Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 313: Gặp nhau như cũ

Không khí ẩm ướt, sóng biển cuồn cuộn trào dâng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chíu chít của hải âu.

Đó thật sự là một giấc mơ khó chịu, khiến ai cũng bứt rứt.

Tô Oản bực dọc vẫy tay, nhưng cảm giác cổ tay như không thể cử động nổi, như có vật nặng đè lên. Cô bùng lên một cơn giận không rõ nguyên do, gắng sức hét lên: “Buông tôi ra!”

Cô bất ngờ vì chính giọng nói khàn khàn như vịt kêu của mình.

“Còn biết kêu đó, ừm, chưa chết đâu.”

Một giọng nữ trong trẻo trêu chọc vang lên.

Tô Oản cảm thấy đôi mắt nặng trĩu, không thể mở ra được. Cuối cùng có người giúp cô ngồi dậy, mắt cô mới khẽ hé mở một khe nhỏ. Lúc này cô mới nhận ra mình đang nằm trong một chiếc lều, mà người ôm mình lại là một cô gái cùng tuổi.

Cô nhớ rõ mình đã một mình ra biển tìm Kiều Ân, vì anh ấy sốt ruột đi xem cha mình ra biển đã về chưa. Không ngờ bất ngờ xuất hiện cơn bão, không tìm thấy đứa trẻ, còn bị mưa rơi ướt hết, cuống cuồng chạy đến nơi cho thuê lều ven biển để trú mưa.

Nhưng đen đủi chưa dừng lại ở đó, vừa đến dưới ô dù, đã bị một gã ăn bám tới làm phiền, hắn còn đụng chạm, cô đành phải chạy sớm trong mưa, chẳng biết đường chạy thế nào mà tới tận bên rìa rừng nguyên sinh...

“Đây là đâu thế này?” Tô Oản ngơ ngác, phần ký ức phía sau dường như đã bị xóa nhòa, cô chẳng thể nhớ nổi.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, tự nhiên lại hét lên tiếng Trung!

Cô gái đưa cho cô một cốc nước, nói: “Cậu uống chút nước đã.”

Tô Oản kinh ngạc há hốc mắt: “Cô nói được tiếng Trung sao?”

Cô mới nhận ra cô gái cũng trả lời bằng tiếng Quan Thoại!

Bị lạc giữa xứ người vậy mà vẫn gặp đồng hương, thật may mắn! Nhưng càng nhìn kỹ càng thấy ngạc nhiên, đối phương rõ ràng là cô gái lai xinh đẹp, tóc đen mắt xanh, da trắng nhợt, nét mặt mang rõ phong cách Tây phương, thế mà tiếng Trung lại chuẩn xác lạ thường.

“Chuyện đó không quan trọng.” Cô gái nhún vai, giúp cô ngồi cho ổn định: “Cậu nên uống nước bổ sung sức lực, tớ đã cố gắng cứu cậu, không muốn cậu chết bây giờ đâu.”

Cô gái lai gần như hoàn hảo ấy lại nói chuyện tùy tiện, nghe cũng không hề kỳ lạ.

Tính cách thẳng thắn và phóng khoáng của cô khiến người ta dễ mến.

Tô Oản nhìn cô nhanh nhẹn lấy ra chiếc hộp y tế, bên trong ngăn nắp xếp đặt đầy đủ dụng cụ y tế, cô càng thêm ngạc nhiên.

Cho đến lúc cô gái dùng kim tiêm lạnh buốt chích vào cổ tay trái cô bị tê nặng, cô mới tỉnh táo hỏi: “Cô định làm gì vậy?”

“Chích thuốc đấy.”

Cô gái thao tác dứt khoát, không chờ cô phản ứng đã nhanh tay đâm kim vào.

Tô Oản cánh tay tê rần và đau nhức, vốn cũng chẳng quen ai quanh đây nên không ngại thể hiện nỗi đau, hét ầm lên: “Cô chích thuốc gì vậy? Có phải định giết tôi không?”

“Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi.” Cô gái lạnh lùng liếc cô một cái, “Ám thị bị truy sát nặng quá rồi đấy.”

Tô Oản cau mặt nhìn cánh tay sưng đau. Chuyện này thật sự rối ren, vừa tránh được chết trong nước, giờ lại bị dùng làm thí nghiệm ở nơi hoang dã!

Giống y hệt trong mấy bộ phim nước ngoài kinh dị như Loạn Lưỡi Cưa.

Nghĩ đến đó cô càng thấy lạnh sống lưng, lặng lẽ co người lại bên góc lều, định lấy một vật làm vũ khí khi cô gái không để ý.

Ai ngờ vô tình chạm phải vật gì mát lạnh, với tay nắm lấy, cô kinh hãi hét toáng lên: “C, có rắn!”

Ôi trời, cô sợ nhất thứ đó rồi!

“Đã bảo đừng động đậy.” Cô gái cau mày bước đến, mặt đầy vẻ khinh bỉ lấy con rắn nhỏ xinh sặc sỡ rút khỏi tay Tô Oản, đặt nó cách xa, “Nó chính là con rắn độc đã cắn cậu. Nếu tớ là cậu, sẽ không sợ mà lấy nó nấu canh uống, vừa bổ vừa khuây khoả.”

Cô gái quay lại rửa tay rồi nghiên cứu vài lọ thuốc trong hộp.

Tô Oản vẫn còn hơi sợ hãi, ngón tay còn vương cái cảm giác ghê rợn khi chạm rắn.

Cô gái kết thúc công việc, cất mấy lọ thuốc lại, mang quần áo ướt ra ngoài phơi, quay về nhìn cô mỉm cười.

“Lần này tỉnh hẳn chưa?”

Tô Oản giật mình, rồi gật đầu một cách nhạt nhòa.

“Đừng sợ, cậu chỉ bị con rắn nhỏ này cắn thôi. Tớ tiêm cho cậu huyết thanh đúng hôm qua. Nếu muốn nhanh hồi sức, tốt nhất uống hết cốc nước này.”

Cô gái nhún vai, cầm lon đồ uống uống một ngụm.

Tô Oản suy nghĩ một lát, rồi quyết định uống gần hết cốc nước. Ngay lúc đầu cô đã nhận ra đây không phải nước bình thường mà là dạng dung dịch dinh dưỡng có vị ngọt như glucose.

“Ở đây tớ không có dịch truyền cho cậu, cậu cứ tạm dùng thế này đi, sợ cậu không quen nên tớ pha loãng với nước cho dễ uống.”

“Cảm ơn.” Tô Oản thật lòng cảm kích, mới nãy còn tưởng lầm người ta.

Cô gái cười nhẹ: “Tớ chỉ thấy con rắn này hiếm nên định đem về nghiên cứu, tiện tay cứu mạng cậu thôi, đừng nghĩ nhiều.”

“Dù sao cũng phải cảm ơn cô đã cứu tôi.” Tô Oản nghĩ thầm, cô gặp một người lạ kỳ.

Một người lạ kỳ nhưng nhiệt tình tốt bụng.

Hai người khá hợp nhau, có cảm giác như cùng quen từ lâu.

Cơn bão vừa qua đi, họ dựa vào nhau mà sống. Tô Oản dù bị thương nặng nhưng không còn mê man, chủ động tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Oản, là người địa phương, đến đây nghỉ dưỡng.”

Cô chỉ lịch sự nói thế vì người ta đã giúp mình, không mong đối phương trả lời.

Nào ngờ cô gái cười tươi, mắt cười hình lưỡi liềm: “Còn tớ, tên tiếng Anh là Mary.”

Tô Oản ngạc nhiên chớp mắt.

Cô gái cười khúc khích: “Ừ, đúng là Mary trong trò Super Mario, không biết bố tớ nghĩ gì mà đặt cái tên huyền thoại như vậy cho tớ. Nhưng cậu có thể gọi tên tiếng Trung của tớ, là Điền Thiền.”

Cô đưa ra tấm thẻ trong hộp đồ.

“Gần đây tớ và giáo viên hướng dẫn có đề tài nghiên cứu về rắn độc, tiện thể đến đảo này thử vận may, cậu đúng là người may mắn khi gặp mình.”

Tô Oản hơi ngạc nhiên, Điền Thiền trẻ tuổi vậy mà đã là nghiên cứu sinh tiến sĩ nổi tiếng của Đại học Dược thành phố Hoa Thành, quả là thiên tài y học.

Cô liếc nhanh, rồi lịch sự rút mắt tránh đi. Dường như vì đã dần quen thân, cô cảm nhận được năng lượng và sự nhiệt huyết từ cô gái, còn đùa vui: “Cô lại đưa tôi thứ quan trọng như vậy, có sợ tôi là người xấu không?”

“Ồ, dù có thế nào cô cũng đang bệnh, làm sao địch nổi tôi được.”

Điền Thiền chuẩn bị bữa tối, tranh thủ khoe cơ bụng săn chắc: “Tớ tập tự do chiến đấu nhiều năm rồi, hai ba thằng đàn ông chưa chắc đánh lại được tớ.”

Tô Oản nhếch môi cười, liếc sang con dao Thụy Sĩ bên cạnh, bất luận cô ấy có giỏi võ cỡ nào, trang bị đầy đủ đến vậy mà dám cắm trại ngay cạnh rừng nguyên sinh cũng đủ hiểu cô không phải dạng vừa.

Hơn nữa cô ấy giết người còn chẳng cần con dao Thụy Sĩ, chỉ dùng dao mổ giải phẫu các sinh vật đủ thứ!

Nghĩ mà rùng mình.

Ngày hôm sau, cơn bão đã qua hẳn, ánh nắng chói chang rực rỡ.

Tô Oản dần vận động được, mang điện thoại ra phơi nắng, mượn sạc của Điền Thiền, sau ba ngày cuối cùng cũng mở được máy.

Cô tưởng chỉ có Kiều Ân và gia đình anh tìm mình, không ngờ lại thấy tin nhắn của Quý Huân.

“Bạn trai à? Khá đẹp trai đấy.” Điền Thiền nấu cơm trưa, vô tình liếc qua màn hình điện thoại của Tô Oản.

Trên Facebook, Quý Huân dùng ảnh đại diện của mình, mặc trang phục cổ trang, đúng là có nét đẹp cổ điển.

Ngửi thấy mùi mì thịt lunch, bụng cô bắt đầu kêu réo, mới tỉnh hẳn, lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là bạn thân thôi, đừng hiểu lầm.”

“Bạn thân mà quan tâm vậy, còn nhắn tin không ngừng, chà chà.”

Tô Oản không để ý lời Điền Thiền, cau mày trả lời từng tin nhắn.

Mấy ngày cô đi, tưởng chẳng ai để ý, ai ngờ có nhiều người vẫn tìm cô.

Suy nghĩ đó làm lòng cô ấm áp, ôm chặt điện thoại mỉm cười.

Vừa nhắn tin xong với Quý Huân, đã có cuộc gọi đến, cô biết ngay đầu dây bên kia quát ầm lên: “Oản ơi, rốt cuộc cậu thế nào? Tin nhắn không trả lời, gọi cũng không nghe, tớ suýt chạy đến tìm cậu đấy!”

Tô Oản bị trách móc mà càng thêm vui: “Ở đây có bão nên mất sóng, đừng lo nhé.”

Ai ngờ Quý Huân đã tỉnh ra, nhìn thấu đoạn chuyện, nói: “Đừng giả vờ nữa, phải chăng cậu đang gặp khó khăn gì rồi?”

Đề xuất Cổ Đại: Trở Thành Thái Tử Phi, Ta Thắng Lợi An Nhàn
BÌNH LUẬN