Tô Oản lật người dậy quá nhanh khiến đầu cô quay cuồng.
Cô vội vàng bám vào chụp đèn trên tủ đầu giường, một lúc lâu mới cẩn thận xuống giường.
Hành lang tối, một bóng người cao dáng đỗ lại, giọng nói nhỏ nhẹ đang gọi điện thoại.
“Anh nói, em nghe đây.”
Tô Oản hít một hơi sâu. Vào giờ này mà có người gọi điện cho anh, chắc chắn chỉ có thể là người thân, dù ai gặp tai nạn giao thông, anh cũng sẽ rất lo lắng.
Cô tiến lại phía sau, anh nhận ra sự chú ý và quay lại, cô vội ôm chầm lấy eo anh, ngước mắt nhìn lên.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô gần như có thể nghe rõ hết lời anh nói.
“Họ đã được cảnh sát giao thông đưa đến bệnh viện gần nhà cũ nhà Tô rồi. May mắn là Lục Nhị Thiếu chỉ bị thương nhẹ, trước đó bị đâm bất tỉnh rồi hôn mê. Còn Điền Điềm không sao cả, chỉ hơi bị sốc nhẹ thôi. Đại thiếu gia an tâm, tôi đang đứng ngoài, chờ xác nhận xong sẽ đưa họ về.”
Người nói là tài xế của Lục Kỳ Phong.
Tô Oản từng được tài xế này đưa đón nên nhận ra giọng nói ấy.
Cô cau mày, giọng run run: “Lục Kỳ Phong và Điền Điềm gặp tai nạn à?”
“Ừ, khi gần đến nhà cũ Tô gia thì một chiếc xe tải gặp sự cố chạy ngược chiều, va chạm vào xe của Kỳ Phong. May mà mọi người không sao, tài xế nhà tôi ở gần nên chạy ngay qua rồi. Bác sĩ đang kiểm tra, nếu không có gì thì sẽ về luôn. Tôi sẽ qua kiểm tra lại sau.”
Lục Tu Tuất không muốn làm phiền Tô Oản.
“Em đi cùng anh nhé,” Tô Oản lo lắng nói.
Đúng là tối nay không nên uống nhiều rượu như vậy.
“Đừng nghĩ quá nhiều, Kỳ Phong không uống rượu, lại là tài xế lâu năm, chưa từng xảy ra tai nạn lớn nào, lần này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra, họ may mắn thoát nạn. Tính mạng con người là trên hết, xe cộ có hư hỏng cũng không đáng lo. Anh xoa đầu tóc dài của cô, giọng nhẹ nhàng an ủi.
Chiếc xe trị giá cả chục triệu đồng tuy không rẻ nhưng so với mạng người thì chỉ là chuyện nhỏ.
Tô Oản thở dài nặng nề.
Cuối cùng cô quyết định gọi Điền Điềm.
Điền Điềm tỉnh rượu từ lâu, nhưng giọng còn ngọng nghịu: “May mà em đã xuống xe sớm.”
Đến giờ này rồi mà cô vẫn may mắn cho bạn.
Tô Oản mắt đỏ lên, giả vờ giận dỗi: “Tớ chỉ mong cậu về với tớ, vậy thì chẳng còn gì phải lo nữa. Đừng lo, lát nữa tớ và Tu Tuất sẽ đến với cậu, tối nay tớ ở bên cậu.”
“Không cần.” Điền Điềm từ chối. “Tớ không sao, Kỳ Phong cũng chỉ bị thương nhẹ, anh ấy đang nói chuyện với cảnh sát và bảo hiểm, xong sẽ có tài xế đưa chúng tôi về. Tớ chỉ về ngủ một giấc là khỏe.”
Cô là bác sĩ, từng chứng kiến đủ mọi tình huống, không sợ sống chết, hơn nữa tối nay cô không biết gì, lúc đó say mềm rồi ngủ thiếp đi, cũng không nhớ rõ vụ tai nạn.
Tô Oản đành đồng ý sẽ đến thăm cô vào ngày mai rồi mới cúp máy.
Lục Tu Tuất nghe rõ hết chuyện, nắm tay cô quay trở về phòng ngủ, “Đừng nghĩ quá nhiều, lần này may mà thoát chết.”
Cả hai đều không còn buồn ngủ.
Mới hơn 11 giờ đêm, Tô Oản say rượu, Lục Tu Tuất quay về bên cô, tất nhiên không thiếu những động tác yêu thương trước khi ngủ.
Ai cũng không ngủ được, cả hai nằm trên giường nói chuyện.
Bỗng Tô Oản nhớ ra một chuyện quan trọng, quay sang nhìn thẳng người đàn ông bên cạnh: “Tiểu Phàm đâu rồi? Mình suýt quên mất.”
“Chưa về ư?” Lục Tu Tuất không để ý lắm, Tiểu Phàm vốn ngủ từ rất sớm vì giờ giấc rất có quy tắc.
Cô xốc chăn quăng xuống giường, vội vàng chạy vào phòng trẻ con, nhưng trong phòng trống trơn.
Chăn gối xếp gọn gàng, đồ chơi được cất trong giỏ, căn phòng sạch sẽ không dấu vết trẻ con vẫn chơi đùa.
“Tiểu Phàm thì…” mặt cô biến sắc, suýt ngã.
Lục Tu Tuất nhăn mày đỡ lấy cô, “Tiểu Phàm bảo là đi chơi ở nhà bạn mà? Em liên lạc với phụ huynh bên đó thử, chắc chắn không sao đâu.”
Tô Oản mới nhớ ra, đúng là Tiểu Phàm có qua nhà bạn, chắc đã ngủ lại bên đó rồi.
“Tối nay không nên uống rượu,” cô tự vỗ đầu, cảm thấy đầu óc rối bời.
“Không sao đâu, đừng tạo áp lực cho bản thân,” Lục Tu Tuất vỗ vai cô.
Đã khuya, Tô Oản sợ làm phiền người khác nên gửi tin nhắn qua.
Không ngờ mẹ Trần Tử Huân không trả lời.
Cô lo lắng gọi điện, chẳng màng gì nữa, việc Tiểu Phàm không về là chuyện lớn.
Chuông gần hết nhịp thì mẹ của Trần Tử Huân mới bắt máy, hình như mới ngủ dậy, thậm chí còn ngáp đến hai cái.
“Xin lỗi mẹ Tử Huân, đã làm phiền bà giờ này. Tiểu Phàm mãi chưa về, tôi lo quá.”
“Mẹ Dương có gọi điện cho chị sao? Sau bữa tối Tiểu Phàm bảo sẽ ở lại, tôi lúc đó còn ngập ngừng, Tiểu Phàm năn nỉ mẹ Dương, bà ấy đồng ý và hứa sẽ gọi cho chị.”
Tô Oản cau mày, lập tức lục cuộc gọi nhỡ. Số điện thoại này là số công việc, cô có lúc bỏ qua nhiều cuộc gọi từ đầu số lạ hay thậm chí số lừa đảo, mà tối nay đặt điện thoại bên cạnh, hình như có mấy cuộc gọi lạ nhưng cô không để ý, hóa ra có cả cuộc gọi chưa nghe từ mẹ Dương.
Hóa ra chỉ là một phen hoảng hốt.
Cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, do tôi buông lỏng, mẹ Dương đã gọi nhưng tối nay tôi đi ra ngoài nên không nghe máy, cứ tưởng…”
“Tiểu Phàm ngoan lắm, mẹ Dương chăm sóc chu đáo lắm, chị yên tâm. Tối nay cháu ngủ với con tôi, hai đứa chơi rất vui vẻ.”
“Cảm ơn mẹ Tử Huân, làm phiền bà rồi,” Tô Oản cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tu Tuất tắt đèn đầu giường, ôm cô vào lòng: “Giờ thì yên tâm rồi, ngủ đi, mai sớm anh sẽ cho người tới đón họ về.”
“Ừ.” Tô Oản nhắm mắt lại, say rượu cộng thêm mất ngủ lâu như vậy, kiệt sức rồi.
Cô nhanh chóng thiếp đi.
Nghe tiếng thở đều, thế nhưng Lục Tu Tuất vẫn không ngủ được.
Anh có linh cảm khó chịu, không giải thích được rõ ràng, nhưng cảm giác của anh luôn chính xác.
Nghĩ đến chuyện Tiểu Phàm được Cố Noãn xem như con ruột, nuôi nấng bao năm, chỉ cần Cố Noãn chưa bị quy tội gì, anh sẽ mãi bất an.
Lâu rồi mới có cảm giác mất kiểm soát này.
Đêm ngày cứ dần khuya tới gần sáng.
Hai bóng người thon dài từ bệnh viện dần đi ra. Người đàn ông cao hơn một chút đi phía sau, cô gái đứng trước cao trên 1m70, người không quá gầy, vóc dáng rất Tây, hơi mũm mĩm nhưng nhờ chiều cao nên trông vẫn thon thả.
“Em có sao không?” Điền Điềm đi trước, nhìn thấy người đàn ông phía sau bước chậm lại.
Lục Kỳ Phong vốn không bị thương nặng, nhưng anh liên tục kêu đau đầu. Là bác sĩ nên cô đề nghị kiểm tra kỹ càng, may không có cục máu đông trong não. Cô muốn anh nhập viện, nhưng anh nhất quyết xuất viện.
Cuối cùng hai người thống nhất truyền dịch theo dõi vài giờ, sau đó về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lên bệnh viện lớn kiểm tra toàn diện.
Lục Kỳ Phong khạc một tiếng, đầu còn quấn băng, khuôn mặt đẹp trai một phần chìm trong bóng tối, chỉ lộ đôi mắt sâu thẳm như đêm đen đầy cuốn hút, không chớp mắt nhìn cô gái trước mặt.
“Anh đỡ cho em nhé.” Nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy tiếng, Điền Điềm đã tỉnh rượu, thấy anh lề mề, liền khoác tay vào cánh tay anh.
Cô lo anh bị thương nên quên mất ánh mắt thoáng qua đầy ý tứ của anh.
Lục Kỳ Phong không khéo léo thốt ra nụ cười mỏng manh. Anh không bị thương nặng, chỉ là tai nạn nhỏ, nhưng cô quan tâm rõ ràng. Nếu anh không giả bộ yếu ớt một chút, chắc chắn không thể nhận được sự chú ý từ cô.
Vụ tai nạn nhỏ này, thật sự đáng giá.
Đề xuất Cổ Đại: Chiêu Tẫn Nguyệt Minh