Hồng Lâu (30)
Chưa đợi Vương phu nhân đến cửa, Tiết di nương đã cùng Tiết Bảo Thoa tới Vinh Hi Đường. Vương phu nhân trong lòng mừng rỡ, bởi lẽ được người ta tự nguyện dâng tới thì vẫn thể diện hơn là phải đòi hỏi.
“Giờ đây tỷ tỷ cuối cùng cũng đã vượt qua được rồi.” Tiết di nương vừa ngồi xuống đã vội nói. Vương phu nhân gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Bây giờ tuy nhìn có vẻ vui vẻ, nhưng nỗi gian nan trong đó nào ai thấu. Nương nương trong cung, những năm qua chưa từng gặp mặt, cũng chẳng hay ra sao. Nay được Thánh thượng ân điển, chỉ mong ngày sau cuộc sống có thể tốt đẹp hơn chút. Chúng ta những người ở bên ngoài này, có thể giúp đỡ nương nương, cũng chỉ là làm tròn bổn phận mà thôi.”
“Lời tỷ tỷ nói rất phải.” Tiết di nương cười, đưa một chiếc hộp qua, nói: “Bây giờ chúng ta ở trong phủ này, được hưởng chút hỉ khí của nương nương, cũng là phúc phận. Đây là năm vạn lượng bạc, tỷ tỷ hãy nhận lấy. Cũng coi như là chút lòng thành dâng lên nương nương.”
Vương phu nhân nhìn chiếc hộp trên bàn, trên mặt nở nụ cười khách khí, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn có đôi phần không hài lòng. “Cũng là mọi người khách khí quá, mấy hôm trước nhà họ Lâm mới nói muốn bao hết vật liệu đá trong vườn, nay muội muội lại đưa bạc tới. Huống hồ còn có nhà họ Sử, nhà họ Chân, ngay cả ca ca cũng sai người đưa bạc đến. Ngược lại kinh động đến nhiều thân thích như vậy, khiến chúng ta trong lòng băn khoăn.”
“Toàn gia cốt nhục, có gì mà băn khoăn. Bất quá chỉ là có tiền xuất tiền, có sức xuất sức mà thôi.” Tiết di nương nào không hiểu sự bất mãn của tỷ tỷ mình. Liệt kê từng thân thích ra, cũng chỉ có nhà mình là không có quyền thế. Mang tiếng là có tiền, móc bạc có lẽ nhiều hơn nhà khác, nhưng tuyệt đối không thể sánh bằng nhà họ Lâm. Nhưng mình có thể nói nhà họ Lâm đang mưu lợi sao? Không thể. Sản nghiệp nhà mình chỉ cần còn ở Kim Lăng, thì không thể đắc tội nhà họ Lâm. Cái Giang Nam này, nơi nào mà nhà họ Lâm không vươn tới được. Người ta động ngón tay, nhà mình liền phải thương gân động cốt. Ai có thể gây, ai không thể chọc, nàng làm phu nhân của thương nhân nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ lợi hại trong đó. Bởi vậy chỉ một mực giả bộ hồ đồ mà thôi.
Tiết Bảo Thoa bưng lò sưởi tay, ngồi lặng lẽ. Tựa như hoàn toàn không biết hai người đang nói chuyện gì, khó trách ai cũng nói Bảo cô nương có hàm dưỡng.
Khi Vương Hy Phượng tới, liền thấy Tiết di nương và Tiết Bảo Thoa đang ngồi, lại liếc nhìn chiếc hộp trên bàn, trong lòng liền nắm chắc. Bất quá với sự hiểu biết của mình về hai vị cô nương này, e rằng người nhận bạc thì lòng bất mãn, người cho bạc thì lòng không cam.
“Không ngờ di nương cũng ở đây ạ.” Vương Hy Phượng nở nụ cười có phần khoa trương, nói rồi ngồi xuống: “Thái thái mau thưởng cho con một chén trà ăn. Thật là một việc mệt mỏi sai trái.”
Vương phu nhân liền cười nói với Tiết di nương: “Người xem nàng bây giờ đã là người làm mẹ rồi, vẫn còn cái tính tình trẻ con như vậy.” Lúc này mới gọi Kim Xuyến dâng trà. Vương Hy Phượng sờ chén trà thấy còn ấm, khen một tiếng: “Nha đầu này thật tri kỷ.” Nói xong, lúc này mới nói: “Vừa mới bắt đầu công việc, bạc cứ như nước chảy ra ngoài. Thái thái, con lại đến xin bạc đây.”
“Sao mới mấy ngày, con đã chi tám vạn lượng bạc rồi.” Vương phu nhân thật sự sợ hãi.
“Ngài không biết đâu ạ.” Vương Hy Phượng giơ ngón tay đếm: “Liên tiếp cả nhà chúng ta, mấy nhà đều đang tu sửa vườn. Nương nương của chúng ta là Quý phi, cũng không thể để quy cách thấp hơn các quý nhân khác. Một khi có vật liệu tốt vào thành, mấy nhà hơi nhích tới, liền là một trận tranh giành. Ai trả giá cao thì được. Nhị gia nhà con còn nhờ quan hệ nhà họ Lâm, đi cửa sau với vị chưởng quỹ kia, muốn người ta ưu tiên giữ lại đồ tốt cho chúng ta, dù có phải móc thêm một tầng bạc, cũng còn hơn là đi theo người ngoài đấu giá. Hôm kia, có một thuyền đá Thái Hồ tới, tốt lắm, suýt chút nữa đánh nhau trên bến tàu vì tranh giành cái này. Thái thái cứ sai người đi dò hỏi thì biết. Tại chỗ liền đấu giá. Một nhà bỏ ra hai vạn ba ngàn hai, được chọn trước. Những cái còn lại, vẫn còn tranh giành, cuối cùng là nhà Chu quý nhân dùng một vạn hai ngàn lượng mua. Nhị gia nhà con tiếc bạc, đều không dám xông lên trước. Chỉ nói với người ta, chuyến sau nhất định phải giữ lại cho nhà chúng ta. Đây không phải phải nhanh chóng đặt cọc mới ổn thỏa sao. Nói xong, hai vạn lượng bạc, chúng ta có thể chọn trước. Ngài yên tâm, chất lượng là như nhau.”
“A Di Đà Phật.” Tiết di nương liên tục niệm Phật: “Đây thật là cải trắng bán ra giá ngọc thạch.”
Tiết Bảo Thoa trong lòng nóng như lửa đốt, chuyện làm ăn nàng rất hiểu, vội hỏi: “Đây là việc làm ăn của nhà ai vậy?”
Vương Hy Phượng trong lòng tự nhủ, lời này ta sao có thể nói cho ngươi. Liền cười nói: “Nghĩ đến chuẩn bị chỉnh tề như vậy, e rằng đã sớm có người biết tin tức muốn tiết thân rồi.” Những nhà như vậy rất có hạn. Không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là tâm phúc của Hoàng đế. Cho nên, việc làm ăn này không phải là thứ các nàng có thể nhúng chàm.
Vương phu nhân nghe xong, mới biết trong này có tầng duyên cớ như vậy, liền đẩy bạc về phía Vương Hy Phượng: “Đây là năm vạn lượng, con cứ lấy đi làm trước đi.”
“Năm vạn lượng.” Vương Hy Phượng lộ vẻ khó xử, nói: “Thái thái, số bạc này thật sự không nhất định có thể làm nên trò trống gì.”
“Ta trong lòng nắm chắc.” Vương phu nhân thở dài một tiếng, nói: “Bất quá chỉ là lại mặt dày mày dạn mở miệng với các thân thích mà thôi.”
Hai người bàn bạc xong, Tiết di nương liền cùng Tiết Bảo Thoa cáo từ. Vương Hy Phượng thấy hai mẹ con đi rồi, mới nói: “Thái thái cứ đưa cho con ba vạn lượng làm trước là được, số còn lại thái thái cứ giữ. Tạm thời còn chưa dùng đến.”
Vương phu nhân sững sờ, rồi sau đó hiểu ra. Lời Vương Hy Phượng vừa nói, chính là nói cho Tiết di nương nghe.
“Trước mặt ta con cũng giở trò quỷ.” Vương phu nhân giận một câu: “Ta đã nói rồi, hòn đá kia dù sao cũng không thể đắt như vậy được.”
“Con đây cũng không dám nói dối. Rất nhiều người nhìn xem đó, lại là không có giả.” Vương Hy Phượng thấp giọng nói: “Nhưng đá Thái Hồ kia không phải từ phía nam đến sao. Chuyện phía nam, nhà họ Lâm không có nơi nào không vươn tới. Cho chúng ta là giá vốn, nhiều nhất lại thêm phí chuyên chở mà thôi. Chỉ là khoản này, cũng không biết tiết kiệm được bao nhiêu bạc. Về sau khi dùng hàng phía nam nhiều, tiết kiệm được cũng không phải số lượng nhỏ.” Vương Hy Phượng cười nói: “So với thế này, di nương có vẻ hơi keo kiệt.”
Vương phu nhân gật đầu: “Là đạo lý này.” Khó khăn lắm cháu gái mình mới sửa được tính tình, thấy bạc không nổi lòng tham, lập tức liền trả lại cho mình. Lẽ ra, nếu nàng không trả lại, mình cũng không thể nào biết được. Đây chính là hai vạn lượng bạc. Ngay cả nàng có làm trò trên sổ sách, cũng không thể tham được hai vạn lượng bạc. Vốn còn nghi ngờ bạc dùng quá nhanh, bây giờ ngược lại dẹp bỏ ý nghĩ đó. Chỉ yên tâm để vợ chồng Liễn nhị đi làm.
Vương Hy Phượng cũng đau lòng vì hai vạn lượng bạc đã mất, nhưng nghĩ đến việc nước chảy dài lâu, lại có thể vĩnh viễn trừ hậu họa, không để người khác phát giác vấn đề trong đó, việc thể hiện một chút lúc này vẫn rất cần thiết. Những ngày này nàng thế nhưng là thu tiền không ngơi tay, không tính số tiền tên Liễn nhị kia kiếm được bên ngoài, chính nàng cũng đã thu hơn hai vạn lượng. Tất cả đều thu từ chỗ Lâm Vũ Đồng.
Giả Liễn trở về, lại đưa cho Vương Hy Phượng năm trăm lượng bạc: “Đây là số tiền kiếm được những ngày này. Nàng hãy nhận lấy.”
Vương Hy Phượng trên mặt cười, trong lòng hận không thể cào tên này một móng vuốt, hắn thu bao nhiêu bạc, không ai rõ hơn nàng. Nói ít cũng phải ba bốn ngàn lượng, vậy mà cầm năm trăm lượng đến đuổi nàng. Bất quá nghĩ đến việc mình đang làm, cũng không thể để hắn phát giác, lúc này mới cười khẽ một tiếng, đưa bạc cho Bình nhi: “Ngươi hãy nhận lấy. Chúng ta bận rộn nhiều thời gian như vậy, cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Nhưng cho dù không vào được ví của chúng ta, ở chỗ nhị gia cũng là như nhau.”
Giả Liễn động tác một hồi, cười nói: “Thật sự là không gì có thể giấu được nàng.” Vừa nói vừa lấy ra năm trăm lượng nữa: “Trừ cái này, trên người ta coi như còn lại hai ba trăm lượng. Đàn ông ra ngoài làm việc, không mang ít bạc sao được.”
Vương Hy Phượng lúc này mới cười tiếp, lại đưa cho Bình nhi, nói: “Ta nghĩ, lần này chúng ta kiếm được một khoản kha khá, sau đó lặng lẽ mua chút sản nghiệp. Chúng ta tiêu xài cũng thuận tiện hơn phải không. Bây giờ cũng chỉ có chúng ta, có thể kiếm được thì dù sao cũng phải vì con cháu mà suy nghĩ một hai.”
Giả Liễn cũng không biết lời Vương Hy Phượng nói là thật, hay là để lừa bạc. Bất quá vẫn miệng đầy gật đầu đồng ý. Thầm nghĩ, trong phủ lão thái thái và thái thái còn phải nhờ nàng đi lừa gạt, chi bằng chia cho nàng một phần, mình được yên tĩnh. Liền nói: “Nàng yên tâm, kiếm được bạc nhất định sẽ đưa cho nàng. Bạc ở trên người gia không qua đêm, cứ thế mà làm.”
Chuyện bên ngoài giấu được Lâm Đại Ngọc, nhưng không giấu được Lâm Vũ Dương. Hắn tan học liền đến hỏi Lâm Vũ Đồng: “Tỷ tỷ có phải có chuyện giấu đệ không. Việc làm ăn này rốt cuộc kiếm được bao nhiêu bạc?”
Lâm Vũ Đồng cười nói: “Biết không giấu được đệ.” Thế là thấp giọng kể lại sự tình. Không ngờ Lâm Vũ Dương nhíu mày: “Tỷ tỷ sao khôn khéo một đời, lại hồ đồ nhất thời vậy. Lợi nhuận lớn như thế, người sáng suốt nhiều lắm. Cái kinh thành quyền quý như mây này, một cái không tốt muốn chuốc họa.”
Lâm Vũ Đồng sững sờ, lập tức mồ hôi lạnh chảy xuống. Là mình khinh suất. Bây giờ thế nhưng là thời đại hoàng quyền. Lâm Như Hải làm chức Tuần diêm Ngự sử béo bở nhiều năm như vậy, đã khiến không ít người thèm muốn. Mà bây giờ việc làm ăn này, dù sao đại bộ phận hàng đều từ Giang Nam tới. Nếu thật muốn gán cho Lâm Như Hải tội danh “cùng dân tranh lợi” thì sẽ thế nào? Càng nghĩ càng sợ hãi.
“Đệ nói không sai, chỉ là ta cân nhắc không chu toàn. Bây giờ hoặc là đem tiền tràn ra đi, hoặc là đem việc làm ăn này nhường ra đi.” Lâm Vũ Dương trầm ngâm nửa ngày, hỏi: “Tỷ tỷ gần đây kiếm được bao nhiêu rồi?”
Lâm Vũ Đồng giơ hai ngón tay. Lâm Vũ Dương ngạc nhiên: “Hai mươi vạn… Mới có mấy ngày thôi mà.”
Lâm Vũ Đồng cũng cảm thấy có chút bỏng tay: “Còn chưa tính phần chia cho Vương Hy Phượng, và ba vạn lẻ ta thu được.”
Lâm Vũ Dương đứng dậy, nói: “Tỷ tỷ hãy lấy hai mươi vạn đó ra, đệ đi một lát sẽ về.”
“Làm gì vậy?” Lâm Vũ Đồng hỏi.
“Tìm Tĩnh Hải Bá, vào cung cầu kiến Hoàng thượng. Số tiền này chúng ta chỉ có thể kiếm cho một người này.” Lâm Vũ Dương thấp giọng nói: “Tỷ tỷ cũng đừng không nỡ.”
Lâm Vũ Đồng mắt sáng lên, đây ngược lại là một cơ hội tốt để biểu trung tâm. Không chỉ có thể ném đi củ khoai nóng bỏng tay, còn có thể lại một lần nữa tạo ấn tượng tốt. Thế là không do dự nữa: “Dùng tiền đã có thể mua bình an, lại có thể mua tiền đồ. Ta có gì mà không bỏ được.” Thế là vào phòng, lấy chiếc hộp từ trong không gian ra: “Tròn hai mươi vạn lượng. Về sau có nữa, lại đưa là được.”
Lâm Vũ Dương gật đầu: “Tỷ tỷ an tâm chờ đợi.”
Lại nói Lâm Vũ Dương cầm hộp tiền liền trực tiếp đi phủ Tĩnh Hải Bá. Từ khi Lâm Như Hải thoát thân thuận lợi khỏi vũng bùn ở Dương Châu, Lâm Vũ Dương và Văn Thiên Phương liền đi lại chịu khó hơn nhiều, lần này tới, tuy đã muộn, nhưng trong phủ cũng không có ai kinh ngạc.
“Sao giờ này mới đến?” Văn Thiên Phương cười nói: “Chắc chưa ăn cơm phải không?”
Lâm Vũ Dương cười khổ nói: “Đang có một chuyện muốn tìm Bá gia quyết định.”
“Ồ!” Văn Thiên Phương cười nói: “Ngươi thật sự là vô sự bất đăng tam bảo điện.”
Lâm Vũ Dương đặt chiếc hộp trong ngực lên bàn, liền ngượng ngùng cười một tiếng. Mới thấp giọng kể lại sự tình đơn giản cho Văn Thiên Phương nghe. Văn Thiên Phương nhíu mày nói: “Ta chính là hiếu kỳ, lệnh tỷ làm sao biết trước việc muốn tiết thân. Chuyện này ta trước đó cũng không biết mà.”
Lâm Vũ Dương thở dài: “Cũng là đúng dịp. Việc này ban đầu chính là để kiếm bạc của nhà họ Giả.”
“Nhà họ Giả muốn tu sửa vườn không được sao?” Văn Thiên Phương không khỏi hỏi.
“Ngài không biết đó, quản gia nhà họ Giả, trong nhà đều có hoa viên. Phủ Vinh Quốc tuy lớn, nhưng dù sao cũng là nhà võ huân. Lúc trước xây dựng, rộng rãi thì có, nhưng so với sự tinh xảo đương thời, lại không hề tương xứng. Hơn nữa, nhà họ Giả có chút phức tạp. Vị nhị nãi nãi quản gia kia cũng phải có con mắt sáng, mới có thể đem bạc trong công việc đổ vào kho riêng của nàng phải không. Mặc kệ nhà họ Giả có tu hay không, đều có cách để nhà các nàng tu. Ai ngờ, việc này lại vừa vặn. Vị nhị nãi nãi kia vừa muốn khuyến khích trong nhà, thì trong cung liền phong phi. Đã có danh hiệu nương nương, cái vườn này chắc chắn không nhỏ. Gia tỷ liền lại cho chuẩn bị rất nhiều. Càng không ngờ tới, bên này còn chưa bắt đầu, Hoàng thượng liền gọi thăm viếng. Việc này không chỉ là quy cách cao, mà còn liên tiếp mấy nhà. Số bạc này chẳng phải đến rồi sao. Gia tỷ ban sơ chính là cùng nhị nãi nãi nhà họ Giả giở tính tình, muốn giúp nàng một tay, tiện thể kiếm chút tiền son phấn. Đương nhiên, cũng có ý tìm xúi quẩy cho nhà họ Giả. Thật không ngờ sự tình lại làm đến bây giờ. Thật là khiến người ta không biết nói gì cho phải. Gia tỷ với ai cũng không dám nói, một đêm một đêm ngủ không yên. Mới theo đệ thấy ra. Số bạc này bỏng tay quá.” Lâm Vũ Dương lại đẩy bạc ra phía ngoài, một bộ dạng không dám dính dáng.
Văn Thiên Phương dù không tin hoàn toàn, nhưng cũng không nghĩ ra điều kỳ lạ trong đó ở đâu. Nghĩ đến Hoàng thượng đang đau đầu vì nạn tuyết tai phía bắc, liền không khỏi thầm nghĩ, số bạc này cũng coi như đến đúng lúc. Hắn cũng không khách khí, cầm chiếc hộp vào tay, nói: “Cùng ta vào cung.”
Lâm Vũ Dương trong lòng thở dài một hơi, như vậy cũng tốt.
Hoàng thượng thấy Văn Thiên Phương ban đêm vào cung còn mang theo một cái đuôi nhỏ, nhìn kỹ đúng là con trai của Lâm Như Hải. Liền cười nói: “Các ngươi sao lại đi cùng nhau?” Chuyện Văn Thiên Phương và nhà họ Lâm có chút giao tình, Hoàng thượng là biết. Văn Thiên Phương liền tiến lên, kể lại dự tính ban đầu của Lâm Vũ Đồng và rất nhiều sự trùng hợp. Lúc này mới đặt hai mươi vạn lượng bạc xuống.
“Nữ nhi nhà họ Lâm này ngược lại có mấy phần tài vận.” Hoàng thượng thản nhiên nói. Lời này khiến người nghe không ra hỉ nộ. Lâm Vũ Dương quỳ xuống, dập đầu nói: “Tiểu tử chỉ lớn hơn tỷ tỷ gần hai tháng, lại là tỷ tỷ nuôi lớn. Tỷ tỷ bảy tám tuổi, liền ôm bình dưa muối đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dựa vào đó, tỷ đệ chúng con mới không chết cóng chết đói. Lại đặt mua gia nghiệp, lại cung cấp tiểu tử đọc sách minh lý. Về sau, mới được phụ thân đón về nhà. Thời gian mới tính thật sự an ổn. Mới tính thấy được cái gì là xa xỉ. Nhắc đến chút bạc này, nào có thể không động tâm. Có thể động tâm, nhưng cầm lại không an lòng.”
Hoàng thượng gật đầu, lời này ngược lại là lời thật. Một đứa trẻ từ nhỏ đã quen với nghèo khó, nhìn thấy số tiền tài này, sao có thể không động tâm. Nhưng có thể biết cầm không an lòng, thì nên là một người bản phận. Hai đứa trẻ nhà họ Lâm này, đều coi như là người vô cùng có số phận. Trong tình cảnh như vậy còn có thể bình an sinh ra, bình an lớn lên, càng là thuận lợi trở về nhà họ Lâm. Đồng thời còn không có lớn lệch lạc. Đây không phải số phận thì là gì. Thế là nhìn thoáng qua Văn Thiên Phương, vị thần tử này, hắn cực kỳ coi trọng. Nhưng hắn lại không phải một người có số phận. Mất cha mất mẹ, thậm chí lục thân mất hết. Thật sự coi như Thiên Sát Cô Tinh.
Văn Thiên Phương cười khổ, đời trước mình cũng chết sớm. Cái số phận này, không nhắc tới cũng được.
Hoàng thượng nhìn Lâm Vũ Dương, đột nhiên hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Bẩm Hoàng thượng, tiểu tử năm nay mười ba.” Lâm Vũ Dương không hiểu trả lời.
“Vậy tức là, qua năm cũng mười bốn rồi phải không?” Hoàng thượng lại hỏi một câu.
Lâm Vũ Dương gật đầu xác nhận. Trong lòng lại càng thêm buồn bực. Hoàng thượng nhìn Văn Thiên Phương một chút: “Ngươi qua hết năm liền mười chín rồi phải không?”
Văn Thiên Phương giật mình, liền hiểu ra ý của Hoàng thượng, lập tức có chút dở khóc dở cười. Nhưng vẫn lên tiếng là phải. Hoàng thượng mỉm cười, liền nói: “Việc làm ăn này nên làm thế nào thì cứ làm thế đó đi.”
Lâm Vũ Dương trong lòng buông lỏng, đây là cho phép nhà họ Lâm tiếp tục làm, nhưng bạc vẫn phải nộp lên. Vì vậy nói: “Có việc tiểu tử sẽ tìm Bá gia.” Chính là nói đem tiền cho Văn Thiên Phương để hắn chuyển giao. Hoàng thượng gật đầu: “Vậy thì đi thôi. Trẫm không giữ các ngươi dùng cơm.”
Hai người ra khỏi hoàng cung. Lâm Vũ Dương liền suy nghĩ về vị trí của mình. Hoàng thượng không phải hỏi tuổi của mình, mà là hỏi tuổi của tỷ tỷ. Là mình nói tỷ tỷ chỉ lớn hơn mình hai tháng. Sau đó lại hỏi tuổi của Tĩnh Hải Bá. Ý tứ hết sức rõ ràng, có ý tác hợp. Chỉ là phụ thân bây giờ đang ở Giang Nam, nên mới không nhắc đến chuyện này phải không.
Văn Thiên Phương đời trước đến chết đều là người cô độc, đời này còn là lần đầu tiên có người đề cập đến chuyện hôn nhân với mình. Ai cũng nói mình mệnh cứng rắn, mình cũng không ôm hy vọng. Nhưng nếu thật có một người có mệnh cách tương hợp như vậy, ai lại nguyện ý một mình đâu. Thấy Lâm Vũ Dương nhìn mình ánh mắt mang theo dò xét, trong lòng hắn vậy mà dâng lên một vẻ khẩn trương.
“Đệ sẽ không cùng Bá gia về phủ. Gia tỷ vẫn đang chờ đó.” Lâm Vũ Dương trong lòng khó chịu. Lần này thật sự là thiệt lớn, không những đem tiền góp vào, mà còn suýt chút nữa đem người góp vào. Cái này không nảy sinh tâm tư thì không sao, cùng một khi nảy sinh tâm tư, thì lại càng khó chịu. Nếu không sao có câu nói rằng, ‘không sợ trộm cắp, chỉ sợ trộm nhớ thương’.
“Ngươi đây chính là qua sông đoạn cầu đó, tiểu tử.” Văn Thiên Phương có chút cười khổ không được nhìn xem vị em vợ tương lai này.
“Trong nhà tỷ tỷ thật đang chờ đó.” Lâm Vũ Dương sắc mặt tối đen, mới lại trên dưới đánh giá một chút, dáng vẻ cũng là xứng đôi.
Lâm Vũ Đồng ở nhà nóng nảy bất an, nghe nói Lâm Vũ Dương trở về, tranh thủ thời gian đi ra đón. “Thế nào?” Lâm Vũ Đồng vội vàng hỏi.
“Tốt.” Lâm Vũ Dương đơn giản đáp một tiếng. Người khác không biết hai tỷ đệ này đang đánh đố gì, bất quá Lâm Vũ Đồng trong lòng lại thở dài một hơi.
“Nhanh ăn cơm đi, đói chết rồi.” Lâm Vũ Đồng kéo đệ đệ về phòng: “Hôm nay dùng lửa chân hầm giò, hương vị vô cùng tốt.” Lâm Vũ Dương gật đầu ứng, đồ ăn tỷ tỷ làm, không có món nào không hợp khẩu vị hắn.
Ăn cơm xong, Lâm Vũ Dương kể lại sự tình đơn giản. Chỉ không nhắc đến chuyện hỏi tuổi tác, cũng giấu đi chuyện Hoàng thượng muốn tác hợp. Một là Hoàng thượng không nói rõ. Hai là phụ thân không có ở đây. Ba là sợ tỷ tỷ đoán mò. Thấy Lâm Vũ Đồng yên tâm, Lâm Vũ Dương mới lại phân phó Lâm Bình, tìm người thích hợp, truyền lời nhắn cho Lâm Như Hải, đem ý của Hoàng thượng tới.
Tất cả những điều này Lâm Vũ Đồng đều không biết. Chỉ an tâm trông nom việc làm ăn. Phía trên có người chống đỡ, Lâm Vũ Đồng không chút nào lo lắng bị người khác dòm ngó. Bận rộn như vậy một trận, chờ vườn xây xong đã đầu mùa hè. Mình thu hồi vốn về sau, còn lại tám vạn hai. Mình vất vả một trận, chỉ được năm vạn lượng, cho chưởng quỹ và hỏa kế, chia ba vạn lượng. Vương Hy Phượng ngược lại được sáu vạn lượng bạc. Có thể nghĩ đến Hoàng thượng thu nhà mình hơn một trăm vạn lượng bạc, sao cũng sẽ đối với Lâm Như Hải và đệ đệ mình nhìn với con mắt khác, đã cảm thấy tất cả cũng đều đáng giá. Dù sao trong lúc này, Hoàng thượng lại triệu kiến Lâm Vũ Dương hai lần. Mặc kệ là bởi vì Lâm Như Hải làm việc tốt, hay là bạc của nhà mình có hiệu quả. Lâm Vũ Đồng đều biểu thị hài lòng. Mà càng làm cho Lâm Vũ Đồng hài lòng chính là, chính nàng giữ lại bạc cũng không phải tiền giấy, mà là thỏi bạc ròng. Cất giữ trong không gian, mặc kệ là kiếp này dùng, hay là lần sau xuyên qua dùng, đều là cực kỳ thuận tiện. Cái tâm này cũng liền thực tế hơn.
Vườn xây xong, Lâm Vũ Đồng gầy đi trông thấy, Vương Hy Phượng còn gầy hơn nàng. Ngày hôm đó, Vương Hy Phượng tới, bàn bạc cách dùng bạc. Lâm Vũ Đồng liền nói: “Ý của ta là nên mua thêm chút điền sản ruộng đất, sai người trông nom.”
“Cái này có thể phải mấy đồng tiền.” Vương Hy Phượng không khỏi khinh thường, nhưng lập tức lại nói: “Bất quá chủ ý này của muội ngược lại quen tai, ai cũng đã nói với ta như vậy.”
Đương nhiên là Tần Khả Khanh. Người chết đôi khi còn hữu dụng hơn người sống. Lúc này lại khiến nàng nhớ lại, e rằng nàng sẽ muốn nhiều hơn chút. Vì vậy nói: “Như vậy, không phải người thân cận, ai nói với tỷ đâu.”
Vương Hy Phượng sững sờ, trong đầu linh quang lóe lên. Đêm Tần Khả Khanh mất, nàng đã nằm một giấc mơ đó. Bây giờ, cũng không ứng với “phi thường việc vui” trong mơ. Tiếp theo lại nghĩ đến những lời “một cái chớp mắt phồn hoa, nhất thời sung sướng” và “thịnh tiệc lễ tất tán”. Lập tức chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu chảy ngược. Một người đã qua đời nhắc nhở, và lời ám chỉ của Lâm Vũ Đồng sao mà tương tự. Nếu người chết không thể tin, vậy Lâm Vũ Đồng đã có thể sớm biết chuyện thăm viếng, thì nhất định có nguồn tin tức. Biết những chuyện khác cũng chưa biết chừng. Bằng không, ai ngày đại hỉ lại nói những lời xúi quẩy như vậy. Nếu không phải thật lòng đối với mình, e rằng cũng sẽ không lọt tai.
“Nhưng có giải pháp không?” Vương Hy Phượng lo lắng hỏi.
Lâm Vũ Đồng không nói gì, Vương Hy Phượng liền hiểu. Sắc mặt nàng trắng bệch, nói: “Còn chút thời gian phải không. Phải cho ta sắp xếp.”
Lâm Vũ Đồng khẽ gật đầu: “Trên tay của tỷ nhất định phải sạch sẽ. Nếu không, thật sự là thần tiên khó cứu.”
Vương Hy Phượng đứng dậy, thi lễ một cái: “Muội muội cùng ta có ân cứu mạng.”
Lâm Vũ Đồng ngăn lại, nói: “Hãy kết thêm thiện duyên đi. Có lẽ về sau có thể cần dùng đến.”
Vương Hy Phượng lúc này mới cáo từ, vẻ mặt hoảng hốt rời đi. Lâm Vũ Đồng thở dài, mình vẫn mềm lòng quá. Bây giờ có thể giúp chỉ có những thứ này.
Lâm Đại Ngọc từ giữa phòng đi ra, mắt vẫn còn sưng. “Tạ tỷ tỷ. Tỷ đây coi như là kéo nhà họ Giả một tay.” Có Phượng tỷ tồn tại, mấy vạn lượng bạc của nhà mình, liền có thể mua không ít ruộng đồng trang trại. Người trong nhà này, cũng không đến nỗi lưu lạc đến hoàn cảnh tồi tệ không chịu nổi. Lâm Vũ Đồng cười một tiếng, không nói gì. Có tội không ai có thể trốn được. Vô tội, dù sao cũng phải cho bọn họ một phần sinh cơ phải không. Trong lòng buông xuống chuyện này, nàng liền thỏa thích hưởng thụ cái phồn hoa ngắn ngủi này.
Một ngày nọ, Lâm Vũ Dương được nghỉ mộc hưu (nghỉ tắm gội), lần đầu tiên Giả Chính sai người đến mời, nói là cùng đi xem vườn. Lâm Vũ Dương liên tiếp được Hoàng thượng triệu kiến, nhà họ Giả bây giờ tự nhiên đi theo coi trọng. Trước khi đi, Lâm Vũ Đồng dặn dò: “Nếu gặp Giả Bảo Ngọc, đệ hãy khiêm nhượng một hai. Nhị lão gia cũng là muốn mượn việc khảo giáo, khoe khoang con trai. Đừng giành danh tiếng.”
“Đệ cùng thi từ từ trước đến nay không có linh tính. Tỷ tỷ thật sẽ cho đệ trên mặt thiếp vàng.” Lâm Vũ Dương cười một tiếng, cũng không để ý: “Tạm thời coi như ngắm cảnh, cũng thư giãn một ngày đi.”
Bên này đưa Lâm Vũ Dương đi ra ngoài, bên kia Lâm Đại Ngọc lại nói: “Bảo Ngọc không nhất định đi. Hắn gặp Nhị cữu cữu từ trước đến nay e ngại. Huống hồ, hắn một người bạn tốt vừa mất. Đang thương tâm đâu.”
Lâm Vũ Đồng trong lòng tự nhủ, cái này sợ nói là chuyện Tần Chung chết. Liền nói: “Người đi cũng liền đi. Tâm kết thúc thì tốt. Nào có thể còn vẫn thương tâm. Người bên cạnh đi theo không được khuyên sao. Muội không cần lo lắng.”
Chờ Lâm Vũ Dương trở về liền thở dài: “Bảo Ngọc kia đúng là trên thi từ có chút linh khí hơn người khác. Đệ không thể sánh bằng. Nếu nhị lão gia kia có thể không nhất vị chấp nhất vào việc để hắn khoa cử, nói không chừng mấy năm sau, cũng sẽ là một vị danh nhân có chút thành tựu trên thi từ. Rất nhiều danh sĩ, không phải đều là như thế sao. Tội gì chấp nhất vào một con đường đi đâu.”
Lời này, Lâm Vũ Đồng cũng bất quá cười một tiếng mà thôi. Giả Bảo Ngọc này nếu ở nhà họ Lâm, với tính tình của Lâm Như Hải, e rằng thật có thể bồi dưỡng ra một danh sĩ phong lưu không bị trói buộc. Bất quá lời này, lại khiến Lâm Đại Ngọc lưu tâm. Không bao lâu, liền đứng dậy, đi nói chuyện với lão thái thái. Lâm Vũ Đồng bình thường. Trừ những việc cần thiết, rất ít khi đi qua. Thấy Lâm Đại Ngọc muốn đi, cũng bất quá là dặn dò bọn nha đầu tỉ mỉ hầu hạ. Bên này lại nghe Lâm Vũ Dương nói đến cảnh trí trong vườn. Chưa qua một giây, cũng có chút hướng về.
Lại nói Đại Ngọc mang theo nha đầu đến chỗ Giả mẫu, nghe thấy bên trong hoan thanh tiếu ngữ. Nguyên lai là biết Giả Bảo Ngọc đối đáp tốt trước mặt Giả Chính, trong lòng vui vẻ. Cả phòng cũng liền vô cùng náo nhiệt. Bởi vì nghĩ đến Tương Vân lần này tới, còn chưa từng thấy mặt, trước hết vây quanh phòng Tương Vân đi. Lại không ngờ vén rèm lên, liền thấy Sử Tương Vân dắt tay Giả Bảo Ngọc: “Ngươi đem cái hầu bao ta làm cho ngươi, có phải cũng gọi ai sờ soạng rồi không?”
Giả Bảo Ngọc tự mình tìm một lần, không tìm thấy, liền nói: “Có lẽ hôm nay không mang. Sao tự dưng oan uổng ta vậy.” Ai ngờ Sử Tương Vân nhanh tay, không biết sao vén vạt áo Bảo Ngọc lên, lộ ra một cái hầu bao tinh xảo. Đại Ngọc nhìn kỹ, liền biết đây là cái mình đã tặng cho Bảo Ngọc trước kia. Không ngờ hắn trân quý như vậy. Nhất thời trong lòng tư vị khó tả. Sử Tương Vân nhìn thấy, lập tức cầm lên lật xem, xem xét không phải là kim khâu của mình, lập tức liền giận. Cầm kéo, liền cắt cái túi thơm mình đã thêu một nửa trên tay.
“Muội muội đây là làm gì?” Giả Bảo Ngọc sợ hãi, vội vàng ngăn lại hỏi.
“Người khác là thiên kim tiểu thư, có vị phụ thân làm quan lớn. Bên cạnh còn có thân tỷ muội thân huynh đệ. Ta lại là cô nha đầu đáng thương kia. Người không bằng người ta quý giá, đồ vật cũng không kịp người ta đắt như vàng sao.” Sử Tương Vân vừa khóc vừa nói.
“Muốn nói, nàng cứ nói ta là được. Dắt dây kéo bè là vì cái gì. Để người khác nghe thấy, lại nên…” Giả Bảo Ngọc lời nói một nửa, liền tranh thủ thời gian ngừng lại.
“Nói ta thế nào, nói ta nhỏ tính.” Sử Tương Vân cười lạnh nói: “Nguyên bất quá là nói nàng, bây giờ ngược lại nói đến ta. Ta tất nhiên là không có nàng tốt.”
Đại Ngọc đang không biết nên vào hay không, liền thấy Tập Nhân cầm một cái hầu bao tới, chính là cái Sử Tương Vân thêu cho Bảo Ngọc. Tập Nhân nhìn Đại Ngọc một chút, phúc phúc thân. Liền tranh thủ thời gian đi vào, nói: “Vân cô nương, cái này nguyên cũng trách ta. Hôm nay không cho nhị gia mang.”
Sử Tương Vân nhìn lên, thật đúng là oan uổng người ta. Còn chưa đợi nàng nói nhỏ lời nói, liền thấy Bảo Ngọc ném cái hầu bao kia tới: “Muốn cắt, ngay cả cái này cũng cắt.” Nói xong quay người muốn đi, lại không ngờ đi mặt đối mặt với Đại Ngọc. Đại Ngọc cười nói: “Hai người lại vì cái gì cãi vã vậy?” Nói rồi, cầm hầu bao trong tay Tương Vân nói: “Tay nghề tinh xảo thật! Không ai muốn, ta coi như cầm đi. Tránh khỏi thật sự cắt, vừa chà đạp đồ tốt, lại chà đạp một phen tâm ý của người ta.”
Giả Bảo Ngọc và Sử Tương Vân hai người đưa tay đến đoạt, cuối cùng là Bảo Ngọc nhanh tay, lại giành được. Hắn trực tiếp nhét vào ngực: “Đồ vật của các muội muội, ta bao giờ đưa cho người khác.”
Sử Tương Vân chỉ không nói lời nào, ngược lại trừng Lâm Đại Ngọc một cái nói: “Ngươi vốn là ba hoa bần lưỡi, bây giờ bao giờ học được nghe lén rồi.”
Lâm Đại Ngọc cười một tiếng, cũng không giận. Trông thấy Tương Vân, phản ngược lại nhìn thấy chính mình ngày xưa, nói: “Vừa rồi nghe thấy lão thái thái tìm Bảo Ngọc, ta liền thuận chân tới xem một chút.” Sử Tương Vân lúc này mới coi như thôi.
Vào phòng Giả mẫu, Sử Tương Vân liền nói: “Vừa rồi Lâm tỷ tỷ nói lão tổ tông tìm Nhị ca ca, thế nhưng là có chuyện gì?”
“Không có việc gì, không phải nói tại phòng ngươi chơi sao. Sao, Lâm nha đầu cũng ở đây à?” Giả mẫu liền nhìn về phía sau lưng Sử Tương Vân, quả nhiên thấy Đại Ngọc đang hé miệng cười.
“Con vừa mới vào viện tử chỉ nghe thấy ngoại tổ mẫu muốn tìm Bảo Ngọc, nghĩ đến con một đi ngang qua đây, trên đường không gặp, hẳn là không ra khỏi viện tử, ở trong phòng Vân nha đầu đâu. Liền đi thay ngoại tổ mẫu chạy chân.” Lâm Đại Ngọc ngồi ở một bên trên ghế, nói. Giả mẫu nói liên tục tốt. Sử Tương Vân lại thầm nghĩ, nguyên lai nàng thật sự chưa từng nói dối. Không phải thành tâm tới nghe lén.
Lâm Đại Ngọc vốn muốn cùng Giả mẫu và Bảo Ngọc nói chuyện mình nghe được từ Lâm Vũ Dương. Lại không ngờ tâm tư của mọi người toàn không ở đây. Liền nghe Uyên Ương nói: “…Chọn mua mười hai tiểu hí tử (con hát), an trí tại Lê Hương Uyển. May Tiết gia Di thái thái mấy hôm trước, vì chuyện đóng vườn mà đến Đông Bắc góc… Thái thái lại sai người thiếp mời ni cô, lại cũng là đại gia tiểu thư xuất thân, tên gọi Diệu Ngọc… Lại đi chọn mua…”
Lâm Đại Ngọc nghe ngóng, chỉ cảm thấy không thú vị. Liền đứng dậy, lặng lẽ lui ra. Lúc về đến nhà, chính nghe thấy tỷ tỷ gọi bọn nha đầu đem dưa hấu ép thành nước, muốn thả vào giếng đâu. Lâm Vũ Đồng nhìn thấy Lâm Đại Ngọc trở về liền nói: “Sao không đợi bớt nắng rồi hãy về, trời nóng như vậy, thật là. Trước đi tắm một cái, thay bộ y phục. Trà chỉ có thể uống ấm, không thể tham lạnh.” Lâm Đại Ngọc lên tiếng, vậy mà cũng không thấy phải dài dòng, ngược lại an tâm.
Nhà họ Giả bận rộn, một mực tiếp tục đến cuối tháng mười năm này, mới tính đem cái đại quan viên này triệt để thu dọn xong. Đồ vật trang trí, từng cái đặt mua đầy đủ. Mua thêm những vật này, nhà họ Tiết không ít lần đưa bạc. Đây đều là Vương Hy Phượng nói. Hẳn là không sai được. Ngoài ra còn có rất nhiều đồ cổ vật trang trí, đồ chơi văn hóa tranh chữ có tiêu ký của nhà họ Lâm. Đồ vật vừa lấy ra, khiến không ít người cảm thấy rất xấu hổ. Có thể đánh lên ấn giám của nhà họ Lâm, chính là đồ vật trong kho riêng của nhà họ Lâm. Có thể xuất hiện tại nhà họ Giả, chỉ có một khả năng, chính là cô nãi nãi nhà họ Giả Giả Mẫn chuyển về nhà mẹ đẻ. Nếu không phải bây giờ không có bạc mua đồ vật, với chức quan hiện tại của Lâm Như Hải, bọn họ không dám trắng trợn bày ra những thứ này. Nhà họ Giả lúng túng, Lâm Đại Ngọc lại cảm thấy mình đều không mặt mũi thấy ca ca tỷ tỷ. Lâm Vũ Đồng thì đau lòng, Lâm Vũ Dương liền mặt đen. Cái này lúc trước tổ phụ tổ mẫu gả phụ thân cho Giả Mẫn, là nhắm mắt lại chọn đi. Dù sao mặc kệ thế nào, việc trang trí nội bộ đại quan viên này coi như đã xong. Thế là Giả Chính dâng chiết tử (sổ con), muốn đón Nguyên Xuân thăm viếng. Thời gian liền định vào tết nguyên tiêu. Nhà họ Giả lại bước vào một vòng bận rộn mới.
Thời gian chính là như vậy, luôn luôn lơ đãng trôi đi. Tựa như xây một cái vườn thời gian, liền khiến Lâm Vũ Đồng thành cô nương duyên dáng yêu kiều, Lâm Vũ Dương cũng đã là dáng vẻ tiểu hỏa tử. Nhà họ Giả bận rộn việc của họ, nhà họ Lâm vẫn như cũ một bên vây xem thời gian của nhà họ Giả, một bên sống cuộc sống của mình.
Hôm nay, ba người tụ tại một chỗ nói chuyện. “Sư phụ ngược lại nói đệ có thể hạ tràng, chính là bây giờ cuộc thi này, đệ không biết là muốn về phía nam, hay là ở kinh thành.” Lâm Vũ Dương bưng trà nói.
“Lời này nói thế nào?” Lâm Vũ Đồng hỏi.
“Lẽ ra phải về phía nam. Nhưng là chức quan của phụ thân rất đặc thù. Đệ loại này hẳn là muốn tránh thi.” Lâm Vũ Dương giải thích. Lâm Vũ Đồng gật đầu, chính là sợ con cái quan viên tại địa phận mình quản lý khảo thí, sẽ khiến giám khảo có chỗ bất công. Cho nên, liền muốn tránh đi nơi này.
“Vậy Cữu gia gia ý tứ đâu?” Lâm Vũ Đồng hỏi.
“Ở lại kinh thành.” Lâm Vũ Dương nói. Hắn thật ra là muốn mượn cơ hội này ra ngoài đi một chút. Lâm Vũ Đồng lại thở dài một hơi: “Dạng này cũng tốt, một mình đệ về phía nam, ta cũng không yên lòng. Đợi đến sự tình, xác định an toàn. Thiên hạ chi lớn, đệ đi đâu không được. Chỉ nhẫn nại một hai đi.”
Mắt nhìn thấy qua năm, trong cung này liền sai người đến xem địa phương, an trí đồ vật. Chờ đến tháng giêng mười lăm, từ hơn nửa đêm, đám người nhà họ Giả liền bận rộn. Giả mẫu thấy người nhà họ Lâm không tới, vội hỏi: “Cũng đừng bỏ qua canh giờ.”
Vương Hy Phượng cười nói: “Lâm gia Đại muội muội đã sai người từng nói với con. Nguyên là trong cung quy củ lớn, đây rốt cuộc là thân thích, không được nương nương truyền triệu, là không dám chuyên quyền.” Trong nội tâm nàng lại biết, nhà họ Lâm đến bây giờ, e rằng cũng đều chưa dậy đâu. Giả mẫu trầm ngâm một phen: “Lời này cũng có lý.” Chỉ Tiết di nương cùng Tiết Bảo Thoa, Sử Tương Vân có chút ngượng ngùng.
Lâm Đại Ngọc, nghe thấy bên ngoài yên tĩnh, liền tranh thủ thời gian đến phòng Lâm Vũ Đồng. Gặp Lâm Vũ Đồng liền nói: “Cái này cũng không có đúng giờ thần, toàn gia lão ấu ngay tại đó chờ. Hôm nay ngày này cũng không ấm áp. Không thể ăn, không thể uống. Người khác còn miễn, chỉ lão thái thái sợ là chịu không nổi.”
“Lão thái thái trong lòng cao hứng, liền cái gì không được tự nhiên cũng biến mất.” Lâm Vũ Đồng đem một bát canh cá trích đậm đặc đưa tới: “Tranh thủ thời gian uống.”
“Khó trách tỷ tỷ không đi xem náo nhiệt đâu.” Lâm Đại Ngọc nhấp một miếng nói: “Cái này xem náo nhiệt cũng là công việc chịu tội.”
“Chân chính náo nhiệt ở buổi tối đâu.” Lâm Vũ Đồng cười nói: “Muội cứ nghỉ ngơi dưỡng sức. Chúng ta ban đêm đi theo một lượt, xem một chút đi.” Với thân phận hiện tại của Lâm Như Hải, Nguyên Xuân nếu không vội mà triệu kiến, mới là lạ chứ.
Đề xuất Hiện Đại: Cưng Chiều Em Đến Trọn Đời