Một luồng quang mang chói lòa bắn lên, trong chớp mắt, Manh Manh đã được truyền tống vào Đại Điện Tu Luyện.
Không gian trong Đại Điện Tu Luyện vô cùng rộng lớn, linh khí nơi đây cũng nồng đậm đến kinh người. Manh Manh đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn bức tường đại điện đều được tô điểm bằng vô vàn bức bích họa kỳ ảo.
Bức bích họa đối diện nàng là một biển mây mênh mông vô bờ bến, nhìn kỹ lại, chỉ thấy sóng mây cuồn cuộn, biến ảo khôn lường.
Bức họa kế bên lại là những áng mây mỏng manh khéo léo che khuất tinh tú, giấu đi ánh trăng.
Bức thứ ba, mây cuộn sóng trào, khí tượng vạn nghìn.
Mỗi bức họa đều thể hiện cực hạn sự biến ảo, diễn giải đủ mọi tư thái của mây. Vân Chi Lĩnh Vực, không chỉ là một loại lĩnh vực, mà là một bộ truyền thừa hoàn chỉnh bao gồm nhiều bí thuật. Đây là một truyền thừa tối cao của hệ Thủy. Nếu nói truyền thừa thuộc tính Thủy của Đại Ngũ Hành Thần Thông là gốc, là nguồn, thì bộ truyền thừa Vân Chi Lĩnh Vực này chính là cành, thân, lá, cả hai tương trợ lẫn nhau... Không chỉ vậy, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, một thông trăm thông, dù đây chỉ là truyền thừa tối cao của hệ Thủy, nhưng suy ra từ loại này sang loại khác, cũng có lợi ích lớn cho việc lĩnh ngộ các thuộc tính Ngũ Hành khác.
Năm đạo quang hoa từ trong cơ thể Manh Manh bùng ra, hiện hóa thành Ngũ Linh Hóa Thân. Chúng cùng Manh Manh, mỗi cái một vẻ, bắt đầu tham ngộ, và những gì thu được đều phản hồi về tâm trí Manh Manh, từng chút một được nàng tiêu hóa hấp thu.
Lấy việc quan sát bức họa đầu tiên làm ví dụ, Manh Manh và Thủy Linh nhìn thấy sóng mây cuộn trào, vô số hơi nước ngưng tụ thành từng lớp sương mù dày đặc, hóa thành băng tiễn, băng đao, hay những áng mây trôi lững lờ...
Trong mắt Hỏa Linh, đó lại là một biển lửa, vô số ngọn lửa ẩn chứa mà chưa bùng phát, khí tức nóng bỏng kia có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Mắt Kim Linh không ngừng lóe lên ánh đao kiếm, trong cảm nhận của nàng, những đám mây mù này là một kiếm trận khổng lồ được tạo thành từ vô số phi kiếm.
Còn trong mắt Thổ Linh, Mộc Linh, cảnh tượng nhìn thấy lại khác biệt, nhưng tất cả đều quy về một mối. Dù hiện tại chưa thể đạt đến độ sâu như Vân Chi Lĩnh Vực ở các thuộc tính Kim, Mộc, Hỏa, Thổ, nhưng chỉ cần cho nàng thời gian, tuyệt đối có thể hoàn thiện chúng.
Theo quy định, mỗi cơ hội vào Phong Vân Các chỉ vỏn vẹn sáu mươi ngày, bởi vậy Manh Manh mới triệu hồi toàn bộ năm phân thân ra để cùng tham ngộ. Tốc độ này đương nhiên nhanh hơn rất nhiều, mà thu hoạch cũng càng thêm phong phú.
Bên ngoài Phong Vân Các, vị Tiếp Dẫn Sứ bĩu môi... Đệ tử tinh anh khóa này cũng chẳng ra sao, đến giờ vẫn chưa có ai thành công. Cơ hội tham ngộ ở Phong Vân Các sau này đâu dễ dàng có được như vậy.
Ngay khi kỳ hạn sáu mươi ngày sắp kết thúc, một luồng ba động mơ hồ đột nhiên truyền ra từ trong các. Vị Tiếp Dẫn Sứ vốn đã chuyển sự chú ý đi nơi khác, không khỏi vô cùng kinh ngạc: “Là tiểu tử nào may mắn vậy, lại có thể tham ngộ thành công?”
Trong Đại Điện Tu Luyện Vân Chi Lĩnh Vực, Ngũ Linh phân thân vẫn đang tiếp tục tham ngộ, còn thân ảnh Manh Manh đã bay lượn giữa không trung. Bên cạnh nàng, vô số sợi sương mù mảnh mai bỗng nhiên xuất hiện... Tụ thì thành hình, tán thì thành khí, vốn là những sự vật bình thường nhất, phổ biến nhất trong tự nhiên. Tất cả đều tùy tâm, gió đến thì bay, nắng lên thì tan, tùy duyên mà đứt nối, cảm giác vô cùng thoải mái.
Theo sự biến hóa trong tâm cảnh của nàng, những sợi sương mù lượn lờ quanh thân cũng biến đổi khôn lường.
Ầm!
Những sợi sương mù kia đột ngột hóa thành một cự ấn màu xanh thẳm, hung hăng giáng xuống nền đại điện tu luyện... Lam quang chợt lóe, mặt đất đại điện vốn cứng rắn vô cùng dường như bị đánh ra một hố sâu không thấy đáy, nhưng chỉ trong chốc lát, mặt đất đã khôi phục nguyên trạng.
“Hừm! Dường như không tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, xem ra Vân Chi Lĩnh Vực này cũng khá thú vị.” Manh Manh đứng giữa không trung, nhưng nàng vẫn chưa bị truyền tống đi, điều này cho thấy chiêu vừa rồi tuy uy lực không tệ, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới 'thỏa mãn'.
“Vấn đề còn nằm ở đâu đây?” Manh Manh chìm vào suy tư, nàng khẽ lộ vẻ sốt ruột... Dù hiện tại đang ở trong Đại Điện Tu Luyện của Thánh Địa, nhưng nàng đã mơ hồ cảm nhận được thế giới nơi đây có chút bài xích nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ tâm trí Manh Manh đều đã đắm chìm vào sự tham ngộ... Bỗng nhiên, nàng mở bừng mắt, lộ ra ánh sáng rực rỡ: “Thành rồi!”
Trong chớp mắt, quanh nàng lại xuất hiện từng sợi mây mù. Những đám mây này càng lúc càng dày đặc quanh thân nàng, đan xen vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ màu xám. Nàng đưa tay chỉ, tấm lưới khổng lồ chợt hạ xuống, như dao sắc cắt nát, lún sâu vào mặt đất, rồi lại bay vút lên. Mặt đất bị cắt thành từng vết cắt hình ô vuông, vô cùng chỉnh tề, nhưng ngay sau đó toàn bộ mặt đất lại khôi phục như cũ.
Ầm!
Một trận chấn động kịch liệt vang lên, dường như toàn bộ Phong Vân Các đều bắt đầu rung chuyển.
“Không phải chứ? Sao lại đúng lúc thế này?” Manh Manh luôn có cảm giác chưa thỏa mãn, nhưng nàng sắp bị đá ra khỏi Phong Vân Các rồi. Nàng vội vàng thu hồi toàn bộ Ngũ Linh phân thân... Gần như vừa thu xong, không gian trước mặt nàng liền hơi vặn vẹo, sau đó nàng bị truyền tống ra ngoài.
“Là ngươi?” Tiếp Dẫn Sứ thấy nàng bị truyền tống ra ngoài sớm, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
“Vì sao không phải ta?”
Manh Manh đắc ý liếc xéo hắn một cái, rồi bỏ mặc hắn một mình ở đó hậm hực, nhanh chóng trở về chỗ ở... Nàng đã cảm nhận được thế giới chi lực của Thiên Tiệm đang bài xích nàng, nhưng có một số việc nhất định phải giải quyết.
“Cung hỷ đại nhân!”
Ôn Chí Tốn và những người khác vừa thấy nàng bay về, lập tức đồng thanh chúc mừng... Những người này rất hiểu tình hình Thánh Địa, cũng biết nàng đi Phong Vân Các tham ngộ những truyền thừa bí pháp. Nay đã trở về sớm như vậy, chắc chắn là đã có thành tựu trong việc tham ngộ truyền thừa bí pháp, nếu không sẽ không ra nhanh thế.
“Đồng hỷ.”
Manh Manh bay vào đại sảnh, lập tức triệu Ôn Chí Tốn vào: “Ôn Chí Tốn, ta phải ra ngoài một thời gian. Ngươi cầm một ngàn khối Nguyên Linh Thạch này chia đều cho mọi người, phần dư ra chính là thù lao cho công sức của ngươi.”
Nói xong, nàng đưa một túi trữ vật cho Ôn Chí Tốn.
“Đại nhân, không cần nhiều đến vậy.”
Ôn Chí Tốn có chút bất ngờ nói.
“Có lẽ... chuyến này ta đi sẽ không trở lại, vậy nên... cứ quyết định như vậy đi!”
Manh Manh cũng không thể nói quá nhiều, ném túi trữ vật cho Ôn Chí Tốn, liền ngự độn quang bay ra ngoài... Nàng đã cảm thấy càng lúc càng không thể kháng cự được lực bài xích kia nữa rồi...
Quyển Một: Thế Gia Thần Bếp – Chương Tám Trăm Hai Mươi Tám: Khánh Vân Phong (Thượng)
Chương có phí (12 điểm)
Chương Tám Trăm Hai Mươi Tám: Khánh Vân Phong (Thượng)
Linh Giới, Huyền Thiên Tông, Khánh Vân Phong.
Thời gian vội vã, năm tháng dễ phai, chớp mắt Manh Manh đã rời đi hai mươi năm. Khánh Vân Phong lại có thêm nhiều gương mặt mới. Năm xưa, khi Manh Manh luyện chế Huyết Linh Đan, nàng đã mượn cơ hội lập uy, khiến những kẻ dòm ngó, ức hiếp đệ tử Khánh Vân Phong kinh sợ tột độ, không dám trêu chọc đệ tử Khánh Vân Phong nữa. Dù trên Khánh Vân Phong không có tu sĩ Toàn Thể kỳ tọa trấn, nhưng có Manh Manh, một tồn tại được xưng là vô địch cùng cấp, không ai dám chọc vào họ.
Thế nhưng giờ đây, dù Khánh Vân Phong lại như suối phun trào, xuất hiện một nhóm tu sĩ Độ Kiếp kỳ, hơn nữa Dương Quân cũng đã tấn giai Luyện Hư kỳ, nhưng những dòng chảy ngầm lại càng thêm cuồn cuộn – tình hình của Khánh Vân Phong cho thấy, khi Manh Manh rời đi, nàng đã để lại một lượng lớn vật tư tu luyện, nếu không tuyệt đối sẽ không có nhiều tu sĩ đột phá như vậy chỉ trong vỏn vẹn hai mươi năm.
Đại điện Khánh Vân Phong.
Dương Quân và vài tu sĩ Độ Kiếp kỳ tề tựu một chỗ.
“Hiện tại Hà Trưởng Lão đi du lịch chưa về, dù Khánh Vân Phong chúng ta dưới thể chế Hà Trưởng Lão để lại, không chỉ tu vi của đệ tử tăng lên đáng kể, mà số lượng đệ tử mới nhập môn cũng tăng vọt, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, đó là do trên đỉnh núi chúng ta không có đệ tử cao giai tọa trấn, thực lực tổng thể so với các đỉnh núi khác yếu hơn rất nhiều.” Một tu sĩ Độ Kiếp kỳ lo lắng nói.
“Không sai. Hiện tại nội tình tu luyện của Khánh Vân Phong chúng ta khá tốt, nhưng thực lực hiện tại quả thật yếu kém, đây là một vết thương chí mạng. Cứ kéo dài như vậy, e rằng cũng sẽ ảnh hưởng đến các đệ tử. Dù sao, khi Hà Trưởng Lão đại triển thần uy năm xưa, nhiều người mới chưa từng chứng kiến, hơn nữa gần đây có tin đồn nói rằng Hà Trưởng Lão đã vẫn lạc, nên những đỉnh núi dòm ngó vật tư tu luyện của Khánh Vân Phong chúng ta mới rục rịch hành động.” Một tu sĩ Độ Kiếp kỳ khác có chút sốt ruột nói.
“Càng như vậy, chúng ta càng phải giữ vững.”
Dương Quân trầm giọng nói: “Trong tông môn, ngoài lòng trung thành ra thì phải xem thực lực. Nếu chúng ta không tự mình cứng rắn lên, sẽ không ai giúp chúng ta, ngay cả Tông chủ cũng không thể.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Tất cả mọi người đều nhìn hắn, dù sao hiện tại họ chính là trụ cột của Khánh Vân Phong.
“Phương Ngọc Linh và các nàng cũng không có tin tức gì sao?” Dương Quân hỏi.
“Không có, Phương sư muội và các nàng chỉ biết Hà Trưởng Lão không có nguy hiểm tính mạng, nhưng cụ thể ở đâu thì không rõ.” Một nữ tu sĩ trả lời.
Dương Quân trầm ngâm một lát, nói: “Chúng ta trấn áp đệ tử trong phong, cố gắng ít xung đột với người của các đỉnh núi khác, phái người đi dò la tung tích Hà Trưởng Lão. Chỉ cần Hà Trưởng Lão trở về, những kẻ kia sẽ có quả báo thích đáng.”
“Chúng ta chỉ cần cẩn trọng một chút, đệ tử của các đỉnh núi kia dù có khiêu khích cũng không dám quá đáng, nhưng họ thường xuyên xúi giục các gia tộc bên ngoài gây rắc rối cho đệ tử chúng ta, chuyện này thì khó lòng phòng bị.” Một tu sĩ Độ Kiếp nhíu mày nói.
“Không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc.”
Giữa hàng mày Dương Quân lướt qua một tia giận dữ: “Điều chúng ta cần làm bây giờ là ổn định đỉnh núi, đảm bảo sự trưởng thành của các đệ tử, bồi dưỡng hạt giống cho tương lai của Khánh Vân Phong.”
Không phải hắn yếu đuối, mà là bất đắc dĩ. Phong chủ đi không trở lại, Manh Manh cũng biệt tăm mấy chục năm. Là đệ tử dẫn đầu mới của Khánh Vân Phong, trách nhiệm của hắn là duy trì đạo thống của Khánh Vân Phong, đảm bảo kế hoạch bồi dưỡng mà Manh Manh đã định ra có thể được thực hiện.
Phải biết rằng, trong tông môn, các đỉnh núi có quyền chọn đệ tử, và những đệ tử đó cũng có quyền chọn đỉnh núi. Khánh Vân Phong xét về thực lực, không phải là yếu nhất Huyền Thiên Tông, nhưng trong số các đỉnh núi cùng cấp, lại là yếu nhất. Tuy nhiên, Khánh Vân Phong đối với đệ tử mới nhập môn... đặc biệt là những đệ tử có thiên phú, đều có một cơ chế bồi dưỡng hoàn chỉnh, từ môi trường tu luyện, công pháp, thần thông, linh thạch, đan dược... đều có thể đáp ứng đầy đủ. Lấy đan dược làm ví dụ, Manh Manh cách một khoảng thời gian lại truyền tống về một lô linh đan tu luyện cao cấp, còn Trình Nhược Lâm, Phương Mai Ảnh, Phương Ngọc Linh ba người trong động phủ thường xuyên luyện chế ra một lượng lớn linh đan cấp thấp, trung cấp, đặc biệt là linh đan cấp thấp do các nàng luyện chế, không chỉ cung cấp cho nhu cầu của đệ tử trong phong, mà còn bán cho các đỉnh núi khác, không chỉ giá cả phải chăng, mà hiệu quả còn vượt trội 40% so với các linh đan cùng cấp khác, được tu sĩ các đỉnh núi khác vô cùng hoan nghênh. Tất cả những điều này, mới là lý do thu hút những đệ tử có thiên phú ở lại.
Khánh Vân Phong, động phủ của Manh Manh, trong một khách sảnh.
Phương Ngọc Linh đang cùng một tu sĩ Luyện Hư kỳ ngồi phân chủ khách.
“Phương Ngọc Linh.”
Vị tu sĩ này cảm thán: “Ta đã sớm nghe danh sư phụ ngươi, ngưỡng mộ đã lâu, chỉ tiếc năm xưa ta đang du lịch bên ngoài, đợi đến khi trở về thì sư phụ ngươi đã đi xa, duyên phận không gặp mặt. Nghe nói sư phụ ngươi anh niên tảo thệ, thật khiến người ta tiếc nuối khôn nguôi!”
“Hầu sư thúc, sư phụ ta không hề vẫn lạc, lời đồn sai sự thật, không đáng tin.” Phương Ngọc Linh khinh thường bĩu môi trước lời nói này.
Lời đồn này đã có từ lâu, nhưng ba người các nàng căn bản không tin, bởi vì cách một khoảng thời gian, lại có một lô linh đan cao cấp được truyền tống về. Loại linh phù truyền tống này chỉ có Manh Manh mới biết chế, hơn nữa linh đan luyện chế ra hoàn toàn từ tay Manh Manh, đây là thuật luyện đan một mạch truyền thừa, tuyệt đối không thể giả mạo. Chỉ là các nàng không thèm ra ngoài chứng thực, dù sao chỉ dựa vào linh đan để chứng minh lời đồn là giả, cũng có chút bất lực.
Vị Hầu sư thúc nghe vậy cười cười, nói: “Một số chuyện chấp nhận có chút khó khăn, ta có thể hiểu.”
“...”
Phương Ngọc Linh có chút cạn lời, cũng lười giải thích thêm, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hầu sư thúc, không biết ngài lần này đến có việc gì?”
Vị Hầu sư thúc này, tên đầy đủ là Hầu Nhân Kiệt, là một tu sĩ Luyện Hư của Thần Nông Phong. Sáng sớm đã tìm đến cửa, nói năng quanh co, đến giờ Phương Ngọc Linh vẫn chưa nắm được đầu mối, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
“Không giấu gì, lần này ta đến là có một tin tốt muốn báo cho ngươi và Trình Nhược Lâm, Phương Mai Ảnh.”
Hầu Nhân Kiệt sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, hắn muốn đợi Phương Ngọc Linh hỏi, ai ngờ đối phương căn bản không có chút tò mò nào, mà chỉ lẳng lặng chờ hắn nói tiếp: “Các trưởng lão của phong ta nhất trí cho rằng, ba vị đệ tử có thành tựu xuất sắc trong phương diện luyện đan như các ngươi, nếu cứ ở lại Khánh Vân Phong, e rằng sẽ chôn vùi thiên phú. Vì tiền đồ tương lai của các ngươi, đặc biệt phái ta đến mời ba vị gia nhập. Nếu có điều kiện gì, các ngươi cứ việc nói ra, chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng.”
Đây coi như là lộ rõ ý đồ?
Phương Ngọc Linh cười lạnh, Thần Nông Phong là đỉnh núi nổi tiếng về luyện đan trong Huyền Thiên Tông. Dù Khánh Vân Phong đã chiếm một phần thị phần, nhưng đối với Thần Nông Phong, mối đe dọa lớn nhất là giá cả thấp và hiệu quả dược liệu tăng lên đáng kể. Đã có nhiều đệ tử phản ánh rằng đan dược do Thần Nông Phong bán ra không chỉ đắt đỏ mà hiệu quả cũng không như ý. Bọn họ đây là đang muốn đào người.
Nghĩ đến đây, Phương Ngọc Linh trên mặt lộ ra vẻ biết ơn: “Đa tạ Hầu sư thúc, cũng đa tạ chư vị trưởng lão Thần Nông Phong. Chúng ta không có điều kiện gì, bởi vì chúng ta căn bản không muốn đầu nhập vào đỉnh núi khác.”
Hầu Nhân Kiệt vừa nghe hai câu đầu thì trong lòng rất vui, nghe đến câu thứ ba thì thấy đứa trẻ này khá biết nhìn người, nhưng câu thứ tư lại khiến hắn từ trên mây bồng bềnh ‘phịch’ một tiếng rơi xuống đất.
Sắc mặt hắn lập tức âm trầm xuống: “Một mình ngươi e rằng không thể đại diện cho những người khác được? Ta thấy vẫn nên tìm hai người kia đến nói chuyện thì tốt hơn.”
“Xin lỗi Hầu sư thúc,”
Phương Ngọc Linh cười tủm tỉm nói: “Hai vị sư muội Trình, Phương đang luyện đan, e rằng phải vài tháng nữa mới có thể xuất hiện. Nếu ngài không tin, có thể đợi một thời gian nữa rồi đến.”
“Tốt, tốt.”
Hầu Nhân Kiệt lúc này mới cảm thấy mình dường như bị hậu bối mặt đầy nụ cười này trêu đùa. Hắn hít sâu vài hơi, chậm rãi nói: “Mỗi người một chí hướng, không thể miễn cưỡng, điều này không sao cả. Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ, dù sao tiền đồ cá nhân của các ngươi mới là quan trọng nhất. Những gì Khánh Vân Phong có thể cho các ngươi, Thần Nông Phong cũng có thể cho; những gì Khánh Vân Phong không thể cho các ngươi, Thần Nông Phong cũng có thể cho các ngươi.”
“Đa tạ Hầu sư thúc lời khuyên chân thành, vãn bối nhất định khắc ghi.” Phương Ngọc Linh lại trở nên ngoan ngoãn, nhưng nếu Hầu Nhân Kiệt còn tin, thì hắn thà đâm đầu vào tường chết đi còn hơn.
“Phương sư điệt, sự phát triển của môn phái, phải dựa vào sự đồng lòng hợp sức của toàn thể đồng môn.”
Hầu Nhân Kiệt chuyển đề tài, nhìn Phương Ngọc Linh nói: “Ta hy vọng có thể mua hoặc trao đổi một số thứ từ ngươi.”
“Thứ gì?” Trên mặt Phương Ngọc Linh vẫn là nụ cười vô hại.
“Thuật luyện đan do sư phụ ngươi truyền lại.”
Hầu Nhân Kiệt trịnh trọng nói: “Thần Nông Phong chúng ta đương nhiên sẽ trả một cái giá đủ cao.”
Nói rồi, hắn lật tay đưa ra một khối ngọc giản: “Nếu ngươi muốn linh thạch, đó là chuyện đơn giản nhất. Nếu ngươi cần pháp bảo hoặc vật tư khác, trong khối ngọc giản này có đủ loại vật phẩm mà Thần Nông Phong chúng ta sở hữu, ngươi cứ việc chọn lựa.”
Phương Ngọc Linh nhận lấy, kiểm tra một chút... Lời Hầu Nhân Kiệt nói không sai, những thứ này quả thật rất hấp dẫn, đều là bảo vật hiếm thấy. Nếu là trước đây, nàng e rằng ngay cả tư cách nghe nói cũng không có, nhưng bây giờ thì...
Dù Manh Manh đã rời khỏi Khánh Vân Phong từ lâu, nhưng vẫn có thể liên lạc thông qua truyền tấn phù và Thiên Độn Phù đặc biệt. Nàng rất hài lòng với biểu hiện của họ, và chính thức thu nhận họ làm đệ tử, truyền thụ cho họ không ít thần thông, trong đó có một môn chính là thuật luyện đan. Chính nhờ thuật luyện đan này, họ đã trở thành trụ cột của Khánh Vân Phong. Những truyền thừa luyện đan này ngay cả trong kho tàng của Huyền Thiên Tông cũng là độc nhất vô nhị. Trừ khi họ ngốc, mới đi trao đổi truyền thừa, chi bằng bán thân đầu nhập còn hơn.
“Xin lỗi.”
Phương Ngọc Linh lắc đầu: “Thuật luyện đan chưa được sư phụ cho phép, chúng ta không tiện tự ý truyền thụ cho người khác hoặc giao dịch. Tuy nhiên, nếu các vị cần linh đan gì, chỉ cần tỷ muội chúng ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp luyện chế, chỉ là vật liệu xin hãy tự mang theo.”
Sắc mặt Hầu Nhân Kiệt âm trầm đến mức như muốn nhỏ nước. Hắn là một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ, đích thân đến giao thiệp với Phương Ngọc Linh, đã là cho đủ mặt mũi, nhưng không ngờ lại nhận được kết quả này.
“Phương sư điệt, ngươi cần bình tĩnh một chút.”
Hầu Nhân Kiệt trầm giọng nói: “Với những tu sĩ hiện tại của Khánh Vân Phong, không thể bảo vệ các ngươi được. Cơ hội này... nếu là các đỉnh núi khác, e rằng không dễ nói chuyện như Thần Nông Phong chúng ta.”
Quyển Một: Thế Gia Thần Bếp – Chương Hai Trăm Tám Mươi Chín: Khánh Vân Phong (Trung)
Chương có phí (12 điểm)
Chương Hai Trăm Tám Mươi Chín: Khánh Vân Phong (Trung)
“Lời khuyên của Hầu sư thúc vãn bối tự nhiên sẽ khắc ghi.”
Phương Ngọc Linh không kiêu không hèn nói: “Tuy nhiên, khi sư phụ rời đi cũng để lại một số thứ, và dặn dò vãn bối nhiều lần rằng, chỉ cần không gặp phải tiền bối Hợp Thể kỳ, những kẻ khác dám động đến Khánh Vân Phong, không ngại giết vài kẻ để lập uy.”
“Khẩu khí thật lớn, không biết Hà tiên tử đã để lại pháp bảo gì mà lại có uy thế như vậy?” Hầu Nhân Kiệt ánh mắt có chút lóe lên hỏi.
Ánh mắt Phương Ngọc Linh khẽ động, mỉm cười nói: “Hầu sư thúc, nếu ngài không tin, vãn bối có thể cho ngài xem.”
Nói xong, nàng đứng dậy đi ra ngoài động phủ. Hầu Nhân Kiệt có chút nghi ngờ, năm xưa Manh Manh biểu hiện rất mạnh mẽ, nhưng cũng có nhiều người không biết tu vi của nàng ra sao, mà chỉ kinh ngạc trước tu vi Đan Đạo và Trận Đạo của nàng. Phương Ngọc Linh nói như vậy, hắn quả thật muốn được chứng kiến một phen.
Ra ngoài động phủ, Phương Ngọc Linh liếc nhìn hắn một cái, cười nói: “Hầu sư thúc, vãn bối múa rìu qua mắt thợ, xin đừng chê cười.”
Nói xong, nàng lật tay lấy ra một tấm phù lục lấp lánh ánh bạc vỗ lên không trung, sau đó đánh xuống một đạo pháp quyết... Toàn bộ không gian dường như rung động một chút, một luồng khí thế cực lớn phát ra. Tấm phù lục kia chợt hóa thành từng điểm ngân tinh, những ngân tinh này bay lên không trung, trong chớp mắt hóa thành một trường qua màu bạc, một luồng sát cơ sắc bén từ trên qua phát ra.
“Thật mạnh mẽ, e rằng ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không dám khinh thường!”
Trong lòng Hầu Nhân Kiệt kinh ngạc, dù cây ngân qua kia không chỉ vào hắn, nhưng hắn cũng cảm thấy một trận áp lực khó lòng chống cự, khiến hắn trong lòng rùng mình, không dám khinh động... Hắn thật sự lo lắng Phương Ngọc Linh mượn cơ hội này cho hắn một cú ‘bị thương oan’, vậy thì thật là bi thảm.
Đây là một tấm Binh Qua Phù, cũng là cổ phù trong 《Cửu Lê Phù Thuật》, uy lực lớn không kém Đinh Giáp Phù, là một trong những món quà gặp mặt khi Manh Manh thu ba người các nàng làm đồ đệ. Dù uy lực đối phó tu sĩ Hợp Thể kỳ còn chưa đủ, nhưng nếu ba người cùng lúc xuất ra ba phù, thì ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng phải nhìn mà tránh xa.
Tấm phù này mỗi lần sử dụng đều tiêu hao linh khí trên đó. Phương Ngọc Linh tế ra trước mặt Hầu Nhân Kiệt, cũng là có ý lập uy, nhưng không muốn tiêu hao quá nhiều linh khí. Thấy đã có tác dụng, nàng liền đánh ra một đạo pháp quyết, cây ngân qua kia ‘ầm’ một tiếng vỡ nát hóa thành đầy trời ngân tinh, khi rơi xuống, lại biến thành một tấm phù lục lấp lánh ánh bạc.
Hầu Nhân Kiệt thật muốn ra tay cướp lấy, dù chỉ là nhìn thêm một cái cũng được, dù sao loại phù lục đỉnh cấp này trong môn phái cũng hiếm thấy. Nhưng Phương Ngọc Linh tuyệt đối không cho hắn cơ hội, lật tay một cái đã thu phù lục lại.
“Ha ha, không ngờ Hà tiên tử ở phương diện chế phù cũng tinh thông như vậy. Đã Phương sư điệt có kế sách tự bảo vệ, lão phu cũng yên tâm rồi.” Hầu Nhân Kiệt trên mặt nặn ra một nụ cười gượng gạo, xoay người ngự độn quang phá không mà đi.
“Hầu sư thúc đi thong thả.” Phương Ngọc Linh mặt đầy mỉm cười.
“Già mà không chết là giặc, chỉ bằng bọn họ cũng muốn dòm ngó thuật luyện đan của sư phụ sao?”
Trình Nhược Lâm và Phương Mai Ảnh xuất hiện phía sau Phương Ngọc Linh, hậm hực nhìn độn quang bay xa.
“Ta thấy nên lập uy đúng lúc, cũng tránh cho những kẻ này cứ mãi tơ tưởng.” Phương Mai Ảnh nói.
“Không vội, sư phụ chẳng phải đã nói với chúng ta sao, một động không bằng một tĩnh, cứ để bọn họ náo loạn đi, lẽ nào còn dám đánh lên núi sao?” Phương Ngọc Linh bĩu môi, ba tỷ muội trở về động phủ.
Trên một biển mây phía trên Lạc Vân Phong, một chiếc bàn ngọc lơ lửng trên tầng mây. Lạc Vân Chân Nhân và hai vị trưởng lão đang thưởng trà. Những chuyện xảy ra trên Khánh Vân Phong hiện rõ mồn một. Khi nghe Phương Mai Ảnh nói, không khỏi bật cười: “Tiểu nha đầu này cái miệng thật không tha người... Chúng ta chẳng phải đều thành lão tặc sao?”
“Tông chủ, chuyện này không thể trách người khác, người ta tự mắng Hầu Nhân Kiệt kia, ngài tự mình chạy đi nghe lén, không biết thì vô tội.” Truyền Công Trưởng Lão cười hì hì nói. Bọn họ vốn là sư huynh đệ, nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ.
“Nhưng, thật sự muốn mặc kệ những kẻ đó làm càn sao? Dù Khánh Vân Phong có khởi sắc, nhưng muốn phát triển tiếp, không có ngàn vạn năm, không có tu sĩ Hợp Thể kỳ tọa trấn thì vẫn không được.” Chấp Pháp Trưởng Lão nói.
Lạc Vân Chân Nhân cười nhạt nói: “Nếu Hà Manh Manh vẫn lạc, ta có lẽ sẽ xem xét vấn đề của Khánh Vân Phong, nhưng có nàng ấy ở đó, trăm năm thời gian đủ để bồi dưỡng ra một nhóm người có thể chống đỡ Khánh Vân Phong rồi.”
“Ồ? Tông chủ muốn phong Hà Manh Manh làm Phong chủ Khánh Vân Phong sao?” Truyền Công và Chấp Pháp hai vị trưởng lão đều kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên rồi.”
Lạc Vân Chân Nhân nhướng mày, nói: “Danh chính mới ngôn thuận. Một số thế gia dường như có chút đắc ý quên mình rồi, dù các phong nội môn có suy yếu thế nào, đó cũng không phải là thứ bọn họ có thể khinh nhờn. Đã làm thì phải gánh chịu hậu quả, ta làm Tông chủ đích thân đi làm, e rằng đã nâng tầm những kẻ đó rồi. Để Hà Manh Manh làm, chính là tìm đúng người.”
“Âm hiểm!”
Truyền Công và Chấp Pháp hai vị trưởng lão ha ha cười lớn.
Manh Manh đương nhiên sẽ không chết, nhưng sau khi rời khỏi Thiên Tiệm Thế Giới, nàng không lập tức trở về tông môn, mà tiếp tục tu luyện. Độ kiếp trước hết phải khắc chế tâm ma, có một số người dù thành công tấn giai, nhưng vì nguyên khí đại thương khi khắc chế tâm ma, dẫn đến tu vi tổn hại nghiêm trọng, dù cảnh giới có tăng lên, nhưng thực lực lại không tăng mà giảm hoặc bình thường. Bởi vậy, trong giới tu sĩ có một câu nói, ‘Lôi kiếp dễ chống, tâm ma khó phục’, thực ra đến sau này, cái cần vượt qua là tâm ma chứ không phải lôi kiếp.
Khi nàng ở Thiên Tiệm Thế Giới, nàng đã cảm thấy sắp tấn giai, nhưng nàng cố nén tu vi, trì hoãn không chịu tấn giai. Thay vào đó, nàng du lịch Linh Giới với đủ mọi thân phận, đôi khi là thương nhân, đôi khi là bảo tiêu, thậm chí có một thời gian nàng chạy đến tửu lầu làm ca nữ, hoặc bầu bạn với vài người hàng xóm chất phác, sống cuộc sống mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Tình trạng của Khánh Vân Phong nàng cũng biết, nhưng nàng không để tâm. Những kẻ đó chẳng qua chỉ là lũ hề nhảy nhót mà thôi. Đối với đệ tử Khánh Vân Phong mà nói, quá trình trưởng thành thuận buồm xuôi gió không phải là chuyện tốt. Một số chuyện xảy ra, đối với họ cũng coi như một hòn đá thử vàng.
Thủy Nguyệt Thành, đây là một tiên thành nằm trong địa phận Huyền Thiên Tông, vô cùng phồn hoa. Một nhóm sáu tu sĩ vội vã tiến vào một tửu lầu, thuê một viện tử, sáu tu sĩ liền ở lại đó, tiện thể gọi một bàn tiệc rượu.
Sau khi tắm rửa xong, mọi người tụ tập trong sảnh dùng bữa... Những tu sĩ này đều là đệ tử Khánh Vân Phong của Huyền Thiên Tông, người cầm đầu là một tu sĩ Hóa Thần kỳ tên là Ngu Khánh Phong, là người dẫn đội chuyến đi này.
“Ha ha, lần này tuy có vất vả một chút, nhưng cuối cùng cũng đại công cáo thành. Ngu sư huynh, huynh ít nhất cũng có thể chia được một viên Độ Kiếp Đan, rồi bế quan thêm nửa năm một năm, là có hy vọng độ kiếp rồi.” Một tu sĩ nói.
Ngu Khánh Phong kiêu hãnh lắc đầu nói: “Đâu có dễ dàng như vậy? Vi huynh tư chất ngu độn, dù có Độ Kiếp Đan trợ giúp, e rằng cũng cần một khoảng thời gian khá dài.”
“Vậy huynh cũng có hy vọng, không như chúng ta còn xa vời vô hạn.” Một tu sĩ khác mặt đầy ngưỡng mộ nói.
“Các ngươi cũng đừng tự ti mất niềm tin, từ khi Hà Tổ Sư gia nhập phong chúng ta đến nay, chỉ cần trung thành tuyệt đối với phong, làm việc, tu luyện cần mẫn, trong phong ở phương diện vật tư tu luyện từ trước đến nay đều rất hào phóng. Các ngươi chỉ cần nỗ lực tu hành, thành tựu tương lai chưa chắc đã dưới ta.” Ngu Khánh Phong nghiêm nghị nói.
“Nói hay lắm. Chỉ là muốn đợi đến ngày này e rằng còn xa vời vô hạn, Hà Tổ Sư của các ngươi e rằng đã sớm rơi xuống Hoàng Tuyền, muốn tìm nàng, chỉ có thể đến Quỷ Giới mà tìm thôi, ha ha ha...”
Theo một trận cười ngông cuồng, hai tu sĩ Luyện Hư kỳ xuất hiện ở cửa, phía sau còn có vài tu sĩ cấp thấp đi theo.
“Ngươi là ai? Sao có thể tự tiện xông vào?” Một tu sĩ Khánh Vân Phong kinh hãi giận dữ hỏi.
Viện tử ở đây đều có cấm chế, những người này sao có thể phá cấm mà vào, quan trọng nhất là, những người này nhìn không giống khách bình thường, mà là ác khách.
“Lục Đại Hữu, không được vô lễ.”
Ngu Khánh Phong ánh mắt sắc bén, đứng dậy trước tiên quát ngăn Lục Đại Hữu, sau đó hướng về một trong số các tu sĩ hành lễ nói: “Vị tiền bối này có phải là Hầu Nhân Kiệt sư thúc tổ của Thần Nông Phong?”
Vị tu sĩ này chính là Hầu Nhân Kiệt, nghe vậy kinh ngạc nói: “Ngươi nhận ra ta?”
“Vãn bối may mắn từng được chiêm ngưỡng phong thái của tiền bối, không biết vị tiền bối này xưng hô thế nào?” Ngu Khánh Phong nhìn sang người còn lại.
“Thủy Thiên Mộ.” Vị tu sĩ kia nhàn nhạt nói.
“Thì ra là Thủy tiền bối, người được xưng là đệ nhị của Thủy gia.”
Trên mặt Ngu Khánh Phong xuất hiện một tia kinh ngạc, hỏi: “Không biết hai vị tiền bối có chuyện gì chỉ giáo?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là đến lấy một ít linh dược mà thôi, một số linh vật, tu sĩ bình thường cầm lấy cũng chỉ là lãng phí.” Thủy Thiên Mộ mỉm cười nói: “Yên tâm, ta không có ác ý với các ngươi, nhưng các ngươi tốt nhất là giữ bình tĩnh, tránh cho mọi chuyện làm lớn.”
“Hai vị tiền bối, đồng là một mạch Huyền Thiên Tông, có cần thiết phải làm chuyện này sao?” Ngu Khánh Phong trầm giọng nói. Hắn rất rõ, nếu đoàn người hắn muốn phản kháng, căn bản sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, sẽ bị đối phương nghiền nát, không có chút cơ hội nào.
“Cần thiết, đương nhiên cần thiết.”
Thủy Thiên Mộ mỉm cười nói: “Tình trạng hiện tại của Khánh Vân Phong ngươi cũng biết, các ngươi cho rằng dù có trở về sau, cũng có thể giữ được những linh dược này sao? Thay vì để các ngươi lãng phí, chi bằng để chúng phát huy tác dụng hiệu quả hơn trong tay người thích hợp.”
“Ta không hiểu ý tiền bối.” Ngu Khánh Phong sắc mặt tái mét nói.
“Tốt, vậy ta nói cho ngươi biết, giao Thiên Tinh Sa ra đây, những thứ khác các ngươi vẫn có thể mang về giao nhiệm vụ.” Thủy Thiên Mộ sắc mặt trầm xuống.
“Các ngươi quá đáng!” Một tu sĩ Khánh Vân Phong giận dữ nói, nhưng không ai để ý đến hắn, ánh mắt Thủy Thiên Mộ và Hầu Nhân Kiệt đều nhìn Ngu Khánh Phong.
“Cầm lấy.”
Ngu Khánh Phong im lặng một lát, lật tay một cái, một hồ lô màu ngọc bay ra.
Thủy Thiên Mộ đưa tay đón lấy, mở ra xem xét, trên mặt lộ ra nụ cười, thu hồ lô lại, nói: “Lựa chọn rất sáng suốt, lão phu khuyên ngươi một câu, có thực lực bao nhiêu, mới có thể sở hữu bảo vật bấy nhiêu. Bằng không, chậc chậc, phải biết phu vô tội, hoài bích kỳ tội a!”
Nói xong, hắn và Hầu Nhân Kiệt dẫn theo các tu sĩ phía sau nghênh ngang rời đi.
Quyển Một: Thế Gia Thần Bếp – Chương Tám Trăm Ba Mươi: Khánh Vân Phong (Hạ)
Chương có phí (12 điểm)
Chương Tám Trăm Ba Mươi: Khánh Vân Phong (Hạ)
Linh Giới, sâu trong Thanh Liên Sơn Mạch.
Hai con yêu cầm Luyện Hư kỳ đang bay lượn, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh truyền đến từ một nơi nào đó. Hai con yêu cầm kinh ngạc nhìn nhau, dừng thân hình lại nhìn về hướng khí tức truyền đến.
“Là Thanh Liên Hồ.”
Con yêu cầm bên trái khẳng định nói: “Nếu cảm giác của ta không sai, đó hẳn là một nhân loại đang tấn giai.”
“Nói đùa gì vậy? Bạch Hổ Vương của Thanh Liên Hồ ghét tu sĩ nhân loại nhất, sao có thể để họ tu luyện tấn giai ở đó?” Con yêu cầm còn lại khó tin nói.
“Là không thể, nhưng hiện tại là sự thật, chẳng lẽ nơi đó xảy ra biến cố gì sao?”
Con yêu cầm bên trái nói, hai con yêu cầm nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ hiểu rõ. Bốn cánh đồng thời chấn động, bay về hướng Thanh Liên Hồ.
Thanh Liên Hồ, nằm ở trung tâm Thanh Liên Sơn Mạch, trong hồ trồng vạn mẫu thanh liên. Nghe nói hồ nước này từng bồi dưỡng ra một yêu tu Đại Thừa kỳ, sau này vị yêu tu đó phi thăng tiên giới... Thật giả thế nào, chỉ có những yêu thú sống qua năm tháng dài đằng đẵng mới biết. Những yêu thú sau này chỉ biết tu luyện trong hồ lớn đó, có lợi ích không thể tả đối với việc nâng cao tu vi.
Năm trăm năm trước, một con Phi Hùng Vương chiếm giữ Thanh Liên Hồ bị một con Bạch Hổ Vương mang huyết mạch thần thú Bạch Hổ đánh chết, sau đó chiếm giữ Thanh Liên Hồ này. Từ đó về sau, không có yêu thú nào dám tiếp cận Thanh Liên Hồ. Có người suy đoán Bạch Hổ Vương dựa vào huyết mạch thần thú và sự đặc biệt của Thanh Liên Hồ, nhất định có thể phi thăng tiên giới.
Nhưng, hôm nay mới có người phát hiện, Thanh Liên Hồ đã xảy ra biến hóa kỳ lạ, vạn khoảnh sóng biếc ngày xưa hoàn toàn chìm trong sương mù trắng xóa dày đặc, bên trong tĩnh lặng không một tiếng động. Vài con yêu thú tò mò thử tiếp cận đám mây mù, nhưng chúng vừa thò móng vuốt vào đám mây mù, đã bị một lực lượng kỳ dị kéo vào, phát ra vài tiếng kêu kinh hoàng rồi im bặt. Một con yêu thú Hợp Thể kỳ tự cho mình có giao tình sâu đậm với Bạch Hổ Vương, thi triển thần thông liền xông vào, nhưng ngay lập tức liền gầm lên giận dữ, trong sương mù mơ hồ hiện ra ngũ sắc quang hoa, con yêu thú Hợp Thể kỳ kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, rồi cũng im bặt.
Lúc này, khí thế truyền ra từ trong sương mù càng lúc càng mạnh mẽ, những yêu thú ẩn mình gần đó theo bản năng đều lùi về phía sau, sợ hãi trở thành mục tiêu tấn công của luồng khí thế này.
Hai con yêu cầm bay từ xa đến, đậu trên một cành cây phong xanh cao hàng trăm mét, bốn mắt đều chăm chú nhìn đám sương mù dày đặc kia, đồng thời cũng lặng lẽ lắng nghe những lời bàn tán của các yêu thú xung quanh.
Đột nhiên, lông đuôi của con yêu cầm bên trái chợt dựng đứng lên: “Bắt đầu rồi!”
“Cái gì?” Con yêu cầm bên phải phản ứng chậm hơn một chút, sau khi hỏi mới cảm nhận được luồng khí tức đã đạt đến cực điểm kia.
Ầm ~
Toàn bộ không gian dường như hơi vặn vẹo một chút, phía trên Thanh Liên Hồ xuất hiện ngũ sắc hà quang, linh khí giữa trời đất như ngựa khát lao về suối, cuồn cuộn đổ về phía trên Thanh Liên Hồ.
“Lại là ngũ hệ đồng tu? Người này cũng quá mạnh rồi chứ?” Hai con yêu cầm kinh hãi suýt chút nữa rơi từ trên ngọn cây xuống.
Ai cũng biết, đa số tu sĩ khi tu luyện, luôn dựa vào thuộc tính của bản thân mà tu luyện công pháp hoặc thần thông tương ứng, khi tu luyện đạt đến một trình độ nhất định, mới thỉnh thoảng tu luyện công pháp và thần thông thuộc tính thứ hai, điều này vốn là để tương phụ tương thành. Nhưng ngũ hệ đồng tu, đó tuyệt đối là điều chưa từng có.
Ầm ~
Linh khí tiếp tục hội tụ, một lượng lớn linh khí phía trên Thanh Liên Hồ hình thành một tầng mây linh khí dày đặc, khiến từng con yêu thú nhìn mà mắt nóng tim đập... Nếu chúng tu hành trong linh khí nồng đậm như vậy, rất có thể sẽ lập tức tấn giai. Một số kẻ lanh lợi dù không dám xông lên tranh giành thức ăn từ miệng hổ, nhưng lại lặng lẽ nằm phục gần đó bắt đầu thổ nạp, thần sắc vô cùng thoải mái.
“Gầm ~”
Một con yêu thú cự lang Hợp Thể kỳ gầm lên lao về phía đám mây linh khí kia. Ngay khi nó vừa bay đến phía trên Thanh Liên Hồ, một tiếng rít dị thường vang lên, năm đạo kiếm quang màu sắc khác nhau xông thẳng lên trời, năm kiếm giao thoa, con lang vương kia kêu thảm một tiếng, thân hình bị phi kiếm chém thành sáu đoạn, rơi xuống trong sương mù trên mặt hồ.
Khủng bố!
Sợ hãi!
Thực lực của lang vương là điều ai cũng thấy rõ, ngay cả một tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không thể dễ dàng trấn áp lang vương chỉ bằng một tay, nhưng nhân loại trong đám sương mù đã làm được. Dù có thể là năm người cùng lúc ra tay, nhưng năm đạo kiếm quang kia vừa nhìn đã biết là thuộc tính ngũ hành, rất có thể là một bộ kiếm trận... Có một điều có thể khẳng định, bộ kiếm trận này không chỉ có thể diệt sát tu sĩ Hợp Thể kỳ, mà còn có thể chống lại tu sĩ Đại Thừa kỳ. Như vậy, còn ai có thể ngăn cản đối phương?
“Gầm!”
Một tiếng gầm kinh thiên động địa đột nhiên vang lên từ trong hồ, ngay sau đó một luồng uy áp khổng lồ từ trong hồ phát ra, một thân hình Thanh Long khổng lồ xuất hiện giữa không trung, đầu rồng ngẩng cao, từng mảng mây linh khí lớn bị nuốt chửng, nhưng ngay sau đó lại có lượng lớn linh khí hội tụ đến.
“Đây là thần thú Thanh Long!”
“Chẳng lẽ bên trong không phải nhân loại sao? Ta rõ ràng cảm nhận được khí tức của nhân loại.”
“Thanh Long a ——”
Tiếng này không phải là cảm thán, mà là kinh ngạc. Ngay khi các yêu thú đang bàn tán, lại một tiếng gầm vang lên, một con Bạch Hổ xuất hiện, ngay sau đó, Huyền Võ, Chu Tước, Ba Xà, Sơn Nhạc Cự Viên, Khổng Tước... Dường như là một đại hội thần thú, mấy loại thần thú gầm thét bay lượn, uy áp vô tận cuồn cuộn tuôn ra, tất cả yêu thú lại lùi xa mười mấy dặm, mới đứng vững thân hình.
Đột nhiên, một thân hình khổng lồ xuất hiện trong đám mây linh khí, không yêu nào có thể nhìn rõ nàng xuất hiện như thế nào, nhưng nàng đã xuất hiện, và biểu thị thân phận nhân loại của nàng. Vô số linh khí lao về phía thân thể nàng, thân ảnh này từ hư ảo hóa thành thực thể, chính là một nhân loại.
“Nếu lúc này có người dùng phi kiếm tấn công, liệu có phá hoại việc tấn giai của nàng không?”
Trên cây phong xanh, con yêu cầm bên trái có chút rục rịch.
“Ngươi tốt nhất đừng thử.”
Con yêu cầm bên phải tuy yếu hơn nó một chút, nhưng lại đưa ra lời cảnh báo nghiêm túc, nếu có yêu nào muốn ngắt quãng việc tấn giai của nàng...
Trang web này không có quảng cáo bật lên.
Đề xuất Huyền Huyễn: Mang Theo Hệ Thống Gia Viên Xuyên Đến Tiên Giới