Trước khí thế ngút trời nàng tỏa ra, đối thủ vẫn mặt không đổi sắc. Hắn khẽ động tâm niệm, cất lời: “Vì một doanh trại mà sống mái tranh đoạt, thật chẳng đáng chút nào. Ta thấy, chi bằng chúng ta lấy thực lực định thắng thua, ai thắng sẽ được an cư nơi đây. Tuy nhiên, kiến nghị này do ta đưa ra, nếu không thêm chút vật cược, e rằng sẽ mang tiếng ta chiếm tiện nghi của chư vị.”
Hắn lấy ra một viên nội đan yêu thú, “Cứ lấy viên nội đan này làm vật cược, chư vị thấy sao?”
Đánh cược?
Hà Manh Manh khẽ mỉm cười, đám công tử thế gia này quả nhiên đầu óc không hề ngu độn. Thắng, vật không mất, doanh trại có được, kẻ mạnh nhất bên địch bại trận, sinh tử tự nhiên do bọn họ định đoạt; thua, tuy mất một viên nội đan, nhưng lại tránh được tổn thất lớn hơn… Tính toán này quả thực quá đỗi tinh vi.
“Không hứng thú!” Hà Manh Manh lạnh nhạt liếc nhìn Ân Hồng một cái. Ý tưởng không tồi, nhưng chỉ một viên nội đan mà muốn lay động nàng, đó chẳng qua là suy nghĩ một chiều của hắn mà thôi.
Vẻ mặt Ân Hồng cứng đờ, hắn không ngờ đối phương tuy trẻ tuổi, lại là kẻ dầu muối không thấm. Còn Mộ Dung Liệt cùng những người khác lại thấy tiếc nuối khôn nguôi. Với thực lực Tiên Thiên của Hà Manh Manh, trận đánh cược này chắc chắn thắng không thua, lại còn có thể đoạt được một viên nội đan yêu thú cấp thấp, tính thế nào cũng là thượng sách. Chỉ tiếc là bọn họ không có quyền lên tiếng, đành đứng một bên sốt ruột.
“Đừng vội từ chối như vậy.” Khả năng quan sát của Ân Hồng vẫn không hề yếu kém. Đối phương hiển nhiên không phải vì sợ hãi mà tránh chiến, từ ánh mắt khinh thường của Hà Manh Manh, có thể thấy nàng căn bản không hề để tâm đến viên nội đan yêu thú này. Tâm niệm khẽ chuyển, hắn khẽ mỉm cười, thu hồi nội đan, rồi lại lấy ra một chiếc hộp ngọc, “Nếu vật cược vừa rồi các hạ không vừa ý, vậy món này thì sao?”
Mở nắp hộp, bên trong lại là một viên châu lớn bằng nắm tay, trong suốt tròn trịa, bề mặt tỏa ra một tầng vầng sáng đỏ nhạt, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng ẩn hiện một tia dao động.
Bảo bối tốt!
Mắt Hà Manh Manh lập tức sáng rực, đây tuyệt đối không phải là châu báu tầm thường, nhưng cũng không giống nội đan yêu thú. Tuy nhiên, không thể nghi ngờ, đây là một bảo vật giá trị liên thành.
Ân Hồng cũng đã hạ quyết tâm. Càng quan sát Hà Manh Manh, hắn càng cảm thấy đối phương quá đỗi thần bí. Viên Liệt Dương Châu này, hắn đã dùng trọng kim mua được trong một buổi đấu giá. Vốn định thỉnh giáo cao nhân về lai lịch và công dụng của bảo vật này, nhưng vừa hay gặp phải chuyện xuất hành lần này, nên tiện tay mang theo bên mình. Giờ đây, lấy nó làm vật cược, quả thực là do thế cục bức bách.
“Được! Trận đánh cược này ta chấp thuận. Nếu ta thua, ngươi muốn vật cược gì? Xin nói trước, ta không có thứ gì đáng giá cả.” Hà Manh Manh không chút do dự chấp thuận.
Ân Hồng cất giọng khô khốc nói: “Nếu ngươi thua, doanh trại sẽ nhường cho chúng ta, người của các ngươi rời khỏi đây, còn ngươi thì tùy ta xử trí!”
Thật lòng mà nói, hắn cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn chiêu mộ đối phương, hoặc là đẩy đối phương vào chỗ chết, cho Lang Nha một lời giải thích. Chỉ là giữa nam nữ, có những lời nói rất dễ gây hiểu lầm. Bất kể hắn có ý nghĩ không mấy lành mạnh kia hay không, đều đủ để khơi dậy sự phẫn nộ của Hà Manh Manh.
Người của phe Ân Hồng tự nhiên nắm rõ tình hình thiếu gia nhà mình như lòng bàn tay, nên tràn đầy tự tin; trong mắt Mộ Dung Liệt và những người khác, một cường giả Tiên Thiên đối đầu với cường giả Hậu Thiên, thắng bại đã rõ, tự nhiên chẳng hề bận tâm.
Ân Hồng bước đến khoảng đất trống giữa hai bên, đặt chiếc hộp ngọc sang một bên, nhìn Hà Manh Manh: “Có thể bắt đầu chưa?”
“Có thể!”
Hà Manh Manh đáp một tiếng, không thấy nàng co chân tạo thế, thân hình như một chiếc lá, trực tiếp phiêu đãng về phía Ân Hồng, bàn tay ngọc ngà giơ lên vỗ tới, một tiếng rít chói tai chợt vang lên.
Võ giả xuất thủ, điều cốt yếu là tiên phát chế nhân, kẻ ra sau sẽ bị chế ngự. Cái gọi là ‘hậu phát chế nhân’, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi. Ngay cả nội gia quyền của Trung Quốc, vốn đề cao ‘hậu phát chế nhân’, thực chất cũng chỉ là hậu phát về mặt hình thái. Hà Manh Manh trên sân huấn luyện của La gia, đã không ít lần nghe La Thiên Ký răn dạy: sư tử vồ thỏ, cũng cần dốc toàn lực!
Ân Hồng tu luyện nội kình thuộc tính phong hiếm thấy, lực công kích thì thôi không nói, nhưng võ giả tu luyện nội kình thuộc tính phong, tốc độ công kích và thân pháp tuyệt đối là nhanh nhất trong các võ giả – đương nhiên, đây là trong trường hợp cấp bậc tương đương. Giống như một con kiến đối mặt với một con voi, nếu thực lực có sự chênh lệch tuyệt đối, tốc độ và thân pháp cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Hắn có lẽ cũng không ngờ Hà Manh Manh nói chiến là chiến. Tuy nhiên, vì hắn đã nói ‘bắt đầu’, nên cũng không thể trách Hà Manh Manh không giữ phong độ. Do đó, thân hình hắn chợt lùi lại, đồng thời giơ một chưởng vỗ tới Hà Manh Manh, chưởng phong gào thét lao ra… Hai luồng chưởng lực ầm ầm va chạm, đá trên mặt đất lập tức nứt toác, bụi đất tung bay mịt mù.
Theo lẽ thường, phản ứng của Hà Manh Manh lúc này lẽ ra phải là dừng lại hoặc lùi bước. Nhưng sự thật lại khiến mọi người đều kinh ngạc – nàng không hề ỷ vào tu vi để áp chế người khác. Ngay khi kình phong tràn ngập, thân hình nàng đã như một chiếc lá rụng đột ngột bay trong gió lốc, vẽ ra một đường cong khó tin, lao vút về phía Ân Hồng.
Nếu sử dụng Tiên Thiên chiến kỹ, có lẽ có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến. Nhưng gặp một võ giả nội kình tầng mười là điều rất khó. Hà Manh Manh không muốn đánh bại đối phương ngay lập tức, mà muốn mượn tay đối phương để mài giũa võ kỹ của mình.
Thân hình mượn sức gió, Hà Manh Manh với thân pháp quỷ dị áp sát Ân Hồng, một chưởng đánh vào sườn hắn… Tuy thân pháp của Hà Manh Manh khiến Ân Hồng giật mình, nhưng với đòn tấn công thứ hai này, hắn đã có sự chuẩn bị. Ngay khi Hà Manh Manh tưởng chưởng đã trúng mục tiêu, nàng đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng. Hóa ra, nàng chỉ đánh trúng một tàn ảnh do Ân Hồng di chuyển quá nhanh để lại, thân hình đối phương đã rời khỏi vị trí cũ.
Nội kình thuộc tính phong!
Hà Manh Manh cũng đồng thời xác nhận thuộc tính công pháp của đối phương… Nàng thừa nhận, nếu bản thân cũng là võ giả nội kình tầng mười, e rằng sẽ thực sự thua trận đánh cược này.
Ngay lúc này, một luồng chưởng lực từ phía sau bên phải ập tới. Và khi luồng chưởng lực này sắp chạm vào cơ thể, tiếng rít xé gió của chưởng phong mới truyền đến.
Công pháp thuộc tính phong quả nhiên nhanh. Hà Manh Manh vung tay một chưởng nghênh đón. Ngay khi chưởng lực chạm vào nhau, thân hình nàng chợt xoay chuyển, vòng ra phía sườn Ân Hồng, một chưởng vỗ vào vai hắn.
Ân Hồng cảm thấy uất ức. Chưởng lực của đối phương không hề kém cạnh hắn chút nào, hơn nữa thân pháp lại quỷ dị, có thể mượn lực tăng tốc chuyển hướng. Nhưng mỗi lần hắn đối chưởng với đối phương, thân hình đều sẽ khựng lại một chút, làm mất đi ưu thế về thân pháp.
Trong hiệp giao tranh này, cả hai bên đều phát huy tối đa đặc điểm võ kỹ của mình: một bên thân pháp nhanh nhẹn, một bên lại thân pháp quỷ dị. Mà tu vi của cả hai nhìn bề ngoài cũng dường như bất phân thắng bại, điều này khiến các võ giả phe Ân Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt bọn họ, thân pháp quỷ dị của Hà Manh Manh tuy có thể đạt hiệu quả nhất thời, nhưng sớm muộn cũng không phải là đối thủ của Ân Hồng.
“Ngươi có thể kiên trì được bao lâu?” Ân Hồng ngạo nghễ liếc nhìn Hà Manh Manh một cái, thân hình chợt lóe, hóa ra bốn đạo thân ảnh, từ bốn hướng khác nhau lao tới tấn công Hà Manh Manh.
Hử?
Thân hình Hà Manh Manh khẽ động, trong chớp mắt đã thoát khỏi vòng vây hợp kích của đối phương. Tuy nhiên, trong cảm nhận của nàng, bốn đạo thân ảnh này đều có thể hư có thể thực, có sự tương đồng kỳ diệu với Thất Sát Huyễn Hình Kiếm, chỉ là không đạt đến sự thần diệu của cái sau.
Tâm niệm khẽ chuyển, ngay khi bốn đạo thân ảnh kia truy kích tới, thân hình nàng chợt động, hóa ra bảy đạo thân ảnh, nhanh như chớp lao về phía Ân Hồng.
‘Bộp bộp bộp’
Ba tiếng động nhẹ vang lên, ba đạo thân ảnh ảo ảnh trong chớp mắt tan biến, chỉ còn lại bản thể của Ân Hồng vẫn đang chống đỡ.
Lúc này, trên mặt Ân Hồng tràn đầy kinh hãi. Thân pháp ‘Mê Ly Tứ Tượng’ này là võ kỹ chuyên biệt được sáng tạo cho võ giả thuộc tính phong, dựa vào thân pháp này, khi đối phó với võ giả đồng cấp hoặc cấp thấp hơn, có thể nói là bách chiến bách thắng. Nhưng công pháp hóa ra bảy đạo thân ảnh của đối phương, hắn chưa từng nghe nói đến, hơn nữa bảy đạo thân ảnh này dường như đều là thực thể, ít nhất ba chưởng vừa rồi là đồng thời xuất ra. May mắn thay, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, động tác trên tay cực kỳ nhanh nhẹn. ‘Rầm rầm rầm rầm…’ tiếng song chưởng giao kích không ngừng vang lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai bên đã giao thủ mấy chục lần!
Những người xung quanh xem trận đều há hốc mồm. Mộ Dung Liệt và những người khác thì thôi không nói, dù sao một cường giả Tiên Thiên có biểu hiện như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng người của phe Ân Hồng thì khó mà tin được, bản lĩnh của thiếu gia nhà mình bọn họ đương nhiên rõ ràng, nhưng không ngờ đối phương cũng có thân pháp như vậy. Cứ thế này, ý định lợi dụng ưu thế tốc độ để giành chiến thắng của bọn họ đã hoàn toàn tan thành mây khói.
“Ca ca, tỷ tỷ kia có thể đánh thắng tên nam nhân hung dữ đó không?” Mộ Dung Yến không biết từ lúc nào đã lẻn ra khỏi xe ngựa, hiếu kỳ nhìn ngó.
“Yến Tử, sao muội lại ra đây? Mau về đi!” Mộ Dung Liệt vừa thấy muội muội chạy ra, vội vàng kéo nàng về bên mình. Muội muội này là do cùng một mẹ sinh ra với hắn, mẫu thân bọn họ mất sớm. Hắn lo lắng muội muội bị ức hiếp, gần như đi đâu cũng mang theo.
“Không mà ca ca, muội chỉ xem thôi.” Mộ Dung Yến nói gì cũng không chịu quay về. Mộ Dung Liệt suy nghĩ một lát cũng đành chịu, gọi hai võ giả đến gần tăng cường bảo vệ.
“Ưm, ca ca, bọn họ xoay nhanh quá, muội…”
Thân pháp của hai người nhanh như chớp, trong mắt Mộ Dung Yến, một đứa trẻ chưa tu luyện thành công, còn nhanh hơn cả đèn kéo quân nhanh nhất vài phần. Chẳng mấy chốc đã nhìn đến hoa mắt chóng mặt, vùi đầu vào lòng Mộ Dung Liệt không dám nhìn nữa.
Chương Sáu Mươi Hai: Luyện Hóa Dị Hỏa
Thật là một cô gái đáng sợ và quỷ dị!
Nàng thật sự chỉ là một cô gái tuổi còn nhỏ sao?
Những người xem trận chiến không hẹn mà cùng nảy sinh ý nghĩ này.
Hà Manh Manh lúc này đang cảm thấy vô cùng thú vị. Nàng vẫn luôn dựa theo Thất Sát Huyễn Hình Kiếm, sử dụng kiếm pháp và thân pháp cùng lúc. Giờ đây, nàng không câu nệ chiêu thức, nghĩ ra gì dùng nấy, đánh đến sảng khoái vô cùng.
Còn cảm giác của Ân Hồng hiển nhiên không được sảng khoái như nàng. Đối phương vừa ra tay đã có bảy đạo thân ảnh cùng lúc ập đến, hắn phải đồng thời đỡ bảy chưởng… Nói cách khác, Hà Manh Manh dùng một phần lực, hắn phải xuất ra bảy phần lực. Ngay cả khi tu vi hai bên tương đồng, hắn cũng không chịu nổi sự tiêu hao này. Nhìn thấy mấy chục hiệp trôi qua, Hà Manh Manh vẫn còn đang tung tăng thử nghiệm chiêu thức mới, mà hắn thì đã mồ hôi đầm đìa.
“Rầm!”
Trong những lần bị động nghênh đón liên tiếp, Ân Hồng cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi. Tay chân hơi chậm lại một chút, sườn đã trúng một chưởng của Hà Manh Manh. Hắn rên khẽ một tiếng, thân hình chợt lóe. Chưa kịp đứng vững, bên hông trái lại “rầm” một tiếng trúng thêm một cước, thân hình như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Một tiếng “rầm” vang lên, bụi đất tung tóe. Ân Hồng như một bao bột mì, ngã vật xuống đất, nhất thời ngây người không thể đứng dậy.
“Thiếu gia!” Mấy tên võ giả lập tức xông lên đỡ Ân Hồng. Còn Hà Manh Manh thì đã đi tới trước chiếc hộp ngọc, nhặt hộp ngọc lên nói: “Đa tạ đã nhường! Chiếc hộp ngọc này thuộc về ta rồi!”
“Ngươi…”
Ân Hồng ác nghiệt trừng mắt nhìn nàng một cái, có ý muốn cho bộ hạ xông lên vây đánh, nhưng với thân pháp quỷ dị của đối phương, e rằng chỉ vài chiêu đã bị đánh gục. “Hậu hội hữu kỳ! Chúng ta đi!”
Câu nói sau cùng là hắn nói với những võ giả kia. Mãi cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất trong rừng rậm, Mộ Dung Liệt và những người khác mới giải trừ cảnh giác.
Hà Manh Manh triệu hồi một con ong, bay về hướng Ân Hồng và đồng bọn rút lui. Trong 《Ngự Trùng Tâm Kinh》, có một loại pháp môn phân hồn ngự trùng – không phải thật sự phân chia linh hồn, mà là gắn một tia thần thức vào linh trùng, thông qua mắt trùng để trinh sát.
Sau khi xác nhận Ân Hồng và đồng bọn đã đi thật, nàng dặn dò Mộ Dung Liệt: “Mộ Dung Liệt, ta cần tu luyện, đừng quấy rầy ta!” Nói xong, nàng liền bước vào trong xe ngựa.
“Võ Cương, ngươi hãy canh giữ trước xe của Hà đại sư, không có lệnh của đại sư, tuyệt đối không được kinh động đại sư!” Mộ Dung Liệt dặn dò một võ giả tráng niên.
“Vâng, điện hạ.” Võ giả kia đáp lời, đi đến trước xe ngựa.
Hà Manh Manh lúc này không hề hay biết Mộ Dung Liệt đã phái người canh giữ bên ngoài xe, bởi vì nàng đã tiến vào không gian thần bí. Nếu không sớm thu phục dị hỏa kia, e rằng nàng ngay cả ăn cơm cũng không còn ngon miệng.
Rắc, rắc, rắc… Một loạt tiếng vỡ vụn khẽ vang lên. Ngay khoảnh khắc Hà Manh Manh giải phong ấn, khối thủy tinh màu đỏ chợt vỡ tan, một đoàn hắc hỏa lớn bằng nắm tay xuất hiện trước mặt nàng.
Dường như có linh tính nào đó, đoàn hỏa diễm này vừa thoát khỏi sự trói buộc của thủy tinh đã bay vút lên cao… “Định cho ta!” Hà Manh Manh vội vàng theo phương pháp ghi trong 《Kim Đỉnh Đan Thư》, thần thức lan tỏa ra, bao bọc lấy đoàn hắc hỏa kia – nói cũng lạ, đóa Hỗn Độn Thiên Hỏa màu đen kia sau khi tiếp xúc với thần thức của Hà Manh Manh, lại thật sự dừng lại, hơn nữa còn quay về trước mặt nàng.
Cường giả Tiên Thiên có thể luyện hóa dị hỏa, nhưng cần hai điều kiện thiết yếu: một là phải tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, hai là phải có thần thức cường đại. Mà Hà Manh Manh vừa vặn thỏa mãn cả hai điều này.
Mặc dù vậy, nàng vẫn run rẩy không dám lơ là nửa điểm. Tuy 《Kim Đỉnh Đan Thư》 không giới thiệu chi tiết đặc tính của từng loại hỏa diễm, nhưng có ghi rõ, mỗi loại dị hỏa đều không thể đơn thuần coi là hỏa diễm. Trên thực tế, khi chúng trở thành dị hỏa, đã có chút trí tuệ, có thể nói, chúng là pháp bảo thuộc tính hỏa trời sinh.
Cái gọi là luyện hóa, chính là phải đạt được sự công nhận của những dị hỏa này, chứ không phải để hỏa diễm tôi luyện người luyện hóa. Bằng không, với uy năng đáng sợ của những dị hỏa này, ngay cả một khối tinh thép cũng sẽ bị nung chảy không còn chút gì.
Ngay khi Hà Manh Manh cẩn thận kéo hỏa diễm lại gần, hỏa diễm chợt bùng lên dữ dội, “phù” một tiếng bao trùm lấy Hà Manh Manh. Tóc và quần áo của Hà Manh Manh trong chớp mắt phát ra tiếng xì xì, hóa thành tro bụi trong ngọn lửa. Nhiệt độ trong không gian đột nhiên tăng vọt, Hà Manh Manh cảm thấy ngay cả da thịt trên người cũng đang xì xì kêu, phát ra mùi khét.
“Hỗn Độn Thiên Hỏa thật đáng sợ, lẽ nào mình sắp chết rồi?” Hà Manh Manh lúc ban đầu không tránh khỏi hoảng loạn, nhưng chỉ trong một thoáng, nàng đã lại trấn định tự nhiên.
Chẳng phải chỉ là chết thôi sao? Dù sao nàng cũng không phải lần đầu, biết đâu lần này có thể xuyên đến một nơi tốt hơn… Hoặc có thể xuyên về?
Cứ nghĩ như vậy, công pháp Thanh Liên Hỏa vận chuyển hết lần này đến lần khác, nhanh chóng lưu chuyển trong kinh mạch. Mồ hôi tuôn ra như suối từ khóe trán Hà Manh Manh, nhưng những giọt mồ hôi này ngay lập tức bị nhiệt độ cực nóng làm bốc hơi khô sạch.
Hô!
Hỏa diễm dường như càng thêm cuồng bạo. Trong không gian thần bí, hai con Quỷ Hỏa Đường Lang và những con ong đều tránh xa ngọn hắc hỏa này, dường như vô cùng sợ hãi. Còn ở chính giữa ngọn lửa, Hà Manh Manh trần truồng ngồi đó, toàn thân đỏ bừng như con tôm luộc chín, vẻ mặt dường như vô cùng đau đớn, khóe miệng đã rỉ ra từng sợi máu tươi, những vết máu này ngay lập tức bị nhiệt độ cao làm bốc hơi.
Hô!
Ngọn hắc hỏa lại rung động một lần nữa, dường như đến gần Hà Manh Manh hơn. Như thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang đến gần, ấn ký hình tháp trên cánh tay Hà Manh Manh đột nhiên khẽ động, một đạo kim quang bắn vào trong Hỗn Độn Thiên Hỏa. Ngọn lửa vừa rồi còn cuồng bạo vô cùng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, dần dần… ngọn lửa bắt đầu thu nhỏ lại, chỉ trong chốc lát, lại thu nhỏ bằng nắm tay… Không, nó vẫn tiếp tục thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn bằng hạt đậu nành, hắc quang lóe lên, bắn vào trong cơ thể Hà Manh Manh.
Cùng lúc đó, vẻ mặt đau đớn của Hà Manh Manh cũng trở nên nhẹ nhõm. Chân khí hệ hỏa lưu chuyển hết lần này đến lần khác trong kinh mạch, màu da trên người cũng dần dần trở lại bình thường. Điều kỳ diệu nhất là, mái tóc vừa bị nhiệt độ cao của Hỗn Độn Thiên Hỏa thiêu rụi lại mọc ra, tuy không dài như trước, nhưng cũng có thể buộc thành một bím tóc đuôi ngựa.
“May quá, cuối cùng cũng không trở thành ni cô không giữ giới!”
Hà Manh Manh thở phào một hơi, đứng dậy. May mà trong không gian thần bí này không có ai khác, nếu không thật sự sẽ khiến người ta ngượng chết. Sau khi tìm một bộ quần áo trong túi trữ vật bên cạnh thay vào, Hà Manh Manh mới đi đến bên hồ nước, soi bóng mình trong nước một lúc. Nhìn bề ngoài, dường như không có gì khác biệt. Đoàn Hỗn Độn Thiên Hỏa sau khi được thu phục, lập tức trở nên ngoan ngoãn, không hề cảm thấy bất thường.
Theo pháp môn ngự hỏa được ghi trong 《Kim Đỉnh Đan Thư》, tâm niệm khẽ chuyển, một đoàn hắc hỏa liền sinh ra từ hư không. Ánh mắt nàng đảo quanh không gian một vòng, nhưng không tìm thấy mục tiêu nào có thể dùng để thử nghiệm, ngược lại còn cảm thấy không gian dường như lại lớn hơn rất nhiều.
Thu hồi hỏa diễm vào trong cơ thể, Hà Manh Manh dứt khoát tiếp tục tu luyện trong không gian vài ngày, sau đó mới rút ra khỏi không gian, trở về trong xe ngựa. Con ong đã gắn một tia thần niệm của nàng giờ vẫn đậu trên nóc xe ngựa, nàng ‘thấy’ một võ giả đang canh giữ trước xe ngựa, dáng đứng rất thẳng tắp.
“Mộ Dung Liệt này biểu hiện cũng không tồi nhỉ. Nếu những thu hoạch này không lớn lắm, thì có thể tặng cho hắn hai viên Tiên Thiên Kim Đan, ít nhất là để trả ơn Hỗn Độn Thiên Hỏa này.” Hà Manh Manh thầm nghĩ.
Ngày hôm sau, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước. Sau khi biết được hướng của Hỏa Diễm Hạp Cốc, để tránh những quấy nhiễu vô ích, Hà Manh Manh dứt khoát thả hai con Quỷ Hỏa Đường Lang đi trước mở đường. Lúc này, hai con Quỷ Hỏa Đường Lang này đã hoàn toàn tiến hóa thành thể trưởng thành, yêu thú tầm thường nhìn thấy liền bỏ chạy. Ngay cả những con dám khiêu khích cũng sẽ bị hai con Quỷ Hỏa Đường Lang kẹp đánh mà chết. Về sau, dường như tất cả yêu thú trong núi đều biết có hai kẻ cường đại đang đi qua, căn bản không dám lộ mặt, đoàn người thông suốt không gặp trở ngại.
Vào ngày thứ ba cắm trại, sau khi Hà Manh Manh tu luyện xong trong không gian thần bí, lại chạy ra hoạt động gân cốt. Đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ từ xa truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo hỏa quang từ chân trời xẹt qua, trong chớp mắt đã bay qua phía trên doanh trại, hướng đúng vị trí của Hỏa Diễm Hạp Cốc.
“Là tu chân giả!” Hà Manh Manh kinh ngạc tự nhủ.
Đạo hỏa quang vừa xẹt qua không phải là hiện tượng tự nhiên gì, càng không phải yêu thú, mà là một tu chân giả đang điều khiển pháp bảo hoặc phi kiếm bay qua. Hơn nữa, hướng hắn bay tới lại chính là Hỏa Diễm Hạp Cốc.
Vẻ mặt nàng có chút ngưng trọng. Tuy nàng cũng hy vọng tu chân giả kia chỉ là đi ngang qua, nhưng khu vực này dường như ngoài Hỏa Diễm Hạp Cốc ra, không còn nơi nào đặc biệt khác.
Lẽ nào Hỏa Diễm Hạp Cốc đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Hà Manh Manh không chút do dự thông báo cho Mộ Dung Liệt. Sau khi giới thiệu tình hình cho hắn, nàng yêu cầu đoàn người lập tức xuất phát.
“Cái này… lần này thì thôi đi.” Mộ Dung Liệt nghe nói rất có thể có tu chân giả đến Hỏa Diễm Hạp Cốc, lập tức cảm thấy chuyến này công cốc, nảy sinh ý định rút lui.
“Ngươi chỉ muốn Tiên Thiên Kim Đan?” Hà Manh Manh đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, lần này ta đến chủ yếu là vì Tiên Thiên Kim Đan.” Mộ Dung Liệt gật đầu.
“Nếu ngươi đưa bản đồ cho ta, chuyện Tiên Thiên Kim Đan cứ giao cho ta.” Hà Manh Manh nói ra điều kiện của mình.
“Được!”
Mộ Dung Liệt không chút do dự đưa một tấm bản đồ có chút cũ kỹ cho Hà Manh Manh.
“Ta sẽ không để người hợp tác chịu thiệt đâu.” Hà Manh Manh lật tay lấy ra một chiếc bình ngọc, khẽ nói: “Đây là thứ ngươi muốn, mau rời đi đi!”
“Cảm ơn!”
Mộ Dung Liệt nghi hoặc mở hộp… Hắn kích động đến mức suýt làm rơi bình xuống đất, “Tiên Thiên Kim Đan? Hà đại sư… Ơ? Người đâu rồi?”
Trước mặt trống rỗng, Hà Manh Manh đã không biết rời đi từ lúc nào.
Chương Sáu Mươi Ba: Tái Ngộ
Hà Manh Manh không muốn mắc nợ ân tình. Mộ Dung Liệt đã muốn Tiên Thiên Kim Đan, vậy thì cứ cho hắn đi, cũng tránh cho hắn hồ đồ đến Hỏa Diễm Hạp Cốc mà mất mạng.
Thật lòng mà nói, biết có tu chân giả đang hướng về Hỏa Diễm Hạp Cốc, trong lòng Hà Manh Manh cũng có chút e sợ. Nếu không phải vừa mới luyện hóa Hỗn Độn Thiên Hỏa, nàng cũng không có cái gan đó để đến Hỏa Diễm Hạp Cốc.
Theo bản đồ Mộ Dung Liệt cung cấp, xuyên qua khu rừng rậm phía trước là có thể nhìn thấy Hỏa Diễm Hạp Cốc. Đang đi, phía sau đột nhiên mơ hồ truyền đến một trận tiếng gió do ống tay áo mang lại. Thân hình Hà Manh Manh chợt phiêu đãng, nhẹ nhàng đáp xuống sau một bụi cây thấp bên cạnh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Không lâu sau khi nàng biến mất, hai bóng người chợt từ phía sau bay vút đến nơi Hà Manh Manh vừa dừng lại. Một trong số đó là một hán tử trung niên mặt đầy rỗ, ánh mắt lạnh lẽo, không ngừng đảo quanh dò xét, thắc mắc nói: “Lạ thật, vừa rồi rõ ràng có người đi ở đây, sao lại đột nhiên biến mất rồi?”
Đồng bạn của hắn là một trung niên mặc trường sam màu xanh, nghe vậy cười nói: “Chắc không phải ngươi gần đây bị bí bách quá rồi chứ? Thấy giống cái là tưởng mỹ nữ!”
Mặt rỗ rõ ràng là sốt ruột: “Ta lừa ngươi làm gì? Thật sự là một tiểu nha đầu!”
“Thôi được rồi, thế giới hoa lệ bên ngoài muốn mỹ nữ thế nào mà chẳng tìm được? Nếu làm lỡ việc, ngươi hối hận cũng không kịp đâu!” Người áo xanh tức giận nói.
“Được rồi, ta đi là được chứ gì.” Mặt rỗ bất mãn lẩm bẩm một tiếng, tay giơ lên, một thanh tiểu kiếm bay ra, trong nháy mắt phóng đại. Hắn đạp lên phi kiếm, “vù” một tiếng bay lên không trung. Người áo xanh kia cũng tương tự phóng ra phi kiếm, bay về hướng Hỏa Diễm Hạp Cốc.
“Lại là tu chân giả!”
Đợi bóng dáng bọn họ biến mất, Hà Manh Manh mới lộ mặt. May mà nàng không có ý định đối phó với hai người kia, nếu không… nàng thậm chí không dám tưởng tượng.
Để đảm bảo an toàn, lần này nàng thả một con ong từ trong không gian ra, gắn thần thức lên đó rồi tiếp tục tiến về phía trước. Con ong bay trên ngọn cây, tầm nhìn lần này vô cùng rộng rãi, lại ít góc chết, hệ số an toàn cũng tăng lên rất nhiều.
Đang đi, phía trước đột nhiên truyền đến một trận tiếng đánh nhau, một giọng thiếu nữ vô cùng trong trẻo, đang không ngừng lớn tiếng cổ vũ cho người khác. Giọng nói đó tràn đầy hưng phấn, đồng thời còn vang lên những tiếng gầm giận dữ và tiếng kêu thảm thiết.
“Thật đúng là trùng hợp!”
Hà Manh Manh nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, vẻ mặt có chút cổ quái, thầm nghĩ thật đúng là âm hồn bất tán, không ngờ lại gặp bọn họ ở nơi này.
Những tiếng gầm giận dữ, tiếng kêu thảm thiết kia dường như chính là đám người Ân Hồng. Những kẻ này có vẻ như vận rủi đeo bám, lần này chịu thiệt còn lớn hơn. Hà Manh Manh trong lòng khẽ động, thi triển ‘Hải Thị Thận Lâu’ ẩn mình tiến về phía chiến trường.
Thực ra nàng và Ân Hồng cũng không có thù hận gì sâu sắc, chẳng qua chỉ là tranh chấp vì một doanh trại mà thôi, huống hồ nàng cũng đã chiếm được một món hời lớn, có được một bảo vật.
Chưa kịp đến chiến trường, nàng đã nghe thấy một tiếng gầm giận dữ tràn đầy bi phẫn: “Tu chân giả thì giỏi lắm sao? Nói cho các ngươi biết, ta là người thừa kế của Ân gia Đại Thương Vương Triều, hôm nay nếu trong số chúng ta có một người may mắn thoát được, nhất định sẽ cùng các ngươi bất tử bất hưu!”
Là Ân Hồng, xem ra hắn có chút tức giận đến phát điên, đã chịu thiệt không nhỏ… Khoan đã, là tu chân giả? Hà Manh Manh càng thêm tò mò, nàng rất muốn xem tu chân giả chiến đấu như thế nào.
Lúc này, giọng nói trong trẻo kia lại vang lên: “Bất tử bất hưu? Chậc chậc, chỉ dựa vào mấy tên võ giả ngay cả cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa đạt tới các ngươi sao? Ha ha, đời này đừng hòng nghĩ đến. Sư huynh, giết chết bọn họ đi, khỏi để bọn họ sau này phải vất vả.”
Giọng nói thì rất hay, nhưng sao lời nói lại tuyệt tình đến vậy?
Hà Manh Manh nhíu mày. Lúc này nàng đã đến rìa chiến trường, chỉ thấy một thiếu nữ mặc trang phục gọn gàng đang đứng phía trước nàng la hét ầm ĩ. Ở phía xa hơn một chút, một thanh niên đang vung vẩy một thanh trường kiếm rực lửa giao đấu với Ân Hồng và đồng bọn. Lúc này Ân Hồng còn chật vật hơn cả khi giao đấu với nàng, tóc tai đã cháy xém. Người của hắn đã có mấy tên nằm la liệt, bên cạnh chỉ còn lại ba người. Còn thanh niên cầm hỏa kiếm giao đấu với bọn họ thì càng giống như đang đùa giỡn, chỉ thêm từng vết thương lên người bọn họ, miệng không ngừng lăng mạ, nhưng lại không chịu ra tay giết chết ngay lập tức.
“Cứu một mạng người, hơn xây… Thôi được rồi, ta thừa nhận, chính là không ưa cái vẻ kênh kiệu của bọn người kia!” Hà Manh Manh lẩm bẩm trong lòng, thấy thiếu nữ kia vẫn còn đang giương nanh múa vuốt, nàng đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng một chưởng chém vào gáy nàng.
“Ưm.”
Thiếu nữ rên khẽ một tiếng, giọng nói chợt ngừng lại, lật người ngã xuống.
Thanh niên kia vừa nghe thấy giọng thiếu nữ đột nhiên ngừng lại, lập tức biết có biến. Hắn đột ngột quay người, “Sư muội!”
Một bóng người lao thẳng tới, thanh niên chỉ cảm thấy trước mắt bóng người lóe lên, cổ liền chịu một đòn nặng nề, lật người ngã xuống, thanh trường kiếm trong tay cũng “choang” một tiếng rơi xuống đất, lửa trên kiếm hoàn toàn tắt.
“Là ngươi?” Ân Hồng vừa nhìn thấy Hà Manh Manh, không khỏi giật mình, không ngờ nàng lại xuất hiện trong tình huống này.
“Đương nhiên là ta, ngươi tưởng là ai?”
Hà Manh Manh liếc nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn mấy người nằm dưới đất… Trong đó có mấy người đã chết, nhưng vẫn còn mấy người thoi thóp. “Các ngươi thật sự là chán sống rồi sao, dám chọc giận tu chân giả?”
Ân Hồng cười khổ nói: “Ta nào dám chọc giận bọn họ, là bọn họ không phân biệt phải trái muốn giết chúng ta.”
Ánh mắt hắn chợt chuyển, lộ ra một tia sát khí, nhìn về phía thanh niên kia nói: “Thằng nhóc này đã giết mấy người của chúng ta, ta sẽ không tha cho hắn!” Nói xong, hắn giơ chân lên đá vào ngực thanh niên kia.
“Dừng tay!”
Hà Manh Manh giơ tay đỡ, đẩy Ân Hồng lùi lại mấy bước. “Ta không cản ngươi báo thù, nhưng ngươi dù sao cũng là một nam tử hán, có đáng mặt báo thù trong tình huống này sao?”
Vẻ mặt Ân Hồng cứng đờ, hừ một tiếng nói: “Ngươi nói đúng, ta sau này sẽ tự mình tìm bọn họ báo thù!”
“Thế mới phải chứ!”
Hà Manh Manh lộ ra ánh mắt ‘trẻ nhỏ dễ dạy’, sau đó ngồi xổm xuống, cắm thanh trường kiếm kia vào vỏ kiếm của thanh niên… rồi một loạt động tác lấy ra một túi trữ vật từ thắt lưng thanh niên, sau đó cũng làm tương tự với thiếu nữ kia.
Mồ hôi!
Ân Hồng đứng bên cạnh nhìn mà không biết nói gì cho phải.
“Này, sao ngươi còn chưa đi, lẽ nào còn đợi bọn họ quay lại giết ngươi sao?” Hà Manh Manh ngẩng đầu trừng mắt nhìn, lại lấy ra mấy viên đan dược trị thương nhét vào tay hắn: “Người thấy có phần, người chết ta không có cách nào. Mấy viên đan dược này cho người bị thương uống đi, mau rời khỏi đây!” Nói xong, nàng cầm hai túi trữ vật và hai thanh bảo kiếm vụt vào rừng.
“Này…” Ân Hồng vừa định gọi nàng lại, bóng dáng Hà Manh Manh đã biến mất.
Lắc đầu, Ân Hồng đưa đan dược trị thương cho các võ sĩ bị thương uống. Chẳng mấy chốc, mấy người bị thương đều hồi phục đứng dậy.
“Thiếu gia, người đã khống chế được bọn họ rồi sao?” Một võ giả nhìn thấy hai người kia ngã trên đất, kinh ngạc hỏi.
“Giết chết bọn họ để báo thù cho huynh đệ!” Một võ giả khác giơ kiếm lên định chém thanh niên kia.
“Khoan đã!”
Ân Hồng ánh mắt phức tạp nhìn đôi nam nữ đang nằm dưới đất, “Ta đã hứa với ân nhân cứu mạng, hai người này tạm thời không động đến. Sau này… ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho huynh đệ!”
Đợi Ân Hồng và đồng bọn rời đi, Hà Manh Manh từ trong rừng chui ra, mỗi người một nhát chém vào gáy, khiến bọn họ rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Chương Sáu Mươi Bốn: Thiên Long Bí Huyệt
Hà Manh Manh rất hài lòng với biểu hiện của Ân Hồng. Nếu Ân Hồng nói một đằng làm một nẻo, lợi dụng lúc nàng rời đi mà giết chết hai người kia, Hà Manh Manh sẽ phải cân nhắc xem có nên giết chết Ân Hồng và đồng bọn để diệt khẩu hay không – một người không giữ lời hứa, làm sao có thể mong hắn giữ được bí mật? Giờ Ân Hồng và đồng bọn đã rời đi, nàng cũng không ngại để hai người kia nằm thêm một lúc.
Thanh kiếm của thanh niên khi sử dụng sẽ bốc lửa, nhưng khi rời tay, hỏa quang chợt tắt, xem ra hẳn là có liên quan đến cái gọi là chân nguyên. Nàng thử rút thanh kiếm ra, truyền chân khí vào, nhưng lại không có chút phản ứng nào. Nàng vừa định cất đi, đột nhiên nhớ đến đoản kiếm Sương Giao của mình.
“Không biết chúng nó ai sắc bén hơn!” Hà Manh Manh lẩm bẩm, rút đoản kiếm Sương Giao ra, truyền chân khí vào rồi hai kiếm chạm vào nhau… “Keng” một tiếng, thanh hỏa kiếm bị chặt đứt làm đôi, khiến nàng giật mình.
“Vẫn là hàng của nhà mình tốt hơn!” Tuy có chút tiếc nuối, nhưng Hà Manh Manh vẫn rất vui vẻ.
Thanh trường kiếm của thiếu nữ lấp lánh ánh bạc, dường như cũng là một loại pháp thuật, sắc bén hơn kiếm của thanh niên. Nhưng lần này Hà Manh Manh không thử nghiệm – làm vậy quá lãng phí.
Mở túi trữ vật của hai người, nàng phát hiện bên trong ngoài một ít vàng bạc vụn vặt ra, chỉ có vài khối linh thạch không nhiều. Nhìn chất lượng, không những không bằng những khối nàng đào được trong Âm Dương Động, ngay cả linh thạch Thanh Linh Chân Quân để lại cũng có chất lượng cao hơn.
Tuy nhiên, trong túi trữ vật, nàng còn phát hiện một số thứ giống như bùa vẽ nguệch ngoạc và một cuốn sách nhỏ, trên đó viết 《Ngũ Hành Phù Lục Đại Toàn》.
“Lạ thật, lá bùa này sao lại khác biệt thế này?” Hà Manh Manh đột nhiên phát hiện một lá bùa khác biệt. Trên đó không vẽ đầy phù văn như những lá bùa khác, mà là những hình kim châm màu xanh biếc, hơn nữa những hình kim châm này lấp lánh phát sáng, sống động như thật trên giấy bùa.
Đáng tiếc, những thứ này nàng hiện tại đều không thể sử dụng. Chân khí, chân nguyên, chẳng qua chỉ là một chữ khác biệt, nhưng nàng hiện tại chỉ có thể nhìn mà thèm.
Sau khi kiểm tra hai túi trữ vật không có dấu hiệu đặc biệt nào, Hà Manh Manh bỏ một số vàng bạc, đan dược trị thương và những thứ tương tự vào một túi trữ vật đeo ở thắt lưng, còn túi trữ vật nguyên bản của Thanh Linh Chân Quân thì lại cất vào không gian thần bí. Dù sao túi trữ vật đó có dung lượng siêu lớn, bên trong lại chứa nhiều bảo vật tốt, vạn nhất bị ai đó lấy mất, thì tổn thất sẽ vô cùng nặng nề.
Lén lút ra khỏi không gian, Hà Manh Manh nhìn đôi nam nữ xui xẻo kia, trong lòng dâng lên lòng trắc ẩn: Nếu bị dã thú ăn thịt, chẳng phải là tội lỗi sao?
Nàng nhìn quanh bốn phía, đưa hai nam nữ kia lên một cành cây lớn, đặt đầu ngay ngắn, sau đó nhảy xuống cây vỗ tay nói: “Lần này ít nhất không cần lo lắng bị ăn thịt một cách vô cớ rồi, hắc hắc, còn lại thì tự cầu phúc đi!” Nói xong, thân hình nàng chợt lóe, đã biến mất trong rừng rậm.
Khoảng một bữa cơm sau, cành cây lớn kia đột nhiên rung lên, hai bóng người từ trên đó rơi xuống, “bịch, bịch”, sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
“Túi trữ vật và Liệt Hỏa Kiếm của ta đâu rồi!”
“Kim Quang Kiếm và túi trữ vật của ta cũng biến mất rồi. Sư huynh, nhất định là đám khốn kiếp ti tiện kia đã ám toán chúng ta!” Thiếu nữ phẫn nộ nói.
Với thể chất của hai người, tuy chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, nhưng cũng đủ để bảo vệ họ không bị trọng thương khi rơi từ trên cây xuống. Chỉ là khi tỉnh lại phát hiện binh khí và túi trữ vật không còn, đó mới là điều khiến họ vô cùng tức giận.
“Cho dù không phải họ Ân, hắn cũng nhất định biết là ai đã làm!” Sư huynh suy nghĩ hồi lâu, phẫn nộ nói.
“Chẳng qua chỉ là một võ giả Hậu Thiên thế tục mà thôi, ngươi có biết bọn họ là người nước nào không?” Thiếu nữ lúc này lại biết phân tích, “Bọn họ lúc này chắc chắn đã chạy ra khỏi núi rồi, cho dù chúng ta đuổi kịp bọn họ, với trạng thái hiện tại, cũng nhất định không đánh lại được những người đó.”
“Thôi được rồi, chúng ta cẩn thận một chút, đến Hỏa Diễm Hạp Cốc tìm sư phụ và sư thúc. Sau này nhất định sẽ đòi lại công bằng này!” Thanh niên nam tử hậm hực dậm chân, cùng thiếu nữ chui vào rừng, vội vã đến Hỏa Diễm Hạp Cốc. May mà đây đã là gần Hỏa Diễm Hạp Cốc, dã thú không nhiều, nếu không bọn họ hiện tại tay không tấc sắt, đối phó thật sự là một phiền phức.
Lúc này, Hà Manh Manh đã đến bên ngoài Hỏa Diễm Hạp Cốc, chỉ thấy giữa hạp cốc, một màn sương mù dày đặc như thực chất. Còn bên ngoài hạp cốc, nàng cảm nhận được hơn mười luồng khí tức cường đại.
Tu chân giả!
Ngoài ra, ngay cả võ giả Tiên Thiên cũng không khiến nàng cảm thấy áp lực đến vậy. May mà nàng đã thi triển Hải Thị Thận Lâu công pháp ẩn mình tiềm hành đến, nếu không, bất kỳ ai ẩn nấp gần hạp cốc cũng có thể giết chết nàng trong nháy mắt.
Nàng nhìn sắc trời, mặt trăng vừa mới mọc… Trên bản đồ Mộ Dung Liệt đưa, có ghi rõ trong Hỏa Diễm Hạp Cốc này có một Thiên Long Bí Huyệt, tức là động phủ của cường giả truyền thuyết kia. Cường giả đó trước khi chết, đã bố trí kỳ trận bên ngoài động phủ, tạo ra sương mù dày đặc khắp thung lũng. Khí sương này gây tổn hại rất lớn cho tu chân giả và võ giả, đặc biệt là có một loại lực lượng kỳ dị có thể làm tổn thương thần thức. Chỉ khi mỗi trăm năm một lần vào tiết Trung Thu, khi mặt trăng lên đến đỉnh đầu, Thiên Long Bí Huyệt kia sẽ hút hết sương mù này đi, động phủ sẽ mở ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hà Manh Manh đã đến cửa cốc. Hải Thị Thận Lâu công pháp quả nhiên không hổ là kỳ công thiên hạ, trừ phi thần thức của ai đó có thể vượt xa nàng, nếu không tuyệt đối không thể nhìn thấu kỳ công ẩn hình của nàng.
Đột nhiên, mây mù trong thung lũng chợt cuồn cuộn. Hà Manh Manh ngẩng đầu nhìn lên không trung, mặt trăng đã lên đến chính giữa… Bắt đầu rồi sao?
Chỉ thấy khí sương trong cốc bắt đầu tiêu tán với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bốn phía kỳ lạ yên tĩnh, những tu chân giả đã ẩn nấp ở đó từ sớm lại không ai động đậy. Hà Manh Manh tuy không hiểu vì sao lại có nhiều người biết đến nơi này như vậy, nhưng nàng biết một điều: một nơi có thể khiến nhiều tu chân giả mong đợi đến thế, nhất định không chỉ đơn giản là động phủ của một cường giả Tiên Thiên. Mà nàng, một võ giả Tiên Thiên vừa mới thăng cấp, nếu muốn đoạt thức ăn từ miệng hổ trước mặt những tu chân giả này, thì cần phải có gan lớn và tâm tư cẩn trọng.
“Cá đi sớm có mồi ăn!”
Hà Manh Manh khẽ thở dài một tiếng, mượn sự che chắn của Hải Thị Thận Lâu công pháp tiến vào hạp cốc, trên đường cẩn thận không để lại dấu chân. Nàng biết, với năng lực của những tu chân giả kia, e rằng chưa kịp tiến vào không gian thần bí, rất có thể nàng đã bị chém giết rồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, sương mù cuối cùng cũng hoàn toàn thu lại. Hà Manh Manh cũng đã đến giữa hạp cốc. Dưới ánh trăng, một con cự long hung ác dữ tợn, bốn móng vuốt bám đất, sống động như thật, sừng sững đứng giữa một đống đá lộn xộn.
Hà Manh Manh vừa thấy cự long có dáng vẻ như vậy, tuy biết đó là hình thái tự nhiên của Thiên Long Bí Huyệt, nhưng cũng không khỏi giật mình run rẩy, trên sống lưng chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo, lạnh buốt thấu xương.
Chương Sáu Mươi Lăm: Thiên Ngô (Cầu sưu tầm!!!)
Chương Sáu Mươi Lăm: Thiên Ngô (Cầu sưu tầm!!!)
Hà Manh Manh cố nén tâm thần, lặng lẽ đi về phía Thiên Long Bí Huyệt. Con cự long bằng đá này, từ đầu đến đuôi vảy giáp rõ ràng,
Bản quyền thuộc về tác giả.
Trang này không có quảng cáo bật lên.