Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 138: Không biết trời cao đất rộng

Chương 138: Không biết trời cao đất rộng

“Nhánh Hoa à, người mà ngươi giới thiệu lần này thì coi như không tệ. Con bé không ăn gian dối, mà một mực chăm chỉ hái trà búp và thi triển Thúc Linh Quyết, hái cũng rất sạch sẽ. Mỗi ngày không chỉ có thêm mấy quả linh đào, mà còn giúp vườn trà thi triển Hóa Vũ Thuật hằng ngày. Thật là chăm chỉ, ta chưa từng thấy tiểu cô nương nào thành thật như vậy.”

Trên bàn bài, Triệu Hoa Chi và Tôn Đồng Hoa đang xoa bài, Tôn Kim Hoa bên cạnh cũng đang vuốt. Nghe vậy, bà liền không khỏi xen lời: “Chính là Hoàng Phán Căn đó à? Tiểu cô nương đó thiên phú pháp thuật rất tốt, Thúc Linh Quyết và Hóa Vũ Thuật đều luyện đến mức nước chảy mây trôi. Hồi trước ta còn từng mời con bé về nhà ta làm Uẩn Linh Sư đấy.”

Tôn Đồng Hoa nghe vậy ngẩn người ra, liếc nhìn Triệu Hoa Chi: “Vậy con bé đã từ chối à?”

Triệu Hoa Chi cũng thở dài, bất đắc dĩ dang tay: “Ôi, người trẻ mà, không biết trời cao đất rộng. Tiểu cô nương còn muốn mấy năm nữa sẽ gia nhập đội săn để lăn lộn đâu.”

Tôn Đồng Hoa nghe vậy lập tức hiểu ý gật nhẹ đầu: “Ài, cũng đúng, trẻ con thì là như vậy. Thời tuổi trẻ của ta cũng muốn làm tán tu đi khắp nơi mạo hiểm đấy.”

“Xùy, thế à? Sau đó năm mười bốn tuổi, ngươi vừa ra khỏi phường thị liền bị một con lợn giáp bùn cắn vào chân, lập tức sợ hãi chạy về nhà, trên đường đi kêu cha gọi mẹ, trông thấy ta suýt nữa thì khóc không thành tiếng.”

Tôn Kim Hoa không chút lưu tình cười nhạo chuyện thời niên thiếu của muội muội, khiến Tôn Thiết Hoa trên bàn bài cũng cười sảng khoái cực độ.

“Này, Tam tỷ, chẳng phải chị từng nói là do đã lịch luyện bên ngoài một thời gian dài, cảm thấy chốn hồng trần không thú vị, nhớ nhà tha thiết nên mới trở về sao? Hóa ra hai tháng chị “mất tích” là để dưỡng thương à?”

“Thôi thôi thôi, có gì đáng cười chứ! Dù gì ta cũng từng đi ra ngoài rồi! Khi đó là bởi vì con lợn giáp bùn đó cấp bậc quá cao, ta không có cách nào khác…”

Nghe Tôn Đồng Hoa cãi lý, trên bàn bài lập tức phát ra tiếng cười vui vẻ.

Tôn Kim Hoa cười, đánh ra một lá bài Yêu Gà: “Người trẻ có chí khí là chuyện tốt, nhưng người rồi sẽ lớn. Đợi con bé lớn lên, sẽ biết được thế sự gian truân, thế giới bên ngoài hiểm nguy và long đong. Đến lúc đó sẽ tự biết điều. Bảo Nhánh Hoa sau này hãy thường xuyên rủ con bé đó tới đào viên, vườn trà nhà chúng ta giúp đỡ. Sau này quen thuộc rồi thì sẽ tốt thôi.”

Trong vườn trà, Phương Minh Liễu đang miệt mài ngắt trà búp không kể ngày đêm. Ngoài nàng ra, kỳ thực còn có hai tu sĩ khác cũng đang dọn dẹp trà búp, nhưng rõ ràng là những người này không hề liều mạng như Phương Minh Liễu.

Mọi người đều thấy rõ cách làm việc của nữ tu sĩ nhỏ bé ấy. Mười hai canh giờ một ngày, nàng trừ một canh giờ nghỉ ngơi để ăn linh đào, thì lại tìm một khoảng đất trống trong vườn trà để nằm ngủ thêm một canh giờ vì mệt mỏi. Mười canh giờ còn lại, con bé cứ như một quỷ hồn không biết mệt mỏi, miệt mài ngắt trà búp không kể ngày đêm.

Khiến mọi người đều kinh ngạc, chẳng qua chỉ là trà búp, sao lại phải liều mạng đến vậy chứ?

Chỉ hai canh giờ, nàng đã có thể ngắt sạch sẽ và kiểm tra xong trà búp trên bốn cây trà. Trong đó, một nửa thời gian là để tiêu hóa linh lực ẩn chứa trong bốn quả linh đào. Trong một ngày, Phương Minh Liễu có thể trực tiếp dọn dẹp sạch sẽ trà búp trên hai mươi gốc trà, khiến hai người còn lại đều có chút lo lắng.

Chỉ vỏn vẹn bốn ngày, toàn bộ trà búp trong vườn trà đã được dọn dẹp sạch sẽ, phần lớn đều do một mình Phương Minh Liễu giải quyết. Trong bốn ngày đó, Phương Minh Liễu tổng cộng thanh lý bảy mươi sáu gốc trà, thu hoạch được tròn mười lăm cân trà búp Đào Trà. Việc không ôm đồm được tất cả cây trà khiến Phương Minh Liễu cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Trong mấy ngày này, nàng đã thi triển Thúc Linh Quyết bảy mươi sáu lần và Hóa Vũ Thuật bốn lần.

Pháp thuật: Cấp trung Hóa Vũ Thuật (16/500), Cấp trung Hỏa Cầu Thuật (10/500), Cấp trung Thúc Linh Thuật (95/500), Cấp thấp Đá Vụn Thuật (13/100).

Thúc Linh Thuật đã vượt xa các pháp thuật khác.

Sau khi mảnh vườn trà này được thanh lý xong, Tôn Đồng Hoa liền xuất hiện trước mặt Phương Minh Liễu. Mỉm cười hỏi nàng có muốn tiếp tục làm công việc hái trà búp nữa không.

Thật ra, sau bốn ngày ròng rã không tắm rửa và ngủ ngoài trời, nàng đã rất muốn trở về động phủ rồi. Nhưng khi nghe Tôn Đồng Hoa hỏi, đầu nàng vẫn không tự chủ gật một cái. Nàng muốn!

Đề xuất Trọng Sinh: Tôi Sở Hữu Hệ Thống Điểm Công Trạng Để Giúp Cả Gia Đình Phát Tài
Quay lại truyện Dục Cầu Tiên
BÌNH LUẬN