Tiệc mừng Hà Trân Châu đỗ đại học được tổ chức cực kỳ phô trương, xa hoa. Họ mời hết thảy dân làng, lại còn thêm cả đám bạn bè của cô ta nữa.
Tôi thừa hiểu, gia đình bác cả chỉ nhắm vào tiền mừng, còn Hà Trân Châu thì thuần túy muốn khoe mẽ, muốn làm màu.
Bà nội cứ kéo Hà Trân Châu đi khắp nơi, nhận hết lời chúc tụng này đến lời chúc tụng khác. Cả nhà bác cả ai nấy cũng rạng rỡ, hân hoan.
Tôi và mẹ ngồi một góc, còn bố tôi thì cứ lẽo đẽo theo sau bác cả, tất bật lo toan mọi việc tiếp đón khách khứa.
Cùng bàn là họ hàng bên ngoại của thím cả, họ cứ nói xa nói gần, mỉa mai tôi không bằng Hà Trân Châu, đến cái cổng trường đại học cũng không bước qua nổi.
Mẹ nắm chặt tay tôi, lặng lẽ truyền cho tôi sự an ủi vô tiếng.
Tôi hận không thể ngay lập tức lấy lại giấy báo nhập học của mình để mẹ tôi được ngẩng cao đầu, nhưng tôi biết nhà bác cả sẽ làm loạn, tôi không muốn mạo hiểm lúc này.
Thế nhưng, khi nhớ lại những lời Hà San đã nói với tôi hôm kia, lòng tôi lại dịu xuống.
Hà San kể, cô ấy đã liên hệ với giáo viên chủ nhiệm để xác nhận. Cô ấy chắc chắn đã đỗ nguyện vọng một, và giấy báo nhập học đã được gửi về ủy ban xã từ lâu, không thể nào thất lạc được. Hà San cũng đã đích thân đến ủy ban xã tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy giấy báo đâu.
Giáo viên chủ nhiệm không đời nào lừa cô ấy. Vậy thì, kẻ nào đang nói dối đã lộ diện quá rõ ràng.
Tôi cũng đã kể cho Hà San nghe tên trường đại học mà Hà Trân Châu đang khoe khoang, nó giống y hệt ngôi trường Hà San đã đăng ký. Tôi còn nói luôn chuyện cậu ruột của Hà Trân Châu là cán bộ trong ủy ban xã.
Tôi hỏi Hà San định làm gì tiếp theo. Cả ủy ban xã đều là người của họ, mẹ con cô ấy thân cô thế cô, không có bằng chứng thì làm sao lật ngược được vụ án này. Hà Trân Châu chắc chắn sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã mạo danh Hà San.
Hà San đáp, không chỉ Hà Trân Châu có chỗ dựa, cô ấy cũng có. Cô ấy đã tìm người đứng ra tố cáo rồi, nhất định sẽ không để Hà Trân Châu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tôi không rõ Hà San đã tìm ai giúp đỡ, cậu của Hà Trân Châu là tay địa phương có máu mặt, tôi thực sự lo lắng Hà San sẽ chịu thiệt thòi.
Tại sao những thứ chúng tôi tự mình nỗ lực giành được lại bị kẻ trộm cắp lấy đi? Chỉ vì cô ta có chỗ dựa, có ô dù hay sao?