Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 199: Trước tiên phơi một ngày

Chương 199: Trước hết phơi nắng một ngày

Lục Diệu và A Như đứng dậy, nhanh chóng chỉnh sửa diện mạo rồi đến phòng tọa ấm trước tiền sảnh.

Lúc này, một số thái giám cùng đội cấm vệ trong cung tới tập hợp các cung nữ.

Người đứng đầu chính là thái giám của Lưu Diệu Cung, chẳng sai được. Thái tử phi đã phân công các thái giám trong cung mình tới khắp nơi, phụ trách tập hợp cung nữ.

Thái giám liếc nhìn Lục Diệu và A Như rồi lễ phép nói: “Sáng sớm đã làm phiền giấc mộng của cô nương rồi. Trong cung vừa xảy ra ám sát, khiến người người hoảng loạn, mong cô nương thông cảm.”

A Như đáp: “Phải rồi.”

Thái giám tiếp lời: “Cô nương phụ trách an ủi hoàng thượng, là chỉ thị của Thái tử phi nên không cần kiểm tra thân thể cô nương. Nhưng thị nữ bên cạnh cô nương thì vẫn phải theo chúng tôi đi một chuyến.”

A Như là người chăm sóc lúc nghỉ ngơi, lại là người cùng hoàng thượng xem trọng, không thể đối xử như cung nữ bình thường.

Điều này Thái tử phi đặc biệt căn dặn, nên bọn hạ nhân không dám lơ là.

Chỉ có điều A Như không yên tâm để Lục Diệu đi một mình, bèn nói: “Ta vẫn cùng đi. Thị nữ của ta dù sao không phải cung nữ trong cung, không rõ các phép tắc, e rằng làm phật lòng Thái tử phi.”

“Còn nếu vì ta đến an ủi hoàng thượng mà được miễn kiểm tra, thì cũng không nên có ngoại lệ như vậy.”

Nói vậy, thái giám cũng không dám từ chối, để cho nàng đi cùng Lục Diệu.

A Như nghĩ thầm, suốt mấy ngày chờ tin tức tại phòng tọa ấm đã đủ khổ rồi, thà theo cùng còn có thể ứng phó nếu xảy ra chuyện.

Đến sân rộng thì đã có khá đông cung nữ từ các cung khác tập trung.

Khi mặt trời mọc, Thái tử phi xuất hiện tại đây, ngồi xuống trên chiếc ghế hoa lệ trước điện, rồi sai bảo bọn hạ nhân bắt đầu kiểm tra từng người.

Lục Diệu nhìn thấy các cung nữ đi vào điện theo nhóm mười người, lần lượt kiểm tra xong nhóm này mới đến nhóm tiếp theo.

Còn nàng và A Như đứng ở phía sau, trước mặt là hàng trăm đến nghìn cung nữ, đến lượt Lục Diệu chắc mặt trời cũng đã dần lặn sang phía tây.

Trước khi tới lượt Lục Diệu, nàng đành phải đứng chờ ngoài sân.

Dần dần, nắng càng lúc càng gắt, trời cũng nóng lên khiến người ta khó mở mắt.

Chẳng những Lục Diệu, ngay cả A Như cũng bị nóng đỏ hai má, mồ hôi trên trán và thân mình thấm đẫm một lớp.

Lục Diệu thì mồ hôi lạnh nhỏ giọt không ngừng.

Nếu không có lớp vẽ mặt dày để ngụy trang, chắc chắn dễ dàng nhận thấy sắc mặt nàng không ổn.

A Như đứng gần bên, lại biết một chút đầu mối, hai người đứng gần nhau không để lộ, nhẹ nhàng pha nước cho nàng, nhỏ giọng: “Còn ổn chứ?”

Lục Diệu lắc đầu, lấy tay gạt mồ hôi trên trán, nói: “Không sao.”

May mà nàng đánh phấn dày, phải rửa nhiều nước mới trôi hết, ra mồ hôi một chút cũng không ảnh hưởng.

Nàng nhìn A Như, thấy cũng bị nắng thiêu đốt mà vẻ khó xử, tóc mai ướt sũng, nói: “Thật ra nàng không cần phải cùng ta chịu khổ thế này.”

A Như đáp: “Nàng dựa vào ta, cũng đỡ mất sức phần nào.”

Lục Diệu mỉm cười, cũng không khách sáo, tựa sát vào người nàng.

Bên ngoài nhìn vào, giống như chủ nhân A Như sức lực kiệt quệ phải dựa vào thị nữ của mình.

Lại vì sân rộng quá đông người, chẳng ai chú ý đến hai người bọn họ.

Lẽ ra cung nữ đang đợi có thể được gọi từng nhóm nhỏ, tránh chờ lâu.

Chỉ là Lục Diệu biết rõ, Thái tử phi e là cố ý để nàng chịu cảnh phơi nắng cả ngày.

Chiều xuống, lúc nắng hừng hực, Tô Hoài tới hỏi thăm kết quả kiểm tra trong cung.

Khi ấy Lục Diệu, A Như và các cung nữ khác vẫn đứng giữa sân dưới trời nắng. A Như thấy Tô Hoài đến, thoáng nở nụ cười nhẹ, nói với Lục Diệu: “Tương nhơn đến rồi, y hẳn sẽ không đứng nhìn cô nương chịu cảnh này.”

Lục Diệu nghe vậy khẽ nhếch mép, nói: “Tại sao không? Dù y không nhìn, thì thôi, còn mong gì khác?”

Sự thật chứng minh, chỉ có Lục Diệu mới hiểu rõ y nhất.

Sau đó A Như phát hiện Tô Hoài đến rồi, không hề liếc mắt nhìn họ một cái.

Thái tử phi thấy y tới, sai người đón ngồi cho y.

Tô Hoài hỏi hai câu về tiến triển, Thái tử phi nói: “Hôm nay kiểm tra các cung nữ, tuy có vài người có vết thương nhưng đều có lý do, không đáng nghi. Còn số chưa được kiểm tra thì vẫn nhiều.”

Tô Hoài nói: “Thánh thượng bên trên sốt ruột nhanh.”

Thái tử phi đáp: “Ta biết, việc này dù sao cũng phải tìm cho ra thủ phạm, nhờ tương nhơn giúp bên thượng hoàng ứng phó.”

Tô Hoài nói: “Có Thái tử phi đứng ra, dù có kết quả hay không, tôi cũng không cần phải xoay sở. Nhưng cũng nên có kết quả, không thì thánh thượng sẽ nổi giận.”

Thái tử phi cười nhẹ: “Ám sát thủ thực sự quỷ quyệt, lục soát nhiều nơi trong cung không thấy manh mối, mong rằng hôm nay có thể phát hiện dấu vết.”

——————————————

(Trang web không có quảng cáo bật lên)

Đề xuất Cổ Đại: Ánh Trăng Sáng Bỏ Trốn Của Quyền Thần
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tân Ngô Trần Minh

Trả lời

1 tháng trước

Truyện hay không mọi người

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

1 tháng trước

Truyện này top lượt xem bên trung nha.