**Chương 009: Nhất Định Phải Dạy Dỗ Nàng**
Khi Hứa ma ma trở về viện vào lúc đêm khuya, Lục Diệu đã dọn dẹp phòng ốc của mình gọn gàng.
Hứa ma ma lại ném bát cơm canh chua loét, tanh tưởi lạnh ngắt ban ngày xuống trước mặt Lục Diệu, ác nghiệt nói: “Hôm nay món nợ ngươi vu oan giá họa cho lão nương, ta còn chưa tính sổ với tiện tỳ nhà ngươi đâu! Thôi được, nếu ngươi ăn hết bát đồ này, ta tạm tha cho ngươi!”
Lục Diệu hỏi: “Ta đâu có ngốc, ngươi ăn không?”
Một câu nói lập tức chọc giận Hứa ma ma, bà ta liền vung một bạt tai về phía Lục Diệu, cái dáng vẻ ấy hệt như lúc Thanh Lạc Quận chúa tát bà ta ban ngày, khí thế ngút trời.
Bà ta muốn đòi lại tất cả những oan ức và oán khí đã phải chịu trước mặt Quận chúa hôm nay.
Chỉ là, bàn tay còn chưa chạm vào mặt Lục Diệu, ngón tay thô ráp kia chỉ vừa vặn chạm vào một lọn tóc bên tai nàng, Lục Diệu bỗng nhiên đá một cái vào chiếc ghế đẩu bên cạnh bàn, vừa khéo trúng đầu gối Hứa ma ma.
Dường như không dùng chút sức lực nào, nhưng Hứa ma ma lại cảm thấy đầu gối tê dại, hai chân như mất hết tri giác, khoảnh khắc sau liền bị vấp ngã ngửa ra đất, chổng vó lên trời.
Hứa ma ma nộ hỏa công tâm, nhìn thấy Lục Diệu vẫn thản nhiên lấy một chén trà từ khay trà đặt trước mặt.
Bà ta lập tức vội vàng bò dậy từ dưới đất, hận không thể xé xác người này ngay lập tức.
Hứa ma ma đã sớm giấu một mảnh sứ vỡ trong ống tay áo, chẳng cần biết gì, bà ta vồ tới, nắm mảnh sứ muốn ấn đầu nàng xuống, cho dù Quận chúa không giao nhiệm vụ cho bà ta, hôm nay bà ta cũng nhất định phải xé nát mặt nàng!
Lục Diệu ngồi trên ghế, thần sắc thản nhiên, khẽ nghiêng đầu rút một cây trâm đen không mấy bắt mắt trên tóc xuống, kẹp giữa những ngón tay trắng nõn của nàng. Đối mặt với Hứa ma ma đang hung thần ác sát vồ tới như một con gấu, nàng tùy tay dùng trâm gõ nhẹ vào chén trà.
Âm thanh ấy thật là trong trẻo, âm cuối nghe như mềm mại, nhưng lại như xuyên thẳng vào óc người, chợt vang lên trong đầu Hứa ma ma.
Hứa ma ma bị âm thanh ấy xuyên vào khiến đầu óc trống rỗng trong chốc lát, ngay sau đó là cả óc căng cứng.
Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Lục Diệu, giơ mảnh sứ trong tay lên định cứa vào mặt nàng. Ngón tay xương khớp rõ ràng của Lục Diệu vô cùng linh hoạt, lại tùy ý gõ thêm hai ba tiếng, âm điệu khác nhau, nhưng tự thành giai điệu, tất cả đều chui vào tai Hứa ma ma, lập tức khiến óc bà ta như muốn nổ tung.
Cảm giác choáng váng đau đớn sau khi bị kích thích ập đến, Hứa ma ma nào còn bận tâm đến việc dạy dỗ Lục Diệu, cả người khụy xuống đất, hai tay ôm đầu, khó chịu buồn nôn đến mức suýt nôn ra.
Hứa ma ma thở hổn hển, vừa kinh vừa sợ, nhưng nhiều hơn là oán hận. Bà ta ngẩng đầu nhìn Lục Diệu, chỉ thấy nàng đoan trang ngồi trước bàn, tư thế thẳng tắp, trên đầu tùy ý búi nửa đầu, mái tóc đen phía sau xõa dài đến eo, toát lên một khí chất đạm bạc khó tả.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nghiêng ấy vô cùng bình tĩnh, nhưng lại không hiểu sao khiến Hứa ma ma có cảm giác kinh hồn bạt vía.
Hứa ma ma trấn tĩnh lại một chút, óc vẫn còn đau nhức chao đảo, mắt trợn trừng như muốn nứt ra nói: “Ngươi rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì với ta!”
Lục Diệu nhướng mày nói: “Ngươi gọi đây là yêu pháp sao?”
Nói rồi, nàng xoay ngón tay, kẹp cây trâm lại gõ thêm hai tiếng với âm điệu khác nhau, Hứa ma ma cảm thấy nàng gõ thẳng vào óc mình, khiến bà ta giật thót một cái, lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Hứa ma ma không chịu nổi, ngồi xổm trên đất rên rỉ nói: “Đừng gõ nữa… ngươi đừng gõ nữa!”
Lục Diệu lại lấy thêm hai chiếc chén, trực tiếp úp ngược trước mặt. Ba chiếc chén sứ bình thường, nàng chống cằm, cây trâm trong tay lười biếng gõ, âm thanh có nhẹ có nặng, có cao có thấp, khiến Hứa ma ma đau đớn không ngừng cầu xin tha thứ.
Lục Diệu dùng lời của Hứa ma ma, thản nhiên nói: “Thôi được, nếu ngươi ăn hết bát đồ này, ta tạm tha cho ngươi.”
Hứa ma ma ban đầu không chịu, nhưng sau đó không chống đỡ nổi, vẫn đành phải bưng bát lên, cắn răng đưa vào miệng.
Vừa ăn miếng đầu tiên bà ta đã nôn ra.
Mùi chua loét thiu thối ấy, hòa lẫn với mùi tanh hôi của nước bọt chính mình, quả thực khiến bà ta buồn nôn đến cực điểm.
Lục Diệu nói: “Đừng lãng phí.”
Bà ta nôn ra rồi lại không thể không ăn vào, cuối cùng đành vừa buồn nôn vừa nuốt sống hết bát đồ ấy.
Hứa ma ma chật vật chạy khỏi sân, la hét ầm ĩ: “Cứu mạng! Cứu mạng! Người đó muốn giết ta!”
Lục Diệu thu cây trâm lại, tùy tay cài vào tóc. Nàng vừa đứng dậy quay đầu đỡ chiếc ghế đẩu bị đổ trên đất, trên bàn đã truyền đến tiếng sứ vỡ.
Ba chiếc chén nàng vừa gõ, hoặc lật ngửa hoặc úp ngược, tất cả đều vỡ tan tành.
Đợi Lục Diệu đỡ xong ghế đẩu, đứng thẳng người lên nhìn, trên bàn là một đống mảnh sứ vỡ.
Đồ sứ của phủ Tướng quốc này, thật không chịu nổi va đập.
Bên kia, sau khi Hứa ma ma chạy ra ngoài, có lẽ vì sợ hãi, cả đêm đó bà ta không dám quay về.
Sáng sớm hôm sau, hậu viện phủ Tướng quốc đã bị một tiếng kêu kinh hãi phá vỡ sự yên tĩnh: “Có người chết đuối rồi!”
Trong ao nước ở hậu viện, một thi thể đang nổi lềnh bềnh. Quần áo vải thô nổi trên mặt nước, trông như một cây nấm hoa mập mạp.
Bọn hạ nhân vội vàng lúng túng vớt thi thể lên xem, không khỏi kinh hãi nói: “Là Hứa ma ma!”
Hứa ma ma chết đuối một cách lặng lẽ.
Đề xuất Cổ Đại: Thương Hoa Chi
Tân Ngô Trần Minh
Trả lời1 tuần trước
Truyện hay không mọi người
Ngọc Trân [Chủ nhà]
1 tuần trước
Truyện này top lượt xem bên trung nha.