——
Nàng Ngọc Châu thật chẳng hiểu trong lòng Cung chủ đang nghĩ chi đến thế.
Rõ ràng chỉ một khắc thái quá, nàng với Phu quân ân ái từ biệt nhau, vậy mà chỉ đi dạo chốn phố phường chưa đầy nửa khắc, liền vội vã đến Quán Nam Phong, như thể mắc căn bệnh quái lạ, không đến Nam Phong quán thì toàn thân bứt rứt chẳng yên.
Hẳn là vì ẩn tình Mộ Tương Tuyết lần trước đối với Trường Tuệ phó mặt, lần này đến đây, Sa mẫu chẳng hề ngăn cản, trái lại hết mực nhiệt tình nghênh tiếp vào đại sảnh, hỏi rằng: “Khách quan ngài còn ở bàn chính?”
Có lần trước thì kinh nghiệm đắc được, Trường Tuệ lần này tự tại hơn hẳn, đặt lên bàn trà một tờ ngân phiếu, nàng trực tiếp gọi tên hoa khôi hôm trước: “Gọi vị nghệ nhân vũ múa ấy lên đây.”
Ngày hôm đó Mộ Tương Tuyết đến quá bất ngờ, nàng còn chưa hề trông thấy người ấy hạ mặt nạ, bởi thế lần này đến Nam Phong quán, cớ là do lòng hiếu kỳ, quyết phải xem mặt mạ sau giấu khuôn mặt ấy ra sao.
“Vâng vâng, khách quan xin chờ một lát.” Sa mẫu thu tiền thuần thục, vừa giới thiệu: “Vị nghệ nhân vũ múa đó gọi là Ảnh Tuyết, là tân đệ nhất danh hiệu trong quán, không ít khách quan đều ước được một điệu múa của y, nhưng y tính tình đặc biệt, không xem tiền bạc chỉ chọn khách hợp nhãn duyên mà thôi.”
Chẳng ngờ thật trùng hợp, cũng lại một cái tên mang chữ Tuyết.
Trường Tuệ nửa hiểu nửa ngờ: “Như vậy, lần trước y lên sân khấu hiến điệu múa, là vì xem tôi hợp nhãn duyên ư?”
Sa mẫu cười đầy nếp nhăn, không ngờ khách đến đây còn có người chẳng thấu tình đạt lý đến vậy, chỉ đành chiều theo lời nàng nói: “Đúng vậy, Ảnh Tuyết công tử thấy nàng mặt dễ quen, lần trước đó biểu diễn là dành riêng cho nàng, tiếc rằng ngài chưa nhìn hết đã bỏ đi, thật làm tổn thương tâm ý y, những ngày này đều ở núi cao không tiếp khách.”
Đang lúc nói chuyện, trên sân khấu đổi nhạc công gảy đàn, dáng áo trắng như trăng rời mờ mờ ẩn hiện sau màn lụa, Sa mẫu thốt lên: “Nhìn xem, vừa nghe nói khách quan đến, người không cần gọi cũng tự ra rồi.”
Ngọc Châu thoáng nghe hiểu ý trong lời Sa mẫu, liền nghĩ đời này có chuyện hợp nhãn duyên nào nhỉ, không nhịn được khịt mũi một tiếng, dán sát bên cạnh Trường Tuệ bất mãn nói: “Nói hay thật đó, Cung chủ, ngươi đừng để bọn họ lừa gạt, cái tên có chữ Tuyết ấy, rõ ràng đã si mê nàng rồi!”
Nhìn toàn bộ thành trì Vương thành, nhan sắc Cung chủ của nàng đã là bậc nhất, chỉ có Phu quân mới xứng đôi vừa lứa, còn lại bọn người khác dù có nhìn một lần cũng chỉ là báng bổ mà thôi. Vị nghệ nhân hoa nhã ấy, dù đoan trang là khó tính chọn khách duyên, nhưng hẳn là đã mạnh dạn chọn lựa người thân thiết nhất, chính là Cung chủ của nàng trong vô số khách hàng ấp ủ y.
Trường Tuệ bất giác cười sặc sụa.
Ngọc Châu hơi giận dữ: “Cung chủ cười gì vậy, thiếp nói thật đó!”
Nhắc đến đây, chủ nhân của nàng ích tướng mọi mặt chẳng sai, chỉ là không có tự nhận thức, bao năm về tình yêu đều như thiếu điều chi, luôn luôn chậm lụt không biết. Như lúc này, nàng chỉ xem Ngọc Châu trêu đùa cho vui, nói: “Công tử mỗi ngày tiếp đón biết bao khách, tôi có gì để bị si mê chứ?”
Trường Tuệ nghe theo lời Sa mẫu về chuyện hợp nhãn duyên ấy, y như nàng mới nhập sinh ở Linh Châu, trong rừng từng trông thấy đủ loại đệ tử Thần Kiếm tông, nhưng chỉ có Hoàn Lăng lọt vào mắt nàng, phút đầu gặp đã tin tưởng chàng trai ấy không hề làm tổn thương nàng.
Cũng vì hợp nhãn duyên ấy mà nàng đâm đầu nhận Mộ Tương Tuyết làm đồ đệ, gieo rắc tai họa cho Linh Châu giới diệt vong.
Trên sân khấu vang lên khúc nhạc.
Bộ y lâu dài quét đất, người nam mang mặt nạ nhẹ nhàng bước lên sân khấu, mắt nhìn dường như quét suốt dưới sân, rồi dừng lại trước chỗ Trường Tuệ ngồi.
Trường Tuệ đang lựa chọn trà điểm cho Ngọc Châu, không để ý ánh mắt trên sân khấu, nhẹ giọng vỗ về: “Ta chỉ muốn xem mặt y, xem xong liền về, vừa ra ngoài cổng, ta liền như chưa từng đến, ngươi đừng tùy tiện cùng Mộ Tương Tuyết nói chuyện bừa bãi.”
Lời cuối này thật thừa, đối với nàng hiểu rõ Ngọc Châu, tiểu nữ này khó lòng che giấu lòng mình, Mộ Tương Tuyết vài câu đe dọa, khiến tiểu nữ kia dễ dàng bàn giao rõ hành vi ở quán.
“Đây là lần cuối cùng.” Nghĩ đến kế hoạch sau này, vì an toàn cho Ngọc Châu, Trường Tuệ không định lại đem nàng ra ngoài.
Dẫu nàng học theo phong cách Tả Viện, nhưng rốt cuộc chẳng phải Tả Viện, cũng không thể cảm nhận được mỹ diệu của tình ái. Đối với việc mới mẻ ở Nam Phong quán, ngoài việc tò mò tiếp xúc, nàng chẳng thể hứng thú chút nào, ở lâu chỉ thấy chán ngán.
“Thêm một đĩa nữa.” Nhìn khúc nhạc trên sân khấu, Trường Tuệ vẫy gọi luôn tiểu tỳ bận rộn đưa thêm trà điểm, tiểu tỳ mau chóng đến.
Học được bài học lần trước, Trường Tuệ nào dám chăm chú nhìn mãi sân khấu, thấy Ngọc Châu quan sát còn chăm chú hơn bản thân, nàng ôm chén trà đi đến hành lang bên cửa, thổi hớp trà rồi uống ngụm nhỏ.
Chẳng biết Mộ Tương Tuyết tẩm loại thuốc gì, sáng nay thức dậy, lưỡi nàng đã không còn đau, uống nước nóng chỉ thấy hơi nhói mà không cản trở ăn uống. Nghĩ đến đêm qua bôi thuốc, rồi nhớ người ấy nửa đêm không ngủ, ngồi bên giường ngắm nhìn nàng, Trường Tuệ vén áo xem cổ tay, thấy “Chặt Tình Khốn” vẫn vô sự.
Chắc sắp đến ngày rồi.
Linh cảm bảo nàng, chỉ cần theo con đường của Tả Viện, bông băng trên cổ tay chóng sẽ đổi màu.
Đinh—
Cùng với tiếng chuông lách cách vang lên, nhạc trên sân khấu ngừng lại.
Trường Tuệ giật mình nhìn lại, thấy nhiều người ném trâm ngọc lên sân khấu, miệng gọi tên Ảnh Tuyết, nàng nhìn lên mặt người ấy, thấy y vẫn đeo mặt nạ kín mặt.
Chẳng lẽ chưa hạ mặt nạ? Hay y đã từng tháo ra, chỉ là nàng bỏ lỡ?!
Sa mẫu chậm rãi tiến đến, thấy Trường Tuệ ngồi chết trân trên ghế, không khỏi hỏi: “Khách quan không hài lòng biểu diễn của Ảnh Tuyết chăng?”
Trường Tuệ nào có không hài lòng, đành hỏi ra điều nghi hoặc, Sa mẫu cười nói: “Mặt nạ của Ảnh Tuyết công tử chưa đến lúc bỏ ra, nếu khách quan thật sự tò mò, chờ thêm ít ngày đi.”
Sa mẫu nói, một nửa tháng sau có buổi đấu giá lần đầu hạ mặt của Ảnh Tuyết, khi đó ai bỏ giá cao nhất, cầu được xem duy nhất một người mặt sau mặt nạ của y.
Nói như vậy, nàng hôm nay vì chuyện này đến Nam Phong quán là uổng phí công sức.
Trong lòng Trường Tuệ không hề bất mãn, trái lại mừng rỡ hơn, như vậy nàng càng có lý do ra vào quán Nam Phong.
“Khách quan muốn mời Ảnh Tuyết xuống nói chuyện chốc lát chăng?” Sa mẫu ám chỉ nàng nên bỏ tiền lên sân khấu.
Trường Tuệ sờ đầu, ra ngoài vẫn luôn giữ thấp giọng, không mang thêm trang sức, do dự một hồi, liền để Ngọc Châu lấy ra một thỏi vàng, ném lên sân khấu.
Phịch—
Thỏi vàng rơi trên sân khấu, phát ra tiếng nặng nề, nhiều người ngẩn người ngoảnh lại nghĩ: Ai thế nào mà thiếu duyên cỡ này?
Sa mẫu cười trên mặt khựng lại.
Dường như không khí chung quanh có phần kỳ lạ, thấy mọi người đều nhìn về phía nàng, Trường Tuệ có chút bối rối, khạc nhẹ hỏi: “Có phải quá ít rồi sao?”
Vừa định ném thêm một thỏi vàng lên sân khấu, Sa mẫu giữ lấy tay nàng: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Bà túm lấy thỏi vàng, cùng lúc tức giận lại buồn cười: “Cẩn thận làm người ta tổn thương đấy, thỏi vàng ta nhận thay cho Ảnh Tuyết rồi, đừng tiếp tục ném nữa.”
Khách trong quán ấy cũng lần đầu thấy có người ném vàng lên sân khấu, hành động của Trường Tuệ khiến họ cười suốt lâu, nhưng chỉ chốc lát liền cười không nổi nữa.
Bởi Ảnh Tuyết cúi mình nhặt lấy thỏi vàng, thong thả bước xuống sân khấu.
Bỏ qua lớp y phục múa nặng nề, Ảnh Tuyết trong bộ bào rộng cùng sắc, thắt lưng thêu hoa văn tinh mỹ bó sát eo thon, toát ra dáng hình gầy dài thanh nhã. Y cầm quả vàng đến trước Trường Tuệ, hơi cúi đầu hành lễ: “Khách quan không biết danh hiệu thế nào?”
Chắc là vì vừa khiêu vũ xong, giọng run run, làm nàng nhớ đến Mộ Tương Tuyết... Mộ Tương Tuyết trên giường.
Khẽ nhíu mày, Trường Tuệ đáp: “Thường thường an an, ngươi gọi ta An An là được.”
Ánh mắt Ảnh Tuyết lóe lên chút kinh ngạc, lặng một hồi rồi đổi lời: “Dạ, An An.”
Y chỉ che kín nửa chiếc mặt nạ, che kín toàn bộ mặt trên, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa đẹp đẽ.
Trường Tuệ không nhất thiết phải nhìn mặt mạo y, chỉ là muốn kiếm cớ đến Nam Phong quán, đợi nàng đến nhiều lần thì chẳng cần tính kế này, dám quang minh chính đại nói với Mộ Tương Tuyết là nàng đã bị những người đàn ông trong quán mê hoặc, chuyển lòng không còn yêu y nữa.
“Mời ngồi.” Trường Tuệ múc trà rót cho Ảnh Tuyết.
Ngọc Châu đứng sau ngơ ngác muốn chết, dù Phu quân của nàng cũng không được tiếp đãi như vậy.
Nàng vểnh tai ra nghe, mắt chằm chằm dõi theo Ảnh Tuyết, sợ Cung chủ bị dỗ dành mất tâm, có lẽ ánh mắt nàng quá nhọn, đến Trường Tuệ cũng không thể bỏ qua, huống hồ Ảnh Tuyết, nàng than dài, đành sai người đi: “Ngươi đi Tiệm Từ lấy hai gói bánh ngọt mang về.”
“Cung…” Ngọc Châu sửa lại lời nói, trọng âm nặng: “Phu nhân!”
Nàng cố ý để cho Ảnh Tuyết nghe rõ, ám chỉ Cung chủ nàng đã có phu quân rồi.
Ảnh Tuyết tự động giúp Trường Tuệ thêm trà, như chẳng nghe thấy gì, cúi mặt ôn nhu nói: “Không sao đâu, An An có muốn thử bánh lê ngọt của quán không, hương vị không thua ngoài kia.”
Trường Tuệ tính thời gian: “Được.”
Nàng không thể đi quá sớm, nếu không sẽ không đạt được mức độ quan tâm của Mộ Tương Tuyết, cũng không thể đi quá muộn, thái độ quá ngạo mạn sẽ khiến y nghi ngờ.
Cuối cùng Ngọc Châu vẫn bị phái đi, tiểu tỳ khí nghịch rời đi chưa đầy trong chén trà, lại vội vã quay lại: “Cung… Phu nhân! Không tốt rồi phu nhân!”
“Chuyện gì vậy?” Trường Tuệ suýt bị trà nghẹn.
Ngọc Châu sắc mặt lo lắng, cúi sát tai nàng vội vàng nói: “Xa giá, xe ngựa phủ chúng ta đậu bên ngoài quán…”
Trường Tuệ lấy cớ đi dạo phố, dĩ nhiên là đi bộ, không cưỡi xe ngựa, mà phủ công chúa chỉ còn một người dùng xe ngựa, trong lòng nàng có linh cảm chẳng lành: “Là y sao?”
Ngọc Châu lắc đầu: “Thiếp thấy xe ngựa đậu bên ngoài, sợ hãi chạy về, không dám kéo rèm nhìn vào trong.”
Nàng cũng không biết bên trong có người hay không.
Trường Tuệ rầu rĩ không thôi, chuyện này không hợp tính toán của nàng.
Theo tính cách Mộ Tương Tuyết suy đoán, có chuyện trước đó, lần này y hẳn giả vờ không biết, chí ít không nên trước chân Trường Tuệ đến Nam Phong quán, một hồi sau liền truyền xe ngựa đến đón nàng, chẳng phải luôn giám sát nàng sao?
Không thể bận tâm đàm đạo cùng Ảnh Tuyết, Trường Tuệ lấy cớ có việc gấp vội đứng lên, đi trước, Ảnh Tuyết giữ lại ống tay áo, khuôn mặt trầm thống mà cầu tình: “Buổi đấu giá nửa tháng sau, An An có đến chăng?”
Trường Tuệ đang suy nghĩ đường đi nước bước tiếp theo, không thể cho y câu trả lời chắc chắn.
Ảnh Tuyết hầu như đã rõ ý tỏ tình: “Khuôn mặt này chưa từng bị ai thấy, ta chỉ muốn ngươi xem…”
Bên cạnh Ngọc Châu thúc giục nàng, Trường Tuệ dừng bước, suy nghĩ rồi hỏi: “Ngày đấu giá sẽ đông người chứ?”
Ảnh Tuyết ngẩn người, gật đầu: “Khách quen trong quán hầu như đều tới, bởi còn phải tuyển chọn kiều nữ tiên phong trong năm, theo quy mô năm trước, sự kiện này hẳn vang danh khắp nửa thành.”
Trường Tuệ đã có chủ ý: “Nếu không có điều bất trắc, ta sẽ đến.”
Môi Ảnh Tuyết hiện nụ cười, theo Trường Tuệ đứng lên, hồi hộp nói: “Vậy, ta sẽ đợi ngươi đêm đó, An An sắp về sao? Ta đưa nữ quan đi…”
“Không cần.” Trường Tuệ nháy mắt, vội ngăn chặn y.
Bây giờ chưa phải lúc kích động Mộ Tương Tuyết quá mức.
Nàng dẫn theo Ngọc Châu vội rời đi, quả nhiên vừa ra cửa lớn đã thấy xe ngựa sang trọng đậu bên ngoài quán, xe thủ là người của Mộ Tương Tuyết, thấy Trường Tuệ bước ra, vội kéo ghế đón lên.
Hít thầm một hơi, Trường Tuệ nhanh chóng bước lên, vén rèm xe, khứu giác đón nhận mùi hương lạnh nồng nàn.
Quả nhiên Mộ Tương Tuyết ngồi trong xe.
Nội thất rộng rãi, y tựa mình trên sạp ghế đọc sách, án trước đặt một tác phẩm trà điểm tinh xảo, khói lò trầm bốc lên mờ mịt khiến tầm mắt hơi mờ.
Ho khan nhẹ, Trường Tuệ ngồi ở bên cạnh, vòng tay ôm trọn cánh tay y, “Ngươi sao lại đến đây?”
Mộ Tương Tuyết một tay giữ sách, ánh mắt dừng lại trang sách, nói giọng bình lặng: “Ra ngoài giải quyết việc công, trên đường về bất ngờ trông thấy ngươi, nên đợi để về cùng.”
Chỉ một câu nói vừa giải thích tại sao ra ngoài, lại rõ ràng vì sao có mặt nơi này, thể hiện phong thái như phu quân, dịu dàng độ lượng, khiến Trường Tuệ cạn lời, cũng chẳng thể buông thốt câu chất vấn nào.
Hiện giờ lưỡi nàng không còn đau, chỉ biết hững hờ nói: “Trước đây nghe bọn họ nhắc nhiều về quán Nam Phong, ta chỉ đến xem rộng mắt mà thôi.”
Mộ Tương Tuyết đáp một tiếng, không hỏi gì, chỉ lật trang sách hỏi: “Vui không?”
“Chi?” Trường Tuệ ngẩng mắt nhìn y, đôi mắt tròn to mang vẻ vô tội cùng chậm hiểu.
Mộ Tương Tuyết ngón tay bóp sách đang hơi trắng xanh, tự nhiên đặt sách lên đùi, cuối cùng liếc nhìn nàng, cười cợt mơ hồ: “Hôm qua thấy Trường Trường chú ý nhìn nghệ nhân trên sân khấu, thật sự ta không ứng phá đám, nên hôm nay không vào quấy rầy hứng thú nàng.”
Vậy nên lúc y không xuất hiện, “ngươi có vui chứ?”
Chân dưới bỗng lạnh toát, Trường Tuệ co chân, nhìn khuôn mặt ấm áp mỉm cười của Mộ Tương Tuyết, không thấy một chút giận dữ xuất hiện. Nhưng lại khiến nàng khó chịu lạ thường.
Nàng gật đầu rồi lại lắc đầu, khô khan giải thích: “Ta chỉ là quá tò mò, muốn xem mặt nạ lộ khuôn mặt thế nào, xem xong sẽ thôi lòng, uống trà nói chuyện có gì vui không vui…”
Mộ Tương Tuyết cười nhếch môi: “Vậy đã xem được chưa? Có đẹp không?”
Trường Tuệ: “Y không chịu bỏ mặt nạ, phải trả tiền mới được xem.”
Cố tình nói câu này nhẹ nhàng mơ hồ, nàng lao vào lòng Mộ Tương Tuyết, làm y phân tâm, tay chạm lên gò má hơi lạnh, cười rạng rỡ: “Dù mặt nạ có bỏ hay không, cũng không thể so bằng ngươi đẹp.”
“Ta nhất định thích ngươi nhất!”
Mộ Tương Tuyết cúi mắt nhìn nàng, đặt tay phủ lên tay nàng, lấy má nhẹ nhàng xoa di, có vẻ đầy ý tứ quyến rũ: “Thật sao?”
Không khí ấm áp trong xe vừa bắt đầu liền bị tiếng phàn nàn của Ngọc Châu ngắt ngang: “Ngươi sao lại ra ngoài?”
Ngọc Châu đứng ngoài xe, thấy Ảnh Tuyết càng lúc càng gần, vội đưa tay ngăn lại: “Ngươi làm gì, ai cho phép ngươi đến gần?”
Ảnh Tuyết nhỏ giọng gì đó, do âm thanh quá nhỏ, nghe nằm trong xe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được chữ An An. Thân người Trường Tuệ hơi cứng đờ, nàng vẫn dựa vào lòng Mộ Tương Tuyết, tay y ôm lấy eo nàng, hai hơi thở hòa quyện, mặt chạm mặt, chuẩn bị hôn nhau.
Tay ôm nàng vẫn không buông, Mộ Tương Tuyết mỉm môi vuốt nhẹ khóe môi nàng, hơi thở còn chưa ấm áp: “Đó có phải là nghệ nhân múa đó không?”
Trường Tuệ móc tay y phục y, chầm chậm gật đầu.
“Ta…” Vừa định xuống xe xem xét, Mộ Tương Tuyết bỗng vén rèm xe lên, lộ ra bán khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, vung mi nhìn về phía ngoài xe: “Cớ sao afoa ồn ào đây?”
Hành động này khiến Trường Tuệ không ngờ tới, Ngọc Châu càng không thể ngờ.
Lo đến não như trống rỗng, Ngọc Châu chưa kịp nghĩ cách trả lời thì Ảnh Tuyết đã bước vượt qua nàng đứng trước xe, nhìn về phía người trong xe, ánh mắt thu nhỏ chút ít: “Ngươi là…”
Y chắc định hỏi thân phận Mộ Tương Tuyết, tưởng ra điều gì đó nên chặn lại.
Chẳng bao lâu, liền chỉnh sửa tâm tình, nhẹ nhàng hỏi: “An An có trong xe không?”
Mộ Tương Tuyết nhắm mắt nhìn y, không nói gì.
Trường Tuệ co mình trong lòng y, bị tấm áo rộng lớn khoác phủ, gần nửa người bị che sau rèm xe, lúc này mồ hôi đã chảy ướt, lại còn bị Ảnh Tuyết gọi tên, y mạnh tăng giọng: “Ngài đi nhanh quá, để quên túi thơm trên bàn rồi.”
Túi thơm là cái gì?
Trường Tuệ sờ eo mình mới bừng tỉnh nhận ra mình chưa từng đeo túi thơm, thế làm sao để quên được?
Biết Ảnh Tuyết gọi nhầm người, nàng định mở miệng, nhưng Mộ Tương Tuyết đã lên tiếng trước: “Đó không phải của thế thân, công tử xin trở về đi.”
Ảnh Tuyết đứng bất động, nghe lời người trong xe lạnh lùng: “Phu nhân không bao giờ đeo túi thơm, công tử xin lui.”
…..
Trường Tuệ bị Mộ Tương Tuyết lần thứ hai từ Nam Phong quán trở về, mấy ngày ngoan ngoãn không ra ngoài, nguyên do chính là y giám sát nàng chặt chẽ, nàng lấy cớ đi dạo, y lại đặt công vụ xuống theo, kè kè cùng đi.
Hẳn đã bị nàng quấy rầy đến sợ hãi.
Sợ hãi thì tốt, có sợ mới có ý thức cảnh giác, sau khi nàng cho y chút an toàn, lại có thể dần dùng kế cũ, tuyệt đối khiến tâm thái y tan vỡ.
Mang tư tưởng đánh gục Mộ Tương Tuyết hoàn toàn, những ngày qua Trường Tuệ cực kỳ ngoan ngoãn, âm thầm bỏ số tiền lớn tìm kiếm truyền thuyết Ngự Lão Ma, nghe đồn y có thể biến hình thành nhân dạng bất kỳ, chỉ cần tiền đủ nhiều sẽ giúp làm việc, không ngờ thật sự tìm thấy.
Hiện Hoàn Lăng bệnh nặng, Trường Tuệ mang lòng quan tâm thân thể hắn, không thể hoàn toàn bất chấp, nên nghĩ ra một kế sách đôi bên đều thỏa đáng.
Nàng sai Ngự Lão Ma đóng giả hình dáng nàng ra vào Nam Phong quán, còn chính mình thì vào cung theo Hoàn Lăng duyệt tấu sớ, tiện thể dò xét nghi vấn trên người Nguyên Kỳ.
Nhiều chuyện bất chấp nàng cũng không làm nổi, đối với thú vui ở Nam Phong quán nàng cũng thật chẳng hứng thú, tiện thể để Ngự Lão Ma thay thế.
Ngay từ lần hai vào quán Nam Phong, nàng đã cất tiếng với Sa mẫu, sau này cần một phòng nhỏ có đường bí mật, tiện cho nàng ra vào, Sa mẫu tưởng là nàng trốn tránh trách nhiệm phu quân nên mừng rỡ đồng ý ngay, hứa rằng đêm đấu giá Ảnh Tuyết sẽ hoàn thành sửa chữa căn phòng, nàng có thể vào ở.
Nay mọi sự đều chuẩn bị xong, chỉ đợi năm ngày sau đêm đấu giá Nam Phong quán diễn ra, nàng sẽ tính cách lẻn ra khỏi mắt Mộ Tương Tuyết.
Chưa chờ nàng nghĩ ra cách, thành Vương lại có án mạng quan lại lớn, liên quan sâu rộng.
Mộ Tương Tuyết lại bắt đầu bận rộn án sự, thường đêm không về, Trường Tuệ biểu hiện ngoan ngoãn, dù y không về đêm vẫn ngoan cố ở phủ công chúa, cho đến năm ngày sau.
Lần này là lần đầu tiên Trường Tuệ đêm mai đến Nam Phong quán.
Trong quán ánh sáng rực rỡ, màn lụa đỏ đu đưa xõa tới đất, các nữ nhân tụ tập nhóm ba, nhóm năm, bên cạnh có mấy nam quan tú, không khí xa xỉ phồn hoa bội phần so với ban ngày ồn ào.
Lần này nàng không mang Ngọc Châu, bên cạnh có Ngự Lão Ma trùm áo choàng, dưới choàng mặt mạo y và y phục giống hệt nàng, Trường Tuệ muốn dẫn người đến trước quen thuộc môi trường.
“Ngươi chắc chứ, sau này ta muốn làm gì cũng được sao?” giọng nói Ngự Lão Ma giống hệt nàng.
Trường Tuệ gật đầu: “Miễn không quá đáng, tùy ý làm, nhưng tuyệt đối đừng để người khác phát hiện ra.”
“Đừng lo.” Ngự Lão Ma thầm thì hừ một tiếng: “Bất kỳ người ta đóng giả, chưa từng bị phát hiện.”
Quán trong quá ồn ào, bàn bên có nữ khách uống rượu giao tình với nghệ nhân, không xa hồ muội bế tay trong tay.
Trường Tuệ cảm ơn đã tìm được Ngự Lão Ma, nếu không giữ lâu trong môi trường thế này, làm nàng oán giận đạo tâm.
Sau một hồi mở màn nhộn nhịp kéo dài, sắp tới đấu giá mặt mạ đầu tiên của Ảnh Tuyết.
Để tiết kiệm thời gian, cũng để nổi tiếng trong thành Vương, Sa mẫu báo giá thấp, Trường Tuệ liền chồng mười lần lên, ghìm cứng người chuẩn bị hô giá.
“Người kia là ai, khí thế lớn thế!” người nọ phàn nàn.
Cũng có thiếu nữ gia đình quan lại nhận ra thân phận nàng, mắt tròn xoe không dám tin: “Đó… đó là công chúa? Sao lại đến chỗ như thế này?”
“Ai dám chắc đó là Cung chủ Thuận An? Người ta nói nàng rất có tình cảm với Phu quân Mộ Phu mã, mấy ngày trước còn nghe tin cùng nhau du hồ…”
Trường Tuệ hơi che mặt không để bản thân quá kiêu căng, vừa né tránh lại muốn người khác nhìn rõ mặt nàng.
Ngự Lão Ma hít thở đại ngán: “Bao nhiêu tiền, ngươi chắc chứ?”
Trường Tuệ vuốt túi tiền: “Thật có phần vượt dự liệu.”
Mặt mạ đầu tiên của Ảnh Tuyết thật quá đắt, nàng không mang đủ ngân phiếu.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Trường Tuệ thản nhiên: “Dù sao thân phận của ta cũng lộ sạch, công chúa làm sao có thể trốn nợ, tiền không đủ... thì để họ đến phủ công chúa lấy.”
Ngoài đất phong Hoàn Lăng ban, nàng còn sở hữu vô số cửa hàng và ruộng đất trải dài hai nước Bắc Lương và Nam Vinh, đó là hồi Mộ Tương Tuyết Thành hôn bà ban tặng, nhiều vật quý giá để trong kho, có người trông coi.
Trường Tuệ không thích quản tin tức, cũng chẳng quan tâm tiền của, chỉ biết mỗi tháng phủ có nhiều rương ngân phiếu vào, trước kia để quỹ phòng trạch quản lý, nhưng không lâu trước phát hiện có thất thoát, Mộ Tương Tuyết bắt mạch nhận chức.
Y chẳng ngại phiền phức, nàng tự tại vô sự, lúc quán Nam Phong đến lấy nợ đương nhiên lấy tiền từ tay Mộ Tương Tuyết, nàng không tin y còn dám giả vờ độ lượng.
“Nửa đêm lén ra mua mặt mạ hoa khôi, lại dám bắt người đến tìm Phu quân đòi tiền...” Ngự Lão Ma tặc lưỡi khen ngợi: “Cung chủ, ngươi thật có thù với Mộ Phu mã hay sao?”
Kết quả đấu giá đã rõ, Trường Tuệ không nghi ngờ đã thành người chiến thắng mặt mạ đầu tiên của Ảnh Tuyết.
Sa mẫu mỉm cười ngào ngạt đón tiếp: “Khách quan, để ta đưa ngài lên lầu, Ảnh Tuyết công tử đã chờ trong phòng nhỏ.”
Trường Tuệ ước lượng thời gian, lúc này còn một khắc nữa Mộ Tương Tuyết về phủ, nàng còn có khoảng một khắc để gây họa.
———
Đề xuất Cổ Đại: Hộ Vệ Của Nàng
Huyền Trang
Trả lời9 giờ trước
Chương 93 lỗi nè