“Đã định thời gian quay lại Hoa Thành chưa?” Tô Uyển nhìn Điền Điềm đang trang điểm, tính đi cùng cô ấy ra ngoài.
Điền Điềm hôm nay được nghỉ, chuẩn bị đến nhà ông ngoại, nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Cô định về cùng tôi à?”
“Có thể đó.”
“Chuyện công ty đã bàn giao xong chưa? Còn nữa, eo của cô…” Điền Điềm nhăn mũi nói, “Vết thương do ngã của cô có vẻ đã hồi phục rồi mà sao mấy ngày nay lại nặng thêm?”
Tô Uyển hơi áy náy, giả vờ cúi xuống xỏ giày để che giấu, “Tôi vô tình va đập nhẹ thôi, không sao, gần đây cũng có uống thuốc. Còn chuyện công việc thì hầu như đã bàn giao rồi, tôi đang đợi cô kìa.”
“Tới đây thấy cơ thể cô bỗng yếu ớt, tôi còn tưởng là lại bị thương cũ.” Điền Điềm thở phào, tô son màu nude. Hôm nay đi gặp người lớn nên cô ăn mặc khá kín đáo, thậm chí còn mặc áo khoác lông mỏng vì người già thường sợ con cháu bị lạnh, cô phải tôn trọng mùa đông mà mặc đồ dày hơn chút.
Khi đi qua cửa chính, nhìn Tô Uyển đã thay giày xong, Điền Điềm dò xét một hồi: “Cô chắc sẽ về Hoa Thành với tôi chứ? Lúc trước cô còn nói muốn ở đây thêm một năm rưỡi cơ mà.”
“Cũng chẳng có lý do gì để lưu lại nữa, tôi lo cho công ty hồi trước thì giờ lại thấy thừa thãi, nơi đây đang dần ổn định. Tôi sẽ về Hoa Thành mở thêm một chi nhánh, hoặc biết đâu lại đi làm thuê cho người khác, tự kinh doanh công ty mệt lắm.”
Đôi mắt Tô Uyển thoáng sáng lên, nửa thật nửa tự dối lòng.
“Ồ.” Điền Điềm quàng khăn, không hỏi thêm nữa.
Hai người cùng rời khỏi nhà họ Tô, Tô Uyển đưa Điền Điềm đến nơi rồi lái xe về công ty.
Cô làm việc đến tối muộn mới tan làm, dự định nghỉ ngơi một chút vì cảm thấy sức lực hao hụt nặng nề. Từ lúc chia tay với Lục Tu Tuệ…
Người đàn ông đó vừa rời đi thì thật sự không quay lại.
Nếu anh ta luôn ngoan ngoãn vậy thì cô đâu có phiền lòng.
Ai ngờ đến khuya, anh ta lại đứng ngoài nhà cũ của cô canh gác! Có phải bị nghiện làm cửa thần không?
“Cô chủ, ông chủ đứng ngoài mấy tiếng rồi, trời ngoài đang lạnh, cô xem sao…” Dương Má đứng trước cửa, dè dặt nói.
Tô Uyển vội kéo rèm cửa, giả vờ không nhìn thấy, nhưng cô đã nhận ra khác thường, nhìn chăm chú vào ánh lửa ngoài cổng cả vài phút.
“Ngoại già hàng xóm sắp mừng thọ lớn, gần đây người đến thăm đông, ông chủ đứng ngoài rất lâu, sợ bị mọi người nhận ra.” Dương Má ngập ngừng một hồi rồi nói.
Lục Tu Tuệ đứng bên cạnh chiếc xe thể thao, chiếm nửa đường lớn một cách công khai.
“…”, Tô Uyển nghiến răng trong lòng, hẳn là anh ta cố ý.
Ngoài trời băng giá, trăng hôm nay lại sáng lớn, anh ta nhất định muốn đứng dưới phòng đọc sách của cô hút thuốc, chẳng qua muốn gây sự chú ý mà thôi.
Khi Dương Má dẫn anh vào, bà vội pha trà: “Ông chủ cứ ngồi đây, tôi lấy trà nóng cho ông, ngoài trời lạnh lắm, ông nên uống cho đỡ lạnh.”
Bình thường Lục Tu Tuệ uống cà phê nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng tốt, gật đầu đồng ý.
Dương Má vừa đi, phòng khách chỉ còn Tô Uyển với Lục Tu Tuệ.
Cô nhìn người đàn ông không mời mà đến, rất muốn đuổi anh ta về ngay, thế mà anh đã uống hai chén trà mà vẫn bình tĩnh như núi, cô chẳng thể thản nhiên được nữa, cắn môi nói: “Yến Thiếu đến giờ này có việc gì sao?”
Lục Tu Tuệ thả lỏng cà vạt, cởi mở một cúc áo sơ mi trắng, vừa uống hai chén trà nóng cơ thể mới bớt lạnh, nhờ hệ thống sàn nhiệt bên dưới thậm chí còn cảm thấy chút nóng bừng.
Anh nhìn cô nhỏ bé mặc áo ngủ mỏng manh, tim đập nhanh hơn, giọng lại rất trầm ổn: “Đến thăm cậu, sao không được?”
“… Tôi cũng chẳng có gì hay ho mà xem.”
“Nhưng tôi muốn đến.” Lục Tu Tuệ nghiêng người về phía trước, đôi chân dài chạm ngay đầu gối cô, thấy cô định lùi lại anh nắm lấy cổ tay, “Bác sĩ Vương nói cậu chưa đi khám, sao thế, công việc bận lắm à?”
Anh còn nhớ cả chuyện nhỏ đó.
Tô Uyển ngẩn người, nhìn ngón tay dài của anh, muốn giẫy ra thì anh giữ chặt hơn.
“Nếu vậy, để tôi thu xếp thời gian đưa cô đi.” Lục Tu Tuệ vẫn chăm chú nhìn cô, kiên quyết muốn có câu trả lời.
“Tôi bệnh cũ, không thể chữa trong thời gian ngắn, lại nữa tôi sắp…” Cô định nói về kế hoạch quay lại Hoa Thành thì bỗng ngừng lại.
Không thể nói, nói ra anh lại bám dai như sam, cô thà rón rén lặng lẽ đi.
“Tôi sẽ thử uống thuốc đã, nếu không hiệu quả tôi sẽ ngưng, dùng quá nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe. Với lại, chỉ cần anh bớt đến, tôi chắc sẽ khỏi nhanh hơn.” Tô Uyển nói bóng gió, nhắm mắt nhìn anh đầy căm giận.
Lục Tu Tuệ rõ hiểu ý nàng, ngẩn người vài giây rồi mỉm cười, kéo bàn tay nhỏ của cô, hai bàn tay đan chặt, đặt lên đầu gối cô. Anh cười ma mị tiến sát lại: “Tôi nghĩ, nếu tôi ghé đến nhiều hơn, giúp cô vận động chút, biết đâu cô sẽ khỏi mất ngủ thật.”
Tên khốn!
Tô Uyển cố kiềm chế lời định nói, phẩy tay đẩy anh ra, “Yến Thiếu làm ơn giữ lễ phép chút!”
“Tôi nói chuyện với vợ, có gì mà phải giữ ý tứ thế.”
Lục Tu Tuệ chắc luyện ra trò này, từ ngày cô về nước mặt càng dày, bị chê cũng chẳng hề nao núng, thật bình tĩnh.
Còn cô, ban đầu còn giả vờ lạnh lùng giữ khoảng cách, nay lại lúng túng bước không được, muốn về phòng thì anh chặn đường.
Cô vừa bối rối vừa xấu hổ, mặt đỏ hồng rồi tái nhợt, giọng như nghẹn ngào: “Yến Thiếu, làm ơn tha cho tôi, dù anh chưa ký giấy, tôi cũng đã xin ly hôn!”
“…” Lục Tu Tuệ ánh mắt tối sầm, nghe từ ‘ly hôn’ lòng khó chịu vô cùng.
Anh cười lạnh: “Thế thì tốt, tôi cũng nói luôn, cuộc hôn nhân này tôi không đồng ý ly.”
“Nếu anh tối nay không ngủ, chỉ để nói chuyện này với tôi thì tôi xin lỗi, tôi nghe rồi, anh đi đi.” Tô Uyển chẳng muốn tranh cãi, bên anh cô chỉ thêm rối lòng.
“Cố Noãn.” Lục Tu Tuệ cất tiếng gọi.
Cô không đáp, nhíu chặt mày.
Anh nói tiếp: “Tôi đến tối nay chỉ muốn nói từ hôm nay tôi sẽ xuống đây hàng ngày cho đến khi cậu nghĩ lại.”
“Anh thật vô lại!” Tô Uyển tức giận đứng lên đẩy anh ra cửa, “Anh nhanh đi đi, tôi không muốn tiếp đón anh nữa.”
Lục Tu Tuệ nhíu mày nắm tay cô, không ngờ phản ứng lại mãnh liệt, đúng như bác sĩ Vương nói, bệnh trầm cảm bên ngoài vờ như bình thường nhưng đôi lúc lại hành xử bất thường. Anh tưởng mẹ cô đã nói chuyện rồi, cô đã mở lòng nên mới đến hôm nay, nào ngờ cô lại phản ứng dữ dội vậy.
Anh không muốn làm cô tổn thương nữa nên lùi ra cửa, tay đặt lên vai cô, che gió lạnh ngoài kia: “Dù anh em có cãi nhau, bác sĩ Vương hy vọng cô đi khám. Không tiện đi thì tôi có thể gọi bác sĩ đến nhà.”
“Tôi đi được mà!” Tô Uyển mặt mày nổi giận, không chịu yên.
Lục Tu Tuệ không tức giận mà trấn tỉnh: “Thế thì tốt, tôi đi đây, cô nghỉ ngơi sớm.”
Tô Uyển chẳng thèm đáp, mở cửa đẩy anh ra ngoài.
Lửa giận trong cô bốc lên thật nhanh.
Lục Tu Tuệ bất đắc dĩ vuốt mũi, may mà anh phản ứng nhanh nếu không mũi chắc bị đau nặng.
Phụ nữ thật khó đoán.
Ai bảo anh chỉ cần để nàng ngủ một giấc thôi, có lẽ cô sẽ không chống đối nhiều, rồi anh dùng chút chiêu trò cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo?
“Trần Anh Kỳ, xem chị ra kế sách dở quá!”
Nửa đêm một giờ, thư ký Trần trong giấc mơ giật mình, gặp ác mộng rất rõ ràng.
Đề xuất Xuyên Không: Với Tài Năng Vô Hạn Ở Cấp Độ SSS, Tôi Là Một Vị Thần!