Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 245: Có Phải Sẽ Khí Chết?

Chương 245: Có khi nào tức chết không?

Lúc này, kẻ sát thủ đang hấp hối trên mặt đất nghe ra ý tứ trong lời nói của chủ tử và thuộc hạ, bỗng phun ra một bợn máu, lớn tiếng mắng: “Tên Vô Hồi Môn chết tiệt kia, chết mẹ mày dám lường gạt ta!”

Rồi y tiếp tục nói với Tô Hoài: “Ta không phải người của Vô Hồi Môn, ta với Vô Hồi Môn là kẻ thù! Tên môn chủ chết tiệt đó, nếu gặp ta sẽ giết hắn không biết bao nhiêu lần!”

Tô Hoài khép mí mắt, ánh nhìn dịu dàng hướng về phía kẻ sát thủ đang bò dưới chân mình, hỏi: “Vậy sao ngươi lại đi làm việc cho Vô Hồi Môn?”

Kẻ sát thủ liếc xéo trả lời: “Ta biết cái gì mà việc của Vô Hồi Môn? Nếu biết trước thì ai thèm nhận! Họ có cái gì tốt đẹp đâu!”

Tô Hoài hỏi tiếp: “Họ trả ngươi bao nhiêu tiền?”

Kẻ sát thủ đáp: “Tám ngàn lượng bạc.”

Số tiền này đối với những sát thủ lang thang không tổ chức như họ thật sự là sự cám dỗ lớn, đủ để sống sung túc ba năm, ai mà không động lòng?

Nhưng Kiếm Chỉnh nghe xong lại càng lạnh lùng trong lòng.

Vô Hồi Môn thu của chủ tử mình hai vạn lượng bạc, ý nói là Vô Hồi Môn chỉ cần chuyển tay một chút là nhẹ nhàng lãi hơn một vạn lượng.

Chẳng phải đang đùa giỡn với chủ tử sao?

Kiếm Chỉnh liền nói: “Thần thủ xin đưa người này về tra hỏi, rồi báo cáo toàn bộ sự việc lại cho chủ tử!”

Tô Hoài để y một mạng cũng là vì muốn mang về để tra hỏi.

Về sau, kẻ sát thủ được đưa đến phòng tra hỏi. Vì y vốn căm ghét Vô Hồi Môn, chưa cần tra tấn đã chịu khai.

Hoá ra y trước đây cũng là một sát thủ của Vô Hồi Môn, do một số nguyên nhân đã rời bỏ tổ chức, môn chủ Vô Hồi Môn muốn tiêu diệt y nhưng y may mắn trốn thoát, từ đó trở thành sát thủ lang thang.

Y căm ghét môn chủ Vô Hồi Môn đến mức nghiến răng nghiến lợi, và môn chủ cũng không muốn để lại sống y.

Tô Hoài ngồi trên ghế thái sư, hỏi y: “Người đưa ngươi đến nhận nhiệm vụ này là ai?”

Kẻ sát thủ ngẩng đầu nhìn Tô Hoài nói: “Nếu ta khai hết, ngươi có tha mạng cho ta không?”

Tô Hoài đáp: “Tha.”

Kẻ sát thủ hỏi lại: “Để ta sống?”

Tô Hoài gật đầu: “Để ngươi sống.”

Bên kia, Lục Diệu đang ngủ trong phòng thì có người lén lút trèo qua cửa sổ.

Cửa sổ có động tĩnh dù rất nhỏ, nàng cũng tỉnh dậy ngay.

Kỳ Vô Hạ vừa ngồi xuống bên giường, Lục Diệu bình tĩnh mở mắt ra.

Kỳ Vô Hạ đẩy nàng vào giường rồi nằm xuống cạnh bên, nói: “Được rồi, tốt hơn là ngươi ngủ riêng một phòng, ta mới có thể ngủ cùng ngươi.”

Nàng vừa nói vừa nghiêng mình ôm lấy Lục Diệu, tràn đầy cảm xúc: “Đúng là người mềm yếu, nếu ta là đàn ông, thật có phúc lớn.”

Lục Diệu trầm ngâm một lát, nói: “Ta có thì ngươi cũng có.”

Kỳ Vô Hạ nghiêng lại gần, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bảo bối của ta, ngực ngươi giờ to hơn trước rồi đó.”

Lục Diệu câm nín.

Kỳ Vô Hạ hỏi: “Ngươi ăn gì mà lớn lên thế?”

Lục Diệu nói: “Chắc không phải ăn gà đâu.” Nàng kịp thời đổi chủ đề: “Ngươi không phải nên tránh gió bớt bị chú ý sao?”

Kỳ Vô Hạ nghe đến chuyện này không khỏi phấn khích: “Đúng rồi, đêm nay bên kia sẽ hành động. Nhưng người của tôn vương ta thử đánh giá kỹ, võ công không kém, đầu của tôn vương vẫn giữ được.”

Rồi nàng nằm ngửa tiếp tục: “Lần này theo ý ngươi, ta đã lấy trước hai vạn lượng tiền cọc, rồi bỏ ra tám ngàn thuê sát thủ, hừ, ta còn lãi một vạn hai ngàn lượng. Không ngờ tiền của gian thần cũng kiếm được. Nếu gian thần biết bị ta lấy tiền chắc có khi tức chết mất.”

Lục Diệu nói: “Hắn chắc không dễ gì tức chết đâu.”

Kỳ Vô Hạ cười: “Kệ hắn có tức chết hay không, dù sao ta ngủ cũng phải cười tỉnh. Bảo bối, ngươi có muốn ta chia cho một nửa tiền của gã đàn ông khốn kiếp đó không?”

Lục Diệu liếc nhìn rồi nói: “Để ngươi giữ mà tiêu.”

Chốc lát sau, Lục Diệu lại nói: “Đừng vui quá sớm, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, dạo gần đây khiến môn phái ngươi cũng phải né tránh, ngươi cũng ít lui tới đây hơn.”

Kỳ Vô Hạ đáp: “Yên tâm đi, ta đã sắp xếp xong hết rồi.”

Lục Diệu hỏi: “Người ngươi thuê để giết người có đáng tin không?”

Kỳ Vô Hạ nói: “Là loại người thối nát, cực kỳ đáng tin. Y là kẻ phản phái ta trước kia, lúc làm nhiệm vụ đã tùy tiện giết mấy chục người không phải mục tiêu, làm xấu thanh danh môn ta chết cũng không đáng. Lần này gã khốn kiếp kia giúp ta giải quyết được y.”

Lục Diệu nhíu mày: “Người trước kia trong môn? Ngươi chắc gian thần không theo y mà tìm đến chứ?”

Kỳ Vô Hạ nói: “Sau khi tên đó phản bội, các phái bộ chính và tổng bộ môn ta đã chuyển đi không biết bao lần, y biết được cái gì? Y chỉ biết trốn ta, không thì đã bị giết từ lâu rồi.”

Lục Diệu nói: “Vậy ai giao việc cho y thì y vẫn biết chứ?”

Kỳ Vô Hạ đáp: “Y nhận ở chợ đen, tất cả thông tin từ trên xuống dưới đều bị xóa sạch, làm sao y biết ai giao việc cho y được?”

Đề xuất Trọng Sinh: Trọng Sinh 70: Nàng Dâu Xinh Đẹp Có Không Gian
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tân Ngô Trần Minh

Trả lời

2 tuần trước

Truyện hay không mọi người

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

2 tuần trước

Truyện này top lượt xem bên trung nha.