đồng thời không ngừng dò xét xung quanh, tránh để bị người khác phát hiện.
Thoáng chốc đã đến Thanh Vân Quan, Manh Manh biết, dù những đạo sĩ kia trông hiền lành vô hại, nhưng từng người một tuyệt đối không phải kẻ lương thiện. Nàng không rõ Sở Vĩnh Ninh có quan hệ gì với họ, chỉ biết mật thất hắn xây tuyệt đối không hề tiết lộ cho ai... Thực ra Manh Manh cũng rất tò mò, Sở Vĩnh Ninh đã xây mật thất ngay dưới mí mắt người khác bằng cách nào? Thủ đoạn hành sự của kẻ này quả thực có vài phần quỷ thần khó lường.
Sau khi tiến vào phạm vi Thanh Vân Quan, Manh Manh thu liễm thần thức, tránh né những cấm chế ẩn sâu dưới lòng đất, men theo hướng đã dò xét ban ngày mà chậm rãi tiến lên. Khoảng một khắc sau, nàng cuối cùng cũng tìm thấy vị trí cần tìm... Một luồng quang hoa màu vàng đất chợt bừng sáng, chực bao phủ lấy nàng. Manh Manh đột ngột phất tay áo, một dải ngũ sắc hà quang chợt lóe lên, luồng quang hoa vàng đất kia liền tiêu biến. Thân hình Manh Manh chợt lóe, đã tiến vào một mật thất dưới lòng đất.
Mật thất này không lớn lắm, chừng năm sáu mươi mét vuông, nền đất bốn vách sạch sẽ lạ thường, đồ vật trong sảnh cũng không nhiều, chỉ có hai hàng giá gỗ tử đàn và sáu chiếc rương da cỡ lớn.
Trên giá gỗ đầu tiên đặt hàng chục kiện pháp bảo. Manh Manh nhìn kỹ, phát hiện đa số là linh khí thượng phẩm, nhưng đạo khí pháp bảo lại có hơn mười kiện. Ngay cả ở Linh giới này, những đạo khí này cũng là pháp bảo cực kỳ lợi hại, dù sao cao hơn nữa là tiên khí, mà tiên khí thì Linh giới cũng hiếm khi thấy.
Trên giá gỗ thứ hai đặt hàng chục khối ngọc giản, trên cùng là ba chiếc hộp gấm. Manh Manh cũng xem qua từng ngọc giản một, bên trong là một số thần thông, công pháp, tuy không tệ nhưng vô dụng với nàng. Nàng chỉ lướt qua rồi đặt xuống, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ba chiếc hộp gấm kia.
Đưa tay mở chiếc hộp gấm đầu tiên, một làn linh khí mờ ảo ập tới, bên trong đặt sáu khối Nguyên Linh Thạch màu đỏ rực, như thể có sáu cụm lửa đang cháy.
"Tên này đúng là một tiểu đồng gom của, tiếc thay."
Manh Manh khẽ thở dài, mở chiếc hộp gấm thứ hai.
Chương 665: Yêu cầu
"Ơ? Lại là một bộ pháp bảo y phục."
Nhìn rõ vật bên trong, Manh Manh không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, trên mặt cũng lộ vẻ mừng rỡ.
Trong hộp gấm là một bộ cung trang ngũ sắc rực rỡ. Nàng thử đưa thần thức vào trong, lập tức nhận được thông tin liên quan... Bộ y phục này gọi là Ngũ Hành Thiên Y, được dệt từ lông vũ của năm loại thiên cầm thuộc ngũ hành, sau đó được thần sư luyện khí chế tạo.
Manh Manh có một kiện Độ Ách Tiên Y, phẩm chất không kém bộ này, nhưng cô gái nào mà không thích y phục mới? Thực ra trong giới tu chân có không ít y phục được luyện chế đặc biệt, có khả năng phòng ngự hoặc công hiệu đặc biệt khác, nhưng đối với Manh Manh, an toàn nhất vẫn là Độ Ách Tiên Y, mà giờ đây lại có thêm một tầng bảo hộ rõ rệt, đối với nàng, bộ y phục này còn mạnh hơn những pháp bảo kia nhiều.
Ngay lập tức thay bộ y phục này vào, trên người lóe lên một dải ngũ sắc hà quang, bộ Ngũ Hành Thiên Y biến thành một bộ cung trang màu xanh biếc. Nàng đưa tay chỉ xuống đất, một dòng suối trong vọt ra, hóa thành một tấm gương.
"Ha ha, không tệ." Manh Manh nhìn ngó xung quanh một lượt, rồi phất tay làm tan tấm gương, lại mở chiếc hộp gấm thứ ba... Trong chiếc hộp gấm thứ ba đặt một cuộn trục vàng.
Cảm nhận khí tức của cuộn trục vàng, Manh Manh đưa tay triệu cuộn trục đến tay, chậm rãi mở ra... Cuộn trục trận pháp không gian.
Quỷ thần ơi!
Manh Manh mừng rỡ suýt nữa thì kêu to, không ngờ Sở Vĩnh Ninh này lại có thể tìm được thứ bảo bối như vậy. Trận pháp của Manh Manh là truyền thừa của Thanh Nguyên Tử, truyền thừa của Ngũ Hành Tông và một phần cổ trận trong Cửu Lê Phù Thuật, đều không thoát khỏi biến hóa ngũ hành, duy chỉ không giỏi trận pháp không gian. Trong truyền thừa của Huyền Thiên Tông, cũng có truyền thừa về trận pháp không gian, nhưng không đầy đủ, chủ yếu là một số trận pháp truyền tống nhỏ. Manh Manh lúc đó vì cảm thấy đánh đổi không đáng, nên cũng không đổi... Giờ xem ra quyết định ban đầu là đúng đắn. Cuộn trục trận đạo trước mắt này bao gồm các luận thuyết về mọi phương diện của trận pháp không gian, đầy đủ hơn truyền thừa của Huyền Thiên Tông nhiều. Manh Manh giải đọc sơ qua rồi vội vàng cất riêng cẩn thận.
Cuộn trục ghi chép kiến thức không gian này thậm chí còn quý giá hơn cả Nguyên Linh Thạch. Nàng cất kỹ rồi mới lần lượt mở sáu chiếc rương kia... Trong những chiếc rương này, đều đặt Linh Thạch cực phẩm. Một ngàn vạn Linh Thạch cực phẩm đặt ở đó khiến ngay cả Manh Manh cũng có chút choáng váng... "Sở Vĩnh Ninh này phải làm bao nhiêu chuyện thất đức mới có thể tích lũy được gia sản như vậy?"
"May mà, ta chỉ cần làm một phần thôi. Á... không đúng, ta đây là thay trời hành đạo, là tích đức hành thiện."
Manh Manh vừa tự biện minh cho hành vi "ăn cướp" của mình, vừa thu hết chiến lợi phẩm vào. Đừng thấy có vài pháp bảo vô dụng với nàng, nhưng nếu tháo ra, những vật liệu đó vẫn có thể dùng để bồi bổ cho khí linh của những tuyệt phẩm đạo khí.
Sau khi cướp sạch mọi thứ, Manh Manh quay lại theo đường cũ, một đường bình yên vô sự trở về khách sạn.
Sau ba ngày du ngoạn ở Lạc Thành, Manh Manh hội họp với Phương Văn Đức và những người khác. Đoàn thương nhân của Phương gia đã bán hết hàng hóa đã vận chuyển đến, và mua sắm lại hàng hóa mới. Thấy Manh Manh đến đúng hẹn, Phương Văn Đức rất vui mừng, sau khi chiêu đãi vài vị khách khanh và quản sự của đoàn thương nhân tại Lăng Tiêu Lâu sang trọng nhất thành, đoàn người liền lên đường.
Một đường bình an vô sự, bốn tháng sau, đoàn thương nhân đã trở về Phương gia, chuyến về này nhanh hơn nhiều so với lúc đi.
Phương gia ở Thiên Vũ Thành tuy không phải là thế gia lớn truyền thừa mấy trăm vạn năm, nhưng cũng có lịch sử mấy chục vạn năm. Chỉ là trong gia tộc này, vẫn chưa từng xuất hiện cao thủ đặc biệt mạnh mẽ nào, nên ảnh hưởng ở Thiên Vũ Thành không lớn lắm. Nhưng Phương gia luôn giỏi kinh doanh, dù trải qua mấy chục vạn năm vẫn duy trì được mức trung thượng trong các thế gia ở Thiên Vũ Thành, hơn nữa trong gia tộc cũng mời một nhóm khách khanh trưởng lão, các thế lực bình thường dù thèm muốn sản nghiệp của Phương gia cũng khó lòng đắc thủ.
Sau khi vào Thiên Vũ Thành, Phương Văn Đức đã sắp xếp chỗ ở cho Manh Manh... Có tiền thì dễ làm việc, các khách khanh trưởng lão của Phương phủ đều sống trong thành. Thiên Vũ Thành là một đại thành, rộng ngàn dặm, sản nghiệp của Phương gia trong thành không dưới trăm nơi. Chỗ ở sắp xếp cho Manh Manh gọi là 'Tiêu Tương Viên', trồng rất nhiều trúc Tiêu Tương, trong vườn bố trí một Tụ Linh Trận, linh khí nồng đậm hơn những nơi khác mấy chục lần.
Duy trì vận hành trận pháp này đương nhiên cần rất nhiều Linh Thạch, nhưng đối với Phương gia, Linh Thạch không phải là vấn đề. Ban đầu Manh Manh không muốn ở Phương gia quá lâu, nhưng do sự xuất hiện của cuộn trục trận đạo không gian, nàng định nghiên cứu kỹ lưỡng, nên không vội rời đi, chuẩn bị ở Phương gia một thời gian, xem Phương Văn Đức khi nào chuẩn bị ra biển.
Ngày nọ, Manh Manh đang tu luyện, bỗng nhận được truyền tin của Thổ Linh, gia chủ Phương Văn Đức đang cầu kiến bên ngoài.
Phương Văn Đức không đến một mình, còn có một cô gái mắt sáng răng trắng đi bên cạnh. Sau khi hành lễ, Phương Văn Đức giới thiệu cô gái này là tiểu nữ Phương Ngọc Linh của ông.
"Phương Đông chủ, việc ra biển đã có manh mối rồi sao?" Manh Manh hỏi.
"Hà tiền bối, hổ thẹn quá."
Phương Văn Đức trên mặt lộ vẻ áy náy.
Manh Manh nhướng mày: "Có biến cố gì sao?"
Phương Văn Đức nói: "Đúng là có biến cố. Ban đầu Thiên Vũ Thành chúng ta cứ hai mươi năm lại tranh giành một Tĩnh Hải Thương Bài, còn ba năm nữa mới đến kỳ tiếp theo. Nhưng gần đây lại có vài gia tộc mới nổi lên, họ không chịu đợi đến đại hội tranh giành Thương Bài kỳ sau mà muốn thách đấu để tranh giành Thương Bài."
"Tĩnh Hải Thương Bài là thứ gì?" Manh Manh tò mò hỏi.
Phương Văn Đức thấy nàng hỏi, vội vàng giải thích: "Đường biển ngoài tai ương bão tố ra, còn có vô số yêu thú. Mỗi năm đều có không ít đoàn thương nhân bị hủy diệt giữa biển khơi. Sau này, tu sĩ nhân loại đã ký một hiệp ước với Yêu Minh trong số yêu thú biển, mỗi năm nộp một lượng vật tư nhất định thì có thể nhận được Tĩnh Hải Thương Bài, đảm bảo đoàn thương nhân không bị yêu thú tấn công."
"Có tác dụng không?" Manh Manh khá nghi ngờ.
"Đa số thời gian đều có hiệu quả, chỉ có một số yêu thú cấp thấp hơn và những yêu thú không hòa thuận với Yêu Minh mới dám chống lại Tĩnh Hải Thương Bài, và đôi khi là do người trên thuyền buôn không tuân thủ quy tắc, tấn công yêu thú trước. Các đoàn thương nhân lớn đều sẵn lòng trả một lượng linh thạch hoặc vật tư khác, dù sao lợi nhuận từ đường biển là lớn nhất, nhưng số lượng Tĩnh Hải Thương Bài do Yêu Minh phát hành có hạn, nên cứ hai mươi năm lại có một trận tranh giành, và quy định nếu có gia tộc mới nổi lên, họ có quyền thách đấu các gia tộc cũ để quyết định quyền sở hữu Thương Bài." Phương Văn Đức nói.
"Nhưng, nếu sự thách đấu này không bị hạn chế, chẳng phải rất bất công với những gia tộc bị thách đấu sao?" Manh Manh nghi ngờ hỏi.
"Tuyệt đối công bằng thì không thể nói, nhưng cũng có lợi ích."
Phương Văn Đức nói: "Nếu người thách đấu thắng, Thương Bài đương nhiên đổi chủ; nhưng ngược lại, Thương Bài của người bị thách đấu có thể kéo dài hai mươi năm. Đương nhiên, trong đó tư cách và quan hệ của người thách đấu và người bị thách đấu đều phải được thẩm định kỹ lưỡng."
"Cái này cũng có chút thú vị. Ngươi đến tìm ta không phải chỉ để nói cho ta chuyện này chứ?" Manh Manh hỏi.
"Vâng."
Phương Văn Đức, trán ông ta khẽ rịn mồ hôi: "Tiền bối minh giám, Phương mỗ quả thực có việc cầu xin, chính là về lần thách đấu này..."
"Ngươi muốn ta giúp Phương gia các ngươi nhận lấy trận tỷ thí này sao?" Manh Manh cắt lời ông ta hỏi.
"Vâng, tiền bối, đối phương mời ra một tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, Phương mỗ thực sự không còn cách nào khác." Phương Văn Đức cúi đầu nói.
Manh Manh khẽ cười một tiếng: "Nhận tiền của người, giúp người giải tai ương. Đã nhận cống phẩm của Phương gia các ngươi, đương nhiên phải làm chút việc cho các ngươi."
Nàng khẽ trầm ngâm, "Chuyện này ta đồng ý. Xong việc này, chúng ta coi như hai bên đã thanh toán xong, ta sẽ đi Mộng Châu."
Phương Văn Đức mừng rỡ: "Đa tạ tiền bối thành toàn, nếu có gì cần, vãn bối nhất định dốc hết sức mình để làm cho tiền bối!"
"Thôi đi."
Manh Manh bĩu môi: "Nhận cống phẩm mấy tháng mà đã phải ra tay đánh giết cho các ngươi, nếu sau này còn có gì cần, chẳng phải phải bán mạng cho Phương gia các ngươi cả đời sao?"
Câu nói sau cùng được nói với giọng đùa cợt, có lẽ vì thấy thú vị, Phương Ngọc Linh "khịt" một tiếng bật cười.
"Ngọc Linh, còn không mau xin lỗi Hà tiền bối?" Phương Văn Đức giật mình, vội vàng quát.
"Không cần thiết, ta vốn định nói đùa, nếu nàng không cười thì ta sẽ thành người ngượng ngùng." Manh Manh vội vàng ngăn lại.
Phương Văn Đức trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: "Hà tiên tử, tiểu nữ nghe nói những thị nữ trong nhà khó lòng làm ngài hài lòng, muốn đích thân đến hầu hạ ngài, hy vọng được cho phép."
Manh Manh bật cười: "Phương Đông chủ, Ngọc Linh là một thiên kim tiểu thư, ta sao dám sai khiến nàng?"
"Tiền bối, Ngọc Linh tâm tư cẩn mật, khác hẳn với những cô gái bình thường được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nàng có thể làm được rất nhiều việc, hơn nữa nàng cho rằng nếu có may mắn được theo hầu ngài, đối với việc nâng cao thực lực của nàng cũng có lợi ích rất lớn." Phương Văn Đức nói.
Lời này nói ra quả thực rất thẳng thắn, Manh Manh nhíu mày còn muốn từ chối, nhưng thấy Phương Ngọc Linh đại lễ bái lạy, sau khi bái xuống lại không đứng dậy ngay, mà là khẩn cầu hết lần này đến lần khác.
Trước đó, Mạnh Nguyên Thông và Phương Văn Đức từng hỏi nàng có muốn nhận đệ tử không, Manh Manh không trả lời. Trong lòng nàng tuyệt đối không muốn nhận thêm đệ tử nữa, vì liên lụy quá nhiều chuyện, vạn nhất có gì sai sót, người chịu thiệt hại trực tiếp vẫn là nàng. Nhưng nếu là nhận một thị nữ, Manh Manh lại không thấy bất tiện gì, dù sao đối phương học được gì thì học, nàng không ngại giúp đỡ.
Thời gian ước hẹn cụ thể còn phải chờ quyết định thêm, nên Phương Văn Đức sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Manh Manh liền cáo từ rời đi. Phương Ngọc Linh ra ngoài tiễn Phương Văn Đức xong, trở về rồi bổ sung báo cáo từng chỗ một, khối lượng công việc này rất lớn, nhưng không thể vội vàng được.
Nhìn Phương Ngọc Linh dọn dẹp khắp phòng, Manh Manh nhất thời không biết nói gì cho phải, nàng tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn, một hơi uống cạn.
Chương 666: Tiếp kiến
Phương Ngọc Linh hiển nhiên cũng chú ý đến động tác của nàng, thấy nàng uống trà xong, liền nhanh nhẹn đi tới, cầm lấy ấm trà trên bàn, nhẹ nhàng rót đầy lại chén trà cho nàng... Cô gái này hiển nhiên cũng khá am hiểu về trà đạo, khi rót trà, không khỏi hít một hơi thật sâu hương trà, trong mắt lướt qua một tia mê say.
"Nếu ngươi thích, có thể tự lấy dùng từ hộp trà." Manh Manh biết với gia giáo của Phương Ngọc Linh, nàng tuyệt đối sẽ không cùng mình uống chung một ấm trà, hơn nữa cử chỉ của nàng rất tự nhiên, điều này khiến nàng nhớ lại cảnh tượng đệ tử hầu hạ trước đây, vì vậy cũng không bài xích cô gái ngoan ngoãn này.
Khôi lỗi dù sao cũng là vật chết, Ngũ Linh Hóa Thân tuy có thể trò chuyện thậm chí luận bàn, nhưng các nàng vốn là hóa thân của mình, giống như cảm giác tay trái nắm tay phải. Còn Phương Ngọc Linh này lại là một cá thể hoàn toàn độc lập, có lẽ nàng cũng có mục đích khác, nhưng nói chung, bên cạnh mình cuối cùng cũng có thêm vài phần sinh khí, cảm giác cũng tốt hơn nhiều.
"Cảm ơn tiền bối." Phương Ngọc Linh vội vàng cảm tạ... Đây không chỉ là vấn đề trà, mà là vì nàng đã được Manh Manh thừa nhận.
Con cháu thế gia, đôi khi sống cũng chưa chắc đã sung sướng như người ngoài thấy, đặc biệt là đối với một người con gái, càng là như vậy. Họ thường bị coi là nền tảng cho sự hưng thịnh của gia tộc, là công cụ liên hôn. Muốn thoát khỏi số phận đó, chỉ có thể tìm cách có được sức mạnh cường đại.
Giờ đây nàng đã bước đi bước đầu tiên, một tu sĩ Độ Kiếp kỳ đã thu nhận nàng, chỉ cần bản thân không trở thành kẻ bị bỏ rơi, thì sức mạnh của gia tộc sẽ khó lòng chi phối số phận của nàng nữa.
"Ngọc Linh, đa số thời gian ta sẽ bế quan tu luyện trong phòng, có việc khẩn cấp gì có thể dùng loại truyền tin phù này."
Manh Manh đưa truyền tin phù do mình luyện chế cho nàng, "Ngoài ra, bạn bè của ta thường thích gọi ta là 'Vân Thường Tiên Tử', sau này ngươi cứ gọi là 'Tiên Tử'."
Manh Manh không phải giả vờ trẻ con, mà thực sự không thích cách gọi "tiền bối" từng tiếng một. Nếu chỉ gặp mặt thỉnh thoảng thì không sao, nhưng ngày nào cũng vậy thì thật sự là người chưa già đã bị gọi già rồi.
Ngay lúc này, từ bên ngoài truyền đến một trận ồn ào nhỏ, âm thanh này thực ra cách rất xa, nhưng lại hướng về Tiêu Tương Viên. Phương Ngọc Linh chú ý đến thần sắc của nàng, vội vàng nói: "Tiên tử, vãn bối bây giờ sẽ ra ngoài xem sao." Nói xong, nàng lập tức vội vã đi ra.
Nhìn nàng đi ra, Manh Manh khá hài lòng. Thân phận của Phương Ngọc Linh không tầm thường, tuy Phương Văn Đức để nàng hầu hạ Manh Manh, nhưng nàng không phải thân phận nô lệ, mà cũng không phải thân phận đệ tử hầu hạ, nên cử chỉ xưng hô đều phải có chừng mực, nếu không vượt quá giới hạn này, cả nàng hay bản thân Manh Manh đều sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Không lâu sau, Phương Ngọc Linh trở về bẩm báo, thì ra là Phương Văn Đức vừa rời đi không lâu lại quay lại.
"Ừm? Mời ông ấy vào." Manh Manh cho rằng có chuyện gì thay đổi về Thương Bài, nhưng trong cảm giác lại thấy không giống.
"Có phải chuyện Thương Bài có gì thay đổi không?" Đợi Phương Văn Đức vào, Manh Manh hỏi.
Phương Văn Đức trên mặt lộ ra vài phần hoảng hốt: "Bẩm tiên tử, cường giả trong ba đại thế gia ở thành đến bái kiến ngài!"
"Bái kiến?"
Manh Manh hơi sững sờ, cười nói: "Ta chẳng qua chỉ là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ thôi, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?"
Phương Văn Đức cũng hơi sững sờ, cười khổ nói: "Thiên Vũ Thành tuy diện tích không nhỏ, nhưng lại nằm ở nơi hẻo lánh, trong thành tuy có không ít tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng tu sĩ Độ Kiếp kỳ chỉ có một vị."
"Ồ, người cũng lấy hiếm làm quý." Manh Manh chợt hiểu ra, nàng nhìn Phương Văn Đức một cái đầy ẩn ý, người sau vội vàng cúi đầu.
Phương gia chiêu mộ được một tu sĩ Độ Kiếp kỳ đương nhiên là tin tức do Phương gia cố ý tung ra, điều này cũng nhằm nâng cao địa vị của Phương gia ở Thiên Vũ Thành. Trong Thiên Vũ Thành, thứ hạng của Phương gia chỉ ở mức trung thượng, đây là do Phương gia không có tu sĩ Hóa Thần kỳ. Giờ đây có tu sĩ Độ Kiếp kỳ tọa trấn, thứ hạng của Phương gia ở Thiên Vũ Thành sẽ lại tăng lên, tuy không thể đứng đầu, nhưng lọt vào hàng ngũ dẫn đầu thì không thành vấn đề.
Tuy nhiên, Manh Manh cũng không vì lý do này mà trách mắng Phương Văn Đức... Vốn dĩ, người ta mời khách khanh trưởng lão vào phủ tọa trấn, vốn là để trấn áp các thế lực bên ngoài, nếu không chẳng lẽ lại cung phụng như tổ tông sao?
Sau một hồi suy nghĩ, Manh Manh hỏi: "Gặp một lần cũng không sao, ba gia tộc kia là sao?"
Phương Văn Đức nghe ra giọng Manh Manh không có ý không vui, lập tức mừng rỡ nói: "Ba gia tộc lớn của Thiên Vũ Thành lần lượt là Vũ, Mông, Thái. Trong đó, hai vị gia chủ của Mông gia và Thái gia ngài có tiếp kiến hay không cũng không sao, nhưng Vũ Minh Nghĩa của Vũ gia tốt nhất là nên gặp một lần."
Manh Manh hơi sững sờ, hỏi: "Tại sao? Người này có gì đặc biệt sao?"
Phương Văn Đức lắc đầu nói: "Không, Vũ Minh Nghĩa tuy bản thân là thành chủ Thiên Vũ Thành, nhưng mời ngài gặp ông ta không phải vì lý do này. Trong Thiên Vũ Thành chỉ có một tu sĩ Độ Kiếp kỳ tọa trấn."
Ánh mắt Manh Manh lóe lên: "Là người của Vũ gia?"
"Đúng vậy, chính là Vũ Tú Mẫn tiền bối của Vũ gia."
Phương Văn Đức khẽ gật đầu, nghiêm nghị nói: "Vị Vũ Tú Mẫn tiền bối này đã thăng cấp Độ Kiếp kỳ từ một ngàn năm trước, vẫn luôn tọa trấn Thiên Vũ Thành chúng ta."
Thật kỳ lạ, trong giọng điệu của Phương Văn Đức, đối với vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ lão làng kia vô cùng tôn sùng, không hề có chút miễn cưỡng nào. Nàng tâm niệm chợt chuyển, đột nhiên hỏi: "Ngươi bảo ta nhất định phải tiếp kiến Vũ Minh Nghĩa, có phải là Vũ Tú Mẫn kia muốn gặp ta?"
"Chính xác." Phương Văn Đức có chút kinh ngạc nhìn Manh Manh, không ngờ nàng lại có thể trong thời gian ngắn như vậy đã đoán ra sự thật.
Trầm ngâm một lát, Manh Manh trong lòng đã có quyết định: "Được, vậy ta sẽ gặp họ."
"Họ?" Phương Văn Đức có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, đã là một người gặp, ba người cũng là gặp, vậy thì không cần phân biệt nữa." Manh Manh tùy ý nói.
Ba đại thế gia đại diện cho ba thế lực hàng đầu Thiên Vũ Thành, có họ làm chứng, sự hưng thịnh của Phương gia chỉ là chuyện sớm muộn... Quan trọng nhất là, Manh Manh tuy có nghĩa vụ giúp Phương gia giải quyết khó khăn, nhưng không có nghĩa vụ phải tiếp kiến những vị khách kia. Giờ đây Manh Manh hào phóng đồng ý, hàm ý sâu xa trong đó Phương Văn Đức đương nhiên hiểu rõ, cũng vô cùng cảm kích.
Phương Văn Đức lập tức đi thông báo cho đại diện ba thế gia kia, còn Manh Manh thì dưới sự tháp tùng của Phương Ngọc Linh rời khỏi Tiêu Tương Viên. Trên đường đi tuy ít gặp người, nhưng trong bóng tối lại có rất nhiều ánh mắt dõi theo. Một số con cháu Phương gia thấy Phương Ngọc Linh đi theo sau Manh Manh, trong lòng đều thầm ghen tị... Chỉ cần Phương Ngọc Linh ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích không ngờ, điều này gần như có thể khẳng định.
Chốc lát sau, Manh Manh đã cùng Phương Ngọc Linh tiến vào chính sảnh Phương phủ. Trong chính sảnh ngoài một số thị nữ ra, còn có bốn người. Ánh mắt Manh Manh đảo qua, đã thu hết diện mạo của họ vào trong mắt.
Bốn người đều là tu sĩ Hóa Thần kỳ. Trong đó một người là gia chủ đời trước của Phương gia, Phương Vân Long, ba người còn lại là hai nam một nữ.
Hai người nam nhìn bề ngoài đều khoảng ba mươi tuổi, nhưng tuổi thật đã hơn trăm. Người nữ tướng mạo khoảng bốn mươi tuổi, là một phụ nữ trung niên phong vận vẫn còn, tuổi thật của nàng hẳn khoảng hai trăm tuổi.
Manh Manh vừa bước vào chính sảnh, ánh mắt ba người này lập tức tập trung vào Manh Manh, sau đó liền lộ ra vẻ kinh hãi khó hiểu, không thể tin được.
Giữa các tu sĩ có một cách hiệu quả để kiểm tra tuổi thật của một người, điều này không giống như tu vi thật của một người có thể che giấu bằng pháp bảo hoặc thần thông. Bởi vì khí tức tu vi của một người có thể thay đổi, nhưng những thứ như cốt linh, khí huyết thì không thể thay đổi, trừ phi là thuật đoạt xá hoặc dùng các loại huyễn thuật cao cấp khác.
Tin tức họ nhận được chỉ là Phương phủ đã mời một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhưng không hề đề cập đến tuổi của Manh Manh. Vì vậy, trong suy nghĩ của họ, người này dù không phải tóc bạc da trẻ con, thì cũng phải là dáng vẻ trung niên. Linh giới tuy có ưu đãi trời ban, khiến thể chất của tu sĩ cũng khác biệt, nhưng dưới Nguyên Anh kỳ, người ở Linh giới chỉ cần không quá kém về thể chất hoặc gặp vận rủi quá lớn, tu luyện đến Nguyên Anh kỳ tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng từ đó trở đi, muốn tiến thêm một bước nữa, cũng không phải một sớm một chiều. Lấy bốn vị trong sảnh này mà nói, họ đã bước vào Hóa Thần kỳ nhiều năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa chạm đến ngưỡng Độ Kiếp kỳ, mà tuổi thật của Manh Manh lại trẻ hơn họ rất nhiều, điều này sao có thể không khiến họ chấn động?
Cũng có những tu sĩ tu luyện đến Độ Kiếp kỳ khi còn rất trẻ, thậm chí còn có những tu sĩ Độ Kiếp kỳ trẻ hơn Manh Manh, nhưng những người đó đều là những kẻ tài năng xuất chúng, thành tựu tương lai càng khó lường... Nhưng trên đời này có nhiều thiên tài đến vậy sao?
Manh Manh sau khi vào sảnh, liền tự nhiên ngồi xuống ghế trên, dáng vẻ ung dung tự tại. Phương Vân Long đương nhiên không hề nghi ngờ, cho rằng đó là lẽ đương nhiên, nhưng ba người kia trong lòng lại có chút bất an, không quyết định được, không biết đây có phải là trò đùa của người Phương gia hay không – Manh Manh ở Phương phủ cố ý thu liễm khí tức, nên họ cũng không thể từ khí tức mà phán đoán tu vi của nàng.
Phương Vân Long lại không dám chậm trễ, phất tay cho Phương Văn Đức và Phương Ngọc Linh lui ra, sau đó tiến lên một bước giới thiệu: "Hà tiên tử, vị này là thành chủ Thiên Vũ Thành Vũ Minh Nghĩa, vị này là gia chủ đương nhiệm của Mông gia Mông Thiên Thạch, còn vị Thái phu nhân này là gia chủ hiện tại của Thái gia."
Khi Phương Vân Long mở lời giới thiệu, trong lòng ba người kia lập tức xác định, với thân phận của họ, lại được giới thiệu trước, mà nữ tu kia vẫn không hề động đậy, vậy chỉ có một lời giải thích – tu vi và thân phận của người ta cao hơn mình.
Manh Manh khẽ gật đầu với ba người, ánh mắt lướt qua họ... Nếu là những người trẻ tuổi bình thường dám nhìn họ ba người như vậy, sớm đã bị họ dạy dỗ một trận rồi, nhưng khi đối mặt với Manh Manh, họ lại hoàn toàn không dám có ý nghĩ đó, dù chỉ một chút cũng không dám.
Chương 667: Vũ Tú Mẫn
Thực ra Manh Manh vẫn khá nể phục vị Thái phu nhân kia, phải biết rằng, trong giới tu chân không phải không có nữ giới làm chủ một môn phái, nhưng những tông môn đó đa số đệ tử là nữ hoặc toàn bộ là nữ đệ tử. Còn trong thế gia, những người chủ trì toàn phủ là nữ giới như trong truyện kể "Dương Môn Nữ Tướng" thì gần như không có. Vị Thái phu nhân này có thể nổi bật lên để chủ trì một gia tộc, e rằng không chỉ dựa vào tu vi Hóa Thần kỳ, nên Manh Manh đã nhìn nàng thêm vài lần. May mắn là cả hai đều là nữ giới, hơn nữa ngoại hình của Thái phu nhân cũng không phải là thiếu nữ mười sáu, nên cũng không sợ gây ra suy nghĩ gì khác.
"Ba vị gia chủ, đây chính là khách khanh trưởng lão mới được phủ ta mời về, Hà tiên tử." Phương Vân Long giới thiệu.
Mặc dù trong lòng đã có số, nhưng khi nghe Phương Vân Long chính thức giới thiệu, trong mắt ba người vẫn lóe lên một tia kinh ngạc.
Manh Manh lại có chút bất mãn, tuy thần sắc nàng không đổi, nhưng khí tức của tu sĩ Độ Kiếp kỳ lại hoàn toàn phóng thích ra. Ba người lập tức cảm thấy áp lực tăng mạnh, lúc này không còn dám nghi ngờ nữa, đồng loạt hành lễ: "Bái kiến Hà tiền bối!"
Manh Manh chỉ khẽ gật đầu, với tu vi và thân phận của nàng lúc này, đương nhiên không cần đáp lễ ba người. Thái phu nhân và Mông Thiên Thạch thì không sao, ba người đến đây cũng chỉ là để kết thiện duyên, dù sao Phương gia sau khi có tu sĩ Độ Kiếp kỳ tọa trấn, thứ hạng thực lực ở Thiên Vũ Thành đã tăng vọt như tên lửa, hơn nữa họ cũng quen biết tiểu tài nữ Phương Ngọc Linh của Phương gia, nhìn vị trí nàng đứng hiển nhiên là theo hầu Manh Manh, bất kể là đệ tử hay thị giả, tiền đồ tương lai đều không thể lường trước... Nghĩ đến gia đình mình, Mông Thiên Thạch và Thái phu nhân đều có chút hâm mộ, nếu Manh Manh ở lại nhà họ, chẳng phải cũng có thể chọn ra vài đệ tử ưu tú theo hầu sao?
Hai người cũng chỉ nghĩ vậy thôi, họ đến đây hôm nay thực ra cũng chỉ có ý đó, còn việc làm thế nào để liên thủ với Phương gia kinh doanh, đó mới thực sự là bước tiếp theo họ cần làm.
"Hà tiền bối, vãn bối chuyến này đến đây một là để bái kiến tiền bối, hai là phụng mệnh gia chủ mời tiền bối đến phủ một chuyến." Vũ Minh Nghĩa mở lời.
"Ồ, là Vũ Tú Mẫn đạo hữu sao?" Manh Manh hỏi.
Nếu là người khác dám gọi thẳng tên Tú Mẫn, Vũ Minh Nghĩa chắc chắn sẽ tát một cái thật mạnh. Nếu một người không đánh lại, thì hai người, ba người, một đám người sẽ cùng xông lên, nhất định phải đánh cho kẻ vô lễ kia nằm bẹp mới thôi. Nhưng xuất phát từ miệng Manh Manh, ông ta lại không hề có chút giận dỗi nào, hơn nữa còn cúi đầu thật sâu, đáp một tiếng "Vâng".
"Vậy chúng ta đi thôi."
Manh Manh thực ra có thể gặp hoặc không gặp, nhưng nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt, sau này dù nàng có rời khỏi Phương gia, đối phương cũng có thể sẽ chiếu cố Phương gia nhiều hơn, coi như là một thiện duyên. Dù không vì Phương Văn Đức luôn cung kính với mình, thì cũng phải vì cô bé Phương Ngọc Linh... Tuy chỉ trong một thời gian ngắn, Manh Manh đã cảm thấy rất thoải mái. Ý đồ của Phương Văn Đức nàng đương nhiên hiểu rõ, nếu không có vấn đề gì, nàng thực sự muốn đưa cô bé này cùng đi, cũng đỡ cô đơn.
Nói đi là đi, Manh Manh khẽ gật đầu với Mông Thiên Thạch và Thái phu nhân, sau đó cùng Vũ Minh Nghĩa cưỡi độn quang bay đến Vũ phủ. Hai người thân hình nhanh như chớp, không đi cổng chính mà trực tiếp bay vào phủ từ trên không, dừng lại bên ngoài một sân viện.
Vũ Minh Nghĩa hướng về sân viện hành lễ, môi khẽ động, như đang báo cáo với ai đó. Chốc lát sau, ông ta hành lễ với Manh Manh nói: "Hà tiền bối mời vào, gia tổ đã cung kính chờ đợi từ lâu bên trong."
Manh Manh khẽ gật đầu, như người bình thường, kéo cửa vào, rồi quay tay đóng cửa lại, men theo con đường nhỏ bên trong đi vào sân.
Vũ Minh Nghĩa lại thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng tu vi càng cao, tính tình càng kỳ quái. Nếu Manh Manh vì Vũ Tú Mẫn không ra đón mà không vui, thậm chí phất tay áo bỏ đi, thì phiền phức sẽ rất lớn, mà còn rất oan uổng.
Nói về Manh Manh, nàng đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà không vui, dù sao xét về tuổi tác, tuổi của Vũ Tú Mẫn đủ lớn hơn nàng mấy lần, cũng coi như là tiền bối rồi, dù có chút giữ kẽ cũng không sao.
Môi trường của sân viện này rất tốt, trồng đầy liễu rủ. Mặc dù thời tiết bên ngoài vẫn còn rất lạnh, nhưng trong sân nhỏ này lại tràn ngập hơi xuân ấm áp, hiển nhiên là đã sử dụng trận pháp.
Gió nhẹ lướt qua ngọn liễu, làm cành liễu lay động như rèm châu, một làn khí tươi mát ập đến, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Xem ra Vũ Tú Mẫn kia không phải tu luyện công pháp thuộc tính Thủy, thì cũng là tu luyện công pháp thuộc tính Mộc, nếu không sẽ không có khí tức như vậy." Manh Manh thầm suy tính, bước chân như chậm mà thực ra rất nhanh, chốc lát đã đến cuối con đường nhỏ.
Trong sân này không có kiến trúc, sân trồng đầy liễu rủ, ở trung tâm sân có một hồ nước nhân tạo rộng khoảng sáu, bảy mẫu, nhưng xung quanh không còn kiến trúc nào khác, cũng không có... người.
Ừm?
Không phải Vũ Tú Mẫn ở đây sao?
Manh Manh hơi sững sờ, người này ở đâu vậy?
Ánh mắt nàng đảo quanh... Khi nàng nhìn thấy một khối đá kỳ lạ bên hồ, ánh mắt nàng ngưng lại, trên mặt lộ ra nụ cười.
Bên bờ hồ có rất nhiều đá kỳ lạ, có khối giống thực vật, có khối giống các loài động vật, lại có khối giống như những bức tượng biến dạng, nhưng chỉ có khối đá này giống như một ông lão đang ngồi đối mặt với hồ nước.
"Ha ha, biết ngay không thể giấu được Hà đạo hữu, lão phu Vũ Tú Mẫn, vì bế quan nên không thể phân thân ra đón, xin thứ tội!" Một tiếng cười sảng khoái vang lên.
"Quả nhiên là Vũ đạo hữu. Không ngờ đạo hữu lại có đại nghị lực bế khô quan như vậy, thực sự khiến người ta bội phục!"
Manh Manh trên mặt lóe lên một tia kinh ngạc, thực ra bế quan có mấy loại, một loại gọi là tử quan, một khi bế thì kéo dài nhiều năm, không đạt mục đích thề không bỏ cuộc. Đôi khi thậm chí có người bế quan cho đến khi tọa hóa; mấy loại khác thì tùy tiện hơn... Như cách bế quan của Vũ Tú Mẫn này, tuy dễ chịu hơn tử quan một chút, nhưng không biết đã bế bao lâu, bụi bặm trên người đã hóa đá. Nếu không phải Manh Manh trong lòng linh quang chợt lóe, e rằng còn không nghĩ ra kết quả như vậy, nhưng việc phát hiện Vũ Tú Mẫn lại dựa vào thần thức cường đại, nếu không nàng cũng không dám xác nhận.
Biểu cảm của nàng thực ra cũng là cố ý làm ra, năm xưa ở hạ giới, nàng cũng từng bế tử quan, thời gian dài ngắn khác nhau, như lần cuối cùng để đột phá bình cảnh Hóa Thần, nàng từng bế quan trăm năm trong Phù Đồ Không Gian, cảm giác đó thực sự rất khô khan, cách tu hành này nàng không muốn dùng lại nữa.
"Vũ mỗ khốn đốn ở bình cảnh Độ Kiếp nhiều năm, thấy thọ nguyên không còn nhiều, đành liều một phen thôi." Giọng Vũ Tú Mẫn có chút chua xót.
Manh Manh trong lòng cũng thầm thở dài, đây là hiện tượng rất bình thường. Một số tu sĩ khi thọ nguyên gần cạn, đành phải mạo hiểm dùng đủ mọi cách để nâng cao cảnh giới, dù sao mỗi khi nâng cao một cảnh giới, thọ nguyên sẽ tăng lên đáng kể, nhưng việc nâng cao cảnh giới há lại là chuyện một sớm một chiều có thể đạt được? Tuy trong quá trình tu hành có hiện tượng 'đốn ngộ', nhưng cơ duyên này khó gặp khó cầu, bản thân Manh Manh cũng coi như phúc duyên sâu dày, nhưng số lần 'đốn ngộ' cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Không biết Vũ đạo hữu tìm ta có việc gì?" Manh Manh hỏi.
"Đạo hữu có thể thường trú Thiên Vũ Thành không?" Vũ Tú Mẫn đột nhiên hỏi.
Manh Manh khẽ nhíu mày, hơi có chút kinh ngạc: "Vũ đạo hữu tại sao lại hỏi chuyện này?"
Thấy nàng không trả lời trực tiếp, Vũ Tú Mẫn đã đoán được đại khái, thở dài nói: "Thực không dám giấu, thọ nguyên của Vũ mỗ không đủ trăm năm, nhưng trăm năm sau Thiên Vũ Thành sẽ gặp một đại nạn, nếu không có tu sĩ Độ Kiếp kỳ tọa trấn, e rằng toàn bộ cư dân trong thành đều khó thoát khỏi. Nếu đạo hữu chịu tọa trấn thành này, thì Vũ mỗ dù sau này tọa hóa, trong lòng cũng an nhiên."
"Vũ đạo hữu, theo ta được biết, tuy Thiên Vũ Thành nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng cũng thuộc quyền quản lý của Thiên Vực Đế Quốc. Nếu thực sự gặp khó khăn gì, nên bẩm báo Đế Quốc, do Đế Quốc phái người hỗ trợ chứ?" Manh Manh không hiểu hỏi.
Có khó khăn tìm chính phủ, chính phủ không được tìm Lôi Phong... Hình như điều này ở kiếp trước đã trở thành một câu nói cửa miệng rồi, nhưng sự thật nên là như vậy, dù sao dân chúng đóng thuế cho chính phủ, chính phủ có lý do để cung cấp bảo vệ. Ngay cả ở Linh giới, với tư cách là người cai trị Đế Quốc cũng nên cung cấp bảo vệ cho thần dân của mình chứ?
Giọng Vũ Tú Mẫn đột nhiên biến mất, còn Manh Manh thì có chút bối rối, không biết mình đã sai ở đâu.
Nửa khắc sau, giọng Vũ Tú Mẫn mới vang lên lần nữa: "Hà đạo hữu chẳng lẽ là tu sĩ phi thăng?"
Lần này đến lượt Manh Manh kinh ngạc: "Vũ đạo hữu vì sao lại hỏi như vậy?"
Nàng đây cũng là gián tiếp thừa nhận, thậm chí nàng cũng không nghĩ đến việc phủ nhận, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải đi khắp nơi nói cho người khác biết. Nhưng Vũ Tú Mẫn dường như chỉ nói vài câu đã biết thân phận tu sĩ phi thăng của nàng, điều này thực sự khiến nàng có chút kỳ lạ.
"Ha ha, nếu là tu sĩ sinh trưởng ở Linh giới, tuyệt đối sẽ không hỏi câu hỏi này, chỉ có tu sĩ phi thăng không hiểu thể chế của Linh giới mới hỏi câu hỏi này." Vũ Tú Mẫn khẽ cười nói.
"Ồ, có gì đặc biệt sao?" Manh Manh tò mò hỏi.
Vũ Tú Mẫn nói: "Các thành phố của Đế Quốc thực ra có hai loại, một loại do Đế Quốc xây dựng, loại còn lại do thế gia hoặc một tông môn nào đó vì lý do nào đó mà xây dựng. Vì những nơi này đều thuộc sở hữu của Đế Quốc, nên bất kể là môn phái hay thế gia, đều cần phải nộp một khoản thuế nhất định cho Đế Quốc, và Đế Quốc không được phép phái quan chức hoặc quân đội đóng quân ở những nơi này nếu không được phép."
"Tức là có quyền thu thuế mà không có quyền quản lý?" Manh Manh hiểu rất nhanh.
"Đúng vậy, Đế Quốc muốn thu hồi những thành phố này, mà chúng ta tuyệt đối sẽ không trả lại. Một khi mời Đế Quốc giúp đỡ, thì quyền quản lý thành phố này cũng tất yếu đổi chủ." Vũ Tú Mẫn nói.
Manh Manh lần này đã hiểu, gật đầu rồi hỏi: "Đại nạn mà Vũ đạo hữu nói là chuyện gì vậy?"
"Cứ mỗi ngàn năm, Thiên Vũ Thành lại phải trải qua một cuộc khủng hoảng yêu thú tấn công thành. Và trăm năm sau chính là lúc yêu thú tấn công thành, nếu không có cường giả trấn giữ, Thiên Vũ Thành rất có thể sẽ bị yêu thú chiếm đóng."
Manh Manh tiếc nuối lắc đầu: "Vũ đạo hữu, e rằng phải khiến đạo hữu thất vọng rồi, ta muốn đi Mộng Châu, trăm năm sau có thể đến Thiên Vũ Thành hay không vẫn là một ẩn số, thực sự không dám mạo hiểm đáp ứng."
Chương 668: Tranh giành Thương Bài (Thượng)
Vũ Tú Mẫn khẽ thở dài, tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán – phải biết rằng, yêu thú công thành không phải là chuyện hiếm lạ. Linh giới khác với Chân giới, linh khí trời đất nồng đậm đến đáng sợ, nói một cách ví von, ngay cả một con thỏ không cẩn thận cũng có thể thành yêu, huống chi là những sinh linh khác sống trên đại địa rộng lớn?
Trong lãnh thổ các quốc gia, ngoài các thành trấn, các khu vực khác đều có rất nhiều yêu thú, mãnh thú tồn tại. Những sinh vật này khi sinh sôi đến một giai đoạn nhất định, đạt đến một số lượng nhất định, sẽ dùng cách đặc biệt để thu nhỏ quy mô tộc quần... Ừm, chúng tuyệt đối sẽ không tự sát, nhưng có thể phát động chiến tranh với các loài sinh vật khác.
Đề xuất Xuyên Không: Hóa Thân Vào Cõi Sách, Ta Tác Hợp Lương Duyên Nơi Tiên Giới
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Kim Đan]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Kim Đan]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Kim Đan]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Kim Đan]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.