Đồ Chi.
Trên suốt chặng đường, Hà Manh Manh thong dong bước đi, thêm vào đó Hắc Tử lại là thần tuấn phi phàm, Phượng Vũ cứ thế đuổi theo, càng lúc càng gần. Chỉ là, thật khéo hay không khéo, trên đường lại gặp phải tên lão già lưng gù háo sắc kia. Nếu không phải trời đột ngột đổ mưa, e rằng đã gặp nguy hiểm. Nhưng cũng chính vì thế mà Phượng Vũ gặp được Hà Manh Manh, xem như là cái may trong cái rủi.
“Vậy, ngươi muốn ta thay ngươi báo thù?” Hà Manh Manh hỏi.
“Tiểu nữ không dám, chỉ cầu tiểu thư truyền thụ võ kỹ, sau này tiểu nữ sẽ tự mình báo thù.” Phượng Vũ liên tục dập đầu xuống đất.
“Một cường giả nội kình cửu trọng, ngươi có tự tin không?” Đối với người thuần thục sử dụng thần thức, việc một người có nói thật hay không rất dễ dàng tra xét. Hà Manh Manh nhanh chóng xác định Phượng Vũ không hề nói dối.
“Quyết tâm không tệ, nhưng với tuổi của ngươi, e rằng đợi đến khi ngươi luyện thành, kẻ thù của ngươi hoặc đã chết, hoặc tu vi cũng tinh tiến không ngừng, ngươi đã nghĩ đến chưa?” Hà Manh Manh hỏi.
“Nếu trời muốn thu hắn, tiểu nữ không lời nào để nói; nếu trời không thu… vậy thì để tiểu nữ thu!” Trên gương mặt Phượng Vũ hiện lên vẻ kiên định.
Hà Manh Manh khẽ cười nhạt, không nói gì thêm. Cô gái này tuổi tác xấp xỉ nàng, có lẽ còn lớn hơn một chút, tư chất cũng không tệ. Nếu hiện tại có công pháp thích hợp để tu luyện, tương lai cũng có thể đạt được thành tựu. Nhưng nàng sẽ không vì một chút cảm động mà đưa ra bất kỳ lời hứa nào, như vậy e rằng… quá ngây thơ.
Phượng Vũ cũng rất lanh lợi, thấy Hà Manh Manh không nói gì, liền lập tức đứng dậy phủi phủi quần áo, xé một mảnh vải từ người tên lưng gù, sau đó lau sạch bàn thờ… Đứa trẻ này cũng thông minh, tìm thấy một bầu rượu trên người tên lưng gù, lại dùng rượu lau sạch toàn bộ mặt bàn, rồi dùng mấy viên gạch vỡ chống đỡ cái chân bàn bị gãy. Xong xuôi, nàng mới đến trước mặt Hà Manh Manh, “Tiểu thư, mời người qua đó nghỉ ngơi một chút.”
Hà Manh Manh bước tới xem xét, mặt bàn đã khô ráo, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi rượu nồng nặc… Quả là một loại rượu ngon, dùng để lau bàn… thật là lãng phí.
“Tiểu thư, đây là những thứ tìm được trên người tên lưng gù.”
Phượng Vũ đặt một cái túi, vài cuốn sách và hai lọ sứ nhỏ trước mặt Hà Manh Manh… Hà Manh Manh nhìn qua, mấy cuốn sách kia là bí tịch võ kỹ, với nhãn lực hiện tại của nàng đương nhiên không thèm để mắt tới. Hai lọ nhỏ là thuốc chữa thương, nhưng những vật trong túi lại khá phong phú… Mười viên minh châu lớn bằng trứng chim bồ câu, tròn trịa trong suốt, giá trị không nhỏ. Một xấp ngân phiếu, Hà Manh Manh lật qua, ít nhất cũng có trăm vạn lượng, còn lại là một ít vàng bạc vụn.
Hà Manh Manh thu mười viên minh châu và xấp ngân phiếu vào, những vật khác thì không động đến: “Những thứ này cứ để ngươi tùy ý xử lý.” Nói xong, nàng nhắm mắt không nói, Phượng Vũ liền thu lại những thứ đó, rồi cũng ngồi xuống một góc khác của bàn thờ.
Trời dần sáng, khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, mưa cuối cùng cũng tạnh. Trong không khí tràn ngập sự trong lành sau cơn mưa, thi thể tên lưng gù đã được Phượng Vũ kéo ra ngoài, ngay cả vệt máu trên đất cũng đã được lau sạch.
Hà Manh Manh lấy ra lương khô và thịt khô mua trên đường, đưa cho Phượng Vũ một phần. Cô bé tự đi sang một bên ăn. Sau khi ăn xong, Hà Manh Manh cưỡi Hắc Tử thẳng tiến về phía trước, Phượng Vũ cũng im lặng theo sau. Trên đại lộ, từ đó xuất hiện một cặp chủ tớ kỳ lạ.
Chương Bảy Mươi Ba: Đánh Cướp
Vì vừa mới mưa xong, không khí vô cùng trong lành. Mặc dù mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy nóng bức. Ngược lại, nắng chiếu lên người còn có vài phần dễ chịu, như thể đang từ từ rút đi cái lạnh nhẹ đã chịu đựng đêm qua. Hà Manh Manh cưỡi Hắc Tử nhàn nhã tản bộ, Tiểu Tuyết nằm sấp phía sau, cái đuôi to lông xù thỉnh thoảng lại quét qua quét lại trên lưng ngựa, trông rất nhàm chán.
Đối với một con tuấn mã, chỉ có phóng hết tốc lực mới có thể giải tỏa năng lượng vô tận của nó. Nhưng chủ nhân của nó hiển nhiên không mấy hứng thú với cảm giác phi như bay ấy… Hắc Tử không khỏi quay đầu nhìn cô gái kia, chính vì nàng mà chủ nhân không chịu đi nhanh.
Phượng Vũ lúc này gần như chạy bộ theo sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã lấm tấm mồ hôi lấp lánh. May mắn là trên người nàng không có gánh nặng gì, chỉ mang theo những thứ lấy được từ tên lưng gù. Dù vậy, mặt nàng đã đỏ bừng, bước chân có chút phù phiếm.
Hà Manh Manh tuy không quay đầu lại, nhưng đối với tình hình phía sau lại nắm rõ như lòng bàn tay. Suốt buổi trưa nay tuy không phóng ngựa phi nhanh, nhưng cũng đã đi được mấy chục dặm đường. Cô bé này theo sau, luôn không than mệt, quả là hiếm có.
“Nếu mệt, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút.” Hà Manh Manh nói.
“Tiểu nữ không mệt, tiểu thư. Nếu chúng ta đi nhanh hơn một chút, vẫn có thể đến thành phố phía trước vào buổi tối.” Phượng Vũ nói.
“Ồ, ngươi đã từng đến đó chưa?” Hà Manh Manh hỏi.
“Chưa, nhưng tiểu nữ đã hỏi thăm, thành phố phía trước là Thiên Nguyên Thành, lớn hơn Hối Xuyên Thành một chút.” Phượng Vũ đáp.
“Tại sao lại phải hỏi thăm Thiên Nguyên Thành?” Hà Manh Manh tò mò hỏi.
“Bởi vì vào cuối mỗi năm, sẽ có tiên nhân đến Thiên Nguyên Thành.” Ánh mắt Phượng Vũ lộ vẻ ngưỡng mộ.
“Tiên nhân? Tiên nhân tại sao lại đến Thiên Nguyên Thành?” Hà Manh Manh cảm thấy có chút buồn cười, cái gọi là ‘tiên nhân’ hẳn là những tu tiên giả kia rồi.
“Tiên nhân đến Thiên Nguyên Thành là để thu nhận đệ tử.” Phượng Vũ đáp.
Ở đây có môn phái tu chân thu nhận đệ tử sao? Lòng Hà Manh Manh khẽ động, nói: “Lại có chuyện như vậy sao? Ngươi nói xem, cụ thể là thế nào?”
Phượng Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Môn phái tiên nhân đó hình như gọi là Huyền Thiên Tông, trong giới tiên nhân cũng rất nổi tiếng, mỗi năm đều chiêu mộ một nhóm đệ tử có tư chất. Đối tượng chiêu mộ có ba loại: một là võ giả Tiên Thiên; hai là võ giả Hậu Thiên; ba là người thường nhưng có thiên phú tu luyện. Sau khi được chiêu mộ, những người này sẽ được sắp xếp chức vụ theo tu vi, và có cơ hội tu luyện công pháp cao thâm hơn.”
Đối với các môn phái tu chân, Hà Manh Manh chỉ biết có Bích Du Tiên Tông ở Trần Châu, nhưng không hề biết ở Thương Châu cũng có môn phái tu chân… Thật lòng mà nói, đây quả thực là sự thiếu hiểu biết của nàng. Chỉ riêng Đại Yến Vương Triều mà nói, hầu như các châu đều có môn phái tu chân, chỉ là lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Hơn nữa, những môn phái tu chân này tuy không trực tiếp can thiệp vào việc thế tục, nhưng đều có mối quan hệ nhất định với quan phủ địa phương, đôi khi cũng giúp quan phủ xử lý sự việc, hoặc bồi dưỡng đệ tử. Trong triều đình hoặc quan phủ địa phương, thường có tu chân giả trú lại, giúp xử lý một số sự kiện bất ngờ.
Tu chân giả là người chứ không phải tiên, họ cũng cần ăn uống mặc quần áo, hơn nữa còn cần các loại tài liệu phụ trợ tu luyện. Nhiều việc họ không có thời gian tự mình làm, do đó cũng cần điều động một lượng lớn nhân lực. Quan trọng nhất là, tuy tu chân giả không tham gia tranh đấu thế tục, nhưng giữa các tu chân giả lại có tranh đấu. Trong giới tu chân, vì tranh giành địa bàn có linh khí, tranh đấu giữa các môn phái là chuyện thường ngày. Đạo giả đạo dã, không trộm được thì cướp, Ngũ Hành Tông và môn phái của Thanh Linh Chân Quân chính là một trong số nhiều nạn nhân. Những chuyện này Hà Manh Manh chỉ sau khi chân chính bước vào giới tu chân mới hiểu rõ.
Ngay khi Hà Manh Manh và Phượng Vũ đang trên đường, cách họ hơn mười dặm, bên đường có một khu rừng cây tạp. Tuy cây cối thưa thớt, nhưng bên trong không chỉ cỏ dại mọc um tùm, mà ven rừng còn có những bụi cây cao thấp. Đằng sau những bụi cây này, ẩn nấp hơn trăm tên cường phỉ hung hãn.
“Quỷ tha ma bắt! Phơi nắng cả buổi sáng ở đây, đừng nói là dê béo, ngay cả một con lừa cũng chẳng thấy!” Một đại hán da đồng, mắt to như chuông đồng, lưng hổ vai gấu, mặc bộ đồ bó sát màu xám, kéo lê một thanh đại đao lưng dày, để lộ bộ ngực đầy lông đen, đang vô cùng sốt ruột lẩm bẩm.
Bên cạnh, một hán tử gầy gò như khỉ nịnh nọt cười nói: “Đại ca, người cứ yên tâm, đoạn đường này toàn là dê béo, bắt được một con là làm ăn cả năm, còn dễ hơn con đường cũ. Hai hôm trước chẳng phải đều kiếm bộn sao?”
“Nghe nói trong Thiên Nguyên Thành có tu chân giả và võ giả Tiên Thiên trấn giữ, sẽ không chọc phải bọn họ chứ?” Tên đại ca kia hiển nhiên cũng có chút e ngại Thiên Nguyên Thành.
“Yên tâm đi, đại ca, chỗ này cách Thiên Nguyên Thành còn một đoạn, bọn họ sẽ không chú ý đâu. Hơn nữa, chúng ta giết người xong kéo ra bên cạnh chôn, ngay cả khổ chủ cũng không có!”
“Ừm.” Đại ca gật đầu, không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, tên hán tử gầy gò kia đột nhiên vui mừng ra mặt, chỉ tay xuống đường nói: “Đại ca, thật sự có dê béo đến rồi, người xem con ngựa kia… chậc chậc, người cưỡi loại ngựa này chắc chắn là kẻ có tiền, hơn nữa hai người đó là hai mỹ nữ, đại ca, lần này là người tài lưỡng đắc rồi!”
Mắt tên đại ca cường phỉ lập tức sáng rực, những tên cướp xung quanh ai nấy đều hưng phấn, nhưng không ai phát ra tiếng động. Bọn cướp này đều là cướp quen rồi, rất rõ ràng… lúc này tuyệt đối không được để lộ hành tung.
“Anh em,” tên đại ca cường phỉ hạ giọng nói: “Đợi lát nữa, hai mỹ nữ kia đến gần, các ngươi không được làm thương họ. Đại ca ta hôm nay muốn cưới hai vị phu nhân áp trại một lúc, đứa nào cũng không được tranh với lão tử!”
“Đại ca, người quá đen rồi! Hai người người đều muốn, anh em chúng ta làm sao đây?” Có kẻ bất mãn oán trách.
“Dựa vào đâu! Lần này người và ngựa thuộc về ta, bạc thì chia hết cho các ngươi. Đợi có bạc, các ngươi đến Di Hồng Viện tự do vui vẻ, bao ba người một lúc cũng chẳng ai quản!” Trên mặt đại ca lộ ra một nụ cười dâm đãng, những tên cướp xung quanh cũng cười theo, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh sáng hung tàn, hệt như bầy sói dữ đang chuẩn bị tấn công.
Bọn gia hỏa này tính toán rất hay, nhưng Hà Manh Manh đã sớm phát hiện ra khí tức của bọn chúng. Không ngờ lại gặp phải cường đạo cướp bóc ở đây, nàng lại cảm thấy khá thú vị… Hắc hắc, chơi trò “đen ăn đen” xem ra cũng không tệ.
“Tiểu Tuyết, ngươi đi chơi với Phượng Vũ đi.” Hà Manh Manh dặn dò. Nàng không sợ, nhưng không có nghĩa là Phượng Vũ không sợ. Mặc dù nàng tự tin có thể tiêu diệt bọn cường đạo kia, nhưng vạn nhất không cẩn thận làm Phượng Vũ bị thương, vậy thì thật là mất mặt.
Ngay khi họ vừa bước vào vòng phục kích của bọn cường đạo, tên đại ca cường phỉ vung đại đao, dẫn theo bọn cướp “hú” một tiếng xông ra khỏi rừng. Tên đại ca cường phỉ vung đao… nhưng chưa kịp mở miệng, Hà Manh Manh đã khẽ quát một tiếng, lớn tiếng nói: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, các ngươi mau để lại tiền mãi lộ!”
“…”
Tên đại ca cường phỉ ngây người, bọn cướp ngây người, ngay cả Phượng Vũ đang giật mình cũng ngây người.
“Đại ca, nàng ta cướp lời của chúng ta, rõ ràng là đang trêu đùa chúng ta!” Tên hán tử gầy gò thì thầm vào tai tên đại ca cường phỉ.
Tên đại ca cường phỉ cười khẩy: “Hay, hay lắm, cô nương này có chút thú vị! Lên đi, mời vị tiểu mỹ nhân này xuống ngựa!”
“Để ta!”
Mấy tên cường đạo tranh nhau xông về phía Hà Manh Manh… Mặc dù người đã được đại ca định đoạt, nhưng sờ mó tay chân một chút xem ra cũng không tệ.
Hà Manh Manh cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, nghênh diện xông về phía bọn cường phỉ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Nơi nàng đi qua, những tên cường phỉ chưa kịp chạm vào người nàng, đã bị một luồng cự lực đánh bay, từng tên ngã lăn ra đất. Tuy không chết, nhưng ai nấy đều bị thương, khó khăn lắm mới gượng dậy được. Chỉ trong chớp mắt, sáu, bảy tên cường phỉ xông lên đã bị đánh gục hết.
“Đây… đây là người nào?” Sắc mặt tên đại ca cường phỉ lập tức đại biến, hắn đã nhìn lầm rồi, đây đâu phải dê béo, đây rõ ràng là một con hổ cái!
“Mau, dùng tên bắn chết nàng ta!” Tên hán tử gầy gò bên cạnh lại nhanh trí, lớn tiếng gào lên. Một số tên cướp cầm cung đang xem náo nhiệt lúc này mới phản ứng lại, tên bay lác đác về phía Hà Manh Manh.
Vút vút vút… Tiếng tên xé gió vô cùng chói tai, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hà Manh Manh. Ngay khi bọn cướp vừa nở nụ cười, những mũi tên kia đột nhiên dừng lại trước mặt Hà Manh Manh, rồi trong nháy mắt rơi rụng xuống đất.
“Đây là…” Bọn cướp đều ngây người, cung thủ cũng không còn bắn nữa, trận này không thể đánh được.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Sắc mặt tên đại ca cường phỉ đại biến, giơ đao hết sức chém về phía Hà Manh Manh.
“Tìm chết!”
Thân hình Hà Manh Manh quỷ dị biến mất dưới lưỡi đao, trong chớp mắt xuất hiện ở phía trước bên cạnh tên đại ca cường phỉ, một quyền đánh trúng vai phải của hắn.
“A——”
Tên đại ca cường phỉ kêu thảm một tiếng, đại đao tuột tay bay ra, xương vai phải đã nát vụn.
Chưa đợi bọn cường đạo xông tới, Hà Manh Manh đã một cước đá hắn ngã xuống, quát: “Nếu không muốn ngươi và thủ hạ của ngươi chết thảm, thì hãy bảo bọn chúng dừng tay!”
“Dừng tay, tất cả dừng tay cho ta!”
Tên đại ca cường phỉ kia cũng khá cứng cỏi, tuy vai phải đã nát bét, nhưng vẫn kiên cường không ngất đi, giọng nói cũng khá vang.
Bọn cường đạo lập tức dừng lại, nhìn nhau không biết phải làm sao.
“Ta thua thì nhận, muốn giết muốn lóc, cứ việc đến đi!” Tên đại ca cường phỉ quả là khá cứng cỏi.
“Không nghiêm trọng đến thế. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn chết, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi!” Hà Manh Manh cười tủm tỉm nhìn hắn.
Tên đại ca cường phỉ lập tức nản lòng, “Ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho chúng ta?”
“Lấy đạo của người, trả lại cho người!” Hà Manh Manh nhìn tên đại ca cường phỉ, nụ cười khiến hắn kinh hồn bạt vía, “Giao hết tất cả tiền tài trên người các ngươi ra đây!”
“Khụ, trên người chúng ta không có bao nhiêu tiền.” Tên đại ca cường phỉ toát mồ hôi hột, cướp không thành, lại bị cướp ngược.
“Thuyền nát cũng còn ba cân đinh, nếu các ngươi không chịu hợp tác, ta giết chết các ngươi là xong, dù sao cũng là trừ hại cho dân.” Hà Manh Manh thản nhiên nói.
Tên đại ca cường phỉ lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người, khàn giọng nói: “Mau, các ngươi mau giao hết tiền trên người ra đây!”
Xem ra hắn vẫn có uy tín khá cao trong đám cường đạo này, chỉ một lát sau, trên đất đã chất thành một đống nhỏ bạc và tiền đồng, ước chừng khoảng bốn, năm trăm lượng.
“Ừm, thế này cũng không tệ. Còn của ngươi đâu?” Hà Manh Manh hài lòng gật đầu, nhìn tên đại ca cường phỉ dưới chân.
“Của ta… có.” Tên đại ca cường phỉ mặt mày ủ rũ, lấy ra một xấp ngân phiếu.
“Ngươi còn là đàn ông không, không thể dứt khoát một chút sao!”
Hà Manh Manh sốt ruột giật lấy, đếm một lượt. Tổng cộng là hai mươi bốn tờ ngân phiếu mệnh giá một ngàn lượng. Nàng cất ngân phiếu vào túi, rồi nói với Phượng Vũ: “Ngươi thu dọn số bạc vụn kia đi, chúng ta đi!”
“Đại ca, chúng ta phải làm sao đây?” Đợi Hà Manh Manh và Phượng Vũ rời đi, bọn cường đạo đồng loạt nhìn về phía tên đại ca cường phỉ bị thương một nửa.
“Còn làm sao được nữa? Đương nhiên là rời khỏi cái nơi xui xẻo này rồi!” Tên đại ca cường phỉ bi phẫn dẫn theo thủ hạ, rời khỏi mảnh đất đau lòng này.
Chương Bảy Mươi Tư: Gây Chuyện Lớn
Thiên Nguyên Thành.
Bức tường thành khổng lồ sừng sững như núi, cổng thành dày rộng mở, dòng người hối hả chen chúc, từ trong thành tràn ra, rồi lại chen vào trong thành, trông vô cùng ồn ào và náo nhiệt.
Mặc dù đang trong thời thái bình thịnh thế, hai bên cổng thành vẫn có tám binh sĩ mặc giáp trụ sáng loáng, đeo đao vác thương, hiên ngang đứng gác.
Lúc này, từ con đường đông đúc bên ngoài thành, một con tuấn mã từ từ phi tới. Trên ngựa là một thiếu nữ, phía sau nàng còn có một cô gái nhỏ tuổi hơn nàng.
“Phượng Vũ, có mệt không?” Hà Manh Manh quay đầu hỏi.
“Mệt ạ.” Phượng Vũ lau mồ hôi trên mặt, thành thật trả lời.
Hà Manh Manh ngẩn người, cười nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ nói không mệt.”
“Trước mặt tiểu thư không dám nói dối.” Phượng Vũ cúi người nói.
“Tiểu thư đại tỷ gì chứ, ta không có nhiều quy củ như vậy. Ngươi đã đi theo ta, thì giúp ta lo liệu việc vặt, rồi ta cũng sẽ trả thù lao cho ngươi. Nếu ngươi không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, ngươi thấy sao?” Hà Manh Manh hỏi.
“Tiểu nữ nguyện ý phục thị tiểu thư!” Phượng Vũ không chút do dự trả lời. Hiện tại Hà Manh Manh ít nhất đã chấp nhận nàng, chỉ cần lòng thành đạt đến, nàng tin Hà Manh Manh nhất định sẽ truyền thụ võ kỹ cho nàng.
“Được rồi, chúng ta vào thành thôi.” Hà Manh Manh khẽ cười, nhảy xuống ngựa. Tiểu Tuyết thì ngồi xổm trên vai nàng, nhìn đông nhìn tây, khá tò mò. Hai người theo dòng người đi vào thành.
Mỗi thành phố, những người hoạt động sôi nổi nhất không phải là những thương gia lớn hay những gia tộc quyền quý, mà là những nhân vật tầng lớp thấp kém thuộc tam giáo cửu lưu.
Phí Thiên Nhãn, tên thật là Phí Thiên Dần, vì hắn tinh thông xem ngựa, nên được gọi là ‘Thiên Nhãn’. Lâu dần, đây lại trở thành danh hiệu của hắn, không còn ai gọi tên thật của hắn nữa.
Chiều tối hôm nay, tiểu nhị Châu Tiểu Nhị của khách sạn Trường An đến tìm hắn, nhờ hắn đi xem một con ngựa. Vì chưa được sự cho phép của khách, Châu Tiểu Nhị chỉ dám lén lút dắt ngựa đến một nơi không xa khách sạn. Phí Thiên Nhãn vừa nhìn thấy con ngựa đó, mắt hắn liền không thể rời đi.
Châu Tiểu Nhị bên cạnh nhìn thấy sốt ruột, hắn là lén lút dắt ngựa ra ngoài mà không có sự đồng ý của chủ ngựa. Nếu bị phát hiện, không chỉ bị phạt, mà có khi công việc cũng không giữ được.
“Phí gia, lão nhân gia người mau nói xem, con ngựa này rốt cuộc thế nào?” Hắn thật sự không nhịn được thúc giục.
“Ngựa tốt!” Phí Thiên Nhãn gật đầu. Với kinh nghiệm của hắn, và đôi ‘Thiên Nhãn’ mà không ai không biết, lần này hắn đã nhìn trúng một món hàng thật sự tốt.
Châu Tiểu Nhị lập tức vui mừng ra mặt, căng thẳng hỏi dồn: “Vậy… Phí gia, lão nhân gia người định ra giá bao nhiêu bạc?”
Phí Thiên Nhãn lắc đầu: “Cái đó phải xem bên bán ra giá bao nhiêu. Chủ ngựa làm nghề gì?”
“Là… tiểu nhân cũng không rõ lắm.”
“Dáng vẻ thế nào? Bao nhiêu tuổi?”
“Là một nữ khách, khoảng chưa đến hai mươi tuổi, dẫn theo một tiểu nha đầu trông chừng mười tuổi. Hai người thuê một phòng thượng hạng, nữ khách kia hình như họ Hà, còn lại thì không rõ lắm.”
Phí Thiên Nhãn gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười. Trong tưởng tượng của hắn, một thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi hẳn là rất dễ nói chuyện, hắn tính toán rằng vụ làm ăn này tám phần là thành công.
“Ngươi dắt ngựa về trước đi,” Phí Thiên Nhãn nói với Châu Tiểu Nhị: “Ta đi gặp vị nữ khách kia trước, yên tâm, nếu giao dịch thành công, tiền thù lao một đồng cũng không thiếu của ngươi!”
“Vậy thì đa tạ lão nhân gia!” Châu Tiểu Nhị lập tức mày nở mặt tươi, dắt ngựa quay về khách điếm.
Đợi Châu Tiểu Nhị đi xa, Phí Thiên Nhãn thong dong đi đến khách sạn Trường An, thẳng tiến đến phòng của Hà Manh Manh. Hắn ho khan một tiếng lớn ngoài cửa, rồi tiến lên ‘bộp, bộp’ vỗ hai cái vào cửa, lớn tiếng hỏi: “Bên trong có ai không?”
“Ngươi là ai?” Bên trong truyền ra một giọng nữ trong trẻo.
“Lão phu Phí Thiên Nhãn…”
“Xin lỗi, Phí tiên sinh, trong phòng toàn là nữ khách, không tiện gặp mặt. Nếu có chuyện gì, cứ nói đi.” Hà Manh Manh vốn đang đọc sách trong phòng, bị hắn cắt ngang, có chút không vui. Trước khi vào quán, nàng đã nói với tiểu nhị rằng nếu có chuyện gì sẽ tự đến quầy tìm họ, đừng tùy tiện đến làm phiền nàng. Cái tên Phí gì đó này, thật là đáng ghét.
“Cái này… không thể vào trong nói chuyện sao?” Phí Thiên Nhãn do dự nói, không gặp mặt thì làm sao mà nói chuyện làm ăn.
Trong phòng lại không còn tiếng động nào truyền ra, xem ra đối phương không muốn nói chuyện với hắn nữa. Phí Thiên Nhãn bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Cô nương, không giấu gì, lão phu đến vì con hắc mã của cô nương.”
“Ngươi muốn mua ngựa?”
“Đúng vậy. Nói chính xác hơn, là công tử của thành thủ đại nhân nhờ ta mua một con tuấn mã, không biết cô nương có thể cắt ái nhường lại không? Về giá cả thì không thành vấn đề.”
“Không bán!” Hà Manh Manh trả lời dứt khoát.
“Cô nương, giá cả còn có thể thương lượng.” Phí Thiên Nhãn nhíu mày, đối phương không cho hắn vào phòng đã khiến hắn cảm thấy khó xử, nên mới lôi hậu trường ra, hy vọng đối phương có chút kiêng dè. Nhưng bây giờ xem ra… hiệu quả dường như không tốt lắm.
“Không có gì để thương lượng.” Hà Manh Manh sốt ruột nói một câu, rồi không thèm để ý đến Phí Thiên Nhãn nữa.
Phí Thiên Nhãn ở ngoài nói thêm một lúc lâu, trong phòng vẫn không có tiếng trả lời. Hắn thở dài, đành phải rời khỏi khách sạn.
Uất ức! Phí Thiên Nhãn tự thấy mình đã lăn lộn ở Thiên Nguyên Thành bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên gặp phải chủ nhân khó nói chuyện như vậy. Người bán khó nói, người mua lại càng khó nói.
Suốt đường đi cứ suy nghĩ mãi, Phí Thiên Nhãn chỉ đành tự than thân trách phận, quanh đi quẩn lại vẫn phải đi gặp vị kia.
Đến phủ thành thủ, hắn thì thầm vài câu với lính gác. Lính gác cũng quen hắn, hỏi vài câu rồi cho hắn vào. Đi loanh quanh trong phủ, rẽ qua mấy cổng vòm, Phí Thiên Nhãn đến hậu viện, từ xa đã nghe thấy tiếng hô hoán bên trong.
Trong hậu viện, một thanh niên vóc dáng cường tráng đang luyện chiến kỹ, quyền phong hổ hổ hữu thanh, xem ra trong lúc xoay chuyển đã có công lực khá cao.
Thanh niên này chính là Mã Ký, con trai của thành thủ Mã Thiên Hùng, một võ giả nội kình cửu trọng. Hắn sai Phí Thiên Nhãn tìm mua tuấn mã, thực ra không phải để tự mình dùng. Khoảng nửa năm nữa, Huyền Thiên Tông sẽ đến Thiên Nguyên Tông chiêu mộ đệ tử. Mặc dù hắn chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng nếu có thể vào Huyền Thiên Tông, được chỉ điểm, đột phá Tiên Thiên cũng không phải là chuyện không thể. Hơn nữa còn có cơ hội trở thành tu chân giả, đây mới là mục tiêu cuối cùng của hắn. Còn tuấn mã chính là thứ hắn muốn dùng để tặng lễ, vị cường giả Tiên Thiên đang trú tại Thiên Nguyên Thành kia rất thích sưu tầm tuấn mã.
Luyện xong một bộ chiến kỹ, Mã Ký dừng lại, quay người. Phí Thiên Nhãn vội vàng tiến đến gần, cười nịnh nọt nói: “Võ kỹ của Mã công tử lại có tiến bộ rồi!”
Mã Ký liếc hắn một cái, nói: “Phí Thiên Nhãn, chuyện ta nhờ ngươi làm đâu rồi?”
Phí Thiên Nhãn cười khổ lắc đầu.
“Chuyện gì vậy?” Mã Ký bất mãn nói: “Không gặp được chủ ngựa sao?”
“Sao lại không gặp được?” Phí Thiên Nhãn cười khổ một tiếng: “Vấn đề là người ta không bán!”
Sắc mặt Mã Ký đột nhiên trầm xuống: “Chuyện gì vậy, ngươi nói rõ ràng một chút!”
Phí Thiên Nhãn tiếc nuối nói: “Chủ ngựa họ Hà, là một nữ khách. Ta đã nói hay nói dở thế nào nàng ta cũng không bán, thậm chí còn không cho ta vào cửa.”
“Nữ khách?” Mã Ký nói: “Con ngựa đó ngươi đã nhìn rõ chưa? Thật sự tốt như ngươi nói sao?”
Phí Thiên Nhãn thở dài nói: “Không giấu gì Mã công tử, ta sống đến từng này, ngựa tốt như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy.”
Mã Ký biết, Phí Thiên Nhãn tuy là người thuộc tam giáo cửu lưu, nhưng nhãn lực xem ngựa của hắn lại là hạng nhất. Được hắn khen một tiếng ‘tốt’, con ngựa đó tuyệt đối không sai được.
Hắn cười lạnh nói: “Vậy thì cho nàng ta thêm tiền. Ngươi đi nói với chủ ngựa, người ta ra một vạn, ta ra một vạn hai, nếu không bán thì ra hai vạn, dù sao con ngựa này ta cũng phải có được!”
Phí Thiên Nhãn nặng nề thở dài, lắc đầu nói: “Không phải vấn đề tiền bạc, vị nữ khách kia chỉ nói một câu – không bán!”
Mã Ký hừ một tiếng, nói: “Ngươi đã nói là ta muốn mua chưa?”
Phí Thiên Nhãn lắc đầu: “Nói rồi, vẫn là hai chữ đó!”
“Ngươi về trước đi, sáng mai đến đây, chúng ta cùng đi xem!”
Mã Ký cười lạnh nói: “Ta còn không tin, ở Thiên Nguyên Thành lại có người dám không nể mặt Mã Ký ta!”
“Chuyện này thật là phiền phức!”
Trong khách sạn, Hà Manh Manh cũng phiền lòng không thôi. Nếu không phải nàng có tính toán khác, cho dù có gây chuyện với cái tên công tử gì đó kia, nàng cũng chẳng bận tâm. Nhưng nàng còn muốn ở đây nửa năm, chờ đến cuối năm Huyền Thiên Tông thu nhận đệ tử. Lúc này mà gây chuyện trong thành, e rằng cũng sẽ là một phiền phức lớn cho nàng.
“Thôi vậy, cất Hắc Tử vào không gian thần bí, xem bọn chúng còn có ý niệm gì!” Hà Manh Manh dứt khoát chơi chiêu “rút củi đáy nồi”. Nàng nửa đêm đến trước chuồng ngựa khách sạn, đưa Hắc Tử vào không gian thần bí, rồi bất chấp sự phản đối của Tiểu Tuyết, cũng đưa nó vào: “Nhiệm vụ của ngươi là dạy Hắc Tử biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không được làm, biết chưa?”
“Chít – chít!” Tiểu Tuyết tức giận vung móng vuốt.
Sáng sớm hôm sau, Hà Manh Manh vừa thức dậy, đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Nàng nhận lấy đồ rửa mặt Phượng Vũ đưa, “Đi xem là ai?”
“Hà cô nương, mở cửa!” Bên ngoài truyền đến giọng nói hoảng hốt của tiểu nhị Châu Tiểu Nhị.
“Chuyện gì?” Phượng Vũ mở cửa hỏi.
“Hà cô nương đâu? Con ngựa kia sao không thấy nữa?” Châu Tiểu Nhị mặt đầy lo lắng, dường như còn lo hơn cả Hà Manh Manh, chủ nhân của con ngựa.
“Cái gì? Hắc Tử không thấy nữa?” Phượng Vũ cũng giật mình, vội nhìn về phía Hà Manh Manh.
“Chắc là tuột cương rồi, con ngựa này quá hoang dã, không buộc được, đợi nó đi dạo chán sẽ về thôi.” Hà Manh Manh thản nhiên nói.
Phượng Vũ rất thông minh, biết trong đó có thể có nguyên nhân khác, vẫy tay ra hiệu cho Châu Tiểu Nhị đi chỗ khác.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Đợi Châu Tiểu Nhị rời đi, Phượng Vũ hỏi.
Hà Manh Manh nhún vai: “Có người quá ồn ào, ta giấu Hắc Tử đi rồi.”
Một con ngựa sống lớn như vậy, giấu đi đâu được? Phượng Vũ có chút kỳ lạ, nhưng cũng biết điều không hỏi tiếp.
“Tuột cương? Có phải bị nàng ta giấu đi rồi không?” Mắt Phí Thiên Nhãn trợn to gần bằng quả trứng gà, cái cớ này quả là quá tệ.
“Phí gia, dù sao con ngựa này cũng không thấy nữa, tiểu nhân làm sao biết thật giả?” Châu Tiểu Nhị xòe tay, bất đắc dĩ nói.
Mã Ký bên cạnh nghe xong mặt mày tối sầm, trầm giọng nói: “Lão Phí, ngươi dẫn ta đi gặp vị chủ ngựa kia.”
“Vâng, Mã thiếu gia.” Phí Thiên Nhãn thở dài, chuyện này… muốn không làm lớn cũng không được.
Chương Bảy Mươi Lăm: Giao Đấu
“Hà cô nương, Phí mỗ đến bái phỏng!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Phí Thiên Nhãn.
“Tên gia hỏa này thật là…” Hà Manh Manh có chút bất đắc dĩ, nhưng Phí Thiên Nhãn chỉ là một người thường, lẽ nào nàng thật sự một chưởng đánh chết hắn?
Hà Manh Manh đột nhiên rùng mình: Mình bị làm sao vậy, có phải đã giết người rồi, dần dần cũng bắt đầu thờ ơ với sinh mạng, không tự chủ được mà nghĩ đến cách giải quyết vấn đề triệt để.
“Phí tiên sinh, người về đi, tiểu thư sẽ không gặp người đâu.” Phượng Vũ ra cửa nói với Phí Thiên Nhãn.
“Tiểu nha đầu, mau tránh ra, đừng cản đường công tử nhà ta!” Một võ giả đi theo Mã Ký tiến lên vươn tay đẩy một cái, Phượng Vũ kinh hãi kêu lên một tiếng, ngã nhào sang bên cạnh.
“Lớn mật!”
Trong phòng, một bóng người lóe lên, tên võ giả kia chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, ngực liền như bị cự mộc va phải, kêu thảm một tiếng bay ngược ra sau, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, rồi hôn mê bất tỉnh.
Mã Ký giật mình, tùy tùng này của hắn là võ giả nội kình thất trọng, cho dù hắn ra tay, cũng chưa chắc có thể đánh gục hắn một cách dứt khoát như vậy. Xem ra, thiếu nữ trông có vẻ yếu ớt trước mắt này lại là một võ giả có thân thủ không kém gì mình… Nhưng thì sao chứ, mình không chỉ là võ giả nội kình cửu trọng, mà còn là con trai của thành thủ.
“Tiểu thư, hai bên không oán không thù, tại sao lại ra tay độc ác như vậy!” Mã Ký tiến lên trầm giọng hỏi.
“Ngươi là chủ nhân của hắn sao?”
Hà Manh Manh liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Ngươi cũng biết hai bên không oán không thù, hắn đường đường là một võ giả, lại ra tay với một cô gái tay không tấc sắt, lẽ nào là đúng sao?”
Mã Ký mặt đỏ bừng, liếc nhìn Phượng Vũ, thấy nàng xoa mặt đứng dậy, cố cãi: “Nàng ta đâu có bị thương?”
Hà Manh Manh thản nhiên nói: “Nếu đứa bé này bị thương, thì tùy tùng của ngươi phải dùng mạng của hắn để đền bù rồi!”
Mã Ký nghẹn lời, hắn rất muốn phản bác đối phương, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, hắn có một cảm giác, dường như câu nói kia của đối phương không phải nói chơi – hắn cảm nhận rõ ràng sát ý của đối phương, nếu hắn nói một tiếng ‘không tin’, e rằng đối phương sẽ lập tức chứng minh cho hắn thấy.
“Được rồi, ta thừa nhận là tùy tùng của ta lỗ mãng.”
Hắn không khỏi thay đổi lời nói, sai người đưa tùy tùng kia về, rồi nói với Hà Manh Manh: “Ngươi chính là chủ nhân của con hắc mã kia sao?”
“Không sai.”
Hà Manh Manh liếc hắn một cái, “Ngươi chính là người muốn mua ngựa đó sao? Đừng phí công vô ích nữa, ta sẽ không bán đâu.”
“Ha ha, mua bán không thành cũng có thể kết giao bằng hữu mà, ta… có thể xem con ngựa đó không?” Mã Ký gượng cười một tiếng, hắn không trưng ra thân phận công tử thành thủ của mình, vì đối phương rõ ràng đã biết thân phận của hắn, nhưng xem ra không hề coi trọng. Nếu lại lấy thân phận ra áp người, vậy thì thật là trò cười.
“Không được, con ngựa đó ta đã để ở chỗ khác rồi.” Hà Manh Manh liếc nhìn Phí Thiên Nhãn, “Người này hẳn là biết, ngựa đã không còn trong chuồng nữa rồi.”
Phí Thiên Nhãn thấy Mã Ký nhìn mình, đành gật đầu.
Mã Ký trong lòng cũng có chút bực bội, nhưng cứ thế rút lui thì hắn lại không cam tâm, suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Xem ra vừa rồi cô nương dạy dỗ tùy tùng của ta, hẳn cũng là một võ giả. Xin Mã mỗ mạo muội, không biết có thể để tại hạ mở rộng tầm mắt không?”
Hà Manh Manh vốn không muốn để ý, nhưng nghĩ đến việc mình còn phải ở Thiên Nguyên Thành nửa năm, nếu tỏ ra yếu đuối dễ bị bắt nạt, vậy thì thật là phiền phức không ngừng. Hơn nữa, sau khi trở thành võ giả Tiên Thiên, tâm thái của nàng cũng đã có chút thay đổi, việc trốn tránh như vậy dường như trái với ý muốn của mình.
“Được, chúng ta ngay tại đây giao đấu một, hai chiêu!” Thân hình Hà Manh Manh lóe lên, đã ở trong sân.
“Ở đây sao?” Mã Ký do dự nhìn xung quanh: “Chỗ này e rằng quá chật hẹp.”
“Không sao, nếu có tổn thương gì, tự ta sẽ bồi thường.” Hà Manh Manh thản nhiên nói: “Mã công tử, mời ngươi dùng chiến kỹ mạnh nhất tấn công, vì ta sẽ không cho ngươi cơ hội ra chiêu thứ hai!”
Sẽ không cho cơ hội ra chiêu thứ hai?
Mặt Mã Ký lập tức đỏ bừng, giận dữ cười nói: “Nếu đã vậy, Mã mỗ đành phải rửa mắt chờ xem rồi!” Hắn quay đầu nói với những khách trọ đang vây xem: “Các ngươi tất cả tránh ra, kẻo bị thương oan!”
Công tử thành thủ muốn tỷ thí với một nữ võ giả ngoại lai tại khách sạn Trường An, đây là một chuyện lớn. Đại Yến Vương Triều từ trên xuống dưới đều chuộng võ, những người biết tin tức ùn ùn kéo đến khách sạn Trường An. Ông chủ khách sạn vừa mừng vừa lo, lo là khách sạn của mình nếu trải qua trận đại chiến này, e rằng tổn thất nghiêm trọng; mừng là có thể lợi dụng chuyện này để nâng cao danh tiếng của khách sạn Trường An.
Lúc này, trong sân lớn của khách sạn, Hà Manh Manh và Mã Ký hai người xa xa đối峙, khí thế cường đại dần dần lan tỏa ra bốn phía. Những người thường không có tu vi đã sớm lùi về phía sau cùng.
Một lát sau, tất cả những người hiểu được đạo lý trong đó, sắc mặt đều hoàn toàn thay đổi, bởi vì luồng khí thế này hoàn toàn là từ người Mã Ký phát ra, còn Hà Manh Manh thì như một tảng đá cứng đầu, trên người không hề có chút khí thế nào lộ ra… Điều này quá bất thường!
Cái gọi là ‘khí cơ khiên dẫn’, khí thế mà võ giả phát ra là tương hỗ hấp dẫn, đặc biệt là khi đối chiến, khí thế mà một bên phát ra tuyệt đối sẽ kích thích sự phản đòn của đối phương. Khí thế càng mạnh mẽ, phản đòn cũng càng kịch liệt!
Chỉ có hai trường hợp ngoại lệ, một là đối phương căn bản là một người thường, hai là đối phương tuyệt đối cường đại, căn bản không cần dùng thế để áp người.
Sắc mặt Mã Ký trở nên nặng nề, tu vi của đối phương không nghi ngờ gì là mạnh hơn mình, chỉ là hắn không biết sẽ có khoảng cách lớn đến mức nào. Mà lúc này, hắn đã có cảm giác như dao đã rút ra khó lòng thu lại. Hắn đã nâng khí thế lên cao nhất, như sóng to gió lớn ập về phía đối phương, nhưng cô gái kia lại như một trụ đá vững chãi không hề lay động, ngay cả thần sắc cũng không thay đổi.
Hắn hít sâu một hơi, trong đôi mắt lóe lên một tia tinh quang, khí thế quanh người hắn trong nháy mắt đã đạt đến đỉnh phong… Mã Ký tu luyện nội kình thuộc tính thổ, khi khí thế của hắn nâng lên đến đỉnh điểm cửu trọng, những người vây xem không khỏi lại lùi về sau. Trong cảm giác của họ, Mã Ký lúc này giống như một tảng đá khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể đập xuống cô gái đối diện.
Trong sân, Mã Ký đã đến lúc không thể không ra tay. Khoảnh khắc khí thế nâng lên đến đỉnh điểm, hắn quát lớn một tiếng, hai chân dậm mạnh xuống đất, thân hình như viên đạn ra khỏi nòng pháo xông về phía Hà Manh Manh. Đến nước này, dù biết mình không phải đối thủ của đối phương, hắn cũng không thể dừng lại được, nếu không, bản thân sẽ bị nội kình phản chấn gây thương tích.
Khi Mã Ký thi triển chiến kỹ, cả người hắn giống như một tảng đá khổng lồ, phía sau hắn để lại một vệt như bị máy ủi nghiền qua.
Chỉ là, Mã Ký tuy uy thế như vậy, tựa như Thái Sơn áp đỉnh, nhưng vẫn không thể khiến cô gái trước mặt hắn có chút nào lay động.
Trên mặt Hà Manh Manh tĩnh lặng như nước, bất kể thanh thế của Mã Ký có hùng vĩ đến đâu, trước mặt võ giả Tiên Thiên, tất cả đều buồn cười như phù du lay cây. Xung quanh nàng, dường như có một tầng chân không, chỉ cần khí thế của đối phương vừa áp sát, sẽ tự động tiêu tán vô hình.
Khi Mã Ký tung quyền, Hà Manh Manh cũng giơ tay, một ngón tay điểm ra… Hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy ngón tay đó, một ngón tay như mã não đỏ, trong suốt tinh xảo, hư ảo điểm về phía nắm đấm của Mã Ký.
Nhiệt độ không khí đột nhiên tăng cao, tất cả mọi người đều cảm thấy một luồng khí nóng bỏng ập đến, họ không thể không lùi về phía sau, tránh bị luồng khí nóng này làm tổn thương.
Rầm!
Chỉ lực Lôi Thần hung hăng đánh trúng nắm đấm, Mã Ký chỉ cảm thấy mặt quyền như bị một thanh sắt nung đỏ đánh trúng, lực lượng khổng lồ kéo theo hắn bay ngược ra sau.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi không thể kiềm chế được phun ra, Mã Ký cố gắng bò dậy từ dưới đất: “Ngươi là… cường giả Tiên Thiên?!”
Hà Manh Manh chỉ nhìn hắn thật sâu một cái, rồi quay người đi vào phòng. Phượng Vũ vẫn luôn đợi ở bên cửa vội vàng đi theo vào, đóng cửa lại.
“Là võ giả Tiên Thiên. Nghe thấy không? Mã công tử nói là võ giả Tiên Thiên!”
“Đúng vậy, Mã công tử là võ giả nội kình cửu trọng, cho dù là võ giả nội kình thập trọng, cũng không thể một chiêu đánh bại địch, nhất định là võ giả Tiên Thiên!”
“Công tử, người không sao chứ?”
Hai hộ vệ tiến lên đỡ Mã Ký, mặc dù Hà Manh Manh không lấy mạng hắn, nhưng cánh tay hắn đã đen thui một mảng, sưng to như bắp đùi, e rằng không có một thời gian nghỉ ngơi thì không thể hồi phục được.
“Không sao!”
Mã Ký hất tay hộ vệ ra, đến trước phòng Hà Manh Manh, cung kính hành lễ, “Mã Ký đa tạ Hà cô nương đã thủ hạ lưu tình!”
Trong phòng không có động tĩnh, mặt Mã Ký…
Đề xuất Đồng Nhân: Nghịch Đồ Hắc Xà Thích Dĩ Hạ Phạm Phượng