Chương 155: Có chủ ý làm hại nàng
Lục Diệu bước đến bên cửa, nhìn vào trong thì thấy Tô Hoài đang chuẩn bị dùng bữa tối.
Nàng cũng chẳng khách sáo gì, đi vào, ngồi xuống bên bàn rồi bắt đầu lấy bát đũa.
Tô Hoài nói: “Trước kia khi ngươi ở đây, ta gọi ngươi ăn cơm ngươi không đến, bây giờ lại giành ăn cả phần của ta sao?”
Lục Diệu ngạc nhiên đáp: “Giành cái gì chứ, đây là phần cho hai người mà? Nếu ngươi ăn hết, ta sẽ không ăn.”
Tô Hoài nói: “Ăn không hết ta có thể cho chó ăn, sao phải nhất định cho ngươi?”
Lục Diệu đáp: “Cũng không phải ta muốn đến đây, đã là ngươi đưa ta đến thì làm sao không chăm sóc bữa ăn chứ?”
Tô Hoài đáp: “Ngươi là ta bắt tới, ta không cho ăn thì ngươi chỉ có đói mà thôi.”
Lục Diệu chán không muốn tranh luận với hắn, múc nửa bát canh uống cạn rồi mới bắt đầu ăn cơm. Tô Hoài cũng không cản nàng.
Bỗng nhiên Lục Diệu hỏi: “Cái trâm đen của ta đâu rồi?”
Tô Hoài nhịn không nhanh nhẩu ăn hai muỗng canh, nói: “Ngươi nói là chiếc trâm đâm thủng đầu người đó hả?”
Lục Diệu đáp: “Tướng quân thật biết đùa. Cái trâm đó ta dùng để cài tóc mà, làm gì đâm đầu người.”
Hắn cũng chưa hề tận mắt thấy.
Tô Hoài liếc nàng một cái: “Ngươi nói dối ta ngay lập tức, cái chất nhầy trắng trên trâm đó là cái gì? Là đậu hũ thần không?”
Lục Diệu im lặng một chút rồi đáp: “Chính là đậu hũ thần.”
Tô Hoài nói: “Vậy phải không để ta lấy về cho ngươi liếm sạch đi?”
Lục Diệu giận dữ nói: “Ngươi có độc ác không vậy? Còn để người ta ăn cho yên ổn một chút được không?”
Tô Hoài nói: “Đậu hũ thần có gì chướng mắt đâu, sáng mai cơm sáng sẽ ăn đậu hũ thần sốt ớt đỏ đấy.”
Chỉ là đậu hũ thần thôi mà, còn lại là đậu hũ thần sốt ớt đỏ, gã đàn ông này rõ ràng là cố tình làm cho nàng khó chịu!
Lục Diệu nói: “Cái trâm của ta đâu, phải trả lại cho ta chứ?”
Tô Hoài vừa ăn vừa vu vơ đặt trên bàn, Lục Diệu nhìn thấy chính chiếc trâm đen của mình đang nằm nguyên trên mặt bàn.
Nàng thở phào một hơi, may mà không mất.
Nếu mất thật thì việc tìm lại còn rắc rối nữa.
Nhưng khi Lục Diệu vừa định với tay lấy trâm thì nó lại bị Tô Hoài cất vào tay áo trước.
Hắn ung dung tiếp tục dùng bữa.
Lục Diệu nói: “Ý ngươi là gì?”
Tô Hoài đáp: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết là ở đây, ta có nói sẽ trả ngươi đâu?”
Lục Diệu hỏi: “Không trả cho ta, giữ lại thì ngươi có lợi gì?”
Tô Hoài nói: “Làm sao mà không có lợi, chẳng lẽ ngươi không muốn dùng nó để đâm thủng đầu ta sao?”
Lục Diệu im lặng.
Quả thật, nàng đã từng nghĩ như vậy, không chỉ muốn đâm thủng đầu hắn mà còn muốn đâm thẳng vào tim hắn nữa.
Miệng nói: “Tướng quân thật biết đùa, ta làm sao có thể làm thế chứ.”
Tô Hoài nói: “Giả như có cơ hội, ngươi không làm à?”
Lục Diệu nói: “Bây giờ như thế này, ta còn không đấu lại nữa.”
Tô Hoài nói: “Nhưng cũng không thể không đề phòng lúc ta muốn tìm cảm giác mạnh, ngươi bất ngờ tấn công ta khi ta sơ hở. Lúc đó ta phòng bị yếu, dễ dàng để cho ngươi thành công.”
Lục Diệu bối rối: “……”
Đồ chó chết này nói chuyện, thật không thể trao đổi được.
Lục Diệu hít một hơi nói: “Ta ít nhất phải có cái trâm để cài tóc chứ.”
Tô Hoài liếc nàng một cái nói: “Chắc phải dùng trâm làm bằng thép huyền để cài tóc? Tóc ngươi làm bằng sắt hả? Cái ổ khóa ở lồng ngoài kia có phải đang chờ ngươi dùng trâm này móc không?”
Đương nhiên rồi, cái trâm của nàng chính là công cụ móc khóa lợi hại nhất.
Nhưng Lục Diệu không thể thừa nhận, mặt lộ vẻ tức giận nói: “Đó là đồ của ta mà, ngươi lo gì tóc ta có phải làm bằng sắt không.
Hơn nữa, ổ khóa cùi bắp của ngươi nhỏ thế, đầu trâm ta còn nhét không lọt, làm sao mà móc được? Không tin ngươi tự đi mà thử! Móc ngày một ngày là biết.”
Tô Hoài đặt bát đũa xuống, lấy trâm đen ra xem kỹ lại một lần.
Chiếc trâm thân dài mảnh thẳng, nhưng đầu mũi lại có hình xoắn ốc, cũng không quá mảnh, đúng là không thể luồn vào ổ khóa nhỏ trong chiếc lồng được.
Lục Diệu nhân lúc hắn nghiên cứu, vờ cớ tiện lợi, bất ngờ lao tới định giật lấy.
Kết quả hắn giơ tay né tránh, Lục Diệu nắm lấy tay hắn rồi cố lấy trâm, nhưng hắn không để nàng toại nguyện.
Lục Diệu mãi không lấy được, tức giận dâng lên, liền cầm đĩa thức ăn trên bàn vung về phía mặt Tô Hoài.
Tô Hoài giơ tay vung ra, đĩa rơi xuống đất vỡ vụn, vừa tránh được thì Lục Diệu hành động nhanh, đĩa thứ hai lại ập tới.
Tô Hoài phản ứng cực nhanh, hơi nghiêng người tránh, chiếc đĩa vỡ bay qua bên hông mặt hắn, đập vào bàn trà sau lưng kêu lách cách vang vọng.
Đề xuất Huyền Huyễn: Ma Tu Cầu Sinh Chỉ Nam
Tân Ngô Trần Minh
Trả lời1 tháng trước
Truyện hay không mọi người
Ngọc Trân [Chủ nhà]
1 tháng trước
Truyện này top lượt xem bên trung nha.