Chương 26: Đồ Kiêu Ngạo Chết Tiệt
Một dấu hỏi lớn gieo vào lòng, Hà Tĩnh nhìn Hà Tuỳ với ánh mắt khác hẳn.
Cô nhớ trong nguyên tác đâu có tả Hà Tuỳ là một tên kiêu ngạo đâu nhỉ...
Ánh mắt lúc ẩn lúc hiện, lại có phần sắc lẹm ấy khiến Hà Tuỳ bỗng dưng thấy rợn người, không khỏi nghĩ có khi nào ai đó đang nguyền rủa mình sau lưng không.
Đến khi cuối cùng cũng bắt được nguồn gốc của ánh mắt đó là từ Hà Tĩnh, anh liền không khách khí mà quát: "Nhìn gì mà nhìn, có gì hay ho mà nhìn?"
Hà Tĩnh thẳng thắn hỏi: "Tứ ca, cái bánh mì dứa tối qua có phải anh đưa em không?"
Sắc mặt Hà Tuỳ biến đổi nhanh đến chóng mặt, vành tai anh đỏ bừng, cả người luống cuống, đầu óc như trống rỗng trong chốc lát, không biết phải trả lời thế nào. Sau đó, anh nâng cao giọng, trưng ra thái độ cực kỳ hung dữ: "Xì, anh mới... mới không thèm cho em bánh mì đâu."
Đến cuối câu, anh lại lắp bắp.
Hà Tĩnh thoáng chốc thấy tâm trạng thật khó tả.
Hà Tiểu Quả đang ăn trứng ốp la, một tay cầm thìa, tò mò hỏi: "Bánh mì dứa gì cơ?"
Vành tai Hà Tuỳ đỏ ửng rồi lan ra cả mặt, anh vội vàng đá chân Hà Ninh dưới gầm bàn, điên cuồng ám chỉ: "Anh không biết, chắc chắn là Nhị ca cho đấy."
Hà Ninh lạnh nhạt từ chối: "Anh không có."
Hà Tuỳ sốt ruột, nghiến răng nói tiếp: "Vậy chắc chắn là mẹ cho em rồi, tóm lại không phải anh, tuyệt đối không phải anh."
Hà Tĩnh kéo dài giọng "Ồ——" một tiếng, khẽ cười: "Em cũng nghĩ không phải Tứ ca, vậy có lẽ là mẹ cho thật, để lát nữa em hỏi mẹ xem sao."
Lời vừa dứt, Hà Tuỳ "choàng" một tiếng đứng phắt dậy, gầm lên: "Chỉ là một cái bánh mì thôi mà, em có cần phải làm quá lên vậy không, có gì mà phải hỏi? Sao mà nhỏ nhen thế, nhà họ Trình đối xử tệ với em à."
Thấy anh sắp nổi giận, Hà Tĩnh biết ý dừng lại đúng lúc, không nhanh không chậm nói: "Chủ yếu là vì cái bánh mì đó ngon quá, em rất thích, nên muốn hỏi xem anh ấy mua ở đâu, tiện thể cảm ơn anh ấy một tiếng."
"..." Hà Tuỳ bỗng im bặt, mặt đỏ tía tai, rồi từ từ ngồi xuống. Mãi một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Đồ tham ăn, một cái bánh mì cũng quý như vàng, đúng là chẳng có kiến thức gì."
Hà Tĩnh đứng dậy vào phòng, mang món Oden chưa ăn ra đặt lên bàn ăn, nói: "Hâm nóng lại vẫn ăn được, em với Nhị ca về muộn, phiền Tứ ca mang cái này đưa cho người đã tặng bánh mì cho em nhé."
Hà Tuỳ hừ một tiếng, quay mặt đi: "Anh không thèm, em nhờ người khác đi."
Hà Tĩnh chắp hai tay lại, vẻ mặt đáng yêu nũng nịu: "Tứ ca, làm ơn đi mà."
"Đây là em cầu xin anh đấy nhé."
"Vâng vâng."
Hà Tiểu Quả vừa cắn miếng trứng ốp la, vừa mãi không hiểu nổi. Rõ ràng Hà Tuỳ và Hà Ninh học cùng một trường cấp ba, về nhà cũng muộn như nhau, tại sao Hà Tĩnh lại cứ phải nhờ vả Hà Tuỳ, người luôn đối đầu với cô chứ.
Haizz, mấy anh chị thật là kỳ lạ, đau đầu ghê.
Trường Ngân Cao không nghỉ thứ Bảy, chỉ nghỉ Chủ Nhật một ngày, nên hôm nay Hà Tĩnh vẫn phải đến trường.
Hà Tiểu Quả vẫn được Tam ca, người chưa từng gặp mặt, đưa đón. Trước khi ra khỏi nhà, Hà Tĩnh hỏi một câu: "Tam ca, Lão Ngũ, Lão Lục khi nào thì về từ nhà dì vậy?"
Hà Tuỳ vừa nghển cổ nhìn chiếc xe buýt trên đường, vừa đáp: "Nhà dì mở quán ăn vặt, gần đây khu nhà ở mới gần đó vừa mở cửa, lượng người qua lại đông khủng khiếp, cần người giúp. Tam ca, với Lão Ngũ, Lão Lục ít nhất phải tuần sau mới về được."
Hà Tĩnh không rõ lắm về tình hình họ hàng nhà họ Hà. Dù sao, trong một cuốn tiểu thuyết, nhân vật xuất hiện vừa nhiều vừa tạp nham, những vai không quan trọng chỉ vài câu hay một hai chương là xong. Hơn nữa, độc giả chỉ muốn xem chuyện tình cảm và những mối tình ngọt ngào, ai mà thèm đặc biệt đi tìm hiểu mấy chuyện này.
Đề xuất Cổ Đại: Đích Nữ Trọng Sinh, Quyết Báo Thù! Quyền Thần Cấm Dục, Chưởng Trung Kiều