Cuối cùng, tôi cũng giành lại được quyền kiểm soát cơ thể. Hai tay lật mạnh, cả chậu nước vo gạo cùng đám hạt gạo hất thẳng lên mặt hắn. Một cú úp từ trên xuống thật sự, khiến đầu mặt hắn lấm tấm những hạt gạo trắng.
Mọi người đều sững sờ.
Lương Bằng và Diệp Huy đập bàn đứng bật dậy, định xông vào.
"Xin lỗi, tôi trượt tay."
Tôi giành lại thế chủ động, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.
Ánh mắt Phó Kinh nhìn tôi, thoáng hiện lên một tia âm trầm khó tả. Hắn liếm khóe môi còn dính nước vo gạo, nở nụ cười gượng gạo, rồi giơ tay ra hiệu cho Lương Bằng và Diệp Huy rằng không sao.
"Không sao, miễn là em gái vui là được."
Miệng nói thì có vẻ rộng lượng, nhưng khi hắn đứng dậy, từng hạt gạo rơi lạo xạo đầy người, lộ rõ vẻ chật vật.
Tôi cười lạnh, bắt gặp ánh mắt đầy ghen hận của Triệu Kim Chi. Con bé nịnh bợ hắn, tôi chẳng buồn bận tâm.
Mẹ tôi nghe động liền vội vã chạy từ bếp ra.
"Ôi trời, sao lại đổ hết xuống đất thế này? Lãng phí quá!… Tiểu Phó này, cháu có sao không? Áo ướt hết rồi, mau vào phòng thay đi!"
Có lẽ quá gấp gáp, mẹ còn vội vã lấy ngay cái giẻ lau lem luốc, chùi lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của Phó Kinh. Phó Kinh vốn rất chú trọng hình tượng, bị hành động đó của mẹ tôi làm cho sợ đến mức lùi hẳn hai bước.
Tôi cúi đầu cười thầm, nỗi sợ hãi hắn từng gây ra cho tôi đã chẳng còn nữa.
Khi Phó Kinh đi thay đồ, nhà tôi lại đón “đợt khách” thứ hai. Bọn họ đi ủng, xách theo xô, sải bước vào sân.
"Lão đại! Xem bọn em mang gì tới cho chị này?"
"Thanh Vân nói chị thích ăn tôm càng, bọn em câu được cả một xô to!"
"Còn bắt được hơn chục con ếch, chài được một con cá trê lớn. Khi nào muốn ăn, cứ bỏ lẩu nấu một nồi là ngon tuyệt…"
Có người nhìn thấy Triệu Kim Chi, liền hét lớn:
"Ô hô, nhị muội về rồi à!"
Tôi thuận thế nhìn sang, liền thấy mặt Triệu Kim Chi tái mét, trong mắt con bé hiện rõ hai chữ “sợ hãi”!
Đám người này…
Ở đời trước tối tăm ấy, tôi không biết họ đã làm gì, nhưng không ngăn được tôi đoán rằng—
Đây chính là mấy thằng đàn em tôi thu phục sau khi trọng sinh, từng đứa đều là những “tiểu bá vương” khét tiếng trong thôn. Năm tôi học lớp 7, chúng bắt nạt tôi, bị tôi đánh cho một trận tơi bời. Sau đó, chúng lại bắt nạt mấy bạn nữ khác, rồi lại bị tôi đánh trận hai, trận ba, trận bốn… Từ đó, chúng ngoan ngoãn nghe lời tôi răm rắp.
Nói cách khác, đời trước Triệu Kim Chi rất có thể từng bị bọn chúng bắt nạt?
Vậy nên đời này, con bé mới nôn nóng theo ba tôi, một là vì ham cái “phú quý” nhà họ Phó, hai là muốn vứt bỏ cuộc đời bị bắt nạt của nó lên đầu tôi.
Hừ, đúng là em gái tốt của chị!
Tôi cố ý để mấy cậu trai ở lại, trước mặt Triệu Kim Chi, ra lệnh cho bọn họ làm cá, làm ếch, làm tôm… rồi rửa sạch sẽ, bỏ vào thau. Bọn họ vừa làm việc vừa hát hò, không khí vui như hội. Thuận tiện vo luôn gạo, chặt gà, nhóm lửa, cho heo ăn… xong xuôi mọi việc mới chịu rời đi.
"Lão đại, lần sau muốn ăn gì cứ nói, bọn em sẽ đi kiếm cho!"
Giọng mấy cậu ấy to, có phần thô kệch nhưng lại rất chân thành, vui vẻ.
Tôi cười, gật đầu nói được.
Ngực Triệu Kim Chi phập phồng, nhìn tôi như thể đang nhìn một quái vật.
"Triệu Chiêu Đệ, rốt cuộc chị đã làm gì?! Sao bọn họ lại nghe lời chị răm rắp như vậy?"
"Không nghe bọn họ gọi tôi là lão đại à?" Tôi liếc nhẹ Kim Chi, "Còn em thì sao, Phó Kinh và bạn hắn đều là khách, em cũng là khách à? Về nhà là chỉ biết chơi, chẳng biết phụ mẹ làm gì!"
Kim Chi cãi lại: "Em về thăm mẹ! Em còn mang quà nữa!"
Tôi hừ lạnh. Đúng lúc ấy, Phó Kinh lên tiếng—
"Em gái nói đúng đấy, Kim Chi, em đi phụ dì đi."
Ngữ khí của hắn hoàn toàn là ra lệnh.
Kim Chi hận tôi đến đỉnh điểm, trừng mắt rồi lầm bầm chửi rủa, xong xuôi mới miễn cưỡng vào bếp.
Lúc ăn cơm, Phó Kinh cố ý nói trước mặt mẹ tôi rằng ba tôi đã lâu không gặp chúng tôi, muốn mời tôi và Thanh Vân lên thành phố chơi.
Lương Bằng và Diệp Huy lập tức mở ảnh trong điện thoại ra khoe khoang. Vòng đu quay khổng lồ ở công viên giải trí, khu trượt tuyết 24 giờ, những cửa hàng trưng bày hàng hóa sáng choang, quần áo đẹp đẽ… Thanh Vân mắt sáng rỡ, nhìn tôi đầy háo hức.
Trong nhà này, bề ngoài mẹ tôi là người quyết định, nhưng người thật sự đưa ra lựa chọn… luôn là tôi.
"Không đi." Tôi từ chối dứt khoát. "Năm sau chị thi đại học, phải tập trung ôn luyện."
Thanh Vân nhìn mẹ tôi cầu cứu.
Mẹ phân vân một chút, rồi đứng về phía tôi:
"Giờ quan trọng nhất là chị con thi đại học."
Thanh Vân phụng phịu, vẻ mặt không vui rõ rệt.
Triệu Kim Chi lập tức chen lời:
"Hay là, chị ở nhà ôn luyện, em dẫn Thanh Vân đi, chơi xong em đưa con bé về?"
Mắt Thanh Vân sáng lên.
Mắt Lương Bằng và Diệp Huy cũng sáng rực lên.
Cái bọn họ nghĩ đến… hoàn toàn khác xa với cái gọi là “chơi”!
Tôi thầm kêu không ổn, định mở miệng ngăn thì mẹ tôi đã bật ra một câu dứt khoát:
"Không được."
Dù Kim Chi nói gì đi nữa, mẹ tôi đều không đổi ý.
Kim Chi sốt ruột, len lén nhìn sang Phó Kinh cầu cứu.
Phó Kinh thong thả gắp một miếng cá, bỏ vào miệng.
"Thi đại học đúng là quan trọng."
Hắn dừng lại, cười nhìn tôi:
"Năm sau nghỉ hè, bọn anh lại đến đón hai em, được không?"
Thanh Vân mong chờ nhìn tôi.
Lần này, tôi đáp rất sảng khoái:
"Được! Hẹn năm sau."
Theo dòng thời gian, tiểu thư kia phải đến năm sau mới cần ghép tim.
Tôi rất tham lam, muốn gom cả đám vào một lần!