Chương 54: Em thích anh nhất
Hạ Viễn biết Hạ Ninh vốn là người cố chấp, có những chuyện không làm rõ thì không tài nào ngủ yên được. Anh gật đầu nói: "Vậy Tĩnh Tĩnh, chúng ta về trước."
Hạ Tĩnh không hỏi nhiều, mỉm cười với Hạ Viễn rồi cùng anh rời đi.
Cổng trường Ngân Cao dòng người tấp nập, học sinh ra về ngày càng đông. Hạ Ninh một mình đứng đợi ở đó, như một cây cổ thụ kiên định. Mãi một lúc lâu, anh mới thấy Trình Nghi cùng hai cô bạn thân bước ra.
Trình Nghi vừa nhìn thấy Hạ Ninh, mặt liền rạng rỡ. Cô bảo hai cô bạn thân đi trước, rồi một mình bước về phía Hạ Ninh. Không thấy Hạ Toái, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh Tư đâu rồi ạ?"
Hạ Ninh đáp: "Anh ấy về trước với anh cả rồi."
Trình Nghi mở to đôi mắt đẹp: "Anh cả cũng đến sao?" Cô khựng lại một chút, rồi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn: "Vậy sao anh cả không đợi gặp em mà đã đi rồi?"
Hạ Ninh im lặng một lúc, lát sau trả lời lạc đề: "Mấy hôm trước rốt cuộc em khóc vì chuyện gì mà đến nỗi nhà họ Trình phải gọi điện sang nhà họ Hạ?"
Trình Nghi nghe vậy, trong lòng chợt thấy không ổn. Nhìn thái độ của Hạ Ninh, cùng với việc Hạ Viễn đến trường, cô đoán chắc chắn mọi chuyện đã vỡ lở. Thế là cô vội cúi đầu, dùng giọng điệu buồn bã đáp: "Em xin lỗi anh Hai, đã để anh lo lắng. Là do em thi giữa kỳ không tốt, nên không kìm được mà khóc một trận."
Hạ Ninh nhíu mày thật sâu: "Trước đây anh hỏi, sao em không nói?"
Khiến họ vô cớ oan uổng cho Hạ Tĩnh...
Trình Nghi ngỡ ngàng, mơ hồ ngước mắt lên: "Chuyện này cũng phải nói sao? Em xin lỗi anh Hai, em thấy quá xấu hổ nên mới không nói với anh."
Hạ Ninh cạn lời, nghẹn ngào. Cẩn thận nhớ lại, quả thật khi anh hỏi Hạ Tĩnh có bắt nạt cô không, cô đã nói rõ ràng là không.
Nhưng Hạ Ninh bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Anh cứ có cảm giác mình như bị lừa, nuốt cục tức vào trong, đến nỗi ánh mắt nhìn Trình Nghi cũng có chút kỳ lạ.
Khuôn mặt thanh thuần xinh xắn của Trình Nghi tràn đầy nghi hoặc: "Anh Hai, có chuyện gì vậy ạ?"
Hạ Ninh nhìn cô ấy chằm chằm một lúc, rồi dời mắt đi, nói: "Không có gì."
Trình Nghi dường như đã đoán ra đầu đuôi câu chuyện ngay lập tức, cô che miệng kinh ngạc nói: "Anh Hai, lẽ nào anh vì chuyện này mà hiểu lầm chị Hạ Tĩnh, rồi đã làm gì chị ấy sao?"
Hạ Ninh như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, cả người chìm vào sự bực bội, khó chịu. Anh mím môi không nói lời nào. Trình Nghi lập tức kìm nén cảm xúc của mình, nắm lấy tay Hạ Ninh: "Tất cả là vì em, nên anh mới làm ra chuyện bốc đồng như vậy. Em xin lỗi, lần sau em nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện. Ngày mai em sẽ đi tìm chị Hạ Tĩnh giải thích, và xin chị ấy tha thứ."
Dù sao cô cũng là em gái lớn lên cùng anh từ nhỏ, huống hồ cô ấy còn là người anh thích...
Hạ Ninh nhắm mắt lại, hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng chính sự bốc đồng của mình đã gây ra hàng loạt hiểu lầm này.
Kiềm chế cảm xúc, anh trở lại trạng thái bình thường, quay đầu nhìn cô ấy bằng ánh mắt dịu dàng: "Em là vô ý, không cần phải xin lỗi. Hơn nữa, anh cũng đã xin lỗi rồi."
Trình Nghi ôm lấy anh, vùi mặt vào cánh tay anh, khẽ nói: "Anh Hai, anh là người em tin tưởng nhất. Em không muốn anh vì em mà bị tổn thương. Lần sau dù là thật hay giả, anh cũng đừng đứng ra bênh vực em nữa. Chị Hạ Tĩnh dù sao cũng là em gái của anh."
Lòng Hạ Ninh khẽ rung động, anh khẽ thở ra một hơi, kiềm chế sự nóng bỏng trong lòng, bình tĩnh nói: "Em yên tâm đi, anh biết chừng mực."
Dù thế nào, anh cũng không thể nhìn người khác làm tổn thương cô ấy.
Ngay cả khi người đó là em gái của anh, cũng không được.
Trình Nghi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mỉm cười ngọt ngào: "Anh Hai, anh đối xử với em thật tốt, em thích anh nhất."
Hạ Ninh nhìn cô ấy chằm chằm, khuôn mặt băng giá như tan chảy thành dòng nước mùa xuân ấm áp, đôi môi mỏng cũng bất giác cong lên. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đẹp của cô ấy, mang theo một khao khát khó tả...
Đề xuất Hiện Đại: Dã Thảo Vị Hoàn Thành