Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 35: Công dụng của Điền Liên

Vừa dứt lời, nó lơ lửng bay lên cao trong hang động, vẫn là bên dưới cái khe hở hình tròn kia, cất giọng vui vẻ nói:

"Vòng chơi thứ hai sắp bắt đầu, người chơi có một phút chuẩn bị, bắt đầu đếm ngược, 59, 5, 57, 56..."

Không khí dường như đông đặc lại.

Thù hận, giận dữ, đau khổ hay tan nát cõi lòng, tất cả đều trở nên vô giá trị trong tiếng đếm ngược lạnh lẽo này.

Mọi cảm xúc bị mối đe dọa của cái chết đè nén trở lại.

Mọi người với vẻ mặt đờ đẫn tản ra khắp nơi, tìm kiếm chỗ ẩn nấp thích hợp.

"50, 49, 4..."

Thẩm Mặc quan sát môi trường xung quanh, suy nghĩ có nên đổi chỗ cho Bạch Ấu Vi không, thì cánh tay bị cô kéo lại. Bạch Ấu Vi chỉ vào một cái vỏ ốc bươu bên cạnh.

Ốc bươu ở đây toàn là vỏ rỗng, miệng ốc một nửa lún trong bùn, một nửa lộ ra ngoài, giống như một cánh cửa hang hình bán nguyệt, thò người vào nhìn thử, có thể lờ mờ thấy không gian kéo dài vào bên trong.

"Em muốn anh bế em vào trong sao?" Thẩm Mặc nhìn vào mắt cô, "Nếu bị quả cầu vàng va vào, vỏ ốc bươu sẽ chìm xuống."

Mỗi lần bị va chạm, vỏ ốc bươu sẽ lún sâu thêm vài phần vào bùn, có thể lún một nửa, có thể lún cả cái, điều này tùy thuộc vào lực va chạm của quả cầu vàng.

Vì vậy, nếu Bạch Ấu Vi thật sự muốn trốn trong vỏ ốc bươu, rất có thể cô sẽ bị chôn sống.

"Không sao đâu." Giọng Bạch Ấu Vi trong trẻo và bình tĩnh, "Không khí bên trong chắc đủ cho em trốn một lúc rồi, hơn nữa anh đừng quên, cho dù quả cầu có đập vỏ ốc bươu lún sâu vào bùn, thì cũng chỉ là 20 giây thôi, sau 20 giây ếch sẽ lật bùn, vỏ ốc bươu sẽ lại nổi lên trên lớp bùn."

Đúng là như vậy.

Vừa nãy cả hang động bị quả cầu vàng đập cho khắp nơi là hố, rất nhiều vỏ ốc bươu bị chôn vùi, nhưng khi ếch xuất hiện, hang động như gặp phải động đất, tất cả vỏ ốc bươu trong bùn đều bị lật ra ngoài.

Thẩm Mặc trầm ngâm, "Ốc bươu trong trò chơi này rất nhiều, không thể nào vô duyên vô cớ, có lẽ sự tồn tại của ốc bươu là để tạo ra chỗ ẩn nấp cho người chơi?"

"Có lẽ vậy..." Bạch Ấu Vi lẩm bẩm.

Cô dường như đang nghĩ chuyện khác, có chút lơ đãng.

Thẩm Mặc nhìn cô, không hỏi thêm, chỉ bế cô vào vỏ ốc bươu, sắp xếp ổn thỏa.

"32, 31, 30, 29..."

Đếm ngược vẫn tiếp tục.

Thẩm Mặc không hề có ý định trốn. Mặc dù trốn vào vỏ ốc bươu rất an toàn, nhưng lại không thể quan sát tình hình bên ngoài.

Anh muốn ở lại bên ngoài, để nhìn rõ quả cầu vàng cuối cùng sẽ rơi xuống đâu.

Lúc này, thầy Thừa đang co ro trong góc đột nhiên đứng dậy, khản cả giọng hét lên, "Mọi người nghe tôi nói! — Tất cả hãy nghe tôi nói! Chúng ta có thể trốn trong vỏ ốc bươu! Ếch là sinh vật có thị giác động! Chỉ cần chúng ta không động đậy, trong mắt nó chúng ta chẳng khác gì cục bùn! Nó sẽ không phát hiện ra chúng ta!"

"Ông già ông ngồi xuống đi! Đếm ngược sắp hết rồi!!!"

Đàm Tiếu không ngờ ông ta đột nhiên chạy ra ngoài, vội vàng túm lấy cánh tay thầy Thừa, dùng sức kéo lại!

"Ông không muốn sống nữa sao?! Coi chừng bị cái quả cầu không có mắt kia đập cho nát bét!"

Thầy Thừa bị kéo lảo đảo, đau lòng nói với Đàm Tiếu: "Tiểu Đàm! Chúng ta phải tìm cách tự cứu mình! Không thể ngồi chờ chết! Cậu mau nói cho mọi người biết, phải trốn vào vỏ ốc bươu! Không thể để ếch ăn thịt nữa!!!"

Cũng không biết có phải do nghề nghiệp hay không, giọng thầy Thừa tuy già nua khàn khàn, nhưng lại rất khỏe khoắn, đặc biệt vang dội.

Đàm Tiếu luống cuống đẩy ông ta vào vỏ ốc bươu, không ngừng gật đầu: "Biết rồi biết rồi! Mọi người đều nghe thấy rồi! Này ông già, chân tay lanh lẹ lên, mau bò vào đi!"

"16, 15, 14..."

Đàm Tiếu quay người định đi đến cái vỏ ốc bươu mình đã chọn, nhưng lại phát hiện nó đã bị người khác chiếm mất, chính là tên béo tè dầm kia!

Một thân mỡ béo đã lấp kín vỏ ốc bươu.

Đàm Tiếu: "Chết tiệt!"

Ở những vị trí xa hơn cũng có ốc bươu, nhưng đi trong bùn không như bình thường, thời gian thực sự không còn kịp nữa!

"5, 4, 3, 2, 1..."

Đàm Tiếu liều mạng chạy về phía một cái vỏ ốc bươu khác!

Quả cầu vàng lơ lửng giữa không trung, giọng điệu vẫn như mọi khi, đầy vẻ hả hê—

"Trò chơi, bắt đầu."

Đề xuất Cổ Đại: Ngoan Ngoan
BÌNH LUẬN