Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 1907: Tổng phải học rồi ứng dụng

Đội hộ vệ thấy vậy, liền thúc ngựa kịp thời ngăn lại trước mặt chàng trai trẻ tuổi, y liền nói rằng: “Mọi người tránh ra, đừng làm chắn tầm mắt của ta.”

Đội hộ vệ đành phải chia sang hai bên đứng cách xa.

Chớp mắt, hai người đã tiến đến gần bên nhau.

Mu Miên Miên lúc đầu thấy chàng trai trên ngựa có chút quen mắt, chàng trai cũng mỉm cười nhìn nàng một cách mỉm mà thân thiện.

Chốc lát, chàng trai nói: “Miên Miên muội muội, không ngờ vẫn bình an vô sự.”

Mu Miên Miên trong lòng vui mừng, thốt lên: “Á Nguyễn đệ đệ!”

Lời vừa dứt, nàng liền vọt tới, Sở Nguyễn nhanh chóng xuống ngựa, Mu Miên Miên vỗ nhẹ vai y, xoay tròn quanh người y vài vòng, vui mừng nói: “Lúc nãy nghe tiếng hổ đen gọi, ta cớ tưởng có nguy hiểm, nào ngờ lại gặp được người ngay tại đây!”

Sở Nguyễn cười nói: “Ta cũng không ngờ gặp được nàng.”

Y cười tươi, khuôn mặt như được ánh xuân nhuộm phơi bày vẻ phong lưu kiều diễm.

Sở Nguyễn ánh mắt nhìn qua Mu Miên Miên, dừng lại trên người Sở Như Ý, trong mắt nét cười liền nhạt dần, hỏi: “Miên Miên muội, nàng này là ai?”

Bây giờ tình cảnh này, Sở Như Ý cũng không thể nhận ra y là huynh đệ.

Chỉ là nhiều năm không gặp, nhìn thấy y trưởng thành là điều khiến người ta an lòng.

Mu Miên Miên nhanh chóng giới thiệu: “Hắn tên là Thư Nho, là bằng hữu của ta trên giang hồ.”

Rồi nàng lại quay sang Sở Như Ý nói: “Thư đại ca, đây là Á Nguyễn đệ đệ của ta!”

Sở Như Ý gật đầu với Sở Nguyễn, Sở Nguyễn hơi nhắm mắt lại, thái độ không mấy hài lòng.

Mu Miên Miên với Sở Nguyễn trò chuyện một lúc.

“Nguyễn đệ, ngươi không phải đang ở giang hồ sao?”

Sở Nguyễn cười đáp lại hỏi: “Vậy sao nàng lại có mặt ở đây?”

Mu Miên Miên nói: “Ta muốn đi đến vùng đất ngoài kia, trên đường qua đây tiện thể muốn ghé đến coi xem.”

Còn Sở Nguyễn thì nói thẳng: “Ta đến đây để đánh trận.”

Cuộc chiến này không phải kẻ phàm nhân có thể tham gia được, y cần phải học hành cho có dụng.

Sau đó, phía đại doanh còn có một đội lính đang tiến về đây để hỗ trợ Sở Nguyễn.

Sở Nguyễn không có công danh gì, chỉ là kẻ nhàn rỗi, song vì y là tam công gia thứ nhì của tướng quân, chẳng ai dám xem thường.

Mu Miên Miên và Sở Như Ý cũng theo đi, may mắn vào được doanh trại.

Xét cho cùng, Mu Miên Miên và Sở Như Ý đều muốn tới vùng đất ngoài kia, phải đi qua tiền tuyến, trước vào doanh rồi mới qua trận địa, tránh bị quân Dị tộc nghi ngờ là gián điệp.

Tình hình trong doanh trại khá nghiêm trọng, thương binh nhiều vô số; không chỉ có nhiều tướng sĩ bị mê hoặc bởi thứ hương điệp của Dị tộc, mà còn có nhiều người bị thú dữ của Dị tộc giày xéo, máu thịt rã rời, mất chân tay là chuyện rất thường. Thậm chí Mu Miên Miên còn nhìn thấy có người nửa mình bị đạp nát, chỉ còn thoi thóp sống.

Sở Nguyễn theo đến nhà thương kiểm tra, thường sau khi y đến xem, những người chỉ sống được nửa hơi thở đó lại qua đời rất êm dịu, không hề đau đớn, chỉ là ngủ rồi không tỉnh lại.

Ban đầu quân y chẳng nghĩ nhiều, sau khi chuyện này xảy ra nhiều lần thì mới nhận ra chỗ nghi vấn, bèn báo cáo cấp trên.

Sở Nguyễn vẫn là chàng trai trẻ tuổi, vừa vào quân doanh, tuy không ai dám thách thức y, nhưng binh sĩ trong quân không xem y ra gì.

Bởi các tướng lĩnh đều biết, lúc này tam công gia đến quân doanh chỉ là để rèn luyện bản thân, sau khi trải qua trận chiến, có được chiến công thì sẽ chính danh bước vào hàng ngũ tướng quân.

Cho nên, dù Sở Nguyễn hành động thoải mái trong doanh trại, thì cũng chẳng có quyền lực thực tế.

Dù có quyền lực đó cũng chẳng ai chịu tin tưởng.

Các tướng lĩnh vốn đã không hài lòng khi y đến giữa chừng, vừa nghe báo cáo của quân y liền tức tốc triệu tập y đến để đối chất.

Sở Nguyễn nói: “Họ chỉ là qua đời một cách nhẹ nhàng hơn.”

Các tướng lĩnh quát lên: “Nói vậy tức là ngươi thừa nhận hành động này rồi sao? Con mạng của tướng sĩ trong quân là thứ gì, ngươi có biết đó là đại kỵ trong quân pháp không? Phá hoại quân紀, làm rối loạn tinh thần binh sĩ, tội này phải trừng trị!”

“Nếu ngươi là con quan tam công cũng không được tuỳ tiện làm như thế!”

Sở Nguyễn sắc mặt không đổi, nói: “Vậy mọi người có muốn hỏi họ xem là thích thoi thóp sống lại, hay muốn chết một cách dễ dàng hơn không?”

Y nhìn về quân y, tiếp tục hỏi: “Những người có khả năng cứu chữa họ, có thể làm được việc đó chăng?”

Quân y im lặng không trả lời.

Sở Nguyễn nói: “Việc cứu chữa không cứu được, ai cũng hiểu rõ. Tốn công sức thuốc men vào họ thì các tướng sĩ khác đang có thể cứu lấy còn lại sao?”

“Nhưng hành động đó sẽ khiến binh sĩ mất lòng tin!”một người nói.

Mu Miên Miên nghe tranh cãi ngoài màn liền lên tiếng: “Những người thương nặng lắm rồi, không thể cứu chữa được, Nguyễn đệ để họ ra đi êm ả chẳng phải điều tốt hay sao?”

Nàng tận mắt thấy những binh sĩ mà Sở Nguyễn bỏ đi, nửa người mất hẳn, nội tạng bị đạp nát thành hỗn độn, không thể cứu được, ngay cả thầy thuốc Ta và bà Lục cũng không thể.

Nếu kéo dài rồi không để chết thì cuối cùng vẫn phải chết, như thế mới thật là cái khổ đau.

Kết quả vừa dứt lời đã có một phó tướng hừ lạnh mắng: “Đồ liều lĩnh! Ngươi là cái gì mà can thiệp vào chuyện này!”

Chưa kịp để Mu Miên Miên lên tiếng tranh cãi thì Sở Nguyễn tức giận, xoay người một chân đá vào người phó tướng ấy, đẩy người nọ ngã ra ngoài màn trại, đụng vào kệ gỗ và bếp than bên ngoài, ngã vật xuống đất.

Phó tướng ấy sửng sốt, ôm ngực nằm ngửa, chỉ dám giấu giếm nổi giận.

Đề xuất Cổ Đại: Vốn chỉ định thi đỗ làm quan, nào ngờ lại bị ép mưu phản đoạt ngôi
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tân Ngô Trần Minh

Trả lời

4 tuần trước

Truyện hay không mọi người

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

4 tuần trước

Truyện này top lượt xem bên trung nha.

Đăng Truyện