Manh Manh quả thực không thể từ chối, nàng dứt khoát nhận lời. Chuyện nhân quả vốn hư ảo, biết đâu chừng sẽ đổi thay. Nếu mỗi ngày cứ sống rón rén, cẩn trọng như kẹp đuôi làm người, thì nhân sinh còn ý nghĩa gì, mà truy cầu trường sinh lại có nghĩa gì?
Không đợi quá lâu, Manh Manh cùng mọi người lên hải thuyền. Gió biển mang theo hơi ẩm mơn man trên mặt, khơi dậy vạn nỗi tơ vương. Thuyền khởi hành tiến ra ngoại hải, nhìn đám đông reo hò chúc phúc ở cảng, Manh Manh chợt thấy mông lung, lần đầu tiên dao động về lựa chọn của mình.
“Tiên tử, người hãy vào xem phòng trước, nếu có gì không ổn chúng ta sẽ tìm cách khác.” Giọng Phương Ngọc Linh vang lên bên tai, thoạt nghe có chút hư ảo. Manh Manh “ồ” một tiếng, chợt hỏi: “Ngọc Linh, ngươi có bao giờ hối hận về những lựa chọn mình đã làm không?”
Phương Ngọc Linh ngẩn người, không hiểu vì sao nàng lại hỏi câu này, nhưng vẫn suy nghĩ kỹ rồi đáp: “Lựa chọn có đúng sai, chọn đúng, ta may mắn; chọn sai, ta mệnh. Nếu bỏ lỡ một cơ hội được lựa chọn, đó mới là hối hận thật sự.”
“Chọn đúng, ta may mắn; chọn sai, ta mệnh.”
Manh Manh lẩm bẩm lặp lại, trên mặt nở nụ cười. Nàng khẽ vỗ tay Phương Ngọc Linh: “Nói hay lắm, đi thôi, chúng ta xem phòng.”
Mùa này trời gần như không có mây, dưới nền trời xanh biếc là biển cả cũng xanh thẳm, tựa như một bức tĩnh vật an yên. Nhưng giữa sắc xanh tuyệt mỹ ấy, lại có một điểm tạp sắc, dập dềnh trên biển. Nhìn kỹ sẽ thấy đó là một chiếc hải thuyền khổng lồ… Dù chiếc thuyền này trong mắt nhân loại tựa như một gã khổng lồ, nhưng giữa đại dương mênh mông, nó quả thực chỉ như hạt cát giữa biển cả, mờ mịt không thấy.
Trên biển xanh ngút ngàn, hải thuyền thẳng tiến về phía Đông, hướng tới Mộng Châu xa xôi nơi chân trời. Hệ thống động lực toàn lực vận hành, mũi thuyền rẽ sóng, tựa như một vì sao băng lao vút về phía trước, để lại sau đuôi những đợt sóng cuồn cuộn.
Càng rời xa đại lục, con thuyền càng trở lại yên bình. Mọi người đều vào vị trí của mình, các cao giai tu sĩ đa phần trở về khoang thuyền tu luyện hoặc đến đại sảnh giao lưu với các tu sĩ khác, cuộc sống dường như cũng rất thú vị. Kẻ thực sự vất vả là những thủy thủ.
Những ngày trên biển ban đầu còn khiến người ta thấy thú vị, nhưng chưa đầy một tháng sau, cuộc sống đơn điệu này đã bắt đầu bào mòn ý chí của tất cả mọi người. Các cao giai tu sĩ thì còn đỡ, trực tiếp về khoang thuyền bế quan, bế quan mười mấy, hai mươi ngày, dù sao không có việc gì thì không ra ngoài cũng được, cũng chịu được sự cô tịch. Nhưng các trung, thấp giai tu sĩ thì khác, bao gồm cả những đệ tử trẻ tuổi của Phương gia. Tu vi của những người này tuy phổ biến cao hơn những người cùng tuổi ở hạ giới, nhưng họ không nhất thiết phải chăm chỉ như các tu sĩ hạ giới. Đây là ưu thế bẩm sinh, không phải nỗ lực hậu thiên, nên họ nhanh chóng nảy sinh tâm lý phản kháng với cuộc sống đơn điệu và tu luyện khô khan.
Những đệ tử trẻ tuổi của Phương gia thì còn đỡ, dù sao cũng có trưởng bối trong gia tộc trấn áp, không dám làm loạn. Nhưng những thuyền viên, thủy thủ không phải tất cả đều là người dòng chính của Phương gia. Rất nhiều người là võ giả Tiên Thiên hoặc tu sĩ Luyện Khí kỳ, hơn nữa phần lớn trong số họ trước đây đều đi tuyến đường ven biển hoặc nội địa. Tuy đều có kinh nghiệm phong phú trên mặt nước, nhưng đối với đại dương xa xôi này, họ lại tỏ ra vô cùng xa lạ. Hơn nữa, hành trình viễn dương thường kéo dài vài tháng, cộng thêm cảnh biển xung quanh không thay đổi, nếu không có việc gì để những người này giải tỏa năng lượng, e rằng không bao lâu nữa, tinh thần của họ sẽ xuất hiện vấn đề, một vài xích mích nhỏ dần dần xảy ra.
Manh Manh cũng buồn chán, hơn nữa nàng không phải là kẻ chỉ biết vùi đầu tu luyện. Người khác tu luyện dường như chỉ vì sức mạnh hoặc truy cầu trường sinh. Còn nàng, trong khi truy cầu sức mạnh trường sinh, lại càng chú trọng hưởng thụ cuộc sống. Thông thường, phòng khách trong khoang thuyền của nàng luôn là nơi có nhiều khách ghé thăm nhất, vì ở đây không chỉ có linh trà phẩm tiên, mà còn có đủ loại tiên quả, cùng với vô số linh thực mỹ vị, tiên nhưỡng, đồ uống và linh mật. Đại sư phụ trên thuyền từng phải thốt lên rằng, nơi của Manh Manh còn đầy đủ nguyên liệu hơn cả những gì ông có.
Thực ra mọi người đều nhận ra, ở lâu sẽ thấy Manh Manh là người rất dễ gần. Trên thuyền chỉ có duy nhất một tu sĩ Độ Kiếp kỳ như nàng, nhưng nàng không hề bày ra vẻ cao ngạo. Nếu có người hỏi về việc tu luyện, nàng cũng sẽ chỉ dẫn cặn kẽ. Hơn nữa, nàng thích mỹ thực, thích mời khách. Dưới sự ảnh hưởng của nàng, Phương Ngọc Linh nhanh chóng học được tài nấu nướng tuyệt vời, và nàng thường xuyên bắt một số sinh vật biển, chế biến thành đủ món ăn ngon miệng. Nghe nói Phương Văn Nghĩa sau khi ăn ké vài bữa ở chỗ nàng, khi ăn món của đại sư phụ làm liền thở dài thườn thượt.
Ban đầu, những xích mích giữa các thủy thủ trên thuyền không khiến Phương Văn Nghĩa chú ý. Nhưng khi giữa các đệ tử Phương gia cũng tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc, Phương Văn Nghĩa mới giật mình nhận ra vấn đề mình đã bỏ qua, lập tức trở nên lo lắng.
“Nhị thúc ngươi hai ngày nay sao cứ hồn vía lên mây vậy?” Một buổi tối nọ, Manh Manh thấy Phương Văn Nghĩa thần sắc không ổn, liền hỏi Phương Ngọc Linh. Phương Ngọc Linh thành thật trả lời.
“Có gì mà khó giải quyết.” Manh Manh chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Những người này đã quen với tiết tấu tu luyện trước đây, bây giờ càng không thể tĩnh tâm tu luyện nghiêm túc, tinh lực tự nhiên sẽ dư thừa. Chỉ cần để họ giải tỏa tinh lực dư thừa là được.”
“Giải tỏa thế nào?” Phương Ngọc Linh nghe Manh Manh có cách, vội vàng hỏi.
“Họ muốn đánh nhau, cứ để họ đánh nhau đi.” Manh Manh nói.
“Sao có thể được?” Phương Ngọc Linh có chút buồn bực, nhị thúc hai ngày nay chính vì chuyện này mà bốc hỏa, nếu đánh thành một trận… thì nhị thúc chẳng phải sẽ tức đến mức nhảy xuống biển sao?
“Chuyện này cũng giống như trị thủy, chặn không bằng khơi thông, chỉ cần trong phạm vi có thể kiểm soát là được.”
Manh Manh khẽ cười, nói ra cách của mình.
Cách làm rất đơn giản… nói tốt thì là tổ chức một cuộc thi, nói xấu thì cũng có thể coi là một trận đấu quyền chợ đen. Theo tu vi của các đệ tử, cuộc thi được chia thành bốn cấp độ: Tiên Thiên, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì không tham gia vào cuộc vui này, nhưng Kim Đan kỳ thì có thể. Ngoài cuộc thi, dưới sân đấu còn có thể mở sòng cá cược, nhà cái là ban tổ chức, tiền hoa hồng sẽ làm phần thưởng cho người thắng cuộc mỗi trận… Ừm, Manh Manh làm vậy cũng là để giải khuây cho mình, để các trận đấu này thêm phần hấp dẫn, nàng còn thiết lập một giải thưởng vô địch, tự mình bỏ tiền túi chuẩn bị phần thưởng.
Phương Văn Nghĩa và những người khác đương nhiên không biết suy nghĩ này của ai đó, ngược lại chỉ không ngừng cảm thán Hà tiền bối kiến thức cao xa vân vân…
Chương 672: Hải tặc
Manh Manh hiến kế hiến sách, con thuyền đã trầm lắng bấy lâu cuối cùng lại sôi động trở lại. Mỗi ngày, chỉ cần cuộc thi bắt đầu, thủy thủ và những đệ tử trẻ tuổi đều hưng phấn như được tiêm máu gà. Người đăng ký tham gia, người đặt cược, người cổ vũ cho hai bên, và cả những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn… Tóm lại, trên thuyền rất náo nhiệt, mọi người đều có việc để làm, hơn nữa còn làm với nhiệt huyết vô cùng, cảm giác này tự nhiên là khác biệt.
Nói thật, Manh Manh vẫn thích nhất những trận chiến giữa các cường giả Tiên Thiên. Nhìn những người đó mỗi lần vung nắm đấm to như bát đập vào mặt đối thủ, nàng liền lớn tiếng reo hò… Đó mới gọi là cuộc sống có máu có thịt.
Mỗi khi như vậy, Phương Ngọc Linh đều buồn cười đứng bên cạnh nhìn. Thực ra, đừng thấy các cao giai tu sĩ đều biết sự tồn tại của Manh Manh, nhưng những thủy thủ và phần lớn đệ tử Phương gia đều chưa từng gặp Manh Manh, chỉ mơ hồ biết nữ tu sĩ mà Phương Ngọc Linh đi cùng có lai lịch… Một tu sĩ mạnh mẽ như vậy, trong những lúc này lại biểu hiện y hệt một cô gái bình thường, chỉ thiếu điều không xông lên đá thêm vài cú vào người kẻ thất bại.
Hoạt động giải trí này có ý nghĩa vô cùng to lớn, ngoài việc khơi dậy lại nhiệt huyết của mọi người, thậm chí còn tạo nên một làn sóng tu luyện. Những kẻ thất bại để có cơ hội gỡ gạc lại một ván, thường khổ luyện. Nhiều đệ tử Phương gia trong hai tháng này tiến bộ thần tốc, cả con thuyền đều mang một diện mạo mới. Tuy nhiên, tất cả những điều này đều tạm dừng khi người canh gác phát ra cảnh báo.
Một chiếc thuyền đen khổng lồ đang tuần tra trên đại dương. Nhìn ngang, chiếc thuyền này trông rất kỳ lạ, nhưng nếu nhìn từ trên không, sẽ thấy nó giống một con cá biển, và khi di chuyển cũng rất nhẹ nhàng, không hề nặng nề như vẻ ngoài… Chiếc thuyền này tên là Huyền Võ Chiến Thuyền, không chỉ có hình dáng giống Huyền Võ, mà khả năng phòng thủ của nó cũng vô cùng đáng sợ, tuyệt đối là một chiếc hải thuyền cực phẩm.
Đái Phong đứng ở mũi thuyền nhìn ra xa… Hắn là thủ lĩnh một băng hải tặc, lần này dẫn theo sáu, bảy cường giả Hóa Thần kỳ, hơn hai mươi tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng hơn trăm tu sĩ trung, thấp giai ra ngoài săn mồi. Đã hơn một tháng không về sào huyệt mà không gặp được một đội thương thuyền nào, điều này khiến hắn vô cùng buồn bực.
Đúng lúc hắn dần mất kiên nhẫn, chuẩn bị ra lệnh quay về, thì phía trước biển xuất hiện một chiếc hải thuyền khổng lồ, đang lao nhanh tới.
“Ha ha, ông trời quả không phụ lòng ta, lại vào lúc này ban tặng một món quà lớn!” Đái Phong ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Thủ lĩnh, chiếc thuyền kia tốc độ rất nhanh, chậm nữa sẽ mất dấu, chúng ta phải làm sao?” Một thuộc hạ khẽ hỏi.
“Đương nhiên là giết chúng, giết ta, không để sót một ai!” Đái Phong hung ác nói.
Trên hải thuyền của Phương gia, Manh Manh ngồi trên boong thuyền ung dung thưởng trà. Trận đấu ở đằng xa vẫn tiếp diễn, trừ những thủy thủ và lính canh phải ở lại vị trí, những người khác đều chạy đi xem náo nhiệt.
“Thứ này thật sự rất thú vị.” Phương Ngọc Linh thích thú nghịch chiếc Chiếu Hải Giám trước mặt, soi đông soi tây.
“Ôi? Một chiếc… ồ! Đây là Huyền Võ Chiến Thuyền, không ngờ lại có thể gặp được một chiếc thuyền như vậy!” Nàng chợt kêu lên một tiếng kinh ngạc.
“Ừm?”
Manh Manh cũng nghiêng người tới: “E rằng không phải tin tốt lành gì, Ngọc Linh, ngươi lập tức đi báo cho nhị thúc ngươi.”
“Là hải tặc? Ồ, ta đi ngay.”
Phương Ngọc Linh cũng phản ứng lại, nàng vội vàng nhảy dựng lên, ôm chiếc Chiếu Hải Giám đi tìm Phương Văn Nghĩa.
Không lâu sau, Phương Văn Nghĩa và Phương Ngọc Linh vội vã đi tới, “Tiền bối, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Đương nhiên là nghênh địch!”
Manh Manh có chút kỳ lạ nhìn hắn một cái, “Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng bọn họ tha cho ngươi? Hay ngươi định dâng hết hàng hóa? Nếu đã quyết định rồi thì hãy nói.”
“Ồ, đúng, đúng!” Phương Văn Nghĩa liên tục gật đầu.
Cảnh báo chiến đấu lập tức được phát ra, trận đấu vừa náo nhiệt vô cùng lập tức không còn một bóng người, tất cả đều vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.
“Đây chính là một trong ba đại họa của Phong Bạo Hải trong truyền thuyết sao?” Manh Manh có chút mong đợi, nàng cảm nhận được một đạo thần thức cường đại quét qua, lại là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Nếu trong đám hải tặc có một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thì thật là… tự cam đọa lạc!
Không lâu sau, hàng trăm đạo độn quang hùng hậu bay về phía hải thuyền. Những tên hải tặc trong độn quang không hề che giấu khí thế của mình, uy áp cuồn cuộn như trời long đất lở ập xuống hải thuyền, hiển nhiên chúng không hề coi người của Phương phủ ra gì.
“Xong rồi. Hết rồi.” Phương Văn Nghĩa toàn thân khẽ run, sắc mặt tái nhợt. Các tu sĩ khác cũng đều ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng… Đối phương đến nhiều cao giai tu sĩ như vậy, họ không có chút hy vọng phản kháng nào.
“Hà tiên tử, vậy phải làm sao đây?” Phương Ngọc Linh tự nhiên cũng cảm thấy như vậy, thần sắc trên mặt cực kỳ căng thẳng.
“Có gì mà phải làm sao? Binh đến tướng chặn, chẳng lẽ thật sự đầu hàng sao?” Manh Manh hỏi.
“Đương nhiên không được, nhưng mà… cao giai tu sĩ của bọn họ quá nhiều.” Phương Ngọc Linh lo lắng nói.
Manh Manh gật đầu, phiền phức không phải là không có, nhưng cũng không đến mức bi quan như vậy. Nếu đám hải tặc có thêm vài tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thì nàng cũng sẽ bó tay. May mắn thay chỉ có một. “He he, ta sẽ cho bọn họ một đòn phủ đầu trước!”
Manh Manh nở một nụ cười gian xảo, sau đó hai tay nàng nhanh chóng đánh ra từng đạo pháp quyết… Rầm! Mặt biển đột nhiên sôi sục như nồi nước, ngay sau đó năm con hải long xanh thẫm đột nhiên gầm rống lao ra khỏi mặt nước, nhe nanh múa vuốt xông về phía những tu sĩ kia.
“Trảm!”
Đái Phong sắc mặt âm trầm quát lớn một tiếng, một đạo kiếm quang đột nhiên trải rộng về phía trước. Cùng lúc đó, các hải tặc khác cũng đồng loạt ra tay, trên mặt biển trong chớp mắt kiếm khí ngập trời, bao phủ năm con cự long ngưng tụ từ nước biển. Mặc dù năm con hải long này chỉ là do nước biển ngưng tụ thành, nhưng các tu sĩ bình thường quả thực khó mà chống đỡ. Chỉ là vận may của chúng không tốt, kẻ địch mà chúng gặp phải lại có tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Khi chúng đang cố gắng chiến đấu trong kiếm quang, một đạo kiếm hồng đột nhiên quét qua, những con hải long đó kêu lên thảm thiết, lần lượt hóa thành nước biển rơi xuống.
Những tên hải tặc dù về số lượng hay chất lượng đều vượt xa người của Phương phủ, nên chúng không ngờ đợt tấn công đầu tiên lại do người của Phương phủ phát ra. Vì vậy, từng tên đều vô cùng tức giận, mấy kẻ bay ở phía trước bắt đầu thi triển pháp thuật, tấn công hải thuyền.
Một lớp quang tráo màu xanh biếc đột nhiên xuất hiện, bao phủ chiếc hải thuyền khổng lồ. Những thần thông pháp thuật mà đám hải tặc thi triển vừa rơi xuống liền bị lớp quang tráo màu xanh đó bật ra. Cùng lúc đó, Manh Manh cũng ra tay… Giữa không trung, một cuộn trục bay lên, một luồng khí lạnh buốt đổ xuống.
Cửu Lê Cổ Trận, Hàn Băng Trận.
Cửu Lê Cổ Trận đều liên quan đến sức mạnh ngũ hành, Hàn Băng Trận càng là một trận pháp tận dụng triệt để thủy linh chi lực phong phú của nước biển. Đái Phong và những người khác vừa bay vào, tuy biết có điều không ổn, nhưng ban đầu họ không coi đối phương ra gì, không dành đủ sự chú ý, bây giờ đã muộn rồi. Trong lúc không hề phòng bị, họ đã tiến vào Hàn Băng Trận. Lúc này, trận pháp biến hóa, đã hoàn toàn khác so với lúc nãy.
Khí lạnh vô tận từ bốn phương tám hướng ùa tới, Đái Phong và những người khác kinh hãi phát hiện họ lúc này đã ở trong một thế giới băng tuyết… Khí lạnh bắt đầu lan tràn nhanh chóng.
“Đừng căng thẳng, đây chỉ là một ảo trận mà thôi.” Đái Phong thấy trên mặt mọi người đều lộ vẻ sợ hãi, vội vàng an ủi, nhưng nói suông thì không có tác dụng. Hắn phóng phi kiếm lên, muốn phá vỡ ảo trận này.
Trận pháp mà Manh Manh bố trí chính là trận đồ dành cho những tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Lần này có người tự chui đầu vào lưới, nằm ngoài dự đoán của nàng. Lúc này thấy Đái Phong vẫn muốn ngoan cố chống cự đến cùng, nàng cũng lo lắng đại trận bị phá, nhanh chóng đánh ra vài đạo pháp quyết.
Xùy…
Phụt…
Vô số băng chùy từ dưới đất bắn ra, một số hải tặc bất ngờ không kịp phản ứng, bị những băng chùy này xuyên ngực mà qua, chỉ trong chốc lát đã giảm đi hơn hai mươi người… Ngay sau đó, khí lạnh trong đại trận bùng lên dữ dội, những tên hải tặc bị nhốt bên trong chỉ cảm thấy cái lạnh này càng lúc càng mạnh, gần như ngay cả thần thức cũng khó mà tập trung.
“Đừng nhắm mắt, mở mắt ra!” Đái Phong gầm lên, trong tình huống này, điều quan trọng nhất chính là ý chí, một khi mất đi ý chí sinh tồn, thì những người hắn mang đến gần như đều khó thoát khỏi.
“Những người ngươi mang đến gần như đều đã bỏ mạng rồi, ngươi còn lý do gì để kiên trì nữa không?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Nếu ngươi muốn ta phục, thì hãy công bằng một trận với ta!” Đái Phong giận dữ nói.
“Công bằng? Ngươi một tu sĩ Độ Kiếp kỳ muốn cùng ta một tu sĩ Độ Kiếp kỳ phân thắng bại, chẳng lẽ đây chính là công bằng sao?” Manh Manh hỏi ngược lại.
“Chết đi!”
Chỉ vài câu nói, Đái Phong cảm thấy đã nắm bắt được phương vị của Manh Manh, kiếm thế như cầu vồng, vụt bắn về phía Manh Manh.
Tuy nhiên, điều khiến Đái Phong kinh hãi là, phi kiếm hắn phóng ra như đá chìm đáy biển, không còn chút âm thanh nào, nhưng lại không giống như bị người khác thu đi rồi di chuyển.
Chưa kịp phản ứng lại, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một chiếc bình sen đen khổng lồ, chỉ thấy miệng bình đột nhiên nghiêng đổ, một đạo hắc quang bắn về phía Đái Phong… Đồng thời một luồng khí tức hủy diệt trong chớp mắt truyền ra.
“Không hay rồi!”
Đái Phong sắc mặt biến đổi, vội vàng tế ra một kiện pháp bảo phòng ngự bảo vệ thân thể. Nhưng, trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, đạo hắc quang đó khi đánh trúng pháp bảo phòng ngự của hắn chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” nhẹ, kiện pháp bảo đó trong nháy mắt biến thành tro bụi bay lả tả, theo đó đạo hắc quang dễ dàng đánh trúng Đái Phong, đôi mắt hắn lập tức mất đi sắc màu sinh mệnh, thân thể cũng biến thành một đống tro tàn…
Khi Manh Manh thu hồi trận đồ, những bức tượng băng rơi xuống biển khiến những người trên thuyền há hốc mồm. Những tên hải tặc khiến họ kinh hoàng vô cùng lại bị Manh Manh một mình thu dọn, ngay cả những cao giai tu sĩ khi nhìn Manh Manh cũng không hề che giấu sự kính sợ… Trong thế giới này, thực lực luôn đứng đầu, quyết định thân phận và địa vị của một người.
Chương 673: Bão tố ập đến
Dễ dàng sao?
Nếu Manh Manh biết suy nghĩ của họ, nàng tuyệt đối sẽ không có cảm giác này. Những tên hải tặc dưới Hóa Thần thì không nói, dù không dùng trận đồ cũng có thể từng tên một đánh giết. Nhưng tu sĩ Độ Kiếp kỳ không phải một trận đồ bình thường có thể giải quyết được. Cuộn trục Hàn Băng Trận đó không biết đã lãng phí bao nhiêu tài liệu mới luyện chế thành công, tổn hao cực lớn. Khi nàng thu lại, nàng buồn bực phát hiện cuộn trục này nhiều nhất chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa là sẽ phế bỏ. Ngược lại, uy lực của chiếc Vẫn Thiên Ma Bình lại vượt ngoài dự liệu, lại có thể dễ dàng giết chết một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, e rằng không phải một món ma giới chí bảo bình thường.
“Tiên tử, đây là những vật phẩm mà đám hải tặc để lại sau khi bị tịch thu.” Phương Ngọc Linh ôm một đống chiến lợi phẩm đi vào, kính sợ nhìn Manh Manh.
Manh Manh lướt mắt qua, khoảng trăm túi trữ vật, ba mươi bốn chiếc nhẫn Càn Khôn.
“Ngươi hãy sắp xếp những thứ này, nhẫn Càn Khôn, đạo khí, linh khí thượng phẩm, linh thạch cực phẩm, linh thạch thượng phẩm đều giữ lại. Ngươi cũng chọn ba món thích hợp cho mình, những thứ khác giao cho Phương Văn Nghĩa dùng làm phần thưởng cho đại hội đi.”
“Vâng, đa tạ tiên tử!”
Phương Ngọc Linh trong lòng vui sướng, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, mà ổn định nói lời cảm tạ… Manh Manh để nàng tùy ý chọn, tức là không cấm nàng chọn đạo khí. Với tu vi hiện tại của nàng, tuy không thể phát huy toàn bộ uy năng của đạo khí, nhưng hoàn toàn có thể dùng trong tương lai, phần thưởng này không thể nói là không hậu hĩnh.
“Đi đi.”
Manh Manh gật đầu ra hiệu nàng đi ra. Những tên hải tặc này đều giàu có đến mức chảy mỡ, pháp bảo trong tay đa phần là đồ tốt. Như vậy, những thứ có thể giao cho Phương Văn Nghĩa thực ra không nhiều, chỉ là để góp vui cho đại hội mà thôi. Còn về những linh thạch phẩm chất trung, thấp, nàng càng không thiếu, ngược lại cần một lô linh thạch cao cấp để bù đắp tiêu hao của Hàn Băng Trận đồ. Tuy nhiên, lần thu hoạch này còn có một món đồ tốt, chính là chiếc Huyền Võ Chiến Thuyền kia. Đám hải tặc dốc toàn lực ra ngoài, trên thuyền căn bản không có người canh giữ, nên bị người của Phương phủ dễ dàng bắt được. Cuối cùng, chiếc thuyền này đương nhiên rơi vào tay Manh Manh.
Sau khi biết Manh Manh sẽ cung cấp một phần chiến lợi phẩm làm phần thưởng cho đại hội, những người tham gia càng thêm hăng hái, một số đệ tử trước đây chưa đăng ký tham gia cũng lần lượt góp mặt. Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nói đùa rằng, nếu không phải không có cấp độ Nguyên Anh cho cuộc thi, hắn cũng sẽ nhiệt tình đăng ký. Những người khác cũng tỏ ra đồng cảm.
Những ngày sau đó, không khí trên thuyền càng lúc càng tốt. Mặc dù mỗi ngày cuộc thi ngoài việc tìm ra người thắng cuộc còn có rất nhiều kẻ bị đánh bầm dập, nhưng những vết thương ngoài da này đối với tu sĩ mà nói, chữa khỏi chỉ là chuyện nhỏ. Ngày hôm sau lại nhảy nhót như thường.
Trong hơn một tuần sau vụ hải tặc tấn công, cuộc sống trôi qua yên bình. Nhưng, những ngày tiếp theo, thời tiết trở nên xấu đi, bắt đầu xuất hiện gió lớn. Phương Văn Nghĩa đã bày tỏ sự lo lắng của mình, nhưng tất cả mọi người đều không có cách nào tốt hơn. Bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức để đi đường, hải thuyền được thúc đẩy hết công suất như bay trên biển.
Gió rít gào, trên mặt biển từng đợt sóng khổng lồ dài dằng dặc nối tiếp nhau, cuồn cuộn tiến về phía trước. Lúc này, sóng biển vẫn rất có trật tự, không va chạm lẫn nhau, nhưng độ cao của sóng biển dâng lên rõ ràng đã vượt quá lực đẩy của gió biển, do đó có thể khẳng định một cơn bão lớn hơn chắc chắn đang ở khu vực xung quanh và sẽ sớm ập đến đây.
Không khí trên thuyền trở nên nặng nề, những cuộc thi đều đã dừng lại. Mọi người không còn tâm trí để tiếp tục giải trí, mà đều chuyển ánh mắt quan tâm đến tình hình thời tiết. Và cái thời tiết chết tiệt này dường như còn tệ hơn, gió lớn đã bắt đầu tăng cấp, ngay cả một số thủy thủ lão luyện có kinh nghiệm phong phú trên thuyền cũng sắc mặt nghiêm trọng, lo lắng không yên.
Cùng với tình hình thời tiết xấu đi, những thủy thủ có chức trách đều bắt đầu bận rộn. Họ bắt đầu bận rộn gia cố bất kỳ bộ phận nào trên thuyền có thể gia cố thêm. Phương Văn Nghĩa cũng bắt đầu dẫn theo vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ kiểm tra đại trận phòng hộ trên thuyền, tránh đến lúc đó lại xảy ra vấn đề, thì hối hận không kịp.
Manh Manh không có việc gì khác, thuộc về một trong những người rảnh rỗi nhất trên thuyền. Nàng dẫn Phương Ngọc Linh đi trên thuyền nhìn mọi người bận rộn, bản thân cũng có chút ngại ngùng tiếp tục hưởng thụ sự nhàn nhã, liền dẫn Phương Ngọc Linh đến bên cạnh đại trận phòng hộ trên thuyền… Mặc dù bộ trận pháp này cũng không tệ, nhưng trong mắt nàng lại đầy rẫy sơ hở, nên nàng liền ra tay bổ sung những chỗ thiếu sót đó.
Nói đến việc sửa chữa còn vất vả hơn nhiều so với xây dựng lại, Manh Manh đâu có tâm trí nào mà hao phí thời gian vào loại trận pháp cấp thấp này? Nhưng nàng đã khéo léo, chỉ dẫn Phương Ngọc Linh thay nàng ra tay. Khi trận pháp được sửa chữa hoàn thiện, uy lực của toàn bộ đại trận phòng hộ đã tăng gấp ba lần, Phương Văn Nghĩa mừng rỡ khôn xiết… Có được đại trận mạnh mẽ như vậy, họ có thể an toàn vượt qua cơn bão tố.
Người thu hoạch được không chỉ có Phương Văn Nghĩa. Trong quá trình này, Manh Manh cũng phát hiện Phương Ngọc Linh quả thực rất có linh tính… Nàng không hiểu rõ về trận pháp, nhưng khi Manh Manh chỉ cho nàng cách sửa chữa, nàng đều có thể nhanh chóng lĩnh hội ý đồ của Manh Manh, hoàn thành chính xác, điều này khiến Manh Manh trong lòng cũng nảy sinh vài phần yêu mến.
Đối với ý đồ của Phương phủ khi đặt Phương Ngọc Linh bên cạnh mình, nàng tự nhiên hiểu rõ. Có cống hiến thì phải có hồi báo, nếu chỉ để hầu hạ nàng, phái một nha hoàn chẳng phải thích hợp hơn một tiểu thư thế gia sao? Tuy nhiên, ý nghĩ này có thể thông cảm được, hơn nữa trong khoảng thời gian không dài này, Phương Ngọc Linh đã thể hiện rất tốt, nhưng chỉ dựa vào những điều này mà muốn có được lợi ích gì, thì làm sao có thể?
Pháp không dễ truyền, những đệ tử ở hạ giới hoặc là đã theo dõi lâu ngày, hoặc là có căn cốt đặc biệt, nếu không nàng cũng sẽ không thu đồ đệ. Còn bây giờ vừa mới đến Linh Giới không lâu, việc thu đồ đệ càng không quan trọng, ngược lại có thể quan sát phẩm hạnh của tiểu nha đầu này.
Khí hậu trên biển thay đổi rất dữ dội, ban đầu mọi người tưởng tình hình xấu đi, nhưng gió lại nhỏ lại. Và khi mọi người tưởng có thể thở phào nhẹ nhõm, thì bão tố lại bất ngờ ập đến. Từng cột vòi rồng ở đằng xa như những cột đen thông thiên, nơi nó đi qua không chỉ nước biển bị hút lên rất nhiều, mà ngay cả một số yêu thú có thân hình không kém gì hải thuyền cũng bị vòi rồng cuốn đi.
Đại trận phòng hộ trên thuyền đã được kích hoạt, quang tráo màu xanh bao phủ toàn bộ hải thuyền… Mặc dù vậy, chiếc hải thuyền này trong gió bão cũng lung lay như sắp đổ, nó không chỉ phải chịu đựng sự va đập của gió bão, mà còn phải cẩn thận với sự nuốt chửng của vòi rồng. Đã có vài lần từng con yêu thú nặng hàng trăm tấn bị bão tố cuốn theo va đập vào hộ tráo, nếu không phải các tu sĩ trên thuyền dốc toàn lực duy trì, hộ tráo có thể đã vỡ tan. Mặc dù vậy, sau vài ngày, các tu sĩ trên thuyền đã kiệt sức, chỉ có Manh Manh và Phương Ngọc Linh là vẫn hoạt bát.
“Ngọc Linh, sao vậy?” Thấy Phương Ngọc Linh khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sầu muộn, Manh Manh tùy tiện hỏi. Nàng cũng không cố ý, những ngày này tuy bão tố liên tục tấn công, nhưng phần lớn thời gian nàng ở trong Phù Đồ Không Gian, một số tình hình thực sự không rõ lắm.
“Bão tố bên ngoài rất mạnh, hộ tráo không biết còn có thể chống đỡ được không.” Phương Ngọc Linh lo lắng nói.
“Không đến mức đó chứ? Đại trận phòng hộ đó đã được gia cố rồi mà!” Manh Manh ngạc nhiên nói.
“Nhưng những cột vòi rồng đó quá dữ dội, mỗi lần va chạm đều làm suy yếu phòng ngự của hộ tráo rất nhiều.” Phương Ngọc Linh vội vàng kể lại tình hình.
“Ồ ~ là như vậy.”
Manh Manh cũng lần đầu gặp phải cơn bão như vậy, nàng dẫn Phương Ngọc Linh ra boong thuyền. Những thủy thủ và đệ tử Phương thị đều mang vẻ mặt lo lắng, nhưng khi thấy nàng xuất hiện, trên mặt đều lộ ra vài phần hy vọng, điều này khiến Manh Manh có chút không nói nên lời… Nàng dù sao cũng không phải Thiên Đế hay Phong Bá, Vân Thần trong truyền thuyết, khi đối mặt với sức mạnh tự nhiên này, cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân mà chống đỡ, làm gì có cách nào tốt hơn.
Ngẩng đầu nhìn tình hình hộ tráo, quả thực đã trở nên rất bất ổn. Xung quanh không ngừng có từng cột vòi rồng nhỏ va chạm tới, mỗi khi như vậy, hộ tráo sẽ lóe sáng dữ dội, chấn động kịch liệt một trận.
“Ta có một món pháp bảo này, ngươi có thể thử xem.”
Nàng đưa thần thức về phía những cột gió đó, sau khi phân tích sơ qua liền lấy ra một chiếc hồ lô nhỏ… Đây là một hồ lô Thái Ất Tán Quang Hoàn, nhưng là do nàng tự luyện, uy lực kém hơn một chút so với loại do Ngũ Di Tán Nhân luyện, nhưng uy lực cũng không tầm thường: “Bên trong khoảng trăm viên, dùng hết rồi ngươi lại tìm ta.”
“Vâng, tiên tử.”
Phương Ngọc Linh mừng rỡ khôn xiết, mấy đệ tử Phương thị ở gần đó đều lộ vẻ ngưỡng mộ trên mặt.
Manh Manh truyền thụ xong cách dùng liền quay về khoang thuyền, nàng đối với việc liều mạng với bão tố không có chút hứng thú nào. Sau khi quay về, nàng tiếp tục nghiên cứu kiếm quyết của mình. Mấy ngày nay, sau khi các hoạt động giải trí trên thuyền dừng lại, nàng đã ở trong Phù Đồ Không Gian cùng năm hóa thân nghiên cứu ba bộ kiếm quyết kia, chỉ tiếc là còn thiếu hai bộ nữa, nếu năm bộ đầy đủ, đừng nói là tu sĩ Luyện Hư kỳ, ngay cả cường giả Hợp Thể kỳ nàng cũng có tự tin vuốt râu hổ.
Trên boong thuyền, mấy đệ tử Phương thị vây quanh Phương Ngọc Linh thúc giục nàng mau thử pháp bảo mà Manh Manh đã giao. Cuối cùng ngay cả Phương Văn Nghĩa cũng bị kinh động mà đi ra. Tuy nhiên, Phương Văn Nghĩa đương nhiên không thể so sánh với những người trẻ tuổi bốc đồng hiếu kỳ kia, sau khi quát mắng những người đó một trận, hắn để Phương Ngọc Linh tùy cơ xử lý… Một số cột gió nhỏ không đáng để lãng phí pháp bảo, tùy tình hình mà quyết định.
“Đông chủ, ta nghĩ có thể thử tăng tốc độ hành trình.” Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đột nhiên đề nghị.
“Ngươi nói là… đi thẳng?”
Phương Văn Nghĩa sắc mặt có chút do dự, do sự thay đổi khí hậu đặc biệt, hải thuyền khi di chuyển không phải là không tránh né một số cột gió có đường kính khá lớn. Với thể tích của hải thuyền, việc tránh né như vậy tự nhiên làm giảm đáng kể tốc độ di chuyển… Đây là một vấn đề nan giải, một mặt tránh được rủi ro, một mặt lại kéo dài thời gian lưu lại trong khu vực rủi ro. Nếu pháp bảo mà Manh Manh đưa thực sự hữu dụng, thì đương nhiên là nên nhanh chóng rời khỏi khu vực này thì tốt hơn.
Suy nghĩ một lát, hắn cuối cùng hạ quyết tâm: “Cứ vậy đi, điều chỉnh hướng đi, Ngọc Linh, ngươi hãy thử xem pháp bảo này có tác dụng gì đối với bão tố không.”
“Vâng, nhị thúc.” Phương Ngọc Linh vội vàng đáp một tiếng.
Chốc lát sau, hải thuyền từ từ điều chỉnh hướng, tiến về phía một cột gió khổng lồ ở phía trước.
Chương 674: Thanh Nham
Rầm! Rầm!
Hai viên tinh đan bắn vào cột gió đen phía trước. Cùng với tiếng nổ dữ dội, cột gió đen đột nhiên trở nên trong suốt, rồi “ầm” một tiếng hóa thành từng trận cuồng phong tan tác. Mặc dù uy thế không nhỏ, nhưng so với những cột vòi rồng đen kia thì kém xa.
“Thành công rồi!”
Trên boong thuyền vang lên tiếng reo hò như sấm, tất cả thủy thủ và đệ tử Phương thị đều thở phào nhẹ nhõm. Hải thuyền như một thanh cự kiếm lao vút đi… Sau gần hai mươi ngày gian nan hiểm trở, khi Phương Ngọc Linh đã sử dụng gần hết Thái Ất Tán Quang Hoàn mà Manh Manh ban tặng, hải thuyền cuối cùng cũng thoát khỏi khu vực trung tâm bão tố. Nhìn lại phía sau, những con sóng dưới sự kích động của cột gió, không ngừng gầm thét dâng lên rồi lại ầm ầm đổ xuống, khí thế kinh người. Phương Văn Nghĩa thầm kêu may mắn, nếu không phải lần này có Manh Manh tọa trấn trên thuyền, chưa nói đến đám hải tặc, chỉ riêng cơn bão này cũng đủ để chôn vùi đội thương thuyền của Phương gia giữa biển cả. Hàng năm, vô số đội thương thuyền gặp nạn vì ba tai họa trên biển, lần này mình quả thực đã may mắn.
“Ngọc Linh, ngươi đi mời Hà tiền bối ra, chúng ta muốn bày tiệc ăn mừng!” Phương Văn Nghĩa nói.
“Nhị thúc, bày tiệc thì không vấn đề gì, nhưng mời tiên tử tiền bối tham gia thì không cần đâu, vì tiên tử tiền bối vẫn luôn bế quan, nàng không xuất quan, ngay cả ta cũng không gặp được.” Phương Ngọc Linh khéo léo khuyên nhủ.
“Vậy được rồi.” Phương Văn Nghĩa suy nghĩ một chút, cũng đành chịu. Trên thuyền không có nhiều nữ nhân, trong số thủy thủ thì khỏi nói, trong số đệ tử thì có hai cô gái, nhưng kém Phương Ngọc Linh quá nhiều, không thể nào kiếm vài đứa trẻ con để bầu bạn với Manh Manh được. Nàng đang bế quan tu luyện lại là một cái cớ thích hợp nhất.
Hải thuyền dần rời xa khu vực bão tố, mặt biển dần trở lại yên bình. Mọi người đều bàn tán về những ngày mười mấy, hai mươi ngày kinh tâm động phách đó. Trong những ngày ấy, dường như mỗi khoảnh khắc đều cảm nhận được mối đe dọa sinh mệnh sắp kết thúc, nhưng giờ phút này tâm trạng mọi người đều bất ngờ thư thái, thậm chí cảm thấy dù có yêu thú biển tấn công, cũng sẽ không khiến họ cảm thấy có bao nhiêu chấn động… Dù sao có Hà tiên tử ở đây, dường như mọi vấn đề đều có thể giải quyết, mọi nguy hiểm đều có thể chuyển nguy thành an.
Nửa tháng sau, chiếc hải thuyền khổng lồ này cuối cùng cũng cập bến một cảng ở Đông Đại Lục trong tiếng reo hò của những người trên thuyền. Manh Manh sau khi thuyền cập bến liền từ khoang thuyền bước ra, cảm giác đầu tiên khi nhìn rõ cảng biển này chính là – bến tàu ở đây còn lớn hơn Thiên Vũ Thành!
Quy mô bến tàu của Thiên Vũ Thành đã đủ lớn, những chiếc hải thuyền như của Phương gia đã đủ lớn, nhưng cảng biển ở đây lớn hơn Thiên Vũ Thành rất nhiều. Cả về số lượng thuyền lẫn thể tích thuyền đều vượt xa bến tàu Thiên Vũ Thành. Những chiếc hải thuyền tương tự như của Phương phủ ở đây ít nhất có mười sáu, mười bảy chiếc, lớn hơn nó cũng có mười mấy chiếc, còn những chiếc thuyền nhỏ hơn thì vô số kể. Còn về các tu sĩ qua lại thì càng nhiều, như cá diếc qua sông, không đếm xuể.
Thuyền của Phương gia đến đây chỉ là trạm dừng đầu tiên, phần lớn hàng hóa sẽ được phân phối và bán tại đây, hải thuyền cũng sẽ dừng lại ở đây, sau đó một lô hàng khác sẽ đi đường bộ, đến Thanh Nham Thành.
“Cảng biển này gọi là Thương Giới Cảng, đừng thấy không lớn, nhưng quả thực là một nơi tập trung hàng hóa đúng nghĩa. Nếu Phương gia chúng ta không có sản nghiệp khác ở Mộng Châu, chỉ cần xử lý xong hàng hóa ở đây, sau đó mua một lô đặc sản Mộng Châu mang về là được rồi.” Phương Văn Nghĩa giới thiệu bên cạnh.
Cấu trúc xã hội của mấy đại lục ở Linh Giới đều tương tự nhau. Cảng mà họ đang ở thuộc về Khổ Nguyệt Quốc, còn sản nghiệp của Phương gia ở Mộng Châu chính là Thanh Nham Thành của Khổ Nguyệt Quốc, cách Thương Giới Cảng cũng không quá xa.
Dùng hai ngày để xử lý xong phần lớn hàng hóa, đội thương thuyền của Phương phủ lại lên đường. Theo lời các đệ tử Phương thị, ở trên thuyền lâu ngày, đột nhiên đặt chân lên đất liền, luôn có cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
Cảm giác của Manh Manh thì không tệ đến thế, chỉ là ở trên biển lâu ngày, cảm thấy rất nhàm chán, liền triệu ra Niếp Vân Đà, theo đội ngũ đi đường ngắm cảnh, cũng thấy mới lạ vài ngày.
Sau mười ngày hành trình không nhanh không chậm, một thành phố hùng vĩ xuất hiện ở đường chân trời xa xăm.
Nơi đây có đất đai màu mỡ và ánh nắng ấm áp. Do không cách xa biển, vùng đất này mưa thuận gió hòa, khí hậu ẩm ướt. Hơn nữa, tuy nơi đây cũng có nhiều tu sĩ, nhưng yêu thú giữa đồng bằng và đồi núi ít hơn nhiều so với Thiềm Châu, môi trường sinh tồn hoang dã tốt hơn rất nhiều.
Khi Manh Manh ngồi trên Niếp Vân Đà nhìn ngắm những bức tường thành cao lớn hùng vĩ kia, trong lòng cũng dâng lên một cảm khái. Tu luyện trăm năm, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng, là bướm hay là người thật, nàng cũng không phân rõ. Trong lúc mơ mơ màng màng lại đã phi thăng Linh Giới, nếu là ở kiếp trước, nàng tuyệt đối sẽ không tin.
Thế nhưng, tất cả những gì xảy ra sau khi đoạt xá trọng sinh, quả thực đã khiến nàng trong vô thức đạt đến một độ cao khó có thể tưởng tượng được trước đây. Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một ý niệm mãnh liệt, muốn nhanh chóng đến Huyền Thiên Tông bái sơn.
“Phương tiên sinh.” Manh Manh cất tiếng.
Phương Văn Nghĩa đi ở phía trước đội ngũ lập tức như bay chạy tới, từ xa đã lớn tiếng hỏi: “Hà tiền bối có gì phân phó?”
“Ngươi đã đến Mộng Châu nhiều lần, có hiểu biết gì về các môn phái tu chân ở đây không?” Manh Manh hỏi.
Phương Văn Nghĩa lập tức ngẩn người: “Hà tiền bối muốn hỏi thăm môn phái tu chân nào?”
“Ta muốn hỏi thăm một môn phái tên là Huyền Thiên Tông, ngươi có manh mối nào để tìm được tông môn của họ không?” Manh Manh hỏi.
“Huyền Thiên Tông thì có nghe qua, nhưng tông môn của họ ở đâu thì không rõ lắm.” Phương Văn Nghĩa nói.
Đề xuất Hiện Đại: Cô Ấy Không Yêu Tôi, Nhưng Khi Tôi Đòi Chia Tay, Cô Ấy Lại Cuống Quýt
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Kim Đan]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Kim Đan]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Kim Đan]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Kim Đan]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.