Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 12

Khóe mắt Quý Thính khẽ giật. Đàm Vũ Trình nhấp môi cười, tiếp tục uống rượu. Anh không nói gì thêm, chỉ đưa tay gọi thêm một ly khác.

Thấy anh như vậy, Quý Thính cũng yên tâm hơn. Tiếng nhạc Quảng Đông ở đây vừa phải, tạo không khí thoải mái, không hề ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện. Quý Thính thấy một cô gái xinh đẹp ở góc đối diện khẽ nâng ly mời Đàm Vũ Trình, nhưng anh không hề để ý.

Quý Thính đưa tay che miệng, ghé sát Đàm Vũ Trình, hạ giọng: “Nhìn chéo sang bên kia kìa, có một cô gái xinh đẹp muốn cụng ly với cậu.”

Đàm Vũ Trình hơi nghiêng đầu, cảm thấy lời cô quá nhỏ, muốn nghe rõ hơn nên nhìn thẳng vào mắt cô. Quý Thính tưởng anh đã hiểu, liền ra hiệu cho anh ngẩng đầu lên.

Anh nhìn cô vài giây, rồi mới hướng theo ánh mắt cô nhìn qua. Cô gái kia lại lần nữa giơ ly rượu lên. Lúc này Đàm Vũ Trình mới hiểu ý Quý Thính là cô gái ấy muốn mời rượu từ xa. Anh cầm ly lên đáp lại, cô gái mỹ miều kia lập tức cười rạng rỡ. Đàm Vũ Trình uống cạn ly, Quý Thính cũng nâng ly lên, làm động tác mời cô ấy.

Đàm Vũ Trình đặt ly xuống, yêu cầu phục vụ thêm một viên đá. Rượu trong ly còn lại không nhiều, mỗi khi anh khẽ lắc, viên đá lại va chạm nhẹ. Đây là loại rượu khá mạnh, nhưng sắc mặt anh vẫn không đổi. Điện thoại rung liên tục, chủ yếu là tin nhắn từ Mộng Gia. Đàm Vũ Trình úp màn hình điện thoại xuống, chuyên tâm uống rượu.

Sau khi cụng ly với mỹ nữ kia, Quý Thính bị một người đàn ông khác ghé qua mời rượu. Anh ta hỏi: “Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi?”

Kiểu bắt chuyện quá đỗi quen thuộc.

Quý Thính cười hỏi lại: “Hay là anh thử nhớ lại xem?”

Người đàn ông nghe vậy bật cười: “Nhưng hình như tôi thực sự từng gặp cô rồi.”

Quý Thính nhướng mày.

Khi Đàm Vũ Trình cầm ly rượu lên, anh lập tức thấy người đàn ông đang bắt chuyện với Quý Thính. Anh khẽ liếc nhìn người đó. Người đàn ông cũng thấy Đàm Vũ Trình, liền đưa tay cụng ly. Đàm Vũ Trình nghiêng người, tùy ý đáp lại. Sau khi uống cạn ly, anh ta quay sang tiếp tục trò chuyện với Quý Thính. Quý Thính quay người lại, lịch sự đáp lời.

“Cô làm ở Trác Duyệt phải không?”

Quý Thính ngạc nhiên: “Đúng vậy.”

“Vậy thì chắc chắn tôi đã gặp cô rồi. Tôi cũng làm ở Trác Duyệt. Thấy chưa, tôi không hề dùng trò bắt chuyện cũ rích đâu.”

Quý Thính bật cười.

Người đàn ông lập tức nói: “Cô thật sự rất xinh đẹp.”

Lời khen bất ngờ khiến Quý Thính hơi giật mình, cô mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Đàm Vũ Trình ngồi uống rượu, lắng nghe cuộc đối thoại bên cạnh. Anh đặt ly xuống, điện thoại lại rung nhẹ. Anh mở máy ra xem. Tiếng cười của Quý Thính rất nhẹ và dịu dàng, cuộc trò chuyện cũng rất lịch sự, nhưng sau đó người đàn ông bắt đầu kể chuyện cười. Cô chống tay lên cằm chăm chú nghe, ống tay áo trượt xuống chạm vào mặt bàn. Ngón tay cô khẽ nghịch viên đá trên khuyên tai.

Đàm Vũ Trình uống cạn rượu, đột nhiên đưa tay kéo ghế của cô quay lại. Quý Thính giật mình chống tay xuống. Anh rũ mi nhìn cô: “Không phải cậu đến để uống cùng tôi sao?”

Quý Thính định nói gì đó.

Đàm Vũ Trình ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia. Anh ta thoáng giật mình trước ánh mắt sâu thẳm của Đàm Vũ Trình, tỏ vẻ tiếc nuối, nhìn Quý Thính lần nữa rồi rời đi.

Đàm Vũ Trình thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn Quý Thính đang ở rất gần mình: “Trác Duyệt nổi tiếng toàn mấy công tử lăng nhăng, cậu không nhận ra sao?”

Quý Thính cười: “Nhận ra rồi.”

“Vậy mà còn trò chuyện vui vẻ thế.”

Quý Thính bất đắc dĩ cầm ly rượu lên: “Tôi không tìm được lý do từ chối.”

Đàm Vũ Trình nhấp thêm một ngụm, tay vẫn giữ ghế cô, giọng anh trầm thấp: “Không phải chỉ cần nói cậu đã có bạn trai là được sao? Lục Hải để làm cảnh à?”

Bàn tay Quý Thính khựng lại khi Lục Hải được nhắc đến. Cô không biết phải trả lời sao, chỉ đành đáp: “Đúng là tôi quên mất.”

Đàm Vũ Trình quay đầu liếc cô một cái.

Cô chậm rãi uống rượu, nhẹ giọng nói: “Ăn chút gì đi, bụng đói uống rượu không tốt.”

Đàm Vũ Trình gọi nhân viên phục vụ, gọi một phần mì cho cô. Mì được mang lên, Quý Thính cầm đũa ăn, vừa ăn vừa nói: “Hôm nay tôi bị uống lẫn lộn rượu rồi.”

“Không phải chỉ uống mỗi Huyền Nịch* thôi sao?”

“Sau đó có uống thêm rượu trắng nữa.”

Nghe vậy, Đàm Vũ Trình quay sang nhìn. Hơi nóng phả lên mặt cô, một giọt mồ hôi lăn xuống sống mũi. Cô lau đi, ngẩng đầu nhìn anh. Đàm Vũ Trình đưa ly nước lọc qua. Quý Thính cầm lấy uống, sau đó cô đẩy chiếc bàn cao ra. Đàm Vũ Trình thấy cô hơi say, theo phản xạ đưa tay đỡ ngang eo cô. Chiếc váy chữ A tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, anh ôm vừa đúng vị trí ấy.

Đàm Vũ Trình hỏi: “Đi được không?”

“Được, tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Quý Thính có chút choáng váng. Sau khi bám vào Đàm Vũ Trình để đứng vững, cô đi vào phòng vệ sinh. Ly cocktail Huyền Nịch hôm nay không giống ly hôm trước cô uống, hình như đã được pha chế bằng loại rượu khác. Cô vào nhà vệ sinh, cảm thấy hơi buồn nôn, phải chống tay vào bồn rửa mặt một lúc lâu.

Đúng lúc đó, cô gái xinh đẹp ban nãy cũng bước vào. Cô ấy đi tới bên cạnh Quý Thính, cười nói: “Mỹ nữ, anh chàng đẹp trai ngồi cạnh cô là gì của cô vậy?”

Quý Thính đang choáng váng, quay sang nhìn người phụ nữ: “Bạn bè.”

“Trông anh ấy thật ngầu. Tôi xin Wechat mà anh ấy không cho, cô có thể giúp tôi không?”

Quý Thính lấy khăn giấy lau tay: “Cậu ấy không cho thì tôi càng không thể.”

Cô gái ấy nghe vậy liền chớp chớp mắt.

Quý Thính không còn kiên nhẫn. Cô cảm thấy hơi khó chịu, lau mặt xong liền chống tay vào tường bước ra. Đàm Vũ Trình đang tựa lưng vào tường lướt điện thoại, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay mạnh mẽ. Anh ngẩng đầu: “Xong rồi?”

Quý Thính gật đầu đi về phía anh. Cô không biết mình trông lảo đảo thế nào, cô loạng choạng vài bước. Lúc đến gần chỗ anh thì cô suýt ngã, Đàm Vũ Trình lập tức đưa tay đỡ lấy cô.

Quý Thính dựa vào vai anh, có chút áy náy: “Xin lỗi nhé, vốn dĩ hôm nay đến ngồi cùng cậu…”

Đàm Vũ Trình hừ lạnh một tiếng, đưa tay bế cô lên. Vì động tác này, Quý Thính càng chóng mặt hơn, cô nhắm mắt lại, giọng nói mềm mại: “Lần sau lại uống cùng cậu…”

Đàm Vũ Trình không trả lời.

Đến quầy bar, anh nhờ nhân viên đưa túi xách và chìa khóa xe của cô. Đi xuống lầu, câu lạc bộ gọi tài xế hỗ trợ. Đàm Vũ Trình bế Quý Thính ngồi vào hàng ghế sau. Cô ngả đầu vào vai anh, cổ áo khẽ trượt xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần. Tài xế liếc qua gương chiếu hậu. Đàm Vũ Trình ôm cô vào lòng, để cô áp sát vào ngực mình, chỉ còn chiếc gáy hướng ra phía trước.

Chỗ cần mảnh mai thì mảnh mai, chỗ cần đầy đặn thì vẫn đầy đủ. Cô mặc được rất nhiều kiểu quần áo, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp nhưng không phải kiểu sắc sảo mang tính công kích mạnh mẽ. Vì vậy, trước giờ luôn có rất nhiều người theo đuổi, chỉ là cô vẫn luôn từ chối nên đến giờ vẫn còn độc thân.

Dòng xe bên ngoài lướt qua, ánh đèn đường như những cánh quạt hắt lên sống mũi cao thẳng của Đàm Vũ Trình. Lát sau, hàng ghế sau lại chìm vào bóng tối. Trong không gian là mùi rượu hòa lẫn với hương thơm nhàn nhạt từ người Quý Thính. Cô dùng loại nước hoa quen thuộc, vô cùng mềm mại và cuốn hút. Đàm Vũ Trình ôm cô, anh cũng đã uống rượu, tuy không say lắm nhưng mùi rượu trộn lẫn tạo ra vị khá nồng. Anh tựa lưng vào ghế, mở mắt nhìn Quý Thính đang ngủ say trong lòng mình. Vài giây sau, anh từ từ nhắm mắt lại.

Xe hơi lái đến Trác Duyệt, dừng lại ở hầm đỗ xe. Tài xế lấy chìa khóa đưa cho người đàn ông ở hàng ghế sau. Đàm Vũ Trình mở mắt nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Đã chuyển khoản.”

“Cảm ơn.” Tài xế đeo chiếc khẩu trang thật dày. Khi đưa chìa khóa, anh ta không dám nhìn người phụ nữ đang ngủ say kia nữa, vì vừa nãy anh ta đã vượt giới hạn.

Sau khi tài xế rời đi, hầm gửi xe trở nên tĩnh lặng. Đàm Vũ Trình để Quý Thính ngủ thêm khoảng hai mươi phút rồi mới bế cô xuống xe. Đôi chân dài đẩy cửa xe đóng lại.

Lên lầu, vào nhà, anh đặt túi xách của cô lên sô pha rồi bế cô vào phòng ngủ. Phòng cô cũng có mùi hương nhàn nhạt. Sau khi nằm xuống giường, cô có vẻ khó chịu, lật mình tìm thùng rác vì sợ nôn. Đàm Vũ Trình ra ngoài lấy thuốc giải rượu và một ly nước lọc, đi vào đặt lên tủ đầu giường.

Quý Thính nghiêng người lại, ngủ thiếp đi, mái tóc dài xõa ra. Đàm Vũ Trình đứng bên giường rũ mi nhìn, sau đó đưa tay đắp chăn cho cô. Trong căn phòng yên tĩnh thoang thoảng mùi trầm hương. Anh đứng thẳng dậy, chỉnh đèn đầu giường tối hơn một chút rồi ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau.

Lúc Quý Thính tỉnh dậy vẫn còn mơ màng. Sau khi nhìn thấy thuốc giải rượu và ly nước trên tủ đầu giường, cô lập tức nhớ lại chuyện tối qua. Cô biết lúc anh rời đi, cô thấy anh mở cửa bước ra. Nghĩ đến việc vốn dĩ là đến ngồi cùng anh, cuối cùng người say lại là mình khiến Quý Thính có chút áy náy. Tửu lượng của cô vốn dĩ ổn, thỉnh thoảng uống lẫn hai loại rượu khác nhau cũng không có vấn đề, nhưng phải xem đó là loại rượu gì. Cô lật chăn xuống giường.

Nửa tiếng sau, Quý Thính cầm ly cacao nóng hổi ngồi xuống sô pha uống. Cô gửi tin nhắn cho Trương Dương, báo hôm nay mình sẽ không đến tiệm, nhắc họ tự sắp xếp công việc, đồng thời dặn dò họ nhớ kiểm tra chất lượng cà phê xem có bị ẩm mốc hay không.

Trương Dương đã nhận việc.

Sắp xếp công việc xong, Quý Thính nhấn vào vòng bạn bè. Bài đăng tối qua đã có rất nhiều bình luận. Vu Hy có hỏi Thư Tiêu bạn trai cô ấy là người ở đâu.

Thư Tiêu gần như không trả lời bất kỳ bạn học nào khác, nhưng cô ấy lại trả lời Vu Hy, nói bạn trai là người Bắc Kinh, là sinh viên nghiên cứu cùng trường. Từ giọng điệu của Thư Tiêu, có thể cảm nhận được cô ấy đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, vô cùng ôn hòa và tự nhiên.

Chung Du hỏi: Ai theo đuổi ai vậy?

Thư Tiêu trả lời: Anh ấy theo đuổi tớ.

Các bạn học khác đều thốt lên: “Ôi chao.”

Giọng điệu ấy thật giống trước kia khi mọi người gán ghép Đàm Vũ Trình và Thư Tiêu.

Từng có một lần Quý Thính vừa bước vào lớp đã nghe thấy tiếng trêu đùa ấy. Thư Tiêu lườm Đàm Vũ Trình một cái, đứng dậy khỏi chỗ anh, đỏ mặt về chỗ của mình. Đàm Vũ Trình cười, mở nắp chai nước khoáng rồi ngồi xuống. Họ trêu chọc gì Quý Thính không nghe rõ, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng “Ôi chao” không ngừng vang lên.

Đề xuất Trọng Sinh: Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Tam Thúc
Quay lại truyện Đốt Cháy
BÌNH LUẬN