Mùa xuân săn bắn, sự kiện trọng đại xảy ra nơi núi rừng, khiến cho không chỉ Tri Ngu và Thanh Hòa không yên lòng, mà ngay cả phía Dung Thái Phi cũng gần như rối loạn chẳng khác gì một nồi cháo loãng.
Thẩm Dục, sau khi sắp đặt nhiệm vụ cho các quan viên dưới quyền, liền tới hành cung, an tâm ổn định các nữ nhân trong phủ.
Thiên Tử là chủ nhân bốn bể, quân vương một nước, thân phận vô cùng cao quý. Tâm đầu mưu sát mà truyền ra ngoài, lại bị thêu dệt thêm, nhẹ thì khiến dân chúng hoang mang sợ hãi, nặng có thể gây nên sự nghi ngại và âm mưu vô cớ từ các quốc gia lân bang.
Dù khi mãnh thú sư tử hổ bị trọng thương, sói lang hồ li cũng dám đến xâu xé; huống hồ những nước nhỏ chung cận luôn trong trạng thái hỗn loạn, động lòng dậy mà hướng tới.
Vì thế, ngoài Thanh Hòa có thể sớm trở về điện thăm nom Tông Khuê, thì những người khác đều phải giả bộ vô sự, lưu lại đây thêm vài ngày.
May thay tin tức được phong tỏa kịp thời, ngoài Dung Thái Phi và Tri Ngu có ít người biết, Bảo Nguyệt cùng những tiểu thư tươi trẻ ngây thơ bên dưới hoàn toàn chẳng hề hay biết.
Khi Thẩm Dục vừa tới, Bảo Nguyệt cho rằng cuối cùng cũng có duyên hội ngộ, vội vã xông vào phòng, liếc mắt nhìn sắc mặt Tri Ngu thảng thốt, liền chủ động bước tới hỏi Thẩm Dục chuyện trò.
Nàng thổi phồng sự việc ngày trước Tri Ngu lấy chiếc ngọc bội, giọng điệu có phần thất vọng, “Phu nhân tựa như chê ngọc bội dơ bẩn, lời nói làm người nghe không khỏi đau lòng, lại còn dặn dò dùng khăn tay bọc lại ...”
“Thẩm đại nhân vốn nhu thuận thấu tình đạt lý, chắc hẳn không phải ý của ngài chứ?”
Tri Ngu nghe thấy, lập tức phi lý nhìn lén Thẩm Dục, không ngờ một lời dối trá nhỏ ngày trước đã bị lật tẩy ngay tại chỗ.
Nàng nhẹ nhàng đáp, “Ta không hề nói chê bai, chỉ vì vật quý giá nên mới dặn tỳ nữ dùng khăn tay bọc cẩn thận ...”
Nói chung, tuyệt không nhắc tới ý niệm cố tình làm Bảo Nguyệt phát cáu mà đuổi nàng đi.
Thẩm Dục cúi đầu liếc nàng một cái, rồi lạnh giọng phán bảo tỳ nữ bên cạnh, “Mang ra.”
Tỳ nữ tất nhiên không dám chống lệnh, liền đem chiếc ngọc bội cất giữ lấy ra.
Rồi lại được trao trả, bảo tỳ nữ bên cạnh Bảo Nguyệt nhận lấy đi.
Bảo Nguyệt trong lòng vui mừng, “Vậy lần sau là khi nào ta sẽ tự tay đến lang quân phủ mà trả lại cho lang quân?”
Thẩm Dục chỉ nhẹ nhàng đáp, “Đây là vật của Dung Thái Phi, quận chúa muốn thì tự mình giữ lấy, không muốn thì vứt đi cũng được. Quận chúa tùy ý xử lý.”
Bảo Nguyệt sững sờ, dường như không hiểu rõ.
“Nhưng này chẳng phải của Thẩm đại nhân sao ...”
Thẩm Dục giọng điềm tĩnh, “Có lẽ Dung Thái Phi nhầm rồi. Mẫu thân ta vốn nghèo khổ, đâu thể dùng vật sang trọng này.”
Bên cạnh, Dung Thái Phi lặng lẽ nhấp trà, cũng thoáng giật mình chốc lát, thầm nghĩ không ngờ ngày đó y lại chẳng chút gì coi trọng.
Bà vốn dự định lấy một vật tùy tiện giả làm di vật, nhằm khiến Thẩm Dục biết ơn mình.
Ai dè y biết rõ bản thân bà lừa dối mình lấy vật ấy...
Dung Thái Phi cũng không thấy bẽ mặt, trái lại hơi nghi hoặc, “Mang lại cho ta xem ...”
Bà nhận lấy vật đó xem qua, hờ hững nói cười, “Quả nhiên ta nhầm thật, nhưng đây cũng là vật hay, coi như ta thưởng cho Bảo Nguyệt.”
Bảo Nguyệt sắc mặt thay đổi, lúc xanh lúc trắng, đã oai vệ bấy lâu, giờ tựa như bị tát ngay vào mặt.
Rốt cuộc chỉ muốn đòi về, song đối phương lại phân rõ rành rành ranh giới, nàng chưa từng hổ thẹn đến thế!
Khi màn đêm buông xuống, khí trời núi non se lạnh.
Tri Ngu trở về phòng nghỉ, còn chưa kịp giải thích chuyện ngọc bội, Thẩm Dục bỗng nhiên lên tiếng.
“Này, hôm nay ta dường như nhặt được chiếc trâm của A Nhiễm ...”
Tri Ngu quay đầu nhìn lại, thấy trong lòng bàn tay y lặng lẽ đặt một chiếc trâm ngọc mẫu đơn, không khỏi lấy làm lạ.
“Sao lại trùng hợp như vậy ...”
Nàng món trang sức trên đầu thiếu mất một vật, mà lại chẳng hay biết.
Nhưng câu trả lời của nàng, gần như gián tiếp thừa nhận đó chính là trâm của nàng.
Nói xong, Tri Ngu ngước mắt, trông thấy ánh nhìn của nam nhân đêm nay, lòng càng thêm rối bời.
Không biết lời vô thức mình nói có sai lầm chi chăng.
Chẳng ngờ khi nàng đưa tay nhỏ nhắn nhận lấy, trâm ngọc bỗng vỡ làm đôi trong tay y.
Rơi xuống đất từ kẽ ngón tay, lại tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Dưới mắt nàng trố tròn, y thả mí mắt xuống nhìn mảnh vỡ, dung nhan không đổi sắc, nói, “Xong rồi, trâm tốt mà vỡ vụn, cũng là điềm chẳng lành.”
Tri Ngu cảm thấy y tâm trạng không tốt, muốn cúi xuống nhặt, song bị y giữ lấy cổ tay, đôi mắt sâu thăm thẳm giấu kín cảm xúc hỏi.
“Sao chẳng hỏi trâm ngọc được tìm thấy ở đâu?”
Tri Ngu im lặng.
Bị giữ lấy chốc lát, dọc sống lưng như có luồng lạnh chạy qua, dường như nghĩ tới điều gì.
Mấy ngày qua thường xuyên giao du cùng Thanh Hòa, tiện lợi để vui chơi, nàng mặc y phục và trang sức đều giản đơn tối đa.
Dù ống tay cũng được buộc lên.
Mà trâm mẫu đơn này hoa mẫu đơn sắc nét như sống động, còn khá nặng, rơi xuống đất phải chăng mới phát ra tiếng vang như vừa rồi.
Dẫu nàng và Thanh Hòa không nghe, sao phục tỳ lại chẳng nghe thấy?
Hơn nữa mấy ngày qua nàng tuyệt không đeo trâm hay bội nhạc.
Càng nói thêm, dù mọi người thật sự không nghe tiếng rơi, vật ngọc ấy rơi dưới đất phải vỡ vụn, sao lại còn y nguyên vẹn do Thẩm Dục nhặt được.
Trừ phi ...
Chiếc trâm ấy rơi trên mặt đất phủ đầy lá cây cỏ mọc.
Chẳng hạn như, rừng núi phía sau.
Tri Ngu thân thể bỗng nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, vẫn duy trì động tác cúi xuống nhặt trâm, thậm chí chẳng dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Dục bỗng nói thầm, “A Nhiễm ...”
Giọng y rất nhẹ nhàng, môi mỏng áp sát bên tai nàng, hơi thở thoảng lạnh.
“Cho ngươi lần cuối cơ hội được không?”
Nàng tự nói ra, y sẽ tha thứ.
Mắt Tri Ngu run rẩy, cố kiềm nén hơi thở hồi hộp, mới nhẹ nhàng nói, “Ta... sao chẳng hiểu lang quân nói gì?”
Thẩm Dục nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm, trầm đục khó phân định mừng giận.
Đôi bên duy trì một hồi lâu im lặng như tờ.
Xác quyết nàng không đổi ý, nam nhân mới quay sang, “Thôi được.”
“Tối nay ta cũng bận, ngươi mau đi nghỉ sớm.”
Y dứt khoát buông tay nàng.
Tin tức Thiên Tử bị mưu sát truyền đi nhanh chóng bị dập tắt.
Những kẻ nghi ngờ vẫn tiếp tục bị rà xét.
Dung Thái Phi mời Tri Ngu bên cạnh, chầm chậm nói, “Hiện có biết chuyện cũng chỉ có hai ta, mấy ngày nữa ngươi đừng ra ngoài lung tung.”
Hình như là để bảo vệ nàng, thực tế cũng tránh nàng ra ngoài gây rối.
Bảo Nguyệt cùng một tiểu thư thân thiết vì không biết chuyện mà vui đùa ngày ngày.
Thấy Thanh Hòa không có mặt, họ hằng ngày đều đến tìm Tri Ngu chơi cho khuây khỏa.
“Chị Tri, nàng họ Triệu, con trưởng gia Triệu chánh biên viện học sĩ.”
Lúc Tri Ngu cùng Dung Thái Phi uống trà, nghe vậy lễ phép gật đầu với cô nàng họ Triệu.
Cô gái họ Triệu nhìn Tri Ngu chằm chằm, vẻ kinh ngạc, rồi cười mỉm đến chào, “Phu nhân hạ an.”
Tri Ngu nhận thấy ánh mắt nàng có phần kỳ quái, trong lòng hơi lạ lẫm, nhưng thấy nàng vừa tới chào hỏi ngoan ngoãn rồi quay đầu sang nói chuyện với Bảo Nguyệt, không thấy gì khác thường, liền chớp mắt không để ý thêm.
Bảo Nguyệt vì chuyện ngọc bội trước đó có vẻ an phận nhiều, không còn gây khó dễ với Tri Ngu.
Để Dung Thái Phi không cảm thấy chán, còn kéo Tri Ngu cùng nhóm lại, chơi trò chơi gồm bài lá phủ quanh Dung Thái Phi, hay phi tiêu, cũng như các trò vui khác.
Trong lúc đó, cô gái họ Triệu thi thoảng hỏi Tri Ngu chuyện, đều chấm dứt đúng lúc, không khiến nàng cảm thấy quá gần gũi cũng không phiền phức.
Đến ngày cuối cùng, Dung Thái Phi vừa vào trong phòng nghỉ, Thẩm Dục liền tới nơi này.
Tri Ngu bất chợt thấy y, lòng vốn bình thản dường như lại nổi lên vài gợn sóng không rõ nét.
Nàng nhớ tới lời y từng nói, tim lại trĩu nặng.
Lờ mờ có một linh cảm chẳng lành, nhưng vẫn chịu đựng không nói ra.
Đợi Thẩm Dục vào gặp Dung Thái Phi rồi chuẩn bị ra đi, Bảo Nguyệt cùng cô gái họ Triệu lại tới bên ngoài.
Nàng xem ra như vô tình, nhưng khi bắt đầu lên tiếng, mới hay là đã chờ sẵn để gặp y.
“Thẩm đại nhân, nghe nói thế gian có nhiều chuyện kỳ quái, trước đây ta chưa từng tin, song mấy ngày nay thấy mới phải tin.”
Bảo Nguyệt khoác tay cô gái họ Triệu, ánh mắt từ từ quét qua Tri Ngu, rồi kiên quyết tiếp lời, “Ta nghĩ trong phòng ấy người không hẳn là chị Tri.”
“Nhìn có vẻ như giữa chừng bị thay đổi ...”
Lời này khiến Tri Ngu bối rối vô cùng.
Cô gái họ Triệu bên cạnh nhìn nàng hỏi, “Phu nhân thật sự không nhận ra ta sao?”
Lúc này Tri Ngu mới phát hiện cô gái họ Triệu cố ý chen sát bên mình mấy ngày nay.
Nàng không nhớ ra bóng dáng ấy, ánh mắt bàng hoàng, sau khi quan sát kỹ bên kia, lại tinh tế liếc sang Thẩm Dục.
Nàng thật sự không từng quen mặt người này.
Dù có cho nàng giờ đây xem lại từ đầu đến cuối, cũng không hề nghe biết tên.
Mà cô gái họ Triệu lại nhẹ thở dài, “A Nhiễm à, ta với ngươi từ nhỏ đã là hữu hảo tương hỗ, là chị em tình sâu nghĩa nặng cùng lớn lên ...”
“Ngày ấy công chúa đua ngựa, ta đã muốn chào hỏi ngươi, nhưng ngươi nét mặt hoàn toàn xa lạ, như không quen biết ...”
“Sau khi nghe tên họ ta đều không nhận ra, một hai ngày cũng chưa từng nhớ, mà ta lại quấn lấy ngươi suốt thời gian dài, ngươi vẫn không nhận ra thành thật có phần vô lý ...”
Khi nghe đến chữ “hữu hảo tương hỗ”, đầu óc Tri Ngu gần như ngập tràn mông lung sắp tê liệt.
Bản thân nguyên thân trong truyện vốn chỉ là kẻ vô vị phụ trợ, thậm chí đã chết sớm.
Vai trò phụ họa chỉ giữ cảnh khi kéo vai nam nữ chính thêm phần kịch tính, không thể viết tỉ mỉ từng chi tiết lúc khác.
Nguyên thân có một hữu hảo tương hỗ, nhưng không nhiều lời kể, thậm chí Tri Ngu cũng khó lòng nhớ hết.
Chỉ nhớ được nàng và bạn đó đều thích trừng phạt những phục nhân, tỳ nữ nhỏ tuổi còn non nớt, bọn họ thường tụ họp để tra tấn làm trò tiêu khiển.
Song cô gái họ Triệu chỉ nhìn bề ngoài mà đoán, thật khó để nghĩ nàng có bản chất tàn bạo đến thế.
Dẫu vậy, điều đó cũng không thể làm cho Tri Ngu quên được người chị em tình sâu nghĩa nặng từ nhỏ.
Lúc này, Tri Ngu lại bất chợt nhớ đến lời Thẩm Dục đã nói.
Y rốt cuộc muốn nàng thành thật về điều gì?
Phải chăng là nàng đã cấu kết với đám kẻ mưu sát Thiên Tử?
Hay là y muốn nàng thành thật điều khác ...
Tim nàng đập nhanh, định đứng lên nói, nhưng nghe y bình thản sau khi lắng nghe chuyện, từ từ nói.
“Không phải ai cũng xứng kết giao cùng phu nhân ...”
“Cô gái họ Triệu, ta nghĩ chẳng qua dù ngươi xuất thân quan viên bậc bảy, cũng phải hiểu điều này.”
Cô gái họ Triệu tròn mắt hồi lâu, liền đỏ mặt.
Ý tứ của y là cửa quan họ Triệu quá hèn hạ không xứng làm bạn phu nhân?
Việc Tri Ngu làm không sai mà lại là đường lui cho cô ta, khiến cô ta tự giác tránh xa.
Ấy vậy mà cô gái họ Triệu còn tự ý lộ diện bóc mẽ.
Nói khéo thì là vô tri, nói thẳng thì thật là mặt dày không xấu hổ.
Bởi vì là Bảo Nguyệt ở bên cạnh luôn thổi còi kích động, cách nói nhẹ nhàng khiến cô ta chẳng khác nào ngõ chợ bát phố, không có chút phong thái quận chúa, cũng chẳng có sự duyên dáng trang nhã nào.
Hai cô gái này xuất thân cung nữ, làm sao tranh được khẩu tài Thẩm Dục?
Chỉ vài lời làm người ta tức giận đến nỗi chẳng nói năng nổi.
Thẩm Dục không thích chơi trò với người như vậy, bỏ qua hai nàng, bước tới nắm tay Tri Ngu, xoay mình ra đi.
Đợi đến chốn không người, Tri Ngu vẫn còn đang thẩn thờ, do chàng dừng bước nên đầu nàng va vào vai chàng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng hướng nhìn đối phương, hơi lịch tránh.
“Lang quân, ta...”
“Khoan nói vội giải thích.”
“Đợi về phủ rồi, từ từ ta sẽ cho ta một lời giải thích.”
Thẩm Dục nói lời này bình thản, nhưng sự việc dường như không đơn giản như bề ngoài.
“Nhưng mà ...”
Tri Ngu cố dũng cảm, “Ta bây giờ muốn về nhà họ Tri một chuyến.”
Linh cảm nói nàng dù chuyện gì xảy ra cũng phải tìm cách tránh mặt y.
Vậy mà Thẩm Dục chỉ thản nhiên đáp, “Cùng ta về.”
Hình như y không có ý định để nàng trốn tránh.
Ngay đến lúc lên xe ngựa, hai người cũng ngồi cùng xe.
Tri Ngu thẳng lưng, dựa sát thành xe trong.
Tĩnh lặng trong xe ngựa vài lúc, tâm tình căng thẳng bắt đầu mềm dần rồi sôi động trở lại.
Nàng đoán việc xảy ra bất ngờ có lẽ là do nàng quá lo lắng, lo sợ lộ ra sơ hở mà không có cách tháo gỡ.
Nhưng khi rời đi, suy nghĩ dịu lại, ý tưởng lần lượt hiện ra trong đầu.
Chẳng hạn nàng có thể giả vờ lúc đó bị bệnh, quên hết mọi chuyện.
Lại sợ người khác cho là nàng không bình thường, đành giấu nhẹm.
Dù có thực hay không thì lời bào chữa này cũng đáng tin hơn rất nhiều so với sự thật phía sau.
Họ không có lý do để không tin.
Xe ngựa chao đảo đột ngột, thân hình Tri Ngu hơi bật lên, không kịp đề phòng gối chân mềm yếu, suýt ngã quỳ xuống, liền bị Thẩm Dục nắm giữ.
Nàng trong lòng vẫn còn hoảng hốt, bị y giữ trở lại.
Nhưng giờ đây lại sinh nhiều sự phản kháng kỳ lạ, bản năng muốn đẩy y ra, song bị nam nhân không nóng không lạnh giữ chặt tay.
Đôi bàn tay nóng bỏng ôm trọn lấy bàn tay nàng lạnh giá.
Thẩm Dục liếc nhìn, “Trời nóng thế này, sao tay nàng vẫn lạnh thế?”
Tri Ngu đáp lời thinh lặng.
Đôi tay chân lạnh giá thường xuất hiện khi người bị sợ hãi...
Thẩm Dục tất nhiên biết điều này.
Vậy nguyên do khiến nàng run sợ là vì chuyện gì?
Là vì xe ngựa chao đảo, hay vì Bảo Nguyệt tuy vụng về nhưng lại lộ liễu vạch trần?
Tri Ngu nhỏ giọng giải thích, “Ta... có thể không dễ sinh con... cho nên ...”
Thẩm Dục bỗng cắt ngang.
“Chúng ta mới làm mấy lần?”
“Nếu A Nhiễm cứ mãi không tin tưởng, lại khiến ta có phần thờ ơ.”
Ý như nhắc nhở mình ngày đêm cố gắng, cũng nên chăm sóc vợ mình.
“Ta không có ý này...”
“Trước kia chẳng từng gần gũi nàng như lúc này, nên mới nghe lời họ nói ta với nàng khác xưa, ta cũng nhận ra đâu khác.”
Thẩm Dục giọng thờ ơ, “Ta cảm thấy A Nhiễm như đám mây vờn trời được tay hái xuống.”
“Không chỉ mềm mại, mà còn dễ ra nước ...”
Tim Tri Ngu đập nhanh hơn, miệng đành phải biện giải, “Trước kia ta cũng vậy, nhưng lang quân chẳng muốn đến gần ...”
Thẩm Dục giọng không rõ ràng, “Là sao?”
Song y chán ghét nàng ngày trước, chán ghét đến mức chỉ cần lại gần là quay lưng.
Đây vốn là chủ đề gợi lên bao chuyện tưởng tượng, nhưng vì nguyên do nào đó khiến không khí trong xe càng thêm căng thẳng.
Tri Ngu còn chưa kịp nghĩ cách trả lời, Thẩm Dục đã tự thân giải thích, “Có lẽ đó là bởi lúc ở kho thuốc Đông y.”
“Cũng phải cảm ơn A Nhiễm đã trị căn bệnh ẩn giấu của ta.”
“Nếu không, bản thân này e rằng chẳng ra gì.”
Dù nói vậy, đôi bên đều hiểu rõ y không có bệnh.
Ngày trước y chỉ đơn thuần không hứng thú nhìn thể xác trần trụi dính vào nhau, thay ai cũng vậy.
Khi ấy y chợt nhớ đến lần đầu tiên của họ.
Lúc đó nàng nhầm lẫn y là người khác để cám dỗ.
Ngây thơ căng thẳng, chẳng chút kỹ thuật, khiến y nổi giận vô cớ ở lòng ngực.
Khi kéo nàng đến giường, xé rách áo nàng, y mới nhận ra đó không phải giận dữ.
Mà là nguồn hứng thú nguyên thủy sâu thẳm trong thân thể.
Là ác ý muốn cưỡng bức và tàn phá không chừa sót, muốn khiến nàng khóc lóc.
Đường chỉ có thể đặt tay nhỏ run rẩy lên vai y mà van xin.
Cho nên Thẩm Dục rất thận trọng cố gắng tự làm quen sự kích thích lạ lẫm, cũng không buông thả làm gì với nàng.
Nhưng Tri Ngu nghe những lời ấy, lòng thắt lại càng thêm căng.
Nàng nghĩ có lẽ về việc nàng đầu độc y, dù mơ hồ chẳng nói thẳng kẻ đứng đằng sau.
Nhưng y vừa nói rõ y đã luôn biết, kẻ bỏ thuốc luôn là nàng.
Nàng không nói gì, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, tim như treo lơ lửng trên vực sâu vô đáy.
Chỉ cần sơ sót, liền rơi xuống, tan xương nát thịt, không một dấu vết.
Giờ đây duy nhất hy vọng đặt vào người anh trai họ Tri.
Có lẽ bất tiện.
Tri Ngu khó khăn trở về nhà họ Tri đúng buổi trưa.
Nàng không thể tìm cơ hội lẻn gặp Tri Tùy, đành bị người kia nồng nhiệt mời lại ăn cơm giữa ngày.
Tri Tùy thấy Thẩm Dục dự định tự mình đưa em gái về, bề ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm cẩn, song tâm trí mừng đến nỗi như vỡ òa, thấy phu quân bỗng thân mật càng thêm vừa mắt.
Sở thích khẩu vị Tri Tùy ai trong phủ cũng rõ, lại sai hầu hạ hỏi sở thích chủ nhân, rồi gấp rút chuẩn bị.
Nhiều người trong phủ cùng lo liệu, cơm giữa ngày không trễ.
Khai tiệc Tri Tùy gắp mấy món Tri Ngu thích, cười nói, “Xem kìa, đã bị phu quân nuôi mập rồi, e lâu ngày không cần người nhà lo liệu nữa ...”
Vừa vui vẻ ngắm em, vừa chiêu đãi Thẩm Dục.
Đang ăn gần xong thì thấy trên mâm có một đĩa bánh hạt dẻ.
Tri Tùy liền mặt mày tối sầm, quở trách hầu hạ lơ là.
“A Nhiễm không ăn bánh hạt dẻ, sao các người lại bày lên?”
Tri Ngu thấy người hầu bị quở rầy mà vô tội, liền khuyên can.
“Anh nói đùa, chính là Thẩm Trinh không ăn bánh hạt dẻ, vì nàng bị dị ứng ...”
Chắc là anh trai nhớ lộn.
Hơn nữa nếu Tri Ngu không ăn bánh hạt dẻ, Hứa Hứa bên cạnh luôn túc trực, sao lại không biết?
Song Tri Tùy nghe vậy cũng không nghĩ mình sai, mà bảo nàng, “Thẩm Trinh dị ứng bánh hạt dẻ thế nào ta cũng chẳng rõ, còn em ngươi đích thực không ăn bánh này.”
“Chẳng lẽ quên lúc nhỏ bị hạt dẻ nghẹn cổ, thở không ra hơi, mặt xanh mét như rau cải, suýt chết?”
“Từ đó về sau, đừng nói ăn, chỉ cần ngửi mùi hạt dẻ cũng đều ói không ngừng, nôn hết thức ăn qua đêm, như mũi chó rồi ...”
“Khi em đi gả, ta còn dặn dò phu quân đừng để bánh hạt dẻ xuất hiện trong phủ, dù là nấu canh, món mặn hay đồ điểm tâm đều không được ...”
Lời giải thích càng dài, sắc mặt vốn hồng hào của Tri Ngu càng thêm xanh xao.
Đầu óc vang lên tiếng vo vo, nhận thấy ngày hôm nay những sự tình trùng hợp đến bất ngờ.
Thẩm Trinh không ăn bánh hạt dẻ vì dị ứng, nàng không ăn bánh hạt dẻ vì không chịu nổi mùi vị.
Vậy lý do làm Thẩm Trinh lưu lạc gần chết rồi được nhà phản diện nhẫn tâm cưu mang đưa về phủ là vì sao?
Có phải lúc nhỏ nguyên thân thấy một người ghét bánh hạt dẻ giống mình, liền đem người ấy về nuôi?
Nhưng mọi giả thiết ấy bây giờ chẳng quan trọng, quan trọng là có lẽ từ đầu, nàng đã hiểu lầm Thẩm Dục.
Hiểu lầm rằng Thẩm Dục mù quáng dùng bánh hạt dẻ để thử nàng kia, thật ra không phải để thử xem có phải Thẩm Trinh...
Mà là để thử xem Tri Ngu có thật sự ăn bánh hạt dẻ mà không bị ói.
“Sao mặt nàng trắng thế này?”
Nam nhân lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt nàng xanh xanh.
Thẩm Dục khẽ hạ mắt, môi mỏng vương lên má nàng hỏi thăm, “Không khỏe sao?”
Y cho nàng cơ hội rồi.
Ấy thế mà nàng dường như chẳng muốn trân trọng.
Đa tạ trời đất!
Trước sau nhờ phò mã và Tri Tùy cũng như các vị hảo tâm ngưỡng mộ đã ban hậu thuẫn.
Ta sẽ không phụ lòng các bậc đại nhân!
Ân tạ tri âm.
Đề xuất Cổ Đại: Nàng được ban cho Hoàng tử tuyệt tự, ba lần sinh bảy bảo bối