Khắp chốn phân bố vô vàn quốc gia.
Thường thì, bậc tu chân giả vì truy cầu Đại Đạo, tránh xa phiền nhiễu, luôn cố gắng đoạn tuyệt liên hệ với phàm nhân. Dù là những Tiên Thành, tuy có cao giai tu sĩ tọa trấn, ấy cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất, còn kẻ thực sự quản lý những Tiên Thành ấy lại là các tu sĩ trung giai. Tu sĩ càng cao giai, càng chẳng muốn vướng bận hồng trần tục sự, ngay cả những Tiên Thành trên các hải đảo giữa Nặc Lam Thế Giới cũng vận hành theo lẽ đó. Song, tại bản thổ Nặc Lam Thế Giới, lại có phần khác biệt so với các chân giới khác. Đạo mà họ tin phụng mang sắc thái duy vật chủ nghĩa sâu sắc – từ quần chúng mà ra, về với quần chúng. Tu chân giả nơi đây tích cực tham gia vào việc đời, tựa như Võ Giới nơi Manh Manh vừa trọng sinh, thậm chí còn gánh vác trọng trách trong quốc gia. Khác biệt ở chỗ, tại giới này, những kẻ nắm giữ chức vụ quan trọng thường là tu sĩ có tu vi khá cao, thậm chí không thiếu những Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Lấy nhập thế pháp cầu vô thượng Đại Đạo, đó chính là phương thức tu hành của tu chân giả Nặc Lam Thế Giới.
Dựa trên lý niệm ấy, tu chân giả nơi đây, sau khi Trúc Cơ thành công, liền tích cực tham gia vào việc đời, và an nhiên đón nhận cúng phẩm từ thế tục. Tại đây, mỗi người đều có cơ hội trở thành tu chân giả, song kết cục ra sao, ấy còn tùy thuộc vào thiên phú và vận may của mỗi cá nhân. Bởi vậy, trong bốn khối đại lục này, tu chân giả tuy đông đảo, nhưng kẻ thực sự đạt được thành tựu lại chẳng mấy ai.
Manh Manh hai lần trước tại Thông U Đại Lục và Diễm Minh Đại Lục đều chưa từng thâm nhập sâu, nhưng khi đặt chân đến Thanh Lâm Đại Lục, nàng lại gặp phải phiền toái… Thông tin về mấy tòa Tiên Phủ, không phải là bản đồ chỉ dẫn, mà chỉ là những cái tên. Diễm Minh Đại Lục núi lửa chẳng nhiều, núi lửa gần biển lại càng hiếm hoi. Sở dĩ tìm được ở Thông U Đại Lục, ấy hoàn toàn là nhờ vận may. Nhưng tại Thanh Lâm Đại Lục này thì khác, trải qua tuế nguyệt dài đằng đẵng, địa danh và địa hình đều đã đổi thay, quốc gia cũng chẳng biết đã trải qua bao triều đại hưng phế, những cái tên nguyên bản sớm đã không còn tồn tại.
Manh Manh từng dò hỏi vài tu chân giả, nhưng họ đều mịt mờ chẳng hay về nơi nàng muốn tìm. Nàng thậm chí còn mạo hiểm bị phát hiện, lẻn vào một số môn phái, lén lút tra cứu điển tịch. Đáng tiếc thay, những điển tịch ấy chẳng giúp ích gì cho việc nàng muốn làm. Mãi sau này, trong một lần vô tình cứu giúp một tán tu, người tán tu ấy đã mách cho nàng một điều: tại Thanh Lâm Đế Quốc – quốc gia lớn nhất và cổ xưa nhất Thanh Lâm Đại Lục – có một Đế Quốc Học Viện, nơi cất giữ vô số sách cổ. Tư liệu nàng tìm kiếm có lẽ sẽ nằm trong số đó. Thư viện Đế Quốc Học Viện cất giữ những văn hiến địa lý và lịch sử phong phú, cổ xưa nhất đại lục. Nếu nơi đó cũng không tìm thấy, thì chẳng cần nghĩ đến nơi nào khác nữa.
Ba tháng sau, lầu thành cao ngất nơi xa đã hiện rõ mồn một. Manh Manh hạ xuống độn quang, vận dụng thần thông che giấu tu vi đến cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng sáu, rồi tìm một thanh bảo khí phi kiếm, phiêu phiêu du du bay về phía tòa thành cao lớn kia.
Thanh Lâm Đế Quốc tọa lạc tại trung bộ và đông bộ Thanh Lâm Đại Lục, đất đai rộng lớn, dân cư đông đúc, lịch sử lâu đời. Kinh đô Thanh Lâm Thành nằm trên Tam Giang Bình Nguyên ở trung tâm đế quốc. Nơi đây đất đai phì nhiêu, thủy lợi phát triển, giao thông thuận tiện, vật sản phong phú, dân cư đông đúc, là một trong những vùng sản xuất lương thực, bông vải quan trọng và là khu vực kinh tế phát triển của đế quốc, đồng thời cũng là trung tâm chính trị, kinh tế, thương mại, văn hóa nghệ thuật của đế quốc.
Đế đô Thanh Lâm Thành có khoảng tám triệu dân, là thành phố lớn nhất Thanh Lâm Đế Quốc, cũng là một trong những thành phố lớn nhất toàn Thanh Lâm Đại Lục. Bởi lẽ trong mấy ngàn năm gần đây, nơi đây chưa từng phải chịu cảnh binh đao, nên đã trở thành thành phố phồn hoa nhất Thanh Lâm Đại Lục.
Thành phố chia làm hai phần: Nội Thành và Ngoại Thành. Nội Thành chính là Hoàng Cung, nơi Hoàng Đế cùng phi tần và các hoàng tử, công chúa chưa thành niên cư ngụ, cũng là nơi Hoàng Đế xử lý chính sự. Nội Thành nằm ở trung tâm toàn bộ thành phố. Ngay sát bên ngoài Nội Thành là nơi làm việc của các bộ phận cơ quan chính phủ, trong đó còn có cả cơ quan chấp pháp chuyên dành cho tu chân giả. Tiếp đến là phủ đệ của các quan lại quý tộc, rồi ra xa hơn nữa là khu dân cư và khu thương mại.
Toàn bộ thành phố hình chữ nhật, đông tây nam bắc đều có chín đại đạo rộng rãi chia thành phố thành từng ô như bàn cờ, giữa đó còn phân bố vô số ngõ hẻm nhỏ và quảng trường. Tường thành kiên cố cao mười lăm mét, rộng mười mét bao bọc thành phố. Bên ngoài còn có hào thành rộng lớn chảy quanh. Đông tây nam bắc mỗi hướng có một đại môn, đại môn rộng mười mét, bình thường không mở, chỉ khi gặp tình huống đặc biệt mới khai. Hai bên đại môn mỗi bên có một tiểu môn rộng năm mét, mở từ sáu giờ sáng đến tám giờ tối mỗi ngày, phục vụ dân chúng trong và ngoài thành ra vào. Phía trên Hoàng Thành chỉ có tu chân giả Hóa Thần kỳ mới được phép bay qua. Trong thành, cũng chỉ có tu chân giả Nguyên Anh trở lên mới được phi hành, các tu chân giả khác đều phải ra vào như phàm nhân.
Gần bốn tòa thành môn, cả trong lẫn ngoài thành đều có một quân doanh. Quân doanh trong thành đóng giữ bốn sư đoàn của Đế Quốc Cận Vệ Quân Đoàn, còn bốn quân doanh ngoài thành đóng giữ bốn sư đoàn của Đế Quốc Thành Vệ Quân Đoàn.
Khu công nghiệp và khu thương mại chủ yếu tập trung ở phía nam thành phố. Các xưởng sản xuất, kho hàng, chợ đầu mối của đủ loại hàng hóa, cùng với các hội quán của từng ngành nghề, tổng bộ và phân bộ của nhiều thương hiệu lớn, phần lớn đều tụ hội tại đây. Tổng Nha Tài Chính Đế Quốc và Tổng Cục Thuế vụ trực thuộc cũng được đặt ở đây.
Mỗi ngày, tại bến cảng Hộ Giang ngoài Nam Môn, đủ loại hàng hóa từ khắp nơi trong đế quốc, thậm chí từ các đại lục khác, không ngừng được vận chuyển vào bằng đường bộ hoặc đường thủy. Các sản phẩm xuất khẩu của đế đô cũng từ đây được đưa đi khắp cả nước. Các thương hiệu nổi tiếng khắp đại lục đều thiết lập trạm trung chuyển và kho hàng đơn giản tại bến cảng.
Khu thương mại và các nơi giải trí chủ yếu tập trung ở phía bắc thành phố. Nơi đây là phong thủy bảo địa để kinh doanh, các cửa hàng thương mại san sát như vảy cá, trên các đại lộ và ngõ hẻm xe cộ người qua lại tấp nập, thương nhân và lữ khách từ khắp đại lục có thể thấy ở mọi nơi. Phần lớn các ngân lâu, tiền trang, tửu lầu, lữ điếm, chốn phong nguyệt, sòng bạc, tiệm cầm đồ, trung tâm đấu giá nổi tiếng đều tọa lạc trong khu vực này. Đây cũng là khu vực có tình hình trị an phức tạp nhất đế đô.
Phía đông thành phố là trung tâm văn hóa nghệ thuật của đế quốc. Ba học phủ cao nhất đế quốc: Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện, Đế Quốc Nghệ Thuật Học Viện, Đế Quốc Quân Sự Học Viện đều tọa lạc tại đây. Học sinh từ khắp nơi trong đế quốc đến đây học tập đủ loại kỹ năng tri thức, nhiều học sinh từ các quốc gia khác ngoài đế quốc cũng không quản ngàn dặm xa xôi mà đến cầu học. Nơi đây còn phân bố các kiến trúc nổi tiếng như Đế Quốc Thư Viện, Đế Quốc Bảo Tàng, Trung Tâm Văn Hóa Nghệ Thuật Đế Quốc, Thái Y Phủ… À, trong số đó, Đế Quốc Thư Viện nằm ngay bên trong Đế Quốc Học Viện.
Nhắc đến hệ thống giáo dục của Thanh Lâm Đế Quốc, lại có một tình huống khá thú vị. Đế Quốc Nghệ Thuật Học Viện chủ yếu là nơi bồi dưỡng các nhân tài chuyên về ca múa, hội họa. Quân Sự Học Viện thì khỏi phải nói, là để đào tạo nhân tài chỉ huy quân sự cho đế quốc.
Điều thú vị hơn cả là Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện. Đúng như tên gọi, đây là một học viện do Hoàng thất đế quốc thành lập, mục đích là bồi dưỡng một nhóm nhân tài phục vụ Hoàng thất. Các môn học bên trong rất đa dạng, chủ yếu nhấn mạnh năng lực cá nhân. Ví như lớp Võ Kỹ, nhân tài được đào tạo có thể trực tiếp vào Đế Quốc Quân Sự Học Viện để bồi dưỡng ở cấp độ cao hơn. Bởi vì sau này họ sẽ trực thuộc Hoàng thất, nên sẽ nhận được nhiều tài nguyên hơn. Một đặc điểm khác là trong đó có một lớp Tu Hành, chuyên bồi dưỡng tu chân giả. Trong đế quốc cổ xưa này, bản thân Hoàng thất thậm chí có thể coi là một siêu cấp tu chân môn phái. Chỉ cần có cơ hội gia nhập môn phái này, sẽ nhận được sự bồi dưỡng toàn lực từ học viện, và học viện chỉ yêu cầu một điều duy nhất – lòng trung thành.
Do khu vực này cảnh quan tươi đẹp, không khí văn hóa nghệ thuật nồng đậm, không ít tu chân môn phái cũng lập chi nhánh học viện gần đó, nhằm tuyển chọn nhân tài cho môn phái mình, tranh giành học viên. Manh Manh vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này. Ngoài ra, nhiều vương công quý tộc cũng xây dựng phủ đệ hay biệt thự của mình tại đây, còn có không ít thư quán dân gian nổi tiếng, các tư thục cũng đều được xây dựng ở nơi này.
Phía tây thành phố là khu vực sinh sống chủ yếu. Phần lớn dân chúng bình thường của đế đô đều sinh hoạt trong khu vực này. Từ Tây Môn Hoàng Thành bước ra, chính là Quảng Trường Thắng Lợi nổi tiếng, nơi đế quốc hàng năm tổ chức các đại lễ và Hoàng Đế duyệt binh. Bốn phía quảng trường phân bố tổng bộ Đế Quốc Cận Vệ Quân và Đế Quốc Thành Vệ Quân, mỗi nơi đóng giữ Sư Đoàn Thứ Nhất của Cấm Vệ Quân Đoàn và Sư Đoàn Thứ Nhất của Thành Vệ Quân Đoàn. Bộ Tư Lệnh Hiến Binh Đế Quốc và bản bộ Đế Quốc Vũ Lâm Quân cũng đều tọa lạc quanh quảng trường.
Ngay trong ngày nhập thành, Manh Manh đã nhanh chóng lướt qua toàn bộ thành phố một lượt, sau đó mới tìm một khách điếm để nghỉ chân. Trong thành phố này, tu chân giả có thể sử dụng thần thông pháp bảo, với điều kiện tiên quyết – không được gây phá hoại hoặc sát thương. Nếu thực sự có ân oán không thể không giải quyết, có thể xin đến giác đấu trường của đế đô để quyết đấu, nhưng điều này phải được cả hai bên xung đột đồng ý. Nếu một bên từ chối, thì xin lỗi… đợi sau khi ra khỏi thành, muốn giải quyết ở đâu thì giải quyết ở đó. Trong tòa đế đô này, dù là một con rồng cũng phải cuộn mình, bởi trong Hoàng Cung có đến bốn năm vị Hóa Thần kỳ đại tu sĩ tọa trấn.
Sau khi đã quen thuộc địa hình, Manh Manh liền dò hỏi về Đế Quốc Thư Viện. Kết quả nhận được là chỉ có học viên hoặc giáo chức của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện mới có tư cách bước vào… À, trở thành người của Hoàng thất hoặc vương công đại thần cũng có thể vào, nhưng Manh Manh thực sự chẳng có hứng thú đó. Ngược lại, thân phận học viên thì có thể cân nhắc, bởi chỉ một tháng nữa thôi là đến kỳ Hoàng Gia Học Viện chiêu thu tân đệ tử.
Chương Sáu Trăm Linh Bốn: Tranh Ghế.
Một tửu quán nằm bên quảng trường cổng Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện hôm nay chật ních người.
Kỳ thực, ngay cả ngày thường, việc kinh doanh của các tửu quán lớn quanh quảng trường cổng Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện cũng vô cùng náo nhiệt. Dù sao, học viên có thể vào học viện, cho dù bản thân gia thế không quá hiển hách, thì phúc lợi của học viện cũng đã rất đáng kể. Mà hôm nay lại là một ngày đặc biệt – ngày nhập học của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện. Thiếu nam thiếu nữ từ khắp nơi, ôm ấp mộng tưởng, lũ lượt tề tựu về đây, nên việc các tửu quán đông đúc, náo nhiệt là điều tất yếu.
Khác với vài học viện khác, như Đế Quốc Nghệ Thuật Học Viện, Đế Quốc Quân Sự Học Viện, đối tượng chiêu sinh của họ thực sự là hữu giáo vô loại, bao gồm học tử từ các quốc gia khắp đại lục. Nhưng Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện chỉ chiêu thu con em bản quốc. Dù sao, ngươi cũng không thể mong đợi người của quốc gia khác sẽ trung thành với Hoàng thất Thanh Lâm Đế Quốc, đó là điều bất khả thi.
Trong Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện cũng có nhà ăn, mà món ăn trong nhà ăn lại khá ngon, giá cả cũng vô cùng phải chăng. Đặc biệt, mỗi hệ trong học viện đều có nhà ăn riêng, ví như hệ Tu Chân… Thực phẩm dùng trong nhà ăn nơi đây đều là linh thực, quả, rượu cũng đều được chế biến đặc biệt, lại có thể gọi món ngay tại chỗ. Học viện sở hữu một đội ngũ đầu bếp hùng hậu, có thể làm ra đủ loại mỹ vị. Nhưng dù vậy, vẫn có nhiều học viên thích ra ngoài ăn. Món ăn và nguyên liệu bên ngoài chưa chắc đã ngon hơn trong học viện, nhưng dường như lại có thể diện hơn. Hệ Tu Chân thì còn đỡ, nhưng nhiều học viên của các hệ khác thà bỏ ra gấp đôi số tiền để tìm một bao sương yên tĩnh bên ngoài học viện cùng nhau tụ họp, hoặc cùng bạn lữ tận hưởng thế giới riêng tư ấm áp.
Vận may của Manh Manh không tệ, khi nàng bước vào tửu quán, vừa lúc có mấy người từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ đứng dậy rời đi, thế là nàng kịp thời lấp vào chỗ trống, ngồi xuống. Sau khi dò hỏi yêu cầu chiêu sinh của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện, nàng đã bận rộn bên ngoài gần một tháng trời, mới coi như là tự tạo cho mình một thân phận giả.
Có ba cách để tiến vào Thư viện Đế Quốc Học Viện. Một là trà trộn vào, như hiện tại nàng đang làm. Hai là lẻn vào, nhưng với thực lực kinh khủng của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện, muốn vô thanh vô tức lẻn vào là điều quá phi thực tế, cuối cùng khó tránh khỏi bại lộ. Còn một cách nữa là đến tận nơi, dùng cớ nào đó để thương lượng mượn sách… Hai cách sau đều chẳng mấy khả thi, rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Manh Manh tuyệt đối sẽ không đặt hy vọng vào suy đoán đối phương là kẻ ngu ngốc. Bởi vậy, nàng vẫn tốn công sức thi triển một tiểu thủ đoạn, tự tạo cho mình một thân phận giả.
“Một bát Tiên Linh Mễ Phạn, một đĩa Băng Liên Ngẫu Phiến.” Manh Manh khẽ cười, nói với thị giả đang đến dọn bàn.
“Sẽ có ngay ạ.” Thị giả đáp một tiếng rồi lập tức rời đi.
Tiên Linh Mễ là một loại linh thực đặc sản của Thanh Lâm Đế Quốc, không chỉ chứa đựng linh lực phong phú, mà hương vị còn vô cùng tuyệt hảo, thuộc loại linh thực cực kỳ quý giá, là gạo đặc cung của Hoàng gia. Băng Liên thì lại là một loại linh dược khá phổ biến, món gỏi từ củ sen của nó có tác dụng thanh nhiệt giải hỏa.
Lúc này, lại có mấy thanh niên bước vào tửu quán. Trên y phục của họ đều có đồ án đại diện cho ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, điều này cho thấy họ là học viên hệ Tu Chân của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện. Một học viên dẫn đầu chặn một thị giả lại hỏi: “Có bao sương nào tốt một chút không?”
“Ôi, Mạc Tiên Sư! Hôm nay người đông quá, bao sương đều đã đầy cả rồi ạ.” Thị giả dường như quen biết những người này, bất đắc dĩ xòe tay nói.
Sắc mặt học viên hỏi chuyện biến đổi, quay đầu lại thương lượng với ba đồng bạn một lát, rồi lại nói với thị giả kia: “Nếu đã không có bao sương, vậy thì giúp chúng ta tìm một chỗ tốt một chút đi.”
Hắn vừa nói, vừa ngẩng mắt nhìn quanh. Toàn bộ tửu quán dường như chỉ còn một bàn trống gần cửa sổ Kiến Dương Thành, nhưng… nơi đó đã có người ngồi. Dù dung mạo của Manh Manh khiến hắn có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn rõ y phục nàng bình thường, trên người không có bất kỳ dấu hiệu nào, lại chỉ ăn một cơm một món, trên mặt hắn liền lộ ra nụ cười, cất bước đi tới.
Bát cơm và đĩa Băng Liên Ngẫu Phiến mà Manh Manh gọi rất nhanh đã được mang tới. Kỳ thực, hiện tại nàng không ăn cơm cũng chẳng sao, nhưng làm gì cũng phải làm cho giống, hơn nữa nàng vẫn luôn giữ thói quen ăn ít nhất một bữa mỗi ngày. Dù sao, thói quen ăn uống này có thể giúp nàng luôn nhớ về quãng thời gian từng là một phàm nhân, không quên bản chất ban đầu.
Nàng ăn rất chậm, như thể mỗi hạt gạo đều ẩn chứa hương vị tuyệt vời nhất thế gian, nhai nuốt từ tốn sau khi đã thưởng thức kỹ lưỡng trong miệng. Những lát củ sen giòn tan, thanh mát, khi nhai có cảm giác rất tuyệt, hơn nữa luồng khí tươi mát, ngọt ngào ấy trôi xuống cổ họng, cảm giác thực sự vô cùng mỹ diệu… Ăn cơm, nhiều khi không phải là ăn nguyên liệu, cũng không phải ăn tài nghệ nấu nướng, mà là ăn tâm trạng. Hiện tại, tâm trạng của nàng đang rất tốt.
Hãy đối xử tử tế với từng loại nguyên liệu, sự sinh trưởng của chúng đều chẳng dễ dàng gì. Nếu chúng đã định phải hy sinh, vậy thì hãy để chúng ta, những đầu bếp, khiến sự hy sinh của chúng trở nên giá trị nhất. Hãy đối xử tử tế với mỗi bữa ăn, chúng không chỉ khó khăn trong việc sinh trưởng, mà còn chứa đựng tâm huyết của người đầu bếp. Tôn trọng thức ăn, cũng chính là tôn trọng bản thân.
“Này, ăn nhanh một chút được không? Ngươi không thấy một mình chiếm giữ cả một bàn lớn như vậy có chút chướng mắt sao?” Một giọng nói khinh thường đột nhiên vang lên đối diện. Manh Manh ngẩng đầu lên, phát hiện một thanh niên tu sĩ đã ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt không ngừng đánh giá nàng. Phía sau nàng còn có mấy người, nhìn từ y phục, dường như chính là học viên của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện.
“Chỗ này có bốn ghế, không đủ thì ngươi có thể thêm hai ghế nữa, ta không bận tâm.” Manh Manh khẽ cười, dịch người một chút, tiếp tục ăn cơm và củ sen của mình.
“Nhưng ta bận tâm! Ngươi là tân sinh đến báo danh hôm nay sao?”
Mạc Tiên Sư có chút bực bội nói… Trong mắt phàm nhân, họ đều là tồn tại như tiên nhân, nên người ngoài nhìn thấy những tu sĩ như họ đều tôn xưng là Tiên Sư. Ngược lại, trong nội bộ học viện giữa các hệ không có nhiều quy củ như vậy, giữa những người cùng hệ cũng thường xưng hô “sư huynh”, chỉ sau khi tu luyện đến Kim Đan kỳ mới có sự phân chia rõ ràng.
“Phải.” Manh Manh gật đầu, nhưng sự chú ý vẫn tập trung vào bát cơm và đĩa thức ăn, rõ ràng là đang đối phó.
“Vậy ngươi có biết tôn kính sư huynh là bài học đầu tiên của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện chúng ta không?”
Manh Manh có chút kỳ lạ nhìn hắn, rất nghiêm túc lắc đầu: “Không biết. Chẳng phải ngươi vừa đoán ta còn chưa bước chân vào cổng học viện sao, làm sao có thể biết mỗi bài học là gì?”
Ánh mắt kia… Hỏa khí của Mạc Tiên Sư bỗng bốc lên ngùn ngụt. Hắn cảm thấy ánh mắt đối phương như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, khiến lửa giận của hắn bùng lên tận đỉnh đầu.
Chương Sáu Trăm Linh Năm: Hoàng Tử Thanh Hồng.
Trước đó đã nói, Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện là một học viện khá đặc biệt, nó chịu trách nhiệm bồi dưỡng nhân tài trung thành với Hoàng thất cho đế quốc. Nhân tài các chuyên ngành khác thì dễ nói, nhưng học viên hệ Võ Kỹ và hệ Tu Chân thì không thể nghiêm ngặt bồi dưỡng theo kiểu năm nhất, năm hai như các học viện bình thường.
Thông thường, học viên hai hệ này có thể ở lại học viện mười năm. Ngoài tu chân và tu luyện võ kỹ, hai năm đầu họ còn phải kiêm tu các môn chính trị, kinh tế và quân sự… Dường như việc học những thứ này sẽ chiếm rất nhiều linh lực của họ, nhưng thực tế không phải vậy. Đối với những học viên này, việc đó gần như chỉ tốn thời gian đọc sách ngoại khóa, căn bản không ảnh hưởng gì, chỉ là để kiểm tra sở thích của họ mà thôi.
Mười năm sau, căn cứ vào thành tích của họ mà quyết định hướng đi. Nếu trong mười năm không đạt đến Luyện Khí kỳ tầng tám, những học viên này sẽ lần lượt vào Đế Quốc Quân Sự Học Viện hoặc các cơ quan khác. Còn những người có thể Trúc Cơ thành công trong thời gian này sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, đạt yêu cầu cũng có thể có cơ hội học sâu hơn nữa. Bởi vậy, trong tay Hoàng thất cũng có một đội ngũ tu chân giả khá mạnh mẽ, nếu không quốc gia này sớm đã trở thành phụ thuộc của một số tu chân môn phái rồi.
Đại danh của Mạc Tiên Sư này là Mạc Mặc, đã vào Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện sáu năm, tu vi đã là Luyện Khí kỳ tầng sáu. So với mặt bằng chung, đây cũng coi là tư chất rất tốt. Tuy nhiên, tính cách của hắn lại trái ngược hoàn toàn với cái tên của mình, không những không hề trầm mặc mà còn nói nhiều, động một chút là gây ra khẩu thiệt thị phi giữa các học viên.
“Rầm!” Hắn đập bàn đứng dậy, cười lạnh nói: “Ta sẽ dạy ngươi, bây giờ biết cũng chưa muộn.”
Trong kế hoạch của hắn, cú đập này sẽ khiến bát cơm và đĩa củ sen kia bật lên, văng tung tóe khắp nơi. Dù sao đối phương cũng là một mỹ nữ, không nên để nàng quá khó coi.
Tuy nhiên, điều khiến Mạc Mặc có chút ngượng ngùng là, bát đĩa không nhảy, cơm canh không văng, mỹ nữ vẫn ung dung từng chút một ăn uống.
“Ngươi…” Mạc Mặc bắt đầu vận khí, mặt hắn có chút không xuống đài được.
Đột nhiên, Manh Manh ngẩng đầu mỉm cười: “Tôn kính sư huynh, học trưởng, quả thực là bài học bắt buộc của mỗi tân sinh nhập học, ta hoàn toàn không có ý kiến gì về điểm này. Tuy nhiên, ngoài ra, tôn trọng người khác lại là bài học bắt buộc của mỗi người sau khi sinh ra, hy vọng ngươi cũng hiểu đạo lý này.”
Mạc Mặc tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên, giận dữ nói: “Chỉ bằng ngươi cũng dám giáo huấn ta?!”
“Nói hay lắm!” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên truyền đến từ cầu thang tầng hai.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng đó, chỉ thấy một thanh niên mặc cẩm bào từ trên lầu đi xuống, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã, khiến tất cả những ai nhìn thấy hắn đều có cảm giác như tắm trong gió xuân. Nét giận dữ trên mặt Mạc Mặc cũng lập tức biến mất, thay vào đó là vài phần ngượng ngùng.
“Tứ Hoàng Tử!”
“Tứ Điện Hạ!”
… Mọi người nhao nhao chào hỏi. Vị này dường như là Hoàng tử của đế quốc, bất kể xếp thứ mấy, địa vị nhất định vô cùng tôn quý.
Vị Tứ Hoàng Tử vừa khẽ gật đầu đáp lại lời chào của mọi người, vừa đi đến trước mặt Manh Manh và bọn họ. Hắn liếc nhìn Mạc Mặc: “Ngươi tên Mạc Mặc, ta nhớ ngươi!”
“Tứ Hoàng Tử, ta…” Mặt Mạc Mặc hơi đỏ lên, có lẽ cũng có chút xấu hổ.
“Ta biết rồi.”
Tứ Hoàng Tử khẽ gật đầu, tuy hắn không nói nhiều, chỉ bốn chữ này, sắc mặt Mạc Mặc đã chợt biến đổi. Hắn vừa định nói, lại bị Tứ Hoàng Tử khẽ lắc đầu ngăn lại: “Ta thấy vị tiểu thư này nói đúng, nếu muốn người khác tôn trọng mình, trước hết phải học cách tôn trọng người khác. Bạo lực chỉ đổi lấy sự sợ hãi chứ không phải tôn trọng.”
“Xin lỗi, ta sai rồi!” Mạc Mặc cúi đầu.
“Ồ Mạc Mặc, đối tượng ngươi xin lỗi không nên là ta.”
Tứ Hoàng Tử nhìn hai bên một cái: “Thôi được, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi phải nhớ, quá mức thì không tốt, chuyện đã qua thì cho qua, tương lai mới là quan trọng nhất.”
Nói xong, hắn gật đầu rồi tự mình rời đi, nơi hắn đi qua lại là một tràng chào hỏi cung kính.
“Chúng ta đi!”
Đợi bóng dáng Tứ Hoàng Tử biến mất khỏi cửa tửu quán, Mạc Mặc trầm mặt nói một tiếng, rồi dẫn mấy đồng bạn rời đi. Lúc đi còn hung hăng lườm Manh Manh một cái, xem ra những lời Tứ Hoàng Tử nói đều vô ích.
Manh Manh lại chẳng bận tâm, ghi hận thì ghi hận, một tân binh Luyện Khí kỳ mà thôi… Giống như một con kiến oán hận một con voi, lẽ nào con voi còn phải lo lắng về sự trả thù của con kiến sao?
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm không bị quấy rầy. Sau khi thanh toán, Manh Manh liền đi về phía học viện, chỉ có nhanh chóng hoàn tất báo danh, mới có thể có tư cách vào Đế Quốc Thư Viện… Nghĩ lại thật là rắc rối, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Khoảnh khắc bước vào cổng lớn, Manh Manh ngẩng đầu nhìn sáu chữ vàng lấp lánh, trong lòng thầm hạ quyết tâm: “Ta đến rồi, Đế Quốc Thư Viện! Nếu không tìm thấy tư liệu ta cần, đừng trách ta một mồi lửa thiêu rụi ngươi!”
Vì hôm nay là ngày báo danh, cổng học viện không nghiêm ngặt, chỉ cần nói một tiếng là được cho vào. Chỉ là học viện này lớn đến mức khó tin, Manh Manh vừa bước vào đã có một ảo giác – nàng không phải đang vào một học viện, mà là vô tình lạc vào một thành phố khác.
Đối diện cổng học viện là một đại lộ thông thẳng ra xa. Trên đại lộ, từng nhóm thanh niên ba năm người đang đi lại, trong đó có tu chân giả, có cả võ giả bình thường, thậm chí còn có một số phàm nhân. Một số người trong số họ đeo phù hiệu học viên, số khác thì giống Manh Manh, đang chuẩn bị thi tuyển lần này.
“Ngươi là tân sinh năm nay sao?” Một giọng nói hơi quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau. Manh Manh quay đầu lại, chỉ thấy vị Tứ Hoàng Tử kia đang đứng đó với nụ cười trên môi.
“Nói chính xác thì, phải đợi ta báo danh được nhận mới có thể trở thành tân sinh của học viện.”
Manh Manh đánh giá hắn một cái, hỏi: “Ngươi là Tứ Hoàng Tử của Hoàng Đế đế quốc sao?”
“Phải, nhưng trong Hoàng Gia Học Viện, ta là học viên Thanh Hồng.”
Tứ Hoàng Tử mỉm cười nhàn nhạt: “Ta có thể vinh dự làm người dẫn đường cho ngươi khi mới vào học viện không?”
Manh Manh mỉm cười: “Có thể được Tứ Hoàng Tử làm người dẫn đường, đó hẳn là vinh hạnh của ta mới phải. Ta tên Hà Manh Manh.”
“Hà tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Thanh Hồng bắt đầu thực hiện nghĩa vụ dẫn đường của mình: “Học viện rất lớn, lớn đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Con đại lộ này xuyên suốt toàn bộ học viện, chia học viện thành hai khu vực: Nam và Bắc. Khu Nam là nơi tu luyện, có một sân tập lớn và đấu trường. Đi xa hơn nữa, còn có một sườn núi được học viện bao quanh, có thể dùng làm nơi tu luyện thực chiến dã ngoại. Việc giảng dạy của hệ Tu Chân chúng ta rất tùy ý. Học viên mới nhập học sẽ được phát công pháp tu luyện cơ bản, và được chỉ dẫn nhập môn tu luyện. Cứ nửa tháng sẽ có một buổi giảng pháp tập trung giải đáp thắc mắc, nửa năm một lần khảo hạch, và hàng năm có đại tỷ thí giữa các niên cấp.”
“Còn khu Bắc là khu ký túc xá có thể chứa hàng vạn người. Học viên hệ Tu Chân mỗi người đều có một sân viện riêng, đó cũng là nơi tu luyện của các ngươi, và còn có một nơi giao dịch chuyên dùng cho học viên. Còn về cuối con đường này là nơi làm việc của viện trưởng và các lão sư trong học viện, cũng là nơi khảo thí nhập học của học viên. Tòa kiến trúc cao nhất kia chính là Đế Quốc Thư Viện nổi tiếng. Đại khái là như vậy, sau này ngươi quen thuộc tự nhiên sẽ hiểu.”
“Tất cả học viên khi nhập học đều phải trải qua khảo thí nhập học sao?” Manh Manh hỏi.
“Chỉ học viên hệ Tu Chân khi nhập học mới phải khảo thí, các hệ khác thì không cần.” Thanh Hồng đáp.
“Ồ.”
Manh Manh gật đầu, chỉ là nhìn quanh khuôn viên học viện rộng lớn này, trên mặt hiện lên vài phần ưu sầu: “Xa như vậy, phải đi bao lâu mới tới?”
Thanh Hồng khẽ cười: “Sở dĩ học viện lớn như vậy, một phần là để rèn luyện khả năng vận động của học viên. Với thực lực hiện tại của ngươi, ngự kiếm phi hành chắc cũng miễn cưỡng được rồi chứ? Học viện không cấm phi hành, chỉ không cho phép bay cao quá tường viện.”
“Ồ, vậy thì tốt quá!” Manh Manh thở phào nhẹ nhõm. Tuy nàng không định ở đây quá lâu, nhưng nếu mỗi lần ra vào đều phải dùng chân để đo bước đi xa như vậy, thực sự không quen.
“Được rồi, ngươi cứ đi thẳng theo con đại lộ này, đến tham gia khảo thí nhập học. Có thời gian chúng ta sẽ gặp lại.” Thanh Hồng khẽ cười, triệu ra một thanh phi kiếm, ngự kiếm quang rời đi.
“Cảm ơn Tứ Hoàng Tử!” Manh Manh chào một tiếng, bản thân cũng triệu ra một thanh phi kiếm, đạp dưới chân chao đảo bay về phía trước… Không phải học viên nào cũng có thể “đạp kiếm” phi hành. Trên đường, những tân sinh đang dùng chân đo bước đất đều nhìn Manh Manh bằng ánh mắt đầy phẫn uất, hận không thể kéo nàng từ trên phi kiếm xuống.
Sau khi bay qua một hồ nước khổng lồ, Manh Manh đến một sân tập rộng lớn. Sân tập đủ sức chứa vạn người lúc này đã không còn nhiều chỗ trống, khắp nơi đều chật kín những người đến nhập học giống như Manh Manh. Ngoại trừ số ít tân sinh tự mình đến làm khảo thí nhập học, đa số tân sinh đều được người lớn dẫn đến. Đặc biệt là những con em quý tộc đeo huy hiệu, có người thậm chí còn có vài người đi cùng.
“Mọi người giữ yên lặng, xin hãy đi theo lối đi tạm thời, theo thứ tự vào phòng khảo thí, không được chen lấn, càng không được xô đẩy, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách khảo thí.”
Một tu chân giả Kim Đan kỳ bay lơ lửng giữa không trung trầm giọng nói. Đám đông ồn ào lập tức yên tĩnh trong chốc lát, những người đến nhập học bắt đầu xếp hàng theo thứ tự… Lúc này, bất kể gia thế hiển hách đến đâu, muốn làm ra vẻ ta đây vào lúc này, tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.
Trước Manh Manh có khá nhiều người xếp hàng, nhưng nhìn trời còn sớm, nàng cũng kiên nhẫn chờ đợi, nhìn từng người nhập học hoặc thất vọng hoặc vui mừng bước ra khỏi phòng khảo thí.
Do tu chân giả Thanh Lâm Đại Lục theo đuổi nhập thế tu hành, nên trong dân gian lưu truyền rất nhiều công pháp tu hành, thậm chí không ít người có thể tự mình tu luyện trở thành tu chân giả Luyện Khí kỳ. Tuy nhiên, học viện chiêu người cũng có quy định nghiêm ngặt, trước hết là giới hạn tuổi tác, thứ hai là thiên phú. Còn về việc người nhập học tự mình tu luyện đến trình độ nào, đó không phải là điều họ cần xem xét, chỉ quy định một mức tối thiểu mà thôi – Tiên Thiên Đỉnh Phong.
Chương Sáu Trăm Linh Sáu: Manh Mối.
“Học viên số một ngàn tám trăm sáu mươi tư, tiếp theo hãy lắng nghe ta nói về yêu cầu khảo thí.” Một tu chân giả Trúc Cơ kỳ giới thiệu yêu cầu khảo thí cho Manh Manh.
Thông tin cá nhân đã được báo cáo từ trước, và khảo thí cũng vô cùng đơn giản, chỉ có hai hạng mục: một là thuộc tính và đẳng cấp bản thân; hai là đẳng cấp tinh thần lực.
Phương pháp khảo thí cũng không khó, một khối ngũ hành thạch hình bia đá; khối còn lại là một viên đá màu bạc hình cầu pha lê, gọi là Tinh Thạch, dùng để đo tinh thần lực.
Theo yêu cầu, Manh Manh trước tiên tiếp xúc với khối ngũ hành thạch… Dần dần, phía trên khối ngũ hành thạch xuất hiện một quầng sáng màu xanh lam tươi tắn, và không ngừng khuếch tán.
Ngay khi quầng sáng xanh lam xuất hiện, Manh Manh đã lén lút đánh giá vị tu chân giả Trúc Cơ kỳ phụ trách khảo thí. Thấy lông mày hắn dần giãn ra, nàng liền vừa lúc dừng việc khuếch tán quầng sáng xanh lam.
“Thủy thuộc tính, tứ đẳng.” Vị tu chân giả kia hô một tiếng, bên cạnh tự có ghi chép viên ghi lại. Hắn chỉ vào Tinh Thạch nói: “Tiếp tục.”
Manh Manh lại đặt tay lên Tinh Thạch, một quầng sáng bạc dâng lên, bắt đầu dần dần khuếch tán. Vị tu chân giả kia lại bắt đầu không chớp mắt chú ý đến kích thước của quầng sáng… Chỉ là thần sắc của hắn lại một lần nữa bán đứng hắn, Manh Manh lại dừng lại ở một mức độ mà hắn có thể chấp nhận được.
“Tinh thần lực, tứ đẳng.” Vị tu chân giả kia phất tay, đợi ghi chép viên bên cạnh đưa cho hắn một tờ biểu mẫu, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười: “Hà Manh Manh, trước hết chúc mừng ngươi chính thức trở thành học viên của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện. Ngươi cầm biểu mẫu này đến bộ phận hậu cần để nhận phúc lợi và lệnh bài ký túc xá.”
“Cảm ơn!” Hà Manh Manh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gian lận cũng cần kỹ xảo. Để không gây chú ý cho học viện, đồng thời cũng tránh việc làm khéo thành vụng mà bị loại, nàng đã tốn không ít công sức khi gian lận. Hiện tại xem ra đã thành công.
Bộ phận hậu cần không khó tìm, Manh Manh tùy tiện hỏi một học viên cũ, liền tìm thấy văn phòng nằm ở góc tòa nhà văn phòng học viện. Một lão giả đang hôn mê bất tỉnh… Ồ, nói sai rồi, là lão giả đang ngái ngủ ngồi đó, đầu còn gật gù lên xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chào hỏi người đẩy cửa bước vào. Về mặt lễ phép mà nói, vậy là đủ rồi.
Manh Manh nhíu mày, nói: “Lão sư, ta đến nhận…”
“Biểu mẫu đặt xuống, túi cầm đi, tự mình xem.” Lão giả nói chuyện như vần điệu, Manh Manh ngạc nhiên quét mắt nhìn mặt bàn, trước mặt lão giả quả thực có một cái giỏ, bên trong đã chất một chồng biểu mẫu dày cộp, bên cạnh lại là một đống túi trữ vật… Màu đen, loại cấp thấp nhất.
Nàng đặt biểu mẫu xuống, tùy tiện lấy một chiếc túi trữ vật, sau đó dùng thần thức kiểm tra. Bên trong có một thanh pháp khí trường kiếm, còn không bằng bảo khí phi kiếm của nàng. Một lá hỏa phù, bên trong chứa Hỏa Cầu Thuật, chỉ cần dùng một chút chân nguyên là có thể thôi động, có thể sử dụng bốn lần. Một bình linh đan phụ trợ luyện công, một bình linh đan trị thương, hai mươi khối hạ phẩm linh thạch, một cuốn sách nhỏ ghi chép công pháp tu luyện, và một khối lệnh bài thân phận.
Trong số những vật phẩm này, chỉ có những khối hạ phẩm linh thạch là còn có giá trị, sau đó là khối lệnh bài này là quan trọng nhất.
Khối lệnh bài thân phận này có hai tác dụng: một là chứng minh thân phận, tương tự như việc vào một số kiến trúc của học viện, đều cần khối lệnh bài này mới có thể thông hành; hai là thẻ thông hành vào ký túc xá. Ký túc xá của học viên hệ Tu Chân đều có cấm chế bảo vệ, không có lệnh bài thì không thể vào.
Tuy nhiên, khối lệnh bài này cần phải nhận chủ mới có thể sử dụng, vì vậy Manh Manh lập tức để lại lạc ấn tinh thần của mình lên đó… Lệnh bài lập tức phát ra ánh sáng mờ nhạt, trên đó hiện ra một bản đồ, bao gồm các kiến trúc như ký túc xá, trong đó có một chấm xanh lá cây đại diện cho người sở hữu. Học viên có thể dựa vào khối lệnh bài này để xác nhận vị trí và kiến trúc mình muốn đến.
Sau khi xác nhận mọi thứ không có sai sót, Manh Manh cảm ơn vị lão giả đang ngái ngủ kia, rồi thong thả rời khỏi bộ phận hậu cần.
Theo chỉ dẫn của bản đồ trên lệnh bài, không tốn chút sức lực nào nàng đã tìm thấy ký túc xá của mình… Cấu trúc ký túc xá rất đơn giản, một phòng ngủ, một phòng khách nhỏ, một phòng tu luyện, một phòng vệ sinh. Đồ đạc càng đơn giản hơn, chỉ có giường, ghế, bàn, bộ ấm trà, bồ đoàn là những thứ không thể thiếu, ngoài những thứ này ra, không còn gì khác.
Ngày thứ hai sau khi tân sinh nhập học là ngày truyền pháp, Manh Manh căn bản không đi. Kỳ thực có rất nhiều tân sinh đều không tham gia, bởi vì buổi truyền pháp đầu tiên này là dành cho những tân binh chưa chọn được công pháp tu luyện, chủ yếu là chỉ dẫn họ cách chọn công pháp phù hợp với mình.
Đế Quốc Thư Viện khá lớn, trong số các thư viện của các quốc gia trên Thanh Lâm Đại Lục, Đế Quốc Thư Viện của Thanh Lâm Đế Quốc có lượng sách cất giữ đứng đầu.
Vị trí của thư viện nằm ở trung tâm khuôn viên, có một con sông nhỏ nhân tạo bao quanh thư viện, biến thư viện thành một hòn đảo nhỏ, xung quanh trồng đầy những kỳ hoa dị thụ, phong cảnh khá đẹp.
Trong thư viện, ngoài các sách chuyên ngành và một số kinh nghiệm tu luyện, thần thông pháp thuật thông thường, võ kỹ, v.v., còn có các loại sách phân loại về toàn bộ đại lục cũng như địa lý và lịch sử của đế quốc.
Bất kể đối với học viên hệ nào, đây cũng là một kho tàng tri thức vô cùng quý giá. Nhiều học viên hễ có thời gian rảnh rỗi là đến đây để tiếp thu tri thức mình cần. Tổng hợp các yếu tố, Đế Quốc Thư Viện này không chỉ là nơi cất giữ sách lớn nhất đế quốc, mà còn là một trong những nơi quan trọng nhất của Đế Quốc Hoàng Gia Học Viện. Bởi vậy, an toàn của thư viện cũng là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất toàn học viện.
Về cơ bản, đội chấp pháp của học viện đã cử tổng cộng tám đội, luân phiên giám sát mọi động tĩnh bên trong và bên ngoài thư viện hai mươi bốn giờ. Ngoài ra, bên trong thư viện còn bố trí trùng trùng cấm chế, không có quyền hạn và lệnh bài tương ứng, căn bản không thể vào.
Vượt qua cây cầu nhỏ trên con sông nhân tạo trong vắt, Manh Manh đi về phía cổng thư viện. Trước cổng không có người canh gác, nhưng ở cửa lại có đội chấp pháp trực, hơn nữa ở cửa cũng có cấm chế. Nàng cầm lệnh bài thân phận trong tay khẽ lắc, cấm chế lập tức mở ra. Đợi nàng lách người vào, cấm chế liền lập tức đóng lại.
Từ tầng một đến tầng sáu đều có rất nhiều học viên đang tra cứu tư liệu, bởi vì sáu tầng này đều chứa sách chuyên ngành. Còn từ tầng sáu trở lên, là các loại sách khác… Từ ngày đó trở đi, Manh Manh gần như mỗi ngày đều ở đây. Nàng điên cuồng tra cứu đủ loại tư liệu về Thanh Lâm Đại Lục, đặc biệt là về địa lý, nhưng dù nàng tra thế nào, cũng không tìm thấy thông tin mình cần.
“Quỷ ám rồi! Lẽ nào…”
Đề xuất Huyền Huyễn: Mang Theo Hệ Thống Gia Viên Xuyên Đến Tiên Giới
[Phàm Nhân]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Kim Đan]
Trả lờiok
[Phàm Nhân]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Kim Đan]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Phàm Nhân]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Phàm Nhân]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Kim Đan]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Phàm Nhân]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Kim Đan]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.