“Thôi đi! Ta tin rằng nếu tất cả các ngươi đều chết sạch, tu chân giới có lẽ sẽ không được yên bình như vậy, nhưng ít nhất cũng sẽ không tệ hại hơn bây giờ, phải không?”
Hai tu sĩ đứng gần cửa nhất liếc mắt trao đổi, ngầm chuẩn bị nhưng không hề tiến lên ngăn cản.
Manh Manh thong dong tự tại bước tới, xuyên qua giữa hai người, như dạo bước sân nhà, làm ngơ như không thấy hành động bí mật của bọn họ.
Nàng vừa đi qua vị trí hai tu sĩ đứng, hai đạo kiếm quang bất chợt phóng tới eo sườn nàng, kiếm khí cuộn trào, khiến vạt váy nàng bay phần phật.
“Thật độc ác!”
Thân hình Manh Manh đột nhiên trở nên hư ảo, nàng chợt quay người, hai tay chớp nhoáng hợp rồi phân ngay trước khi kiếm quang chạm vào thân thể. Hai đạo kiếm quang bất ngờ quay ngược, phụt, phụt hai tiếng, xuyên thẳng qua lồng ngực chủ nhân của chúng.
Trên đại đường, Ngư Trưởng Lão đã rời chỗ đứng phắt dậy, một chưởng xanh biếc khổng lồ chợt chấn vỡ nóc nhà, vồ lấy Manh Manh.
Hầu như không ai nhìn rõ diễn biến giao đấu, càng không biết kết thúc ra sao. Chỉ nghe thấy sau tiếng quát của Manh Manh, hai tu sĩ kia thét lên thảm thiết rồi ngã vật xuống đất, lồng ngực thủng một lỗ lớn, hiển nhiên đã không còn hơi thở.
Cùng lúc đó, phía sau đầu Manh Manh cũng bay ra một bàn tay lớn trắng như ngọc, giáng mạnh xuống đạo cự chưởng xanh biếc kia. Một tiếng “ầm” vang trời, ngũ sắc quang hoa cùng thanh sắc quang hoa đồng loạt lóe lên, đạo cự chưởng xanh biếc chợt tan biến không dấu vết. Kim sắc cự chưởng sau khi hoàn toàn phá nát nóc nhà, cũng từ từ tiêu tán.
Ngư Trưởng Lão vung tay, hai tu sĩ lập tức bắt lấy Liêu Cẩm Đường. Hắn âm trầm nói: “Ngươi không định cứu thiếu chủ của các ngươi sao? Nếu ngươi còn dám làm càn, lão phu sẽ ra lệnh giết thiếu chủ của các ngươi!”
Hai tu sĩ kia lập tức triệu xuất phi kiếm, một trước một sau chĩa thẳng vào trước ngực và sau lưng Liêu Cẩm Đường.
Manh Manh chớp chớp mắt đầy khó hiểu: “Thiếu chủ? Ta nào biết hắn là ai? Vả lại ta cũng không có thói quen làm nô bộc. Lão nhân gia, ngài lão hồ đồ rồi sao?”
“Đừng có giả vờ ngây ngô!” Ngư Trưởng Lão không hề hồ đồ, mà là sắp bị Manh Manh chọc tức đến hồ đồ: “Liêu Cẩm Đường chẳng lẽ không phải thiếu chủ của các ngươi sao?”
“Ha ha,”
Manh Manh cười nói: “Lão già ngươi thật là quái lạ? Ta có gì phải giả vờ? Ngươi cho rằng mình là ai? Đừng có tự phụ, còn thật sự coi mình là nhân vật lớn sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một lão nhà quê thôi! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay không cho ta một lời giải thích thỏa đáng, ta sẽ lột sạch vảy cá của các ngươi!”
Ngư Trưởng Lão bị mắng đến mặt già xanh mét, tức đến muốn ngất xỉu. Hắn phát ra một tiếng gầm gừ tựa loài chó hoang, vung tay, một pháp bảo hình ấn tỷ ầm ầm giáng xuống Manh Manh.
“Đó là thứ gì?”
Manh Manh khinh thường cười một tiếng, vung một quyền thật mạnh, một tiếng “bốp” đánh trúng đáy pháp bảo, khiến ấn tỷ đã lớn tựa giả sơn kia bay vút đi xa.
“Lão già, đừng nói ta bắt nạt người già, ta thấy ngươi đúng là thiếu đòn!”
Manh Manh khẽ nhấc tay, Tu Di Chân Nguyên cuồn cuộn tuôn ra, biến thành từng khối cự thạch giáng xuống Ngư Trưởng Lão. Đây là một pháp thuật công kích diện rộng, bao trùm hơn chục tu sĩ Ngư gia.
Bọn họ chẳng kịp nghĩ nhiều, nhao nhao triệu xuất pháp bảo phi kiếm, kết thành một màn bảo quang chặn đứng công kích của những tảng đá kia.
“Ha ha, trốn trong mai rùa là có thể bình an vô sự sao?”
Manh Manh cười khẩy một tiếng, bất chợt giơ phải nhẹ nhàng vỗ tới: “Kim Cương Cự Linh Chưởng!”
Từ khi xuất hành đến nay, nàng chưa từng gặp phải trận chiến nào cần đến Kim Cương Cự Linh Chưởng. Trong số những người này, cũng chỉ có Ngư Trưởng Lão là tu sĩ Luyện Hư kỳ. Tuy nhiên, thuật liên thủ tự bảo vệ của bọn họ quả thực không tồi, rất thích hợp để nàng thi triển thần thông vừa học được.
Cùng với cánh tay vỗ ra, một đạo chưởng ảnh vàng rực, y hệt bàn tay phải của nàng, thoát chưởng bay ra, hơn nữa còn dần dần lớn lên, một tiếng ầm ầm đồng thời vang lên.
Chớp mắt chưởng ảnh đã biến thành vài trượng vuông, hung hăng vỗ xuống màn bảo quang kia.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, chưởng ảnh vẫn còn đó, bảo quang lại chợt tan biến. Hơn chục bóng người xoay tròn, phun máu, bay xa mấy chục trượng, khiến cả căn nhà tranh sụp đổ. Ngư Trưởng Lão Luyện Hư kỳ kia vẫn đứng tại chỗ, một mặt ho ra từng ngụm máu lớn, một mặt kinh hãi nhìn chằm chằm kim sắc cự chưởng lơ lửng giữa không trung.
Manh Manh khẽ cười nhạt, cánh tay khẽ vung lên, kim sắc cự chưởng chợt thu nhỏ lại. Khi biến thành kích thước bằng lòng bàn tay nàng, nó chợt nhập vào lòng bàn tay nàng rồi biến mất.
“Ngươi, khụ….” Ngư Trưởng Lão ho ra từng ngụm máu lớn, một thanh phi kiếm rơi xuống trước mặt nàng, quang hoa trên kiếm ảm đạm, dường như đã chịu tổn thương cực lớn.
“Vẫn chưa phục sao?”
Manh Manh đi đến cách hắn không xa: “Bản tiểu thư chuyên trị đủ loại không phục. Bây giờ ngươi có thể dụng tâm suy nghĩ một chút, làm sao để cho ta một lời đáp thỏa đáng. Tính ta không kiên nhẫn, càng đợi càng bốc hỏa!”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Ngư Trưởng Lão vào giờ phút này cảm thấy vô cùng nhục nhã. Là trưởng lão của Ngư thị gia tộc, đi trong Tây Liên Thành ai dám không cung kính với lão?
Thế nhưng hôm nay, tất cả cảm giác ưu việt đều bị người ta giẫm nát, hơn nữa còn khiến hắn hoàn toàn không thể dấy lên chút ý niệm phản kháng nào. Mặc dù trong tay còn có pháp bảo, phi kiếm vẫn có thể dùng, nhưng hắn biết, nếu đối phương thật sự muốn giết hắn, chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay mà thôi.
“Ta đang suy nghĩ xem có nên dùng một sợi dây trói các ngươi lại, rồi giao cho quan phủ Tây Liên Thành không. Tội danh bắt cóc tống tiền và giết người, chắc là các ngươi không thoát được đâu nhỉ?” Manh Manh giả vờ suy tư, “Nhưng trước đó, phải bồi thường tất cả những gì nợ ta đã.”
“Vị đạo hữu này, ngươi giao bọn họ cho quan phủ chẳng có tác dụng gì đâu. Ngư gia có người trong quan phủ, hơn nữa còn khá có thanh thế ở Tây Liên Thành. Vụ án này sớm muộn gì cũng chìm xuồng.” Liêu Cẩm Đường yếu ớt nói.
“Ừm, chuyện đó thì không thành vấn đề, vậy còn khoản bồi thường của ta thì sao?” Manh Manh nhíu mày.
“Vị đạo hữu này, làm việc nên chừa đường lui, sau này còn dễ gặp mặt. Ngươi muốn bao nhiêu bồi thường cứ nói ra đi, Ngư gia ta nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.” Ngư Trưởng Lão vội vàng nói.
“Cố gắng đáp ứng?”
Manh Manh bĩu môi: “Đây rõ ràng là qua loa cho có lệ. Thôi được, ta đây cũng không tham lam, các ngươi cứ giao Càn Khôn Giới hoặc túi trữ vật tùy thân ra là được. Nhiều không trả lại, thiếu không bù thêm, coi như ta chịu thiệt vậy.”
Nhận cái quái gì!
Ngư Trưởng Lão suýt chút nữa lại phun ra một ngụm máu tươi, nhưng bây giờ thế sự ép người. Hắn vừa thoáng lộ vẻ do dự, một thanh phi kiếm bạc đã lơ lửng trên đỉnh đầu Manh Manh.
Tuyệt phẩm Đạo khí!
Hơn chục tu sĩ Ngư gia sau khi giao ra túi trữ vật, chật vật rời đi. Ngư Trưởng Lão kia lúc đi, mặt đầy oán độc hỏi: “Đạo hữu, xin hỏi xưng hô thế nào?”
Manh Manh rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Ta sợ ngươi báo thù, nên không nói đâu!”
Phụt!
Ngụm máu này Ngư Trưởng Lão đã nhịn đã lâu, cuối cùng cũng phun ra, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm hẳn. Hắn tức giận không thôi, ngự độn quang rời đi.
Chương 709: Đặt cược
“Hắn là Ngư Cảnh Trụ, Bát trưởng lão của Ngư gia, tâm địa hẹp hòi nhất. Ngươi nên giữ hắn lại, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.” Liêu Cẩm Đường nói bên cạnh.
“Ồ, vậy ngươi là người của Liêu gia?”
Manh Manh khẽ cười nhạt: “Ta, một người vô duyên vô cớ bị liên lụy, có quyền biết đại khái đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện này thì không thành vấn đề, chỉ là….”
Liêu Cẩm Đường trên mặt hiện lên nụ cười khổ: “Có thể xin tiền bối giúp một tay không?”
“Giải trừ cấm chế?” Manh Manh nghiêng đầu nhìn hắn.
“Phải, cấm chế của Ngư lão bát này quá sức hành hạ người khác, bây giờ đan điền ta như sóng lớn cuộn trào. Ta không phải đang ra điều kiện gì đâu.” Liêu Cẩm Đường vội vàng giải thích.
“Ngươi cũng đừng có tiền bối tiền bối mãi thế, cứ như ta già lắm vậy.” Manh Manh phóng ra một chùm ngũ sắc hà quang, nhập vào cơ thể hắn. Chỉ thấy thân thể hắn khẽ chấn động, chớp mắt tinh thần cũng khôi phục vài phần.
“Tại hạ họ Liêu, tên Cẩm Đường. Gia phụ Lỗi Công, là gia chủ Liêu gia. Trong số các gia tộc ở Tây Liên Thành, thanh thế địa vị của Liêu gia ta cũng đứng đầu. Ngư gia ở Tây Liên Thành cũng là một gia tộc có thanh thế có thể sánh ngang với Liêu gia ta. Gia chủ Ngư Cảnh Cố làm người không mất đi sự chính trực. Hai nhà đều đời đời sống tại Tây Liên Thành, vốn dĩ giao tình tốt. Nhưng gần trăm năm nay, cùng với việc tranh chấp giữa con cháu hai bên ngày càng nhiều, dần dần liên lụy đến lợi ích. Mặc dù cha ta và Ngư gia chủ đều dốc sức ngăn cản, nhưng vẫn thường xuyên xuất hiện những vấn đề không thể kiểm soát. Không lâu trước đây, Ngư gia mất một lô vật tư, lúc đó bọn họ đã vu oan là Liêu gia ta giở trò. Không ngờ Ngư Cảnh Trụ lần này lại dùng thủ đoạn phạm kỵ này để đối phó với tại hạ. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây ra phong ba cực lớn. Nếu không phải đạo hữu kịp thời đi ngang qua cứu hai chúng ta, bọn họ tuyệt đối sẽ làm ra chuyện giết người diệt khẩu.”
“Thật là vô lý, tranh chấp của hai nhà các ngươi lại liên lụy đến ta, một người vô tội này.” Manh Manh vừa tức vừa buồn cười. Những người đó không biết là đầu óc bị úng nước rồi sao, lại tùy tiện cướp người, chẳng lẽ thật sự cho rằng vài tu sĩ Độ Kiếp kỳ cỏn con là có thể xưng bá thiên hạ?
“Đạo hữu, chuyện này liên quan đến cục diện của Ngư Liêu hai nhà và Tây Liên Thành. Nếu có thể, có thể làm phiền ngươi làm chứng không?” Liêu Cẩm Đường đầy hy vọng hỏi.
Làm chứng?
Manh Manh khẽ nhíu mày. Suốt chặng đường đi dạo này, có lẽ nơi đây là loạn nhất. Đầu tiên là gặp mấy kẻ cướp ở ngoài thành, rồi… Ồ, đây cũng coi như ngoài thành, cả bắt cóc lẫn giết người diệt khẩu đều có đủ. Mặc dù chủ thể và khách thể của hai sự kiện này dường như không liên quan, nhưng lại xảy ra trong cùng một khoảng thời gian, vậy thì có chút kỳ lạ. Cái gọi là “miếu nhỏ yêu phong lớn, nước cạn vương bát nhiều”, những chuyện này dồn dập xảy ra ở Tây Liên Thành, trời biết có liên quan gì không. Nàng thật sự không muốn bị cuốn vào.
Thấy biểu cảm trên mặt Manh Manh biến đổi, Liêu Cẩm Đường biết ý nghĩ này sẽ thất bại, đang định khuyên thì bị Manh Manh đưa tay ngăn lại: “Không cần nói nữa, chuyện của Ngư Liêu hai nhà các ngươi không liên quan đến ta, Tây Liên Thành càng không phải việc của ta. Nhưng nếu ai muốn chọc giận ta, thì kẻ đó sẽ gặp xui xẻo.”
“Còn các ngươi…”
Nàng nhìn Liêu Cẩm Đường từ trên xuống dưới hai lượt: “Ta cũng không thể cứu không công. Còn về thù lao, vậy thì sau này hãy nói.”
Nói xong, nàng ngự bộ vân độn, nhẹ nhàng bay đi.
Đợi đến khi Manh Manh đi xa, tên tùy tùng nói: “Thiếu chủ, chúng ta cũng nên quay về rồi. Vạn nhất Ngư gia lại có người quay lại, trạng thái hiện tại của ngài không ổn đâu.”
“Phải đó, chỉ là cơ hội này quá đáng tiếc.” Liêu Cẩm Đường thở dài. Thiếu đi Manh Manh làm nhân chứng, muốn từ góc độ đạo nghĩa mà áp chế Ngư gia thì khó mà làm được, chỉ có thể đi theo con đường ân oán cá nhân.
Tuy nhiên, tu vi của Manh Manh cao hơn hắn rất nhiều, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn cũng không thể miễn cưỡng. “Chúng ta đi trước, nghe giọng điệu của nàng hình như cũng muốn đến Tây Liên Thành. Sau khi về, ngươi phái người đi dò la một chút.”
“Vâng, thiếu chủ.” Người hầu đáp lời, hai người vội vàng rời khỏi căn nhà tranh đã tàn tạ này.
Mặc dù trên đường gặp phải một số chuyện không vui, nhưng Manh Manh không định thay đổi hành trình của mình. Lần này, nàng xuất hành quả thực có mục đích riêng, nhưng điều đó không ngăn cản nàng tận hưởng niềm vui từ chuyến đi. Mặc dù nàng có thể bay nhanh đến mục tiêu, nhưng nàng lại muốn đi qua những ngọn núi hùng vĩ và dòng nước chảy xiết. “Nếu cuộc đời này đã định phải cô độc, ít nhất trên đường đi sẽ đa sắc màu.”
Nàng có rất nhiều thời gian để tận hưởng thế giới này.
Mộ Xuân Viên ở phía đông thành là một thắng cảnh rất nổi tiếng. Sau khi thuê một sân viện trong khách sạn ở thành, Manh Manh đã nghe danh mà đến Mộ Xuân Viên thưởng ngoạn.
Hồ nước trong vắt, sóng biếc gợn lăn. Từ bờ nam hồ vòng qua bờ bắc hồ, con đường nhỏ xuyên hoa rủ liễu, phong cảnh tuyệt đẹp. Thỉnh thoảng có thể thấy từng nhóm nam nữ du khách dạo chơi trong đó.
Manh Manh cũng dọc theo bờ hồ du ngoạn, không biết từ lúc nào đã đến Quan Ngư Đình bên hồ. Nghe nói ở vị trí Quan Ngư Đình có thể nhìn thấy một loại Ngũ Sắc Phượng Ngư rất nổi tiếng ở đây. Nếu thật sự đẹp, nàng cũng không ngại bắt một ít về nuôi trong Phù Đồ Không Gian.
Khi đến gần Quan Ngư Đình, nàng đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ cười khổ… Thật đúng là thiên nhai hà xứ bất tương phùng!
Trong đình có hai người ngồi đối diện nhau, một trong số đó lại là cố nhân – Chu Cửu Chân. Đối diện hắn là một tu sĩ trung niên, mặt trắng bệch, dưới da dường như có một vệt xanh nhạt lưu chuyển. Mặc dù không biết là ai, nhưng nhìn biểu cảm của Chu Cửu Chân khi nói chuyện với hắn, dường như rất cung kính.
“Tên này không phải người tốt, như ôn thần vậy, bất kể đến đâu cũng là một mớ hỗn độn.” Nàng vốn định tránh xa một chút, nhưng ngọn lửa bát quái lại bùng cháy vào lúc này. Trong lòng hơi suy nghĩ, liền men theo con đường nhỏ tiến gần Quan Ngư Đình.
Trung tâm đình có đặt bàn đá, xung quanh có ghế đá. Chu Cửu Chân và tu sĩ trung niên kia ngồi đối diện, bầu không khí rõ ràng không mấy hòa hợp.
“Ngư đạo hữu, không phải Chu mỗ nhiều chuyện.”
Chu Cửu Chân cười âm hiểm: “Danh ngạch có hạn, Liêu gia tuyệt đối sẽ nắm lấy chuyện này mà truy cùng diệt tận Ngư gia các ngươi. Mục đích áp chế các ngươi chính là để giảm bớt trở ngại khi tiến vào dị địa. Nếu nghe Chu mỗ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm khó Ngư đạo hữu, chỉ cần đến lúc đó giúp huynh đệ ta lấy được một viên Thiên Nhất Thần Đan là được. Còn những chuyện khác, Chu mỗ sẽ gánh vác, dù sao danh tiếng của Chu mỗ trong giới tán tu cũng không tốt lắm, cũng không để ý chuyện này.”
Người họ Ngư kia không phải Ngư Cảnh Trụ mà nàng gặp hôm đó, nghe vậy trầm giọng nói: “Chu Cửu Chân, ngươi cũng biết danh tiếng của mình, nên ta cũng không nói gì nhiều. Một câu thôi, ta không tin ngươi!”
“Ha ha,”
Chu Cửu Chân cười nói: “Ngư đạo hữu không tin ta không sao, ta tin Ngư đạo hữu. Chỉ cần Ngư đạo hữu miệng hứa, Chu mỗ sẽ trước tiên dùng hành động thực tế để chứng minh thành ý.”
Tu sĩ họ Ngư trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Ngươi không sợ ta đổi ý sao?”
Chu Cửu Chân lắc đầu: “Đường đường là gia chủ Ngư gia sao có thể thất tín với một tán tu nhỏ bé như ta? Điểm này Chu mỗ vẫn tuyệt đối tin tưởng.”
Thì ra đây là gia chủ Ngư gia, Manh Manh lúc này mới chợt hiểu ra. Xem ra Chu Cửu Chân này dường như là kẻ chuyên đi châm ngòi thổi gió khắp nơi, quả nhiên không phải hạng an phận.
“Rất xin lỗi, thịnh tình của Chu đạo hữu, huynh đệ ta xin ghi nhận.” Ngư Cảnh Cố dứt khoát lắc đầu.
“Ngươi đây là từ chối sự giúp đỡ của chúng ta sao?” Sắc mặt Chu Cửu Chân trở nên âm trầm.
“Không phải Ngư mỗ cố ý từ chối, cho dù thiếu đi sự cạnh tranh của Liêu gia, vẫn còn các gia tộc khác tham gia. Có thêm hắn một người không nhiều, thiếu hắn một người không ít. Ngư mỗ không đáng phải vì chuyện này mà mắc nợ ân tình. Mọi người cứ an phận thủ thường đi.”
“Ngư huynh, chuyện này không giống nhau. Các gia tộc khác thì thôi, Liêu gia vạn nhất lần này có được gì đó trong dị địa, e rằng thực lực sẽ vượt xa Ngư gia. Tục ngữ nói, lượng nhỏ phi quân tử!”
Chu Cửu Chân đột nhiên ngừng nói, quay đầu hung ác nhìn chằm chằm Manh Manh đang đứng ngoài lan can đình, trong mắt hung quang bắn ra, sát cơ cuồn cuộn.
“Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta là đến xem cá, sẽ không làm phiền các ngươi đâu.” Manh Manh thản nhiên đứng đó, mỉm cười nhìn hai người.
“Là ngươi!”
Chu Cửu Chân đứng phắt dậy: “Ngươi không phải là tiểu tu sĩ hôm đó ở ngoài thành… trong cái quán trà kia sao?”
“Chính là ta, trí nhớ của Chu đạo hữu quả nhiên không tệ.” Manh Manh mỉm cười gật đầu.
“Ừm, ngươi dường như không phải một tu sĩ bình thường.”
“Cái này ngươi sai rồi, ta có khác gì các tu sĩ khác đâu chứ.”
“Hừ! Có lẽ Hành Vân đoán đúng rồi, ngươi lại là một người thâm tàng bất lộ. Chu mỗ vậy mà lại nhìn lầm. Nói! Ngươi vừa rồi đã nghe thấy gì?”
“Nghe thấy đạo hữu dường như muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa Liêu, Ngư hai nhà để tạo ra vết nứt lớn hơn, khá có ý vị sợ thiên hạ không loạn.”
“Nói bậy nói bạ! Ngươi không nên nghe thấy những lời không nên nghe.” Chu Cửu Chân lạnh lùng liếc nàng một cái, bước ra khỏi đình.
“Chu đạo hữu, thôi đi, xin đừng chấp nhặt với vị đạo hữu này.” Ngư Cảnh Cố đứng dậy đưa tay ra hiệu ngăn cản: “Ngư mỗ tin vị đạo hữu này sẽ không nói bậy nói bạ đâu.”
“Ngư đạo hữu, đừng ngăn ta.” Chu Cửu Chân dứt khoát từ chối: “Chỉ có người chết, mới không nói bậy nói bạ.”
“Chu đạo hữu….”
Thân hình Chu Cửu Chân chợt lóe, đột nhiên xuất hiện cách Manh Manh khoảng tám thước, trong mắt sát khí hừng hực: “Lần trước Chu mỗ không kịp xử lý hậu quả, để ngươi thoát một kiếp. Lần đó ngươi cũng không nên có mặt, không nên nhìn thấy những chuyện không nên nhìn. Lần này…”
“Lần này, tại hạ lại không nên nghe thấy những lời không nên nghe.”
“Đúng, cho nên…”
“Cho nên ngươi nên giữ ta lại, để chứng kiến lần sau ngươi lại có chuyện gì đó không thể nói ra mà bị ta nhìn thấy.”
Lần lượt bị ngắt lời, Chu Cửu Chân tức đến mức khuôn mặt vốn khá tuấn tú cũng có chút vặn vẹo: “Đáng chết! Ta nhất định phải…”
“Ngươi nhất định phải giết ta diệt khẩu.”
Manh Manh lại một lần nữa ngắt lời hắn: “Chu Cửu Chân, có nghe lọt lời khuyên không?”
“Lời khuyên gì?”
“Làm người thì phải có tấm lòng rộng rãi, đừng động một tí là muốn đẩy người vào chỗ chết, tự biến mình thành cầm thú. Người ngoài có người, trời ngoài có trời; ngươi chưa chắc đã giết được ta đâu.” Manh Manh rất thành khẩn nói.
“Muốn đánh cược không?” Chu Cửu Chân cười dữ tợn.
“Đánh cược gì?”
“Cược ngươi nhất định sẽ chết!”
“Không cần cược, người đương nhiên sẽ chết, cho dù tu luyện đến Đại Thừa kỳ cũng vậy. Chỉ có kẻ ngốc mới cược với ngươi.” Manh Manh bĩu môi, rất khinh thường.
Chu Cửu Chân bắt đầu nghiến răng: “Ta cược ngươi nhất định sẽ bị ta giết chết.”
“Thật sao?”
“Không sai chút nào.”
“Tiền cược là gì?”
“Không có tiền cược, ngươi cũng không thể nhận được tiền cược.”
“Thì ra ngươi là kẻ nghèo rớt mồng tơi, không trả nổi tiền cược thì còn cược cái gì?” Vẻ mặt thất vọng của Manh Manh khiến Chu Cửu Chân muốn bùng nổ.
“Ta muốn cược mạng với ngươi, dùng mạng của ta cược mạng của ngươi.”
“Được rồi, ta cược.” Manh Manh gật đầu, trông có vẻ như đã chịu thiệt thòi rất lớn.
Chương 710: Tống tiền
Chu Cửu Chân là kẻ có phẩm chất cờ bạc không tốt. Ngay khi lời Manh Manh còn chưa dứt, một đạo kiếm quang chợt bay lên từ bên cạnh hắn, định xuyên thủng ngực bụng nàng.
“Thật độc ác!”
Sắc mặt Manh Manh trầm xuống, Thái Ất Chân Nguyên tụ lại ở lòng bàn tay phải, tạo thành một tầng kiếm khí vô hình trên bề mặt da. Ngay khi kiếm quang bắn đến trước người, lòng bàn tay phải của nàng vung ra như đánh đàn tỳ bà ngược trước ngực… Một tiếng “leng keng” vang lên, đạo kiếm quang bị chấn bay ra ngoài. Chu Cửu Chân chỉ cảm thấy chân nguyên chấn động một trận, chưa kịp thu hồi phi kiếm, thân hình Manh Manh đã đến gần hắn, mũi chân quán chú Tu Di Chân Nguyên, đá mạnh vào bụng dưới hắn… May mà không dùng Thái Ất Chân Nguyên, nếu không cú đá này đủ để phá hủy đan điền hắn. Nhưng dù vậy, Chu Cửu Chân đã không chịu nổi, kêu đau một tiếng rồi ngã vật xuống đất, đừng nói là không thể điều khiển phi kiếm, ngay cả thần thông cũng không có cơ hội thi triển.
Đấu cận thân có vẻ không hợp với hình tượng thục nữ, nên khi hắn ngã xuống đất, thân hình Manh Manh đã lùi lại, mười ngón tay như hoa nở, liên tục bắn ra từng đạo chân nguyên… Nàng khống chế rất chính xác, vừa có thể ngăn cản Chu Cửu Chân ngưng tụ chân nguyên, lại vừa có thể mang đến cho hắn nỗi đau tột cùng.
“Ư… ư…”
Từ cú đá đó trở đi, Chu Cửu Chân chỉ có thể phát ra âm tiết này. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, hắn đã bị đánh đến mức hai mắt lờ đờ vô thần, cuối cùng rất “hạnh phúc” mà ngất đi.
Ngư Cảnh Cố trong Quan Ngư Đình kinh hãi tột độ, sởn gai ốc, há hốc mồm, tròng mắt suýt nữa lồi ra, dường như không tin vào sự thật mình vừa chứng kiến… Một nhân vật kiệt xuất trong giới tán tu khét tiếng hung ác lại như bùn đất mặc cho đối phương định đoạt, quả thực khó mà tin nổi. Vừa rồi tuy hắn làm bộ ngăn cản, nhưng không hề có ý định ra tay, dù sao hắn và Manh Manh hoàn toàn không quen biết, không đáng vì một người không quen mà đắc tội Chu Cửu Chân, đặc biệt là nội dung cuộc nói chuyện cũng rất nhạy cảm.
Manh Manh vung tay phất ra, thân thể Chu Cửu Chân như bị một bàn tay vô hình kéo một cái, chợt bay vào Quan Ngư Đình, “bốp” một tiếng rơi xuống đất, đầu đập vào ghế đá. Ngay cả Ngư Cảnh Cố trong lòng cũng lạnh lẽo, thầm mặc niệm cho kẻ nào đó.
“Tôn giá có phải là gia chủ Ngư gia, Ngư Cảnh Cố đạo hữu không?” Nàng mỉm cười hỏi, thái độ ôn hòa không chút địch ý.
Lúc này tuy bề ngoài nàng vẫn là tu vi Hóa Thần kỳ, nhưng Ngư Cảnh Cố không dám coi nàng là tu sĩ trung giai. “Chính là Ngư mỗ, xin hỏi đạo hữu tôn tính đại danh?”
“Họ tên chẳng qua chỉ là một ký hiệu mà thôi. Đối với Tây Liên Thành, ta chỉ là một khách qua đường, tên không quan trọng. Tuy nhiên, Ngư đạo hữu hẳn là đã nghe nói về ta.” Manh Manh mỉm cười nhạt.
“Ồ?”
Ngư Cảnh Cố nhìn Manh Manh, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút lạnh lẽo: “Ngươi chính là kẻ đã liên tiếp giết năm đệ tử Ngư gia ta ở ngoài thành…”
“Ngư đạo hữu muốn nói là ‘hung thủ’, đúng không?” Manh Manh nhàn nhạt nói.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Ngư Cảnh Cố lạnh giọng nói.
“Ngư đạo hữu, với tư cách là gia chủ, nếu ngươi muốn báo thù cho đệ tử đã chết, điều đó không có gì đáng bàn cãi. Nhưng nếu chỉ hươu bảo ngựa, trắng đen lẫn lộn, thì không đúng rồi.”
Manh Manh liếc hắn một cái: “Bát trưởng lão phủ ngươi bắt giữ Liêu Cẩm Đường vốn không liên quan đến ta, nhưng hắn không nên mai phục người ở ngoài trấn để ám sát ta. Trong tình huống đó, ta không còn lựa chọn nào khác.”
“Ngươi đây là đang biện bạch cho hành vi của mình sao?” Ngư Cảnh Cố trầm giọng nói.
Mấy ngày nay Liêu gia vì chuyện này mà rầm rộ hỏi tội, hai bên tuy không thật sự đại chiến, nhưng bầu không khí lại căng thẳng chưa từng có. Ngư gia cũng từng phái người đi tìm kiếm, dò la tin tức của Manh Manh, không ngờ đối phương lại cả gan xuất hiện trước mặt mình.
“Nực cười? Ta cần biện bạch sao?”
Manh Manh khẽ cười nhạt: “Ta chỉ hy vọng mọi người có thể hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để tránh có những hành động không lý trí.”
“Ngươi cho rằng hành động lý trí là như thế nào?” Ngư Cảnh Cố hít sâu một hơi nói.
“Tìm kiếm hung thủ thật sự? Mấy đệ tử phủ ngươi không thể vô duyên vô cớ chạy đến đó mai phục giết người. Nếu không phải Ngư đạo hữu chỉ thị, vậy nhất định là do người khác chỉ thị. Kẻ đó mới là hung thủ thật sự!” Manh Manh đáp.
“Nhưng ngươi đã cướp sạch đồ vật trên người bọn họ rồi.” Ngư Cảnh Cố phẫn nộ nói.
“Ta vô duyên vô cớ suýt mất mạng, chẳng lẽ không nên thu lợi tức sao?” Manh Manh nhún vai: “Lời đã nói hết, Ngư đạo hữu có thể tự mình quyết định. Dù sao ta cũng không hổ thẹn, cũng không sao cả. Bây giờ nên xử lý vấn đề của người này rồi.”
Ngư Cảnh Cố dù sao cũng là gia chủ một nhà, cho dù hắn có lòng muốn diệt sát Manh Manh, cũng sẽ không chọn lúc này và địa điểm này. Nhìn Chu Cửu Chân vẫn còn đang hôn mê: “Ngươi định xử lý hắn thế nào?”
“Đương nhiên là phải thực hiện lời cược rồi.”
Manh Manh không chút khách khí chiếm Càn Khôn Giới của Chu Cửu Chân làm của riêng, rồi lại lấy đi phi kiếm của hắn: “Phẩm chất này cũng kém một chút, sau này tìm cái khác bù vào vậy.”
“Ngươi không giết hắn?” Ngư Cảnh Cố hỏi.
“Đương nhiên phải giữ hắn lại. Một tu sĩ cao giai còn sống có giá trị hơn nhiều so với một kẻ đã chết. Lần sau còn có thể đánh cược gì đó nữa.” Manh Manh niệm một pháp quyết, cứu Chu Cửu Chân tỉnh lại.
Thấy bộ dạng của Chu Cửu Chân, Ngư Cảnh Cố thật sự không thể ở lại được nữa, chắp tay với Manh Manh, quay người rất tiêu sái rời đi.
“Không hổ là gia chủ một nhà, sự nhẫn nại này thật đáng khâm phục!”
Manh Manh không khỏi tán thưởng một tiếng… Nàng tin rằng, nếu đổi một hoàn cảnh khác hoặc Ngư Cảnh Cố có tuyệt đối nắm chắc có thể diệt sát nàng, thì Ngư Cảnh Cố tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Dù sao cũng là năm đệ tử Độ Kiếp kỳ, đối với bất kỳ gia tộc nào cũng là một tổn thất khó có thể chịu đựng được, điều này không liên quan đến đúng sai. Nhưng hắn lại nhịn được, hơn nữa còn không hẹn ngày gặp lại. E rằng sau khi về, hắn sẽ sắp xếp người ám sát mình.
Chu Cửu Chân lờ đờ tỉnh lại, chỉ cảm thấy chân nguyên khó mà tụ lại, toàn thân mất đi khả năng hoạt động, biết đại sự không ổn.
Ánh mắt Manh Manh thu về, cúi đầu nhìn vị tán tu nổi tiếng này: “Chu đạo hữu, ngươi hình như đã thua mạng của mình rồi.”
“Ngươi… ngươi muốn giết ta?” Sắc mặt Chu Cửu Chân biến đổi.
“Ừm, ngươi có đề nghị nào tốt hơn không?” Manh Manh cười tủm tỉm hỏi.
“Ngươi… ngươi đừng hòng ta cầu xin ngươi!” Chu Cửu Chân tỏ vẻ rất cứng rắn.
“Ồ, ngươi ngàn vạn lần đừng cầu xin, nếu không ta thật sự không biết phải làm sao cho phải.” Manh Manh khẳng định nói, nàng giơ ra chiếc Càn Khôn Giới kia: “Ta không phải Diêm Vương, không có hứng thú thu nhận người. Cho nên, làm tiền mua mạng, chiếc nhẫn này và những thứ bên trong ta xin nhận.”
“Ngươi… ngươi chi bằng đi cướp!” Chu Cửu Chân kích động, suýt nữa bật dậy.
“Ta bây giờ chính là đang cướp mà!”
Manh Manh rất nghiêm túc nhìn hắn: “Ta bây giờ không phải đang hỏi ý kiến của ngươi, mà là thông báo cho ngươi.”
“Trên đó có thần thức lạc ấn của ta, ngươi đừng hòng có được nó!” Chu Cửu Chân bi phẫn kêu lên… Chiếc nhẫn này chứa đầy tích lũy mấy ngàn năm của hắn, bây giờ lại phải quay về trước khi tu luyện, thà rằng bây giờ lấy mạng hắn đi còn hơn.
“Chu đạo hữu, nghĩ thoáng một chút đi, thà sống còn hơn chết, ít nhất sống còn có cơ hội kiếm lại. Hơn nữa ngươi chết rồi, chiếc nhẫn này vẫn là của ta, kết quả không có gì thay đổi, đúng không?” Manh Manh dường như rất thành khẩn.
“Đúng lắm!” Chu Cửu Chân nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt trợn trừng lửa giận hừng hực. Nếu ánh mắt có thể giết người, Manh Manh đã bị hắn giết N lần rồi.
“Chu đạo hữu, ta muốn hỏi một chút, cái dị địa mà ngươi nói là chuyện gì vậy?” Manh Manh hỏi.
“Hừ! Ngươi đừng hòng có được bất kỳ tin tức nào từ ta!” Chu Cửu Chân lớn tiếng nói.
“Ồ, vậy ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng rồi. Ta sẽ trực tiếp trích xuất ký ức từ linh hồn ngươi, kỹ thuật không tốt xin hãy thông cảm nhiều.” Manh Manh mỉm cười, nhưng trong mắt Chu Cửu Chân, nụ cười đó còn đáng sợ và đáng ghét hơn cả ác quỷ nhe nanh.
“Dừng tay!”
Ngay khi Manh Manh đưa tay định chạm vào trán hắn, Chu Cửu Chân hét lớn: “Ta nói, ta nói hết cho ngươi!”
“Như vậy mới đúng chứ, ngươi xem, quan hệ hợp tác dễ chịu hơn nhiều so với quan hệ đối địch!” Manh Manh mỉm cười.
Ở đây cần phải giải thích một chút về vị trí của Tây Liên Thành. Lần này Manh Manh ra ngoài là để đi đến khu vực trung tâm của đại lục Mộng Châu, đã rời xa phạm vi thế lực của Huyền Thiên Tông. Theo truyền thuyết trong môn phái, ở trung tâm đại lục có nhiều khu vực vô cùng nguy hiểm, cho đến nay vẫn chưa được khai phá, nhưng lại là một nơi tốt để rèn luyện. Và Tây Liên Thành chính là con đường tất yếu phải đi qua.
Dị địa mà Chu Cửu Chân nói, ở đây không phải là bí mật gì đặc biệt. Đó là một nơi nằm trong Rừng Chết, nghe nói đó từng là nơi chiến đấu của các tu sĩ thượng cổ. Sau này bị phong ấn nhiều tầng, thiết lập rất nhiều cấm chế. Nghe nói từ bên trong có thể tìm thấy một số linh dược, điển tịch, thậm chí là pháp bảo phẩm chất không tồi.
Tuy nhiên, dị địa này rất khó tiến vào, có không ít thế gia hoặc cường giả ngoại lai, hoặc vài thế gia hợp thành một hoặc vài tiểu đội, cùng nhau hành động.
“Ừm, ngươi có biết địa chỉ đó ở đâu không?” Manh Manh hỏi.
“Trong Càn Khôn Giới của ta có một khối ngọc giản, trên đó có tin tức về địa chỉ.” Chu Cửu Chân đã quyết định khai, thì có hỏi tất đáp.
“Ha ha, vậy thì tốt quá!” Manh Manh mừng rỡ. Nàng vừa rồi nghe nói bên trong có thể tìm thấy Thiên Nhất Thần Đan… Viên Thiên Nhất Thần Đan này là dược vật mấu chốt khi tu sĩ Luyện Hư kỳ thăng cấp Hợp Thể kỳ, tuyệt đối không thể có sai sót.
Cảm nhận được tử thần đang đến gần, Chu Cửu Chân ngoan ngoãn, dưới sự công kích của cái chết, vị dược sĩ nổi tiếng này không còn quan tâm đến thân phận, danh vọng, tôn nghiêm của mình nữa, thành thật khai báo.
Manh Manh rất xa lạ với những nhân vật phong vân ở Tây Liên Thành này, càng không biết ân oán giữa những người này. Chuyện không liên quan đến mình thì không bận tâm, sự tò mò lập tức biến mất, lười biếng không để ý lời Chu Cửu Chân là thật hay giả, nàng chỉ quan tâm đến chuyện của mình.
Chương 711: Điểm ấn tượng
Chuyện chó má giữa các thế gia, môn phái, thậm chí là tán tu thì nhiều vô kể, Manh Manh về cơ bản đã miễn nhiễm với những chuyện này. Nhưng nàng lại rất hứng thú với Thiên Nhất Thần Đan mà Chu Cửu Chân nói. Pháp tắc thời gian của Phù Đồ Không Gian có thể tăng cường tích lũy số lượng, nhưng không đủ để thúc đẩy sự nhảy vọt về chất. Vì vậy, nàng cũng rất khao khát loại linh đan giúp đột phá bình cảnh Hợp Thể kỳ này. Dù sao trong “Kim Đỉnh Đan Thư” và “Cửu Lê Đan Quyết” của nàng tuy có không ít đan phương, nhưng những đan phương đột phá bình cảnh như thế này thì không nhiều, hơn nữa đa số chỉ thích hợp cho tu sĩ trung, thấp giai, đối với tu sĩ cao giai cơ bản là vô dụng.
Mấy ngày nay dạo chơi ở Tây Liên Thành, bề ngoài là du ngoạn, nhưng thực chất cũng đã nắm được không ít tin tức. Kết hợp với những gì Chu Cửu Chân và Ngư Cảnh Cố nói, nàng cũng đã đoán được tám chín phần.
Trong các thế lực ở Tây Liên Thành, các thế gia lớn, môn phái là một thế lực, các tán tu là một thế lực; trong đó phe tán tu cố nhiên là kẻ yếu, mà những thế gia danh môn kia cũng không phải là một khối sắt thép. Vì vậy, một số tán tu đã cố gắng châm ngòi nội chiến giữa các môn phái lớn, phân tán lực lượng của họ, tán tu tự nhiên sẽ có lợi để chiếm.
Thật lòng mà nói, cách làm này của bọn họ Manh Manh vẫn khá là tán thưởng, nhưng có hai nguyên tắc không thể phá vỡ. Thứ nhất là không thể gây nguy hiểm cho sự an toàn của bản thân, thứ hai là nàng sẽ không bất chấp thân phận mà làm những chuyện như vậy. Dù sao nàng cũng là đệ tử của danh môn đại phái, làm những hành vi giống như tiểu nhân, có chút ý vị tự cam đọa lạc.
“Ngươi nghe rõ đây!”
Nàng ngưng tụ Thái Huyền Chân Nguyên thành một cái dùi trống nhỏ bằng nắm tay trẻ con, nhẹ nhàng gõ vào đầu hắn, ngữ khí sắc bén: “Các ngươi ngầm muốn giở trò âm mưu quỷ kế gì ta không quản, nhưng nếu còn đến chọc giận ta, ta nhất định sẽ phế đi đôi tay làm điều xằng bậy của ngươi, cắt lưỡi ngươi. Nhớ kỹ, ta đã cảnh cáo rồi.”
“Tại… tại hạ nhớ… nhớ rồi.” Chu Cửu Chân đau đớn đáp. Cái dùi trống kia mỗi lần gõ xuống, thức hải lại chấn động một lần, còn hơn cả Thập Đại Khốc Hình của Linh Giới.
Manh Manh giải trừ cấm chế của đối phương, đứng thẳng dậy: “Ngươi tốt nhất là nhớ kỹ, kẻo ta phải tốn công nhắc nhở ngươi. Lần sau muốn chọc giận ta nữa, trước tiên hãy kiểm tra xem gia sản có phong phú đến thế không.”
Nàng vẫy tay: “Bây giờ mau biến khỏi tầm mắt của ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Chu Cửu Chân chật vật đứng dậy hoạt động tay chân, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, tay bấm pháp quyết, thi triển một loại thần thông khá phổ biến là “Ngự Phong Quyết”, thân hình chợt bay ra xa trăm trượng, quay người lại với vẻ mặt oán độc, lớn tiếng quát: “Ta thề không tha cho ngươi, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ. Ta sẽ phát động bằng hữu điều tra rõ gốc gác của ngươi, ta và ngươi không đội trời chung, ta sẽ không từ thủ đoạn, dùng hết ngàn phương vạn kế để giết chết ngươi, ta…”
“Ta thấy ngươi đúng là thiếu đòn!” Manh Manh hừ lạnh một tiếng, Thiên Diễn Kiếm chợt bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Thực ra Manh Manh tự nhận mình vẫn khá tử tế, mặc dù nàng đã tịch thu Càn Khôn Giới và phi kiếm của Chu Cửu Chân, nhưng những pháp bảo hắn cất trong nội thế giới thì không hề động đến một món nào. Nếu có lòng, muốn lấy ra mấy món bảo vật đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Chu Cửu Chân có tự biết mình, vừa thấy Manh Manh có ý định phát động phi kiếm, lập tức ngự phong cuồng bão, tốc độ cực nhanh.
Manh Manh nào có tâm tư thật sự chấp nhặt với hắn, thấy hắn chạy trơn tru, liền thu kiếm lại ngắm nhìn đàn cá trong hồ, hơn nữa còn nắm một nắm linh cốc rải xuống hồ. Những con cá kia vừa rồi bị một trận giao đấu dọa sợ mà tản mát bơi đi, lúc này động tĩnh đã yên, lại thấy có linh cốc để ăn, liền nhao nhao bơi đến, trong hồ nước trong vắt lập tức gợn lên một mảng ngũ sắc quang hoa, vô cùng đẹp mắt.
Nói về Chu Cửu Chân, hắn quay đầu ngự phong quyết cuồng bão một trận, cho đến khi phát hiện phía sau không có ai đuổi theo, lúc này mới thu thần thông hạ xuống mặt đất, điều hòa hơi thở, lau mồ hôi trên trán. Đây không phải là mệt, hoàn toàn là do sợ hãi. Nhìn bộ dạng chật vật của mình, Chu Cửu Chân đau lòng không thôi. Bị đánh một trận thì thôi đi, nhưng phi kiếm và Càn Khôn Giới của hắn đều bị Manh Manh thu giữ, ngoài mấy món pháp bảo trên người, thật sự là một giấc mơ quay về trước khi tu chân. Mấy ngàn năm tích lũy này lại làm áo cưới cho người khác.
Nghĩ đến đây, Chu Cửu Chân ngửa mặt lên trời gào lớn: “Thù này không báo, thề không làm người! Ta nhất định phải…”
“Chu Cửu Chân, các ngươi loài người phát thề cứ như uống nước ăn cơm vậy, thấy rất vui sao?” Một bóng người âm trầm từ sau một gốc cây bước ra, chính là Ngô Cửu Công. Hắn tò mò nhìn Chu Cửu Chân: “Nhìn bộ dạng ngươi đúng là có vẻ vận hạn không may, thế nào rồi? Đã tìm thấy Ngư Cảnh Cố kia chưa? Nói chuyện thế nào? Chẳng lẽ hắn đã làm gì ngươi sao?”
“Đừng nhắc nữa, Ngô Cửu Công.” Hắn chật vật cười khổ: “Ngư Cảnh Cố kia lão gian cự hoạt, căn bản không mắc bẫy. Ngược lại Chu mỗ lần này thật sự là vận hạn không may.”
“Nói nghe xem.”
“Nhớ chuyện hôm đó chặn giết Lãnh phu nhân không?” Chu Cửu Chân hỏi ngược lại.
“Họ Chu kia, ngươi đúng là nhắc đến chuyện không nên nhắc, đang châm chọc ta sao?” Ngô Cửu Công vậy mà mặt già hơi đỏ, trong mắt còn lóe lên một tia giận dữ.
Chu Cửu Chân trên mặt hiện lên nụ cười khổ: “Chu mỗ nói là một chuyện khác, ngươi nhớ hôm đó trong đình trà còn có một nữ tu sĩ cấp thấp không?”
“Ư…
Đề xuất Cổ Đại: Thù đã báo xong? Nhiếp Chính Vương khiêng ta về phủ sinh hài nhi!
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Nguyên Anh]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Nguyên Anh]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Nguyên Anh]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Nguyên Anh]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.