“……”
Trường Tuệ cho rằng, sở dĩ nàng chịu thả lòng, thuận theo Mộ Tương Tuyết trở về phủ công chúa là vì nàng đã thận trọng tính kế, chuẩn bị sẵn mưu kế nhợt nhạt để nhục mạ phu quân. Khi mà những trò quậy phá vô lý không thể khiến y nao núng, nàng cũng chẳng ngại làm quá hơn một chút.
Khác với khí hậu khô nóng nơi Bắc Lương, phương Nam Âm quanh năm ẩm ướt mưa nhiều, đặc biệt vào mùa hạ, từng giọt mưa rơi tí tách không ngớt.
Vừa về đến phủ công chúa, Trường Tuệ liền mượn cớ bệnh tật mà trở về phòng riêng, khóa trái cửa, không cho Mộ Tương Tuyết bước vào. Dẫu rằng hai người đã thành thân không ít thời gian, song Trường Tuệ vẫn chưa từng cho chàng vào phòng nàng. Nay trong phủ, ai ai cũng rõ ràng vị phu quân có dung mạo như tiên hạ phàm trần ấy chẳng hề được lòng công chúa. Có thể nói, toàn bộ kinh thành đều đang cười chê Mộ Tương Tuyết.
Đêm đó, Mộ Tương Tuyết sai người sắc thuốc bổ dưỡng thân thể. Không ngoài dự liệu, y vẫn bị đuổi ra ngoài cửa.
Lục Châu cũng không hiểu, chủ nhân mình vì sao cứ thích bắt bẻ phu quân, đứng ngoài cửa vội vàng dùng lời lẽ nhẹ nhàng nói rằng, “Điện hạ nói… muốn người thân chinh sắc thuốc cho nàng.”
Mộ Tương Tuyết một tay nâng chiếc dù tre, trên mặt tuy có những giọt mưa tí tách gõ vào dù nhưng không hề tỏ vẻ khó chịu.
Dường như trong lòng đang suy nghĩ thế nào là “thân chinh”, qua một hồi y mới nhẹ giọng đáp, “Được.”
Ngắm nhìn bóng lưng y bước đi, Lục Châu thở dài một hơi, chỉ lời vừa rồi nàng nói, nào có bảo y chỉ cần sắc thuốc thuần thân, công chúa sẽ chịu gặp mặt hay uống thuốc đâu.
Chỉ mong phu quân đừng giận nàng.
Quả nhiên, khi Mộ Tương Tuyết bưng đến thuốc thân tay sắc, Trường Tuệ vẫn từ chối gặp mặt, nhờ Lục Châu truyền đạt, “Điện hạ ý là, phải người tự mình nhóm lửa, nấu thuốc, chẳng được nhờ cậy người khác.”
Mộ Tương Tuyết đồng ý một tiếng, khóe môi lộ nụ cười rất nhẹ, y giơ tay nắm hộp thức ăn, “Chính là như vậy.”
Lục Châu để ý thấy trên mu bàn tay y có vết sẹo do lửa quệt phải, mắt kinh ngạc mở to, vội về trong phòng truyền lời. Chẳng mấy chốc, nàng lại bước ra, “Điện hạ dạy, lời nói chẳng có chứng cớ, nếu không có nhân chứng, ngài vẫn là…”
Lời chưa dứt, Mộ Tương Tuyết đã lên tiếng, “Phòng bếp vẫn có đầy đủ bọn hầu.”
Lục Châu không nói được lời nào, lập tức bước chân nhỏ chạy về phòng, quả nhiên, Trường Tuệ cũng nghẹn lời.
Ngắm chiếc chuỗi pha lê không đổi màu, nàng giận biết, “Dù sao hắn cũng phu quân, thân tay đích thân làm công việc hầu hạ mà còn để người khác nhìn thấy, chẳng phải mất mặt sao?!”
Điều đó chỉ chứng minh, phu quân rành rõi lòng dạ tiểu tính toán nàng từng mảy may.
Lời này Lục Châu không dám nói ra.
Nàng chỉ dám dò hỏi nhẹ nhàng, “Vậy điện hạ có muốn cho phu quân vào phòng không?”
“Đuổi hắn đi.” Trường Tuệ thật sự chẳng muốn gặp y.
Nhưng lời nói mới định thốt ra đã thay đổi, nghĩ tìm cách sỉ nhục người, sai Lục Châu để y vào trong.
Lần đầu tiên Mộ Tương Tuyết bước vào phủ Trường Tuệ.
Căn phòng rộng rỗng, gần như không có vật quý giá bày biện, trống trải đến nỗi chẳng khác nào nơi phòng cô gái. Nhưng nghĩ lại, từ khi kết hôn, Trường Tuệ cứ tạo mọi lý do để trở về cung, chẳng hề sống ở đây vài ngày.
Nàng không có thói quen đốt hương. Vì trời mưa đóng kín cửa sổ, trong phòng thoảng thoảng phảng phất mùi hương nhẹ nhàng, đó là hương vị đặc trưng của Trường Tuệ.
Hít thở mùi hương thoang thoảng, Mộ Tương Tuyết hạ mí mắt, sắc mặt trắng bệch có phần khá hơn trước, bước vào phòng trong.
“Tuệ tuệ.” Nhìn thiếu nữ dựa vào giường, y lấy bát gốm từ chiếc hộp thức ăn đưa ra, “Ta thêm vài vị thuốc, không quá đắng đâu.”
Trường Tuệ không nhận cũng chẳng ngước mắt nhìn, “Cho ta ăn.”
Mộ Tương Tuyết có vẻ kinh ngạc, bởi nàng từ trước không cho phép y đến gần mình. Y chỉ chậm rãi một chút, rồi cầm bát thuốc tới, chưa kịp ngồi bên giường đã nghe Trường Tuệ hạ lệnh, “Quỳ xuống mà cho ta ăn.”
Đúng như nàng dự liệu, y dừng bước.
Mở mắt, Trường Tuệ chạm phải ánh mắt đen như mực, sâu thẳm khó dò, chỉ cảm giác lần này y thật sự bị chọc giận. Vừa định vuốt cổ tay, nàng liền tiếp lời, môi mấp máy mang nụ cười nham hiểm, “Sao vậy, không bằng lòng sao?”
Nàng lạnh nhạt mỉa mai, “Ngươi nào có tư cách ngồi trên ghế thượng phòng của ta. Đừng có tưởng quá cao, cũng xem lại bản thân là thứ gì đi!”
Nàng chỉ mong y tức giận mà rời đi, ngờ đâu y vẫn đứng nguyên chỗ, Trường Tuệ tiếp tục kích động y, “Không nhanh lẹ bò tới quỳ, thì khỏi ở đây nữa!”
Nàng nghĩ, người đàn ông có khí phách nào cũng phải ném bát thuốc đập cửa mà đi, tâm tính nóng nảy còn nói vài câu cay độc, từ đó căm ghét nàng ra mặt.
Ấy thế mà Mộ Tương Tuyết đâu phải người thường.
Y chẳng những không bỏ đi, dưới sự thúc giục của Trường Tuệ còn bước tới trước mặt nàng.
Đã vào đêm khuya, trong phòng nến sáng rực, dù sáng nhưng bóng dáng Mộ Tương Tuyết cao lớn ngăn mất phần lớn ánh sáng.
Nàng không khỏi lo sợ, lùi lại một chút, tưởng như là bóng ma của Mộ Tương Tuyết đang trở lại. Dẫu vậy, nhiệm vụ đời này nàng là tìm mạng, vậy nên sau cơn hỗn loạn ban đầu, nàng nâng cằm, vẫn giữ thái độ kiêu căng ngạo mạn, “Làm gì? Ngươi định giết ta sao?!”
Giết ta đi.
Giết ta, như vậy mới hoàn thành nhiệm vụ.
“Giết ta?” Một nửa gương mặt Mộ Tương Tuyết lẫn trong ánh sáng, bỗng khẽ cười, “Ngươi là chính thất của ta, sao ta phải hại ngươi?”
Trường Tuệ định nói, chính thất của y là con heo chứ không phải nàng, bỗng thấy Mộ Tương Tuyết từ từ cúi xuống, nhẹ giọng hỏi, “Tuệ tuệ vẫn còn giận ta sao?”
Y thở dài, khiến Trường Tuệ mắt tròn ra, chậm rãi quỳ xuống, “Vậy bây giờ, có chịu uống thuốc không?”
Trường Tuệ sững sờ.
Mộ Tương Tuyết quỳ một cách ung dung, không chút miễn cưỡng hay nhục nhã, bình tĩnh như ngồi trên ghế, song y thực sự quỳ trên mặt đất, như kẻ hầu mọn thấp hèn nhất, múc một muỗng thuốc thổi nguội rồi đút lên môi nàng.
“Mở miệng.”
Trường Tuệ không biết nên phản ứng sao, khô khan mở rộng miệng, muỗng thuốc liền được đưa vào.
Sao lại có thể thế này?
Sao lại thành thế này?
Sao lại như vậy rồi?!
Trường Tuệ lặng lẽ hồi tưởng thân thế Mộ Tương Tuyết đời này.
Phương Nam Nhung nàng đang ở là quốc gia giáp biên Bắc Lương ở đời trước. Khi Triệu Nguyên Tề trở thành hoàng đế Bắc Lương, thì Nam Nhung đã chiếm giữ thành trì biên cương Bắc Lương.
Trường Tuệ cũng mới biết trước kia khi nàng chết, Nam Nhung dung binh tràn vào kinh thành Bắc Lương, dân chúng đều quy phục, quan viên Bắc Lương không người nào dám kháng cự, tự tay dâng đầu Triệu Nguyên Tề, phục tùng triều đình Nam Nhung.
Từ đó, Bắc Lương trở thành chư hầu quốc Nam Nhung, cứ mỗi lần có tân quân chủ Bắc Lương lên ngôi, sẽ cử một hoàng tử sang làm con tin tại Nam Nhung.
Mộ Tương Tuyết vốn là người Bắc Lương, nhưng y không phải hoàng tử con tin, mà là sứ thần Bắc Lương đến chúc thọ Đế vương Nam Nhung, còn tiện thể thăm nom hoàng tử con tin bị bệnh nặng.
Trường Tuệ không hề tỏ tường thân thế Mộ Tương Tuyết, song trước khi thành thân, Hoàn Lăng từng nói với nàng rằng Mộ Tương Tuyết xuất thân danh môn, được hoàng đế Bắc Lương trọng dụng, vị trí quan trọng trong gia tộc, nổi tiếng là tài tử văn võ song toàn của kinh thành Bắc Lương, là phong thái công tử thư sinh.
Bấy nhiêu thân phận cao quý như vậy, lẽ nào không được nâng niu cưng chiều, tự tin ngạo nghễ trong máu, khí tiết cao ngất? Người công tử đầy triển vọng ấy sao có thể cam tâm ngồi ở nơi Nam Nhung làm phu quân nhục nhã bị nàng giày xéo? Vì sao có thể cúi đầu nghe nàng sai khiến quỳ mọp trong nhục nhã chứ?
Rốt cuộc chỗ nào đã sai lầm?
Nhìn chiếc vòng pha lê vẫn chẳng hề biến chuyển, Trường Tuệ vừa hoang mang vừa bực bội, có lúc thực sự không biết phải xử trí ra sao với Mộ Tương Tuyết.
Bất ngờ má nàng bị ai chạm nhẹ, Trường Tuệ ngơ ngác nhận ra Mộ Tương Tuyết lấy đầu ngón tay vuốt qua khóe miệng nàng lập tức tránh né, “Ngươi làm gì vậy?!”
Y giơ ngón tay lên, có vết nước ướt bám quanh, “Dính nước thuốc rồi.”
Trường Tuệ bấy giờ mới nhận ra dù không biết từ khi nào, nàng đã uống hơn nửa bát thuốc y đút.
“Đừng lấy bàn tay dơ bẩn chạm lên ta!” Nàng ghét bỏ, lau má.
Nàng không hề đau, đâu cần uống thuốc, bèn lấy cớ đổ bát thuốc y trên tay, giận dữ nói, “Không uống nữa!”
Thuốc rơi xuống tay Mộ Tương Tuyết, phần lớn làm ướt áo y, một vài giọt văng lên tay Trường Tuệ. Y định giúp nàng lau thì bị nàng hất ra, ngưng một chút, nàng lại đưa tay dán lên mặt y.
Da y trắng nõn tinh tuyền, như ngọc ánh sáng trong màn tối, ướt lạnh mát do mưa đọng lại.
Trường Tuệ lấy vết thuốc dơ trên tay quệt lên mặt y, vẫn chưa hài lòng lại đưa bàn tay trắng nõn mềm mại ra lệnh, “Làm sạch cho ta đi.”
Nàng không nhìn y.
Nói đúng hơn, chẳng dám nhìn.
Âm thầm sống qua bao mùa xuân thu, dù có phần ngang bướng do Hoàn Lăng nuôi dưỡng, nhưng trong cốt lõi vẫn là người lương thiện. Hiện tại hành động cô lập khiến Mộ Tương Tuyết khổ cực là bắt chước kịch bản, nàng không thực lòng ủng hộ.
Mỗi lần hành hạ Mộ Tương Tuyết, Trường Tuệ đều phải nghĩ lại mọi độc ác Mộ Tương Tuyết trước kia gây ra cho mình, mới có thể ép buộc bản thân tà ác. Lúc này, tuy mặt nàng trông hung hăng, thật lòng trong lòng sóng gió dường như quá sức chịu đựng.
Nhanh đi đi, mau đi!
Trường Tuệ cau mày, cầu nguyện y vỗ tay rời khỏi, đừng quá ngoan ngoãn ngoan ngoãn nữa.
Nàng không nhìn y, vì thế không hay biết khi nàng sai y liếm sạch tay, mắt y chớp nhẹ, ngẩng lên nhìn nàng. Cũng không biết vì chịu đựng nỗi khổ trong lòng quá lớn, mặt nàng cố tỏ cứng rắn lại ửng hồng, lan tới tận tai.
Thật là kỳ quái, rõ ràng nàng mới là người đang làm nhục, sao lại trông căng thẳng và đau khổ hơn y?
Mộ Tương Tuyết hơi nhíu mắt, chụp lấy cổ tay Trường Tuệ.
Thời gian như kéo dài vô tận, hơi thở ấm áp phả lên mu bàn tay nàng, sau đó ngón tay nàng bị bao phủ bởi một lớp hơi ấm ẩm ướt, dần dần thâm nhập.
“Ah!” Trường Tuệ không giữ được bình tĩnh.
Như con thỏ bị hù dọa, nàng vội bật dậy khỏi giường, giấu ngón tay bị y liếm vào trong áo, sắc mặt đỏ ửng khắp cổ.
“Ngươi…”
“Ngươi!” Trường Tuệ tức giận đến gần như mất lời.
Nàng ghé sát vào góc giường, nhìn kẻ phía dưới bằng ánh mắt giận dữ trợn tròn, biến từ con thỏ thành mèo con. Nàng giận dỗi hét, “Mộ Tương Tuyết! Ngươi là chó của ta sao?!”
Bao nhiêu làm gì cũng nghe theo, chẳng còn chút liêm sỉ xấu hổ nào. Cho dù là chó, khi bị chọc tức cũng sẽ cắn người mà, vậy y là cái gì?!
Mộ Tương Tuyết vẫn quỳ dưới đất, dường như không hiểu sự biến chuyển bất ngờ của nàng, y dịu dàng hỏi, “Sao thế, ta cắn ngươi sao?”
Nhìn vẻ mặt tức giận sinh động của Trường Tuệ, y ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Hay vì ta liếm chưa đủ tốt?”
Chợt, Trường Tuệ nhớ lại Mộ Tương Tuyết kiếp trước, lời đùa cợt trên giường, cũng hay dùng giọng điệu đứng đắn đó hỏi nàng. Nếu không biết y đã quên ký ức, nàng cam đoan y cố ý trêu chọc mình.
“Đủ rồi đủ rồi!” Cảm thấy khô cổ họng vô cớ.
Gắp chiếc chăn gấm trên giường, nàng lao đầu trao cho Mộ Tương Tuyết, “Cút đi, biến khỏi đây!”
Trường Tuệ đột nhiên cảm thấy, việc tìm chết cũng không phải chuyện dễ dàng.
“……”
Vì Mộ Tương Tuyết bất bại, Trường Tuệ thêm phần tách biệt suốt nhiều ngày, càng không muốn gặp người.
Nàng lặng lẽ trong phòng, tiếp tục nghiền ngẫm kịch bản, tập trung phần độc ác, mỗi khi thấy mưu kế làm hại người khiến nàng căm ghét, đều chép lại làm tham khảo, chuẩn bị dùng lên Mộ Tương Tuyết.
Mưa tuy không biết từ bao giờ ngưng, tiết trời trở nên oi bức.
Có lẽ vì giam mình trong phòng lâu, Trường Tuệ thường cảm thấy khô họng nóng bức, có ngày còn chảy máu mũi mà toàn thân khó chịu.
Mặc bộ y phục mỏng manh, nhân lúc Mộ Tương Tuyết không có trong phủ, nàng quyết định ra ngoài đi dạo. Thấy nàng mang theo quạt song phụng, Lục Châu không hiểu hỏi, “Điện hạ, có cần thiết đến thế sao?”
Dù là mùa hạ, cũng chưa đến dịp oi bức khắc nghiệt nhất.
Trường Tuệ phất quạt vài lượt, không thấy mát mà còn ngột ngạt hơn, liếc nhìn Lục Châu, “Ngươi không nóng sao?”
“Không ạ.” Nhìn thấy má Trường Tuệ đỏ bừng, Lục Châu lo lắng, “Điện hạ, chẳng lẽ vì trong phòng bí bách mà bệnh sao?”
Cớ sao có thể nhỉ?
Thiếu nhiều bi kịch như tiền kiếp, đời này dù mất công lực, thân thể nàng vẫn khỏe mạnh, khó sinh bệnh. So với bị đẩy vào trạng thái bệnh lý, Trường Tuệ ngược lại nghĩ là bị Mộ Tương Tuyết làm phiền quá nhiều.
Phiền sao y lại kiên nhẫn, nhẫn nại thế.
Nghĩ về ý nghĩa bông hoa băng trong suốt, Trường Tuệ cau mày không hiểu, dựng lẽ đây là cách Mộ Tương Tuyết yêu nàng hay sao? Đằng này kiếp này vừa gặp mặt đã ức hiếp y, làm sao y có thể yêu nàng?
Nghĩ mãi vẫn không hiểu ý đồ Mộ Tương Tuyết, cô quạnh trong lòng thêm phần bức bối, hơi khát nước.
“Mang cho ta một chén trà mát.” Nàng phái Lục Châu đi.
Bởi nóng ngột, Trường Tuệ rút lại ý định ra ngoài, chuẩn bị quanh quẩn ở trong phủ. Đi đến vườn, bất chợt nghe tiếng khẽ khàng như tiếng vật nhỏ ho he, quen thuộc.
Nàng lần theo tiếng, thấy trong bụi cây một con heo nhỏ béo ú hồng hồng.
Lợn?!
Sao trong phủ công chúa có lợn?
Trường Tuệ nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, con heo kia là vật được dùng thay nàng làm phu thê cho Mộ Tương Tuyết, được nàng đặt tên là Hỉ Tuyết, vừa vặn tạo thành cặp với tên Mộ Tương Tuyết.
“Sao ngươi béo thế này?” Nàng xoa đầu heo béo tròn, lớp lông mềm mại dưới lòng bàn tay, rõ ràng được chăm sóc rất tốt. Trường Tuệ thật chẳng ngờ y vẫn chưa giết nó đi.
Nói về chuyện hôn nhân lạ lùng kia, y đã là chuyện cười trong kinh thành lâu rồi, có lẽ đã truyền tới Bắc Lương.
Ngày đó Trường Tuệ không chịu gả, còn mắng Mộ Tương Tuyết chỉ xứng lấy heo, ra lệnh y thành thân với lợn đeo khăn đỏ, khiến Mộ Tương Tuyết thành trò cười toàn Nam Nhung.
Nàng không đến đó nên không rõ tâm trạng y khi ấy, chỉ vui mừng vì trong hoa băng có chút màu sắc ồn ào, nghĩ y sẽ lập tức rút dao giết đến.
Ấy vậy mà mãi tới lúc nàng miễn cưỡng đến phòng hôn nhân, y vẫn không biểu hiện chút căm ghét nào, chỉ ngồi yên lặng, ánh nến đỏ soi lên nửa nét mặt, mày dài phủ bóng, trông cô đơn và buồn bã.
Có khoảnh khắc ấy, Trường Tuệ cảm thấy mình phụ lòng chân tình, nhưng nghĩ đến mọi điều tệ hại y đã làm tiền kiếp kia, lại không thấy mình quá độc ác.
Nàng thấy đây chính là báo ứng y phải nhận.
Sau đó, Trường Tuệ đuổi y ra khỏi phòng, lại ác ý sai y chăm sóc heo phu, đòi y ngày ngày bế nó ngủ.
Y có bế hay không nàng không biết, nhưng khoảng thời gian đầu nàng cử người theo dõi từng cử động y, quả nhiên y để Hỉ Tuyết ở phòng.
Heo nhỏ xíu khi đó đã phình to gấp đôi, tròn trĩnh sạch sẽ. Ngửi được mùi hương nhẹ thoang thoảng tỏa ra, Trường Tuệ bế heo lên, sát mũi hít, quả nhiên mùi hương thanh khiết của Mộ Tương Tuyết.
“Không đúng rồi…” Lắc chân heo, Trường Tuệ thực sự không hiểu, không nhịn được kể lể với con heo, “Ngươi chắc ngày ngày được bế ngủ thật sao?!”
Không thì sao mùi hương đậm đà thế kia?
Nàng không hay biết có bước chân lặng lẽ tiến lại gần phía sau, nghe thấy lời tự nói của nàng, người đàng sau im lặng một lát, rồi nói, “Điện hạ muốn nghe câu trả lời nào đây?”
Trường Tuệ động tay run, Hỉ Tuyết kịp thoát khỏi tay nàng rồi lẩn trốn trong bụi.
“Ngươi đến lúc nào vậy!” Nàng đứng dậy vội hỏi, nhìn lại thấy Mộ Tương Tuyết.
Y còn mặc triều phục chàm đỏ, thân hình cao lớn thon dài, rõ ràng vừa tan triều trở về. Thấy diện mạo thay đổi, Trường Tuệ sắc mặt thoáng giật mình, “Ngươi thăng chức rồi sao?”
Mộ Tương Tuyết gật đầu một tiếng. Nghe Trường Tuệ hỏi tiếp, “Lúc nào vậy? Tại sao thăng? Hiện ngươi là chức quan gì?”
Trường Tuệ nét mặt không vui, thậm chí vì y thăng quan mà khó chịu, đầy vẻ cảnh giác khó chịu.
Mộ Tương Tuyết chậm rãi trả lời, “Nửa tháng trước, vụ án oan sai chịu tra tấn trong bộ hình được kéo ra, làm hoàng thượng tức giận, sai tôi đến xét xử.”
Vụ án liên quan nhiều người, mũi dùi đâm thẳng vào Bộ trưởng Bộ Hình, chẳng ai muốn hoặc ngăn được sự thật. Hoàn Lăng không hài lòng Bộ Hình đã lâu, lần này quyết chí chỉnh đốn, người Bắc Lương xuất thân, không liên quan sâu tới triều đình Nam Nhung, lại làm phu quân, Mộ Tương Tuyết chính là lựa chọn tốt nhất.
Chính vào lúc Trường Tuệ và y mâu thuẫn, trở về cung trong những ngày ấy, y đã điều tra rõ vụ án, lấy lại danh tiếng trước triều thần, đắc được tin tưởng Hoàn Lăng, rồi thăng làm Thị lang Bộ Hình.
“Thị lang Bộ Hình?!” Trường Tuệ kêu lên.
Đó là quan tam phẩm chính bộ, Hoàn Lăng không thể tùy ý trao quyền cho y!
Theo kế hoạch, Trường Tuệ không định để y tham gia quan trường Nam Nhung, không chỉ vì y người Bắc Lương, còn vì nàng không tin tưởng y. Còn vị huynh trưởng nàng là minh quân biết dùng người, nên thấy y có năng lực thì phải trọng dụng, dù có sự phản đối dữ dội của Trường Tuệ, chỉ cho y làm quan nhỏ Bộ Hình, nhằm thăm dò.
Hoàn Lăng không có ký ức kiếp trước, nàng là công chúa, không thể can thiệp quá sâu việc triều chính, nhưng bài học đời trước vẫn còn đó, nàng không dám cho y quyền thế gì, âm thầm gây khó dễ, quyết không để y thăng tiến.
Chẳng ngờ trăm ngàn canh chừng, hắn cũng tìm được cơ hội vươn lên, Trường Tuệ cau mày, tự nhủ phải tìm cách buộc y rơi khỏi vị trí.
“Thời gian không sớm rồi, cùng đi dùng bữa đi.” Dường như chẳng hay biết Trường Tuệ tâm trạng tệ hại, y mời.
Trường Tuệ vụt ngẩng đầu nhìn y, “Ngươi còn mặt mũi ăn sao?”
Nhớ về những nhân vật độc ác trong kịch bản, nàng chỉ tay vào lưng heo chỉ lộ mông tròn trĩnh, bắt đầu giở trò mè nheo, “Xem này, Hỉ Tuyết đã gầy ngần ấy rồi!”
“Nó kết hôn cùng ngươi khi còn nhỏ xíu, mới ngày nào còn nhỏ như bàn tay này, nay sương gầy đét như thế này! Ngươi đối đãi với chính thất thế đấy sao? Thường đánh đập nó, bắt nó phải ngủ trong ngoài phòng ư?!”
Lục Châu vừa lúc mang trà về, không rõ đầu đuôi sự tình nhưng nghe càng lúc càng quen, chẳng phải chủ tử đang làm vậy với phu quân sao?
Trường Tuệ chỉ trích Mộ Tương Tuyết rằng, “Lương tâm ngươi bị chó ăn mất rồi sao, sao còn có thể ăn nổi cơm!”
Mộ Tương Tuyết lặng lẽ nhìn Trường Tuệ.
Chắc đã quen với sự quấy rầy của nàng, y hỏi bình tĩnh, “Theo ý điện hạ, ta nên bồi thường ra sao?”
Trường Tuệ mở miệng nhớ kỹ, cứng lòng lạnh giọng, “Quỳ lạy trước mặt heo phu thê, nếu nó không tha thứ, ngươi cứ quỳ tiếp, đến một trăm lần mới thôi.”
Mà lợn làm sao biết nói được?
Đôi mắt Mộ Tương Tuyết thoáng sâu xuống đại dương, dưới ánh mặt trời đổi thay, lại trở về dịu dàng yên ổn, như chỉ là cảm giác của Trường Tuệ.
Ánh nhìn đổ lên con lợn béo tròn đó, y không rõ nghĩ gì, bất chợt cười, “Thế thế đủ rồi hả?”
“Cái gì?” Trường Tuệ không hiểu.
Mộ Tương Tuyết bước đến gần, cách nửa bước đứng lại, ngước nhìn nàng hỏi, “Như vậy điện hạ có thể hết giận sao?”
Nén lòng không lùi bước, Trường Tuệ ngẩng cao cằm, “Chưa chắc.”
Dùng tay sờ lên thêu rồng rắn công phu trên trong phục, đầu ngón tay hơi ấn lên tim y, có lực đạo, “Mỗi lần thấy mặt ngươi, ta đều khó lòng có tâm trạng tốt.”
Nói thế không sai.
Mộ Tương Tuyết nhẹ nhàng bắt lấy đầu ngón tay nàng.
Chẳng biết có phải bị Trường Tuệ kích thích, y chậm rãi nói từng chữ. “Nếu khuôn mặt này khiến điện hạ khinh bỉ như vậy, sao không nhân dịp này phạt nặng hơn chút?”
Y cũng muốn biết Trường Tuệ chán ghét mình tới mức nào.
Cuối cùng, Trường Tuệ tự tay đánh y mười trượng trong vườn, còn sai y gánh thương quỳ cửa phòng nàng suốt một ngày.
Muốn y căm ghét mình, Trường Tuệ thẳng tay đánh, còn sai người quanh phủ xem, sau khi đánh xong, tay nàng đầy máu của y, giấu trong tay áo run rẩy.
Dẫu lòng náo động đến phát điên, nàng vẫn cố tỏ vẻ thích thú bệnh hoạn, cười nhạo, “Ngươi cũng thuộc dạng chịu đòn.”
“Xem ra ta có thêm trò vui rồi.” Lần sau khó chịu thì đánh y.
Lần này, Trường Tuệ hầu như dẫm đạp đến tận cùng phẩm giá Mộ Tương Tuyết, nàng không tin y vô động trước, quả nhiên khi trở về phòng, thấy bông hoa băng biến đổi, bằng mắt thường nhìn thấy màu sắc sậm hơn.
Mộ Tương Tuyết cuối cùng đã oán giận nàng.
.
Ban ngày đối phó Mộ Tương Tuyết khiến nàng hao tổn nhiều sức lực, tới khi về phòng, Trường Tuệ đã hơi kiệt sức.
Chắc cũng vì vậy nên những món ăn được đem đến chủ yếu là các món bổ dưỡng, nàng uống một bát đầy, ai ngờ càng uống càng nóng bức, càng khát, khi Lục Châu vào dọn bàn, trong bình hết sạch không chỉ nước mà cả phần thuốc và thức ăn.
“Điện hạ sao lại ăn hết cả?” Lục Châu sửng sốt.
Trường Tuệ lại rót cho mình một chén trà mát, phất quạt hỏi, “Có sao sao?”
Thuốc trong món ăn chủ yếu dùng thảo mộc, vị ngọt đậm đà, nàng vốn thích ăn, trước nay giữ dáng công chúa không dám động đến, nay bông hoa băng đổi màu khiến nàng không nhịn được.
Nhìn vại canh trống, Lục Châu một lúc chẳng rõ giải thích thế nào, gãi đầu, “Không phải không thể ăn.”
“Chính là…” Nàng kéo dài giọng, vô thức liếc nhìn phu quân quỳ ngoài cửa, hơi khó nói.
Trường Tuệ cảm thấy ngày càng nóng, mạnh tay xốc áo, đứng dậy, “Được rồi, ra ngoài đi, ta định tắm.”
Lục Châu định đi thì thấy kỳ, vừa muốn đi vừa lo lắng nên đứng ngoài cửa chờ.
Chờ Trường Tuệ tắm xong, nàng vội chạy vào phòng, thấy sắc mặt người tắm hồng hào, môi cũng chuyển sang màu đỏ bất thường, biết có chuyện chẳng lành.
“Mở hết cửa sổ ra.” Tắm xong vẫn còn nóng nực.
Lục Châu lơ đãng mở cửa, thận trọng quan sát sắc mặt nàng, “Điện hạ… có đau không?”
Chẳng đến nỗi đau, Trường Tuệ hạ cổ áo, “Chỉ là hơi nóng.”
“Nếu vậy…” Lục Châu ngập ngừng, ám chỉ nhẹ nhàng, “Không bằng cho phu quân vào chăm sóc?”
Trường Tuệ ngừng động tác.
Trong cơn nóng, phản ứng chậm, sau một lúc ngẩng mặt lên, lời nói cũng chậm lại, “Đúng rồi, không thể bỏ qua hắn.”
Nhân lúc Mộ Tương Tuyết vừa oán giận nàng, nàng nên nhân cơ hội đó đẩy sâu thêm thù hận, nghĩ kỹ, nói, “Cho hắn chạy vào rửa chân cho ta!”
Lục Châu mắt sáng lên tưởng công chúa đã tỉnh ngộ, vội chạy ra ngoài, “Nhanh! Nhanh thay quần áo tắm rửa cho phu quân đi! Điện hạ muốn ông ấy vào hầu hạ rồi!”
--- Hết ---
Đề xuất Trọng Sinh: Ráng Chiều Tựa Hồng Đậu, Tương Tư Giăng Đầy Trời
Huyền Trang
Trả lời11 giờ trước
Chương 93 lỗi nè