**Chương 55: Tựa Như Hỷ Phục**
Thật ra thì không phải.
Ánh mắt Thịnh Hàn quả thực đã thoáng dịch chuyển trong khoảnh khắc ấy, nhưng không phải vì tiếng kinh hô nhỏ bé kia. Màn hình điện thoại đặt trên đầu gối anh khẽ sáng lên, là tin nhắn Lý Triết gửi tới:
【Cô Thi đã đến.】
Tựa như một công tắc được bật, khí chất lịch thiệp nhưng xa cách quanh Thịnh Hàn lập tức tan biến. Trong khi nhân viên trường quay vẫn còn thấp thỏm vì Thịnh Hàn vừa rồi dường như có chút chú ý, thì một cảnh tượng còn khiến họ kinh ngạc hơn đã xảy ra.
Chỉ thấy vị ảnh đế Thịnh, người từ khi đến phim trường vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dường như thờ ơ với mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi ghế. Anh bước nhanh về phía cửa trường quay, mục tiêu rõ ràng, bước chân thậm chí còn mang theo vài phần vội vã.
Thế nhưng, khi còn cách cửa vài bước chân, anh lại như bị ấn nút tạm dừng, đột ngột phanh gấp. Thịnh Hàn khẽ ngả vai ra sau, cằm hơi nhếch lên, chút hân hoan và vui sướng suýt chút nữa đã bộc lộ ra ngoài, lập tức bị anh thu lại sạch sẽ. Thay vào đó là vẻ lạnh lùng cố ý. Anh đút một tay vào túi quần, lưng thẳng tắp, như thể chỉ tình cờ đi ngang qua cửa, tiện thể hóng gió.
“Ê, mấy chị nói xem… tin đồn thầy Thịnh và cô Thi không hợp nhau, rốt cuộc là thật hay giả vậy?” Cô bé nhân viên trường quay thì thầm, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
Nói là không hợp đi, cái dáng vẻ anh ta sốt sắng chạy ra đón người thế này rõ ràng quá rồi. Nhưng nếu nói là hợp đi, thì cái mặt lại lạnh như băng, ai mà dám đến gần chứ?
Ngô Hiểu bước xuống từ xe bảo mẫu trước, vừa nhìn đã thấy Thịnh Hàn đứng sừng sững ở cửa như một vị thần gác cổng, trong lòng lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo. Vị thầy Thịnh này, trong chuyện bày tỏ tình cảm, đúng là chẳng biết kiềm chế chút nào!
Cô ta thầm nghĩ trong bụng, nhưng động tác tay lại không hề chậm, nhanh nhẹn mở ô chống nắng, vững vàng che trên đầu người sắp bước xuống xe. “Chị Tình, cẩn thận nắng, xuống xe từ từ thôi ạ.”
Thi Tình khẽ cúi người, bước ra từ bóng râm của xe. Chỉ trong tích tắc, ánh mắt cô đã chính xác chạm phải bóng dáng đang tắm mình trong ánh sáng chói chang ở cửa, khóe môi vô thức cong lên một nụ cười nhẹ.
Thịnh Hàn hôm nay, lại là một phong cách mà cô chưa từng thấy. Anh mặc một bộ vest Tân Trung thức màu đen được cắt may tinh xảo, thiết kế cổ đứng cổ điển ôm sát chiếc cổ thon dài của anh một cách tỉ mỉ, vừa vặn để lộ yết hầu gợi cảm. Tà áo bên trái của vest sử dụng thiết kế khuy cài bất đối xứng, những chiếc khuy đen bóng từ vai phải chéo xuống đến eo trái, mang đậm nét duyên dáng phương Đông độc đáo và cảm giác thiết kế hiện đại. Nó tôn lên vóc dáng ưu việt với bờ vai rộng, eo thon của anh một cách hoàn hảo, dáng người thẳng tắp như cây tùng.
Điều tuyệt vời nhất là, trên ngực trái bộ vest đen của anh, cài một chiếc ghim cài áo nhỏ nhắn tinh xảo hình bánh đậu đỏ viền chỉ vàng. Chút đỏ ấm áp ấy đã khéo léo phá vỡ vẻ lạnh lùng và xa cách quá mức quanh anh, thêm vào vài phần dịu dàng khó nhận ra. Thi Tình thậm chí còn cảm thấy, nếu lúc này trong tay anh có thêm một chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương màu sẫm, thì đó chính là hình tượng Phật tử Kinh thành cao quý lạnh lùng mà Ngô Hiểu gần đây đang điên cuồng mê mẩn trong các bộ phim ngắn.
“Thầy Thịnh, chào buổi sáng!” Thi Tình trấn tĩnh lại, nén xuống sự xao động đang bộc lộ, nở một nụ cười rạng rỡ và đoan trang.
Còn Thịnh Hàn đứng ở cửa, vào khoảnh khắc bóng dáng Thi Tình hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt anh, cảm thấy cả thế giới ồn ào đều tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập như trống dồn trong lồng ngực mình. Người đàn ông giây trước còn cố gắng duy trì hình tượng ‘Phật tử lạnh lùng’, giây sau đã tan chảy như tuyết mùa xuân.
“Cô Thi, chào buổi sáng!”
Tạo hình của Thi Tình hôm nay, cũng khiến người ta kinh ngạc. Cô mặc một bộ sườn xám cải tiến Tân Trung thức màu đỏ tươi, chất liệu gấm thêu hoa văn. Thiết kế ôm sát tôn lên đường cong quyến rũ, phần tà váy là kiểu đuôi cá uyển chuyển, mỗi bước đi đều toát lên vẻ phong tình lãng mạn. Cổ đứng của sườn xám cũng mang nét cổ điển thanh lịch, hoàn hảo tôn lên đường nét cổ thiên nga thon dài, duyên dáng của cô.
Điều đặc biệt nhất là, bên dưới sườn xám, còn có một chiếc váy lụa dài màu trắng với hoa văn chìm. Viền váy được đính thủ công vô số hạt ngọc trai nhỏ li ti, khi cô chậm rãi bước đến, tà váy khẽ lay động, những hạt ngọc trai phát ra âm thanh va chạm nhỏ bé mà trong trẻo. Âm thanh ấy, như gõ vào trái tim Thịnh Hàn, hòa quyện một cách kỳ diệu với tiếng tim đập mất kiểm soát trong lồng ngực anh.
Hai người họ hôm nay… mặc giống hỷ phục Trung Hoa quá!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, liền như dây leo điên cuồng mọc dài, khiến vành tai Thịnh Hàn không kiểm soát được mà hơi nóng lên. Bàn tay anh đút trong túi quần, các khớp ngón tay co lại, lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Lúc này, cửa xe bảo mẫu phía bên kia cũng được mở ra. Hạ Trúc xách túi, nhanh nhẹn bước xuống xe. Chỉ một cái nhìn, cô đã thu trọn vào mắt luồng khí mờ ám mà người ngoài không thể chen vào giữa hai người, không khỏi thở dài thườn thượt trong lòng. Tin đồn do vụ hỏa hoạn hai hôm trước gây ra mãi mới được dập xuống, hai người này đã chọn kết hôn bí mật, thì không thể chuyên nghiệp một chút, giấu cho kỹ vào sao!
Cô khẽ ho khan hai tiếng, bước lên một bước, khéo léo đứng chắn giữa Thịnh Hàn và Thi Tình, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp không tì vết: “Tiểu Hàn, đến sớm vậy. Bên ngoài nắng gắt quá, chúng ta vào trong trường quay trước nhé?”
Cảnh tượng hai người họ đứng cạnh nhau, quả thực là đẹp mắt, trời sinh một cặp, nhưng cũng chính vì vậy mà càng dễ gây chú ý. Thịnh Hàn nhận được lời cảnh cáo trong ánh mắt Hạ Trúc, đành miễn cưỡng thu lại cảm xúc đang bộc lộ, khẽ gật đầu, đáp: “Chị Hạ nói đúng.”
Thi Tình được Hạ Trúc và Ngô Hiểu một trái một phải vây quanh đi vào trong trường quay. Xung quanh cô nhanh chóng có thêm các nhân viên đến chào hỏi, giới thiệu quy trình và những điều cần lưu ý khi chụp.
Thịnh Hàn đi phía sau, bước chân không nhanh không chậm, ánh mắt xuyên qua những bóng người đang lay động, chính xác khóa chặt vào một vệt đỏ tươi rực rỡ kia.
Đó là đường cong cổ trắng ngần duyên dáng lộ ra khi cô nghiêng đầu lắng nghe chăm chú.
Là đôi môi khẽ hé mở khi cô nói chuyện.
Là mắt cá chân thon thả ẩn hiện dưới tà váy đuôi cá khi cô di chuyển.
Tất cả đều cuốn hút tâm trí anh…
Anh nhìn chăm chú và say mê, như thể cả thế giới đã hóa thành một phông nền mờ ảo, chỉ còn lại cô là tiêu điểm rõ nét duy nhất.
Lý Triết đi bên cạnh Thịnh Hàn, không nhịn được hạ giọng nhắc nhở: “Anh Hàn, ánh mắt… ánh mắt kiềm chế chút đi! Cẩn thận lát nữa chị Hạ lại mở lớp giáo dục cho anh đấy.”
Thịnh Hàn nghe vậy, khẽ hừ một tiếng gần như không thể nghe thấy từ cổ họng, cuối cùng cực kỳ không tình nguyện mà thu lại ánh mắt đang dán chặt vào cô.
—
Trường quay rộng lớn được bài trí công phu thành khung cảnh Thất Tịch mộng mơ.
Phông nền là tấm màn màu xanh chàm sâu thẳm, điểm xuyết những ánh đèn li ti như sao trời.
Một dải ánh sáng màu tím nhạt uốn lượn mô phỏng dải Ngân Hà bao la.
Một cây cầu Ô Thước tinh xảo được phác họa bằng đèn LED bắc ngang qua.
Đề xuất Hiện Đại: Thưa phu nhân, Phó tổng yêu em bằng cả sinh mệnh