Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người đàn ông say rượu nằm im như thể sẽ ngủ một giấc dài không tỉnh lại.
Tô Uyển thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi cởi giày cho anh rồi đắp chăn cho, dự định lặng lẽ rời đi.
Chưa kịp bước xa, cổ tay cô đã bị níu lấy, người đàn ông mắt nhắm nghiền, môi mỏng hé mở phát ra tiếng khàn khàn: "Quần áo..."
"Quần áo gì?" Tô Uyển bị kéo sát lại, suýt chút nữa ngã vào người anh, cô vội trụ vào hông anh, ngữ điệu thay đổi vì căng thẳng: "Cậu... cậu muốn làm gì vậy?"
"Không thoải mái... Tôi muốn... thay quần áo."
Lục Tu Tuệ cau mày sâu, gương mặt anh mang vẻ khó chịu, một tay giữ chặt cô không cho rời đi, tay kia lóng ngóng cởi cà vạt.
Tô Uyển hiểu rồi, đây là lúc anh ấy mắc chứng cầu toàn.
Giá mà tối nay cô không đi chung xe với anh, giờ thì chuốc lấy khó xử khi trợ lý Trần vừa rời đi.
Lục Tu Tuệ vội vàng tháo khẩu cúc áo sơ mi làm rơi lộ ra bờ ngực gầy gò săn chắc.
Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "Nước..."
Tô Uyển lặng lẽ nhìn tay mình đang bị nắm chặt, bất đắc dĩ nói: "Anh buông tay ra đi, em không đi đâu đâu, sẽ lấy nước cho anh."
Cô vuốt trán, khẽ xoa đầu anh như trước đây anh từng làm cho cô massage, anh cuối cùng cũng buông tay.
Phòng chính không có nước nóng, cô phải đi vào phòng sâu nhất cùng tầng, nơi có phòng trà, tiếc thay cũng không có nước nóng vì lâu không có người dùng, điện vừa mới bật nên nước chưa nóng.
Đành vậy, Tô Uyển lấy một chai nước khoáng thường, rót ra một ly rồi mang về.
Kì lạ thay, người đàn ông bỗng biến mất!
Cô lục tung khắp nơi, cuối cùng nghe tiếng từ phòng tắm, thở phào nhẹ nhõm đứng ngoài cửa, không biết nên vào hay dừng lại.
Lâu lắm mới nhỏ giọng hỏi: "Anh có ổn không? Nếu tỉnh rồi thì em về trước nhé..."
Cửa bỗng từ bên trong mở ra, để lộ bờ ngực trơn láng còn vương vệt nước, Tô Uyển dùng vài giây mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm Lục Tu Tuệ tiến lại gần, tóc ngắn trên đầu vẫn còn nhỏ giọt, giọng anh không lấy làm vui: "Sao lại không có nước nóng?"
"Điện bị cắt." Tô Uyển cố gắng tránh nhìn, đầu cô nổi da gà vừa giải thích vừa ngượng.
Lục Tu Tuệ rũ rượi lầm bầm rồi bước vào tắm tiếp.
Anh say rồi, chắc chắn là say, nếu không làm sao anh dại dột chịu gội đầu bằng nước lạnh chứ? Anh vốn là người cầu toàn và sạch sẽ nhất, sao có thể chịu nổi nước lạnh?
"Anh cũng không sợ cảm lạnh à?"
Tô Uyển nhỏ giọng lẩm bẩm, mặt hơi đỏ bỏng đứng ở cửa.
Lục Tu Tuệ nhanh chóng bước ra, quanh eo quấn chiếc khăn tắm, vẻ mặt như mọi ngày, nghiêm túc nói: "Tối nay tôi ngủ phòng chính, em qua phòng khách khác."
Song bước chân xiêu vẹo không dấu được trạng thái say.
"Tôi sẽ bắt xe về sau." Tô Uyển chân thành nói.
"Về? Đi đâu?" Lục Tu Tuệ bất ngờ đứng lại, người hơi loạng choạng, vô thức chống tay vào tường, bởi ánh sáng yếu anh vấp phải dép, suýt ngã, vớ ngay thứ gì đó.
Rồi anh kéo cô, cả hai cùng ngã vào bức tường bên cạnh.
Cô đầu va mạnh, đau nhói kêu lên.
"Xin lỗi." Lục Tu Tuệ vẫn còn hơi say, phản ứng chậm, nhận ra tình hình mới lặng người, thấy khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau, anh lập tức cảm thấy có lỗi, giá mà không ép cô ở lại, nếu khiến cô bị thương, lòng anh sẽ rất day dứt.
Tô Uyển thực sự đau, nhăn mặt nhìn anh, giọng đầy ấm ức: "Anh thử ngã một lần như tôi đi."
"Tôi không cố ý." Anh tỏ vẻ thành thật xin lỗi, thấy cô lại liếc mình, đành nhẹ nhàng xoa phần sau đầu cô, động tác nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn: "Hay tôi lấy thuốc dán bong gân cho em?"
"Không đến mức chết được đâu." Tô Uyển không giận, đang đẩy tay anh ra.
Lục Tu Tuệ vốn tự trách, nghe cô nói vậy liền ngừng lại, ánh mắt đờ đẫn.
Anh cau mày, giữ cằm cô bắt buộc nhìn thẳng vào mình: "Tôi đã bảo không được nói từ này với tôi chưa?"
Tô Uyển không hiểu tại sao anh lại giận, đáng ra cô mới phải tức giận, nếu cô không tốt bụng ở lại, anh đâu đến nỗi va đầu như vậy.
Đúng là, chuyện hôm nay anh giúp cô cũng coi như tốt, thế nhưng không thể vì thế mà quá đáng, phải trở lại kiểu ngày xưa, lúc nào cũng ép cô nghe lời anh sao!
"Tôi nói gì thì liên quan gì đến anh?"
"Có!" Lục Tu Tuệ nghiêng mặt, ánh mắt đen ngòm nhìn cô, âm khí đầy mình: "Tôi không cho phép em nói chữ 'chết', nếu chết cũng phải là tôi chết trước mặt em."
Được phép tùy ý, còn người khác thì không?
Tô Uyển cố tình bỏ qua câu phía sau của anh, nghiến môi đáp: "Nói gì là quyền của tôi, anh không có quyền can thiệp."
"Em định cứ chơi trò giận dỗi với tôi đến bao giờ?" Lục Tu Tuệ mím chặt môi, giận dữ không kém. Cô có thể hoàn toàn tin tưởng của người hầu cũ từng nghỉ việc và nghi ngờ có úy hiểm với cha cô, thế mà ở bên anh lại không được?
"Tô Uyển, đừng quên chúng ta vẫn chưa ly hôn."
"Ngày mai tôi sẽ tới tòa án, bắt anh ký giấy lên đấy!" Tô Uyển không vô cảm, chỉ là cô luôn chịu đựng từng ấy ngày.
Lục Tu Tuệ vốn kiêu ngạo, cảm giác duy nhất trong đời làm anh bại trận lại là người mà anh vừa yêu vừa ghét này.
Một tay bóp cằm cô, tay kia ôm chặt eo cô: "Chúng ta có lẽ không thể nói chuyện bình thường được..."
"… Anh định làm gì?" Tô Uyển chợt cảm thấy có nguy hiểm.
Giọng nói đàn ông vẫn nhẹ nhàng nhưng hành động lại cứng rắn, không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng.
Anh nhìn đôi môi cô luôn nói lời phản đối, trái tim bỗng run lên.
Anh định từ từ cảm hóa cô, đợi cô thật sự chấp nhận mình, nhưng điều đó có lẽ không tưởng, ngoại hình mềm mại nhưng cứng đầu của cô làm sao ngoan ngoãn chịu thua được?
"Tôi về trước, mai tỉnh rượu rồi chúng ta... ừm, thả tôi ra đi."
Lời cô dần hòa tan trong nụ hôn kéo dài tiếp theo.
Tối nay, Lục Tu Tuệ say nhưng lại rất kiên nhẫn, nụ hôn ban đầu có phần ép buộc nhưng sau lại dịu dàng, dần dần khiến cô từ chống đối thụ động chuyển sang tự nhiên ôm cổ anh, ngăn bản thân khỏi trượt ngã.
Anh vội vàng nâng cao eo thon của cô, ánh mắt sâu thẳm thỉnh thoảng nhìn cô, theo dõi phản ứng, khi thấy cô thật sự thả lỏng, anh nheo mắt, ánh nhìn phát tín hiệu nguy hiểm.
Rồi anh dịu dàng đưa cô vào phòng ngủ.
Một khi đã bắt đầu thì tuyệt đối không rút lui, anh không cho cô cơ hội lui bước.
Đầu Tô Uyển ngày càng choáng váng, căn phòng đầy những điều quen thuộc, nơi cô đã ở tận bốn năm, mùi hương trên người anh rất dễ chịu, sử dụng cùng loại sữa tắm, thoang thoảng mát dịu khiến cô dần mất đi phần phản kháng.
Cuộc chiến giữa hai người cuối cùng anh vẫn chiếm ưu thế, anh càng bị cản trở thì càng quyết liệt, cô liên tục thất thủ, cuối cùng tan vỡ hoàn toàn, trước khi ý thức mờ nhạt, cô nghe mơ hồ lời anh nói.
Cô quá mệt, thể lực kém hơn anh, chẳng nghe rõ câu nói cuối cùng.
"Lấy vợ, tôi..."
Lục Tu Tuệ nắm tay cô, đan kèm ngón tay, gương mặt vẫn mệt mỏi như vừa làm xong bài tập, nhưng không hề say, hóa ra anh trước đó chỉ giả vờ say, đến lúc này cũng chỉ mới mười phần có năm say.
Lúc cuối cùng, anh nhẹ nhàng nép vào tai cô, thầm thì khẽ: "Anh yêu em, ngốc nghếch à."
---
Sáng hôm sau, Tô Uyển hối hận muốn đập đầu mình một trận.
Cô thức dậy đã gần trưa, không ngờ ngủ lâu đến vậy!
Chỗ bên cạnh thì trống trơn, cô chợt thấy hoảng loạn, hối hận vì để lại qua đêm.
Thế nhưng hết thảy cũng chỉ là phút giây nông nổi, cuối cùng vẫn chỉ có một mình cô đơn đi tiếp.
Đề xuất Bí Ẩn: Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Tôi Là Sờ Xác