Chương 070: Cùng nhau giả vờ mù lòa
Hoàng đế nhìn vào mà lòng suy nghĩ, nếu là người có chút tâm cơ, chắc hẳn đã trực tiếp mở miệng nhận lấy điểm tâm hắn đưa rồi.
Hoàng đế nhìn Á Nhu nhỏ nhắn nhấm nháp từng miếng điểm tâm, thấy mỹ nhân ăn uống cũng là một cảnh đẹp dễ chịu, bèn nói: “Ta nghe nói sáng nay ngươi có đến bên Thường Quý Phi.”
Á Nhu vội đặt điểm tâm xuống, đáp: “Hoàng quý phi triệu ta tới ngồi một lúc, may mắn được nàng không ghét bỏ, để ta cùng nói chuyện với nàng.”
Hoàng đế nói: “Ngươi thật hiền dịu. Ta biết tính cách quý phi của ta như thế nào.”
Á Nhu mỉm cười rồi đứng lên lễ phép nói: “Việc nhỏ này làm phiền sự quan tâm của Hoàng thượng, là lỗi của thần thiếp.”
Hoàng đế cười to: “Không nói chuyện đó nữa, Lục cô nương ngồi cùng ta một lát đi.”
Á Nhu hiểu hôm nay Hoàng đế có ý giúp nàng giải vây, nhưng vì đã suy nghĩ thấu đáo, ông không trực tiếp đến cung Thường Quý Phi để lo cho nàng, nếu không thật sự khiến quý phi oán hận trong lòng.
Ông triệu Quý phi đến cùng dùng bữa, như vậy người đó tự nhiên không còn thời gian để quấy rầy nàng nữa.
Lục Diệu theo hầu thái giám đứng chờ ở cách am khoảng mười trượng.
Cô nhìn lại chỗ am, gần như bị biển hoa che khuất chỉ còn thấy vài mái ngói lờ mờ.
Lục Diệu nghĩ, chắc không cần quá lo lắng, trong hoàng cung ít ai hơn Hoàng đế mà có thể làm khó Á Nhu.
Hơn nữa đàn ông có địa vị thường phải chú ý mặt mũi, đối với Á Nhu còn dễ xử hơn phụ nữ nhiều.
Tất nhiên, ngoại trừ Tô Hoài tên chó đẻ kia.
Đang nghĩ vậy, thái giám bỗng lẩm bẩm “ái chà”, Lục Diệu ngẩng đầu nhìn thì thấy thái giám bước nhanh về phía trước.
Cô quay nhìn về phía con đường nhỏ bên kia, thấy người đang tiến tới thì mặt mày như hóa đá.
Quả thật không thể tránh, nghĩ gì rồi lại đến nấy.
Ngay cả muốn chửi hắn cũng không được, mấy lời cũng gọi lão chó đẻ kia đến.
Dưới gốc đào đó, người chậm rãi bước tới không ai khác chính là Tô Hoài.
Bên cạnh hắn là người Lục Diệu từng quen mặt, Hoằng Ninh hầu.
Thái giám tiến lên hành lễ, Tô Hoài hỏi Hoàng đế ở đâu, thái giám đáp: “Hoàng thượng đang cùng Lục cô nương thưởng hoa. Tương ca và Hầu ca có chuyện gấp, có muốn tôi đem tin?”
Tô Hoài nói: “Đi truyền đi.”
Khi thái giám đi truyền lời, Lục Diệu đứng thẳng ngoài bên lề.
Tô Hoài đứng cách cô vài bước.
Hai người đồng loạt giả vờ làm ngơ, coi nhau như người xa lạ.
Chỉ có Hoằng Ninh hầu không giữ được bình tĩnh, liếc Lục Diệu mấy lần rồi nhận ra, ngạc nhiên hỏi Tô Hoài: “Chẳng phải...”
Thấy Tô Hoài không phản ứng, y hạ giọng nói tiếp: “Chẳng phải đó là vị hôn thê ngươi ngủ lại ở Triều Mộ quán sao?”
Tô Hoài như vừa phát hiện có người đứng bên cạnh, liếc Lục Diệu một cái rồi nói: “Rất giống sao?”
Hoằng Ninh hầu im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi đã ngủ với người ta, có giống hay không đáng ra ngươi biết chứ?”
Tô Hoài đáp: “Ta quên rồi.”
Lục Diệu thấy phản ứng tò mò của Hoằng Ninh hầu trong lòng thắc mắc, xem ra y là người bình thường, sao loại xảo quyệt như Tô Hoài lại có bạn như vậy.
Hoằng Ninh hầu lại nhìn Lục Diệu, cô thành thật nói: “Ta cũng không quen hắn lắm.”
Hoằng Ninh hầu trong lòng cũng bối rối: hay là mình nhận nhầm?
Y im lặng một lúc rồi nói: “Cô nương kia hình như trắng hơn.”
Chẳng bao lâu thái giám gọi mời Tô Hoài và Hoằng Ninh hầu đi vào.
Lục Diệu lập tức lui lại sau, nhường đường cho hai người.
Cô nhường đường rộng bao nhiêu cũng được, tuyệt không muốn dính dáng gì với Tô Hoài.
Nhưng vừa lúc Tô Hoài đi ngang bên cạnh cô, dường như biết rõ suy nghĩ của cô, không để cô toại nguyện.
Mảnh áo của hắn vờn nhẹ qua mu bàn tay Lục Diệu.
Áo hắn bóng mượt, hơi lạnh, giống như tính cách con người, khiến Lục Diệu rùng mình.
Nhờ có họ đến, Á Nhu mới thoát được ra ngoài.
Trên đường gặp Tô Hoài và Hoằng Ninh hầu, nàng chắp tay chào hỏi, rồi nhẹ bước đến tìm Lục Diệu.
Lục Diệu đợi nàng, hai người dĩ nhiên rời khỏi nơi đó trở về ấm các.
Về đến ấm các, đóng cửa lại, Á Nhu ân cần nói: “Mấy ngày qua để cô nương luôn luôn phải chăm sóc cho ta, thật có lỗi.”
Lục Diệu đáp: “Không cần khách sáo, vốn dĩ người đang lo cho tôi chính là cô.”
Á Nhu mỉm cười nói: “Được cùng cô nương bên nhau, cũng là do trải nghiệm và số mệnh của ta.”
Lục Diệu hỏi: “Ngươi với Hoàng thượng trong am thế nào?”
Á Nhu đáp: “Chẳng có gì, chỉ trò chuyện. Trước đây ta nghĩ hoàng thượng cao ngạo cách xa, giờ gần bên lại thấy có chút không thật.”
Đề xuất Cổ Đại: Nữ Pháp Y Đại Lý Tự
Tân Ngô Trần Minh
Trả lời2 tuần trước
Truyện hay không mọi người
Ngọc Trân [Chủ nhà]
2 tuần trước
Truyện này top lượt xem bên trung nha.