Tiếng nói vừa dứt, trong đám học sinh lập tức rộ lên những tiếng xôn xao nhỏ bé.
“Thật sự sai rồi sao?!”
“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ hôm nay chúng ta công lao trắng tay sao?”
“Sao lại như thế chứ! Ai đã cắm nhầm cờ vậy?!”
“Lâm Tử Hàng, phải không? Cậu vừa nãy nói có chỗ không chắc chắn mà!”
“Chuyện gì thế? Cậu chẳng cũng bảo là trong lòng không yên ổn sao?!”
…
Học sinh bỗng nhiên ầm ĩ lên.
Trương Thiên Dương mặt lạnh như băng, bước vội về phía lều của mình, không thèm nói một lời nào, bỏ vào trong lều, không để ý đến bất kỳ ai.
Đồ Đan trong lòng cũng rối như tơ vò, nhưng cô là giáo viên, phải đứng ra xoa dịu tâm trạng của bọn trẻ.
“Mọi người đừng ồn ào nữa! Phát hiện sai lầm thì sửa sai đi, đổ lỗi cho nhau cũng chẳng giải quyết được vấn đề!” Đồ Đan giọng hơi nghiêm khắc nói, “Bây giờ tất cả thu dọn tư trang, chuẩn bị nghỉ ngơi!”
Một học sinh giơ tay hỏi: “Nhưng cô giáo, cách đi của chúng em sai rồi, chẳng lẽ không nên giải quyết ngay chỗ đó sao?”
“Bây giờ la hét cãi vã, có thể tìm ra cách hay hơn sao?” Đồ Đan nghiêm nghị đáp, “Cách đi bản thân không sai, chính vì mọi người cẩu thả mới thành ra thế này, ngày mai chú ý hơn là được. Giờ thì đi ngủ, không được vì chuyện này mà gây ra cãi vã nữa!”
Toàn những đứa trẻ mới mười lăm, mười sáu tuổi, khi nổi loạn thì nhanh, khi im lặng cũng nhanh chẳng kém.
Bạch Ấu Vi đứng xa quan sát một hồi cảnh náo nhiệt đó, thấy bọn họ không còn cãi vã, liền cảm thấy không thú vị, nhẹ nhàng khẽ mỉm cười khẩy khóe môi.
Thừa Lão Sư vốn là người hay lo lắng, hỏi Thẩm Mặc: “Hay là chúng ta dẫn dắt bọn họ đi?”
Thẩm Mặc lắc đầu, “Người quá đông rồi.”
Không chỉ số lượng đông mà toàn là những thiếu niên thanh nữ đang tuổi dậy thì, lứa tuổi giữa trẻ con và người lớn, có cá tính, đầy nhiệt huyết nhưng cũng khó tránh khỏi sự non nớt, rất khó quản lý.
Thừa Lão Sư thở dài thay cho Đồ Đan, “Cô Đồ chẳng nên đưa hết học sinh vào, lỡ xảy ra chuyện thì sao đây, thật là…”
“Cái đó à...” Đàm Tiếu xen lời, “Hình như là bởi vì đạo cụ ếch có mỗi một nửa bọn họ lấy được, sợ lại mất phần thưởng trong mê cung nên mới kéo hết vào cả.”
Bạch Ấu Vi tò mò nhìn y: “Sao cậu biết vậy?”
Đàm Tiếu đáp: “Tôi vừa mới đi vệ sinh bên kia, nghe mấy học sinh nói đó, ban đầu cô Đồ chia thành hai đội, nhóm đầu tiên thuận lợi lấy được bùn, còn nhóm hai chưa kịp vào, trò chơi đã biến mất, bảo là… kích hoạt hệ thống chống gian lận.”
“Phì!” Bạch Ấu Vi bật cười khúc khích, hả hê nhìn cảnh bất hạnh của họ, “Thảo nào lúc vào, nét mặt ai cũng phức tạp thế, đây gọi là không lo thiếu mà lo không công bằng đó, ha ha ha!”
“Bọn học sinh này quá sắc sảo rồi, đoán xem cô Đồ giữ bọn họ không lại được bao lâu.” Thẩm Mặc nói.
Đồ Đan vốn không phải người có tính cách mạnh mẽ.
Có lẽ lúc tận thế vừa mới đến, bọn học sinh vì sợ hãi và bản năng mà thường xuyên tìm trợ giúp ở thầy cô, nhưng khi đã bước sâu vào thế giới này, chấp nhận luật chơi và nhận thức của trò chơi, chắc chắn họ không còn mù quáng nghe lời thầy cô nữa.
Chuyện này không hẳn là điều xấu, thậm chí là giai đoạn phát triển tất yếu, chỉ là trong quá trình đó có cả ưu và khuyết điểm.
Thẩm Mặc không buồn quan tâm chuyện của kẻ khác, dựng xong lều rồi bế Bạch Ấu Vi vào trong, lại lấy “thỏ” mà cô ấy sạc cả chiều ra, nhét vào tay cô.
“Xem nào, pin đã đầy chưa?” hắn hỏi.
Bạch Ấu Vi sờ vào con thỏ, lắc đầu.
Thẩm Mặc hỏi tiếp: “Có sạc được bao nhiêu không?”
“Không thể nói chính xác...” Bạch Ấu Vi suy đoán một hồi, thở dài đáp, “Dù sao điện cũng không còn nhiều.”
Thẩm Mặc nói: “Ngày mai tiếp tục sạc.”
Bạch Ấu Vi gật nhẹ.
Lát sau, cô ngước mắt nhìn hắn, dường như có phần không vui, “Anh hình như rất để ý thứ đạo cụ này, sao vậy? Có phải là vì tay em đã có đạo cụ để tựa vào, anh cho rằng có thể không quan tâm em nữa rồi chăng?”
Đề xuất Huyền Huyễn: Sau Khi Tu Tiên Trồng Trọt, Cả Thế Giới Cầu Xin Tôi Bán Rau