Tiểu Phàm siết chặt cây kẹo mút trong tay như thể đang nắm giữ lấy hy vọng cuối cùng.
Mọi người đều nói họ không yêu thương cậu, chỉ là giả vờ thôi, bởi vì sớm muộn gì họ cũng sẽ có con riêng, lúc đó cậu sẽ bị bỏ rơi, giống như Trương Tử Huấn, bố mẹ ly hôn rồi mỗi người đều tái hôn và có em trai, em gái. Hai đứa bọn họ giống hệt nhau, đều là những đứa trẻ không được ai quan tâm, yêu thương.
Bạn bè ở khu vui chơi chế giễu cậu, phụ huynh và thầy cô cũng thầm thì nói sau lưng rằng dì Tô không phải mẹ ruột của cậu, sau này chắc chắn sẽ không mãi đối tốt với cậu như thế.
Cho tới hôm nay, cậu đã gặp được…
“Tiểu Phàm, con nói với chú xem hồi nãy con gặp ai đi?”
Cảnh sát bế Tiểu Phàm lên, để cậu ngồi xuống ghế.
Trẻ con thường vừa yêu vừa sợ cảnh sát.
Hôm nay chú cảnh sát bụ bẫm, cười đến mức mắt nhắm lại thành một đường, Tiểu Phàm gạt bỏ phòng bị trong lòng, “Con đi gặp…”
Vừa định nói ra người đó là ai thì cậu chợt thấy cha mình ôm dì Tô, trong lòng cảm thấy khó chịu, bản thân bị bỏ rơi bên một bên, cô đơn và tủi thân, ngay lập tức nước mắt ngấn trào trong mắt.
Cậu thật đáng thương.
“Không khóc nha, chú chỉ hỏi hơi thôi mà, chú sợ con bị người xấu dẫn đi đó. Nhớ lời chú, đừng ăn kẹo do người lạ cho, con biết sao chứ, chưa chắc họ không phải người xấu đâu.”
Cảnh sát đổi cách hỏi sang kiểu nhẹ nhàng hơn.
Tiểu Phàm mới ngừng khóc, đôi mắt nhỏ lăn nhanh như muốn suy nghĩ điều gì.
“Con biết chú cảnh sát không phải người xấu, hồi nãy con gặp là mẹ… mẹ của bạn cùng lớp, không phải người xấu.”
Cậu bỗng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa lại.
May mà không xa đó Lục Tu Tuất đang bận kiểm tra vết thương của Tô Oản, không để ý tới cậu.
Cậu vừa mừng vừa buồn, lòng rối bời lại muốn khóc.
“Sao con không để chú tài xế đi cùng con? Trẻ con không được đi lung tung đâu, con biết không?”
“Con sợ chú Tần không cho con ăn mấy thứ này, họ nói đồ ăn bên ngoài là đồ ăn rác.”
Cuộc trò chuyện giữa Tiểu Phàm và cảnh sát từng câu từng chữ lọt vào tai Tô Oản, khiến cô vừa bất lực vừa chua xót. Cô không cho cậu ăn đồ bên ngoài vì thể chất cậu yếu, nghĩ cho cậu thôi, vậy mà cậu tuổi còn nhỏ lại hiểu lầm như vậy.
“Tiểu Phàm, con cũng phải nghe máy dì chứ, dì tìm con lo lắng lắm kìa!”
Tô Oản không nhịn được, cuối cùng cũng lên tiếng.
Tiểu Phàm có đồng hồ điện thoại, nhưng gần đây hỏng rồi, có lần cậu đi bơi bị vô nước làm định vị mất tác dụng, nếu không thì lúc nãy họ đã tìm thấy cậu rồi. Khi đó cô định thay cho cậu cái đồng hồ mới, nhưng cậu thích đồng hồ cũ nên nhất quyết không chịu đổi.
“Cái này con không dùng được,” Tiểu Phàm cẩn thận trả lời.
Cảnh sát cúi đầu kiểm tra, “Ừ, đồng hồ đúng là hỏng rồi, tín hiệu chỗ này cũng kém.”
Anh trao đổi ánh mắt với Tô Oản, ra hiệu cô đừng nóng vội, rồi tiếp tục hỏi nhỏ nhẹ, “Tiểu Phàm có thể nói với chú xem hồi nãy ai dẫn con đi chơi và ăn uống không?”
Tiểu Phàm rõ ràng cảnh giác cao, dù nói gì cũng không chịu tiết lộ.
Tô Oản không khỏi nhíu mày, thấy lòng trẻ nhỏ ngày càng nhiều chuyện để giấu.
“Nếu sau này con muốn có không gian riêng, có thể nói trước với người nhà, họ sẽ không ngăn cản đâu. Chứ nếu không biết người con muốn gặp là tốt hay xấu, họ cũng lo lắng chứ. Chú hứa với con là sẽ nói với ba mẹ con, nếu thật sự là người quen thì họ sẽ không ngăn cấm đâu. Thật đấy, chẳng lẽ chúng ta không có bạn bè riêng, không có những bí mật nhỏ làm niềm vui nữa sao? Đừng sợ, nhỏ nhẹ nói với chú, chú sẽ giữ bí mật không tiết lộ với ai.”
Cảnh sát với kinh nghiệm thẩm vấn dày dặn, biết cách tìm điểm yếu để khai thác.
“Là mẹ bạn cùng lớp con,” Tiểu Phàm giải thích nhỏ nhẹ.
“Là bạn nào vậy, Tiểu Phàm có thể bí mật nói với chú không?”
“Là Trần Tử Huấn với mẹ bạn ấy.”
Cảnh sát nhướn mày, “Vậy sao con không thấy bạn? Mẹ bạn ấy mặc đồ dày, còn đeo khẩu trang, không nóng sao?”
“... Trần Tử Huấn bị đau bụng nên bị dì đưa đi rồi, mẹ bạn ấy bị phát ban và mệt, phải đeo khẩu trang để tránh lây bệnh cho bọn trẻ. Dì rất tốt, dì đưa con ra chơi còn cho con ăn nữa… Con không cố ý đâu, chú ơi, con không phải đứa trẻ hư không nghe lời đâu.”
Nói đến đây Tiểu Phàm lại muốn khóc.
Dù nhỏ bé nhưng cậu rất có lý lẽ, nếu không phải Tô Oản nói cậu thông minh nhanh nhẹn, cảnh sát còn tưởng có người cố tình dạy cậu nói như vậy.
Cảnh sát vội an ủi, “Không sao đâu, chú không trách con đâu. Nhưng lần sau nếu con gặp bạn khác mà không muốn nói với gia đình thì nhớ bảo chú nha?”
“…Ừ,” Tiểu Phàm có hơi do dự, nhưng vì là cảnh sát nên vẫn gật đầu đồng ý.
Chuyện đến đây xem như có được một nửa manh mối, tiếp theo là tìm Trần Tử Huấn cùng mẹ bạn ấy, xác nhận xem lời Tiểu Phàm có thật không.
“Tiểu Phàm không nói dối đâu, cảm ơn mọi người.” Tô Oản được Lục Tu Tuất ôm chặt, khi rời đi vẫn không quên gửi lời biết ơn.
Cảnh sát vẫy tay nhẹ, “Đó là việc của chúng tôi, các cô yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra ngay.”
Tô Oản bị thương ở tay và đầu gối, còn Tiểu Phàm thì sợ hãi không ít. Tài xế đưa Tiểu Phàm về nhà, còn Tô Oản được Lục Tu Tuất đưa tới bệnh viện.
Khi băng bó tới giữa chừng, Lục Tu Tuất nhận được điện thoại từ cảnh sát.
“Tiểu Phàm không nói dối, cậu thật sự đã gặp bạn cùng lớp và mẹ của bạn ấy rồi. À còn có dì của bạn nhỏ đó nữa. Cảnh sát đã tìm được mẹ Trần Tử Huấn, chị ấy hiện đang ở khu vui chơi, chơi với con trai nhỏ. Còn em gái của chị ấy thì có việc phải đi đột xuất rồi.”
“May quá, đúng là hoảng loạn không đáng,”
Tô Oản thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng Lục Tu Tuất vẫn giữ gương mặt nghiêm trọng, chăm chú nhìn những vết thương thảm khốc trên đầu gối và tay cô.
“Tiểu Phàm đang trong giai đoạn phản nghịch, không nghe lời giáo dục là chuyện bình thường, em đừng làm con bé sợ thêm nữa.” Tô Oản nhẹ nhàng dỗ dành người đàn ông đang tức giận.
Lục Tu Tuất cố gắng kiềm chế cơn giận.
Từ hôm đó, ông bắt đầu chú ý hơn trong cách giáo dục Tiểu Phàm, không nghiêm khắc quá đà như một người cha độc tài, nhưng biểu cảm thường xuyên nghiêm nghị, trông không được dễ gần cho lắm.
Tô Oản đứng bên cạnh nhìn, vừa sợ vừa lo, một tuần trôi qua thật ngột ngạt, cô nóng lòng muốn tìm người để tâm sự.
Tối thứ Sáu, Tiểu Phàm được người giúp việc đưa tới nhà bạn chơi, chính là Trần Tử Huấn đó.
Tuần trước, mẹ của Trần Tử Huấn – bà Trần, rất ngại ngùng, sau khi được cảnh sát thăm hỏi và biết Tiểu Phàm không nói với phụ huynh đã đến tận nhà xin lỗi. Tô Oản làm sao có thể trách họ, liên tục cảm ơn, lại nhân dịp tặng quà cho lũ trẻ, trở nên thân thiết với bà Trần.
Kể từ đó, hai đứa trẻ càng thân thiết hơn.
Tô Oản để mặc bọn trẻ vui chơi, dự định tạm thời xoa dịu mối quan hệ với Tiểu Phàm, giữ khoảng cách một chút cũng không sao, ít nhất làm cho Tiểu Phàm cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Nhưng cô lại thấy bản thân không được thoải mái.
Muốn tìm ai đó ăn một bữa cơm cùng cũng trở thành một điều xa xỉ.
Cô không muốn chia sẻ với Lục Tu Tuất, cuối cùng quyết định tìm đến Điền Điềm, trực tiếp đến viện nghiên cứu.
“Sao cô tới đây vậy?”
Điền Điềm vẫn mặc áo blouse trắng, vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
Tô Oản để hộp trái cây xuống bàn, “Tôi đi ngang qua thôi.”
“Chớ, chắc chắn là cô cố tình bắt gặp tôi đúng không?” Điền Điềm đã đoán ra, nhận hộp trái cây rồi chia cho mọi người.
Đồng nghiệp cười vui đùa, “Bác sĩ Điền, Lục Nhị Thiếu không tới, nên bọn tôi không có đồ ngon để ăn, giờ được cô cho quả thật sướng cả mồm.”
“Mạnh mẽ đón nhận nhé, cô em xinh đẹp,” một thực tập sinh nam trẻ tuổi nháy mắt với Tô Oản.
Điền Điềm liền vỗ nhẹ sau gáy cậu trai, “Người ta đã có chủ rồi đấy, đừng tán tỉnh lung tung.”
Tô Oản đeo kính râm, vì quầng thâm mắt quá đậm sợ làm người khác hoảng sợ, nên không ai nhận ra cô.
Ban đầu tưởng viện nghiên cứu nhàm chán, ai ngờ không khí rất sôi nổi.
Nhưng ai đó cứ nhắc tới Lục Kỳ Phong không ngừng.
Cô vô thức nhướng mày, “Điền Điềm, em với Kỳ Phong thế nào rồi?”
Biểu cảm của Điền Điềm lập tức đổi khác, nụ cười trên môi hiện lên vẻ cay đắng khó ngôn.
Đề xuất Xuyên Không: Nhận Chức Tại Cung Tiêu Xã, Ta Làm Người Mua Dùm Ở Thập Niên 60