Mỗi chữ Cố Thần Dương nói ra, mặt Hứa Hải Phong và Vương Huệ Lệ lại trắng thêm một phần. Đến câu cuối, hai kẻ kia đã không còn chút huyết sắc nào, trắng bệch như tờ giấy.
“Các người từ từ suy nghĩ cho kỹ đi. Tôi còn phải dọn phòng cho em gái, không rảnh tiếp đâu!”
Thấy mặt đối phương biến sắc, Cố Thần Dương biết mình đã đánh trúng tim đen. Cảm giác hai bàn tay ôm chân mình hơi buông lỏng, cậu lập tức giật phăng ra, sải bước dài đi thẳng vào trang viên.
Trang viên rộng mênh mông, đi bộ đến biệt thự mất nửa tiếng, nên vừa vào cổng cậu đã nhảy lên chiếc xe đang chờ sẵn, lái một mạch về phía nhà chính.
“Tam thiếu gia, thật sự không cần gọi bảo vệ đuổi chúng đi ạ?”<...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 7 giờ 49 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Hiện Đại: Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Thực Vật