Trên không trung, một giọng nói khô khốc, gằn từng tiếng như thể mới học nói tiếng người, vang vọng: "Đã lâu lắm rồi không có tu sĩ nhân loại nào đặt chân vào không gian này. Các ngươi... quả là món quà mà Ma Thần ban tặng!"
Lời vừa dứt, hư không chấn động, sáu bảy bóng người liên tiếp hiện ra phía sau hắn. Tất cả đều là tộc nhân Phục Thủy, trong đó có hai thân hình mảnh mai rõ ràng là nữ giới.
Ngay khoảnh khắc ma tộc cao lớn kia xuất hiện, sắc mặt Manh Manh và những người khác đã biến đổi... Một ma tộc Hợp Thể kỳ! Ngay cả mấy tên ma tộc đến sau cũng đều có tu vi Luyện Hư kỳ.
"Đúng là sao chổi mà!" Manh Manh hằn học lườm Long Phi và Nguyệt Tinh Hi một cái, không chút nghĩ ngợi lập tức vút lên không, hóa thành độn quang lao vút ra ngoài. Tuyết Linh Lung, Long Phi và Nguyệt Tinh Hi cũng không hề chậm trễ, tất cả mọi người đồng loạt bay về các hướng khác nhau.
Tục ngữ có câu, chim đầu đàn dễ trúng tên. Manh Manh vừa bay đi đã thấy hỏng bét, bởi hai đạo ánh mắt lập tức khóa chặt lấy nàng. Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng gầm lớn của tên ma tộc Hợp Thể kỳ, một luồng cự lực ầm ầm đánh tới, "bốp" một tiếng nện thẳng vào độn quang của nàng.
Long Phi và những người khác khi thấy mục tiêu tấn công đầu tiên của tên tu sĩ Hợp Thể kỳ là Manh Manh, đều thoáng chút may mắn. Nhưng ngay sau đó, họ cũng bị mấy tên ma tộc Luyện Hư kỳ chặn lại. Tuy nhiên, điều khiến tất cả bất ngờ là, khi đòn đánh không chút lưu tình của tên tu sĩ Hợp Thể kỳ giáng xuống Manh Manh, nàng không hề tan xương nát thịt như họ tưởng tượng, mà trong chớp mắt, thân thể hóa thành mười mấy đạo lưu quang bắn tứ tán. Ngay sau đó, những lưu quang này hội tụ lại ở một nơi xa hơn, và thân thể Manh Manh lại hiện ra.
"Ồ? Quả là quái dị!" Tên ma tộc Hợp Thể kỳ vô cùng kinh ngạc, nhất thời không lập tức ra tay lần nữa.
"Ra tay!" Manh Manh không dám chần chừ. Có tên ma tộc Hợp Thể kỳ này ở đây, việc họ muốn thoát khỏi sự truy sát của tộc Phục Thủy chỉ bằng cách chạy trốn thuần túy e rằng quá đỗi viển vông.
Trong lúc nói chuyện, hơi nước xung quanh đột nhiên ngưng tụ lại, biến thành từng mũi băng tiễn sắc bén, phát động công kích không phân biệt đối với tên ma tộc Hợp Thể kỳ và các ma tộc khác. Từng đợt mưa tên ào ạt bắn về phía chúng.
Những ma tộc Luyện Hư kỳ đều rùng mình trong lòng, hoặc thân thể lóe lên hắc quang, hiện ra một tầng ma diễm đen kịt nhanh chóng ngưng tụ thành hộ giáp, hoặc đột nhiên há miệng, phun ra một luồng ma khí cuốn lấy những băng tiễn kia.
Thấy động tác của đám ma tộc, Manh Manh không hề vội vã. Nàng cười lạnh một tiếng, nhanh chóng kết một đạo pháp quyết. Những băng tiễn đã bắn tới trước mặt ma tộc đột nhiên tan rã, rồi lại ngưng tụ thành từng chiếc lồng băng, giam cầm đám ma tộc trong đó, khiến chúng nhất thời không thể động đậy.
"Ngự Thủy Chi Thuật?" Tên ma tộc Hợp Thể kỳ cũng bị nhốt trong lồng băng, nhưng lại không hề bận tâm. Hắn hừ lạnh một tiếng, tùy tiện điểm một ngón tay vào chiếc lồng... Chiếc lồng băng mà ngay cả ma tộc Luyện Hư kỳ cũng không thể phá hủy trong một đòn, vậy mà dưới một điểm này, đã hóa thành vô số mảnh băng vụn bay lả tả khắp trời.
Cùng lúc đó, đám ma tộc xung quanh cũng đồng loạt gầm lên. Chỉ nghe thấy từng tiếng nổ vang, vô số mảnh băng vụn bắn tung tóe, tất cả lồng băng đều bị phá vỡ.
Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng đã đủ để một tu sĩ làm rất nhiều việc. Khi Manh Manh thi triển lồng băng để giam cầm đám ma tộc, nàng đã lấy ra một cuộn trục, giương tay tế lên.
Ầm... Cuộn trục bay lên không trung, trong chớp mắt truyền đến một tiếng động lớn. Sáu cánh cửa cờ rực rỡ quang hoa từ trên cao rủ xuống, bao phủ lấy đám ma tộc. Từng phù văn kim ngân song sắc từ giữa không trung bay xuống, hô ứng với sáu cánh cửa cờ. Sáu cánh cửa cờ chậm rãi xoay chuyển, phóng thích ra ngũ sắc quang hoa, trong khoảnh khắc đã bao trùm lấy thân hình đám ma tộc.
"Gầm!" Tên ma tộc Hợp Thể kỳ phát ra tiếng gầm giận dữ. Mặt đất và không trung xung quanh đều lờ mờ xuất hiện vô số ma tộc, nhưng tu vi của những kẻ này kém xa so với mấy tên ma tộc đang bị vây khãm, chưa đủ để gây uy hiếp cho Manh Manh và những người khác.
"Đi!" Tuyết Linh Lung khá trượng nghĩa, nàng quát lớn một tiếng. Phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi pháp bảo hình cánh màu xanh băng. Chỉ thấy đôi cánh khẽ vỗ, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng xanh băng phá không mà đi.
Nguyệt Tinh Hi cũng lấy ra một pháp bảo hình thoi màu xanh ngọc, tế lên không trung. Ngay sau đó, pháp bảo này biến thành một đạo thanh quang bắn vút đi.
Cách thức chạy trốn của Long Phi có phần thảm liệt. Hắn lật tay lấy ra một thanh đoản đao, mạnh mẽ chém vào ngón tay mình. Một đạo huyết tiễn bắn vọt lên, rồi hóa thành một màn sương máu bao phủ lấy thân hình hắn, phá không bay đi.
Manh Manh thực sự vẫn hy vọng tên ma tộc Hợp Thể kỳ kia sẽ đuổi theo Long Phi, tốt nhất là để cái "sao chổi" này cạn máu mà chết thì hay... Nghĩ là vậy, nhưng nàng tuyệt đối không dám chần chừ. Mặc dù đám ma tộc bị nàng dùng trận pháp vây khốn, nhưng với thực lực Hợp Thể kỳ của đối phương, chúng có thể thoát ra bất cứ lúc nào. Manh Manh không muốn một lần nữa trở thành mục tiêu bị ma tộc Hợp Thể kỳ để mắt tới.
Thấy mọi người đều thi triển thủ đoạn để thoát thân, thân hình nàng chợt lóe lên giữa không trung, đột nhiên hóa thành một con Thiên Bằng xanh biếc dài hơn mười mét... Khoảnh khắc tiếp theo, Thiên Bằng xanh biếc ngẩng cổ cất tiếng kêu dài, vút lên trời cao. Thân thể nó phóng ra thanh quang rực rỡ, đột nhiên hóa thành một đạo cầu vồng xanh biếc phá không bay đi. Trong thanh quang ẩn hiện một con đại bàng xanh vỗ cánh bay vút. Nơi nào thanh hồng đi qua, tất cả vật cản phía trước đều bị móng vuốt sắc bén của Thiên Bằng xé nát, hóa thành từng vũng máu mưa từ trên không rơi xuống. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, nó đã biến mất nơi chân trời.
Thiên Bằng vốn có khả năng điều khiển sấm sét và gió, không chỉ tấn công sắc bén mà tốc độ bay còn thần tốc. Ba người kia nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi ngây người. Tuy nhiên, họ cuối cùng cũng nhớ ra việc cấp bách của mình là thoát khỏi nơi này. Thấy Manh Manh đã chiếm tiên cơ, họ cũng sợ bị bỏ lại phía sau, liền tăng tốc độn hành.
Lúc này, tên ma tộc cao cấp bị vây trong trận pháp đã giận đến tím mặt. Hắn không ngờ mình lại bị một tu sĩ nhân loại có tu vi kém xa mình vây khốn. Sau một tiếng gầm giận dữ, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu hắc quang... Hắn khẽ vung tay, hàng chục quả cầu hắc quang bay ra.
Ầm... Một trận nổ long trời lở đất vang lên. Những cánh cờ ẩn mình trong ngũ sắc quang hoa lập tức hiện ra. Tên ma tộc cao cấp thấy vậy mừng rỡ, hai tay lại ném ra hàng chục quả cầu hắc quang nữa.
Lần này uy lực còn mạnh hơn lúc nãy. Trong một loạt tiếng nổ, sáu cánh cờ vỡ tan tành, hóa thành vô số mảnh sáng bay lả tả. Cuộn trục trận đồ kia cũng tan nát biến mất.
Khi chúng thoát khỏi trận pháp, Manh Manh và những người khác đã độn đi không còn tăm hơi. Mấy tên ma tộc cao cấp tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng tên ma tộc Hợp Thể kỳ lại vô cùng bình tĩnh. Trong mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên những tia ngân mang hình sao. Một lát sau, hắn dùng ngôn ngữ ma tộc lớn tiếng ra lệnh, rồi phát ra một tiếng rít chói tai. Đám ma tộc cao cấp bên cạnh hắn lập tức dẫn theo một đám ma tộc trung, hạ cấp bay vút về các hướng mà Manh Manh và những người khác đã bỏ chạy.
Manh Manh sau khi hóa thân Thiên Bằng chân hình, bỏ xa đám ma tộc đến mức không còn nhìn thấy bóng dáng, liền thu Thiên Bằng chân hình lại, hóa thành một đạo ngân hồng tiếp tục độn đi. Còn về trận đồ mà nàng đã thi triển, Manh Manh trong lòng đã có tính toán riêng.
Nếu muốn dựa vào một tấm trận đồ để tiêu diệt một ma tộc có thực lực Hợp Thể kỳ, nàng thực sự không có đủ tự tin, trừ phi cho nàng thời gian để thong dong bố trí một đại trận, nhưng điều này rõ ràng không phù hợp với thực tế. Vì vậy, nàng chỉ chuẩn bị một tấm trận đồ bình thường, miễn sao đủ để cho nhóm người mình có đủ thời gian chạy thoát là được. Lãng phí là điều không đáng, bởi lẽ trận đồ càng cao cấp thì vật liệu tiêu hao càng nhiều, càng quý giá. Tạo cơ hội chạy trốn cho những người kia, trong mắt nàng đã là rất nhân nghĩa rồi.
Tuy nhiên, dù đã tạm thời thoát khỏi sự truy sát của tên ma tộc Hợp Thể kỳ, nhưng Manh Manh không dám lơ là. Sự tồn tại của Hợp Thể kỳ là vô cùng đáng sợ. Một khi thoát khỏi vây khốn, và vạn nhất hắn lại đuổi theo hướng mình bỏ chạy, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ngay cả khi nàng có thể thoát thân lần nữa, cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ. Loại chuyện "lỗ vốn" này làm một lần đã thấy nhiều, nếu thường xuyên làm, nàng thực sự sẽ thổ huyết mất.
Mặc dù không thi triển Thiên Bằng chân hình, nhưng Thiên Diễn Kiếm mà nàng sử dụng là tuyệt phẩm đạo khí, tốc độ bay tự nhiên nhanh hơn rất nhiều. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, nàng vẫn không dám quay đầu lại dù chỉ một chút, sợ rằng một khoảnh khắc chậm trễ cũng sẽ khiến tên ma tộc cao cấp kia đuổi kịp.
Tục ngữ có câu, điều tốt không linh, điều xấu lại linh. Ngay khi Manh Manh đang toàn lực phi độn, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kỳ bất an. Thân hình đang lao vút về phía trước đột ngột dừng lại, rồi chợt lóe sang bên... Ngay khoảnh khắc thân hình nàng đột ngột né tránh, mấy đạo quang mâu đột nhiên xuất hiện ở vị trí nàng vừa đứng, "ầm" một tiếng nổ lớn, khiến trái tim nhỏ bé của nàng giật thót liên hồi.
Mặc dù mấy đòn tấn công này không đủ để gây trọng thương cho nàng, nhưng trong tình thế bất ngờ, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Điều tồi tệ nhất là, dù chỉ một chút tổn thương cũng có thể ảnh hưởng đến hành trình chạy trốn của nàng.
Ngay khi nàng đang chú mục quan sát, phía trước xuất hiện hai tên ma tu tộc Phục Thủy thân hình cao lớn. Hai người không cầm cây đinh ba quen thuộc của tộc Phục Thủy, mà là hai cây trường mâu màu đen.
Nhưng sau khi nhìn rõ tu vi của hai kẻ đó, Manh Manh lập tức yên tâm. Hai tên ma tộc Luyện Hư sơ kỳ chắc hẳn không khó đối phó. Thân hình nàng chợt lóe lên, đã đến trước mặt hai tên ma tộc. Hai tên ma tộc này không ngờ động tác của nàng lại nhanh đến vậy, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, liền song mâu cùng lúc đâm về phía nàng.
"Chết đi!" Manh Manh quát khẽ một tiếng, hai tay đột nhiên giơ lên, một mảng lớn ngũ sắc thần châm bắn ra như điện, xuyên qua thân thể hai tên ma tộc như mưa đánh lá sen tàn.
Bốp! Bốp! Hai tiếng động nhẹ vang lên, hai tên ma tộc này nổ tung thành mưa máu bắn tung tóe. Manh Manh vươn tay vớt lấy hai chiếc nhẫn càn khôn mà chúng để lại, thân hình không ngừng, thân kiếm hợp nhất tiếp tục phi độn.
Việc tu luyện Đại Ngũ Hành Thần Châm đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không dám dùng nhục thân để chống đỡ. Manh Manh biết rõ phía sau có tu sĩ Hợp Thể kỳ đang truy đuổi, không dám lơ là. Trên đường, nàng lại liên tiếp gặp phải mấy đợt ma tộc chặn đường, nhưng đẳng cấp của những ma tộc này đều khá thấp. Manh Manh vừa chạm mặt đã ra tay sát thủ, căn bản không hề dừng lại.
Chương Bảy Trăm Ba Mươi Ba: Xung Đột
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Manh Manh càng trở nên thận trọng hơn. Nàng giảm tốc độ phi độn, nhưng lại điều khiển hơi nước che giấu tung tích và khí tức của mình. Ngay cả tên ma tộc Hợp Thể kỳ kia, nếu không đi ngang qua gần đó, cũng khó mà phát giác.
Cảm nhận nồng độ hơi nước, Manh Manh thấy mình sắp đến cuối đầm lầy, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Mặc dù không biết bên ngoài đầm lầy có gì, nhưng ít nhất không cần lo lắng về đám ma tộc trong đầm lầy nữa. Theo lời Tuyết Linh Lung và những người khác, số lượng ma tộc bị bỏ lại trong không gian này không nhiều, họ sẽ không đến nỗi xui xẻo như vậy.
Đang lúc bay đi, trong hơi nước phía trước đột nhiên truyền đến một trận dao động mơ hồ... Những ngày qua, Manh Manh đã quen với các loại dao động do đám ma tộc tộc Phục Thủy phát ra. Ngoại trừ những tu sĩ cao cấp có thể lợi dụng môi trường đầm lầy để hành động gần như không tiếng động, chỉ có những ma tộc cấp thấp mới gây ra dao động bất thường trong hơi nước. Nhưng loại dao động đó có thể truy tìm dấu vết, còn bây giờ... nếu không lầm thì hẳn là một tu sĩ nhân tộc.
Manh Manh thi triển thần thông ẩn nấp khí tức, bay theo hướng dao động truyền đến. Không lâu sau, nàng đã từ xa phát hiện trong hơi nước có mấy tu sĩ tồn tại... Hóa ra lại là những người nàng quen biết. Ngoài Tuyết Linh Lung ra, Long Phi, Nguyệt Tinh Hi, huynh đệ Mạc thị, Hư Thiên Cốc, mấy người này đều có mặt. Ngay khi nàng chuẩn bị hiện thân, Tuyết Linh Lung đột nhiên quát lớn về một hướng khác: "Đạo hữu phương nào đang ẩn mình bên cạnh? Sao không mau mau hiện thân?"
"Ha ha, đã nghe danh Tuyết Thành chủ Khổ Thủy Thành sinh được một nữ nhi, tâm có thất khiếu, mệnh danh Linh Lung, tu vi quả nhiên không tồi, lại có thể cảm nhận được vị trí của chúng ta!" Cùng với tiếng nói, tám tu sĩ từ trong hơi nước hiện thân, xếp thành hình bán nguyệt xuất hiện trước mặt Tuyết Linh Lung và những người khác. Chỉ thấy trên người họ đều mặc hắc bào, trên ngực có một đồ án mặt trời đỏ.
Tám tu sĩ này có bốn người là tu sĩ Luyện Hư kỳ, bốn người còn lại cũng đều có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, thực lực tổng thể không yếu. Người cầm đầu có dung mạo rất trẻ, tóc lại màu vàng kim, mặt như ngọc quan, thần thái phi dương, cử chỉ không hề che giấu thói quen của thế gia.
Người vừa nói chuyện chính là hắn. Vừa hiện thân, ánh mắt đã cực kỳ không đứng đắn đảo qua Tuyết Linh Lung và Nguyệt Tinh Hi. Bảy tu sĩ còn lại rõ ràng đang chuẩn bị ra tay, khí thế hung hăng, rõ ràng không phải đến để kết giao.
Manh Manh trong lòng khẽ động, dứt khoát không hiện thân, cứ xem xem rốt cuộc là cảnh tượng gì.
Tuyết Linh Lung và Nguyệt Tinh Hi sau khi nhìn rõ diện mạo đối phương, sắc mặt lập tức mất đi vẻ bình thản. Long Phi thì mang vẻ kinh ngạc... dường như còn có chút e dè. Huynh đệ Mạc thị trao đổi ánh mắt với nhau, sắc mặt âm trầm. Hư Thiên Cốc thì một vẻ mặt ngưng trọng. Sáu người tuy biểu cảm khác nhau, nhưng đều rõ ràng biểu lộ sự kiêng dè đối với tám tu sĩ kia.
Nhìn rõ biểu cảm của Tuyết Linh Lung và những người khác, Manh Manh phán đoán rằng hai bên chắc chắn quen biết nhau, và mối quan hệ giữa họ dường như không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên, Tuyết Linh Lung khẽ nheo mắt lại, bắt đầu ngưng tụ lực lượng, lạnh lùng nhìn tên tu sĩ cầm đầu, nói: "Đông Môn Vọng, ngươi muốn làm gì? Khổ Thủy Thành chúng ta và Thái Dương Giáo từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, ngươi bây giờ bày ra trận thế này, chẳng lẽ muốn động thủ?"
"Ha ha ha..." Tên tu sĩ cầm đầu tên Đông Môn Vọng phá lên cười lớn, rõ ràng không hề để Tuyết Linh Lung và những người khác cùng thế lực phía sau họ vào mắt. Tiếng cười của hắn chợt tắt, lạnh lùng nhìn Tuyết Linh Lung và những người khác: "Nếu ở bên ngoài, ta tự nhiên không tiện làm khó các ngươi, nhưng trong không gian di tích này, ngoài tiểu đội của Đông Môn Vọng ta ra, bất kỳ tu sĩ nào khác đều là kẻ địch của chúng ta. Các ngươi đã có gan tiến vào không gian này, thì nên biết quy tắc của không gian này... 'Cá lớn nuốt cá bé' không phải chỉ là lời nói suông đâu!"
Tuyết Linh Lung sắc mặt lạnh đi, thản nhiên nói: "Xem ra ngươi đã hạ quyết tâm muốn ra tay với chúng ta rồi!"
"Cũng không hẳn." Đông Môn Vọng đột nhiên cười cười, trên mặt lộ ra vẻ dâm tà: "Gia tộc Tuyết thị Khổ Thủy Thành ở Đại Tấn Vương Triều cũng thuộc hàng nhất nhì, Đông Môn thế gia của ta ở Thái Dương Giáo cũng là thế lực đứng đầu. Nếu hai nhà chúng ta liên hôn, không chỉ vị trí của gia tộc Tuyết thị ở Đại Tấn Vương Triều sẽ được nâng cao, mà quyền phát ngôn của Đông Môn thế gia ta ở Thái Dương Giáo cũng sẽ tăng lên. Cường cường liên thủ tuyệt đối là trời tác hợp!"
Hắn khẽ dừng lại một chút, ánh mắt quét qua Long Phi và những người phía sau nàng: "Chỉ cần ngươi đồng ý, ta cũng có thể tha cho bọn họ một mạng. Chúng ta liên thủ hành động trong không gian này, các đội khác tuyệt đối sẽ phải khiếp sợ mà bỏ chạy. Ngươi thấy thế nào?"
"Nằm mơ!" Tuyết Linh Lung bộ ngực cao vút khẽ ưỡn ra, càng thêm phần uy lực: "Đông Môn Vọng, ngươi có tư cách gì mà cưới ta? Chỉ bằng cái tiếng xấu xa đê tiện của Đông Môn thế gia các ngươi, ngươi cũng xứng sao?!"
Sắc mặt Đông Môn Vọng lập tức lạnh xuống, ánh mắt cũng mang theo sát khí lạnh lẽo: "Tuyết Linh Lung, ngươi là không ăn rượu mời lại muốn ăn rượu phạt. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là Khổ Thủy Thành mà ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Nếu ngươi không biết điều, thì đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc!"
Nói xong, hắn mạnh mẽ vung tay, một đạo kiếm hồng xanh biếc đột nhiên bay ra chém xuống Tuyết Linh Lung: "Động thủ! Giữ lại hai nữ nhân, những tên nam nhân khác đều giết hết cho ta!"
Bảy tu sĩ khác đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi Đông Môn Vọng ra tay, họ cũng phóng ra phi kiếm pháp bảo, bắn về phía Tuyết Linh Lung và những người khác.
"To gan!" Tuyết Linh Lung quát lớn một tiếng, giơ tay phóng ra một đạo kiếm hồng xanh băng. Kiếm hồng ngang dọc, vậy mà lại chặn được công kích của bốn người. Long Phi và những người khác cũng lập tức tế ra phi kiếm, tạo thành một màn kiếm quang chặn lại kiếm quang của đám tu sĩ kia.
Một tu sĩ Luyện Hư kỳ đột nhiên há miệng, phun ra một đạo kim quang. Kim quang bay lên giữa không trung, bạo trướng thành một pháp bảo hình côn lớn thô kệch, mang theo một luồng khí thế cực kỳ sắc bén đập xuống màn kiếm.
Một tu sĩ khác mạnh mẽ vung tay áo, từ trong tay áo bay ra một đám mưa kim châm vàng óng, phát ra tiếng "ong ong" bắn về phía Tuyết Linh Lung và những người khác. Trong tiếng rít chói tai, từng cây kim châm kia lại nối đuôi nhau, như hàng chục tia điện nhảy múa trên màn kiếm.
Long Phi và những người khác vốn không phải đồng môn, liên thủ tạo thành một màn kiếm đã là miễn cưỡng. Sau khi bị công kích trên dưới, màn kiếm chợt tan rã, liên thủ chống địch lập tức biến thành tự mình chiến đấu. May mắn là mấy người này đều xuất thân thế gia, không chỉ công pháp, kiếm thuật cao siêu, mà pháp bảo phòng thân cũng không tồi.
Manh Manh lúc này lại có chút do dự. Nói thật, những người này cho đến bây giờ cũng chưa chắc đã coi nàng là đồng đội. Mặc dù có mấy người có ý muốn chiêu mộ, nhưng đó tuyệt đối không phải là đối xử với nàng trên một góc độ công bằng.
Manh Manh lẩm bẩm, bắt đầu bố trí "Thiên Kiếp Tinh Vân"... Tuy nhiên, nàng cũng chú ý đến tên "Đông Môn Vọng" kia. Sau khi đồng đội của hắn ra tay, hắn liền thu phi kiếm lại, làm ra vẻ đứng ngoài quan sát. Ánh mắt dâm tà của hắn không ngừng lướt trên người Tuyết Linh Lung và Nguyệt Tinh Hi. Ngay cả khi không mấy hợp ý, khi đối mặt với kẻ thù chung, phụ nữ cũng sẽ đồng lòng hướng súng ra ngoài. Chỉ bằng ánh mắt đầy dục vọng của Đông Môn Vọng, Manh Manh đã tuyên án tử hình cho hắn.
Manh Manh đối với Đại Tấn Vương Triều chỉ mơ hồ nghe qua, căn bản không quen thuộc với tình hình Khổ Thủy Thành và Thái Dương Giáo. Nhưng nghe giọng điệu của Đông Môn Vọng và Tuyết Linh Lung, một thành một giáo này hẳn là cùng nằm trong lãnh thổ Đại Tấn Vương Triều, hơn nữa hẳn là cách nhau không quá xa, và thế lực đều rất mạnh mẽ. Chỉ là nghe nói danh tiếng của Thái Dương Giáo không mấy tốt đẹp... Ít nhất Tuyết Linh Lung là rất không ưa, và từ biểu hiện của Đông Môn Vọng mà xem, quả thực nhân phẩm cũng có hạn.
Tuy nhiên, thực lực của nhóm người này quả thực không thể xem thường. Mặc dù họ không thi triển các pháp bảo khác, nhưng kiếm thuật của họ thực sự không tồi, đặc biệt là tu sĩ điều khiển phi châm kia. Những phi châm đó như tia chớp nhảy múa xung quanh Tuyết Linh Lung và những người khác. Do mối đe dọa của chúng, Tuyết Linh Lung và những người khác co ro rụt rè, căn bản không thể phát huy toàn lực, càng đừng nói đến phản công, có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình đã là không dễ rồi.
"Đông Môn Vọng, trước đó trong đầm lầy không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến các tu sĩ cao cấp của tộc Phục Thủy đồng loạt xuất động. Chúng ta trước đó đã bị một ma tộc Hợp Thể kỳ truy đuổi, mãi mới thoát ra được. Nếu chúng ta tiếp tục đánh nhau, nhất định sẽ kinh động đến đám ma tộc đó." Nguyệt Tinh Hi lớn tiếng nói.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, không hẹn mà cùng lườm Nguyệt Tinh Hi một cái. Tuyết Linh Lung biết không ổn, sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi cánh xanh băng... Nhưng chưa kịp phát động, tên Đông Môn Vọng kia lại đột nhiên tế ra một pháp bảo hình sợi, đột nhiên giăng đầy trời như một cái bát lớn úp ngược xuống. Ngay sau đó, hắn đắc ý cười nói: "Không ngờ Tuyết Thành chủ lại ban cả Băng Phượng Chi Dực cho ngươi. Nhưng có Tỏa Không Chướng của ta ở đây, ngươi có mọc cánh cũng đừng hòng trốn thoát!"
"Không... được!" Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trong hư không. Ngay sau đó, mười ba xoáy nước kỳ lạ nghiền ép về phía đám người Thái Dương Giáo... "Thiên Kiếp Tinh Vân!"
Mười ba xoáy nước phát ra lực hút đáng sợ. Tu sĩ thi triển pháp bảo phi châm là người đầu tiên trúng chiêu. Những phi châm của hắn trong chớp mắt đã bị xoáy nước hút đi quá nửa. Pháp bảo đạo khí khó bị phi kiếm làm tổn thương, vậy mà dưới sự xoay tròn nghiền ép của tinh lực, đều vỡ tan tành, khiến người ta nhìn mà xót xa vô cùng. Nhưng tên tu sĩ kia lúc này không có thời gian tiếc nuối pháp bảo, hắn vội vàng thu những phi châm còn lại, rồi tế ra một pháp bảo hộ thể để tránh né những xoáy nước tinh vân đang nghiền ép tới.
"Ngươi là ai? Dám cả gan đánh lén người của Thái Dương Giáo ta!" Đông Môn Vọng cũng vừa kinh vừa giận. Mười ba xoáy nước tinh vân vây chặt lấy bọn họ. Bất kỳ pháp bảo phi kiếm nào muốn bay qua chúng đều bị hút vào, nghiền nát không phân biệt. Tám người bắt đầu liên thủ chống cự, nhưng thấy những xoáy nước tinh vân nghiền ép tới, tám người đều không có cách nào.
"Ta là ai không quan trọng," Manh Manh hiện thân, thản nhiên nói với Đông Môn Vọng: "Ta đã từng thấy kẻ đòi nợ, cũng từng thấy kẻ ép hôn, nhưng kẻ tệ hại như ngươi thì đây là lần đầu tiên gặp!"
"Vị đạo hữu này, có chuyện gì thì cứ từ từ thương lượng. Tại hạ là thiếu chủ Đông Môn thế gia của Thái Dương Giáo, chỉ cần ngươi ra tay, chúng ta nhất định sẽ có trọng thưởng!" Đông Môn Vọng xác nhận nàng là một gương mặt lạ chưa từng thấy, vội vàng bắt đầu hứa hẹn.
Chương Bảy Trăm Ba Mươi Bốn: Dị Tượng
"Nếu các ngươi có thể tránh được đòn này, chúng ta sẽ thương lượng tiếp!" Manh Manh thản nhiên quét mắt nhìn tám người, đột nhiên kết mấy đạo pháp quyết, miệng khẽ thốt ra một chữ: "Nổ!"
"Đừng..." Sắc mặt Đông Môn Vọng và những người khác đều lộ vẻ sợ hãi.
"Chết tiệt! Quá điên rồ!" Mạc Thiên Hành lẩm bẩm một tiếng, cùng Tuyết Linh Lung và những người khác nhanh chóng rút lui.
Ngay khi Manh Manh kết pháp quyết, vô số tinh lực cuồn cuộn đổ ra từ mười ba tinh vân kia. Phạm vi của mười ba tinh vân lại nhanh chóng thu nhỏ lại, mà tốc độ xoay tròn của xoáy nước lại đột nhiên tăng nhanh, một luồng khí tức nguy hiểm từ bên trong phát ra.
"Ngươi không thể làm vậy!" Đông Môn Vọng gào lên: "Giết chúng ta ngươi sẽ chẳng thu được gì!"
Ầm... Mười ba tinh vân phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, giống như có một ngôi sao thật sự đang nổ tung. Vạt áo của Manh Manh bị sóng xung kích của vụ nổ thổi bay phấp phới, thân hình cũng đột ngột lùi lại, còn thân hình Đông Môn Vọng và những người khác thì biến mất trong ánh chớp của vụ nổ.
Mãi một lúc sau, cảnh tượng trước mắt mới trở lại bình thường. Nơi đám người Thái Dương Giáo vừa đứng xuất hiện một cái hố lớn, bên trong khói bay nghi ngút, chỉ còn lại một vài mảnh vải vụn.
"Tiêu diệt rất triệt để." Manh Manh dùng thần thức cẩn thận tìm kiếm bên trong, vươn tay triệu ra tám chiếc nhẫn càn khôn, "Tám chiếc nhẫn cho bảy người, nếu mọi người không ngại, ta sẽ lấy hai chiếc."
Đây chỉ là một lời thông báo. Manh Manh không chút do dự lấy hai chiếc mà mình muốn.
Linh Vụ Phi Chu bay vào không trung phía trên đầm lầy. Đoàn người vì phía sau có ma tộc cao cấp truy đuổi, căn bản không dám dừng lại tìm kiếm thiên tài địa bảo trong đầm lầy... Manh Manh cũng không tin rằng trong đầm lầy này còn có thể ẩn chứa một loại bảo vật khác giống như La Sát Quả. Ngay cả Kim Tiền Mặc Liên đã là một bất ngờ lớn rồi, nhưng vẫn kém La Sát Quả nửa bậc.
Họ bay liên tục sáu ngày sáu đêm. Do họ luôn được bảo vệ bởi hơi nước, trên đường gần như không còn bị tộc Phục Thủy chặn đường nữa. Tuy nhiên, họ lại thấy không ít ma tộc cấp thấp, nhưng để tránh kích động ma tộc cao cấp, họ không ra tay với những ma tộc cấp thấp này, mà toàn lực thu liễm khí tức, lặng lẽ bay qua.
Trên phi chu, mấy người kể lại sơ qua những chuyện đã trải qua sau khi chia tay. Tuyết Linh Lung và Nguyệt Tinh Hi thoát khỏi ma nhân dễ dàng nhất, thi triển pháp bảo để thoát thân. Huyết độn của Long Phi không thể tùy tiện thi triển khi chưa đến thời khắc mấu chốt, dù sao việc mất tinh huyết tổn hao quá lớn. So với đó, huynh đệ Mạc thị và Hư Thiên Cốc đều nhẹ nhàng hơn một chút. Họ bị ma nhân truy đuổi, sau đó đặt bẫy hợp sức giết chết một ma nhân, rồi lại liên thủ trọng thương ma nhân thứ hai. Chỉ có điều trong trận đó, Mạc Thiên Vũ bị ma nhân đánh trọng thương, đành phải lưu lại rìa sa mạc tìm nơi để loại bỏ ma khí, nên khi tiến vào đầm lầy lại là người cuối cùng... Nhờ phúc của ai đó, những người này vừa vào đầm lầy không lâu đã gặp phải sự truy sát của tộc Phục Thủy, nhưng ngoài Long Phi và Nguyệt Tinh Hi bị truy đuổi rất thê thảm ra, những người khác chỉ gặp phải một số ma tộc trung, hạ cấp, không đánh lại thì chạy được, cho đến khi gặp mấy người của Thái Dương Giáo.
"Thái Dương Giáo có thực lực lớn lắm sao?" Manh Manh hỏi.
"Muốn biết thực lực của Thái Dương Giáo, trước hết phải biết thực lực của Đại Tấn Hoàng Triều. Thực lực mạnh nhất của Đại Tấn Hoàng Triều chính là hoàng thất Giải gia. Trong tộc họ không chỉ có rất nhiều tu sĩ cao cấp, mà còn có một tu sĩ Đại Thừa kỳ. Chính sự tồn tại của vị tu sĩ này đã giúp họ giữ vững vị trí gia tộc số một Đại Tấn.
Ngoài ra, tất cả những người giữ vị trí cao trong Đại Tấn đều có các gia tộc khác nhau hỗ trợ phía sau. Nói cách khác, bản thân Đại Tấn Hoàng Triều được cấu thành từ các thế gia khác nhau, họ lần lượt chiếm giữ tất cả các vùng lãnh thổ của hoàng triều, nhưng có nghĩa vụ riêng đối với hoàng thất.
Bên ngoài hoàng triều, có sáu đại giáo phái là Thái Ất, Thái Âm, Lâm Cốc, Vương Ốc, Tuyết Hải, Thái Dương. Mặc dù các giáo phái này cũng cống nạp cho hoàng thất, nhưng không cùng một lòng với hoàng triều. Họ thường liên minh với một số gia tộc địa phương để tranh giành lợi ích lớn hơn từ hoàng triều, và Thái Dương Giáo là thế lực có tiếng tăm xấu xa nhất trong số đó."
Tuyết Linh Lung giới thiệu, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, xem ra nàng thực sự không có thiện cảm với Thái Dương Giáo.
"Tại sao lại có tiếng tăm xấu xa?" Manh Manh có chút không hiểu hỏi.
"Thái Dương Giáo thích làm nhất là phản bội và lừa dối. Ở cùng với họ, ngươi không chỉ phải đề phòng kẻ thù, mà còn phải đề phòng chính họ." Long Phi nói thêm. Nhìn biểu cảm của mấy người kia, dường như đều rất bất mãn với Thái Dương Giáo.
"Vậy tại sao vẫn có người hợp tác với họ... Ý ta là, tại sao Thái Dương Giáo này vẫn chưa bị diệt?" Manh Manh hỏi.
Cái gọi là "đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ", đã vậy Thái Dương Giáo lại gây ra nhiều oán hận đến thế, không bị diệt giáo thì quả là kỳ lạ.
"Thái Dương Giáo có hai tu sĩ Đại Thừa. Có họ trấn giữ, làm sao dễ dàng diệt giáo được. Chỉ có một lần họ gây ra đại họa, diệt một gia tộc có quan hệ rất mật thiết với hoàng thất. Kết quả là Giải gia đã triệu tập các giáo phái và thế gia lớn vây剿 Thái Dương Giáo, buộc hai tu sĩ Đại Thừa phải hiện thân. Để tránh một trận khổ chiến giữa các tu sĩ Đại Thừa, cuối cùng các nhà đã đạt được thỏa thuận với Thái Dương Giáo. Từ đó về sau, thực lực của Thái Dương Giáo tổn thất nặng nề, hành sự cũng càng thêm quỷ dị."
Tuyết Linh Lung nhìn Manh Manh nói: "Vì vậy, nếu ngươi đến Đại Tấn Hoàng Triều, tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện của Đông Môn Vọng với bất kỳ ai. Còn các ngươi, nếu có ai nhắc đến chuyện lần này, hắn chính là kẻ thù của các gia tộc Khổ Thủy Thành chúng ta!"
Giọng điệu của nàng sắc bén, rõ ràng không phải nói suông. Lần này ngay cả Long Phi và Nguyệt Tinh Hi vốn có chút bất mãn với nàng cũng không có ý kiến gì.
"Hà Manh Manh, ngươi sẽ đến Đại Tấn Hoàng Triều chứ?" Mạc Thiên Hành hỏi.
"Nói không chừng." Manh Manh cười cười: "Ta chuẩn bị du ngoạn Linh Giới một phen, nói không chừng sẽ đến Đại Tấn Hoàng Triều."
"Vậy thì nói vậy nhé, nếu ngươi đến Đại Tấn Hoàng Triều, nhất định phải đến Khổ Thủy Thành. Đừng nghe tên thành của chúng ta không hay, nhưng quy mô trong toàn Đại Tấn đều thuộc hàng có tiếng đó."
"Đó là điều nhất định phải đi xem một phen rồi." Manh Manh cười nói.
Sau cuộc chạy trốn sinh tử này, mối quan hệ của bảy người lại trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Ngay cả Long Phi vốn luôn nhìn không thuận mắt nàng, hình như... cảm giác cũng khá hơn rồi.
Đến sáng ngày thứ bảy, hơi nước ở phía xa cuối cùng cũng trở nên loãng dần. Đường chân trời xa xăm cuối cùng cũng xuất hiện một vệt xanh sẫm, nhìn thấy được rìa đầm lầy.
Sắc mặt bảy người đều không khỏi lộ vẻ vui mừng.
"Cuối cùng cũng bay ra khỏi vùng đầm lầy này rồi!" Mạc Thiên Hành cười ha hả nói.
"Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, bây giờ vẫn chưa rời khỏi đầm lầy. Ngay cả khi đã rời đi, nếu những ma tộc cao cấp kia biết được tung tích của chúng ta, vẫn có thể đuổi kịp." Tuyết Linh Lung nói.
"Đúng vậy, theo ghi chép của tiền nhân để lại, nguy hiểm trong những thế giới bên ngoài lớn hơn rất nhiều so với những địa hình đặc biệt như đầm lầy, biển cả. Chúng ta trên đường đi đều phải cẩn thận." Hư Thiên Cốc cũng tỉnh táo nói.
"Yên tâm, ta sẽ không lơ là đâu, nhưng so với đó, ta cực kỳ ghét địa hình đầm lầy này." Mạc Thiên Hành nói một cách bất cần.
Tuyết Linh Lung khẽ nhíu mày. Vốn dĩ với sự hiểu biết của đối phương về không gian di tích, những lời này nàng không cần phải nhắc nhở. Chỉ là Mạc Thiên Hành biểu hiện quá tùy tiện một chút, nên nàng mới lên tiếng khuyên nhủ.
Mạc Thiên Vũ cảm thấy thái độ của đại ca có chút không đúng, vừa định mở miệng khuyên nhủ, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng gầm chấn động trời đất. Ngay sau đó, linh lực phía trước dao động, một làn sương trắng cuồn cuộn hiện ra ở cuối đầm lầy, và nhanh chóng khuếch tán.
"Đó là gì?" Mạc Thiên Vũ ngẩn người, lời nói đến bên miệng không khỏi thay đổi nội dung.
Những người khác tự nhiên cũng nhìn thấy dị tượng này, không khỏi nhìn nhau.
"Xem thử chẳng phải sẽ biết sao?" Tuyết Linh Lung liếc mắt nhìn Manh Manh nói: "Hà Manh Manh, Linh Vụ Phi Chu của ngươi còn có thể bay cao hơn một chút nữa không?"
"Ừm, cái này thì không thành vấn đề, chúng ta bay xa một chút, đến lúc đó kiểu gì cũng chạy thoát được." Manh Manh suy nghĩ một chút, nàng cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội.
Từ khí thế hiện tại cảm nhận được, hẳn là có đại thần thông giả đang đấu pháp. Mặc dù cảnh tượng này thường rất nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội. Cái gọi là "xúc loại bàng thông", quan sát cảnh chiến đấu như vậy, đối với việc nâng cao tu vi cũng rất hữu ích, huống hồ nếu may mắn còn có thể kiếm chút lợi lộc.
Manh Manh kết một đạo pháp quyết, thêm một tầng phòng hộ cho phi chu, sau đó ra lệnh cho khôi lỗi điều khiển phi chu lao vút về phía trước. Để tránh xông thẳng vào trung tâm chiến trường, nàng còn cố ý đi vòng một vòng, muốn từ ngoại vi từ từ tiếp cận.
Chương Bảy Trăm Ba Mươi Lăm: Huyền Võ và Hỏa Tinh
Ngay khi Manh Manh và những người khác đang từ từ tiếp cận trên không trung, phía chân trời xa xăm vang lên một tiếng kêu chói tai... Ngay sau đó, một điểm lửa đột nhiên xuất hiện nơi chân trời. Điểm lửa này đến rất nhanh, trong chớp mắt đã đến nơi sương trắng cuồn cuộn phía trước, một luồng khí tức nóng bỏng mang theo khí thế ngập trời cuồn cuộn ập đến.
Điểm lửa bay đến phía trên sương trắng, lộ ra thân hình, lại là một con quái thú hình vượn, toàn thân như có lửa chảy, uy thế còn hơn cả Hỏa Tiêu mà Manh Manh từng thấy ở hạ giới.
"Ồ!"
Ngay khi nàng đang suy nghĩ con quái thú này rốt cuộc là thứ gì, Tuyết Linh Lung đột nhiên kinh hô một tiếng: "Ta biết rồi! Đây là Hỏa Tinh, là Hỏa Tinh hiếm thấy!"
"Hỏa Tinh là gì?" Mạc Thiên Hành hỏi.
"Chính là tinh hoa của nhật hỏa được thai nghén từ lửa mặt trời, trải qua hàng vạn ức năm mà thành." Tuyết Linh Lung giải thích.
"Nó rất lợi hại sao?" Mạc Thiên Hành hỏi.
"Lợi hại?" Tuyết Linh Lung lắc đầu: "Cái này đâu phải chỉ dùng một từ 'lợi hại' mà có thể hình dung được, ngươi xem một chút là biết."
Hỏa Tinh Mặt Trời?! Manh Manh trong lòng khẽ động, chú mục nhìn con quái vật toàn thân đỏ rực kia... Ngay lúc này, con Hỏa Tinh kia cũng phát động tấn công xuống phía dưới. Giương tay, vạn mũi phi châm bạc mang theo uy thế vô song bắn xuống phía dưới, giống như trên trời đột nhiên đổ một trận mưa mặt trời.
"Gầm!" Như một tiếng sét đánh ngang trời, một luồng khí tức kinh thiên động địa phát ra từ thời viễn cổ hoang dã từ dưới làn sương mù vọt thẳng lên trời... Cùng lúc đó, một con cự thú có thân hình khổng lồ vô song hiện ra.
Đây là một con Huyền Võ to lớn không gì sánh bằng, hai con Đằng Xà bay lượn trên lưng phát ra tiếng "xì xì". Nó ngẩng đầu, sau một tiếng gầm thét, một màn sáng màu xanh lam nhạt khổng lồ xuất hiện phía trên. Những mũi mưa châm bạc rơi xuống, khi đánh vào màn sáng phát ra tiếng "xì xì", trong chớp mắt biến mất.
Hai đầu Đằng Xà đột nhiên ngẩng cao đầu, hai đạo hắc quang từ miệng rắn phun ra, bắn về phía Hỏa Tinh phía trên.
"Trời ơi! Lại là Huyền Võ Thần Thú!" Long Phi và những người khác đều mang vẻ khó tin.
Hỏa Tinh và Huyền Võ Thần Thú đều là những thứ hiếm thấy. Không ngờ lại "hảo sự thành song", ở đây lại thấy cả hai con, hơn nữa còn đang đánh nhau.
"Đúng vậy, hai con rắn kia... đang thi triển Thái Âm Huyền Minh Thần Quang. E rằng con Hỏa Tinh kia chưa chắc đã chịu nổi." Manh Manh nói khẽ, nhưng ánh mắt nàng lại chết dí vào con Hỏa Tinh kia.
Huyền Võ chân hình mà nàng tu luyện vì tinh huyết không đủ, nên hai con rắn tuy có thể thi triển pháp thuật, nhưng không thể thi triển thần thông tối thượng Thái Âm Huyền Minh Thần Quang. Mà con Hỏa Tinh kia đối với nàng lại có sức hấp dẫn không nhỏ. Nếu Hỗn Độn Thiên Hỏa nuốt chửng Hỏa Tinh này, thì Hỗn Độn Thiên Hỏa tuyệt đối có thể tiến hóa thêm một bước. Nhưng hiện tại dường như có một vấn đề lớn — con Hỏa Tinh kia quá mạnh mẽ. Hỗn Độn Thiên Hỏa tuy lợi hại, nhưng nếu cho rằng như vậy là có thể nuốt chửng một con Hỏa Tinh mạnh hơn nó hàng chục, hàng trăm lần, thì quả là nực cười. Vì vậy, Manh Manh cũng chỉ có thể thèm thuồng mà thôi.
Theo sự phản công của Huyền Võ Thần Thú, hai đạo Thái Âm Huyền Minh Thần Quang đã xuyên qua màn sáng xanh lam bắn về phía Hỏa Tinh. Con Hỏa Tinh kia cũng biết rõ sự lợi hại, mạnh mẽ phát ra một tiếng kêu chói tai... Ngay sau đó, một tấm khiên màu đỏ rực đột nhiên xuất hiện trước thân nó, vừa vặn chặn đứng hai đạo hắc quang kia.
Từng trận dị hưởng nhẹ nhàng truyền đến, hai đạo hắc quang như dính chặt vào tấm khiên. Mà tấm khiên kia cũng dường như đang mỏng dần... Một lát sau, hai đạo hắc quang cuối cùng cũng biến mất, và tấm khiên như ngưng tụ từ ngọn lửa trước thân Hỏa Tinh cũng chỉ còn lại một lớp mỏng manh, như trong suốt.
Con Huyền Võ kia khẽ ngẩng đầu, hai đạo kim quang từ đôi mắt khổng lồ bắn ra, lạnh lùng nhìn con Hỏa Tinh kia, đột nhiên giơ một móng vuốt trước lên, chợt vỗ mạnh xuống Hỏa Tinh giữa không trung.
Con Hỏa Tinh kêu chói tai một tiếng, hai tay đột nhiên giơ lên, từng mảng lớn phi châm bạc bắn xuống... Ngay sau đó, trước thân nó lại xuất hiện mấy tấm khiên đỏ chồng lên nhau.
Một luồng lực nặng như núi ập xuống từ phía trên. Những mũi kim bạc bay thẳng xuống đều biến mất. Bốp! Bốp! Bốp! Một loạt tiếng nổ vang lên, mấy tấm khiên đỏ kia gần như vừa chạm vào...
Đề xuất Cổ Đại: Nhà Trẻ Vương Phủ
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Nguyên Anh]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Nguyên Anh]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Nguyên Anh]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Nguyên Anh]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.