Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 89

Quý Thính vòng tay ôm lấy vai Đàm Vũ Trình, thắc mắc, “Sao anh lại biết được điều đó?”

Anh bế cô đi ra, chỉ đáp nhẹ nhàng, “Anh đoán thôi.”

Cô chợt nhớ ra một câu nói, rằng để tránh bị nghi ngờ thì tốt nhất đừng nhìn thẳng vào mắt đối phương. Nhưng cô đã nhìn anh rồi.

Cả nhóm người ồn ào đi xuống. Đến bên cạnh xe, Đàm Vũ Trình nhẹ nhàng đặt Quý Thính lên ghế, nhận lấy đôi giày từ tay Trần Phi rồi cúi người mang vào chân cô.

Quý Thính ôm bó hoa cưới, cúi nhìn anh. Hình ảnh này dường như đã lặp lại rất nhiều lần. Suốt những năm qua, anh đã từng quỳ một chân trước mặt cô, nhưng không phải để cầu hôn, mà là để kiểm tra vết thương giúp cô.

Đi giày xong, Quý Thính nhìn bố mẹ đang đứng ở cửa.

Đàm Vũ Trình đứng lên nhìn bố mẹ vợ, mở cửa hàng ghế sau xe cho hai người, “Bố, mẹ, lát nữa gặp lại.”

Quý Lâm Đông cười gật đầu, “Lát nữa gặp.” Khâu Đan cũng gật đầu, rồi ngồi vào xe cùng chồng.

Đàm Vũ Trình quay lại chiếc xe dẫn đầu, cúi mình ngồi vào, Quý Thính vẫn ôm hoa ngồi bên cạnh. Dù là mùa đông nhưng sau một hồi chạy ngược xuôi, người anh hơi nóng. Đàm Vũ Trình khẽ nới lỏng cổ áo, rồi đưa tay sang nắm lấy tay cô.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, Quý Thính dịu dàng sửa lại cà vạt cho anh. Anh rũ mắt nhìn cô, khẽ nghiêng người, cách lớp vải mỏng, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Đoàn xe rẽ khỏi con ngõ nhỏ, tiến thẳng đến địa điểm tổ chức hôn lễ. Những chiếc xe nối đuôi nhau thành hàng dài, lại thêm máy quay flycam đi theo, tạo thành một cảnh tượng nổi bật trên đường phố.

Trong chiếc xe phía sau, Vu Hy ngồi cùng Mộng Gia.

Mộng Gia đang bấm điện thoại, Vu Hy hỏi, “Này, cậu nghĩ Thư Tiêu có đến tham dự hôn lễ không?”

Mộng Gia bật cười chế giễu, “Cô ta còn đang ghen tức ra mặt, sao dám đến dự chứ?”

Vu Hy khựng lại, “Cũng phải. Từ khi Thính Thính và Đàm Vũ Trình công khai, cô ta bặt vô âm tín luôn. Trước đây còn cố gắng qua lại với nhóm mình, giờ thì biến mất tăm, không biết đang bày trò gì nữa.”

Mộng Gia nhìn Vu Hy, “Có những người lòng dạ hẹp hòi như thế đấy. Hồi mới về nước thì ngày nào cũng tìm cách làm phiền cậu ấy, nhưng đến một lời chúc phúc cũng không chịu nói, có khi còn đang ngấm ngầm giở trò tiểu nhân sau lưng ấy chứ.”

Vu Hy cười, “Cậu xem nhiều phim quá rồi đấy.”

Mộng Gia tiếp tục nghịch điện thoại, “Thật sự có người như vậy mà, tôi đâu có đổ oan cho cô ta.”

Đoàn xe đã đến địa điểm tổ chức hôn lễ. Họ tiếp tục bận rộn chụp ảnh và đón khách, mãi đến khi mặt trời lặn thì hôn lễ chính thức mới bắt đầu. Sợ Quý Thính đói, Đàm Vũ Trình đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô, ăn xong cô mới dặm lại lớp trang điểm.

Sau khi hoàn tất trang điểm, Quý Thính khoác tay Quý Lâm Đông bước lên khán đài chữ T. Ở phía đối diện, Đàm Vũ Trình mặc bộ lễ phục chỉnh tề, đứng đó dõi theo cô.

Người dẫn chương trình cười rạng rỡ, “Chú rể, xin mời anh đến đón cô dâu.”

Đàm Vũ Trình bước đi, tiến về phía cô. Giai điệu vang lên là ca khúc [Chầm chậm thích em].

Khi đến nơi, anh nhìn Quý Lâm Đông và nói khẽ, “Bố, xin bố hãy trao cô ấy cho con.”

Nghe lời này, hốc mắt Quý Lâm Đông ửng đỏ. Ông gật đầu dặn dò, “Nhớ phải đối xử thật tốt với vợ con.”

Đàm Vũ Trình gật đầu, đưa tay về phía Quý Thính. Cô khẽ vén váy lên, Quý Lâm Đông đặt bàn tay cô vào tay anh. Hai người nhìn nhau dưới ánh đèn rực rỡ và tiếng nhạc du dương.

“Anh vì em mà vượt núi vượt sông, chẳng có tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh, nhớ em đến mức không còn là chính mình…”

Đàm Vũ Trình nắm tay dắt cô đi về phía trước. Trong mắt Quý Thính ngập tràn sự hạnh phúc, cô theo sát bước chân anh.

“Nhưng nguyện rằng em đừng quên, anh sẽ mãi bảo vệ em…” “Yêu chỉ có một chữ, anh chỉ nói một lần…”

Đèn sân khấu dần sáng lên, trên màn hình lớn chiếu video ảnh cưới của họ. Trước mặt tất cả mọi người, Quý Thính quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh rất cao, cô phải nhón chân mới có thể hôn anh. Anh đã cao hơn cô từ hồi cấp ba rồi.

Trái tim cô đập thình thịch, cô nhìn chiếc nhẫn được anh đeo lên tay mình. Sau đó, Quý Thính cầm nhẫn đeo cho anh. Đàm Vũ Trình cúi đầu nhìn, cô dâu trước mắt anh vô cùng dịu dàng, chiếc váy cưới trắng tinh khiến cô xinh đẹp đến rung động lòng người. Từ giờ phút này, cô đã chính thức là vợ anh.

Sau khi đeo nhẫn xong, Quý Thính ngẩng đầu lên. Người dẫn chương trình vừa dứt lời mời chú rể hôn cô dâu, Đàm Vũ Trình đã cúi đầu hôn sâu lên môi cô. Vô số cánh hoa rơi xuống, phủ lên người họ.

Phía dưới, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Vu Hy khẽ hét lên. Long Không đứng bên cạnh, chợt nhớ lại ngày xưa, khi Đàm Vũ Trình còn ở phòng máy, Quý Thính tiện đường mang đồ đến thăm. Anh dựa lưng vào ghế ngẩng đầu nói chuyện với cô. Hôm ấy cô mặc váy, cơn gió nhẹ lọt qua khung cửa sổ khẽ làm tung tà váy. Khoảnh khắc ấy, cô đẹp đến nao lòng. Ngay cả Long Không, người vừa bước vào phòng, cũng đã thất thần trong giây lát. Huống hồ là Đàm Vũ Trình, người ngồi gần cô đến thế, chắc chắn anh đã động lòng từ lâu rồi.

Rất lâu sau, Đàm Vũ Trình mới rời khỏi môi cô. Má Quý Thính ửng đỏ vì nụ hôn của anh.

Tiếng vỗ tay vẫn vang vọng.

Người dẫn chương trình cho người rót rượu cho họ. Ánh mắt Đàm Vũ Trình dịu dàng, hai người uống rượu giao bôi, Quý Thính ngẩng đầu uống cạn.

Âm nhạc lại vang lên, lần này là một bài hát chúc mừng sinh nhật. Tiếng cười vang khắp hội trường. Quý Thính hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh.

Đàm Vũ Trình rũ mắt, vòng tay ôm chặt cô, “Chúc mừng sinh nhật, vợ yêu.”

“Sau này, sinh nhật em và kỷ niệm ngày cưới sẽ luôn có hai món quà.”

Quý Thính cười, ôm lấy cổ anh, “Được.”

Ánh mắt Đàm Vũ Trình cũng ngập tràn niềm vui.

Sau đó, Vu Hy đẩy bánh kem đến. Quý Thính ước nguyện xong thì cắt bánh. Người dẫn chương trình tiếp tục dẫn dắt các hoạt động, phù dâu phù rể đều lên sân khấu tham gia, bầu không khí lúc này ngập tràn tiếng cười.

Đàm Vũ Trình nắm tay cô đi xuống dưới, thay một bộ đồ khác để bắt đầu mời rượu. Khâu Đan và Tiếu Hi khoác tay cạnh nhau, Tiếu Hi vừa nghe nhạc vừa cảm thán, “Đúng là duyên phận, cuối cùng chúng ta cũng thành người một nhà.”

“A Đan, đúng không?”

Khâu Đan đẩy cánh tay bà ra, cười nhìn Quý Thính và Đàm Vũ Trình đi qua kính rượu, hai ông bố cũng đi cùng. Khách khứa lúc này vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều đứng lên chúc mừng đôi vợ chồng son.

Đến bàn bạn bè, Đàm Vũ Trình cầm ly rượu mời Chu Hối. Chu Hối đứng lên cụng ly, “Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.”

Đàm Vũ Trình mỉm cười, gật đầu, “Cảm ơn anh.” Sau đó, anh nhìn thoáng qua chiếc ghế duy nhất còn trống.

Quý Thính sau khi mời rượu thầy chủ nhiệm xong, quay sang anh, cũng nhận ra có một chỗ trống. Đàm Vũ Trình nghiêng người, giọng nói cực kỳ nhỏ, “Sao anh ta không đến?”

Quý Thính ngơ ngác, “Ai cơ?”

Đàm Vũ Trình đưa ly rượu cho Long Không rót thêm, rũ mắt nhìn cô, “Người mà em từng thích.”

Quý Thính ngây ra vài giây, nhìn gương mặt tuấn tú của anh. Lúc này, vài người bạn đi đến cụng ly chúc mừng, mọi người đông đúc nên có hơi chật chội. Đàm Vũ Trình đưa tay ôm eo cô, tránh để cô bị ngã.

Đây đều là bạn bè thời đại học, nhóm Từ Nhữ. Giọng Từ Nhữ rất lớn, anh ta cụng ly với Đàm Vũ Trình, “Thật không ngờ đấy.”

“Hai cậu đã kết hôn rồi.”

Đàm Vũ Trình nhướng mày, cụng ly với đối phương, “Những điều cậu không ngờ tới còn nhiều lắm.”

Từ Nhữ bật cười, trêu chọc anh.

Quý Thính cũng nâng ly, nhưng sau đó, ly rượu của cô đã bị Đàm Vũ Trình nhanh chóng đổi thành một ly nước ngọt. Uống xong ly nước, lại có bạn học khác đến. Đàm Vũ Trình nắm tay Quý Thính, thỉnh thoảng lại ôm cô dẫn đến từng bàn mời rượu.

Trong ly Đàm Vũ Trình đều là rượu thật. Dù tửu lượng có tốt đến đâu, lúc này anh cũng khó mà chống đỡ nổi. Cả Đàm Huy và Quý Lâm Đông đều đã ‘ra trận’. Quý Thính, sau khi uống bằng nước ngọt, đã giúp anh giải vây vài ly rượu. Còn Khâu Đan và Tiếu Hi thì bận rộn tiễn chào khách.

Khi bữa tiệc kết thúc, về đến Thiên Vực đã là rất muộn. Cả hai bên bố mẹ đều về căn nhà khác ở Thiên Vực, không muốn làm phiền đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ, ngay cả dì giúp việc cũng vậy.

Cả căn nhà được trang trí lộng lẫy, ấm áp.

Quý Thính cùng Đàm Vũ Trình đi vào phòng ngủ chính. Đàm Vũ Trình ngồi xuống giường, hơi men đã dâng lên. Quý Thính bước đến giúp anh cởi cúc áo, nhẹ giọng hỏi, “Chúng ta đi tắm nhé?”

Đàm Vũ Trình ngẩng đầu, thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, liền đưa tay ôm lấy eo cô.

“Quý Thính.”

Quý Thính ‘ừm’ một tiếng.

Đàm Vũ Trình ngẩng đầu hôn lên môi cô. Quý Thính mặc chiếc váy đuôi cá, đầu gối khẽ quỳ lên mép giường. Người đàn ông đưa tay chống về phía sau, hơi thở mang theo men rượu giao nhau. Cổ áo Đàm Vũ Trình được mở ra, hình xăm thoắt ẩn thoắt hiện, dường như càng đậm hơn vì sự sát gần của cô.

Quý Thính đưa tay ôm mặt anh, giọng điệu dịu dàng, có hơi mơ hồ.

“Anh có từng nghĩ qua rằng, thật ra người đó chính là anh không.”

Đàm Vũ Trình nhướng mày, men rượu rất nặng, anh hỏi lại, “Gì cơ?”

Quý Thính cười mà không đáp lời, tiếp tục hôn anh.

Sau đó, chiếc váy cưới rơi xuống sàn. Hơi nước ấm áp bốc lên trong phòng tắm, căn phòng ngủ chính cũng trở nên hỗn loạn. Đêm tân hôn ngọt ngào vô cùng, xen lẫn trong tiếng nước mơ hồ là những âm thanh nhỏ nhẹ.

Sáng hôm sau.

Quý Thính nằm im lìm trong chăn. Đàm Vũ Trình mặc quần dài bước ra, rồi cầm ly nước ấm đi vào, ngồi bên giường vuốt tóc cô và nói khẽ.

“Hình như anh nằm mơ.”

“Anh mơ thấy em nói, người em từng thích chính là anh.”

“Anh điên rồi sao?”

Đề xuất Ngọt Sủng: Đọc Thấu Tâm Tư Tình Ái: Kẻ Nào Dám Chinh Phục Ta?
Quay lại truyện Đốt Cháy
BÌNH LUẬN