Ta là thiên kim phủ Thừa tướng, cũng là thần y cứu thế. Khi huynh trưởng trúng độc thập tử nhất sinh, ta lại ôm tiểu thị vệ ung dung uống rượu. Mắt lạnh nhìn hắn thổ huyết đen, gục ngã trên giường.
Kiếp trước, ta đã vội vã bắt mạch, châm cứu, dốc sức cứu chữa cho hắn.
Mãi đến khi mạch tượng hắn ổn định, ta mới về phòng nghỉ ngơi. Nào ngờ, ta bị biểu tỷ lôi xềnh xệch đến hoa sảnh trong bộ dạng quần áo xộc xệch, bị buộc tội đầu độc giết huynh trưởng, rồi áp giải đến trước mặt cha mẹ. Vú nuôi thân cận cũng mở miệng làm chứng: “Chính là đại tiểu thư đã bỏ thạch tín vào thuốc của thiếu gia.” Lúc đó ta mới biết, huynh trưởng không hề được cứu, mà đã chết ngay trong đêm.
Rõ ràng ta đã thấy hắn giải được độc rồi cơ mà. Phu quân ta lấy ra gói thạch tín giấu trong phòng ta, vạch trần bộ mặt độc ác của ta, rồi lại khóc lóc tố cáo ta lăng loàn, không biết đã tư thông với bao nhiêu nam nhân. Biểu tỷ phẫn nộ tột cùng: “Biểu muội, sao muội có thể bất trung bất hiếu, tàn hại cốt nhục như vậy, muội muốn dân chúng kinh thành nhìn phủ Thừa tướng chúng ta ra sao!”
Cha mẹ thất vọng tột cùng, bắt ta uống thạch tín, đền mạng cho huynh trưởng.
Biểu tỷ được nhận làm đích nữ phủ Thừa tướng, gả cho phu quân ta làm vợ kế, để bù đắp cho lỗi lầm của ta. Khi ta mở mắt lần nữa, ta đã trở về ngày huynh trưởng trúng độc.
“Biểu muội, biểu ca trúng kịch độc rồi, muội mau dậy cứu hắn đi!”
Vừa mở mắt, ta đã thấy biểu tỷ Liễu Hàm Yên quỳ bên giường ta, khóc lóc thảm thiết. Mẫu thân cũng lau nước mắt than thở: “Vẫn là Yên Yên hiền lành, biết thương huynh trưởng, không như nha đầu Vân Trúc kia, đến nước này rồi mà còn ngủ được!”
Cảnh tượng trước mắt này, rõ ràng là ngày huynh trưởng Khương Vân Trạch trúng độc ở kiếp trước. Hôm đó, ta vừa hay về nhà mẹ đẻ ở lại vài hôm, lại gặp huynh trưởng bị trúng độc. Ta không nói hai lời liền đi bắt mạch châm cứu cho huynh trưởng, cho đến khi mạch tượng huynh trưởng ổn định, ta mới về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng không hiểu vì sao, huynh trưởng vẫn đột tử ngay trong đêm. Liễu Hàm Yên lại lấy cớ này, gán cho ta tội danh mưu hại huynh trưởng, khiến cha mẹ lạnh nhạt với ta. Ta bị ép uống thạch tín, đền mạng cho huynh trưởng. Khi hành hình, Liễu Hàm Yên còn tự tay cắt đứt gân tay gân chân ta, khiến ta không thể phản kháng. Bộ dạng độc ác, dữ tợn đó hoàn toàn khác biệt với nàng ta lúc này.
Liễu Hàm Yên vẫn quỳ trước giường ta, không ngừng khóc lóc van xin. Nhìn bộ dạng giả tạo này của nàng ta, lòng ta ghê tởm như nuốt phải ruồi.
Thấy ta không phản ứng, Liễu Hàm Yên lấy từ trong lòng ra một bộ kim châm được gói ghém tinh xảo, đặt lên đầu giường ta. “Biểu muội, đây là bộ Hoa Đà Kim Châm ta đã bỏ tiền lớn cầu được, mọi thứ ta đã chuẩn bị sẵn cho muội rồi, chỉ cần muội ra tay là được.” “Mạng của biểu ca, giao cả cho muội đấy.”
Nói xong, nàng ta trịnh trọng dập đầu xuống đất một cái thật mạnh.
Khi ngẩng đầu lên, trán nàng ta đã sưng đỏ một mảng rõ rệt. Lần này, không chỉ mẫu thân ta cảm động đến rơi lệ, mà phụ thân ta vốn luôn nghiêm khắc cũng rưng rưng nước mắt. “Yên Yên có lòng rồi, mau đứng dậy, mau đứng dậy.”
Hai người họ cùng đỡ Liễu Hàm Yên dậy, ánh mắt trách móc nhìn về phía ta. “Vân Trạch là huynh trưởng ruột thịt của con, sao con nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?” “Quả nhiên là nha đầu lớn lên ở thôn quê, bất hiếu bất đễ, không bằng Yên Yên, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh chúng ta, không phải ruột thịt mà còn hơn cả ruột thịt.”
Từng lời của họ như mũi dao đâm vào tim. Nhưng ta không có thời gian ở đây mà bi lụy.
Kiếp trước, ta đã không chút do dự nhận lấy bộ Hoa Đà Kim Châm này để chữa trị cho huynh trưởng. Ta rất chắc chắn, châm pháp của ta không sai, huyệt vị cũng không sai, vậy thì lỗi chỉ có thể nằm ở bộ kim châm này.
Nghĩ đến đây, ta đẩy Liễu Hàm Yên ra, nhanh chóng bước ra ngoài. Liễu Hàm Yên giả vờ ngã xuống đất, nhưng trong đôi mắt ngấn lệ lại lóe lên tia đắc ý. Phía sau lưng, tiếng cha mẹ khóc lóc chửi rủa vang lên, nhưng ta mặc kệ.
Lần này, ta nhất định phải điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho bản thân.
Đề xuất Hiện Đại: Đích Nữ Xé Kịch Bản Nữ Phụ Hào Môn