Góc nhìn chuyển sang một đại tu sĩ khác, người có thực lực đứng đầu trong số những kẻ không thuộc Thanh thị.
Điều khiến nàng giật mình là, vị đại tu sĩ kia, sau khi né tránh đợt công kích đầu tiên của Ất Mộc Thần Lôi, dường như cũng cảm nhận được sự bất thường, bước đi vô cùng cẩn trọng. Manh Manh trong lòng bất lực, biết thần thức của kẻ này mạnh hơn người thường, lại tinh thông trận pháp, nhưng muốn gây tổn hại cho nàng thì tuyệt không thể. Cùng lắm, nàng sẽ ném Tiên phủ đi là xong... Nàng thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Kỳ thực, tại trung tâm pháp trận này, còn có những cơ quan có thể dò xét hành tung, tình hình của đám người kia, nắm rõ như lòng bàn tay. Chỉ là không trực quan bằng việc dùng Chiếu Ảnh Thần Thông để quan sát. Hơn nữa, khi thi triển thần thông này, Manh Manh lại tìm thấy chút cảm giác như kiếp trước dùng pháp khí dò xét để giám thị kẻ thù.
Sau khi xem xét tình hình bên trong cấm chế, nàng lại chuẩn bị nhìn ra bên ngoài. Kỳ thực, linh lực trong pháp trận hiện giờ dư sức cung cấp cho đại trận bên ngoài vận chuyển. Nhưng trong mắt Manh Manh, điều đó thật sự không cần thiết, lại quá lãng phí linh lực... Dù sao cũng là một khối cực phẩm linh thạch, vả lại Tiên phủ này vốn dĩ nàng đã định mở ra, chỉ là muốn cho đám người kia một bài học mà thôi.
Khoảng nửa canh giờ sau, trên cánh cửa đá bỗng sáng rực một vầng ngũ sắc hà quang. Hai vị đại tu sĩ xông lên phía trước, bất cẩn bị hà quang quét trúng, bảo quang hộ thân chợt ảm đạm, cả hai kinh hãi thất sắc, thân hình thoắt cái lùi lại phía sau.
Ầm!
Ngũ sắc hà quang như có linh tính, đổ tràn về phía trước, tất cả mọi người đều đồng loạt lùi lại... Ngay lúc đó, một bóng người từ trong ngũ sắc hà quang phóng ra như điện, một cây cự mộc đen kịt bỗng bay lên, tựa cột chống trời, bổ sầm xuống.
“Cẩn thận! Là tuyệt phẩm đạo khí, chúng ta dốc toàn lực ngăn cản!” Một vị đại tu sĩ cuồng loạn gào thét.
Sáu thanh phi kiếm vút lên không trung, muốn đỡ lấy cây cự mộc kia.
Rầm! Rầm! Rầm... Cự mộc chợt lóe, đánh văng mấy vị đại tu sĩ kia ra xa.
Đúng lúc này, ba vị Thanh thị lão tổ bỗng xuất hiện, một tòa cự phong màu xanh biếc như Thái Sơn áp đỉnh, giáng xuống, đè Manh Manh ở phía dưới... Thấy Manh Manh dường như không kịp né tránh, dị biến đột ngột phát sinh------
Thân hình Manh Manh hóa thành vô số quang ảnh, tản mát khắp nơi, một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không trung: “Chư vị Thanh thị nghe đây, nếu không phải bản tiên tử niệm tình truyền thừa của Thanh Mộc Thần Quân, thì hôm nay đã diệt Thanh Lâm nhất quốc của các ngươi rồi, hãy tự liệu mà làm!”
Lời vừa dứt, vô vàn côn ảnh trên trời chợt biến mất, một đạo ngân quang như điện xẹt về phía xa, nhưng không một đại tu sĩ nào dám đuổi theo...
Chương Sáu Trăm Mười Ba: Lô Đỉnh
Tại một nơi nào đó trong Thanh Lâm Đế Quốc, bỗng có một đạo lôi quang chợt lóe sáng. Có kẻ phát hiện một nữ tu phía sau lưng có đôi pháp bảo hình cánh chim, chỉ trong chớp mắt đã biến mất nơi chân trời... Hai ngày sau, mấy vị đại tu sĩ của Hoàng thất Thanh Lâm Đế Quốc cùng các đại tông môn khác trong đế quốc liên tục kéo đến địa điểm nữ tu kia xuất hiện. Nơi đó bị phong tỏa suốt nửa tháng. Không lâu sau, giữa các tu chân giả có tin tức linh thông bắt đầu truyền tai nhau một tin, rằng mấy vị đại tu sĩ kia đột nhiên rời khỏi Thanh Lâm Đế Quốc, đi du ngoạn phương xa.
Đây là một hiện tượng cực kỳ hiếm thấy, không ai biết chính xác họ đi đâu, có lẽ là lang thang khắp nơi trên Thanh Lâm Đại Lục, hoặc cũng có thể đã rời khỏi Thanh Lâm Đại Lục. Nhưng theo lời những người có tin tức càng linh thông hơn, thì họ là đi tìm kiếm nữ tu từng hiện thân kia.
“Đó là lô đỉnh của một vị đại tu sĩ nào đó, nghe nói đã cuốn sạch mọi bảo vật của vị đại tu sĩ kia rồi bỏ trốn.”
“Đó là công chúa của Thanh Lâm Đế Quốc, nghe đồn không hài lòng với hôn sự do Hoàng đế bệ hạ chỉ định nên đã bỏ nhà ra đi.”
“Đừng có nói bậy nữa! Nghe nói người đó đã tìm thấy Thanh Mộc Tiên Phủ trong truyền thuyết, càn quét sạch sẽ mọi thứ bên trong, nên mới chọc giận các hộ quốc chân nhân của Thanh Lâm Đế Quốc, khiến họ cùng các đại tu sĩ của các tông môn lớn liên thủ truy sát.”
...... Các phiên bản tin đồn khác nhau xôn xao khắp giới tu chân Thanh Lâm Đế Quốc suốt một năm trời mới dần lắng xuống. Dù sao, khi sự mới lạ ban đầu đã mất đi, các tu chân giả cũng có việc của riêng mình, chẳng có thời gian lãng phí vào những tin đồn nhảm nhí này.
Trên Hoàng Sa Lĩnh của Thanh Lâm Đế Quốc, xuất hiện một nhóm tu chân giả thuộc Hoàng thất. Họ hiển nhiên coi mảnh đất cằn cỗi đó là một cứ điểm mới. Vài năm sau, một thành phố sa mạc mới mọc lên ở đó, gọi là Hoàng Sa Thành. Còn nhóm đại tu sĩ đột nhiên rời đi kia hiện giờ có còn đang du ngoạn bên ngoài hay đã trở về, thì không một ai hay biết.
Nửa năm sau khi Thanh Mộc Tiên Phủ xuất thế, tại Long Thúy Thành.
Manh Manh bước đi trên những con phố của thành trì đã lâu không đặt chân tới, trong lòng dâng trào bao cảm khái.
Đây là trạm dừng chân đầu tiên của nàng khi bước vào Nặc Lam Thế Giới, nơi đây cũng đã xảy ra biết bao câu chuyện. Nàng vẫn nhớ gia tộc Ni... Khuôn mặt của Ni Xung, Ni Thiên Phượng, Ni Thiên Vũ và những người khác lần lượt lướt qua trước mắt nàng.
Tuy nhiên, lần này nàng chỉ ghé qua đây trên đường đến Lưu Kim Đại Lục, không hề có ý định ghé thăm Ni gia. Giữa họ vốn dĩ chỉ là mối giao dịch, không cần phải vướng bận quá nhiều... Thuận đường đi dạo một vòng ở đây, cũng chỉ là để thỏa mãn chút niềm vui mà ký ức mang lại.
Bên cạnh nàng là một tu chân giả Trúc Cơ kỳ, tên là Vi Nhất Đan. Manh Manh vừa vào thành, hắn đã kinh ngạc xem nàng như tiên nhân, tự nguyện xin làm người dẫn đường. Manh Manh liền để hắn kể về tình hình Long Thúy Thành, coi như nghe tin tức.
Long Thúy Thành quả thực đã thay đổi rất nhiều, cả đường phố lẫn cửa hàng đều mở rộng hơn trước, tu chân giả qua lại cũng vô cùng đông đúc. Chỉ là so với các Tiên thành mà nàng từng thấy ở Thiên Hoàng Thế Giới hay các đại lục khác của Nặc Lam Thế Giới trong những năm qua, những Tiên thành lấy hải đảo làm nền tảng này, quy mô thực sự không lớn lắm.
“Hà tiên tử, nơi này cũng chẳng có gì đáng xem. Linh Ngọc Thành nơi Vi gia chúng ta tọa lạc lớn gấp đôi Long Thúy Thành này, những vật phẩm mà nơi khác không thấy được, ở đó đều có cả. Hơn nữa, Linh Ngọc Đảo phong cảnh tú lệ, môi trường dễ chịu, linh khí sung túc. Nếu tìm một động phủ ở đó để tu luyện, lại thêm sự giúp đỡ của Vi gia chúng ta, thì việc tấn giai Kim Đan kỳ tuyệt đối không thành vấn đề!” Vi Nhất Đan lải nhải nửa dụ dỗ, dường như muốn đưa nàng về ra mắt gia đình.
Manh Manh nghe vậy chỉ bĩu môi, rồi đưa mắt nhìn về phía bắc Long Thúy Thành... Nói đến đây, nhìn một cái, cảm khái một chút cũng đủ rồi. Lôi Điện Đảo tính ra cũng không xa lắm, có nên quay về xem thử không nhỉ?
Đột nhiên, trên mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, vươn tay về phía trước tóm một cái. Chỉ nghe một tiếng kinh hô, trước mắt đã xuất hiện một tu chân giả Trúc Cơ kỳ. Vi Nhất Đan đứng bên cạnh lập tức cứng đờ... Có thể tóm một tu chân giả Trúc Cơ kỳ như tóm gà con, đó còn là tu chân giả Trúc Cơ kỳ sao?
Vị tu chân giả kia lại khá lanh lợi, sau tiếng kinh hô không quá hoảng loạn, mà cẩn thận đánh giá Manh Manh một lượt, trên mặt bỗng lộ vẻ mừng rỡ, hành lễ nói: “Đệ tử Huyền Thiên Tông Tử Tiêu Phong Trọng Thái Minh bái kiến Hà Sư Thúc Tổ!”
“Ngươi là đệ tử Tử Tiêu Phong? Sao lại ở đây?” Manh Manh lúc này cũng nhìn rõ dấu hiệu Huyền Thiên Tông trên người hắn, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Huyền Thiên Tông từ khi đại cử tiến vào Nặc Lam Thế Giới, đã có con đường ổn định hơn, cơ bản rất ít khi đi qua tuyến Long Thúy Thành này. Hơn nữa, theo nàng được biết, tông môn không có phân đà nào ở đây, vậy sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Vi Nhất Đan bên cạnh vừa hoàn hồn, nghe thấy cách xưng hô của Trọng Thái Minh, lại suýt chút nữa đứng không vững... ‘Sư Thúc Tổ’? Chẳng phải đây là một tu chân giả Nguyên Anh kỳ sao? Vừa rồi mình chẳng phải là chuột trèo mặt mèo... muốn chết sao?
“Tiền... Tiền bối, vãn bối vừa rồi vô lễ, xin tiền bối hải hàm!” Vi Nhất Đan giờ đây hai chân run rẩy như sàng, đáng thương nhìn Manh Manh.
“Vi đạo hữu, ngươi cũng có gì là ‘vô lễ’ đâu? Nhưng ta hiện tại quả thực có chút việc, nếu đạo hữu còn bận, cứ đi làm việc của mình đi.” Manh Manh thấy hắn căng thẳng đến mức này, ngược lại cảm thấy có chút đáng thương.
Đợi Vi Nhất Đan đi rồi, Trọng Thái Minh mới đáp: “Bẩm Sư Thúc Tổ, đệ tử là theo Chiêm Sư Thúc Tổ đến đây.”
Manh Manh trong lòng lập tức rung động, ‘Chiêm Sư Thúc Tổ’ chắc chắn là Chiêm Hồng. Không ngờ nhiều năm không gặp, nàng ấy cũng đã trở thành tu chân giả Nguyên Anh kỳ, thật khiến người ta kinh hỉ. Nhưng nàng chợt động lòng, ngạc nhiên hỏi: “Vậy các ngươi đến Long Thúy Thành làm gì? Chẳng lẽ tông môn có việc làm ăn ở đây?”
Trọng Thái Minh hơi dừng lại, nói: “Bẩm Sư Thúc Tổ, là vì chuyện của Phong Tuyết Oánh đạo hữu.”
“Phong Tuyết Oánh xảy ra chuyện gì?” Manh Manh vội vàng hỏi.
“Phong đạo hữu trên đường về nhà bị cưỡng ép đến đây, có người muốn nạp nàng làm thị thiếp.” Trọng Thái Minh đáp.
Khi nói chuyện, thần sắc Trọng Thái Minh càng thêm cung kính... Tại Tử Tiêu Phong, thậm chí là cả Huyền Thiên Tông, Manh Manh tuyệt đối là một truyền kỳ. Bất kể là biểu hiện trong đại tái năm xưa hay tốc độ tu luyện sau này, đều là tiền vô cổ nhân, hậu khó có lai giả. Hơn nữa, tuy những năm qua Manh Manh chưa từng trở về Lôi Điện Thành, nhưng tin tức về nàng, trừ mấy năm đầu ở Thiên Hoàng Thế Giới ra, gần như chưa bao giờ đứt đoạn. Lại còn nghe nói tu vi của nàng đã tiến thêm một tầng, bản thân hắn đứng trước mặt nàng, như đối diện với vực sâu biển cả, chỉ cảm thấy thâm bất khả trắc.
Còn về phía Manh Manh, sắc mặt đã âm u một mảng, dường như bão tố có thể ập đến bất cứ lúc nào... Phong Tuyết Oánh tuy không phải đệ tử của nàng, thậm chí không tính là đệ tử Huyền Thiên Tông, nhưng đã theo nàng một thời gian dài, Manh Manh đã coi nàng như bạn đồng hành. Ở một mức độ nào đó, ngay cả những đệ tử Huyền Thiên Tông cũng không thân thiết bằng nàng ấy. Bất kỳ tổn hại nào đối với nàng ấy, không nghi ngờ gì nữa, đều là sự khiêu khích đối với chính nàng!
“Rốt cuộc là chuyện gì? Kẻ cưỡng ép Phong Tuyết Oánh rốt cuộc là ai?” Manh Manh đè nén lửa giận hỏi.
“Sư Thúc Tổ có từng nghe nói về Long Hải Phái không?” Trọng Thái Minh hỏi.
“Long Hải Phái... dường như đã từng nghe qua, nhưng không mấy quen thuộc.” Manh Manh khẽ nheo mắt, nàng quên mất đã nghe cái tên này ở đâu, nhưng vẫn có chút ấn tượng.
“Là một vị đại tu sĩ tên Tư Đồ Bạt của Long Hải Phái, muốn nạp Phong đạo hữu làm thị thiếp.”
“Nhưng Tư Đồ Bạt kia làm sao lại quen biết Phong Tuyết Oánh?” Manh Manh vẫn có chút không hiểu, đây căn bản là mối quan hệ chẳng liên quan gì, chẳng lẽ vị đại tu sĩ kia muốn thị thiếp đến phát điên, ngày nào cũng đi tìm khắp nơi sao?
Trọng Thái Minh đáp: “Bẩm Sư Thúc Tổ, nguyên nhân sự việc là Phong đạo hữu từng đến Long Thúy Thành một chuyến, bị một người tên Đoan Mộc Sùng phát hiện. Hắn và Phong đạo hữu trước đây dường như có chút ân oán. Vừa hay sư phụ hắn là Tư Đồ Bạt cần một nữ tu có thiên phú nhất định và tu vi khá cao làm lô đỉnh, hắn liền tiến cử Phong đạo hữu cho Tư Đồ Bạt. Hơn nữa, nhân lúc Phong đạo hữu chuẩn bị về nhà thăm thân, hắn đã dẫn người cưỡng ép đưa về Đoan Mộc gia. Nếu chuyện này là hai bên tình nguyện, cũng sẽ không có ai xen vào. Chỉ là nghe nói Phong đạo hữu không mấy cam tâm, Chiêm Sư Thúc Tổ cũng chính vì lẽ đó mà đến.”
“Lô đỉnh?!”
Manh Manh giận đến cực điểm. Trong giới tu chân có một loại công pháp, chính là lợi dụng nữ tu có thiên phú hoặc thể chất đặc biệt nào đó để song tu toàn diện nhằm đột phá bình cảnh... Đây còn là loại tốt. Thậm chí có kẻ còn dùng phương thức thải âm bổ dương để hủy hoại nữ nhân. Nhưng bất kể là phương thức nào, Manh Manh đều cho rằng đây là một sự sỉ nhục đối với phụ nữ. Bỏ qua kết quả sau này mà nói, ít nhất cũng phải tôn trọng ý nguyện của người bị dùng làm lô đỉnh, nếu không, bất kỳ lời lẽ hoa mỹ hay hứa hẹn nào cũng không thể che giấu được hành vi vô sỉ!
“Dẫn ta đi xem thử.” Nàng trầm mặt nói.
“Vâng.” Trọng Thái Minh đáp một tiếng, dẫn đường phía trước.
Trên đường, Trọng Thái Minh lại giới thiệu thêm một số tình hình. Đoan Mộc Sùng sau khi cưỡng ép Phong Tuyết Oánh, lại phái người đến Phong gia thế gia, mời mấy vị trưởng lão của Phong gia thế gia đến làm thuyết khách. Hiện tại đã chuyển đến một khách điếm, Chiêm Hồng và những người khác đang chuẩn bị nói giúp.
Sau khi nghe cái tên Đoan Mộc Sùng, Manh Manh đã nhớ lại những chuyện xảy ra khi nàng mới đến Long Thúy Thành. Giờ đây xem ra, tên gia hỏa kia không chỉ đơn giản là nịnh bợ sư phụ, mà còn muốn nhân cơ hội này để báo thù.
“Người Phong gia lại là sao? Chẳng lẽ họ cam tâm để thiên chi kiêu nữ của gia tộc mình làm thị thiếp cho người khác?” Manh Manh hỏi.
“Phong đạo hữu đối với những hôn sự mà gia tộc sắp đặt cho nàng đều không hài lòng, những năm qua càng ngày càng xa cách. Mà Phong gia cũng đã có đối tượng bồi dưỡng thế hệ mới, tự nhiên muốn tối đa hóa lợi ích. Đoan Mộc Sùng có lẽ đã hứa hẹn gì đó với Phong gia, nên Phong gia đối với chuyện này khá tán thành.”
Thì ra là vậy.
Manh Manh khẽ thở dài một tiếng. Bất kể là đại gia tộc hay tông môn, thực lực không đạt đến một trình độ nhất định thì số phận đã định phải chịu đựng những điều này. Nếu Phong Tuyết Oánh hiện giờ là tu chân giả Hóa Thần kỳ, thì ai dám đánh chủ ý này?
Cứ lấy nàng làm ví dụ. Khi còn là tu chân giả Nguyên Anh kỳ, những người của Đệ Ngũ gia tộc tuy thèm muốn bảo vật và gia sản của nàng, nhưng cũng không dám dùng thế lực trong phái để uy hiếp, chỉ dám vòng vo chơi trò ngầm, bởi vì họ cũng không gánh nổi cái giá của một cuộc xung đột trực diện.
“Chính là ở đây.”
Trọng Thái Minh dẫn nàng đến một khách điếm, dừng lại trước một sân viện có cảnh trí u nhã. Manh Manh vừa định bước tới, lại nghe thấy trong sân đột nhiên truyền ra một tiếng gầm giận dữ.
Chương Sáu Trăm Mười Bốn: Tư Đồ Bạt
“Câm miệng!”
Một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang lên: “Chiêm Hồng, Huyền Thiên Tông của ngươi ở Phù La Thế Giới là một trong sáu đại tông môn, muốn ra lệnh thế nào ta không quản! Nhưng ở đây, là địa bàn của Long Hải Phái ta, khi nào đến lượt ngươi ra lệnh? Chuyện Phong đạo hữu kết duyên với sư phụ ta tự nhiên sẽ có trưởng bối của nàng và chúng ta nói chuyện, các ngươi dựa vào đâu mà xen vào? Tục ngữ có câu, thà phá mười ngôi chùa, không phá một cuộc hôn nhân, chuyện ngươi làm hôm nay thật quá đáng!”
“Đoan Mộc đạo hữu lời này sai rồi!”
Giọng nói không nhanh không chậm của Chiêm Hồng vang lên theo sau: “Không sai! Phong Tuyết Oánh không phải đệ tử Huyền Thiên Tông ta, ta cũng không phải trưởng bối của Phong Tuyết Oánh. Nhưng chúng ta là bằng hữu. Nếu Phong Tuyết Oánh tự nguyện làm thị thiếp cho Tư Đồ đạo hữu, ta không lời nào để nói, lập tức rời đi. Nhưng hiện tại nàng căn bản không muốn, mà các ngươi cùng hai vị ‘trưởng bối’ này lại quyết định hôn sự của Phong Tuyết Oánh, ta đương nhiên phải quản!”
Hay lắm!
Manh Manh khẽ mỉm cười, không ngờ Chiêm Hồng vốn tính tình ôn hòa lại có một mặt cứng rắn đến vậy. Thân hình nàng chợt lóe, đã xuất hiện trong sân. Chỉ thấy Chiêm Hồng đang đứng cùng mấy đệ tử Huyền Thiên Tông, trên bậc thềm lại có một hán tử trung niên... Nàng nhìn kỹ, lại không phải Đoan Mộc Sùng, mà là một người nàng không quen biết. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có một đôi vợ chồng trung niên, sắc mặt cũng không mấy dễ coi.
Chiêm Hồng và những người khác không chú ý đến sự xuất hiện của Manh Manh, nhưng những người đối diện lại thấy. Chỉ là hiện tại họ cũng không bận tâm đến nàng, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái. Đôi vợ chồng trung niên tiến lên, người đàn ông vẻ mặt không vui nói: “Chiêm đạo hữu, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ chúng ta không phải nhị thúc, nhị thẩm của Tuyết Oánh? Hơn nữa, hôn sự này cũng đã được cha mẹ Tuyết Oánh đồng ý, họ không có thời gian đến đây, nên mới để ta và thê tử thay mặt, có gì không được?”
Chiêm Hồng lạnh lùng cười một tiếng: “Không có thời gian đến? Hay là không có mặt mũi đến? Nghĩ kỹ cũng không lạ, bất kỳ cha mẹ nào bán con gái mình như hàng hóa, làm sao có thể mặt dày nói chuyện với con gái về việc đã bán nàng bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông trung niên tự xưng là nhị thúc của Phong Tuyết Oánh sắc mặt biến đổi, giận dữ nói: “Chiêm Hồng, ta thấy ngươi giao hảo với Tuyết Oánh nên mới luôn giữ thái độ khách khí, nếu không...”
Chiêm Hồng lạnh lùng cười một tiếng: “Nếu không thì sao? Ngươi còn dám giết ta sao?”
“Họ dám, ta dám!”
Trong đại sảnh đột nhiên truyền ra một giọng nói hùng hồn, theo sau là một đạo quang hoa như điện xẹt ra, thẳng tắp lao về phía ngực Chiêm Hồng.
Sắc mặt Chiêm Hồng lập tức biến đổi, tuy một kiện pháp bảo chợt hóa thành một đạo quang tráo bao phủ lấy nàng, nhưng uy thế mà đạo quang hoa kia mang đến khiến nàng thật sự không có tự tin ngăn cản. Phi kiếm của nàng cũng nghênh đón.
Thấy uy thế như vậy, đôi vợ chồng trung niên cũng biến sắc. Người phụ nữ dường như có chút vô tâm vô phế, vẻ mặt hả hê, nhưng nhị thúc của Phong Tuyết Oánh lại sắc mặt khó coi... Nếu Chiêm Hồng thật sự gặp nạn vì chuyện này, có lẽ Long Hải Phái tạm thời không sao, nhưng Phong gia nằm trong phạm vi thế lực của Huyền Thiên Tông, chắc chắn sẽ phải chịu đả kích, thậm chí là hậu quả nghiêm trọng hơn. Chỉ là hiện tại là đại tu sĩ Hóa Thần kỳ ra tay, hắn cũng đành bó tay.
Đúng lúc này, một đạo ngân sắc quang hoa từ sau lưng Chiêm Hồng phóng đến như điện, ‘keng’ một tiếng chặn đứng thanh phi kiếm đang tấn công. Chỉ thấy quang hoa thu lại, thanh phi kiếm tấn công Chiêm Hồng vậy mà bị chém đứt làm hai đoạn sắt vụn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Vị đạo hữu nào giá lâm? Lại dám hủy phi kiếm của ta!”
Vẫn là giọng nói hùng hồn vừa rồi, chỉ là hiện tại lại lộ vẻ kinh hãi xen lẫn phẫn nộ. Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh bậc đá. Người đàn ông trung niên của Đoan Mộc gia vội vàng tránh sang một bên, theo sau lại có mấy bóng người nhảy ra từ đại sảnh, đứng ngay sau bóng người cao lớn kia.
“Ngươi chính là Tư Đồ Bạt, lão trâu già muốn gặm cỏ non kia sao?” Một giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh hót trong khe núi, nhưng lời lẽ lại sắc bén như dao, đột nhiên vang lên. Sắc mặt tất cả mọi người có mặt đều biến đổi, kinh ngạc nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện giữa sân.
Manh Manh lạnh lùng đánh giá vị đại tu sĩ của Long Hải Phái này. Lão giả trước mắt thân hình cao lớn, hai tay dài quá đầu gối, khuôn mặt gầy gò như mặt ngựa, trên đó là đôi mắt như rắn, lóe lên ánh sáng âm lãnh, tuyệt đối không phải là người tích thiện. Nghĩ đến Phong Tuyết Oánh sắp phải làm thị thiếp cho một kẻ như vậy, ngay cả Manh Manh cũng nổi giận... Một cây cải trắng tốt như vậy, dù có để heo ủi cũng còn hơn để hắn ủi.
“Tốt, tốt!”
Tư Đồ Bạt thật sự bị chọc giận. Hắn chỉ vào Manh Manh, giọng nói âm trầm nói: “Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”
Manh Manh liếc hắn một cái: “Đoan Mộc Sùng biết ta là ai, cứ để hắn nói cho ngươi biết đi.”
Một tu chân giả Nguyên Anh kỳ mở miệng nói: “Tiện tỳ, lão tổ hỏi ngươi lời là... á--”
Chưa đợi hắn nói xong, một tia thanh quang như điện xẹt ra, chính giữa ngực hắn. Chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, giống như một quả bóng da đột nhiên nổ tung, tu chân giả Nguyên Anh kỳ này lập tức toàn thân nổ tung, máu thịt văng tung tóe, ngay cả Nguyên Anh cũng không thoát khỏi, bắn tung tóe khắp người những người xung quanh. Chỉ có Tư Đồ Bạt phản ứng kỳ lạ, thi triển linh khí chướng ngăn cách và đẩy lùi. Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Manh Manh, ngay cả Tư Đồ Bạt cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Manh Manh lại sát phạt quả quyết đến vậy.
“Manh Manh!”
Chiêm Hồng lại mừng đến phát khóc, xông lên chào hỏi.
“Haiz, gặp lại thật sự rất vui,” Manh Manh mỉm cười khoác lấy cánh tay nàng: “Không ngờ ngươi lại nhanh chóng tấn giai Nguyên Anh đến vậy, chúc mừng nha!”
Cảm xúc của Chiêm Hồng dần bình ổn lại, nghe vậy bĩu môi nói: “Cũng phải xem là so với ai. Đứng trước mặt ngươi, tiến bộ nhanh đến mấy cũng không có gì để so sánh.”
“Hehe, chúng ta đừng ở đây mà tâng bốc nhau nữa, đợi đánh đuổi đám người rảnh rỗi kia rồi chúng ta nói chuyện sau.” Manh Manh cười nói.
Người rảnh rỗi?
Mũi Tư Đồ Bạt suýt chút nữa thì lệch đi vì tức giận. Đoan Mộc Sùng nhân cơ hội này đương nhiên đã nói cho hắn biết thân phận của Manh Manh, chỉ là không rõ nàng làm sao lại trở thành đại tu sĩ Hóa Thần kỳ... Về điểm này, mặc dù Manh Manh đã thu liễm khí tức, người khác không thể nhận ra, nhưng từ kiếm chiêu vừa rồi, Tư Đồ Bạt lại là người biết hàng. Hơn nữa, đòn tấn công vừa rồi của Manh Manh, hắn đã dốc sức ngăn cản, nhưng không hề có tác dụng. Một đệ tử Nguyên Anh kỳ cứ thế mà chết, dù hắn là đại tu sĩ, trở về tông môn cũng là một chuyện mất mặt lớn. Lúc này thấy Manh Manh nói chuyện càng ngày càng ngông cuồng, hắn thật sự không nhịn được nữa.
“Hà đạo hữu, ngươi vô duyên vô cớ sát hại đệ tử Long Hải Phái ta là đạo lý gì?”
“Miệng hắn không sạch sẽ, ta dạy dỗ hắn có gì không được?” Manh Manh hỏi ngược lại.
“Đệ tử Long Hải Phái ta dù có sai, cũng sẽ tự mình dạy dỗ, không cần ngươi thay ta làm việc đó!”
“Đối với loại chuyện này, ta từ trước đến nay đều tự mình động thủ, ngươi có ý kiến gì không?”
“Tốt!”
Sắc mặt Tư Đồ Bạt biến đổi, liếc nhìn Chiêm Hồng một cái: “Sau này nếu để ta gặp phải đệ tử Huyền Thiên Tông nào bất kính với ta, cũng nhất định sẽ xử lý theo cách này!”
Không ngờ Manh Manh vừa mở miệng suýt chút nữa khiến hắn tức đến ngã: “Không được! Ta là ta, ngươi là ngươi, sao có thể đánh đồng?”
“Hà đạo hữu, ngươi cũng quá vô lý rồi phải không? Dựa vào đâu mà ngươi có thể tự mình xử lý, chúng ta lại không thể?” Tư Đồ Bạt tức đến nhất thời không nói nên lời, Đoan Mộc Sùng tiến lên nói. Những người phía sau hắn từng người một đều lộ vẻ phẫn nộ, còn trên mặt Chiêm Hồng và những người khác lại lộ ra nụ cười.
“Nói lý?”
Manh Manh cố ý làm ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi Đoan Mộc Sùng chẳng lẽ dựa vào việc lấy lý phục người mà tu luyện đến trình độ hôm nay? Trưởng bối nói chuyện, vãn bối vô lễ xen lời, đáng đánh!”
Chữ ‘đánh’ vừa thốt ra, một bàn tay trắng như ngọc đột nhiên xuất hiện, vỗ thẳng xuống đỉnh đầu Đoan Mộc Sùng.
“Ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng! Thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao!”
Tư Đồ Bạt gầm lên một tiếng giận dữ, một bàn tay lớn màu xám xanh đột nhiên bay ra, nghênh đón bàn tay trắng như ngọc kia.
Đúng lúc này, hai bóng người từ hậu viện bay ra, một là Phong Tuyết Oánh, một người khác áo xanh tóc xanh, nhìn kỹ dung mạo... lại chính là một Manh Manh khác.
Ầm!
Hai bàn tay khổng lồ va chạm, bàn tay lớn màu xám xanh ‘rắc rắc’ nứt ra mấy khe hở, gần như tan rã.
“Đội trưởng!”
Phong Tuyết Oánh đã biết người cứu nàng ra chỉ là một hóa thân, thấy Manh Manh liền vui mừng ra mặt.
“Hehe, Tuyết Oánh, không trốn tránh sao? Sao lại bị người ta cướp dâu thế này!” Manh Manh trêu chọc nói.
“Hà Manh Manh, ngươi quá đáng rồi!” Đoan Mộc Sùng quát lớn một tiếng, tế ra một kiện pháp bảo hình thước, chợt phát ra hàng vạn đạo tinh mang màu vàng lao xuống Manh Manh.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Bạt cũng quát lớn một tiếng, một chân mạnh mẽ đạp xuống đất. Hàng chục cây chùy đá từ dưới đất chui lên, đâm về phía Manh Manh.
“Tư Đồ Bạt, ngươi và ta giao thủ, cư dân Long Thúy Thành có tội tình gì? Chúng ta ra ngoài thành chiến một trận!” Manh Manh vừa nói, vừa vung tay bay ra một đám mây mù, bao bọc Chiêm Hồng, Phong Tuyết Oánh và những người khác bay về phía ngoài thành.
“Đi đâu!”
Tư Đồ Bạt đương nhiên không cam lòng, điều khiển độn quang đuổi theo. Đoan Mộc Sùng cũng vội vàng thu pháp bảo, điều khiển độn quang bay sát theo sau ra khỏi Long Thúy Thành. Các đệ tử Long Hải Phái khác cùng nhị thúc Phong Thiên Ngạo, nhị thẩm Thiết Hồ của Phong Tuyết Oánh cũng vội vàng đuổi theo.
Mặc dù giao thủ vừa rồi chỉ trong chớp mắt, nhưng một đòn đơn giản nhất của tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng đủ kinh thiên động địa. Các tu chân giả Long Thúy Thành sớm đã bị kinh động, thành chủ và các trưởng lão gia tộc cũng thầm kêu khổ... Long Thúy Thành chẳng qua chỉ là một thành nhỏ, bình thường tu chân giả mạnh nhất trong thành cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi, nào có gan đi quản chuyện của đại tu sĩ Hóa Thần kỳ? Lúc này thấy hai người cùng bay ra ngoài thành, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm Long Thúy Thành thoát khỏi một kiếp. Có những tu chân giả gan dạ sau khi hoàn hồn lại liền bám theo từ xa, dù sao chiến đấu giữa các đại tu sĩ Hóa Thần kỳ không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Manh Manh đang bay khẽ phẩy tay áo, đưa Chiêm Hồng và những người khác ra xa thêm vài dặm. Quay đầu nhìn thấy Tư Đồ Bạt đuổi tới, nàng khẽ cười khẩy, vung tay Thái Huyền Chân Nguyên cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành vô số cự mộc màu xanh biếc tầng tầng lớp lớp đâm về phía Tư Đồ Bạt và những người khác.
Chương Sáu Trăm Mười Lăm: Kịch Chiến
Ầm...
Tư Đồ Bạt vừa bay tới, trước mắt linh khí bốc lên, vô số cự mộc màu xanh biếc ập thẳng vào mặt.
“Bàn Thạch Bích!”
Hắn quát lớn một tiếng, hai tay vung lên, chân nguyên cuồn cuộn, một bức tường ánh sáng màu vàng đất xuất hiện trước mặt hắn. Những cự mộc màu xanh biếc va chạm vào bức tường ánh sáng, phát ra âm thanh chói tai, ánh sáng xanh và vàng lóe lên, nhất thời lại giằng co.
“Sư phụ!”
Đúng lúc hắn chuẩn bị phản công, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Đoan Mộc Sùng. Tư Đồ Bạt quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hãi xen lẫn phẫn nộ—
Manh Manh sớm đã không vừa mắt tên gia hỏa bẩn thỉu kia. Nàng tưởng Đoan Mộc Sùng đã chết rồi, không ngờ bây giờ vẫn còn sống... Xung đột lần trước không phải ân oán cá nhân, hắn có sống thì Manh Manh cũng không có ý kiến, nhưng hắn không nên đánh chủ ý lên Phong Tuyết Oánh. Đối với loại gia hỏa có lòng báo thù cực mạnh này, cách tốt nhất đương nhiên là khiến khả năng báo thù này vĩnh viễn bằng không.
Ngay khi Tư Đồ Bạt đang chống đỡ đòn tấn công của nàng, Manh Manh đã lặng lẽ bay vòng qua từ bên cạnh, muốn triệt để loại bỏ mối họa này.
Đoan Mộc Sùng cũng khá thông minh, thấy Manh Manh đã phát động tấn công, mặc dù phía trước có Tư Đồ Bạt là vị đại thần ngăn cản, nhưng hắn vẫn cẩn thận triệu hồi một kiện pháp bảo hộ thân để tránh bị liên lụy... Vô tình mà đúng lúc, ngay khi bảo quang hộ thân vừa bao phủ lấy hắn, đòn tấn công của Manh Manh đã đến—một luồng quang hoa như sao băng đập vào bảo quang hộ thân của hắn.
Ầm!
Theo tiếng va chạm trầm đục, năng lượng lập tức tản mát khắp nơi, mấy tu chân giả đứng gần đó không kịp phòng bị, thân hình không vững, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Rắc...
Lớp bảo quang hộ thân kia như vỏ trứng vỡ vụn, rồi theo một trận tiếng xương cốt nứt gãy đến rợn người, Đoan Mộc Sùng cả người bị chấn động bay xa, mãi đến hơn trăm mét sau mới rơi xuống đất, kéo lê một vết sâu hoắm, cả người như bị chôn vùi trong đất.
Manh Manh có ý định giết hắn, Đại Tinh Thần Thuật đã dốc toàn lực ra tay, không ngờ kiện pháp bảo hộ thân của Đoan Mộc Sùng chất lượng không tồi, vậy mà đã hóa giải phần lớn lực đạo, chỉ khiến hắn bị trọng thương, còn để hắn phát ra tiếng kêu cứu.
Và trong khoảnh khắc tiếp theo, Tư Đồ Bạt quay đầu lại thì thấy Manh Manh phát ra một đạo kiếm quang màu xanh lam chém về phía Đoan Mộc Sùng.
Trong lòng hắn lập tức co rút... Nữ tu sĩ tưởng chừng vô hại này, hành sự lại độc ác đến vậy, kiếm này căn bản là muốn chém Đoan Mộc Sùng cả người lẫn Nguyên Anh, mà lúc này hắn ngăn cản đã không kịp nữa rồi.
Lúc này Đoan Mộc Sùng cũng kinh hoàng vô cùng, sát ý của Manh Manh lạnh lẽo, kiếm khí thấu xương, mà trong cơ thể hắn không chỉ toàn thân xương cốt đã vỡ nát, pháp bảo hộ thân cũng đã vỡ, nếu bị trúng đòn, tuyệt không có đường sống... Hắn mạnh mẽ há miệng, một đạo quang mang màu đỏ rực từ trong miệng hắn phun ra, ‘keng’ một tiếng chặn đứng đạo kiếm quang màu xanh lam kia.
“Ồ? Lại còn có chiêu này?”
Manh Manh lập tức ngẩn ra, nhưng đại tu sĩ Hóa Thần kỳ mà ngay cả một tiểu tử Nguyên Anh kỳ cũng không giải quyết được, thì thật sự quá tệ rồi. Ánh mắt nàng ngưng lại, Lam Nguyệt Kiếm đã không chút do dự lóe lên rồi biến mất, chìm vào đan điền của Đoan Mộc Sùng.
“A!”
Đoan Mộc Sùng kêu thảm một tiếng, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát ra đã chết ngay tại chỗ. Đạo hồng quang kia lại ‘leng keng’ rơi xuống đất, giống như một viên bi đỏ. Manh Manh vừa định nhặt lên, Tư Đồ Bạt phía sau cuối cùng cũng thoát khỏi đòn tấn công của những cự mộc màu xanh biếc, giơ tay đánh ra một chùm phi châm, gầm lên giận dữ: “Ngươi dám giết đệ tử Long Hải Phái ta, hôm nay bản tọa nhất định phải băm vằm ngươi thành vạn đoạn!”
Xùy...
Hàng chục cây phi châm hóa thành từng đạo laser bắn về phía Manh Manh. Manh Manh đầu tiên trong lòng rùng mình, tưởng đó là pháp bảo kiếm trận như Lôi Bằng Châm, nhưng khi thấy những phi châm này tuy có chiêu thức, nhưng lại không tạo thành kiếm trận, trong lòng lập tức thả lỏng. Nàng khẽ cười một tiếng, kiếm ảnh màu xanh lam đã trở về bên cạnh nàng chợt bay lên, một thức ‘Chỉ Thủy Bất Ba’ bố trí tầng tầng kiếm quang, chặn đứng những phi châm kia.
“Tư Đồ Bạt, ta giết Đoan Mộc Sùng chính là giúp ngươi dọn dẹp môn phái, một kẻ dắt mối cỏn con, chết thì chết, có gì đáng tiếc?” Manh Manh lớn tiếng nói.
Thật vô lý!
Tư Đồ Bạt tức đến suýt chút nữa cắn nát răng thép... Nếu Đoan Mộc Sùng là kẻ dắt mối, vậy hắn là gì? Khách làng chơi?
Lời nói của Manh Manh đủ độc địa, may mà Tư Đồ Bạt có tu dưỡng không tồi, nếu không chắc đã tức chết rồi... Dù vậy, hắn cũng tức đến toàn thân run rẩy, mạnh mẽ thúc giục hàng chục cây phi châm kia, cùng Lam Sắc Phi Kiếm chiến đấu.
Bộ phi châm của hắn cũng là một bộ hạ phẩm đạo khí, tên là ‘Tử Mẫu Kinh Hồng Châm’. Bộ pháp bảo này tuy không thể bố trí thành kiếm trận, nhưng lại có một điểm kỳ diệu. Chỉ cần người sử dụng điều khiển mẫu châm, các tử châm khác tự nhiên sẽ tấn công mục tiêu mà mẫu châm chỉ vào theo một quỹ đạo tấn công nhất định, quả thực là vật phẩm thiết yếu cho việc quần ẩu. Trước đây khi chiến đấu với tu chân giả cùng cấp, hắn luôn ở vị trí áp đảo tuyệt đối.
Nhưng hôm nay, dường như đã gặp phải đối thủ cứng cựa. Manh Manh căn bản không sợ hãi, phẩm chất của Lam Nguyệt Kiếm còn hơn Kinh Hồng Châm một bậc, đặc biệt là nàng ngay từ đầu đã thi triển ‘Nhu Thủy Tứ Tuyệt’. Khi Chỉ Thủy Bất Ba được thi triển, kiếm quang ngưng luyện, như một mảnh biển nước bao phủ quanh Manh Manh. Những tia laser do phi châm hóa thành bắn vào đó, ngay cả một gợn sóng cũng không nổi lên.
Tư Đồ Bạt vốn không mấy coi trọng Manh Manh, cho rằng nàng dù vì lý do nào đó mà trở thành đại tu sĩ, các phương diện khác chưa chắc đã mạnh mẽ đến mức nào. Nhưng bây giờ xem ra, chỉ riêng kiếm thuật ngự kiếm này đã không thua kém một đại tu sĩ nào. Lúc này, sự khinh thường còn sót lại trong lòng hắn đã tiêu tan không dấu vết. Hắn thậm chí đã hối hận, lúc đó Phong Tuyết Oánh đã không muốn, mình hà cớ gì phải chọc giận những người của Huyền Thiên Tông?
Chỉ là lúc này Tư Đồ Bạt đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Kiếm thuật phòng ngự của Manh Manh gần như không có sơ hở, khiến hắn vừa căng thẳng vừa hưng phấn, nhưng trong lòng cũng mơ hồ có chút bất an. Bởi vì Tư Đồ Bạt mơ hồ cảm thấy kiếm pháp mà Manh Manh thi triển ẩn chứa một luồng kiếm ý tiềm tàng, giống như một con hổ bị nhốt trong lồng, một khi thoát ra, tất sẽ không thể ngăn cản. Điều khiến hắn uất ức nhất là, hắn không biết đối thủ khi nào sẽ phóng thích con hổ này.
Thấy phi châm vô hiệu, Tư Đồ Bạt cũng lo đêm dài lắm mộng, nếu để nàng ra tay trước, tình hình sẽ không ổn. Hắn lập tức quát lớn một tiếng: “Vẫn Thạch Diệt Sát!” Hai tay hắn nhanh chóng đánh ra pháp quyết, chân nguyên cuồn cuộn tuôn ra, trên không trung linh khí khuấy động, đột nhiên xuất hiện từng khối vẫn thạch khổng lồ... Vẫn thạch không ngừng tăng lên, trong chớp mắt đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn khối, vẫn thạch che trời lấp đất bao phủ toàn bộ bầu trời, giống như một vòm trời được tạo thành từ những khối đá khổng lồ, ngay cả mây trên cao cũng bị ngăn cách.
Hàng ngàn hàng vạn khối vẫn thạch này, mang đến uy áp vô tận, dường như ngay cả Huyền Vũ Thần Thú thật sự đến, cũng sẽ bị chúng đập thành thịt nát.
“Oa! Lão tổ thật sự nổi giận rồi!”
“Khó trách, Đoan Mộc Sùng là đệ tử mà lão tổ thật sự yêu thích, lần này ngay cả Vẫn Thạch Diệt Sát cũng dùng ra rồi, người kia chắc chắn là xong đời rồi!”
Những đệ tử Long Hải Phái thông minh chạy xa, lo lắng bị liên lụy, còn Chiêm Hồng và những người khác theo lệnh của Manh Manh, cũng lùi xa ra.
“Chết đi, Hà Manh Manh!”
Hàng ngàn hàng vạn khối vẫn thạch màu vàng đáng sợ, đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm lao xuống Manh Manh... Khoảnh khắc đó, trời đất ngoài ánh sáng vẫn thạch màu vàng căn bản không nhìn thấy bất kỳ vật gì khác, ngay cả thân thể của Manh Manh và Tư Đồ Bạt cũng không nhìn thấy chút nào. Ngay cả những tu chân giả Nguyên Anh kỳ lúc này cũng không thể nhìn thấy thân thể của hai người, những khối vẫn thạch màu vàng khổng lồ kia, gần như muốn đập nát cả trời đất.
“Kết thúc rồi sao?” Một đệ tử Long Hải Phái thì thầm.
“Đúng vậy, ‘Vẫn Thạch Diệt Sát’ của Tư Đồ lão tổ rất mạnh mẽ, tuy vị đại tu sĩ của Huyền Thiên Tông kia cũng rất lợi hại, nhưng dưới thần thông này, tuyệt không có lý do gì để thoát chết.”
“Nhưng, như vậy thì sẽ không còn đường lui nào nữa, Huyền Thiên Tông e rằng sẽ phải đại chiến với bổn tông, khi đó không biết sẽ chết bao nhiêu người.”
Lúc này, không ít người từ hướng Long Thúy Thành kéo đến, nhìn những vẫn thạch che trời lấp đất trên chiến trường, đều hít vào một hơi khí lạnh.
“Chiêm sư thúc, Hà sư thúc tổ thế nào rồi?” Một tu chân giả Kim Đan kỳ của Huyền Thiên Tông lo lắng hỏi.
“Không sao, Hà sư thúc tổ của ngươi chưa thi triển hết toàn bộ sức mạnh.”
“Nằm mơ!” Manh Manh cũng quát lớn một tiếng. Vẫn thạch cuối cùng cũng va chạm vào màn kiếm màu xanh thẳm, vẫn thạch màu vàng bị kiếm khí nghiền nát, nhưng nhìn từ xa, lại giống như màn kiếm màu xanh hoàn toàn bị vẫn thạch bao vây. Những vẫn thạch màu vàng kia hoàn toàn che trời lấp đất, còn màn kiếm màu xanh ở giữa giống như một con thuyền nhỏ chao đảo trong bão tố, dường như có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Ngay cả khi hai loại năng lượng thuộc tính khác nhau va chạm, vậy mà không hề có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Tu chân giả dưới Kim Đan kỳ căn bản không thể chịu đựng được xung kích của luồng năng lượng này,纷纷 tản ra bốn phía, ngay cả một số tu chân giả Nguyên Anh kỳ cũng vô thức lùi lại một khoảng.
Phòng ngự thật mạnh mẽ!
Khi nhìn thấy màn kiếm màu xanh vẫn rực rỡ kia, tất cả tu chân giả đều vô thức kinh ngạc, ngay cả Chiêm Hồng cũng vô cùng kinh ngạc. Nàng nghĩ rằng dù đối phương không thể làm tổn thương Manh Manh, cũng sẽ không đến mức ngay cả màn kiếm này cũng không thể phá vỡ...
Nhìn cảnh tượng trước mắt, sự chấn động trong lòng Tư Đồ Bạt quả thực khó tả, nhìn lớp màn kiếm kia mà uất ức không thôi.
“Không thể nào! Nàng trẻ như vậy, học được kiếm thuật ngự kiếm cao thâm như thế này từ đâu ra?”
Tư Đồ Bạt vừa suy nghĩ, vừa lại thi triển thần thông. Pháp quyết trên tay hắn chợt biến đổi, một luồng lực lượng kỳ lạ...
Đề xuất Ngọt Sủng: Lầm Tưởng Người Trong Mộng Là Tri Kỷ
[Phàm Nhân]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Kim Đan]
Trả lờiok
[Phàm Nhân]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Kim Đan]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Phàm Nhân]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Phàm Nhân]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Kim Đan]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Phàm Nhân]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Kim Đan]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.