Khi thần thức của Manh Manh quét qua hang động, trong mắt Địa Ngục Phượng Hoàng lóe lên một tia giận dữ, nhưng nó lại không hành động, chỉ mặc cho thần thức quét qua... Nếu là bình thường, một ngụm liệt diễm của Địa Ngục Phượng Hoàng cũng có thể thiêu chết kẻ rình mò bên ngoài, nhưng giờ đây nó chỉ có thể đứng yên bất động ở đó, dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Manh Manh trong lòng khẽ động, thân hình chợt lại tiềm nhập xuống lòng đất... Nàng vừa tiến vào lòng đất, một đạo thần thức cường đại từ nơi nàng vừa đứng quét qua, nhưng thân hình nàng đã biến mất, đạo thần thức kia quét đi quét lại mấy lần không thu hoạch được gì, liền thu về. Trong mắt Địa Ngục Phượng Hoàng trong hang lộ ra một tia kỳ lạ, nhưng nó chỉ cảnh giác nhìn quanh một vòng, vẫn đứng yên bất động ở đó.
“Không động? Ngươi tốt nhất là vĩnh viễn không động!”
Manh Manh truyền âm cho Thổ Linh, trong nháy mắt, mặt đất chấn động kịch liệt, vô số ngọn giáo đất sắc nhọn từ dưới đất bay lên, đâm thẳng vào con Địa Ngục Phượng Hoàng kia... Bất kể là người hay động vật, đều thích hành động theo bản năng. Địa Ngục Phượng Hoàng bất ngờ không kịp trở tay, thân hình tự nhiên mà bay lên, trong miệng phát ra tiếng kêu giận dữ.
Không trách nó lại giận dữ như vậy, Địa Hành Thuật không chỉ là một loại độn thuật, mà khả năng ẩn giấu khí tức của nó vô song thiên hạ. Trừ khi người thi triển cố ý tiết lộ, nếu không tu sĩ cao minh đến mấy cũng chỉ có thể cảm nhận được khi đối phương phát động tấn công. Ngay khi Địa Ngục Phượng Hoàng phát hiện không ổn, muốn hạ xuống, một cảnh tượng khiến nó vô cùng phẫn nộ đã xảy ra – hai quả trứng mà nó cẩn thận bảo vệ lại rơi vào trong lòng đất.
Một tiếng kêu thê lương từ miệng Địa Ngục Phượng Hoàng truyền ra, miệng nó há ra, một luồng lửa tím đen từ trong miệng phun ra, toàn bộ mặt đất trong hang động trong nháy mắt chìm vào biển lửa, ngay cả đá tảng cũng bắt đầu tan chảy.
“Thật lợi hại!”
Manh Manh ôm hai quả trứng Phượng Hoàng liền chạy... Nàng không ngờ con Địa Ngục Phượng Hoàng này lại đẻ hai quả trứng. Nàng cất một quả trứng đi, ôm quả trứng còn lại xông ra khỏi mặt đất, bay về phía đỉnh khe. Trong hang động, Địa Ngục Phượng Hoàng đã phát điên cảm nhận được khí tức quen thuộc, gầm lên một tiếng giận dữ, vỗ cánh xông ra, như một khối liệt diễm từ trong hang bay ra, thực vật hai bên hang động lập tức chìm vào biển lửa.
“Đáng chết! Là ai đã chọc giận con Phượng Hoàng kia?”
Các Ma tu mai phục xung quanh khe sâu đều thầm mắng trong lòng. Bọn họ trốn ở đây chờ Địa Ngục Phượng Hoàng đẻ trứng rồi một mẻ bắt gọn, nhưng không ngờ con Địa Ngục Phượng Hoàng kia cũng cực kỳ xảo quyệt, lại lén lút đẻ trứng, hơn nữa còn nhân cơ hội hồi phục thể lực, chuẩn bị một lần xông ra khỏi vòng vây của các Ma tu. Hành động đột ngột của Manh Manh, lập tức phá vỡ kế hoạch của cả Địa Ngục Phượng Hoàng và các Ma tu... Địa Ngục Phượng Hoàng đành phải kéo thân thể trọng thương xuất hiện bắt kẻ trộm trứng, còn các Ma tu... rất nhanh liền thấy được.
“Trong lòng nàng ta là cái gì?”
“Trứng Phượng Hoàng! Mau giữ lại!”
“Bắt lấy nàng ta!”
Manh Manh xông lên đỉnh khe, thong thả cất trứng Phượng Hoàng đi. Thấy mấy chục đạo độn quang lao về phía mình, nàng thân hình chợt lóe, đã chui xuống lòng đất thi triển Địa Hành Thuật chuồn đi.
“Ơ? Vừa rồi còn ở đây, người đâu rồi?”
“Các ngươi không nhìn lầm chứ? Địa Ngục Phượng Hoàng còn chưa đẻ trứng mà?”
Một đám Ma tu xông tới, phát hiện xung quanh không có ai, không khỏi vô cùng kỳ lạ, nhao nhao tìm kiếm bóng dáng Manh Manh. Mà trong số đó, một số Ma tu còn chỉ trời thề đất nói rằng mình đã thấy Manh Manh ôm trứng Phượng Hoàng trong lòng... Tuy nhiên, điều này đã không còn quan trọng nữa. Ngay khi bọn họ đang tìm kiếm Manh Manh khắp nơi, một luồng khí tức khủng bố từ đáy khe dâng lên, chúng Ma tu kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy một con chim khổng lồ màu đen từ phía dưới bay lên, đôi mắt khổng lồ tỏa ra từng tia kim quang, giận dữ nhìn chằm chằm bọn họ, bên miệng không ngừng bắn ra những đốm lửa li ti.
“Không hay rồi, là Địa Ngục Phượng Hoàng!” Một Ma tu Luyện Hư kỳ kêu lớn một tiếng, không chút do dự quay đầu điều khiển độn quang liền muốn chạy.
Trên đỉnh khe đột nhiên vang lên một tiếng kêu trong trẻo, một mảng lửa tím đen trong nháy mắt bao phủ khu vực này. Hơn mười Ma tu có tu vi và ma khí đều không tồi đã nhìn thấy, ngay khi ngọn lửa vừa bao phủ xuống, bọn họ đã kịp thời né tránh, xông ra khỏi phạm vi bao phủ của ngọn lửa. Nhưng các Ma tu khác thì không có vận may như vậy... Ngọn lửa Địa Ngục Phượng Hoàng phun ra gọi là Tử Diễm Tâm Viêm, sau khi phun ra liền như đỉa bám xương, chỉ có hai cách để dập tắt nó.
Một là đợi người bị thiêu sống đến chết, Tử Diễm Tâm Viêm có một đặc điểm, tuy là nhiệt độ cao, nhưng nếu rơi xuống vật thể phi sinh mệnh, thời gian cháy rất ngắn ngủi; nhưng nếu là vật thể có sinh mệnh, nó sẽ câu động tâm ma, như hình với bóng, bất tử bất hưu, trừ khi tâm ma tiêu tán; thứ hai là lợi dụng pháp bảo, nếu có loại ma khí đặc biệt hoặc công pháp thần thông, cũng có thể dập tắt Tử Diễm Tâm Viêm, nhưng khả năng này không lớn lắm, bởi vì ma khí ở đây ít nhất cũng phải là thượng phẩm ma khí, còn công pháp thì không cần nói kỹ.
Mấy chục Ma tu kêu thảm thiết trong biển lửa, không lâu sau liền không còn tiếng động nào, trên mặt đất chỉ còn lại từng đống tro tàn và tàn tích pháp bảo, cùng với một số Càn Khôn Giới. Ánh mắt Địa Ngục Phượng Hoàng lóe lên, nhìn chằm chằm vào những Ma tu đã chạy thoát và những kẻ xuất hiện liên tiếp, đột nhiên gầm lên một tiếng, vỗ cánh xông tới.
“Giết nó! Nếu không chúng ta đều không chạy thoát!” Một Ma tu Luyện Hư kỳ hét lớn, điều khiển một thanh phi kiếm xông lên. Những Ma tu khác lúc này mới từ trong kinh hãi phản ứng lại, bắt đầu phản kích, mà vết thương của Địa Ngục Phượng Hoàng dần lộ rõ, lại bị bọn họ vây khốn...
Ngay khi Địa Ngục Phượng Hoàng xuất khe, trận chiến ở ngoại vi Lăng Tuyết Sơn đã di chuyển vào bên trong, mấy Ma tu Lăng Tuyết Tông bị người ta giết chết trong hỗn loạn, chiến trường đẩy về phía trước. Mặc dù Lăng Thiên Y và Thiếu Tông chủ dốc toàn lực ngăn chặn, nhưng các nàng vẫn bị ngày càng nhiều Ma tu ép phải di chuyển vào trong sơn mạch.
Khi khí tức cường đại từ Địa Ngục Phượng Hoàng phát ra mơ hồ truyền đến, một số Ma tu vừa rồi còn có chút do dự cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa... Lần này có đại tạo hóa, chỉ xem có thể nắm bắt được hay không. Bọn họ quả quyết hành động, không giải quyết hai phiền phức trước mắt, e rằng bọn họ ngay cả đuôi Phượng Hoàng cũng không thể chạm vào.
“Cô cô, lập tức phát tín hiệu triệu tập nhân thủ, nhất định không thể để bọn chúng tiến vào núi gây rối.” Sắc mặt Thiếu Tông chủ vô cùng khó coi, giơ tay lại là từng đạo tia chớp bổ xuống.
Các Ma tu ở chiến trường khác cũng phản ứng lại, vội vàng rút thân bay ra ngoài. Nếu ít người thì không dễ chạy trốn, nhưng nhiều người như vậy đồng thời cuồng phi vào núi, cho dù người của Lăng Tuyết Tông ai nấy đều là Bát Tí Na Tra, cũng không thể ngăn cản.
“Đáng chết!”
Tóc dài Lăng Thiên Y bay lượn như thiên ma nữ hạ phàm, lúc này nàng mới phát hiện trong trận chiến ngắn ngủi này, đệ tử Lăng Tuyết Tông cùng nàng và cháu trai xuất chiến lại thiếu mất hơn mười người... Bọn họ đương nhiên là đã vẫn lạc, tổn thất này không nằm trong dự kiến của các nàng, bởi vậy vị Ma tu Hợp Thể kỳ này đã bạo tẩu.
“Tất cả cút đi chết đi cho ta!”
Lăng Thiên Y quát lớn, mười ngón tay nhanh chóng bắn ra, từng đạo quang tuyến màu xanh lục đen từ đầu ngón tay nàng bay ra, đan xen thành một tấm lưới lớn màu xanh lục đen bao trùm xuống chúng nhân.
“Là Tu La Sát Võng! Mau chạy!” Một số Ma tu lập tức biến sắc, kinh hô bỏ chạy, nhưng vẫn có hơn mười Ma tu chậm một bước bị tấm lưới bao trọn.
Xì...
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, các ma khí hộ thân của bọn họ đều mất đi ánh sáng, rơi xuống đất, còn người của bọn họ như bị mạng nhện bắt được, đều treo trên tấm lưới lớn màu xanh lục đen kia, dần dần bị ăn mòn không còn chút gì. Mười mấy người sống sờ sờ cứ thế biến mất, Lăng Thiên Y liền điều khiển tấm lưới lớn màu xanh lục đen kia bao vây các Ma tu khác.
Phương Ngọc Linh cũng là sau khi cảm nhận được khí tức của Địa Ngục Phượng Hoàng mới chuồn đi, trước đó nàng vẫn luôn ẩn mình trong đám đông đánh lén, đa số các đệ tử Lăng Tuyết Tông vẫn lạc đều là bị ám kiếm của nàng hủy diệt.
Địa Ngục Phượng Hoàng xuất động, vậy chắc chắn là sư phụ đã đắc thủ. Nàng rút thân khỏi trận hỗn chiến, trở thành người hoàn toàn đứng ngoài quan sát. Khi nàng nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc của các Ma tu trong Tu La Sát Võng, có chút không đành lòng.
“Rất tàn nhẫn sao?”
Phía sau tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Manh Manh: “Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong. Những Ma tu này tự nhiên có đạo phải chết, cũng là chết, cách thức có khác biệt lớn đến mấy? Nỗi đau đớn trong chốc lát này, còn nhân từ hơn nhiều so với việc nằm liệt giường mấy chục năm mà chết.”
“Vâng, sư phụ.”
Phương Ngọc Linh vội vàng quay người: “Sư phụ, người... không sao chứ?”
“Ngọc Linh, con lo ta có sao không, hay là lo trứng Phượng Hoàng có sao không?” Manh Manh cười như không cười nhìn nàng.
“Đâu có?”
Phương Ngọc Linh lớn tiếng kêu oan, nếu không phải trận đồ này có thể tự động ngăn cách âm thanh, e rằng đã sớm dẫn các Ma tu kia đến rồi.
“Đừng kêu, còn có chuyện náo nhiệt hơn.” Manh Manh đương nhiên là đang nói đùa.
Quyển 1: Thế Gia Thần Bếp, Chương 868: Tập Kích.
Chương thu phí (12 giờ).
Chương 868: Tập Kích.
Không phải náo nhiệt, mà là đoạt mạng.
Trong núi, khí tức Địa Ngục Phượng Hoàng phát ra càng lúc càng mạnh mẽ, xa xa tử diễm bốc lên. Nếu không có Lăng Tuyết Tông và mấy thế lực lớn khác liên thủ trấn áp, hậu quả khó mà lường được. Một số Ma tu muốn thừa nước đục thả câu đều thất vọng tràn trề, trong tình huống này, kế hoạch của bọn họ đều đổ bể, tiếp tục dây dưa cũng chỉ là kết thù thôi.
“Muốn thoát thân? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?” Manh Manh cười lạnh, vẽ ra một cái bánh lớn như vậy, chính là muốn điều động tất cả những Ma tu này, chỉ hai quả trứng Phượng Hoàng thì không đủ.
“Thổ Linh, có thể ra tay rồi.” Manh Manh phát ra chỉ lệnh.
“Băng Hà Đảo Tạ!”
Tia chớp mà vị Thiếu Tông chủ kia phát ra hẳn là nhờ một loại ma khí nào đó thi triển, lúc này lại đổi sang một loại đại thần thông khác. Nhiệt độ trong không gian mấy trăm mét xung quanh đột ngột giảm xuống, mặt đất, bụi cây, đều xuất hiện những tảng băng lớn, vô số hàn khí trong phạm vi này nhanh chóng hóa chất, biến thành từng mũi băng nhọn hoắt. Một số Ma tu cấp thấp và trung cấp dưới sự xâm nhập của giá lạnh, tay chân và cơ thể lập tức cảm thấy tê liệt.
Phụt...
Giữa không trung có người kêu thảm thiết, tay chân vẫy vùng rơi xuống đất, trên người bắn ra từng đạo huyết tiễn. Vị Thiếu Tông chủ kia ha ha cười lớn.
Ngay lúc này, biến cố đột ngột xảy ra, một đạo kiếm quang màu vàng đất từ dưới chân hắn xông thẳng lên trời.
Cạc~
Con chim khổng lồ màu xanh biếc dưới thân hắn cảnh giác trước tiên, kêu lên một tiếng chói tai vỗ cánh muốn bay lên... Muộn rồi! Thổ Linh tuyệt đối sẽ không cho nó cơ hội này, ‘phụt’ một tiếng, kiếm quang như trường hồng bay vút lên trời, cự điểu cùng với Thiếu Tông chủ trên đó bị chém thành hai mảnh, thi thể đẫm máu rơi xuống, bất kể là nguyên thần của ma cầm hay nguyên thần của vị Thiếu Tông chủ kia, đều không thoát ra được.
“Phong nhi~”
Lăng Thiên Y đang đại sát tứ phương, khi Thổ Linh phát kiếm, nàng đã cảm nhận được luồng kiếm ý cường đại kia, chỉ là động tác quá nhanh, khi nàng quay đầu lại, chỉ thấy hai mảnh thi thể của Thiếu Tông chủ rơi từ trên không xuống.
“Kẻ nào? Mau ra đây!”
Lăng Thiên Y thế như hổ điên, hai Ma tu bất hạnh xuất hiện trước mặt nàng thậm chí không chống đỡ được một chiêu, liền bị hai đạo lục hồng xoắn thành thịt nát. Sau đó hai đạo lục hồng đột nhiên bắn xuống lòng đất... ‘Ầm’ một tiếng vang lớn, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hơn mười mét, chỉ là đạo kiếm quang kia đã biến mất, kẻ tấn công càng không thấy tung tích.
“Sư phụ, chúng ta bây giờ phải làm sao?” Phương Ngọc Linh hỏi.
“Tin tức truyền đi còn phải chậm một chút, chúng ta lại cho bọn họ thêm chút kịch tính.” Manh Manh lạnh lùng nói.
“Ra đây, lũ chuột chỉ biết ám kiếm thương người!” Tóc dài Lăng Thiên Y bay phấp phới như điên, hàm răng bạc gần như muốn cắn nát. Thiếu Tông chủ Lăng Phong không chỉ là cháu trai của nàng, mà còn là bảo bối tâm can của lão tổ tông, cũng là người có thiên phú tốt nhất trong thế hệ trẻ của Lăng Tuyết Tông. Lần này để hắn đến Lăng Tuyết Sơn Mạch chủ trì việc tiêu diệt Địa Ngục Phượng Hoàng, thực ra cũng là để hắn tích lũy nhân mạch, ai ngờ lại xảy ra tình huống này?
Nàng không biết trở về phải giải thích thế nào, đặc biệt là Tông chủ đã viễn du Linh Giới, e rằng lão tổ tông sau khi nhận được tin tức, ngay cả ý muốn giết nàng cũng có. Ngay lúc này, một đạo ngân quang đột nhiên từ phía sau một cái cây bên cạnh nàng bắn ra.
Rắc!
Ma khí phòng ngự trên người nàng dưới ngân quang một kích mà vỡ nát, vết nứt như mạng nhện lan ra bốn phía. Lăng Thiên Y kinh hãi cúi đầu, chỉ thấy vị trí đan điền xuất hiện một cái lỗ máu lớn bằng đầu trẻ con, đạo cơ đã hoàn toàn bị hủy... “V-vì sao?”
Ánh mắt nàng lướt qua khắp nơi, muốn tìm kẻ ra tay, đối phương có tu vi và phi kiếm cường đại như vậy, vì sao lại dùng cách tấn công này. Tuy nhiên, nàng định trước sẽ không có được câu trả lời, Manh Manh sẽ không cho nàng bất kỳ cơ hội nào.
Nhìn thi thể Lăng Thiên Y thảm hại rơi xuống đất, Manh Manh cũng có chút cảm khái... Đây không phải nàng mèo khóc chuột giả từ bi, ngàn vạn năm tu hành hủy hoại trong chốc lát, không có chút cảm xúc nào là không thực tế. Hôm nay Lăng Thiên Y bị nàng giết chết, ngày khác nói không chừng nàng cũng sẽ bị người khác giết chết, đây có lẽ chính là số mệnh của tu sĩ.
“Sư phụ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Phương Ngọc Linh hỏi.
Lúc này Tần Cảm cũng đã trở về, hai người chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Manh Manh.
“Các con rút lui.”
Manh Manh nói: “Ước chừng vị Ma tu Đại Thừa kỳ của Lăng Tuyết Tông rất nhanh sẽ nhận được tin tức, trước khi hắn đến, các con hãy rời khỏi đây trước, cũng để ta bớt lo lắng.”
“Nhưng mà, điều này quá nguy hiểm.” Phương Ngọc Linh và Tần Cảm đồng thanh phản đối.
Trong Lăng Tuyết Sơn Mạch, có không ít trưởng lão của Lăng Tuyết Tông, nếu vị Ma tổ Đại Thừa kỳ kia cũng đến, tu vi của Manh Manh có mạnh đến mấy cũng khó mà chống đỡ.
“Yên tâm, có thể đánh thắng hay không ta không dám khoe khoang, nhưng nếu nói về chạy trốn, ta tuyệt đối có phần thắng, ngược lại các con ở đây dễ ảnh hưởng đến hành động của ta, mau đi đi.”
Thấy hai người vẫn còn do dự, nàng sắc mặt trầm xuống: “Đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng.”
“Sư phụ, chúng con nghe lời người còn không được sao? Đừng giận nữa.” Phương Ngọc Linh cẩn thận nhìn nàng.
“Con nha đầu này.”
Manh Manh vừa giận vừa buồn cười, phất tay đuổi người. Đợi hai người tế ra Thiên Độn Phù chạy đến địa điểm đã hẹn, sự chú ý của nàng mới tập trung trở lại vào chiến trường.
...
Lăng Tuyết Sơn Mạch phía Nam, tổng đàn của Lăng Tuyết Tông.
Một đạo kiếm quang màu xanh lam sẫm đột nhiên từ một đại điện bắn ra, bay về phía hậu sơn... Chốc lát sau, kiếm quang hạ xuống trước một động phủ ở hậu sơn, kiếm quang thu lại, lộ ra một Ma tu trung niên.
Thần sắc hắn tuy có vẻ lo lắng, nhưng lại không dám thất lễ, cung kính hành lễ với động phủ kia: “Bẩm lão tổ, đệ tử Lăng Thiên Ly có chuyện...”
Đề xuất Cổ Đại: Tàn Vương Chiều Chuộng Y Phi Ngạo Mạn