Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 59: Rớt cục này mầm

Chương 59: Cuối cùng cũng nảy mầm

Molan và các bạn vừa ăn tối xong thì bị Lilith đuổi ra khỏi ký túc xá của mình: “Về đi, về đi! Mai còn phải đi học đấy chứ!” Lilith cảm thấy, chỉ cần để đám hậu bối nán lại thêm một giây, cô ấy sẽ làm mất đi sự tôn nghiêm của một học tỷ.

Ba cô bạn Molan thì lại chẳng hề nhận ra sự bất thường của học tỷ Lilith. Ăn uống no nê, họ vui vẻ trở về phòng.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, Molan nằm trên chiếc giường gỗ trong phòng ngủ. Cuốn sách ma pháp được đỡ cho lơ lửng ngay trên đầu cô, khiến cô nhớ lại kiếp trước, cái thời nằm trên giường đọc tiểu thuyết bằng giá đỡ điện thoại di động trước khi tận thế ập đến. Chỉ có điều, việc đọc cuốn ⟨Ma pháp rốt cuộc là gì⟩ bây giờ buồn tẻ hơn tiểu thuyết rất nhiều.

“Ma pháp là sự vận dụng năng lượng. Năng lượng có nhiều hình thái khác nhau, nhưng ma lực là nguồn năng lượng nguyên bản nhất. Độ bao dung và uy năng của ma lực đứng số một trong tất cả các loại năng lượng. Mọi hình thái năng lượng khác, ngoài ma lực, đều chỉ là biến chủng của ma lực…”

Molan đọc được một lúc thì buồn ngủ ríu cả mắt. Với tiếng “phịch” một cái, cuốn sách ma pháp nặng nề mất đi điểm tựa, rơi thẳng xuống, đập vào mặt cô, khiến cô kêu lên đau điếng. Lập tức, Molan tỉnh cả ngủ.

Cô gỡ sách ra, xoa xoa sống mũi rồi đi soi gương. May mà không bị hủy dung!

“Ta sai rồi. Sách ma pháp và giá đỡ điện thoại chẳng giống nhau chút nào!” Molan thành thật, đặt cuốn sách ma pháp sang một bên rồi đi ngủ.

Keng… keng… Một tuần mới lại đến.

Molan cõng túi đeo vai, cuốn sách ma pháp vẫn lơ lửng bên cạnh. Cô bé miệng ngậm một cây bánh mì ngọt, tay thì đang xâm nhiễm một cuộn da dê, bước ra khỏi ký túc xá.

Nghe thấy tiếng cửa ký túc xá bên trái mở ra, cô quay sang nhìn: “Chào buổi sáng, Vasida!”

“Chào buổi sáng, Molan! Cậu mang nhiều đồ thế kia à?” Trong túi của Vasida chỉ có một cây ma trượng. Sống cạnh khu rừng Bánh Mì, chiếc túi dạ dày háu ăn của cô bé ngày nào cũng no căng. Vasida từ một phù thủy nhỏ lơ đễnh là đói đến chóng mặt, nay đã trở thành phù thủy nhỏ có “kho hàng” dự trữ lớn nhất trong bụng. Chiều nay học ở khu gieo trồng, cô bé thậm chí không mang theo đồ ăn vặt cho bữa trưa.

“Ừm, đường đến tòa thành xa quá, trên đường đi tìm gì đó để làm cho đỡ chán!” Molan nói.

Vasida dụi mắt, kích hoạt năng lượng tầm mắt, nhìn vào cuộn da dê trong tay Molan. Quả nhiên, Molan đang xâm nhiễm! Thế mà còn có thể làm vậy sao?

“Molan, chờ tớ một chút, tớ cũng mang da dê đi!” Cô bé “vèo” một cái đã vọt ngược vào ký túc xá. Lúc trở ra lần nữa, cô bé cũng đã giống hệt Molan.

“Đi! Gọi Sylph thôi!” Molan và Vasida đứng ở khoảng sân trước ký túc xá số 68, hít một hơi thật sâu rồi đồng thanh hét lớn: “Xylph ơi, đi học thôi!”

Cạch ~ cửa ký túc xá mở ra, Sylph bưng một chậu hoa bước ra: “Molan, Vasida! Hoa chuông gió của tớ cuối cùng cũng nảy mầm rồi!”

“Thật sao?” Molan và Vasida lập tức xúm lại xem.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi nhập học, Sylph đã đem viên hạt giống hoa chuông gió xuất hiện trong Hộp Vạn Chủng gieo xuống đất. Cô bé đặt chậu cây lên bệ cửa sổ trong phòng ngủ, và mỗi ngày khi về ký túc xá, việc đầu tiên là chạy ra xem nó đã nảy mầm chưa. Molan và Vasida đều nghe cô bé than thở rất nhiều lần về việc tại sao hoa chuông gió vẫn chưa nảy mầm.

Giờ đây, ở chính giữa chậu gốm kia, đã nhú lên một lá mầm màu xanh vàng, một lá khác vẫn còn cuộn tròn, chưa kịp xòe ra.

“Thật sự nảy mầm rồi ư?” Molan với vẻ mặt đầy vẻ tò mò, thậm chí còn định thổi thổi xem nó có kêu leng keng không. Tuy nhiên, đây là hạt giống từ Hộp Vạn Chủng của Sylph, lý trí mách bảo cô bé nên ngậm miệng lại. Hãy tha thứ cho Molan, vì cô chưa từng trải sự đời.

Cao nguyên Suối Xanh có rất nhiều hoa dại, cỏ dại, nhưng không có hoa chuông gió. Molan chỉ từng thấy miêu tả về loài hoa này trong những câu chuyện nhỏ của ⟨Phù thủy Tập sự⟩ thuộc bộ sách cùng tên. Nghe nói khi hoa này nở, gió thổi qua sẽ kêu leng keng. Có phù thủy thích náo nhiệt sẽ trồng một ít trong vườn nhà. Lại có phù thủy yêu sự yên tĩnh, thì những bông hoa chuông gió gần nhà đều sẽ chịu thảm cảnh bị diệt.

Vasida cũng tương tự, chưa từng trải sự đời. Phù thủy mẹ của cô bé là loại phù thủy yêu sự yên tĩnh, nơi nào cô ấy đặt chân đến, hoa chuông gió đều tuyệt chủng. Cô bé không nhịn được, bĩu môi nhẹ nhàng thổi một hơi. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Ha ha!” Sylph bật cười khúc khích: “Nó vẫn chỉ là một cái chồi non thôi! Hoa còn chưa nở, làm sao mà kêu được! Chờ nó nở hoa, tớ sẽ tặng mỗi người một chùm, treo ở cửa sổ. Gió thổi qua sẽ kêu leng keng, vì nó có thể bắt giữ âm thanh của gió!”

Vasida: “…” Molan: (Tiếp thu thêm kiến thức mới.)

Sylph chia sẻ niềm vui với các bạn xong, hài lòng ôm chậu hoa bảo bối đặt về chỗ cũ, rồi chuẩn bị đi học.

“À phải rồi, các cậu cầm da dê làm gì thế? Trên lớp cần dùng đến à?” Sylph hỏi.

“Molan bảo, đường đến tòa thành xa quá, trên đường đi tìm gì đó để làm cho đỡ chán.” Vasida nói: “Cậu cũng mang một cuộn đi! Vừa đi vừa xâm nhiễm cũng đâu có khó khăn gì đâu, sớm chép lại trọn bộ ⟨Sự ra đời của một Bìa Sách Tinh xảo⟩.”

Sylph được khai sáng, thế là, lại có thêm một phù thủy nhỏ ôm cuộn da dê đi học.

Các phù thủy nhỏ khác thì cũng muốn học theo, nhưng năng lực thẩm thấu ma lực của họ không mạnh đến thế, nên không thể trực tiếp xâm nhiễm cả cuộn giấy cùng lúc.

“Có gì mà không làm được chứ?” Molan nói. “Các cậu xâm nhiễm một ít rồi kéo ra một ít không phải tốt hơn sao? Xâm nhiễm xong cuộn lại với nhau, cuối cùng chẳng phải cũng thành một cuộn da dê đã được xâm nhiễm hoàn chỉnh sao?”

A! Nhóm phù thủy nhỏ chợt bừng tỉnh. Mỗi người vội vã quay về lấy cuộn da dê của mình. Chưa làm được bìa sách tinh xảo thì thôi, nhưng ít ra cũng phải chuẩn bị trước ruột sách trắng chứ! Nếu khi tốt nghiệp mà không thể sao chép toàn bộ sách vở của học viện mang về, sau này có thể sẽ hối hận cả một đời!

Trên con đường núi, nhóm phù thủy nhỏ xếp thành hàng dài, vừa đi vừa xâm nhiễm các cuộn da dê.

Lilith, người vừa vội vã rời giường để đến thư viện sao chép cuốn ⟨Sự ra đời của một Cây Ma Trượng Tinh xảo⟩, cưỡi chổi bay ngang qua bầu trời. Khi thấy cảnh tượng này, cô ấy đờ đẫn cả người. Thật muốn gọi tất cả các bạn học vẫn còn đang ngủ nướng dậy mà xem, học sinh năm nhất thật sự quá chăm chỉ đến mức điên rồ. Nhớ lại năm ngoái, trên đường đi học, họ đang làm gì? Chắc là đuổi nhau, buôn chuyện, tán gẫu thì có! Còn đám hậu bối này thì sao? Vậy mà lại đang xâm nhiễm da dê. Cái cô học trò nhỏ chăm chỉ đến phát cuồng kia, thậm chí vừa xâm nhiễm da dê, vừa đọc sách!

Không được, không được! Thế này thì thua xa rồi!

“Oa! Là học tỷ Lilith! Đi tòa thành sớm thế, thật là chăm chỉ quá đi! Đúng là một Ma Nữ có khác!”

“Các Ma Nữ ai cũng chăm chỉ như nhau mà! Chỉ là Molan đặc biệt chăm chỉ một chút thôi.”

“Chúng ta cũng phải cố gắng lên!” “Ừm!”

Nhóm phù thủy nhỏ nhìn theo bóng dáng khuất dần trên bầu trời, cùng nhau tự cổ vũ. Molan ngẩng đầu nhìn một lát, rồi lại tiếp tục xem sách ma pháp. Cuốn ⟨Ma pháp rốt cuộc là gì⟩ này, tối qua nằm đọc trên giường thì thấy rất buồn ngủ, nhưng sáng nay đọc lại thì cảm thấy tràn đầy kiến thức khô khan. Tiết học Lý thuyết Ma pháp Cơ bản sáng nay sắp sửa giảng về cuốn sách này, đọc trước coi như chuẩn bị bài. Có việc để làm trên đường, khi đến được bên ngoài tòa thành, cô bé thậm chí còn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Hôm nay phải đến phòng học lý thuyết chưa từng đặt chân đến, nên Molan cuối cùng cũng rời sự chú ý khỏi cuốn sách này, để nhìn bản đồ.

Đề xuất Xuyên Không: Khoái Xuyên: Địa Phủ Cầu Ta Đến Nhân Gian Tiêu Trừ Chấp Niệm
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Báo con nuôi gà

Trả lời

4 tuần trước

Chương 677: Dệt mộng thế giới 15 bị lỗi nội dung shop ơi

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

4 tuần trước

ok