Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong Lư phủ đều kinh hãi tột độ nhìn Manh Manh.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Lư phủ ngừng bặt giao tranh, tất cả đều kinh hoàng nhìn chằm chằm Manh Manh, đặc biệt là Tôn Trưởng Lão. Bách Lý Liên Trọng gần như bị giết ngay trước mắt ông ta, mà ông ta đến cả cứu viện cũng không kịp.
Đáng sợ biết bao!
Ánh mắt mọi người lướt qua giữa Manh Manh và thanh tuyệt phẩm phi kiếm kia, trong lòng đều dâng lên một luồng hàn khí thấu xương!
Chẳng cần bàn đến tu vi của Manh Manh cao đến mức nào, một đòn mà ngay cả gia chủ cũng không đỡ nổi, bọn họ còn có thể chống đỡ được bao nhiêu? Tất cả mọi người đều vô thức chuyển ánh mắt về phía Tôn Trưởng Lão.
Hiện tại, Tôn Trưởng Lão là người có tu vi cao nhất bên phía Bách Lý thế gia. Thân hình ông ta chợt lóe, bay đến đối diện Manh Manh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Càng nhìn, ông ta càng kinh hãi, bởi lẽ ông ta không thể nhìn thấu được sâu cạn của nữ tu trước mắt, dường như là Độ Kiếp kỳ, lại dường như cao hơn một bậc.
“Đạo hữu không phải người Lư gia, vì sao lại nhúng tay vào chuyện này?”
Thiên Đạo Minh ra mặt, dĩ nhiên không thể không có chuẩn bị. Sau khi nhận được lời cầu viện của Bách Lý thế gia, bọn họ đã điều tra kỹ lưỡng tình hình Lư gia, moi móc đến tận gốc rễ tổ tông mười tám đời của Lư Chí Huy. Lư gia không có tu sĩ nào thực lực cường đại, chẳng qua chỉ là một tiểu gia tộc ở Phục La Thành. Sự xuất hiện của Khương Du là một điều bất ngờ, hơn nữa Khương Du vẫn luôn là đối tượng Thiên Đạo Minh muốn lôi kéo. Lần này phái vị trưởng lão Độ Kiếp kỳ như ông ta đến, chính là để áp chế Khương Du. Còn đối với Lư gia… Thiên Đạo Minh hoàn toàn không để vào mắt. Vậy thì, vị tu sĩ vừa gặp mặt đã giết chết Bách Lý Liên Trọng này tuyệt đối không thể là đệ tử Lư gia. Nếu Lư gia có một nhân vật đáng sợ như vậy, chính mình không biết còn có thể nói thông, nhưng Bách Lý Liên Trọng làm sao có thể không nhận được chút tin tức nào?
“Ta chỉ là người qua đường. Lư gia chủ và Lư đại công tử đều là bệnh nhân của ta. Với tư cách là một y giả, việc trị liệu của ta vừa mới có chút hiệu quả, nhưng nếu bọn họ bị người của các ngươi giết chết, người biết thì nói họ chết vì thù sát, người không biết lại tưởng năng lực trị thương của ta kém cỏi. Tên kia muốn tấn công ta, dĩ nhiên ta phải phản kích. Hơn nữa, hiện tại, tất cả mọi người trong Lư phủ đều nằm dưới sự bảo hộ của ta. Các ngươi lập tức rời khỏi Lư phủ, nếu không, ta sẽ giết sạch các ngươi!”
Nghe được lời này, những người có mặt đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh. Đây là ai mà lại dám nói ra lời lẽ ngông cuồng đến vậy? Ngay cả nhiều đệ tử Lư phủ cũng ngẩn người ra nhìn, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn Manh Manh giữa không trung, lắng nghe lời nàng nói, trong lòng vô cùng kinh hỉ.
Còn Tôn Trưởng Lão đang nói chuyện với Manh Manh, cùng với những người khác của Bách Lý thế gia, đều cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả trước sự xuất hiện của Manh Manh. Ánh mắt Tôn Trưởng Lão lướt qua người Manh Manh… Sau khi nhìn thấy dấu hiệu Huyền Thiên Tông trên ống tay áo nàng, thân thể ông ta khẽ khựng lại, sắc mặt biến đổi, trong lòng ngàn vạn ý niệm nhanh chóng xoay chuyển. Manh Manh chú ý thấy, khi nói chuyện, vị trưởng lão đến từ Thiên Đạo Minh này đã lướt mắt qua thi thể Bách Lý Liên Trọng trên mặt đất, dường như đang cân nhắc hoặc đưa ra quyết định nào đó.
“Đạo hữu hóa ra là tu sĩ Huyền Thiên Tông. Nếu đã như vậy, ta cũng không thể tùy tiện giết chết ngươi. Ngươi bây giờ lập tức rời đi, đợi đến ngày khác ta tự nhiên sẽ đến Huyền Thiên Tông, đòi lại công đạo từ Huyền Thiên Tông. Còn về Bách Lý gia chủ mà ngươi vừa giết, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua!” Tôn Trưởng Lão trầm ngâm một lúc lâu mới trầm giọng nói, khí thế của ông ta rõ ràng có chút không đủ. Mặc dù Manh Manh chưa từng thừa nhận, nhưng dấu hiệu trên ống tay áo nàng sẽ không nói dối.
Huyền Thiên Tông không phải là tông môn tầm thường, càng không phải những thế gia có thể sánh bằng. Thiên Đạo Minh tuy có thế lực trải rộng, nhưng so với Huyền Thiên Tông thì khí thế vẫn kém xa. Vị Tôn Trưởng Lão này hiểu rất rõ về Huyền Thiên Tông, biết sức mạnh của nó lớn đến mức nào. Một khi thật sự chọc giận Huyền Thiên Tông, đến lúc đó Thiên Đạo Minh cũng không thể chịu nổi sự trả thù của Huyền Thiên Tông. Còn về Bách Lý gia tộc… họ giống như một con kiến đứng cạnh một con voi vậy, người ta bây giờ căn bản không để tâm, một đòn giết chết cứ như làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Hiện tại, Tôn Trưởng Lão thật sự đau đầu rồi. Dù có gan lớn đến mấy, ông ta cũng không dám tùy tiện giết chết môn nhân Huyền Thiên Tông, huống hồ với thực lực của Manh Manh, ông ta căn bản không có chút phần thắng nào. Nghe đối phương nói lời cứng rắn, Manh Manh lạnh lùng cười một tiếng, từng chữ từng câu nói: “Xem ra ngươi vẫn chưa nghe rõ lời ta nói. Hiện tại, người của Lư phủ nằm dưới sự bảo hộ của ta, bất kỳ cuộc tấn công nào nhằm vào bọn họ đều sẽ phải chịu đòn giáng không chút lưu tình của ta!”
Thông thường, mọi người đều là người có thân phận, khi nói chuyện ít nhất cũng phải giữ thể diện cho nhau. Tôn Trưởng Lão tự thấy mình đã hạ thấp tư thái rất nhiều, nhưng lúc này bị Manh Manh hết lần này đến lần khác dùng lời lẽ vả mặt, dù có tu dưỡng tốt đến mấy lúc này cũng phải nổi giận. Một luồng uy áp cường đại ập thẳng về phía Manh Manh… Ông ta dĩ nhiên không ngây thơ đến mức nghĩ rằng luồng uy áp này có thể chế phục đối phương, chẳng qua chỉ muốn thăm dò xem Manh Manh có át chủ bài gì.
Tuy nhiên, mức độ uy áp này đối với Manh Manh mà nói, cứ như một làn gió nhẹ lướt qua mặt, căn bản không có chút cảm giác nào. Manh Manh tuy chỉ vừa mới tấn cấp Luyện Hư kỳ, nhưng thực lực lại không phải là thứ Tôn Trưởng Lão này có thể sánh bằng. Vị Tôn Trưởng Lão này, nói ra cũng là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhưng so với Manh Manh mà nói, ông ta căn bản không có chút ưu thế nào, thần thức của Manh Manh càng cường đại đến mức ông ta không thể sánh kịp.
“Cái gì? Nàng ta vậy mà không có chút phản ứng nào?” Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Tôn Trưởng Lão rốt cuộc cũng là một tu sĩ cao giai, khả năng khống chế cảm xúc của mình, tự nhiên không phải người thường có thể sánh bằng. Lúc này, ông ta chỉ muốn dùng uy áp bức ép nàng lộ ra tu vi thật sự, nhưng Manh Manh lại không có chút phản ứng nào, Tôn Trưởng Lão trong lòng đã có dự cảm không lành, không khỏi sinh ra vài phần ý lui.
Ngay lúc này, Bách Lý Tỉ vẫn luôn trốn phía sau ông ta đột nhiên quát lớn một tiếng: “Hừ! Ta chính là muốn giết người Lư phủ, xem ngươi làm sao ngăn cản!”
Ba đạo nhân ảnh chợt lóe bay ra, phi kiếm, pháp bảo gào thét mà đến, bao trùm lấy đám người Lư phủ… Cuộc tấn công lần này của bọn họ khá bất ngờ, mà do sự xuất hiện của Manh Manh, người Lư phủ lại khó tránh khỏi có chút sơ suất. Lúc này đột nhiên bị tập kích, mặc dù kịp thời triệu ra phi kiếm chống đỡ, nhưng khí thế lại kém xa. Còn Tôn Trưởng Lão thấy người Bách Lý thế gia ra tay, trong lòng cũng đại kinh, muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi.
Ngay lúc này, Manh Manh sắc mặt trầm xuống, quát khẽ một tiếng: “Lớn mật!”
Hai tay nàng bấm quyết đánh lên không trung… “Ầm” một tiếng vang dội, một mảnh quang mang màu vàng nhạt chợt bao phủ lấy người Lư phủ. Ba người kia của Bách Lý gia, pháp bảo, phi kiếm của bọn họ căn bản không thể xuyên thủng lớp hộ tráo tưởng chừng mỏng manh nhưng lại kiên cố vô cùng này.
Tuy nhiên, đây chỉ là khởi đầu. Manh Manh khẽ quát một tiếng, một đạo ngân hồng bắn ra như điện, trong khoảnh khắc đã tấn công ba tu sĩ Bách Lý gia tộc.
Phân Quang!
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện từng đạo từng đạo kiếm ảnh, những kiếm ảnh này gào thét bắn về phía ba vị tu sĩ Bách Lý gia tộc. Mỗi đạo kiếm ảnh đều ẩn chứa lực lượng cường đại, hơn nữa, nơi kiếm thế chạm đến, vậy mà lại bao gồm cả Tôn Trưởng Lão kia. Ông ta tự nhiên vừa kinh vừa nộ.
“Phá!”
Ông ta triệu ra phi kiếm và hộ thân pháp bảo, kiếm quang như cầu vồng chém về phía những kiếm ảnh kia… Ai ngờ những kiếm ảnh kia vừa chạm vào phi kiếm của ông ta liền biến mất không dấu vết, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng, người của Bách Lý thế gia lại không được nhẹ nhàng như vậy. Một kiếm của Manh Manh chém giết Bách Lý Liên Trọng đã khiến tất cả mọi người đều vô cùng chấn động, cho nên khi Manh Manh tấn công đến, những người này vậy mà cũng như các tu sĩ Lư gia vừa nãy, không kịp đề phòng, chống đỡ luống cuống tay chân. Kiếm khí của hai bên không ngừng cắt xé bức tường không gian, mắt thường cũng có thể nhìn rõ, từng vết nứt hình mạng lưới màu đen không ngừng xuất hiện trong không gian, thật sự kinh tâm động phách.
Tôn Trưởng Lão sắc mặt tái xanh, nhưng lại dám giận mà không dám nói. Nếu vào lúc này mà còn không hiểu rõ thực lực đối phương vượt xa mình, thì cũng quá mức trì độn rồi. Ông ta đảo mắt nhìn quanh… Điêu Bằng, La Thế Phúc cùng vài người Thiên Đạo Minh khác không hề bị kiếm ảnh truy sát, tất cả những người bị tấn công đều là tu sĩ Bách Lý thế gia.
Không biết vì sao, trong lòng ông ta đột nhiên dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm… Ít nhất đối phương không muốn trở mặt với Thiên Đạo Minh. Điều này khiến ông ta vững tâm hơn rất nhiều.
Người Lư gia đã hạ xuống mặt đất, không phải vì sợ bị thương oan, mà là đã không còn cần phải ra tay nữa… Kiếm ảnh lại phân hóa, mấy chục tu sĩ Bách Lý thế gia từng người tranh nhau bỏ chạy tán loạn. Tuy nhiên, tốc độ và pháp bảo của bọn họ đều không thể chống lại sự cắt xé của tuyệt phẩm đạo khí, tốc độ càng không đáng kể. Điều phiền phức nhất là… bọn họ tự mình chuốc lấy họa, món pháp bảo phong tỏa không gian kia đang nằm trong tay Thiên Đạo Minh, bọn họ căn bản không thể thoát khỏi mảnh không gian này.
“Tôn lão tiền bối, xin hãy thu hồi màn chắn không gian!” Bách Lý Tỉ kêu lớn, hắn đã không còn trông mong đối phương ra tay giúp đỡ, nhưng ít nhất cũng phải thu hồi pháp bảo, giải trừ phong tỏa không gian chứ?
Tôn Trưởng Lão vừa định thu hồi pháp bảo, Điêu Bằng lại khẽ nói phía sau: “Tôn Trưởng Lão, bây giờ e rằng không phải lúc.”
Bây giờ không phải lúc? Chẳng mấy chốc e rằng sẽ chết hết rồi!
Tôn Trưởng Lão vừa định quát mắng, đột nhiên cảm thấy một luồng hàn khí từ đáy lòng dâng lên. Ông ta vô thức nhìn về phía Manh Manh, chỉ thấy đối phương đang cười như không cười nhìn mình… Lần này ông ta đã hiểu ra, đối phương không phải kiêng kỵ Thiên Đạo Minh, mà là không muốn chuyện này lan rộng ra ngoài Bách Lý thế gia.
Pháp quyết vừa định đánh ra chợt thu hồi, Tôn Trưởng Lão lại làm ra vẻ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, dường như không hề nghe thấy lời cầu khẩn của Bách Lý Tỉ.
“Tên họ Tôn kia, lũ khốn các ngươi, nhận tài vật của Bách Lý gia chúng ta mà không làm việc, cẩn thận trời phạt!” Bách Lý Tỉ tức giận chửi rủa.
Tôn Trưởng Lão sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng lại không tiện tự hạ thân phận mà đối chửi. Điêu Bằng vội vàng đưa mắt ra hiệu cho La Thế Phúc, người sau hiểu ý mở miệng: “Bách Lý đạo hữu lời này sai rồi! Lư phủ rõ ràng có cao giai tu sĩ tọa trấn, ngươi cung cấp tin tức giả dối, đẩy Thiên Đạo Minh chúng ta vào chỗ bất nghĩa. Món nợ này chúng ta không tính với ngươi đã là nể mặt lão cha đã khuất của ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?!”
Có vô sỉ hơn không?
Những tu sĩ Bách Lý thế gia kia từng người tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bọn họ đã không còn tâm trí để bận tâm chuyện khác nữa… Từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, hộ thân bảo quang của những tu sĩ kia dưới sự tấn công của Thiên Diễn Kiếm đều lần lượt bị hủy diệt.
Phân Quang, là kiếm thức quần công trong “Canh Kim Tứ Tuyệt”. Mặc dù những tu sĩ này đều là tinh anh của Bách Lý gia, nhưng kiếm thức Kim hệ Tứ Tuyệt là có lực tấn công mạnh nhất, cộng thêm uy lực của tuyệt phẩm đạo khí, hộ thân pháp bảo của những tu sĩ kia như bị phá hủy tan tành, thân thể cũng bị xé nát trong kiếm ảnh. Mấy đạo nguyên thần và mấy chục nguyên anh dưới sự bảo hộ của pháp bảo đều tán loạn bỏ chạy, như ruồi không đầu.
Xuy xuy…
Manh Manh triệu hồi phi kiếm, hai tay liên tục bắn ra từng đạo Thái Huyền chân nguyên. Những chân nguyên này đan xen vào nhau, tạo thành một tấm lưới khí bao trùm lấy những nguyên thần, nguyên anh kia.
Mất đi thân xác nương tựa, nguyên thần và nguyên anh tuy cũng có thể thi triển một số pháp thuật và pháp bảo, nhưng uy lực lại giảm đi đáng kể. Những chân nguyên màu xanh biếc này không phải Manh Manh tùy ý phát ra, mà là một loại thần thông pháp thuật tên là “Thanh Mộc Hóa Chướng”, là một loại thần thông chuyên dùng để đối phó với thần thức, linh hồn của tu sĩ. Những nguyên thần và nguyên anh kia vừa tiếp xúc với những luồng thanh quang này liền lần lượt rơi vào hôn mê, như ăn phải thuốc mê, ngây ngốc mất đi ý thức chủ đạo. Manh Manh không chút khách khí mà từng cái một giam vào Luyện Hồn Bình.
Hành động này khiến mấy người của Thiên Đạo Minh đều có chút run sợ. Trong cuộc chiến giữa các tu sĩ, việc khiến đối phương hồn phi phách tán là chuyện rất bình thường, nhưng việc giam giữ nguyên thần hoặc nguyên anh lại thường là một sự gặp gỡ vô cùng thê thảm. Bọn họ vạn lần không ngờ Manh Manh dung mạo xinh đẹp như hoa, nhưng thủ đoạn lại tàn độc đến vậy. Những nguyên thần, nguyên anh kia trong tay nàng còn không biết phải chịu đựng sự tra tấn như thế nào.
Thật ra Manh Manh cũng bất đắc dĩ, mấy món tiên khí lớn muốn khôi phục cần rất nhiều tài liệu không nói, những khí linh kia nếu chỉ dựa vào linh khí tu luyện mà khôi phục, không biết phải mất bao lâu mới được. Chỉ có nuốt chửng một lượng lớn nguyên thần và nguyên anh của tu sĩ hoặc yêu thú mới có hiệu quả. Dù sao thì cái danh ác nhân này không làm cũng phải làm rồi. Ngược lại, sự uy hiếp mà nàng tạo ra cho mấy vị tu sĩ Thiên Đạo Minh lại là điều nàng không ngờ tới.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt tu sĩ Bách Lý thế gia đã bị chém giết sạch sẽ. Phương Ngọc Linh và Lư Vũ tỷ đệ đã ở dưới thu dọn chiến lợi phẩm. Manh Manh chợt lóe thân bay đến trước mặt Tôn Trưởng Lão và những người khác. La Thế Phúc có chút chột dạ đứng sau lưng Điêu Bằng, sợ Manh Manh còn tính toán chuyện hắn vô lễ ở quán ăn.
Manh Manh đâu có rảnh mà tính toán chuyện này với hắn. Cái gọi là ‘vạn ác dâm vi thủ, luận tích bất luận tâm, luận tâm chung cổ vô hoàn nhân’, chỉ cần đối phương không có hành động cụ thể, nàng thường sẽ không để tâm.
“Tôn Trưởng Lão, ngươi và ta đều là người trợ giúp, lực bất tòng tâm cũng chẳng là gì. Chuyện chính là giữa hai nhà Lư và Bách Lý, ngươi nói có đúng không?” Manh Manh cười tủm tỉm nói.
Đúng không? Tôn Trưởng Lão hận không thể tế ra một đôi mắt trắng dã mà ném nàng từ trên không xuống đất. Bây giờ còn là lúc tranh cãi đúng hay không sao?
“Đạo hữu nói cực kỳ đúng!”
Tôn Trưởng Lão tiện tay thu hồi Hư Không Chướng, hơi trầm ngâm nói: “Đạo hữu, đã chuyện này là tranh chấp giữa hai nhà bọn họ, hơn nữa tinh anh của Bách Lý thế gia đã mất sạch, ngươi xem chuyện này… nên xử lý hậu sự thế nào?” Ông ta vốn muốn nói đến đây là dừng, nhưng lời đến miệng lại biến thành giọng điệu thăm dò… Ông ta sẽ không vì cái gọi là ‘nghĩa khí’ mà liều chết vì Bách Lý thế gia như Khương Du đối với Lư gia, nhưng nếu cứ thế bỏ mặc cũng dễ sinh ra tâm ma, cho nên những gì cần tranh thủ cho Bách Lý thế gia ông ta vẫn phải tranh thủ một chút.
Manh Manh khẽ cười: “Vừa nãy ta không phải đã nói rồi sao, ta chỉ muốn đảm bảo mấy bệnh nhân của ta bình an vô sự, tránh để người ta nói ta trình độ không đủ. Chuyện của Bách Lý thế gia và Lư gia vẫn nên lấy hòa làm quý, mọi người cùng sống trong một thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không cần thiết phải binh đao tương kiến, phải không?”
“Phải, phải lắm!” Tôn Trưởng Lão lần đầu tiên phát hiện hàm răng của mình thật tốt, vậy mà đến giờ vẫn chưa cắn nát… Người này có thể vô sỉ hơn nữa không? Bách Lý thế gia này còn có cơ hội binh đao tương kiến sao?
“Ha ha, tốt quá rồi, nếu đã như vậy,” Manh Manh quay sang Lư Chí Huy: “Lư đạo hữu, tin rằng sau trận phong ba hôm nay, Bách Lý thế gia cũng nên bình tâm lại rồi, các ngươi vẫn nên nghiêm túc thương lượng một chút thì hơn, nếu không cuối cùng người được lợi vẫn là người ngoài.”
“Vâng, Lư mỗ nhất định khắc ghi lời dặn của tiền bối.” Lư Chí Huy bây giờ vẫn còn có chút mơ màng.
“Vậy được rồi. Ngọc Linh, chúng ta nên về khách sạn thôi, cứ làm phiền người ta mãi cũng không hay.” Manh Manh gọi Phương Ngọc Linh, hai người cứ thế quay về khách sạn, phòng của bọn họ còn chưa trả, cứ thế vào ở là được.
“Hừ!”
Tôn Trưởng Lão cũng không còn mặt mũi nào để quay về Bách Lý thế gia, dẫn theo Điêu Bằng và những người khác trực tiếp rời khỏi Phục La Thành.
Phong ba kéo dài hai tháng của Lư gia và Bách Lý thế gia cuối cùng cũng kết thúc. Các tu sĩ Phục La Thành vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa tò mò Lư gia đã làm thế nào để lật ngược thế cờ. Mặc dù hai bên không hề công khai, nhưng gia chủ và một loạt trưởng lão của Bách Lý thế gia đều biến mất một cách kỳ lạ, gia chủ cũng đã thay đổi, có thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra. Một số thế gia bất an đã bắt đầu tính toán việc phân chia lại thế lực, nhưng đều nhận được cảnh cáo từ Thiên Đạo Minh, không được hành động thiếu suy nghĩ.
“Hà đạo hữu, trận chiến ở Lư phủ, đạo hữu đã nương tay với người của Thiên Đạo Minh ta, Phong mỗ vô cùng cảm kích. Chút lễ mọn này không đáng kể.” Một tu sĩ trung niên thân hình hùng tráng đang chắp tay hành lễ với Manh Manh trong đại sảnh. Vị này được cho là một vị tuần tra nào đó của Thiên Đạo Minh, tên là Chu Nhất Minh, đặc biệt đến bái kiến Manh Manh.
“Chu đạo hữu quá khách khí rồi.” Manh Manh nở nụ cười rạng rỡ. Nàng hiểu rõ trong lòng, đối phương không phải chỉ vì mình không chém giết mấy tu sĩ Thiên Đạo Minh mà đến tặng lễ. Nếu mình không có tấm biển hiệu Huyền Thiên Tông phía sau, lần này đối phương đến rất có thể là mấy tu sĩ Luyện Hư kỳ thậm chí là Hợp Thể kỳ.
Trong giới tu chân tuyệt đối không có cái gọi là ‘cười một tiếng hóa giải ân oán’ vớ vẩn nào, chỉ có trước mặt lợi ích mới có sự lựa chọn. Tuy nhiên, cách làm của Thiên Đạo Minh này vẫn khá hợp lý, nếu không có sự bảo vệ của bọn họ, e rằng Bách Lý thế gia cứ thế biến mất khỏi Phục La Thành cũng không chừng.
Mặc dù đối phương không thể hiện sự thù địch rõ ràng, nhưng khi Chu Nhất Minh mời Manh Manh đến Thiên Đạo Minh làm khách, nàng đã kiên quyết từ chối… Đùa gì chứ, kế hoạch không bằng biến hóa nhanh. Đối phương bây giờ là không muốn đắc tội Huyền Thiên Tông, nhưng vạn nhất đợi nàng đến rồi lại thay đổi chủ ý, lúc đó hối hận cũng đã muộn. Dĩ nhiên, chỉ cần không phải là cuộc tấn công quá đột ngột và cường đại, việc tiêu diệt nàng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng quân tử không đứng dưới tường đổ, nàng tuyệt đối sẽ không tự làm khó mình.
Tiễn Chu Nhất Minh đi, Lư Chí Huy dẫn theo mấy đứa con đến tận cửa. Hắn có ý muốn giới thiệu Lư Thanh, Lư Vũ gia nhập môn hạ của Manh Manh, nhưng lại bị Manh Manh kiên quyết từ chối. Đùa gì chứ, ngay cả Phương Ngọc Linh tuy nàng cũng tùy tay chỉ điểm một phen, nhưng cũng không phải là thu đồ đệ, chủ yếu là để tiện cho sinh hoạt hàng ngày, dù sao cũng tốt hơn là có một đám khôi lỗi lượn lờ trước mặt, nhưng việc thu đồ đệ thì nàng chưa từng nghĩ tới.
Có thể thấy hai đứa trẻ kia đều rất thất vọng, đặc biệt là Lư Vũ, ánh mắt nhìn Phương Ngọc Linh tràn đầy sự ngưỡng mộ, điều này khiến Manh Manh có chút cạn lời… Chẳng lẽ việc hầu hạ người khác lại hấp dẫn đến vậy sao?
Đợi bọn họ đều đi rồi, Phương Ngọc Linh mới nói toạc ra thiên cơ: “Nếu bọn họ có thể nương tựa dưới môn hạ Huyền Thiên Tông, thì Lư gia cơ bản có thể nói là vững như thái sơn rồi.”
“Thì ra là vậy.” Manh Manh gật đầu. Nàng không cho rằng Lư Vũ và bọn họ có suy nghĩ này là sai, việc nghĩ cho gia tộc trong thế giới này rất bình thường, chỉ có những kẻ cô độc như nàng mới vô ưu vô lo.
“Phiêu diêu ta là cô phi nhạn, chẳng cùng hồng trần kết oán.”
Manh Manh đột nhiên nhớ đến một bài từ kiếp trước đã từng đọc, không khỏi khẽ ngâm nga.
“Tiên tử, người nói gì vậy?” Phương Ngọc Linh hỏi.
“Không có gì.”
Manh Manh khẽ cười: “Chúng ta ở đây đã trì hoãn quá lâu rồi.”
Lạc Vân Sơn Mạch, nằm ở vùng hoang vu phía tây bắc Khổ Nguyệt Quốc. Mặc dù nơi đây xa lánh hồng trần, khắp nơi đều là rừng rậm, nhưng linh khí lại dồi dào hơn các khu vực khác, khắp nơi đều có thể gặp được linh dược quý hiếm và dị thú trân quý. Cộng thêm việc xa rời sự ồn ào của thành trấn, cho nên nơi đây vẫn luôn là nơi yêu thích của các tu sĩ. Ở vùng chân núi ngoại vi có không ít tiểu môn phái tu chân, mà nổi tiếng nhất lại là Huyền Thiên Tông tọa lạc sâu trong Lạc Vân Sơn Mạch.
Một tháng sau, một con Niếp Vân Đà và một đạo độn quang màu xanh biếc dừng lại dưới một ngọn núi nào đó. Manh Manh và Phương Ngọc Linh lộ thân hình, nhìn quanh.
“Cảnh sắc nơi đây không tệ.”
Manh Manh đánh giá xung quanh, “Tuy nhiên, chúng ta hình như thật sự đã lạc đường rồi.”
“Xem ra là lạc đường rồi.” Phương Ngọc Linh nói thêm một câu, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Manh Manh.
Bọn họ đã vào Lạc Vân Sơn Mạch nửa tháng trước. Nếu đi đúng đường, lúc này hẳn đã đến sơn môn Huyền Thiên Tông rồi. Nhưng Manh Manh phát hiện vùng lân cận phong cảnh hữu tình, liền nổi hứng du ngoạn, kết quả con lạc đà lại tự ý đi, thế là đến đây… Ừm, hậu quả là càng đi càng lệch, không tìm thấy đường chính nữa.
Trong rừng khẽ có một trận gió nhẹ thổi qua. Nếu là bình thường, có lẽ sẽ không ai chú ý. Nhưng, khi luồng gió này lướt qua bên cạnh Manh Manh, cánh mũi nàng nhanh chóng khẽ động mấy cái, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, bởi vì nàng từ trong tiếng gió này ngửi thấy một tia khí tức linh dược cực kỳ nhẹ… Mặc dù chỉ là một tia khí tức cực kỳ nhẹ, nhưng lại ẩn chứa một loại lực lượng cường đại.
Chu Lan Huyết Quả, đây là một loại linh dược cực kỳ hiếm thấy, có thể luyện chế thành Tẩy Huyết Đan, loại bỏ tạp chất trong huyết mạch, khiến nó trở nên tinh khiết hơn, dễ tu luyện hơn. Dĩ nhiên, cũng có thể trực tiếp phục dụng, nhưng như vậy dược hiệu sẽ lãng phí rất nhiều. Loại linh dược này thường gần như không thể thấy được ở Chân giới, ngay cả ở Linh giới cũng cực kỳ hiếm gặp.
Trong cơ thể mỗi người, bao gồm cả nhục thể, xương cốt, huyết mạch, đều ẩn chứa một lượng lớn tạp chất. Những tạp chất này đối với người bình thường hoặc tu sĩ cấp thấp không là gì, nhưng khi tu luyện đến giai đoạn cao cấp, những yếu tố này sẽ trở thành ‘kẻ chủ mưu’ ảnh hưởng hoặc trì trệ việc tấn cấp. Nói cách khác, tu sĩ cấp càng cao, càng coi trọng sự tinh khiết của huyết mạch. Giá trị của loại linh đan này vượt xa giá trị của những linh đan giúp tăng công lực hoặc tăng tuổi thọ. Còn đối với Manh Manh, nàng tu luyện Cửu Linh Bí Thuật thông qua việc nuốt chửng chân huyết thần thú. Nếu có thể nâng cao hơn nữa độ tinh khiết của huyết mạch, không chỉ tốc độ tu luyện của bản thân sẽ nhanh chóng tăng lên, mà Cửu Linh Bí Thuật khi thi triển sẽ càng thêm thần thông. Cho nên nàng vừa phát hiện ra loại linh dược này, khí huyết đã có chút sôi trào.
Tuy nhiên, nàng cũng hiểu rõ, linh dược này hoặc là do tu sĩ nhân loại bồi dưỡng, hoặc là có yêu thú hoặc linh vật khác canh giữ. Muốn hái thành công tuyệt đối không dễ dàng. Nhưng nàng đã hạ quyết tâm, cho dù phải làm cường đạo một lần, nàng cũng phải đoạt được Chu Lan Huyết Quả.
Nghĩ đến đây, nàng chợt thu hồi Niếp Vân Đà, định truy tìm theo, nhưng nhìn sang Phương Ngọc Linh bên cạnh, lại không khỏi có chút do dự… Nơi đây dù sao cũng là sâu trong Lạc Vân Sơn Mạch, đừng thấy ngoại vi rất an toàn, nhưng với tu vi Kim Đan sơ kỳ hiện tại của Phương Ngọc Linh, ở đây vẫn rất nguy hiểm, bởi vì không ai có thể đảm bảo nơi vừa nãy còn yên bình sẽ không đột nhiên xuất hiện một con yêu thú cao cấp. Không nói gì khác, cho dù chỉ là một con yêu thú Nguyên Anh kỳ, cũng đủ để nàng mất mạng rồi.
Dĩ nhiên, có thể để lại Ngũ Linh Hóa Thân, nhưng hiện tại dường như lại không phải lúc, chi bằng dẫn nàng cùng đi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến. Nghĩ đến đây, nàng lấy ra một tấm phù lục đưa cho Phương Ngọc Linh: “Đây là ‘Bất Động Minh Vương Phù’, cách thi triển là…”
Bất Động Minh Vương Phù không phải là phù lục trong “Cửu Lê Phù Thuật”, mà là một loại phù lục phòng ngự thuần túy mà nàng lĩnh ngộ được khi tham ngộ Liên Đài Cửu Phật, uy lực cực lớn, không kém gì Cửu Lê Cổ Phù.
“Cảm ơn tiên tử.”
Phương Ngọc Linh đại hỉ, vội vàng cảm tạ, có chút yêu thích không rời mà vuốt ve phù lục.
“Ngọc Linh, tấm phù lục này không phải là thứ hiện tại con có thể mô phỏng, nếu làm tổn thương căn cơ, thì sau này tiền đồ của con sẽ bị hủy hoại.” Thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, Manh Manh vội vàng đưa ra cảnh báo.
Luyện phù không chỉ cần có thiên phú, mà còn cần có tu vi tương ứng, nếu không một đệ tử Luyện Khí kỳ luyện chế ra một tấm phù lục có thể giết chết Đại La Kim Tiên, đó chẳng phải là nói nhảm sao? Phương Ngọc Linh có thiên phú khá tốt trong việc chế phù, Manh Manh lúc rảnh rỗi cũng không ngừng chỉ điểm một phen, chỉ dẫn một số yếu quyết luyện phù trong Cửu Lê Phù Thuật. Chỉ là đứa trẻ này có chút mê mẩn, đến mức Manh Manh không thể không nhắc nhở nàng chú ý tu luyện và luyện phù phải song song tiến hành, dù sao chỉ biết luyện phù mà không có tu vi tương ứng thì còn lâu mới đủ.
Đợi Phương Ngọc Linh ghi nhớ yếu quyết thi triển phù này, Manh Manh thi triển Ất Mộc Độn Pháp, bên cạnh thân đột nhiên dâng lên một mảnh thanh hà, bao bọc nàng và Phương Ngọc Linh bay độn về phía dị hương truyền đến… Tiên Thiên Ất Mộc Thần Độn quả nhiên không tầm thường, tốc độ bay độn còn hơn cả Thổ Hành Thuật, chỉ là loại độn pháp này động tĩnh khá rõ ràng, không bí mật bằng Thổ Hành Thuật, hơn nữa lại thích hợp với môi trường đặc biệt như rừng rậm.
Lúc này nếu từ trên trời quan sát xuống dưới, tuy có thể cảm nhận được bọn họ đang nhanh chóng bay độn, nhưng thần thức dù có mạnh đến mấy cũng chỉ có thể cảm nhận được tàn quang thanh hà lướt qua, căn bản không thể bắt giữ được hành tung của bọn họ… Độn quang trong rừng núi như một tia chớp màu xanh, xuyên qua từng mảnh rừng núi. Một số yêu thú cấp thấp bản năng cảm nhận được nguy hiểm, đều lũ lượt tránh né.
Manh Manh chú ý thấy, luồng kỳ hương kia hiển nhiên có không ít yêu thú đều ngửi thấy, nhưng chúng đều không có chút ý định muốn chia sẻ, hiển nhiên nơi đó có một con yêu thú cực kỳ cường đại đang trấn áp, khiến những yêu thú khác không dám vọng động.
Trong lòng nàng vô cùng kinh hãi, cũng rất tò mò, rốt cuộc là loại yêu thú nào có thể khiến những yêu thú xung quanh sợ hãi không dám đến gần. Phải biết rằng yêu thú tu luyện gian nan, sự khát cầu thiên tài địa bảo là điều tu sĩ nhân loại không thể tưởng tượng được. Nhiều yêu thú thà chết cũng phải tranh đoạt linh dược giúp tăng tu vi, điều này đã trở thành bản năng của chúng. Mà con yêu thú kia vậy mà có thể khiến chúng từ bỏ sự hấp dẫn bản năng, hiển nhiên thực lực đã cường đại đến một mức độ không thể tin nổi.
“Hy vọng có thể nằm trong phạm vi thực lực của ta cho phép.” Manh Manh thầm cầu nguyện trong lòng… Huyết quả đối với việc tu luyện của nàng thật sự quá quan trọng, nếu không phải vậy, nàng cũng không muốn mạo hiểm. Tuy nhiên, nàng tự tin có Ngũ Linh Hóa Thân, cho dù là tu chân giả Hợp Thể kỳ cũng dám đấu một trận, cho nên cũng đã liều mạng rồi.
Dị hương càng lúc càng nồng, điều này không chỉ vì khoảng cách càng lúc càng gần, mà còn cho thấy quả càng lúc càng gần chín… Cuối cùng, phía trước xuất hiện một sơn cốc khổng lồ. Manh Manh đã cảm nhận được huyết quả nằm ngay trong sơn cốc phía trước. Nàng thu hồi Ất Mộc Độn Pháp, đặt Phương Ngọc Linh trong rừng, lệnh nàng ở đây chờ đợi. Thân hình nàng chợt lóe, một mảnh quang mang màu vàng đất lóe lên, thân hình chợt biến mất khỏi mặt đất, một đoàn hoàng sắc quang hà bao bọc nàng chui xuống lòng đất, lao nhanh về phía sơn cốc. Không lâu sau, đã vượt qua sơn cốc tiến vào bên trong, luồng dị hương ngay cả dưới lòng đất cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.
Cẩn thận một chút, tổng sẽ không sai.
Manh Manh không lập tức từ dưới đất chui lên, mà là nhìn lên phía trên… Đây là một đặc điểm của Thổ Hành Thuật, nếu không làm sao nói là thần thông thích hợp nhất cho thích khách?
Độn thuật thổ hành thông thường khi thi triển đều có dao động linh lực, hơn nữa từ dưới đất dò xét xung quanh, chỉ có thể dùng thần thức để dò xét. Nhưng khi thi triển Thổ Hành Thuật, sẽ không phát ra bất kỳ dao động linh lực nào, hơn nữa tự động gia trì linh đồng, có thể xuyên qua tầng đất nhìn rõ tình hình bên ngoài. Tuy nhiên khi nhìn vật dưới thành, tầm nhìn sẽ bị ảnh hưởng một chút.
Nàng vốn định trực tiếp nhìn về phía nguồn gốc của luồng dị hương kia, nhưng ngay khi đang tìm kiếm, một âm thanh ầm ầm đột nhiên vang lên: “Viên Linh, ngươi đừng quá tham lam, thiên tài địa bảo không phải một mình ngươi sở hữu. Nếu ngươi cố chấp làm theo ý mình, nhất định sẽ hối hận không kịp!” Một giọng nói trầm hùng từ nơi xa hơn truyền đến, âm thanh đó giống như tiếng sấm, trầm thấp mà mạnh mẽ.
Manh Manh giật mình: “Có người!”
“Chẳng lẽ có tu sĩ đã giết chết yêu thú canh giữ linh dược rồi sao? Điều này thì có chút không hay rồi, chỉ là nguyên khí của người này ngưng trọng đến vậy, xem ra tu vi không yếu, hơn nữa ít nhất còn có hai người.”
Manh Manh có chút đau đầu. Giành từ tay yêu thú và giành từ tay người là hai khái niệm khác nhau, thật ra nàng không có chút bài xích nào với điều này. Tuy nhiên, nếu có nhiều người, mà tu vi cao, thì lại là chuyện khác.
Trong lúc suy tư, nàng đã nhìn thấy mục tiêu… Manh Manh suýt chút nữa bật ra khỏi lòng đất –
Đó là một con quái thú hình bò có chiều cao tới bốn mét, chiều dài gần mười mét. Thật lòng mà nói, Manh Manh lần đầu tiên nhìn thấy loại bò này… Đầu bò thì đúng rồi, nhưng trên cái đầu to lớn lại không có sừng, mà lại có một cái bướu lớn, giống như một cái mũ sắt úp lên, thoạt nhìn như trên đầu lại mọc thêm một cái đầu nữa. Chỉ là mặt bò quá dài, nếu không thì có thể so với Thọ Tinh lão. Thân hình màu xanh biếc, mang theo từng vệt vân mây màu xám xanh, cái đuôi buồn cười nhất, không phải rủ xuống, mà cuộn thành một vòng tròn, giống như ống nước trên trụ cứu hỏa, cuộn thành một cục treo ở gốc đuôi, vô cùng buồn cười.
Nhưng, Manh Manh lại không thể cười nổi, bởi vì con yêu thú này đang lơ lửng trên không, trong miệng bò phun ra tiếng người.
Yêu thú Hợp Thể kỳ!
Kết hợp những gì nhìn thấy và khí tức phát ra từ nó, Manh Manh lập tức hiểu ra. Yêu thú và yêu thú không giống nhau. Giống như thần thú, khi còn rất nhỏ đã có thể giao tiếp ý thức với con người, hơn nữa không nhất thiết phải đến Hóa Hình kỳ mới biết nói. Đại thiên thế giới, chỉ có điều ngươi không nghĩ tới, nhưng phàm là những gì có thể nghĩ tới, rất nhiều đều sẽ trở thành sự thật. Nhưng có một điều, tu vi sẽ không lừa dối người, đa số yêu thú khi chiến đấu với cường địch, vẫn là bản thể mạnh nhất. Con yêu thú hình bò trước mắt này rõ ràng đang đối mặt với một cường giả, cho nên mới xuất hiện dưới bản thể.
“Thật là quỷ dị, gần đây không phải có Huyền Thiên Tông sao? Sao lại có yêu thú Hợp Thể kỳ xuất hiện ở đây, chẳng lẽ nó không sợ bị người ta bắt đi làm linh thú hộ sơn?” Manh Manh bây giờ ngay cả một hơi cũng không dám thở mạnh, nàng cẩn thận từng li từng tí lén lút quan sát con yêu thú hình bò kia, suy nghĩ xem nó rốt cuộc là thứ gì: “Xem ra nên mua một bộ tài liệu giám định kỳ vật Linh giới rồi.”
“Viên Linh, nhiều năm nay, ta vẫn luôn khổ luyện, nghĩ cách đoạt lại nơi này. Ha ha ha, cảm ơn ngươi đã giúp ta canh giữ linh dược, vốn dĩ ta nghĩ ngươi cũng có công trông nom, thưởng cho ngươi một viên huyết quả cũng coi như xong. Nhưng ngươi đã không biết điều, vậy thì ba viên huyết quả này đều thuộc về ta đi! Ha ha ha…” Con yêu thú hình bò ngẩng đầu cười lớn, cả sơn cốc dường như đang rung chuyển.
Ánh mắt Manh Manh lại chuyển sang đối diện con yêu thú hình bò, chỉ thấy đối diện nó đứng một con yêu thú khác. Con yêu thú này cao gần mười mét, thân hình như vượn, hai cánh tay buông thõng bên hông, toàn thân lông dài đen bóng phủ phất, ngón tay co duỗi như móc câu, vậy mà lại là một con Thiết Viên.
Thiết Viên, huyết thống của nó không kém gì Sơn Nhạc Cự Viên, nhưng sẽ không dùng thần thông pháp thuật để đối địch, ngược lại có chút giống với những người tu luyện thể thuật trong giới tu sĩ nhân loại. Bản thân thân thể của nó đã kiên cố như pháp bảo, một con Thiết Viên có thực lực Hợp Thể kỳ càng khủng bố vô cùng – từ đó có thể thấy con yêu thú hình bò kia ít nhất không yếu hơn Thiết Viên, nếu không nó làm sao dám khiêu chiến?
Manh Manh bây giờ không dám động đậy chút nào, nếu nàng bây giờ lộ diện, với thực lực của hai con yêu thú Hợp Thể kỳ kia, tuyệt đối có thể giẫm nát nàng thành bùn, hơn nữa bây giờ những huyết quả kia còn chưa hoàn toàn chín… Ánh mắt nàng lại nhìn về phía bụi linh dược nằm ở trung tâm thung lũng.
Ở trung tâm sơn cốc, mọc một cây linh dược, ba chiếc lá màu đỏ thẫm cao khoảng một mét đứng thẳng như bảo kiếm. Trên đỉnh ba chiếc lá này, mỗi chiếc có một quả màu hồng nhạt, lớn bằng nắm tay trẻ con, đó chính là Chu Lan Huyết Quả. Khi nó hoàn toàn chuyển sang màu đỏ máu, quả mới chính thức chín. Nếu đã chín rồi, Manh Manh chắc chắn sẽ liều mạng đi cướp, nhưng bây giờ còn chưa chín, hơn nữa hai con yêu thú Hợp Thể kỳ kia dường như sắp bắt đầu PK rồi, Manh Manh quyết định chờ đợi, chỉ cần hai con yêu thú này không thỏa thuận được điều kiện, nhất định sẽ khai chiến.
Cuối cùng, Thiết Viên cũng mở miệng: “Ngưu Lỗi, ngươi tưởng vừa mới tấn cấp Hợp Thể kỳ là có thực lực khiêu chiến ta sao? Quá ngây thơ rồi, mau rời khỏi đây, ta không tính toán chuyện ngươi mạo phạm, nếu còn không đi, đừng trách ta không khách khí!”
“Viên Linh, không phải của ngươi thì không phải của ngươi, ta chỉ là không muốn lãng phí sức lực trên người ngươi, nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, chúng ta sẽ tính cả nợ cũ lẫn nợ mới!” Con yêu thú hình bò kiêu ngạo nói.
Tuy nhiên, miệng nó nói rất nhẹ nhàng, nhưng nó rất rõ ràng sự đáng sợ của Thiết Viên. Phòng ngự của Thiết Viên có thể nói là cấp thần thú, nhưng nó không phải là yêu thú chỉ có khả năng phòng ngự đơn thuần. Đôi móng vuốt sắc bén của Thiết Viên là lợi khí có thể đoạt phi kiếm, sắc bén đến đáng sợ.
Mặc dù là vậy, con yêu thú hình bò cũng không muốn từ bỏ, đó là Chu Lan Huyết Quả. Nếu phục dụng sau đó, huyết mạch được thanh lọc, thì sau này tấn cấp Đại Thừa e rằng cũng sẽ không có gì khó khăn, mà cơ hội như vậy không thường có.
Manh Manh gần như nín thở để quan sát sự đối đầu của hai con yêu thú này. Nếu có thể thổi còi là có thể chiến đấu, nàng chắc chắn sẽ thổi một tiếng từ dưới lòng đất, cũng đỡ cho hai tên này lề mề mãi không dứt.
Hai con yêu thú có lẽ cũng đã chuẩn bị khai chiến, có lẽ chúng cảm thấy thân thể của nhau đều rất cường hãn, những thần thông pháp thuật thi triển ra đối với bản thể của chúng không đau không ngứa, trực tiếp chuẩn bị cận chiến. Xương cốt trên người hai con yêu thú kêu răng rắc, răng rắc, hơn nữa đều đã hạ xuống mặt đất.
“Viên Linh, đi chết đi!”
Một tiếng gầm lớn, thân thể khổng lồ của con yêu thú hình bò chợt hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía Thiết Viên, còn Thiết Viên vẫn luôn tích tụ thế chờ đợi, thân hình chợt lóe, hai chân đạp mạnh xuống đất, toàn bộ thân thể “vút” một tiếng lao vọt qua bên cạnh con yêu thú hình bò.
Bốp!
Một chiếc móng khổng lồ hung hăng vỗ xuống vị trí ban đầu của Thiết Viên, lấy chiếc móng làm trung tâm, toàn bộ mặt đất trong phạm vi ba mét xung quanh đều xuất hiện từng vết nứt hình mạng nhện, dấu móng chân càng lún sâu vào trong.
“Một cú đạp thật đáng sợ!” Manh Manh cảm thấy có chút khô khốc cổ họng.
Con yêu thú hình bò đột nhiên quay người lại, một đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm Thiết Viên.
Đôi mắt lạnh lẽo của Thiết Viên vẫn nhìn chằm chằm đối phương, xem ra nó căn bản không định ra tay.
“Viên Linh, ngươi trốn cái gì? Chẳng lẽ ngươi sợ rồi sao?” Con yêu thú hình bò đắc ý cười nói: “Để ngươi kiến thức bản lĩnh của ta!”
Bùm!
Con yêu thú hình bò điên cuồng đạp mạnh xuống đất, toàn thân cực tốc lao vọt lên trời, đợi khi bay đến điểm cao nhất, chợt quay đầu lao thẳng xuống, bổ nhào về phía Thiết Viên.
Đôi mắt lạnh lẽo của Thiết Viên nhìn chằm chằm con yêu thú hình bò, sau đó nhảy vọt lên, mười ngón tay như mười chiếc móng sắt lao về phía đầu con yêu thú hình bò. Ngay lúc này, cái đuôi vẫn luôn cuộn tròn phía sau con yêu thú hình bò đột nhiên động đậy, “vút” một tiếng quất về phía Thiết Viên.
“Hừ!”
Thiết Viên hừ lạnh một tiếng, bàn tay lớn chợt vươn ra về phía cái đuôi bò kia… Lực tấn công của đôi tay Thiết Viên là đáng sợ nhất.
Đề xuất Hiện Đại: Người Vợ Yêu Dấu Của Tổ Trưởng Lâm
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Nguyên Anh]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Nguyên Anh]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Nguyên Anh]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Nguyên Anh]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.