Đã đổ vào rồi.
Động tác của Phương Thế Trung vô cùng thuần thục, hiển nhiên đã quen tay hay việc. Theo từng hạt dược phấn được thêm vào, Hà Manh Manh cảm nhận rõ ràng linh khí bốn phía bắt đầu hội tụ về dược đỉnh, từng luồng, từng sợi len lỏi vào trong.
“Việc chọn lựa lò luyện đan vô cùng trọng yếu. Lò càng tốt, khả năng hấp thụ linh khí càng nhanh, không chỉ giúp ngưng đan mà còn có thể nâng cao phẩm chất đan dược. Thông thường, khi ta khai lò luyện đan, đều phải chuẩn bị nguyên liệu gấp ba lần. Chỉ cần một lò thành đan, vậy là đáng giá rồi. Nếu số lượng thành đan còn tăng thêm, đó chính là kiếm lời lớn.” Phương Thế Trung chậm rãi nói.
Thì ra là vậy! Hà Manh Manh lúc này mới vỡ lẽ vì sao Phương Thế Trung ban nãy không đổ hết dược phấn vào, nguyên do chính là đây.
Ước chừng mười phút trôi qua, dược đỉnh bỗng vang lên một tiếng ngân dài trầm đục, hương đan xuyên qua đỉnh mà thoát ra, thấm đẫm tâm can.
“Giờ khắc này, khai lò!”
Phương Thế Trung nhanh chóng dập địa hỏa, rồi mở nắp đỉnh, từ bên trong lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt. Bên trong viên đan tràn ngập linh khí dồi dào, bề mặt linh đan hiện lên những vân đan tinh xảo, rõ nét.
“Lại là Thượng phẩm đan! Hà cô nương, đây quả là nhờ phúc khí của nàng. Thượng phẩm đan cực kỳ khó luyện thành.” Phương Thế Trung mày nở mặt cười nói.
“Tiền bối quá khách khí rồi. Đây là do ngài chuẩn bị chu đáo, luyện đan kỹ nghệ tinh xảo mà thành, chẳng liên quan gì đến Manh Manh cả.” Hà Manh Manh cười nói.
Nàng lại nhìn viên linh đan kia, hỏi: “Tiền bối, đây là linh đan gì? Có công dụng gì?”
“Đây gọi là Địch Trần Đan, dùng để cải thiện thể chất của chiến sĩ.” Phương Thế Trung đáp.
Nhìn Phương Thế Trung cất linh đan đi, lòng Hà Manh Manh như có mèo cào… ngứa ngáy cả tâm lẫn tay.
“Tiền bối, ta có thể thử một lần không?” Hà Manh Manh căng thẳng như một đứa trẻ đòi đồ chơi từ người lớn, sợ hãi Phương Thế Trung sẽ lắc đầu.
Thử ư?
Phương Thế Trung quả thực do dự một chút… Luyện đan đâu phải mời khách ăn cơm, chỉ cần chín tới, tay nghề có kém chút cũng chẳng ai chê bai. Nhưng luyện đan… nếu sai hỏa hầu, liền thành phế đan, mà những linh dược này lại ngàn vàng khó kiếm.
Khẽ trầm ngâm, Phương Thế Trung đã có quyết định: “Ừm, thử một chút cũng tốt. Hai phần dược phấn này nàng cứ dùng đi. Luyện ra được một viên đan cũng coi như có lời rồi. Ta còn phải đi xem dược viên một chút.” Nói đoạn, Phương Thế Trung lại dặn dò thêm vài điều cần chú ý khi luyện đan, rồi mới xoay người rời đi.
Đối với sự tin tưởng của Phương Thế Trung, Hà Manh Manh tự nhiên cảm kích. Nàng hồi tưởng lại những điều Phương Thế Trung đã dặn dò, rồi lại lấy “Kim Đỉnh Đan Thư” ra xem lại một lượt những kiến thức cơ bản về luyện đan, sau đó mới bắt tay vào việc.
Nhìn người khác làm thì như mây trôi nước chảy, đến khi tự mình làm lại có cảm giác mắt cao tay thấp. Tự thấy đã chuẩn bị gần xong, Hà Manh Manh liền bắt đầu lần đầu tiên trong đời.
“Chẳng phải chỉ là luyện đan thôi sao, cũng đâu khác gì xào rau!” Hà Manh Manh cắn răng, đột nhiên mở địa hỏa. Một tiếng “hú” vang lên, địa hỏa vọt ra, ngược lại khiến nàng giật mình, suýt nữa thì bị cháy tay.
Bình tĩnh!
Nàng thầm dặn dò bản thân, sau đó theo thứ tự từng vị dược phấn một thêm vào, cuối cùng bỏ yêu đan vào, đậy nắp đỉnh lại… May mắn thay, mọi thứ đều bình thường. Hà Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
Phần còn lại chỉ là chờ đợi. Hà Manh Manh lúc này mới thấu hiểu cảm giác ngày dài như năm. Nàng luôn cảm thấy thời gian như ngừng trôi, nếu không phải nhiệt độ dược đỉnh quá cao, nàng đã muốn ghé tai vào đó rồi.
Không biết đã qua bao lâu, dược đỉnh cuối cùng cũng vang lên một tiếng “ong ong” êm tai. Hà Manh Manh lập tức mừng rỡ, như thể nghe thấy tiên âm, liền tắt địa hỏa, sau đó mở nắp đỉnh, từ bên trong lấy ra một viên đan dược vàng óng ánh.
“Thượng phẩm Địch Trần Đan!”
Đợi đến khi nhìn rõ vân đan trên đó, Hà Manh Manh lập tức mừng rỡ nhảy cẫng lên.
“Ha ha, ta quả là một thiên tài mà!”
Sau khi bình tĩnh lại, Hà Manh Manh lại tự mình ảo tưởng một lát, rồi mới bắt đầu luyện đan lần thứ hai. Lần này, nàng càng thêm toàn tâm toàn ý, tránh để vui quá hóa buồn. Mười mấy phút sau, lò đan thứ hai lại thuận lợi luyện thành. Tuy chỉ là Trung phẩm đan, nhưng dù sao cũng đã thành đan rồi. Hà Manh Manh hớn hở cầm hai viên linh đan đi tìm Phương Thế Trung.
“Thật sự thành đan rồi ư?”
Nhìn hai viên linh đan phẩm tướng không tồi, Phương Thế Trung cảm thấy mình bị đả kích nặng nề. Chẳng trách người ta ở tuổi này đã luyện đến Thập tầng nội kình. Đây chính là ‘thiên tài’ trong truyền thuyết mà!
Chương Năm Mươi Tư: Chuẩn Bị Đột Phá
Nghe ra sự kinh ngạc trong giọng điệu của Phương Thế Trung, Hà Manh Manh vội vàng khiêm tốn đáp: “Cái này… Phương tiền bối, vãn bối chỉ là may mắn hơn một chút mà thôi.”
May mắn ư?
Cơ bắp trên má Phương Thế Trung khẽ giật giật, cười nói: “Hà cô nương quá khiêm tốn rồi. Đôi khi thực lực cũng là một phần của vận khí. Tuy nhiên, luyện đan thuật muốn đề cao, chỉ dựa vào may mắn là không đủ. Phải thường xuyên luyện đan, hơn nữa phải luyện nhiều loại đan dược có độ khó cao hơn mới được.”
“Vâng.”
Hà Manh Manh gật đầu, sâu sắc đồng cảm. Thực tế, nàng cũng thừa nhận hai lò đan này của mình có tính ngẫu nhiên rất lớn, không thể đại diện cho trình độ luyện đan thuật của nàng.
“Có một chuyện vãn bối muốn thương lượng với ngài.” Sau khi giao đan cho Phương Thế Trung, nàng nói ra ý định của mình: “Phương tiền bối, vãn bối muốn cư trú tu luyện ở Âm Dương Động, hơn nữa muốn xây một dược viên ở đó, ngài thấy có được không?”
Phương Thế Trung ngẩn người một chút. Ông vốn muốn cố ý kết giao với Hà Manh Manh. Chỉ riêng tuổi tác và thực lực hiện tại của nàng đã đủ để ông ra sức lôi kéo, thêm vào đó là thế lực chống lưng có thể tồn tại phía sau nàng, tiềm lực vô cùng to lớn. Tuy nhiên, Hà Manh Manh đã muốn bế quan ở Âm Dương Động, ông cũng không tiện từ chối.
Khẽ trầm ngâm, ông nói: “Việc xây dược viên không khó, những hạt giống dược liệu ta có ở đây nàng đều có thể lấy một phần. Chỉ là việc cư trú… Thế này đi, ta sẽ bảo Phương Thanh Sơn dựng cho nàng một căn nhà tranh gần Âm Dương Động, nàng thấy thế nào?”
“Vậy thì làm phiền Thanh Sơn đại ca rồi.” Hà Manh Manh nói.
“Hà cô nương, nàng quá khách khí rồi.” Phương Thế Trung chỉ vào linh đan: “Chỉ với hai viên linh đan này, thôn chúng ta lại có thể có thêm hai cường giả cấp sáu. Người nên cảm ơn là ta mới phải.”
Sau một hồi khách sáo, Hà Manh Manh đi theo Phương Thế Trung lấy hạt giống dược liệu. Phương Thế Trung cũng rất hào phóng, ngoại trừ vài loại dược liệu hiếm có, ông đều giữ lại hạt giống của đại đa số các loại khác. Ông chỉ giữ lại một phần nhỏ hạt giống dược liệu, còn lại đều giao cho Hà Manh Manh.
“Phương tiền bối, sẽ không ảnh hưởng đến dược viên của ngài chứ?” Hà Manh Manh hỏi.
“Ha ha, sẽ không ảnh hưởng đâu. Trừ phi có người dọn sạch cả dược viên của ta đi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không có gì ảnh hưởng.” Phương Thế Trung cười nói.
Đối với việc Hà Manh Manh dọn ra khỏi Phương gia, những người khác đều không nói gì, người duy nhất bất mãn là Diêu Vĩnh Phân. Tối đến, khi đi ngủ, Diêu Vĩnh Phân nằm trong chăn than phiền với chồng, không nên đồng ý cho Hà Manh Manh dọn ra ngoài ở: “Ông nói xem, nó bản thân vẫn là một đứa trẻ, làm sao mà tự chăm sóc mình được?”
“Nó tự mình từ ngoài núi đi vào được, sao lại không tự chăm sóc mình được?” Phương Trí Cường cảm thấy buồn cười trước sự lo lắng của vợ.
“Nhưng mà… Thanh Sơn đã có ý trung nhân rồi, Thanh Lâm và Hà cô nương tuổi tác tương đương, nếu ở lại nhà, chẳng phải cũng có cơ hội tác hợp một chút sao?” Diêu Vĩnh Phân cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.
Mồ hôi!
Phương Trí Cường cảm thấy vợ mình thật là “phi thường”: “A Phân, Hà cô nương là cường giả Thập tầng nội kình đấy. Theo lẽ thường, ta còn phải cung kính gọi nàng một tiếng tiền bối. Nàng nghĩ đứa con thứ hai của chúng ta có xứng với người ta không?”
Diêu Vĩnh Phân không muốn nghe nữa: “Sao lại không xứng? Thanh Lâm cũng không tồi mà, giờ đã là võ giả Ngũ tầng nội kình rồi, tương lai chắc chắn còn tiến bộ. Hơn nữa, ta không tin nàng ấy nhất định có thể tìm được một thiếu niên mười ba tuổi có Thập tầng nội kình!”
Lời của nàng ta dường như cũng có lý. Phụ nữ mà, rồi cũng phải xuất giá. Thanh Lâm chưa chắc đã không có cơ hội. Phương Trí Cường nghe lời vợ nói, trong lòng cũng có chút dao động.
Lúc này, Hà Manh Manh lại tiến vào không gian thần bí. Nàng chọn ra một phần hạt giống dược liệu Phương Thế Trung đưa, gieo vào không gian thần bí, phần còn lại nàng chuẩn bị gieo ở dược viên bên ngoài. Khi tưới nước, trong lòng nàng chợt động. Nước trong hồ của không gian thần bí ẩn chứa linh khí dồi dào, nếu dùng để tưới những dược liệu ở không gian bên ngoài, không biết sẽ có kết quả gì.
Ngày hôm sau, Phương Trí Cường dẫn theo vài thôn dân dựng cho Hà Manh Manh mấy căn nhà tranh gần Âm Dương Động, trong đó còn có một gian bếp, đây là điều Hà Manh Manh đặc biệt yêu cầu. Phương gia có ý kết giao với nàng, Hà Manh Manh tự nhiên cảm nhận được, nhưng nàng cũng sẽ không mù quáng chấp nhận hảo ý của Phương gia. Hai viên linh đan kia đã đủ để nàng trả lại nhân tình cho đối phương, hơn nữa nàng cũng cảm thấy trong Âm Dương Động này còn có huyền diệu khác. Tu luyện ở đây, vừa không cần gây sự chú ý của Phương gia, lại còn có thời gian thăm dò những huyền diệu trong động.
Trong mấy ngày sau đó, Hà Manh Manh bận rộn không ngừng. Nàng trước tiên dọn dẹp một mảnh đất phía sau nhà, sau đó gieo xuống một ít hạt giống dược liệu. Hầu hết những hạt giống này do Phương Thế Trung cung cấp, cũng có một số là hạt giống của dược liệu trong không gian thần bí kết thành.
Để những dược liệu này nhanh chóng trưởng thành, nàng dùng nước trong hồ của không gian thần bí. Những dòng nước này vừa mang ra ngoài, linh khí liền tràn ngập, khác hẳn với suối nước thông thường. Hà Manh Manh thậm chí còn có một ảo giác: những hạt giống kia đang điên cuồng hấp thụ linh khí ẩn chứa trong nước hồ.
Sau khi gieo hạt dược liệu xuống đất, nàng lại dựng một hàng rào gai xung quanh dược viên. Để đảm bảo an toàn, nàng còn điều động một đội ong mật từ không gian ra, cho chúng làm tổ trong dược viên để bảo vệ – cho dù không thể đánh bại kẻ xâm nhập, ít nhất cũng có thể cảnh báo.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi nơi ở, Hà Manh Manh tiến vào Âm Dương Động. Nàng không đi đến luyện đan thất ở Dương động, mà đến Âm huyệt. Càng đi sâu vào trong, hàn khí càng thịnh. Làn da Hà Manh Manh bị hàn khí kích thích nổi lên từng hạt nhỏ li ti. Mặc dù đã vận công hộ thân, nàng vẫn cảm thấy từng đợt hàn ý xâm nhập.
Sau khi tiến sâu khoảng hơn trăm mét, Hà Manh Manh dừng lại. Nàng nhìn hai bên vách đá, quyết định ngay tại đây khai phá một luyện công thất.
Chất đá ở đây vô cùng cứng rắn, nhưng dưới kiếm mang của Sương Giao Kiếm, đá rơi như bột. Chỉ khoảng bốn, năm canh giờ, một luyện công thất rộng vài mét vuông đã được khai phá xong.
Đến đây, cơ bản coi như vạn sự đã sẵn sàng. Để đảm bảo an toàn, nàng thả hai con Quỷ Hỏa Đường Lang ra. Tiểu Tuyết, con thú bị nhốt trong không gian thần bí, cũng được thả ra hít thở không khí. Điều khiến Hà Manh Manh bất ngờ là, không chỉ hai con Quỷ Hỏa Đường Lang không sợ giá rét, ngay cả Tiểu Tuyết cũng tinh thần phấn chấn.
Mặc dù không biết Tiểu Tuyết là yêu thú gì, nhưng có một điều có thể khẳng định, thực lực của Tiểu Tuyết vô cùng cường đại. Để tránh ba tiểu gia hỏa này tự ý hành động, Hà Manh Manh nghiêm cấm chúng tiến vào động thám hiểm, mà bắt chúng phải làm tròn trách nhiệm thủ vệ.
Dùng một loại cỏ đặc sản trong núi có độ dẻo dai cực tốt để bện thành một bồ đoàn, sau đó Hà Manh Manh liền tiến vào luyện công thất tu luyện. Khi vận công di chuyển trong Âm huyệt, mặc dù hàn khí thấu xương, nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng khi luyện công ở đây, cảm giác lại hoàn toàn khác. Theo Thập tầng nội kình toàn lực vận chuyển, từng luồng linh khí xen lẫn hàn khí theo lỗ chân lông tuôn vào. Ban đầu chỉ là hơi lạnh, nhưng dần dần, mỗi tế bào trên toàn thân đều tràn ngập hàn khí.
Theo càng lúc càng nhiều hàn khí tràn vào cơ thể, Hà Manh Manh chỉ cảm thấy ngoài nội kình vẫn đang vận hành, toàn thân huyết nhục dường như đều ngưng kết… Trạng thái này kéo dài khoảng hai canh giờ. Dần dần, luồng hàn ý thấu xương kia giảm bớt. Dưới sự kích thích không ngừng của nội kình, toàn thân huyết dịch lại lần nữa lưu thông thuận lợi, các tế bào cũng dần dần dịu lại, một luồng ấm áp từ đan điền dâng lên…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã ba tháng trôi qua. Hà Manh Manh ngoài việc dành thời gian chăm sóc dược viên, thì chỉ có luyện công. Như nàng dự liệu, dược liệu được tưới bằng linh tuyền trong không gian thần bí quả nhiên sinh trưởng tốt tươi, ngay cả Phương Thế Trung cũng phải tấm tắc khen ngợi. Hà Manh Manh không chịu tiết lộ chuyện linh tuyền, trong lòng ông dù có nghi ngờ, cũng chỉ có thể quy kết là do phong thủy Âm Dương Động tốt.
Phần lớn thời gian, Hà Manh Manh đều tu luyện trong không gian thần bí. Ngũ hành công pháp đều đã tu luyện đến đỉnh phong Thập tầng. Trong khoảng thời gian này, nàng đã cẩn thận nghiên cứu những điển tịch mà Thanh Linh Chân Quân để lại.
Sở dĩ đột phá Tiên Thiên cảnh giới cần dùng Tiên Thiên Kim Đan, tác dụng chủ yếu là để mở rộng kinh mạch trong cơ thể, bảo vệ thân thể, tránh cho cơ thể bị linh khí cuồn cuộn tràn vào làm nổ tung. Từ rất xa xưa, có một loại thuật luyện thể chuyên biệt, có thể rèn luyện thân thể trở nên vô cùng cường hãn, căn bản không cần Kim Đan hộ thể. Chỉ là sau này loại thuật luyện thể này phần lớn đã thất truyền, nên mới có phương pháp luyện chế Tiên Thiên Kim Đan để tấn thăng Tiên Thiên cảnh giới.
Trong luyện đan thất, Hà Manh Manh chăm chú nhìn ngọn lửa dưới dược đỉnh. Hương đan thoang thoảng từ đỉnh thoát ra. Nàng nghiêng tai lắng nghe âm thanh phát ra từ trong dược đỉnh… Đây đã là lần thứ ba nàng luyện chế Tiên Thiên Kim Đan. Hai lần trước đều thất bại. Giờ nàng chỉ hy vọng lần này có thể thành công, bởi vì nàng chỉ còn lại một phần nguyên liệu luyện chế Thủy hệ Tiên Thiên Kim Đan này mà thôi.
“Ong…” Dược đỉnh truyền ra một tiếng ong ong, ngay sau đó hương kỳ lạ xộc thẳng vào mũi. Lần này Hà Manh Manh không chút do dự, nhanh chóng dập tắt địa hỏa, sau đó mở nắp đỉnh, căng thẳng đưa tay vào trong dược đỉnh.
Chương Năm Mươi Lăm: Tiên Thiên Cảnh Giới
Đầu ngón tay truyền đến một cảm giác ấm áp, Hà Manh Manh rụt tay về, giữa hai ngón tay kẹp một viên linh đan màu xanh lam nhạt. Viên đan to bằng quả trứng chim bồ câu, ẩn chứa năng lượng thủy hệ nồng đậm, bề mặt nhìn qua như có một tầng chất lỏng đang lưu chuyển. Thủy hệ Tiên Thiên Kim Đan, chỉ cần thủy hệ công pháp đạt đến đỉnh phong Thập tầng, là có thể phục dụng nó, mượn sức đột phá bình cảnh, tiến vào Tiên Thiên cảnh giới.
Ngắm nghía một lát, Hà Manh Manh dùng một bình ngọc đựng Kim Đan. Nàng ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó liền tiến vào không gian thần bí. Vốn dĩ nàng định đột phá ở Âm Dương Động, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ dựa vào Quỷ Hỏa Đường Lang thủ hộ, vẫn không quá an toàn. Trong không gian thần bí thì không cần lo lắng vấn đề này.
Ý đã định, Hà Manh Manh tắm rửa trong không gian thần bí. Đợi toàn bộ thân tâm thả lỏng, nàng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lần lượt vận chuyển Ngũ hành công pháp. Khi nội kình hoàn toàn vận hành, nàng bắt đầu lặp đi lặp lại vận chuyển thủy hệ nội kình. Khi nàng cảm thấy tinh khí thần của mình đã hoàn toàn đạt đến đỉnh phong, nàng mở bình ngọc, đưa viên Tiên Thiên Kim Đan kia vào miệng.
Một luồng khí tức thanh lương thuận theo cổ họng mà xuống, ngay khoảnh khắc tiến vào đan điền, hóa thành năng lượng thủy hệ tinh thuần. Hà Manh Manh có một ảo giác, dường như đan điền của mình biến thành một quả bóng bay, mà những năng lượng thủy hệ kia đang nhanh chóng bành trướng, gần như muốn làm nổ tung đan điền của nàng.
Hà Manh Manh dùng ý niệm dẫn dắt, điên cuồng vận chuyển nội kình, đưa năng lượng thủy hệ tràn ngập đan điền vào kinh mạch. Những năng lượng thủy hệ tinh thuần này không lập tức hòa vào nội khí ban đầu, mà như một dòng nước xối rửa kinh mạch của Hà Manh Manh. Dưới sự xung kích của luồng năng lượng ngoại lai này, kinh mạch của Hà Manh Manh chậm rãi biến đổi. Đồng thời, còn có một phần năng lượng thủy hệ chậm rãi cải tạo tổ chức tế bào của nàng. Vô số dịch thể màu xám đen theo lỗ chân lông thấm ra. Những năng lượng thủy hệ cuồng bạo kia sau khi được tẩy rửa lặp đi lặp lại trong kinh mạch của nàng, dần dần thuần phục, chậm rãi hòa vào nội kình ban đầu của nàng.
Ầm!
Trong đầu dường như vang lên một tiếng chuông, lập tức toàn thân rơi vào trạng thái không linh. Nội kình đã trong quá trình vận chuyển tốc độ cao mà biến thành chân khí. Vô số linh khí theo từng lỗ chân lông tuôn vào kinh mạch, ngay sau đó biến thành một phần của chân khí, lưu chuyển thuận lợi trong kinh mạch, tứ chi bách mạch đều cảm thấy an thái.
Khi chân khí vận hành đến cực hạn, Hà Manh Manh không kìm được phát ra một tiếng rống dài như rồng ngâm. Cánh tay dưới sự thúc giục của chân khí, vung lên đánh ra một chưởng. Chân khí nhu hòa cuồn cuộn thoát ra, phát ra tiếng rít chói tai trong không khí.
Đột phá rồi!
Cuối cùng cũng đột phá rồi!
Hà Manh Manh hưng phấn đến mức gần như muốn nhảy cẫng lên hò hét, nhưng may mắn thay, nàng cuối cùng cũng đã khống chế được. Sau khi liên tục tung ra mấy chưởng, trút bỏ tâm trạng kích động, nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nếu không, lần này rất có khả năng tẩu hỏa nhập ma, nặng thì mất mạng, nhẹ thì bị đánh về nguyên hình.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hà Manh Manh cũng không rời khỏi không gian thần bí, mà ở bên trong củng cố tu vi. Hơn mười ngày sau, khi nàng cảm thấy trạng thái của mình đã ổn định, nàng rời khỏi không gian thần bí, trở về phòng của mình.
“Ơ? Phương nhị ca, sao huynh lại ở đây?” Vừa xuất hiện trong phòng, thần thức liền phát hiện có một người đang đi đi lại lại ở cổng sân. Mở cửa phòng ra nhìn, lại là Phương Thanh Lâm tay cầm một cây trường mâu đứng ở đó.
“Hà, Hà cô nương, nàng ở nhà ư?” Nhìn thấy Hà Manh Manh đi ra, Phương Thanh Lâm có vẻ luống cuống tay chân, trên mặt còn hơi đỏ.
“Phải đó, vừa nãy đang luyện công, cũng không biết huynh đến.”
Trong lúc mở cửa, Hà Manh Manh đã kiểm tra, những dấu hiệu nàng để lại ở cửa và cửa sổ không hề bị động chạm. Phương Thanh Lâm hẳn là không thể xác định nàng có ở trong phòng hay không.
“Mẫu thân ta bảo ta đến, đến tìm nàng, qua ăn cơm.” Phương Thanh Lâm nói.
“Được thôi, đã lâu không ăn món Diêu thẩm nấu rồi, quả thực có chút nhớ.” Hà Manh Manh vui vẻ đồng ý.
Hai người sánh vai đi, Phương Thanh Lâm thỉnh thoảng liếc nhìn Hà Manh Manh bằng khóe mắt. Hắn cảm thấy Hà Manh Manh có chút khác biệt, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào khác. Chỉ cảm thấy… là làn da, đúng vậy, là làn da. Làn da của nàng dường như mang theo một tầng nhuận trạch, hơn nữa hồng hào như em bé vậy.
Chưa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm quyến rũ từ trong sân truyền ra. Hà Manh Manh bước nhanh mấy bước, tiến vào sân: “Thơm quá, Diêu thẩm, tài nấu nướng của người càng ngày càng giỏi rồi!”
“Ôi, Manh Manh đến rồi, nếu con thấy ngon thì… ở lại nhà chúng ta đi, ta sẽ nấu cho con ăn mỗi ngày!” Diêu Vĩnh Phân vốn định nói ‘gả vào nhà chúng ta’, nhưng bị Phương Trí Cường kéo một cái, nên mới tạm thời đổi lời.
Lúc này, Phương Thế Trung cũng từ chính phòng đi ra. Ông nhìn Hà Manh Manh một cái, ánh mắt đột nhiên dừng lại, nói: “Hà cô nương, nàng đây là?” Ông có chút khó tin nhìn Hà Manh Manh.
“Hôm nay ngẫu nhiên đột phá.” Hà Manh Manh khiêm tốn cười cười.
Phương Thế Trung có một cảm giác không nói nên lời, điều này quả thực quá đả kích người khác rồi. Vô duyên vô cớ chỉ mấy ngày công phu, đã từ đỉnh phong Thập tầng tấn thăng Tiên Thiên cảnh giới… Nàng mới vừa qua sinh nhật mười ba tuổi mà!
Đột phá?
Sắc mặt Phương Trí Cường, Phương Thanh Sơn, Phương Thanh Lâm lập tức trở nên cổ quái. Bọn họ đều biết Hà Manh Manh là võ giả đỉnh phong Thập tầng, nhưng không ngờ nàng lại trong thời gian ngắn như vậy, đã tấn thăng Tiên Thiên cảnh giới. Nhất thời, không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với Hà Manh Manh.
“Sao vậy? Phương tiền bối, tuy thực lực tăng lên, nhưng ta vẫn là ta mà?” Hà Manh Manh cười nói. Nàng quay sang Diêu Vĩnh Phân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói: “Diêu thẩm, mau ăn cơm đi, con đói chết rồi!”
Lời này cũng không hoàn toàn là khách sáo. Mặc dù trong không gian hiện thực chỉ là một ngày, nửa ngày công phu, nhưng trong không gian thần bí, đã qua nửa tháng rồi.
“Ha ha, ăn cơm, ăn cơm.” Phương Thế Trung nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, nhưng nhìn thấy thái độ của Hà Manh Manh vẫn như trước, cũng tự cảm khái một phen.
Đợi ăn cơm xong, Phương Thế Trung cẩn thận hỏi: “Hà cô nương, chúc mừng nàng tấn cấp Tiên Thiên. Không biết sau này nàng có dự định gì?”
Hà Manh Manh nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Phương tiền bối, ngài không phải muốn đuổi ta đi chứ?”
Phương Thế Trung ngẩn ra, cười khổ nói: “Hà cô nương, nàng thật biết đùa. Ta là muốn hỏi nàng Tiên Thiên cảnh giới mới thành, có muốn đi khắp nơi lịch luyện một phen không?”
Lịch luyện?
Hà Manh Manh suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng định ra ngoài lịch luyện một chút, nhưng ta chuẩn bị ổn định cảnh giới, qua một thời gian nữa mới xuất sơn lịch luyện.”
Phương Thế Trung gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt. Hà cô nương, khi nào nàng xuất sơn, cứ nói một tiếng, ta sẽ phái người giúp nàng chăm sóc những dược liệu kia.”
“Vậy thì đa tạ tiền bối rồi.” Hà Manh Manh cười nói.
Đợi Hà Manh Manh rời đi, Diêu Vĩnh Phân mới thì thầm hỏi chồng: “Ông nó, ban nãy các ông nói ‘đột phá’ là có ý gì?”
Phương Trí Cường lắc đầu: “Nàng không hiểu đâu. Nói thật cho nàng biết, thực lực của Hà cô nương bây giờ đã vượt xa phụ thân ta rồi. Cái ý nghĩ nhỏ nhoi của nàng chắc chắn không thành công đâu.”
Diêu Vĩnh Phân lẩm bẩm: “Có gì mà không thành công? Phụ nữ phải gả chồng, đàn ông phải lấy vợ, đó là lẽ trời đất.”
Phương Trí Cường nhất thời cạn lời.
Chương Năm Mươi Sáu: Linh Thạch
Trong khoảng thời gian sau đó, Hà Manh Manh chuyên tâm khổ luyện đan thuật. Dược liệu được tưới bằng linh thủy sinh trưởng tốt tươi, mà chu kỳ sinh trưởng của dược liệu trong không gian thần bí lại càng ngắn ngủi, có thể cung cấp lượng lớn dược liệu thông thường cho nàng luyện tay.
Ban đầu trong Tuyệt Cốc, mấy loại linh đan nàng có được, ngoài liệu thương đan, tịch cốc đan, kiện thể đan, giải độc đan có thể sử dụng, hai loại linh đan còn lại chỉ có thể đợi đến khi trở thành tu chân giả mới có thể dùng. Điều khiến nàng buồn bực là, kiện thể đan sau khi phục dụng mười viên, cơ bản đã không còn tác dụng nữa. Để cảm ơn sự chăm sóc của Phương gia, nàng đã sao chép một phần đan phương kiện thể đan đưa cho Phương Thế Trung.
Đối với người luyện đan, ngoài việc tu luyện đan thuật, dược liệu và đan phương đều rất quan trọng, mà đan phương kiện thể đan lại quan trọng hơn Địch Trần Đan rất nhiều.
Mấy tháng thời gian, trải qua vô số lần thử nghiệm, Hà Manh Manh cuối cùng cũng luyện chế hoàn chỉnh Ngũ hành Tiên Thiên Kim Đan. Nàng chuẩn bị sau khi đột phá toàn bộ Ngũ hành công pháp đến Tiên Thiên cảnh giới, mới tiến vào động thám hiểm kỳ bí.
Ba tháng sau, sau khi chuẩn bị đầy đủ, nàng nói với Phương Thế Trung một tiếng, bảo ông rằng mình sẽ bế quan bảy ngày, nhờ ông tìm người giúp chăm sóc dược viên.
Bảy ngày trong không gian thần bí chính là hơn chín tháng. Trong khoảng thời gian này, nàng lần lượt đột phá Ngũ hành công pháp đến Tiên Thiên cảnh giới. Đôi khi, chỉ khi cảnh giới đạt đến, mới có thể có được cảm ngộ.
Trước đó, Hà Manh Manh chỉ tu luyện một loại Tiên Thiên chiến kỹ – Huyết Thiền Chưởng. Trước khi tấn thăng Tiên Thiên, tuy nàng cũng có thể sử dụng, nhưng luôn không thể phát huy hết sức mạnh của nó. Nhưng giờ đây khi sử dụng, uy lực so với trước kia không chỉ tăng lên gấp mấy chục lần. Nhưng điều khiến nàng kinh hỉ lại là bộ Thất Sát Huyễn Hình Kiếm kia.
Thất Sát Huyễn Hình Kiếm ban đầu, mới bắt đầu chỉ có thể huyễn hóa ra bảy bóng người với tốc độ cực nhanh. Tuy nhìn có vẻ hoa mắt, nhưng thực chất chỉ có thể xuất ra một kiếm. Nhưng sau khi tấn thăng Tiên Thiên cảnh giới, sau Thất Sát Huyễn Hình, có thể đồng thời công kích ra bảy kiếm từ các hướng khác nhau, uy lực không thể so sánh với trước kia.
Nhưng chỉ có những thứ này, không thể thỏa mãn nhu cầu của nàng. Sau khi tấn thăng Tiên Thiên, uy lực của các chiến kỹ thông thường không tăng lên bao nhiêu. Nàng hiện tại chỉ thuần thục Huyết Thiền Chưởng và Thất Sát Huyễn Hình Kiếm. May mắn thay, trong bí tịch mà Thanh Linh Chân Quân để lại cũng có một số Tiên Thiên chiến kỹ. Nàng đã chọn lựa, lấy ra “Tu Di Chưởng” (Thổ hệ), “Bách Nhận Chưởng” (Kim hệ), “Cự Mộc Thần Quyền” (Mộc hệ), “Lôi Thần Chỉ” (Hỏa hệ).
Trong thời gian bế quan, ngoài việc đột phá Tiên Thiên cảnh giới, nàng chính là khổ luyện những Tiên Thiên chiến kỹ này, nếu không nàng thật sự sẽ trở thành người ngồi trên núi báu mà chẳng có gì. Chớp mắt, bảy ngày lại qua. Hà Manh Manh mang theo Quỷ Hỏa Đường Lang, tiến vào Âm Dương Động.
Theo kế hoạch đã định trước, nàng trước tiên thăm dò Âm huyệt. Khi chưa tấn thăng Tiên Thiên cảnh giới, chỉ mới đi được hai, ba trăm mét đã cảm thấy hàn khí khó chịu. Nhưng sau khi tiến vào Tiên Thiên, chân khí như châu ngọc lăn trên đĩa, lưu chuyển thuận lợi tự do trong kinh mạch.
Càng đi về phía trước, hàn khí càng thịnh. Luồng hàn khí vô hình này bao bọc chặt chẽ quanh cơ thể Hà Manh Manh. Nếu không phải Tiên Thiên chân khí của nàng phong bế từng lỗ chân lông, luồng hàn khí này chỉ cần xâm nhập vào cơ thể nàng, e rằng ngay cả máu cũng sẽ đông cứng.
Hai con Quỷ Hỏa Đường Lang sau khi đi theo nàng vào gần ngàn mét, cũng phát ra tiếng kêu run rẩy bất an. Hà Manh Manh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai con Quỷ Hỏa Đường Lang đã hơi run rẩy, ngay cả bề mặt cơ thể chúng cũng xuất hiện một tầng sương lạnh.
“Chẳng phải quá khoa trương rồi sao?” Hà Manh Manh nhíu mày, đưa hai con Quỷ Hỏa Đường Lang vào không gian thần bí. Nàng không muốn hai con linh trùng mình vất vả nuôi dưỡng bị đông cứng đến chết.
Địa thế phía trước đột nhiên hạ thấp, hai bên vách động bỗng xuất hiện những đốm sáng xanh lam lấp lánh… Là bảo thạch ư? Hà Manh Manh nghi hoặc tiến lại gần, chỉ thấy trên vách động khảm từng khối đá màu xanh lam nhạt, bên trong rõ ràng có thể cảm nhận được linh khí thủy hệ dồi dào ẩn chứa.
Linh thạch, đây là linh thạch mà!
Hà Manh Manh lấy ra một khối linh thạch mà Thanh Linh Chân Quân để lại. Cả hai đều ẩn chứa linh khí phong phú, điểm khác biệt duy nhất là, linh thạch mà Thanh Linh Chân Quân để lại là linh thạch vô thuộc tính, còn linh thạch trên vách động là có thuộc tính.
Cơ hội phát tài như thế này nếu bỏ lỡ, thì Hà Manh Manh cũng không còn là Hà Manh Manh nữa rồi. Vách động ở đây cứng như huyền băng, công cụ thông thường căn bản không thể cạy ra được một mảnh đá vụn nào. Hà Manh Manh cuối cùng đành phải dùng Sương Giao Kiếm để đào linh thạch.
Khi Tiên Thiên chân khí truyền vào bảo kiếm, một đạo kiếm mang chợt từ mũi kiếm bắn ra, đá vụn trên vách động lập tức bay lả tả rơi xuống, lộ ra một khối thủy hệ linh thạch.
“Phẩm chất không tồi!”
Hà Manh Manh cẩn thận ngắm nghía khối linh thạch trong tay… Khác với linh thạch vô thuộc tính, khối thủy hệ linh thạch này vô cùng đẹp, toàn thân màu xanh thẳm, rất sâu sắc, giống như một khối lam bảo thạch có độ tinh khiết cực cao.
“Phát tài rồi!”
Trên mặt Hà Manh Manh hiện lên một tầng vẻ vui mừng. Từ những tư liệu mà Thanh Linh Chân Quân để lại có thể thấy, linh thạch không chỉ có thể dùng để phụ trợ tu luyện cho tu chân giả, hoặc bổ sung chân nguyên, mà còn có thể dùng làm tiền tệ lưu thông trong tu chân giới. Đặc biệt đối với tu chân giả cấp thấp, số lượng linh thạch nhiều hay ít chính là tượng trưng cho sự giàu có nhiều hay ít.
Trọn vẹn bốn, năm canh giờ, Hà Manh Manh đều vung kiếm điên cuồng đào bới. Một khối, hai khối, ba khối… một trăm khối, ba trăm khối, sáu trăm khối, tổng cộng hơn hai ngàn khối thủy hệ linh thạch, lần lượt tiến vào túi trữ vật của Hà Manh Manh.
Tiếp tục tiến về phía trước, trên vách động hai bên vẫn có thể nhìn thấy linh thạch màu xanh lam lấp lánh phát sáng. Hà Manh Manh tiếp tục đào bới, mệt thì tiến vào không gian thần bí nghỉ ngơi, hồi phục xong lại tiếp tục đào. Tuy nhiên, sau khi tiến vào sâu hai ngàn mét dưới lòng đất, Tiên Thiên chân khí của nàng không còn có thể phong bế lỗ chân lông nữa, từng sợi hàn khí bắt đầu chậm rãi thẩm thấu vào.
“Không ổn, xem ra phải rút lui rồi.” Hà Manh Manh kiên quyết rút lui. Phía trước tuy vẫn còn có thể nhìn thấy rất nhiều thủy hệ linh thạch, nhưng nàng phải có mệnh để hưởng mới được.
Nghĩ đến đây, Hà Manh Manh không chút do dự, lập tức triển khai tâm pháp rút lui. Sau khi rời khỏi Âm Dương Động, nàng tiến vào không gian thần bí, tu luyện trọn một tuần lễ, mới xua tan được những hàn khí đã thẩm thấu vào cơ thể.
Quả thực quá đáng sợ!
Hà Manh Manh thầm may mắn, cái Âm huyệt kia quả thực quá đáng sợ. May mà mình phát hiện tình hình không ổn liền lập tức rút về, nếu không rất có khả năng sẽ bị mắc kẹt ở đó, lúc đó sẽ không có ai đến cứu nàng, cho dù có trốn vào không gian thần bí, e rằng đợi đến già chết cũng vẫn phải bị kẹt ở đó.
Xem ra bước tiếp theo phải đi thăm dò Dương huyệt, cần chuẩn bị nhiều hơn nữa. Hà Manh Manh nghỉ ngơi hai ngày sau, lại lần nữa tiến vào Âm Dương Động. Mục tiêu lần này của nàng là Dương động.
Có lẽ vì thường xuyên dùng địa hỏa luyện đan trong luyện đan thất, cơ thể nàng dường như đã thích nghi được với cái nóng gay gắt của Dương động. Mãi cho đến khi tiến vào sâu mấy trăm mét, nàng mới bắt đầu vận công chống lại những luồng nhiệt lượng đó. Không ngoài dự đoán, ở Dương huyệt cũng phát hiện ra lượng lớn hỏa hệ tinh thạch. Nhưng, khi tiếp tục tiến về phía trước, nàng gặp phải một phiền phức gần như không thể khắc chế – phía trước có một địa huyệt khổng lồ, bên trong bốc lên từng luồng khói xanh. Những luồng khói xanh này vô cùng đáng sợ. Hà Manh Manh ném một khối đá qua, khối đá này vừa chạm vào một luồng khói xanh, liền đột nhiên biến mất, hóa thành một làn khí tan biến không còn dấu vết.
Chương Năm Mươi Bảy: Xuất Sơn
Đùa cái gì vậy?
Hà Manh Manh may mắn vì mình đã kịp thời cảnh giác. Nếu cứ thế mà đâm đầu vào, e rằng ngay cả chết thế nào cũng không biết. Những luồng khói xanh kia tuyệt đối không phải thực lực hiện tại của mình có thể chống đỡ được.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng đã thu được mấy ngàn khối linh thạch thủy, hỏa hai hệ, cũng coi như không uổng chuyến đi này. Hà Manh Manh cảm thấy đã đến lúc rời khỏi Nham Cốc Thôn rồi.
“Cái gì? Con muốn xuất sơn?” Nghe Hà Manh Manh muốn xuất sơn, người kích động nhất là Diêu Vĩnh Phân.
“Phải đó, Diêu thẩm, nhưng con vẫn sẽ trở về mà.” Hà Manh Manh cười nói. Gia đình này đối xử với nàng không tệ, đặc biệt là Diêu Vĩnh Phân, thường xuyên mang đồ ăn thức uống đến cho nàng, quan tâm tỉ mỉ.
“Vậy thì… để Thanh Lâm đưa con ra ngoài đi.” Diêu Vĩnh Phân nói.
“Không cần đâu, trở về cũng rất nguy hiểm.” Hà Manh Manh uyển chuyển từ chối. Một mặt là không cần, mặt khác… Phương Thanh Lâm đưa nàng ra ngoài, vậy ai đưa hắn trở về chứ?
“Vĩnh Phân.” Phương Thế Trung mở miệng cắt ngang lời con dâu. Tâm tư nhỏ của Diêu Vĩnh Phân không thể giấu được ông, nhưng khi Hà Manh Manh là võ giả Thập tầng nội kình, ý nghĩ này còn tạm chấp nhận được. Nhưng Hà Manh Manh đã tấn thăng Tiên Thiên cảnh giới, đó là độ cao mà Phương Thanh Lâm khó lòng sánh kịp, nhắc lại chuyện này chỉ là sỉ nhục người khác mà thôi.
“Nàng nghỉ ngơi sớm đi.” Ông nhàn nhạt liếc con dâu một cái, sau đó nói với Hà Manh Manh: “Hà cô nương, nàng cứ yên tâm, bất kể lúc nào, mấy căn nhà tranh và dược viên kia chúng ta đều sẽ giúp nàng chăm sóc tốt.”
“Đa tạ!”
Hà Manh Manh đặt một bình ngọc lên bàn: “Phương tiền bối, khoảng thời gian này được ngài chỉ giáo, Manh Manh vô cùng cảm kích. Viên đan dược này xin làm chút lòng thành!” Nói xong, Hà Manh Manh cáo từ Phương gia mọi người rồi rời đi.
“Cha, Hà cô nương tặng đan dược gì vậy?”
Đợi bóng dáng Hà Manh Manh biến mất, Phương Trí Cường có chút tò mò nhìn bình ngọc kia. Phương Thanh Lâm dứt khoát đưa tay cầm bình ngọc lên, định mở ra.
“Vô phép!” Phương Thế Trung giật phắt bình ngọc, nhìn mấy đôi mắt tò mò kia, bất đắc dĩ mở bình ngọc. “A…” Cả người ông lập tức ngây ra tại chỗ.
“Cha, người sao vậy?” Phương Trí Cường giật mình, vội vàng hỏi. Hai huynh đệ Phương Thanh Sơn và Phương Thanh Lâm lại thò đầu nhìn vào bình ngọc.
Chỉ thấy dưới đáy bình ngọc, đựng một viên linh đan màu vàng to bằng quả trứng chim bồ câu, bề mặt linh đan là những vân đan màu vàng rõ nét.
“Gia gia, đây là linh đan gì vậy?”
Hai huynh đệ đều chưa từng thấy loại linh đan này, nhưng nhìn thấy vẻ thất thố của Phương Thế Trung, cũng biết loại linh đan này phi phàm.
“Đây là Tiên Thiên Kim Đan mà!”
Phương Thế Trung cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng thần sắc của ông vẫn vô cùng kích động.
“Cái gì? Cha, người nói… đây là Tiên Thiên Kim Đan hệ Thổ?” Phương Trí Cường cũng nhìn rõ đan dược trong bình, hắn kinh hỉ hỏi: “Vậy người chẳng phải có thể tấn cấp Tiên Thiên rồi sao?”
“Không sai!” Phương Thế Trung đậy nắp bình ngọc cất đi: “Trí Cường, Thanh Sơn, Thanh Lâm, các con hãy nhớ kỹ, từ nay về sau, Hà cô nương chính là vị khách quý nhất của Phương gia chúng ta. Thanh Sơn, con phải đích thân chăm sóc dược viên mà Hà cô nương để lại, căn nhà tranh của nàng con cũng phải bảo dưỡng tốt. Sau này nhất định sẽ có chỗ tốt cho huynh đệ các con!”
“Vâng, cha, chúng con nhất định sẽ nhớ.”
“Gia gia, chuyện này cứ giao cho con và Thanh Lâm.”
…
Rời khỏi Nham Cốc Thôn, đi qua một khu rừng, Hà Manh Manh gọi một tiếng: “Tiểu Tuyết!”
Một bóng trắng từ trong rừng phóng ra như điện, dừng lại trên vai nàng. Hà Manh Manh xoa xoa cái đầu nhỏ của nó: “Tiểu gia hỏa, gần đây ở ngoài ăn vụng cái gì vậy?”
“Chít chít…” Tiểu Tuyết vẫy vẫy đuôi, khiến Hà Manh Manh ngứa ngáy. Tiểu gia hỏa này quá tham ăn, Hà Manh Manh vốn định ném nó vào không gian thần bí, nhưng nó động một chút là ăn vụng linh dược trong không gian, ngay cả Thái Tuế ẩn mình dưới đất cũng bị nó cắn mất một miếng thịt lớn. Bất đắc dĩ, Hà Manh Manh đành đuổi nó ra khỏi không gian, cho nó tự do kiếm ăn bên ngoài – với tốc độ đi lại như gió của tiểu gia hỏa này, yêu thú thông thường thật sự chưa chắc đã bắt được nó.
“Thôi được rồi, đừng nghịch nữa!” Hà Manh Manh vội vàng lấy ra một viên Chu Lan Tử Thực cho nó: “Ngoan ngoãn, đừng động đậy lung tung!”
Nửa năm sống trên núi, làn da của Hà Manh Manh không những không bị sạm đi, ngược lại càng thêm trắng nõn, khuôn mặt lại trắng hồng, hơn nữa chiều cao cũng tăng lên rất nhiều, trông càng giống một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.
Với thực lực của một người một thú này, ma thú thông thường cũng đừng hòng đánh bại tổ hợp này. Trừ phi gặp phải yêu thú, còn dã thú thông thường vừa đến gần, Hà Manh Manh trực tiếp phát ra uy áp của cường giả Tiên Thiên, dọa những dã thú kia chạy tán loạn.
Ngày hôm đó, Hà Manh Manh và Tiểu Tuyết truy sát một con yêu thú, vừa lấy ra nội đan của nó, đột nhiên nàng nắm lấy cổ Tiểu Tuyết, sau đó ném xác yêu thú vào không gian thần bí, thân hình như quỷ mị bay đến phía sau một bụi cây rậm rạp, ẩn nấp.
Tinh thần lực của Hà Manh Manh vô cùng cường đại, dù sao trong không gian thần bí kia đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, nên nàng còn hơn Tiểu Tuyết một bậc. Tiểu Tuyết khi nàng buông tay đang định bày tỏ sự bất mãn, lại bị nàng ra hiệu ngăn lại.
“Suỵt! Có người đến!” Hà Manh Manh khẽ nói. Mặc dù Tiểu Tuyết không biết nói, nhưng nó có thể hiểu lời Hà Manh Manh nói, nghe vậy lập tức ngoan ngoãn nằm trên vai nàng.
Ước chừng bốn, năm phút sau, một nhóm người từ phía trước bọn họ đi tới. Những người đó dừng lại, chính là nơi bọn họ vừa đứng.
Đây hẳn là một đội ngũ, cấp bậc của những người hộ vệ không hề thấp, kém nhất là võ giả cấp năm, cao nhất là võ giả cấp chín. Tổng cộng có mười bảy, mười tám người, bảo vệ bốn cỗ xe ngựa. Điều kỳ lạ nhất là, nhìn từ trang phục của những người này, dường như không phải đi săn, mà ngược lại giống như đi du sơn ngoạn thủy… Đương nhiên, du ngoạn vào rừng sâu núi thẳm thì tuyệt đối không phải là một chuyện vui vẻ.
Ngay khi Hà Manh Manh cảm thấy tò mò, cửa sổ của một cỗ xe ngựa ở giữa đột nhiên mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, hướng về phía trước gọi: “Nhị ca, vì sao lại dừng lại?”
Ở phía trước đội ngũ, có một kỵ sĩ.
Đề xuất Cổ Đại: Đệ Nhất Hầu