Tôi có một người bạn trai mắc bệnh ung thư máu.
Để có tiền mua liều thuốc đặc trị giá 1,2 triệu tệ (khoảng 4 tỷ đồng) cho anh ấy, tôi đã bán căn nhà ở quê và cả món kỷ vật duy nhất mẹ để lại.
Một ngày tôi làm 7 công việc, kiệt sức đến mức thổ huyết phải nhập viện.
Sau này, khi tôi thật sự gom đủ tiền, lại vô tình phát hiện ra bí mật của anh ta.
Hóa ra anh ta chẳng hề mắc bệnh, cũng không phải chàng trai thôn quê nghèo khó nào, mà là Lục Yến Tu, một thiếu gia siêu giàu có của tập đoàn Lục thị ở Kinh Hải.
Số tiền tôi vất vả kiếm được lại bị anh ta tùy tiện ném cho cô bạn thanh mai trúc mã để mua túi xách.
Người khác hỏi anh ta: “Lừa cô ấy như vậy, không thấy xót xa sao?”
Anh ta cười khẩy: “Chỉ là một món đồ chơi thôi mà.”
Nhưng anh ta đâu biết, để gom đủ số tiền ấy, tôi đã sớm đánh đổi cả sinh mạng, cạn kiệt tâm huyết, chẳng còn sống được bao lâu nữa…
01
Tôi có một người bạn trai đã hẹn hò bảy năm, tên anh ấy là Trần Luật.
Nghĩ kỹ lại, ngoài việc nghèo ra, anh ấy gần như là một người hoàn hảo. Học thức uyên bác, tính cách dịu dàng. Giỏi việc nước, đảm việc nhà, lại còn sở hữu vẻ ngoài đẹp đến mức khiến người người ghen tị. Nếu không phải vì gánh nặng gia đình, e rằng những cô gái theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng dài đến tận nước Pháp, làm sao đến lượt tôi được.
Trần Luật có một gia đình tan vỡ. Theo lời anh ấy kể, từ nhỏ anh ấy đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ còn lại một cô em gái nương tựa vào anh. Bảy năm sống chung với anh ấy, mỗi đồng lương anh kiếm được đều gửi về cho em gái đang đi học ở quê.
Anh ấy nói: “Anh xin lỗi An An, em gái là người thân duy nhất của anh trên đời này, em ấy đi học cần rất nhiều tiền, anh không thể không lo cho em ấy được.”
Nhìn dáng vẻ tự trách của anh ấy, lòng tôi cũng vô cùng xót xa.
“Em ấy là em gái anh mà, anh là anh trai thì giúp đỡ là chuyện đương nhiên, anh không cần xin lỗi em, em hiểu mà.”
“An à, cảm ơn em…”
Những năm qua, mọi chi phí sinh hoạt, kể cả tiền thuê nhà, đều do một mình tôi gánh vác.
Mỗi lần ân ái xong, anh ấy lại mãn nguyện dụi vào hõm cổ tôi thì thầm: “An An à, những năm qua em đi theo anh khổ quá rồi, là anh không có bản lĩnh còn liên lụy đến em, liệu em có ghét bỏ anh từ lâu rồi không? Anh cũng từng nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng anh không nỡ, anh thật sự rất yêu em…”
Nghe những lời ấy, lòng tôi vừa ngọt ngào vừa đau xót.
“Đồ ngốc, anh dám buông tay thử xem? Ai bảo anh không có bản lĩnh? Lần nào cũng khiến em mệt lử, em yêu anh còn không hết, làm sao nỡ để anh rời xa em được.”
“An An…”
Mặt anh ấy lại đỏ bừng, rồi nửa đêm lại tiếp tục trêu chọc tôi.
Tưởng chừng cuộc sống ngọt ngào sẽ cứ thế tiếp diễn mãi, nào ngờ số phận lại trêu đùa chúng tôi một cách tàn nhẫn.
Vào năm thứ hai chúng tôi hẹn hò, anh ấy đột nhiên ngất xỉu trên đường. Khi anh ấy được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói với tôi rằng anh ấy đã mắc bệnh ung thư máu.
02
“Ung thư máu”
Hai từ ấy như một nhát búa tạ giáng thẳng vào tim tôi. Tôi không dám tin, cũng không muốn tin.
Tôi vẫn còn nhớ, anh ấy từng nói với tôi: “Ước nguyện lớn nhất của anh là được cùng em đi qua mỗi mùa xuân hạ thu đông.”
Thế nhưng giờ đây, anh ấy lại không thể tiếp tục đồng hành cùng tôi nữa.
Cùng với sự phát triển của bệnh tình, mỗi ngày anh ấy đều phải chịu đựng nỗi đau tột cùng, vậy mà vẫn cố gượng cười nói với tôi: “Đừng lo, anh không sao đâu.”
Tôi đau khổ vô cùng, không hiểu vì sao tai ương lại cứ nhằm vào những người đáng thương, chẳng có gì trong tay như chúng tôi.
Bác sĩ nói với tôi, hiện tại có một loại thuốc đặc trị ung thư mới ra mắt. Chỉ cần một mũi tiêm, khả năng cao sẽ tiêu diệt được tế bào ung thư, chữa khỏi bệnh. Điều này khiến tôi một lần nữa thắp lên hy vọng.
Thế nhưng chi phí cho liều thuốc đặc trị ấy lại lên đến 1,2 triệu tệ. Để gom đủ số tiền này, tôi quyết định bán đi căn nhà duy nhất ở quê.
Suốt sáu năm sau đó, tôi làm 7 công việc một ngày, kiệt sức đến mức nhiều lần phải nhập viện. Sợ Trần Luật lo lắng và tự trách, tôi không hé răng nửa lời.
Thế nhưng tiền vẫn không đủ.
Cho đến cuối cùng, tôi nhìn vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình…
Đây là chiếc vòng mẹ tự tay đeo vào tay tôi trước khi mất. Nó là của hồi môn, là di vật, và hơn hết, là kỷ niệm duy nhất mẹ để lại cho tôi. Thế nhưng giờ đây, vì muốn cứu Trần Luật, tôi chỉ có thể chọn cách bán nó đi.
Khoảnh khắc chiếc vòng ngọc được tháo ra, nước mắt tôi cũng tuôn rơi theo.
“Mẹ ơi, mẹ có trách con không?”
“An An?”
Bên cạnh vang lên giọng nói của một người đàn ông. Tôi quay đầu lại, thấy Trần Luật đang xách rau đứng phía sau tôi.
Tôi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, gượng gạo nở một nụ cười. Trần Luật có chút xót xa vuốt ve khuôn mặt tôi, rồi lại nhìn thấy chiếc vòng ngọc trong tay tôi.
Anh ấy hỏi: “Đây không phải là chiếc vòng mẹ em tặng sao? Sao em lại tháo nó ra?”
“Tiền chữa bệnh của anh vẫn còn thiếu một ít, em muốn bán nó đi trước, sau này có tiền rồi sẽ chuộc lại…”
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, tôi cố tỏ ra thản nhiên nói: “Không sao đâu, cứ coi như là tạm thời gửi ở tiệm một thời gian vậy.”
Trần Luật lại ôm chặt tôi vào lòng, đau lòng nói: “An An, anh có lỗi với em! Đời này anh không nợ ai, nhưng lại duy nhất mắc nợ em.”
Tôi cũng không thể kìm nén được nỗi tủi thân trong lòng, ôm chặt anh ấy mà khóc nức nở.
“Trần Luật, em sợ lắm, em sợ mất anh lắm, anh có biết không? Em đã sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.”
Trần Luật ôm chặt lấy tôi, an ủi: “Ngoan, em sẽ không mất anh, anh cũng sẽ không mất em, chúng ta kết hôn nhé?”
Đêm hôm đó, anh ấy cầu hôn tôi, tôi ôm chặt anh ấy khóc như mưa.
Sau khi bán chiếc vòng ngọc, cuối cùng tôi cũng gom đủ 1,2 triệu tệ.
Ngay tối hôm tôi chuyển tiền vào thẻ của Trần Luật, tôi lại vô tình bắt gặp anh ấy ở quán karaoke nơi tôi làm thêm.
Nói chính xác hơn, đó không phải là Trần Luật – chàng trai thôn quê mà tôi quen biết…
Mà là Lục Yến Tu, con trai độc nhất của tập đoàn Lục thị lừng danh ở Kinh Hải.
03
Trong căn phòng bao rực rỡ ánh đèn, ngập tràn xa hoa, anh ta ngồi giữa trung tâm đám đông, được mọi người vây quanh như sao vây trăng. Mặc bộ vest đặt may đắt tiền, cử chỉ tao nhã, khí chất mạnh mẽ.
Đây là một dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Giống như một kẻ nắm quyền đã lâu, coi thường vạn vật. Hoàn toàn khác với Trần Luật trong ký ức của tôi – người tan làm là lập tức mặc tạp dề vào bếp nấu cơm cho tôi, dạy tôi cách trồng hoa chăm cây.
Bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp rạng rỡ. Cô ta trang điểm tinh xảo, trăm phương ngàn kế lấy lòng anh ta.
“Lục tổng, vẫn còn qua lại với cô gái tên Lâm Thập An đó à? Bảy năm rồi đấy, không lẽ anh thật sự thích cô ta rồi sao?”
Lục Yến Tu nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trong tay, khinh thường cười khẩy: “Thích ư? Chẳng qua là chơi đùa cho vui thôi.”
Cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta cực kỳ khó chịu mà trợn mắt.
“Cô đang nghi ngờ gu của Tu ca ca sao? Tu ca ca làm sao có thể để mắt đến loại hàng rẻ tiền đó chứ, cô ta cũng xứng sao?”
Một người khác trêu chọc: “Nghe nói cô ta còn thật sự gom đủ 1,2 triệu tệ, không biết cô gái nghèo này kiếm tiền bằng cách nào nhỉ?”
“Nghe nói cô ta nào là bán nhà, nào là bán trang sức, xem ra cô ta si tình Lục tổng của chúng ta đến mức nào, ngay cả tôi cũng có chút cảm động rồi đây.”
Ánh mắt Lục Yến Tu tối sầm lại, không nói gì.
“Lục tổng, lừa người ta như vậy, thật sự không thấy xót xa sao?”
Lục Yến Tu rút ra chiếc thẻ đó, đáy mắt lạnh nhạt không một gợn sóng.
“Chỉ là một món đồ chơi thôi, nếu không phải vì ván cược nhàm chán này, tôi căn bản sẽ không thèm nhìn đến một lần.”
Nói rồi, anh ta ném chiếc thẻ đó cho người phụ nữ bên cạnh.
“Không phải nói muốn mua túi xách sao? Cầm lấy đi.”
Tề Duyệt vui mừng nhận lấy thẻ, ôm cánh tay anh ta làm nũng.
“Vẫn là Tu ca ca thương em nhất.”
Khoảnh khắc đó, tôi như rơi xuống hầm băng, chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết đông cứng lại.
Số tiền tôi dốc hết tâm huyết mới gom đủ lại bị người đàn ông trước mặt không chút tiếc nuối ném cho một người phụ nữ khác.
Tôi không dám tin, hóa ra tấm chân tình tôi đã trao đi suốt bảy năm qua, thứ tình yêu mà tôi tự cho là đúng, chỉ là một trò cá cược của đám công tử bột này!
04
Đẩy cửa phòng bao ra, ánh mắt mọi người vô thức đổ dồn về phía cửa.
“Lục tổng, đùa giỡn tôi vui lắm sao?”
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp vỡ òa của mình, mắt đỏ hoe hỏi anh ta.
Trong mắt Lục Yến Tu thoáng qua sự kinh ngạc.
“An An, sao em lại ở đây?”
Tôi mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi thẳng về phía Lục Yến Tu. Giật lấy ly rượu trong tay anh ta, hất thẳng vào người anh ta.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, đùa giỡn tôi thật sự thú vị đến vậy sao?!”
Tề Duyệt hét lên: “Cô điên rồi sao! Dám đối xử với Tu ca ca như vậy!”
Những người có mặt cũng bị cảnh tượng đột ngột này làm cho kinh ngạc. Không khí đông cứng lại, không ai dám lên tiếng.
Một lúc lâu.
Lục Yến Tu cầm chiếc khăn trắng trên khay, quý phái và tùy tiện lau đi vết rượu trên người, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía tôi, rồi bật cười.
“Bị em phát hiện rồi, nhưng cũng chẳng sao, dù gì thì tôi cũng đã chán rồi, vốn dĩ định hôm nay sẽ nói cho em biết sự thật.”
Cổ họng tôi trào lên một vị ngọt tanh. Không thể ngờ được một người từng ấm áp đến vậy, lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như thế.
“Lục Yến Tu, anh vô liêm sỉ!”
Tôi xông lên, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh không chút khách khí đẩy ra.
“Cô nghĩ mình là cái thá gì, được Lục tổng chơi đùa là phúc của cô rồi, đừng có không biết điều!”
Đầu tôi đập mạnh vào bàn trà.
Ngay lập tức, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một dòng máu nóng từ từ chảy xuống từ trán.
Đau, thật sự rất đau.
Lục Yến Tu bật dậy, khiến những người xung quanh đều giật mình.
“Lục… Lục tổng…”
Người đàn ông đẩy tôi có chút căng thẳng nhìn anh ta. Thế nhưng ánh mắt Lục Yến Tu lại gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cút ra ngoài!”
Tôi cố gượng đứng dậy, nước mắt lã chã rơi xuống, giọng nói cũng run rẩy.
“Lục tổng, tôi đã chẳng còn gì cả, mục đích của anh đạt được rồi chứ?”
Đồng tử anh ta co rút lại, nhưng những lời thốt ra lại lạnh lẽo như băng.
“Vốn dĩ cô đã chẳng có gì rồi.”
Ha ha…
Tôi ngửa đầu cười lớn.
Câu nói đó như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi, đau đến mức khiến tôi khó thở.
Dù có níu kéo thêm cũng vô nghĩa.
Giờ phút này, tôi đã hoàn toàn chết tâm.
Tôi cố gượng thân mình bước về phía cửa phòng bao.
“Khoan đã!”