Bạch Ấu Vi ôm cánh tay Thẩm Mặc, im lặng.
Thẩm Mặc rũ mắt nhìn cô, tiếp tục hỏi: “Nói chuyện thế nào? Muốn anh ta thay đổi ý định, ủng hộ em làm Quốc vương sao?”
Bạch Ấu Vi cúi đầu không đáp.
Thẩm Mặc liếc nhìn tay cô, lại hỏi: “Không tiếp tục làm nũng nữa à?”
Bạch Ấu Vi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt uất ức: “Làm nũng có ích gì không?”
Thẩm Mặc bật cười, đẩy xe lăn bước nhanh ra khỏi thang máy, nói: “Không ích gì.”
Bạch Ấu Vi: “…”
Vậy cô còn làm nũng cái quỷ gì nữa!
…
Bạch Ấu Vi như thể đã đá phải tấm sắt.
Nếu Thẩm Mặc bên này không nhượng bộ, thì tất cả những gì cô đã chuẩn bị trước đó đều vô ích!
Tối đó, cô giận dỗi quay lưng về phía anh ngủ, thậm chí còn cuộn hết chăn đi, không thèm để ý đến anh.
Thẩm Mặc vừa bất lực, vừa có chút buồn cười, anh nằm nghiêng bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi: “Em muốn làm Quốc vương đến thế sao?”
“Anh không muốn sao? Anh không muốn thì để em làm đi!” Bạch Ấu Vi không chút khách khí cãi lại.
Thẩm Mặc im lặng một lát, hôn nhẹ lên tai cô, thì thầm: “Làm Quốc vương, có thể sẽ chết.”
“Xì, đâu có dễ chết như vậy.” Bạch Ấu Vi hừ lạnh, “Chiến dịch có bốn cấp độ, dù thua một trận cũng không chết ngay lập tức, chỉ cần thắng lại ở trận tiếp theo là được chứ gì?”
Thẩm Mặc hỏi: “Nếu trận tiếp theo cũng thua thì sao?”
“Làm sao em có thể thua liên tiếp hai trận được?!” Bạch Ấu Vi dựng lông mày, “Em có Thỏ, em còn có Nhà Búp Bê!”
Thẩm Mặc: “Điện giật không nhất thiết dùng được trong mọi trận, Nhà Búp Bê không thể vào trong trò chơi.”
“Vậy thì em sẽ vào trước khi trò chơi bắt đầu!” Bạch Ấu Vi không phục.
“Trước khi trò chơi bắt đầu, làm sao em phán đoán mình sẽ thua?” Thẩm Mặc tiếp tục nói, “Nếu có thể thắng, đương nhiên không cần vào, chỉ khi đối mặt với cục diện chắc chắn thua mới buộc phải vào Nhà Búp Bê, với tính cách của em, em sẽ chịu thua sao?”
Bạch Ấu Vi bị anh chặn họng không nói nên lời, vừa tức vừa giận, quay người lại vồ một cái!
… Bị Thẩm Mặc nắm lấy cổ tay.
“Chẳng lẽ anh làm Quốc vương thì có thể đảm bảo thắng 100% sao?!” Cô nghiến răng nghiến lợi, ra sức giãy giụa.
Thẩm Mặc giữ chặt hai tay cô, từng chút một hôn cô, thì thầm:
“Không thể đảm bảo thắng 100%, nhưng… anh có thể đảm bảo, em sẽ không chết.”
Cơ thể Bạch Ấu Vi cứng đờ.
Cô hiểu ý anh…
Thần dân thua, chỉ biến thành thứ dân mà thôi, dù có nguy hiểm, với tư cách Quốc vương cũng có quyền giáng thần dân xuống làm thứ dân.
Nếu gặp tình huống nguy cấp, Thẩm Mặc anh ấy… rất có thể sẽ, giáng chức cô!
“Ngoan nào.” Thẩm Mặc hôn cô, “Anh biết em muốn thắng, tham chiến với tư cách thần dân, vẫn có thể thắng…”
Mắt Bạch Ấu Vi dần đỏ hoe, cô tiếp tục giãy giụa, bĩu môi vô cùng tủi thân: “Em không… Em muốn làm Quốc vương… Em muốn làm Quốc vương…”
Thẩm Mặc ôm cô dỗ dành, lại đặt tay cô lên cơ bụng mình.
Bạch Ấu Vi ra sức cào anh một cái, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Không đùa với anh đâu! Sờ cơ bụng cũng không được! Em chính là muốn làm Quốc vương!”
Thẩm Mặc im lặng một lúc, dường như hết cách, thở dài nói: “Anh sẽ nghĩ thêm…”
“Đừng hòng lừa dối em!” Bạch Ấu Vi hung dữ đe dọa anh, “Dù anh không đồng ý, đến ngày khai chiến, em cũng tuyệt đối sẽ không đầu hàng!”
Một nam một nữ trên giường, không nói chuyện tình yêu, lại nói chuyện khai chiến đầu hàng.
Thẩm Mặc hơi đau đầu, hỏi cô: “Tại sao nhất định phải làm Quốc vương?”
Bạch Ấu Vi nói: “Bởi vì em có Thỏ! Em có Nhà Búp Bê! Em có cơ hội thắng lớn hơn!”
“Ngoài ra thì sao?” Thẩm Mặc nghi hoặc nhìn cô, “Biết rõ rủi ro lớn đến mức nào, tại sao vẫn kiên quyết muốn làm Quốc vương? Em có tâm nguyện gì mà anh không thể giúp em thực hiện?”
Bạch Ấu Vi nghe xong, ánh mắt dần bình tĩnh lại, thậm chí còn lộ ra chút lạnh lùng…
“Nguyện vọng của chính em, tại sao phải để người khác giúp em thực hiện?”
Đề xuất Ngược Tâm: LỜI THÊ TỬ TỰ XƯNG THANH LÃNH