Khi trời vừa hé rạng, suốt đêm tuyết đỏ rơi không ngừng cuối cùng cũng tạnh hẳn.
Tuyết hòa tan một nửa để lại dấu vết như nhuộm bằng máu người trên mặt đất, khiến người nhìn không khỏi rùng mình kinh sợ. May mà bầu trời không còn u ám đượm màu đỏ thẫm như trước kia, dẫu sao cũng trở lại cảnh sắc thường ngày.
Tiên vệ Thanh Kỳ cầm mâm đi trước, phát giác Tiểu Tân thiếu động tĩnh, quay đầu trông thấy người kia đang quỳ bên tuyết, nắm lấy tuyết đỏ trong tay xoa bóp.
Nghe Thanh Kỳ thúc giục, nàng dùng hơi thở lạnh róc rách vỗ sạch tuyết trên tay, bước nhanh tới theo kịp, nói: “Ta chỉ muốn xem thử, tuyết đỏ này có thật là máu hay không...”
“Làm sao có thể chứ?”
“Nhưng mà, nó giống máu thật đấy.” Tiểu Tân nói lời không vững.
Tuy tuyết đỏ không hề có mùi tanh hôi của máu, thậm chí tỏa ra mùi hương lạnh ngắt lạ thường, song khi tan chảy lại trông chẳng khác gì máu, làm nàng khó lòng không sinh điều suy nghĩ lung tung.
Thanh Kỳ nghe những lời ấy liền cảm thấy khó chịu, chỉ cần nghĩ đến là đã thấy rợn người, nên khuyên nhủ: “Tôn chủ đã nói yên ổn rồi, lời này chớ nên tùy tiện truyền ra ngoài.”
“Yên tâm, ta rõ rồi.”
Khi tới trướng Chưởng Chử, hai người tự giác giữ miệng, không làm ồn.
Đêm qua dẫu không rõ chủ nhân làm sao cứu sống Tử Tuyết công tử, song khi nàng xuất hiện bảo họ trở về nghỉ ngơi, sắc mặt mệt mỏi yếu ớt, nói sẽ ngồi thiền điều tức, không cho họ vào quấy rầy.
Hai người nhẹ bước mở màn, vào trong, song không trông thấy bóng dáng người đang tọa thiền trên đài sen.
“Người đâu rồi?”
Tiểu Tân nghi hoặc nhìn về phía Thanh Kỳ, Thanh Kỳ lắc đầu, hai người vừa ý lại không chắc chắn cùng tiến vào phòng trong; dù sao, Mộ Tử Tuyết vẫn đang nằm trong đấy. Nhưng khi vòng sang sau bình phong, phát hiện chủ tôn mình không chỉ có mặt trong nội thất, mà còn mặc y phục rối loạn, trườn gục trước sập, tay nắm chặt bàn tay Mộ Tử Tuyết.
Chuyện này là sao?
Tiểu Tân và Thanh Kỳ đều bàng hoàng, một lúc không biết phải cất giọng gọi thức Chưởng Chử hay không.
Không chờ hai người quyết đoán, Chưởng Chử đã trước tiên tỉnh lại khi phát hiện có người bước vào. Ban đầu nàng tỉnh giấc, ý thức còn mơ hồ, ngơ ngác, toàn thân nhức mỏi yếu sức, là do tiêu hao linh lực quá nhiều dẫn đến thương tổn thân thể.
Tĩnh ngâm một lúc, nàng mới nhận ra mình đang trườn trước mặt Mộ Tử Tuyết, tay vẫn kéo giữ bàn tay hắn, nóng lạnh hòa quyện, thân mật không ngớt.
Chưởng Chử: “...”
Dẫu không nói năng gì, song hai cô nương hầu đều nhạy bén nhận ra sắc thái không tốt nơi nàng.
Bình thường hay líu lo như chim, Tiểu Tân khi đang giúp Chưởng Chử chải tóc, mấy lần mở miệng muốn nói vui mà làm nàng lộ sắc mặt mặt lạnh không chút biểu cảm làm sợ hãi đành nuốt lại.
Thôi kệ, nàng im lặng không nói nữa.
Chưởng Chử lạnh lùng nhìn vào gương, thực ra là đang trầm tư.
Dẫu trong lòng thay đổi, ngắn hạn vẫn chẳng quen được sự gần gũi với Mộ Tử Tuyết. Chỉ cần nghĩ đến việc đã nắm tay hắn ngủ một giấc, nàng cảm thấy tay như bị rắn liếm qua, tê dại và rùng rợn.
Để chuyển ý, nàng xoa xoa mày thốt hỏi: “Bên ngoài tuyết đã tạnh chưa?”
Tiểu Tân vội đáp: “Mới vừa sáng đã ngừng rồi.”
“Vậy... hiện giờ không biết gọi đại ca là gì,” Chưởng Chử ngập ngừng, “công tử kia tình hình ra sao?”
Tiểu Tân đáp: “Vẫn còn mê man.”
“Chưa tỉnh sao? Đã mấy ngày rồi.”
Thanh Kỳ lên tiếng: “Thánh y nói hắn phục hồi tốt, chỉ cần theo đơn thuốc sắc thuốc, thêm vài ngày nữa là người sẽ tỉnh lại.”
Thấy Chưởng Chử lo lắng, nàng dò hỏi: “Tôn chủ có cần đến xem người ấy không?”
Nói thật nếu chẳng phải Tử Tuyết công tử thương tích nặng hơn, hiện giờ nằm trong trướng dưỡng thương chắc cũng là công tử kia rồi.
Chưởng Chử vừa định trả lời, bên màn truyền đến tiếng ho trầm thấp.
Mộ Tử Tuyết tỉnh rồi.
“Nên chưa đi được.” Nàng hạ ánh mắt nhìn bông băng trên cổ tay, lòng thức thời lại yên tĩnh trở lại.
Dẫu rất muốn đến thăm Hoàn Lăng, trải qua sự việc hôm qua, nàng cũng nên nhận bài học, phân biệt rõ chuyện lớn chuyện nhỏ. Dù nàng có thể thiên vị làm lựa chọn, song không thể tùy tiện kiêu ngạo theo ý mình trên những vấn đề đại cục, lúc này phải có nhận thức minh bạch—
Mộ Tử Tuyết quan trọng hơn Hoàn Lăng gấp bội.
“Các ngươi đi chăm sóc công tử đó đi.” Chưởng Chử không yên lòng giao cho người khác.
Tiểu Tân đang chìm đắm trong niềm vui Mộ Tử Tuyết tỉnh lại, như muốn ngay lập tức lao vào gặp người, nghe lệnh chủ nhân liền tỏ rõ thất vọng, mắt ngóng qua bình phong: “Vậy ở đây...”
Chưởng Chử thản nhiên: “Có ta ở đây.”
Thanh Kỳ kéo Tiểu Tân ra ngoài.
Bên sau bình phong phát ra tiếng động nhẹ, kèm theo tiếng chén trà vỡ vụn.
Không kịp chỉnh lại tâm trạng, Chưởng Chử bước nhanh vào, trông thấy Mộ Tử Tuyết quay người chống tay, nửa thân người lơ lửng ngoài sập, dường như đang nhặt vật gì đó, toàn thân lắc lư sắp ngã xuống.
Chưởng Chử giật mình, tim thắt lại một nhịp, “Ngươi làm gì thế!”
Mang theo nửa hài tử mạng từ cõi chết cứu người về, làm sao Chưởng Chử có thể nỡ để Mộ Tử Tuyết gặp họa thêm một lần nữa? Nàng vội chạy đến nâng đỡ, động tác cẩn thận sợ chạm vào vết thương, giọng nói không mấy ôn hòa: “Ngươi không thể nằm yên được sao?”
Nàng thật không muốn thấy đối phương lại lâm vào trạng thái mất trí vừa đang hồi sinh.
Có lẽ do tình cảm trong lòng Chưởng Chử làm tác dụng, Mộ Tử Tuyết tỉnh táo hơn nhiều, chỉ còn yếu nhược. Lớp áo mỏng manh rộng thùng thình che trên người hắn, thiếu niên vì động tác làm vết thương hơi đau thở nhẹ, dựa vào vai nàng, “Chén trà vỡ rồi.”
Chưởng Chử hơi động kinh, phản xạ muốn đẩy ra lại nhịn. “Vỡ thì vỡ, chẳng biết la người hay sao?”
“La ai?” Mộ Tử Tuyết cúi lông mi dài rũ xuống, buồn bã nói: “Không ai thích ta, ta hà tất phải cưỡng cầu hại người.”
Chưởng Chử thật chẳng thể nghe những lời như thế.
“Ai bảo thế?!” Có lẽ thiếu niên yếu ớt làm người ta không khỏi mềm lòng, hay có lẽ việc trước khiến Chưởng Chử càng thêm day dứt, nàng thốt lời yêu thương chưa giữ lại: “Ta thích ngươi đấy.”
Tương lai vận mệnh Linh Châu đang đặt lên vai hắn, hiện nay nàng vì hắn xả thân, máu tâm tư không tiếc hiến dâng, thế đã chưa đủ hay sao?
Mộ Tử Tuyết ngẩn người, hình như chưa từng nghĩ chủ nhân sẽ nói ra lời này, do dự: “Sư mẫu... ngươi thật sự không lừa ta chứ?”
Chưởng Chử vừa mở miệng, định đáp, thì bên ngoài trướng vang lên tiếng Tiểu Tân: “Tôn chủ chẳng lẽ đã trông một đêm không ngủ sao?”
Trướng tuy khá dày, đủ để cách âm, song vì Chưởng Chử thính lực tinh diệu, mọi động tĩnh bên ngoài đều lọt vào tai nàng. Hai người vừa bước ra khỏi trướng, vừa đi vừa nói chuyện tầm phào: “Lúc đầu ta hiểu lầm sao? Bây giờ trông kỹ lại, tôn chủ đối với Tử Tuyết công tử thật chu đáo đấy nhỉ?”
Thanh Kỳ ám chỉ: “Lúc nào cũng rất tận tâm.”
“Có sao?” Tiểu Tân nhẩm tính bằng ngón tay, “Ngay khi tôn chủ mới đem người về, chẳng mấy quan tâm còn sắp xếp ở khu vườn xa xôi nhất, ta tưởng tôn chủ không muốn gặp mặt hắn. Hồi sau ngày lễ bái sư thay đổi bất ngờ khiến trong phủ xôn xao bàn tán, đặc biệt khi tôn chủ cứu người kia từ hầm ngục về, thiên vị rõ ràng đến mức tàn nhẫn, ta còn nghi ngờ tôn chủ hối hận nhận đồ đệ.”
Nhưng qua chuyện hôm qua, nàng cảm thấy mình sai. Tuy vậy, nàng vẫn thấy lạ, chỉ một đêm mà thái độ chủ nhân khác nhau tận trời vực.
Nhớ đến mặt người kia rồi nhớ tới Tử Tuyết công tử, tập chút tranh ảnh xem qua lúc rảnh rỗi trong lòng hiện lên, Tiểu Tân muốn nói mà ngập ngừng, “Ngươi nghĩ... dê, ai đẹp hơn?”
Thanh Kỳ mắt giật một cái, “Sao tự nhiên hỏi chuyện này?”
Tiểu Tân cắn môi, ý nhắc khéo: “Ngươi chẳng thấy... tôn chủ lần lượt nhặt về hai người này đều đẹp lắm sao?”
Tính cách Tiểu Tân phóng khoáng, ngày thường vô sự thích xem sách tranh. Ban đầu nàng còn không hiểu hành động nhặt người của chủ nhân, bây giờ càng nghĩ càng không ổn, tự mình sáng tác ra một kịch bản lớn, không nhịn được kể hết cho Thanh Kỳ nghe: “Ta nghi ngờ, tôn chủ lúc đầu nhặt Tử Tuyết công tử, là bị gương mặt ấy mê hoặc, nhất thời mềm lòng nổi lòng thương, tỉnh lại lấy lại lý trí rồi, thế là sinh ra chán ghét đủ điều với hắn.”
Thanh Kỳ tưởng tai mình có vấn đề: “Ngươi nói gì đấy? Đó là tôn chủ cơ mà.”
“Tôn chủ cũng là người mà.” Tiểu Tân có logic riêng, “Ngươi có quên không, tôn chủ cũng chỉ là cô thiếu nữ mới hơn mười tuổi, chênh lệnh tuổi tác giữa nàng và Tử Tuyết công tử đâu hơn vài tuổi.”
Ở tuổi thiếu nữ ấy, dù không mấy mơ mộng lụa là quần áo hay tiểu thuyết tình cảm, cũng không thể tránh khỏi yêu thích cái đẹp, mong đợi điều tình. Ban đầu Tiểu Tân quả thật không hài lòng với hai người kia, nàng ghét bỏ ra sao chưa từng phàn nàn về dung mạo của họ, có lúc đến cả bản thân nàng cũng khó nhịn, huống chi là cô thiếu nữ chỉ đứng cách hắn vài tuổi?
Trong trướng, khi nhận thấy Mộ Tử Tuyết nhìn chằm chằm mình, Chưởng Chử giật mình, ý thức rằng hắn nghe được mọi lời.
Nàng chuẩn bị mở miệng, lại nghe tiếng Tiểu Tân bên ngoài: “Ngươi biết vì sao tôn chủ đối với con dê kia tốt như vậy không?”
Đang định nói thì nửa miệng Tiểu Tân bị bàn tay nặng trịch bịt lại, Mộ Tử Tuyết bỗng ôm nàng chặt, liếc mắt nhìn nàng với vẻ khó hiểu, gần như dùng hơi thở thầm thì: “Sư mẫu, ta muốn nghe.”
Hắn thật sự rất muốn biết, vì sao sư mẫu đối với một con dê thấp hèn cũng đối đãi ân cần thế.
Tiểu Tân nói: “Bởi vì... tôn chủ cũng thích mặt dê kia mà!”
Thanh Kỳ thẳng lời lột trần tâm ý Chưởng Chử, giọng khinh bỉ: “Ngươi xem tôn chủ là kẻ cuồng sắc à?”
“Ôi dào, ta vốn đang khen tôn chủ mắt nhìn xa trông rộng đấy chứ.” Tiểu Tân tiếp tục thêu dệt câu chuyện: “Đôi mắt tôn chủ có thể nhìn thấy vẻ đẹp mà người thường chẳng thể thấy, xuyên qua lớp người dày đặc, nàng nhất định đã nhìn thấu nhan sắc phát tán loạn của con dê kia, phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, mới bất chấp mất lòng Hoàng tử Thập Nhị mà cứu người.”
Câu chuyện này cũng lý giải được vì sao hành vi trước sau của Chưởng Chử khác biệt rõ rệt.
Rốt cuộc, sự mê hoặc nhất thời sao có thể so bì với tình yêu sét đánh?
Vậy sao Chưởng Chử lại càng ngày càng lạnh nhạt con dê kia mà chuyển sang quan tâm Mộ Tử Tuyết như thế? Tiểu Tân vừa đi vừa nói, giọng đã dần xa, “Tất nhiên đó là vì đứng trước cửu tử đường cùng rồi, tôn chủ mới nhận ra Tử Tuyết công tử mới là chân ái.”
Chưởng Chử tức giận đến mức tháo tay Mộ Tử Tuyết định hò lớn ra ngoài: “Ta vẫn chưa chết đây này!”
Bên ngoài trướng bỗng im lặng tuyệt đối.
Một tia linh quang xuyên qua tấm trướng bị bắn thẳng vào miệng Tiểu Tân, nàng thử hé miệng mà chỉ phát ra tiếng ú ớ không trọn vẹn.
“Thanh Kỳ.” Tiếng nàng lạnh lùng, uy lực vang dội trong trướng: “Đi, đốt sạch hết những quyển sách truyện của nó đi.”
Thanh Kỳ lập tức đáp vâng, kéo theo Tiểu Tân mặt mày sầu thảm vội lui ra ngoài.
“Cười cái gì?” Vừa rời đi, Mộ Tử Tuyết vẫn cười và tựa vào vai nàng.
Chưởng Chử hờn dỗi đẩy hắn ra, nói mình thật ra cũng không giận lắm, thậm chí còn có chút khâm phục tiểu nha hoàn giỏi bịa chuyện của Tiểu Tân.
Tuy nhiên nàng cảm thấy hơi mất mặt, sợ Mộ Tử Tuyết thật tin những lời đó, vội vàng giải thích: “Ta không phải kẻ mê sắc, cũng chưa từng bị nhan sắc ngươi mê hoặc, nhận ngươi làm đồ đệ cũng bởi... bởi ta vừa mắt, với lại ngươi có thể luyện tập phát triển được.”
“Ta đêm qua xem bói một quẻ, ngươi đích thị là đồ đệ của ta, Chưởng Chử.”
Mộ Tử Tuyết vẫn cười, mí mắt như quạt nhỏ rồi dựa vào vai nàng giấu ánh mắt cuối lại.
Hình như từ khi quen nhau cho đến nay, Chưởng Chử chưa từng thấy hắn cười như vậy, nàng vốn định giữ mặt nghiêm trang, song không chống nổi khí sắc vui vẻ của hắn. Nghĩ đến lời nói linh tinh của Tiểu Tân lúc nãy, nàng mỉm cười không kiềm được, cười đến co giật: “Ngươi không thể ngừng cười sao?”
Mộ Tử Tuyết mỉm cười: “Ta chỉ là quá vui thôi.”
Dù biết Tiểu Tân đang bịa chuyện, song những lời đó thật sự khiến lòng hắn vui thích, hắn thầm nguyện những điều đó là sự thật.
“Ta rất vui.”
Trong câu chuyện tưởng tượng của người ngoài, hắn tưởng mình là duy nhất không thể thay thế trong lòng Chưởng Chử.
Đôi mắt sáng rỡ nhìn thấu bóng hình nàng, thiếu niên nét mặt nhuộm đầy nụ cười, bất giác gọi khẽ: “Sư mẫu.”
“Làm gì thế?” Cô thiếu nữ giọng không mấy tốt, nhưng đôi mắt cong như trăng liềm do cười nín tỏ rõ ràng rạng rỡ.
Ngay lúc nàng quay mặt đi, Mộ Tử Tuyết nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên má, dùng tiếng nói dịu dàng cười nói: “Mong ngày nào đó, lời nói sai lầm kia trở thành sự thật.”
Hắn nguyện được thành sự tồn tại duy nhất trong lòng Chưởng Chử.
Chưởng Chử ngẩn người, một lúc mới phản ứng lại, vừa nãy... nàng vừa bị tiểu yêu tinh hôn một cái phải không?
“...”
Tuyết đỏ không phủ rộng khắp nơi, chỉ xảy ra gần khu săn bắn, người dân lân cận chẳng hề biết.
Trận tuyết này đến nhanh đi cũng nhanh, như cơn mộng mị phi lý, khiến mọi thứ cùng tuyết rơi bị chôn lấp kín đáo.
Máu tâm tư nàng cho Mộ Tử Tuyết cuối cùng phát huy công hiệu, vết thương hắn phục hồi rất nhanh, song phần lớn thời gian vẫn trong trạng thái mê man. Để tiện chăm sóc, Chưởng Chử để hắn lại trong trướng mình, mỗi đêm ngồi thiền điều tức.
Bẩy tiếng đồng xu trên quẻ gương lăn vài vòng tạo nên tiếng leng keng trong trẻo.
Đêm nay Chưởng Chử vẫn chưa thể định thần, lòng canh cánh vận mệnh Bắc Lương quốc, tỉ mỉ gieo quẻ xem vận mệnh. Nhìn quẻ tượng phức tạp khó đoán, nàng hạ mắt thâm trầm, mày cau không giấu nổi.
Không khỏi nghĩ tới ngày tuyết đỏ xuất hiện, cuộc đàm đạo riêng cùng Đức nữ đế:
“Ta hiện không nói điều khác, chỉ muốn biết dị tượng này rốt cuộc là điềm lành hay dữ?”
Chưởng Chử đáp gọn: “Cửa trước có hố, hướng sáng quay về tối tăm, không phải điềm lành, có biến loạn.”
Ban đầu nàng thuận tay gieo một quẻ, quẻ tượng dương khí chết chóc hướng thẳng về dị tượng tuyết đỏ, khiến nàng không khỏi lo âu cùng cưỡng chế.
Giờ tái gieo khi tuyết đỏ đã tạnh, quẻ tượng cũng có thay đổi, song vẫn ngập tràn hung khí nguy hiểm, đã gắn liền chặt chẽ với vận mệnh Bắc Lương quốc.
“Linh Châu giới đổ nát là vô song mỹ lệ, tiếc thay, sư mẫu quên mất rồi.”
“Dẫu vậy, không sao, cõi ta bà này có lẽ có thể tái hiện mỹ lệ Linh Châu giới, sư mẫu có muốn xem không?” Ý niệm lại lại hiện về lời doạ dẫm của thể xác Mộ Tử Tuyết hôm đó, sắc mặt nàng biến sắc.
Nàng vô thức nhìn về phía sau bình phong, trong phòng trong, Mộ Tử Tuyết đang nằm mê man trên sập nàng.
Có liên quan gì tới hắn chăng?
Chưởng Chử nhẹ nhàng vuốt ve bông băng trên cổ tay, bản năng phủ nhận nghi hoặc kia, mấy ngày nay, mặt dây chuyền bông tuyết đỏ thẫm lại nhạt thêm một bậc, rõ ràng phương hướng thanh tẩy nàng đã đi đúng.
Vận mệnh nguy hiểm trong quẻ, rốt cuộc là điều gì?
Chợt nhớ lúc nàng lui khỏi đại trướng, Đức nữ đế có hỏi nhỏ: “Con ta... có tin tức nào không?”
Thực ra Đức nữ đế không vô tử, năm xưa khi trấn giữ biên cương, từng mang thai sinh được một nhi tử non tháng. Đúng vào lúc chiến tranh loạn lạc, bà để con lại thành thị cho người tin cẩn trông nom, bản thân cùng quân đội ra trận.
Sau đó, chiến thắng vang dội, Đức nữ đế được phong thái tử, trở lại thành đón con thì mới hay người giúp việc phục vụ trong loạn tử vong, còn đứa con non yếu khỏe cũng không thấy đâu, trở thành vết thương lòng không thể lành của Đức nữ đế.
Tròn mấy chục năm trôi qua, Đức nữ đế chưa từng ngừng tìm con, gần như đã dùng hết mọi phương pháp.
Biết được Chưởng Chử có thể dùng thuật chiêm quẻ tìm người, bà hạ bỏ thân phận quân vương, gần như cầu khẩn với tư cách một người mẹ, nhờ nàng tìm lại con.
Điều này thật ra không quá khó.
Khó xử là Chưởng Chử nắm lấy ngày giờ sinh đứa trẻ, đã nhiều lần gieo quẻ mà thất bại, chỉ có người chết không khí mới như vậy.
Dường như có điều gì kia đang dẫn dắt Chưởng Chử, bỏ qua vận mệnh Bắc Lương quốc, ý niệm chợt thu lại gieo quẻ thêm lần nữa, một lần nữa đoán xem đứa con thất lạc của Đức nữ đế.
Lần này, quẻ thành sự.
Bầu trời ngoài trướng vừa sáng, tuyết đỏ đã ngừng rơi, cả khung cảnh được phủ lên màu đỏ như huyết, tạo nên thực cảnh hư ảo kỳ bí.
Câu chuyện vận mệnh, tình cảm và bí mật dần hé mở, khiến cho mọi người trong trướng mong chờ những điều kỳ diệu sắp sửa đến.
Đề xuất Hiện Đại: Đập Nồi Bán Sắt Đi Học