Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 2

Lộ Chi Ninh: "Lâm à, anh đang ở đâu vậy? Sao em không thấy anh?"

Sở Lâm: "Anh về xe rồi. Fan của em đông quá, anh không tiện lộ mặt."

Lộ Chi Ninh: "Vậy chúng ta gặp nhau ở khách sạn nhé."

Sở Lâm gửi một biểu tượng OK.

Lộ Chi Ninh: "Năm năm rồi không gặp, em mong chờ được gặp anh quá."

Tô Đường Đường cười nhạt một tiếng đầy mỉa mai, rồi tiếp tục vùi đầu vào việc vứt bỏ đồ đạc.

Sở Lâm về không quá muộn.

Anh đã uống chút rượu, trong đôi mắt vốn lạnh lùng, thờ ơ giờ vương vấn vài nét cười. Trên tay anh là một bó hồng đỏ thắm, giọng nói trầm ấm vang lên: "Anh về rồi."

Tô Đường Đường đang cuộn mình trên ghế sofa, đăng ảnh lên một trang web bán đồ cũ. Cô định bán những món đồ giá trị để lấy tiền quyên góp. Nghe thấy tiếng anh, cô khép máy tính lại, ngước nhìn.

Sở Lâm bước đến, đặt bó hoa vào lòng cô. Anh ôm cả hoa lẫn người cô vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô, "Sao vậy? Nhớ anh à?"

Tô Đường Đường mím môi không nói, cúi đầu hít hà hương hoa hồng.

Sở Lâm như làm ảo thuật, từ trong lớp giấy gói hoa hồng lấy ra một chiếc hộp dài rồi mở ra. Đôi mắt đào hoa của anh, vốn dĩ nhìn ai cũng như chứa chan tình ý, giờ đây chăm chú nhìn cô, vô cùng quyến rũ.

Tô Đường Đường nhìn thấy, đó là sợi dây chuyền kim cương cô từng ưng ý, trị giá hơn ba triệu tệ. Mấy hôm trước, khi đi mua sắm cùng anh, cô chỉ lướt nhìn qua vài lần. Không ngờ, hôm nay anh lại mua về.

Thấy Tô Đường Đường ngẩn ngơ nhìn sợi dây chuyền, anh cúi xuống hôn lên má cô, "Vui đến ngây người rồi sao? Để anh đeo cho em!"

Bàn tay thon dài trắng nõn của Tô Đường Đường vuốt ve sợi dây chuyền, cô khẽ nói: "Nào hoa hồng, nào kim cương, em cứ tưởng anh cầu hôn chứ."

Động tác của Sở Lâm khựng lại, anh liếc nhìn Tô Đường Đường.

Giọng anh nhạt đi đôi chút: "Khi cầu hôn, sẽ có thứ tốt hơn."

Tô Đường Đường cười mỉa mai, "Còn phải đợi bao lâu nữa?"

Nụ cười trên môi Sở Lâm đã tắt hẳn, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Tô Đường Đường quay mặt đi, đưa tay tháo sợi dây chuyền.

Sở Lâm nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô, rồi đẩy cô ngã xuống ghế sofa.

Cơ thể cô lập tức căng cứng, cô nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, giữ chặt tay anh, "Em... em không tiện."

Sở Lâm lạnh lùng, bá đạo nói: "Đừng có giả vờ từ chối nữa, 'người thân' của em vừa đi rồi mà." Nói rồi, anh nắm chặt tay cô.

Lòng Tô Đường Đường hoảng loạn.

Đúng lúc đó, điện thoại của Sở Lâm reo lên.

Tô Đường Đường vội vàng đẩy anh ra, "Có điện thoại kìa, nghe đi."

Sở Lâm có vẻ bực bội, anh lấy điện thoại từ túi quần ra.

Tô Đường Đường đang ở dưới người anh, vừa vặn nhìn thấy màn hình.

Màn hình hiển thị cuộc gọi đến: Lộ Chi Ninh.

Sở Lâm vội vàng úp điện thoại xuống ghế sofa, liếc nhìn cô một cái nhạt nhẽo, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, anh đứng dậy nói: "Anh đi nghe điện thoại."

Sau đó, anh chỉnh lại quần áo, cầm điện thoại lên lầu.

Không lâu sau, anh thay một bộ vest cao cấp rồi đi xuống, "Một người bạn của anh có chút chuyện, anh đi giúp xử lý một chút, em ngủ trước đi nhé."

Từ đầu đến cuối, anh không hề nhận ra rằng trong biệt thự đã vắng đi rất nhiều món đồ nhỏ, khiến không gian trở nên trống trải.

Sở Lâm đã ba ngày không về nhà.

Anh gọi điện nói với cô là bận công việc.

Tâm trạng Tô Đường Đường rất bình tĩnh.

Nhưng cô vẫn không kìm được mà xem tài khoản mạng xã hội của Lộ Chi Ninh.

Mỗi ngày đều có cập nhật mới.

Ngày đầu tiên, bức ảnh chụp hai bàn tay nâng hai ly rượu vang chạm vào nhau, kèm dòng chú thích: "Có những tình cảm như rượu vang, càng ủ lâu càng nồng đượm."

Bàn tay còn lại là của một người đàn ông.

Tô Đường Đường nhận ra bàn tay thon dài như ngọc ấy, và cả chiếc nhẫn trên ngón áp út, đó là nhẫn đôi thiết kế riêng, cô cũng có một chiếc y hệt trên tay. Cô tháo chiếc nhẫn ra, cười chua chát: "Đeo quen rồi, quên mất chưa bán nó đi."

Ngày thứ hai, bức ảnh là cảnh hoàng hôn trên biển. Kèm dòng chú thích: "Thật muốn được già đi thật chậm ở nơi này."

Tô Đường Đường nhận ra hai cây dừa tựa vào nhau trong ảnh.

Đó là hai cây cô và Sở Lâm đã cùng trồng bên bãi biển của biệt thự anh, trên đó còn treo nút thắt Trung Hoa do chính tay cô làm.

Ngày thứ ba là một bức ảnh chụp ở sân bay, giữa dòng người tấp nập có bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của Sở Lâm.

Fan của Lộ Chi Ninh đều phát cuồng, hỏi cô ấy có phải đang yêu không.

Cô ấy đồng loạt trả lời: "Không có đâu, chỉ là cảm xúc dâng trào khi trở về nơi quen thuộc thôi mà."

Tô Đường Đường kìm nén nỗi chua xót trong lòng.

Cô vẫn đâu vào đấy gửi những món đồ đã bán cho người mua, và quyên góp số tiền đó cho một quỹ từ thiện của người nổi tiếng. Một số món trang sức cực kỳ quý giá, không ai dám mua trên mạng đồ cũ, cô đã phải đến sàn đấu giá. Cô còn đến trường một chuyến, làm thủ tục thôi học cao học. Rồi đến cục xuất nhập cảnh, chụp ảnh, lấy dấu vân tay. Cô hủy bỏ những tài khoản mạng xã hội, mua sắm trực tuyến ít dùng, chỉ giữ lại hai tài khoản thường dùng, sẽ hủy nốt trước khi lên máy bay.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Vừa qua nửa đêm, tin nhắn và cuộc gọi chúc mừng không ngừng đổ về.

Bố mẹ, anh chị, bạn bè, thầy cô giáo...

Chỉ duy nhất không có một lời nào từ Sở Lâm.

Tô Đường Đường ngước mắt lên, nhìn thấy khung ảnh trên tường.

Cô nép mình trong vòng tay Sở Lâm, cười ngọt ngào, hạnh phúc và mãn nguyện, như thể đã có cả thế giới.

Còn Sở Lâm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, không chút biểu cảm.

Cô tự giễu mình một tiếng, rồi kéo ghế đến định tháo khung ảnh xuống.

Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra.

Sở Lâm bước vào.

Gương mặt tuấn tú của anh tối sầm lại, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo, khiến người khác không dám đến gần.

Đề xuất Cổ Đại: Lời Thiên Thư Hé Lộ, Thiên Mệnh Nữ Đổi Phu Quân, Thanh Mai Trúc Mã Hối Hận Đến Phát Dại
BÌNH LUẬN