Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 34: Tham gia chương trình hẹn hò để kiếm tiền

Em Cố Kim Mộng chủ động rúc vào lòng, dụi dụi, khiến Tô Vân Mộc ngất ngây ngay lập tức. Cô lại ôm chặt lấy Mộng Mộng, xoa nắn không ngừng, cưng nựng: "Trời ơi, cưng chết mất thôi, cục cưng của chị, sao mà ngoan thế này chứ."

Tô Vân Mộc cao hơn Mộng Mộng nửa cái đầu, với chiều cao gần một mét tám, khiến Cố Kim Mộng trông càng nhỏ bé. Sức lực của cô cũng không hề nhỏ, dễ dàng bế bổng Cố Kim Mộng lên, tay vẫn còn cầm chặt chú mèo nhồi bông, rồi thong thả bế em đi vào trong.

"Căn nào là phòng em ở? Để chị xem cục cưng của chị sống có tốt không nào."

Cố Kim Mộng chỉ vào một căn phòng, sau đó bảo Tô Vân Mộc đặt mình xuống. Vừa dùng vân tay mở khóa, em vừa nói: "Lát nữa chị cũng cài vân tay vào nhé, sau này chị muốn đến lúc nào cũng được."

"Đương nhiên rồi, chị nhất định phải thường xuyên kiểm tra đột xuất xem em có giấu "trai lạ" không đấy."

"Đâu có đâu." Cố Kim Mộng khẽ khàng đáp, giọng mềm như kẹo.

Tô Vân Mộc cài đặt vân tay xong, đóng cửa lại rồi mới tỉ mỉ ngắm nhìn căn nhà nhỏ ấm cúng này. Cô nói: "Cũng được đấy, chỉ hơi nhỏ một chút. Đợi chị tiếp quản công việc của công ty một thời gian, chị sẽ mua cho em một căn nhà thật lớn để ở."

Cố Kim Mộng sung sướng ra mặt: "Tuyệt vời! Vậy em sẽ ở nhà giặt giũ, nấu cơm cho chị."

"Ngoan thế cơ à? Nếu làm không tốt là chị trừ lương đấy nhé."

Tô Vân Mộc trêu đùa em một lúc, rồi mới nghiêm túc hỏi: "Em có biết là em nổi đình đám rồi không? Sắp thành đại minh tinh rồi đấy."

"Chưa đến mức đó đâu ạ, nhưng em cũng không ngờ lại có nhiều người yêu mến em đến vậy."

Tô Vân Mộc tự hào hừ một tiếng: "Hừm, cục cưng của chị là giỏi nhất! Mà này, con Lâm Thời Sương kia bị "vả mặt" đau điếng rồi nhé, diễn xuất tệ đến mức làm hỏng cả bộ phim."

"Nhưng mà lạ thật, lúc đầu Đạo diễn rất nghiêm khắc, vậy mà từ khi em bị ốm, ông ấy lại cực kỳ dễ dãi với cô ta, hầu như không có vấn đề gì lớn là đều cho qua hết."

Nghe đến đây, Tô Vân Mộc cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Gia cảnh của Lâm Thời Sương, cô biết rõ, Đạo diễn không đời nào có khả năng "chống lưng" cho cô ta kiểu đó. Hơn nữa, dù trên mạng có rất nhiều cư dân mạng chế giễu Lâm Thời Sương, nhưng Tô Vân Mộc cũng nhận ra, thực chất có cả "thủy quân" đang khuấy động. Cô từng thuê "thủy quân" cho Cố Kim Mộng, nhưng lực lượng không thể mạnh đến vậy. Chắc chắn có ai đó đang âm thầm giúp đỡ Cố Kim Mộng.

Tô Vân Mộc hỏi: "Mộng Mộng, cái tên họ Tạ kia, thật sự không thân với em sao?"

"Cũng... không thân lắm ạ..." Cố Kim Mộng có chút chột dạ. Thực ra, chuyện về Tạ Dật Lâm, em chưa từng kể cho Tô Vân Mộc. Bởi vì dù sao anh ta cũng là Nam chủ, nếu Tô Vân Mộc tiếp cận anh ta, lỡ không may dính líu đến cốt truyện, làm cô ấy bị thương thì sao? Trong cuốn sách, rất nhiều khi, ngoài Nam chủ và Nữ chủ, các nhân vật khác đều dễ dàng trở thành "bia đỡ đạn".

Tô Vân Mộc nhíu mày, dường như còn muốn nói gì đó, thì thấy điện thoại của Cố Kim Mộng đổ chuông. Trong lúc em đi nghe điện thoại, Tô Vân Mộc đành nuốt ngược những thắc mắc vào trong, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng căn nhà nhỏ này. Cố Kim Mộng từng kể về tình hình căn nhà, vì lần đầu thuê nên em không hiểu rõ lắm. Nhưng Tô Vân Mộc biết, căn nhà này dù là vị trí hay tiện ích khu dân cư đều khá ổn, vậy mà giá thuê lại thấp hơn những căn khác. Hơn nữa...

Tô Vân Mộc nhìn những thiết bị gia dụng hoàn toàn mới trong nhà, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng. Nếu căn nhà này giảm giá thuê vì một lý do đáng sợ nào đó, thì chủ nhà hoàn toàn không cần phải tiếp tục chịu lỗ để mua sắm nhiều thiết bị gia dụng mới toanh như vậy, mà lại còn là đồ của các thương hiệu lớn. Tô Vân Mộc không phải người ngây thơ, đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đó là vì chủ nhà tốt bụng. Sợ Cố Kim Mộng bị lừa gạt nên cô đã từng điều tra, chủ nhà không có vấn đề gì, chỉ là...

Tô Vân Mộc nhìn Cố Kim Mộng đang nghe điện thoại ngoài ban công, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Kim Mộng quay đầu lại mỉm cười với cô. Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu lên người Cố Kim Mộng, khiến làn da vốn trắng mịn càng thêm rạng rỡ như ngọc, mái tóc như đang phát sáng. Khi em cười với cô, tựa như tia nắng đầu tiên của bình minh, rạng rỡ chiếu thẳng vào lòng người, đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn níu giữ.

Nếu nói rằng không có ai thèm muốn em ấy, Tô Vân Mộc có chết cũng không tin. Chắc chắn có kẻ nào đó đang lén lút làm gì sau lưng.

Cố Kim Mộng gọi điện xong quay vào, vừa vui mừng vừa băn khoăn nói: "Mộc Mộc, em nhận được lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ, chị nói xem em có nên đi không?"

"Nếu có chút tiếng tăm thì nên tham gia, tranh thủ lúc em đang hot, đó là chương trình gì vậy?"

"Là một show hẹn hò tên là "Tình Yêu Nông Thôn"."

"Tình Yêu Nông Thôn? Cái tên quái quỷ gì vậy?" Tô Vân Mộc nghiêm trọng nghi ngờ liệu đây có phải là một chương trình hẹn hò chính thống hay không. Ngay lập tức, cô tra cứu về chương trình này và bất ngờ phát hiện nó khá nổi tiếng. Tên gọi thì kỳ lạ, nhưng nội dung lại được thực hiện khá tốt. Đạo diễn mạnh dạn áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp, và hầu hết các bối cảnh đều diễn ra ở vùng nông thôn, buộc những khách mời vốn quen sống nhung lụa phải trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với thành phố, nếm trải chút khó khăn.

Trong hoàn cảnh như vậy, lẽ ra rất khó để nảy sinh tia lửa tình yêu, nhưng dưới sự "thao túng thần sầu" của Đạo diễn, lại có thể tạo ra một chút "mùi" mập mờ, mộc mạc. Vì thế, cái tên "Tình Yêu Nông Thôn" cũng khá phù hợp.

Tuy nhiên, Tô Vân Mộc nhìn kiểu gì cũng thấy nó không hợp với Cố Kim Mộng chút nào. Hơn nữa, là show hẹn hò, cục cưng của cô sao có thể tùy tiện yêu đương với người khác chứ! Nhưng cô vẫn tôn trọng Cố Kim Mộng, hỏi: "Em muốn nhận không?"

"Em không chắc, nhưng em thật sự muốn kiếm tiền..." Bởi vì Đạo diễn đã đưa ra một mức giá khó lòng từ chối, em thật sự không thể chối từ.

"Chị đã bảo là cứ tiêu tiền của chị mà."

"Không được không được, em phải tự mình kiếm." Cố Kim Mộng kiêu ngạo chống nạnh nói: "Đợi em kiếm được nhiều tiền rồi, em cũng mua nhà to cho chị, rồi bắt chị giặt giũ nấu cơm cho em."

"Được lắm, hư rồi phải không? Xem chị xử lý em thế nào đây." Tô Vân Mộc lập tức lao tới, cù lét em.

Cuối cùng, Cố Kim Mộng vẫn nhận lời tham gia chương trình tạp kỹ này, dù sao show hẹn hò cũng không nhất thiết phải yêu đương với ai đó. Em có thể chọn không rung động mà.

Với hy vọng kiếm được tiền, ngày quay show hẹn hò nhanh chóng đến. Tuyết lớn vừa tan, núi rừng phủ một lớp sương trắng xóa, chiếc xe của đoàn làm phim cẩn thận lăn bánh vào một ngôi làng nhỏ. Ngôi làng tuy hẻo lánh nhưng cảnh sắc lại đẹp đến nao lòng, tuyết trắng bao phủ, tầm nhìn rộng mở, ngay cả làn khói mỏng bốc lên từ mái nhà cũng khiến người ta có cảm giác như được trở về với cuộc sống nguyên sơ, mộc mạc.

Lâm Thời Sương là người đến đầu tiên, vừa xuống xe đã thấy một khoảng sân rộng rãi phía trước. Cô đẩy cánh cổng màu gạch đỏ, để lộ ra một sân nhỏ cổ kính bên trong, nền đất còn vương lại dấu vết của việc quét tuyết. Lâm Thời Sương khinh thường liếc nhìn xung quanh, vừa nhỏ vừa cũ nát, đúng là nhà tranh vách đất ở quê. Nhưng cô ta không hề biểu lộ ra ngoài, bởi vì lúc này, trong sân và các phòng đều có không ít camera ẩn, đoàn làm phim chắc hẳn đã bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi. Cô ta lập tức chuyển sang vẻ mặt ngạc nhiên, thốt lên: "Oa~ Một cái sân nhỏ thật độc đáo! Em là người đến đầu tiên sao?"

"Đúng vậy, tôi là người thứ hai." Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau. Lâm Thời Sương quay người lại, thấy Đoạn Tùy Phong đang kéo vali bước vào.

Đề xuất Cổ Đại: Sau Khi Thứ Muội Ngăn Cản Ta Hộ Tống Trưởng Công Chúa, Nàng Ta Đã Hối Hận Đến Điên Dại
BÌNH LUẬN
Kiều Ss
1 tháng trước
Trả lời

Cảm giác mỗi chương đều bị mất một phần nội dung ấy admin

Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà] Trả lời
1 tháng trước

à đúng vậy. Bị lỗi để mình đăng lại.