Trước yêu cầu của nàng, vị đại phu triều đình này không nói gì, chỉ nhìn nàng một cái rồi bỏ đi.
Mặc dù không có binh tướng nào từ bên ngoài tiến vào doanh trướng, Trần Đan Chu vẫn cảm nhận được đội ngũ thủ vệ đã được thay đổi, không còn là thân binh của Lý Lương. Trần Đan Chu đứng trong doanh trướng, rồi chậm rãi ngồi xuống. Mặc dù nàng tỏ ra không hề lo lắng, nhưng thật ra cơ thể vẫn luôn căng thẳng. Trần Cường và những người khác giờ ra sao? Bị bắt hay đã bị giết? Còn Trần Lập, người đang giữ binh phù thì sao? Chắc chắn cũng rất nguy hiểm, tên thuyết khách của triều đình này đã điểm mặt nói đến binh phù, bọn chúng đã biết tất cả mọi chuyện.
Haizz, thật ra nàng chẳng hề có ý định gì. Tỉnh dậy liền vội vã đi giết Lý Lương, còn sau khi giết Lý Lương thì phải ứng phó ra sao, nàng chưa từng nghĩ tới. Chuyện này lẽ ra nên nói với cha và chị? Nhưng cha và chị đều tin tưởng Lý Lương, nàng cũng không đủ bằng chứng và thời gian để thuyết phục họ. Trần Đan Chu ngồi trước bàn, thất thần. Ánh mắt nàng rơi vào tấm quân báo kia, những dòng chữ gốc bị mấy cái tên thuốc che phủ.
“Người đâu!”, nàng lên tiếng gọi.
Bên ngoài doanh trướng có binh vệ tiến vào. Quả nhiên là đã đổi người, là một gương mặt xa lạ, nhưng quả đúng là binh lính nước Ngô — có điều lòng dạ thì có lẽ đã khác. Hắn không đổi sắc mặt, hành lễ: “Nhị tiểu thư có gì sai bảo?”
Trần Đan Chu đưa tấm quân báo cho hắn: “Mang cho ta mấy vị thuốc này đến, với lại, mang điểm tâm tới luôn.” Binh vệ vâng lời tiếp nhận, rồi quay người rời đi.
Sự tình đã đến nước này, dứt khoát không nghĩ ngợi nữa, Trần Đan Chu soi gương tiếp tục chải tóc.
***
Trong doanh trướng khác, hương thơm lan tỏa. Tấm bình phong chắn trước bàn, để lộ bóng một người đang ngồi xếp bằng ăn phía sau.
“Nàng nói muốn gặp ta ư?”, giọng già khàn khàn vì đang ăn uống mà trở nên càng khó nghe rõ. “Nàng làm sao biết ta ở chỗ này?”
Vị đại phu vừa rời khỏi chỗ Trần Đan Chu, đứng bên ngoài tấm bình phong, giờ khắc này ánh mắt tràn đầy kinh ngạc khó hiểu: “Đúng vậy ạ, ti chức cũng không rõ. Lý Lương cũng không biết đại nhân ngài ở đây, Trần Liệp Hổ làm sao mà biết được?”
Sau một lát, tiếng nói từ sau tấm bình phong lại tiếp tục nhồm nhoàm ăn uống: “Lý Lương không biết, Trần Liệp Hổ không biết, nhưng nàng chưa chắc đã không biết. Không thể dùng người khác để phán đoán một người.”
Tiếng nhồm nhoàm ăn uống lại càng khó nghe rõ hơn. Đại phu định hỏi thêm, thì tiếng ăn cơm từ sau tấm bình phong chợt dừng lại, trở nên rõ ràng: “Trần Nhị tiểu thư bây giờ đang làm gì?”
Đại phu quay đầu hỏi vọng ra ngoài màn. Sau một lát, vệ binh tiến vào: “Trần Nhị tiểu thư rửa mặt, thay quần áo, chải tóc, sau đó ăn cơm, bây giờ đang uống thuốc — đúng loại phương thuốc vừa kê.”
Tiểu cô nương này thật sự dám uống thuốc do mình kê ư? Đại phu hơi kinh ngạc, gan thật lớn.
Người đàn ông sau tấm bình phong khàn khàn cười, hai ba miếng đã nhét hết đồ ăn vào miệng.
“Mời nàng ấy đến đây đi, ta muốn gặp vị Trần Nhị tiểu thư này.”
***
Khi bị binh vệ mời ra ngoài, Trần Đan Chu trong lòng có chút căng thẳng. Bên ngoài không có toán vệ binh nào xông tới, trong quân doanh cũng vẫn trật tự bình thường. Thấy nàng đi qua, các binh tướng ngang qua đều tỏ vẻ vui mừng, thậm chí có người lên tiếng chào: “Trần tiểu thư đã khỏe lại rồi sao!” Trần Đan Chu thầm thở dài, quân doanh không hỗn loạn thì chẳng có gì đáng để vui mừng, đây không phải công lao của nàng.
Hai tên vệ binh dẫn nàng đi xuyên qua quân doanh. Đây không phải áp giải nàng, nhưng Trần Đan Chu cũng sẽ không thật sự coi bọn họ là hộ tống, càng không đời nào la lớn cầu cứu. Người đàn ông kia chịu để người đưa nàng ra, đương nhiên là tin tưởng rằng nàng không thể gây nên sóng gió gì.
Dọc đường nàng quan sát kỹ, không nhìn thấy bóng dáng Trần Cường cùng những người khác. Trần Đan Chu trong lòng thở dài. Hai tên vệ binh dẫn đường dừng lại trước một gian doanh trướng: “Nhị tiểu thư cứ đi vào đi.” Trần Đan Chu thầm nghĩ, chẳng lẽ là đổi một chỗ giam giữ nàng ư? Rồi nàng sẽ chết tại trong doanh trướng này ư?
Mặc dù trong lòng suy nghĩ rối bời, nhưng bước chân nàng không hề e ngại, cất bước đi vào. Vừa nhìn đã thấy tấm bình phong trong trướng, sau tấm bình phong có tiếng nước rào rào. Nhìn bóng dáng thì thấy một người đang bưng chậu đồng, một người khác thì đang rửa mặt. Trước tấm bình phong có người cúi đầu hành lễ với Trần Đan Chu: “Trần Nhị tiểu thư.”
Trần Đan Chu nhìn hắn, hỏi: “Đại phu có chuyện gì mà không thể nói ở bên kia sao?” Đại phu chưa kịp lên tiếng, binh vệ đang bưng chậu đồng liền lui ra ngoài, tấm bình phong cũng được đẩy ra, để lộ người đàn ông đang ngồi phía sau. Hắn cúi đầu chỉnh trang áo bào đang khoác trên người, nói: “Trần Nhị tiểu thư không phải muốn gặp ta ư?”
Trần Đan Chu khẽ giật mình, nhìn người đàn ông này. Thân hình hắn không khác Lý Lương là bao, khoác một chiếc áo choàng đen, bên trong là bộ khôi giáp dày cộm nặng nề. Hắn ngẩng đầu, dưới chiếc mũ khôi là một khuôn mặt xanh xám — Trần Đan Chu giật nảy mình, đưa tay che miệng để nén một tiếng kêu khẽ, lùi lại một bước, giương mắt nhìn khuôn mặt ấy. Đây không phải mặt người thật, mà là một chiếc mặt nạ, không rõ làm bằng đồng hay sắt, che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ có những khe hở để lộ đôi mắt, miệng và mũi. Thoạt nhìn đã rất đáng sợ, nhìn kỹ lại càng ghê rợn hơn.
“Ngươi!”, Trần Đan Chu chấn động. “Thiết Diện tướng quân?” Sao ông ta lại ở đây? Câu hỏi này nàng không thốt thành lời, nhưng Thiết Diện tướng quân đã hiểu. Trên mặt nạ sắt không lộ vẻ kinh ngạc, nhưng giọng khàn khàn của hắn lại tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Ngươi không biết ta ở đây ư?”
Hắn nhìn vị đại phu đang đứng trước tấm bình phong. Vị đại phu có chút không kịp phản ứng: “Trần Nhị tiểu thư, ngươi không phải muốn gặp tướng quân sao?” Trần Đan Chu trong lòng nàng dậy sóng ngất trời. Nàng biết ở kiếp trước, Thiết Diện tướng quân đã tọa trấn, tiến đánh nước Ngô, mà không chỉ Thiết Diện tướng quân, thật ra cả Hoàng đế cũng đích thân ngự giá thân chinh. Cho nên nàng nói muốn gặp Thiết Diện tướng quân, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới lại nhìn thấy ông ấy ở đây. Nàng cứ nghĩ rằng muốn gặp Thiết Diện tướng quân thì phải cưỡi ngựa, rời quân doanh, đi ra bờ sông, ngồi thuyền, vượt Trường Giang, sang bên quân doanh đối diện mà gặp — Trong quân doanh nước Ngô, cách đại trướng quân đội gần đến thế, nàng vậy mà lại gặp được thống soái của mấy chục vạn đại quân triều đình lần này?!
Tim Trần Đan Chu muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tai ù đi, nhưng cùng lúc đó lại nghẹt thở, mờ mịt, nản lòng. Thiết Diện tướng quân đã đến trong quân doanh cứ như vào chốn không người, vậy thì mười mấy vạn binh mã nước Ngô này còn có ý nghĩa gì nữa?
“Trần Nhị tiểu thư, ngươi ——?” Đại phu nhìn dáng vẻ của nàng, lòng cũng trùng xuống. Hắn có thể đã mắc sai lầm, bị Trần Nhị tiểu thư lừa gạt rồi! Trần Nhị tiểu thư cũng không hề biết Thiết Diện tướng quân đang ở đây, mà hắn vì lơ là sơ suất nên lại tưởng nàng biết — Ôi chao, phen này chết chắc rồi.
Nhìn sắc mặt của đại phu, Trần Đan Chu liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đương nhiên chuyện này nàng sẽ không thừa nhận, càng khiến bọn họ không thể nhìn thấu, thì nàng mới càng có cơ hội. “Ta đúng là muốn gặp tướng quân mà,” nàng nói, thản nhiên lần nữa dò xét Thiết Diện tướng quân, “Thì ra tướng quân thật sự đeo Thiết Diện.”
Thiết Diện tướng quân đã nhìn ra tiểu cô nương này đang nói dối, nhưng không tiếp tục vạch trần, chỉ nói: “Lão phu dung mạo bị tổn hại, không đeo mặt nạ e sẽ dọa đến thế nhân.” Trần Đan Chu nói: “Khuôn mặt tướng quân bị tổn hại là bởi chiến công hiển hách, điều dọa được thế nhân không phải là dung mạo, mà là uy danh của tướng quân.”
Đây là đang nịnh bợ hắn sao? Thiết Diện tướng quân cười ha hả: “Trần Nhị tiểu thư thật sự là đáng yêu, trách không được Trần Thái phó nâng niu như trân bảo.” Trần Đan Chu thản nhiên ngồi xuống: “Dù ta không đáng yêu, ta cũng là trân bảo của phụ thân ta.”
Thiết Diện tướng quân nhìn tiểu cô nương tươi đẹp như ánh xuân trước mặt, lại cười cười. “Cho nên, nếu Trần Nhị tiểu thư mang tin dữ trở về, Thái phó đại nhân sẽ càng thêm thương tâm,” hắn nói. “Lão phu cùng Trần Thái phó tuổi tác không khác biệt là mấy, chỉ tiếc lão phu không có phúc phận như Trần Thái phó mà có con cái. Lão phu nghĩ nếu như ta có một nữ nhi đáng yêu như Nhị tiểu thư đây, mà lại mất đi, thật sự là nỗi đau thấu tim.”
Trần Đan Chu nhìn chiếc Thiết Diện của hắn, tóc xám trắng, vùng mắt đen nhánh, lại kết hợp với giọng khàn khàn như tiếng mài dao, thật sự rất đáng sợ. Nàng mang theo vẻ ngây thơ: “Vậy thì tướng quân đừng giết ta chẳng phải tốt sao?”
Thiết Diện tướng quân nhìn tấm quân báo trên bàn. “Trần Nhị tiểu thư, Ngô vương mưu phản, thuộc hạ và dân chúng của các ngươi đều là tội nhân, mà ngươi lại giết Lý Lương, làm hỏng chiến cơ của ta, ngươi có biết vì thế sẽ có bao nhiêu tướng sĩ của ta mất mạng không?”, giọng hắn khàn khàn, không nghe ra cảm xúc. “Ta vì sao không giết ngươi? Bởi vì ngươi xinh đẹp như hoa hơn tướng sĩ của ta ư?” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh từ những lỗ trống trên mặt nạ rơi xuống thân Trần Đan Chu. “Dùng đóa kiều hoa mà Trần Liệp Hổ trân ái để tế điện tướng sĩ của ta, chẳng phải tốt hơn sao?”
Đề xuất Huyền Huyễn: Tiểu Sư Muội Phản Nghịch Không Muốn Đội Nồi Thay Nữ Chủ Nữa